"Cánh dơi?" Chân Văn Quân hết sức ngạc nhiên.
"Đúng vậy, chính là bộ trang phục cánh dơi mà ngươi đã nghĩ đến đó, so với loại mà A Liêu nghiên cứu chế tạo giống nhau như đúc." Vệ Đình Húc nói, "Lúc ấy ta cũng không biết Thượng Hầu gia từ sớm đã quy thuận Nam Nhai Diêu gia, Tào Phỉ chính là đang làm việc cho Diêu gia. Diêu gia ngoại trừ Tào Phỉ, còn có một mưu sĩ tên là Cát Thăng cũng rất có tầm nhìn xa. Vệ gia đã lên kế hoạch từ trước, Diêu gia cũng như thế. Nhìn thấy đám binh lính cánh dơi kia từ trên trời giáng xuống ta liền hiểu được Diêu gia đã sớm phái mật thám đi dò xét xung quanh, âm thầm ghi chép, thu nhặt, trang phục cánh dơi đó cứ như vậy đã bị bắt chước. Ta nghi ngờ rằng Diêu gia có lẽ cũng đã bí mật nghiên cứu chế tạo Hướng Nguyệt Thăng cùng với Thiên Binh Thần Hạp. Không chỉ có những loại cơ xảo do A Liêu nghiên cứu chế tạo ra, Diêu gia thậm chí còn hiểu rõ đặc điểm tính cách của chúng ta."
Phục binh của Tào Phỉ chia làm ba đội, một đội đặc biệt ẩn nấp ở trong thành để cho Vệ Đình Húc lục soát tìm ra được. Hắn biết Vệ Đình Húc có phần thận trọng, cho dù cửa thành có bị mạnh mẽ công phá, nàng vẫn sẽ không buông lỏng cảnh giác. Làm thế nào để cho Vệ Đình Húc luôn luôn tự tin phải lơi lỏng? Có một chiêu nhất định hữu hiệu, đó là để cho nàng bắt được nhược điểm, làm cho nàng nghĩ rằng chính mình đã nhìn thấu người khác, đã chiến thắng.
Sau khi Vệ Đình Húc tra ra được phục binh, xác định trong thành không có mai phục sẽ buông lỏng cảnh giác đi rất nhiều, lúc này đội cánh dơi binh thứ hai bất thình lình đánh tới, nhất định khiến nàng muốn trốn cũng không thể trốn. Nếu như hộ vệ của nàng dũng mãnh phi thường thật sự bảo vệ được nàng thoát khỏi gian phòng đó, không sao cả, thoát ra được gian phòng đó cũng trốn không thoát được Yên Hàng.
Đội quân thứ ba chính là trọng binh canh giữ ở bên ngoài thành phong tỏa cửa thành.
Thông minh như nàng, hiểu rõ Yên Hàng là điểm tựa trọng yếu để tiến đánh Nhữ Trữ, nhất định sẽ muốn đoạt.
Tào Phỉ bày ra trận thiên la địa võng này để chờ Vệ Đình Húc tự mình đưa tới cửa, nàng nhất định sẽ đến. Tào Phỉ chính là khẳng định như thế.
Cánh dơi binh lính trong nháy mắt đã lấp đầy chật ních gian phòng nhỏ đó, cách thức xuất hiện bất ngờ này khiến cho thân binh của Vệ Đình Húc khó lòng phòng bị, trong chớp mắt đã bị giết chết một nửa. Một nửa còn lại tạo thành một vòng tròn, bảo hộ Vệ Đình Húc cùng Tiểu Hoa ở bên trong, liều chết xông ra khỏi phòng.
Tiểu Hoa một tay đẩy xe lăn, một tay vung ném trọng chùy. Trọng chùy được cải tạo qua bàn tay khéo léo của A Liêu có chứa lực xoay vòng, ở giữa không trung xoay tròn nhanh như gió nện vỡ đầu mấy người sau đó lại một lần nữa quay trở về trong tay Tiểu Hoa. Thừa dịp Tiểu Hoa chỉ vừa nắm lấy trọng chùy, có hai người chia nhau từ hai bên sườn chém vào cẳng chân nàng. Một chiêu này cực kỳ khó đỡ, bọn họ nhìn ra được Tiểu Hoa thân hình cao lớn nhất định động tác không linh hoạt, đánh vào hạ bộ chắc chắn sẽ thuận lợi. Ai ngờ đao còn chưa chém trúng, thân hình cao lớn của Tiểu Hoa đã bay vọt lên, ở giữa không trung tung ra một cú xoay chân tuyệt đẹp, đá bay hai người hai bên. Hai người bọn họ ngã xuống đất, một người thì trật khớp cằm một người thì tự cắn đứt đầu lưỡi của chính mình miệng tuôn đầy máu.
Hộ vệ lập tức muốn xông ra khỏi phòng, lại bị đánh lùi trở về. Các binh lính của Vệ gia ở bên ngoài phòng cũng rơi vào khổ chiến, lúc này đã bị phân tách, không thể kịp thời chạy vào trong phòng tiếp ứng Vệ Đình Húc.
Đánh ra bên ngoài mấy đợt đều bị ngăn trở về mấy đợt, vô số đao phủ hướng đến trên người Vệ Đình Húc mà chém, Tiểu Hoa liều chết chống cự, cùng với óc văng khắp nơi, trọng chùy ở giữa không trung xoay múa tạo nên những trận gió rít gào.
Mắt thấy số lượng hộ vệ càng ngày càng ít, mà nhân số của địch quân lại đang không ngừng gia tăng. Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm nói cho nàng biết, hiện giờ quân địch còn chưa hoàn toàn liên kết đầu đuôi, một khi đã liên kết thì khả năng đột phá vòng vây của các nàng sẽ trở nên cực kỳ thấp.
Tiểu Hoa biết cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, nàng phải liều mạng một phen.
"Đưa nữ lang ra ngoài!"
Tiểu Hoa hô to một tiếng, tất cả các hộ vệ đều nghe thấy, binh khí trong tay lập tức vung mở, tập trung lại một chỗ hướng về phía cánh cửa mãnh liệt tấn công.
Vô số huyết nhục từ trước mắt Vệ Đình Húc bay qua, Tiểu Hoa ném bay song chùy hướng về phía cửa. Mọi người ở đây đều đã chứng kiến sức mạnh của trọng chùy một phát là có thể làm cho người ta óc văng tung tóe, khi nó lại một lần nữa xoay tròn tiến vào giữa không trung thì mọi người theo bản năng đều tránh ra, thậm chí những người ở ngay bên dưới đường đi vòng vèo của trọng chùy cũng đồng loạt cúi đầu.
Thế nhưng lúc này đây trọng chùy không có xoay ngược trở về, mà là nện về phía cánh cửa gỗ.
Người ở cạnh cửa nhanh tay lẹ mắt nhìn ra được ý đồ của nàng muốn phá tung cửa, lập tức nâng trường đao lên ngăn chặn. Trọng chùy va chạm với trường đao, lưỡi đao thép sáng lóa cùng với cánh cửa trong nháy mắt bị nện đến nát nhừ.
"Đi!" Hai cánh tay đã ném vũ khí của Tiểu Hoa cũng giương ra, nàng thân cao tay dài lập tức nằm sấp ở phía trên xe lăn, nắm chặt tay cầm ở phía sau lưng ghế, che chở Vệ Đình Húc ở trong ngực mình, dùng hết tốc lực phóng về phía cửa!
Tiểu Hoa giống như một chiếc xe ngựa được đúc từ sắt thép, bảo hộ Vệ Đình Húc chạy ra khỏi phòng, không để cho nàng chịu một chút thương tổn nào.
Trong nháy mắt từ gian phòng nhỏ đột phá vòng vây, Vệ gia hộ vệ cùng các binh lính nhìn thấy Vệ Đình Húc sĩ khí đại chấn, một lần nữa lấy ít địch nhiều trong nhất thời chiếm thế thượng phong.
Vệ Tiến theo bản năng bảo hộ Vệ Đình Húc, chém giết đến khuôn mặt đầy máu, càng đánh càng hăng, càng là rơi vào hiểm cảnh thì càng có thể kích phát tiềm năng vô hạn của hắn. Hắn đá bay một người đoạt ngựa, một tay đem Vệ Đình Húc từ trên xe lăn túm lên ôm ở trước người, hướng đến trên phố phóng đi.
Yên Hàng không lớn phòng thủ cũng không nghiêm mật, nhưng được xem là cứ điểm quan trọng ở phía nam Nhữ Trữ, nên kết cấu bên trong thành cũng rất phức tạp, đường phố chằng chịt rất nhiều tường kép ám đạo, đối với các tướng sĩ phòng thủ đã quen thuộc nơi này mà nói là cực kỳ có lợi.
Bên trong Thiên Binh Thần Hạp của A Liêu đã đặc biệt thu nạp địa thế ở trong thành Yên Hàng, Vệ Tiến trước lúc xuất phát tấn công đã nghiên cứu thấu triệt, hắn cho rằng chỉ cần khoái mã của hắn tiến vào bên trong phố phường liền có khả năng rất lớn tạm thời thoát khỏi truy binh!
Vệ Tiến cưỡi ngựa siêu quần, hắn để cho Vệ Đình Húc nắm lấy dây cương để không bị ngã xuống ngựa, còn hắn chỉ dựa vào sức lực hai chân kẹp lấy yên ngựa liền có thể ở trên lưng liệt mã chạy trên đường chém giết quân địch, lại còn đánh đâu thắng đó.
Vệ Đình Húc lúc này trên mặt đều là máu, gắt gao túm lấy dây cương khống chế được con ngựa cũng khống chế được chính mình. May mà Chân Văn Quân đã từng dạy nàng một vài nội dung mấu chốt khi cưỡi ngựa, trong lúc khoái mã đang chạy như bay nàng nhìn về phía trước không dám chớp mắt, dùng hết toàn lực để không ngã xuống ngựa.
Nàng không muốn trở thành gánh nặng của bất cứ người nào. Hoặc là nói, không muốn khiến cho người khác gánh vác càng nặng thêm.
"Ta đã từng mấy lần đặt mình vào hiểm cảnh, có đôi khi là bức bách bất đắc dĩ bị vây khốn, có đôi khi là cam tâm tình nguyện tạo cục diện cần thiết. Cũng có bị thương thậm chí có lúc nguy hiểm đến tính mạng, bất quá ta vẫn luôn có thể tiếp nhận ứng đối, nhưng mà, lúc này lại không giống như thế, sự tình phát triển đã vượt quá dự kiến của ta." Khi Vệ Đình Húc nhớ lại đến đây, trái tim của Chân Văn Quân đã đập dồn dập không ngừng, Tiểu Hoa có lẽ chính là tại thời điểm này. . . . . .
"Ngựa chạy cực nhanh, chỉ chớp mắt đã tiến vào bên trong phố phường, nhìn không thấy Tiểu Hoa cũng nghe không được thanh âm của nàng, ta lần đầu tiên hoang mang lo sợ đến như vậy."
Phía sau truy binh không ngớt, rõ ràng bọn họ cũng phi thường quen thuộc kết cấu ở trong thành Yên Hàng.
Vệ Đình Húc biết rõ phương hướng mà Vệ Tiến đang chạy đến.
Vì để phòng ngừa có người điệu hổ ly sơn, khi Vệ Đình Húc dẫn binh tiến đến Yên Hàng đã cố ý để cho binh lính hộ tống Lý Phong và A Khung đi trước, sau khi vào thành bọn họ sẽ cùng quân chủ lực đợi ở bên trong thị tập lớn nhất thành.
Chủ lực của Vệ gia quân tất cả đều ở thị tập, đối với chuyện đã phát sinh bên trong gian phòng nhỏ kia còn chưa hay biết gì, không ai có thể đem tin tức truyền ra tới, bọn họ vẫn còn đang ở tại chỗ đợi lệnh.
Kỳ thật đã có người trông thấy cánh dơi quân phi hành trên bầu trời, còn đặc biệt báo cho Thiên phu trưởng. Thiên phu trưởng xua tay đẩy hắn ra: "Chưa từng nhìn thấy dơi à? Có gì phải kinh ngạc?"
"Nhưng mà. . . . . . Ngài đã từng gặp qua vào mùa đông lại có nhiều dơi như vậy sao?"
Lời nói của người này làm cho Thiên phu trưởng thoáng sửng sốt, Vệ Tiến đã mang theo Vệ Đình Húc chạy tới nơi này, vừa lúc trông thấy Thiên phu trưởng ngẩng đầu.
Bay trên bầu trời không phải dơi, mà là người, một mảnh đen ngòm tất cả đều là người.
Chi chít những mũi tên màu đen bắn về phía mặt đất, Lý Phong cũng bị một màn này thu hút sự chú ý, nhìn chằm chằm không dời mắt, mãi cho đến khi nghe được tiếng Vệ Đình Húc kêu to "Nằm xuống", một trận hàn ý lan khắp toàn thân, đang định nằm sấp xuống đất thì đã bị người hung hăng đánh ngã. Hai binh lính đã che chở hắn ở bên dưới thân mình.
Những mũi tên "phịch phịch phịch" cắm ở trước mũi cũng như giữa các kẽ ngón tay của Lý Phong bắn lên rất nhiều vệt bùn, người ở phía trên thân mình đã bị bắn thành nhím, máu tuôn ra chảy xuống. Lúc hắn nhìn thấy máu giống như nước mật chảy ra từ trong miệng người đã bảo hộ hắn, Lý Phong rốt cuộc nhịn không được nữa, gào khóc lớn.
Trận mưa tên điên cuồng gột rửa toàn bộ thị tập, khi cánh dơi quân hạ xuống đất Thiên phu trưởng vẫn còn đang ngửa đầu nhìn về phía không trung, mở to hai mắt, vẻ khó tin hiện rõ trên mặt hắn, trên người cũng đã có hơn mười mũi tên.
Vệ Tiến lập tức ghìm chặt dây cương tạm dừng bước, muốn quay đầu ngựa lại chạy trở về, quân địch ở phía sau cũng đã xông lên bao vây. Cánh dơi binh trên bầu trời cũng đang hạ xuống không ngớt, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh binh khí tương giao cùng tiếng kêu thảm thiết.
Cảm xúc hưng phấn của hắn đã chậm rãi chuyển thành lo lắng, Vệ Đình Húc bảo hắn đi tìm Lý Phong.
Vệ Tiến đang muốn mở miệng, sắc mặt chợt cứng đờ, rốt cuộc nói không nên lời nữa. Sức lực rất nhanh đã bị cuốn trôi, thân thể chậm rãi nghiêng về phía trước ngã sang một bên, Vệ Đình Húc đã nhìn thấy một mũi tên cắm vào sau đầu Vệ Tiến.
"Vệ Tiến!" Vệ Đình Húc muốn đỡ lấy hắn, nhưng ánh mắt của Vệ Tiến đã thẳng đờ, căn bản không thể tự động điều khiển, với sức lực nho nhỏ của Vệ Đình Húc không thể ngăn được hắn rơi xuống, Vệ Tiến rất nhanh đã ngã xuống ngựa, Vệ Đình Húc chỉ nắm được thanh đao của hắn.
Vệ Đình Húc nhanh chóng quay đầu lại tìm kiếm, người bắn Vệ Tiến đã một lần nữa ẩn nấp mất rồi.
Đó là một cao thủ xạ tiễn có khả năng bách phát bách trúng, người này vẫn luôn âm thầm mai phục, chỉ chờ cơ hội để một tiễn bắn chết.
Trận phục kích Yên Hàng này thực rõ ràng là đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng hết thảy, đem tất cả mọi thứ của nàng đều tính toán ở trong đó.
Chỉ còn một mình Vệ Đình Húc ngồi trên lưng ngựa, quân địch hiển nhiên đã trông thấy cơ hội tốt ngàn năm một thuở này, dồn dập xông lên.
Không thể cứu vãn.
Vệ Đình Húc nhìn thanh đao đầy máu ở trong tay.
Nàng vẫn còn có một thanh đao.
Nàng một tay cầm đao có phần lao lực, một tay kéo chặt dây cương thay đổi phương hướng của con ngựa, mặt hướng về phía quân địch đang đánh tới.
Trước khi bị đánh gãy hai chân ở Nhưỡng Xuyên, lý tưởng của Vệ Đình Húc chính là làm một Tướng quân, cho dù không có danh hiệu Tướng quân cũng được, nàng muốn cưỡi ngựa rong ruổi chiến trường, ra trận giết địch.
Vốn cho rằng lý tưởng này vĩnh viễn cũng không có ngày thực hiện được, không nghĩ tới trước khi chết thật đúng là cho nàng may mắn gặp được cơ hội ngàn năm một thuở.
Có điều địch nhân không phải là hồ tặc, thật sự có chút tiếc nuối.
Vệ Đình Húc nhớ lại tư thế oai hùng cưỡi ngựa giết địch của Chân Văn Quân, học theo bộ dáng của nàng hai chân đá vào bụng ngựa, không chút nào sợ hãi mà xông lên phía trước. Quân địch thấy nàng tàn tật ngồi trên xe lăn mà lại còn muốn cưỡi ngựa đánh giặc, tất cả đều cười ha ha, không chút nào đem nàng để vào trong mắt.bg-ssp-{height:px}
Vệ Đình Húc đem một tia sức lực cuối cùng còn sót lại dùng hết ở trên trận chém giết này, ánh đao ở trước mắt chợt lóe, đợi đến khi con ngựa mang nàng từ bên trong quân địch chạy ra, nàng phát hiện chính mình vậy mà lại còn sống.
Nhanh chóng quay đầu lại, quân địch mới vừa rồi cùng nàng giao thoa tất cả đều đã ngã xuống ngựa, nàng nhìn thấy Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa không biết từ chỗ nào cũng đã đoạt lấy một chiến mã màu nâu, cầm một thanh đao máu chảy đầm đìa.
Giết chết quân địch hiển nhiên không phải Vệ Đình Húc, mà là Tiểu Hoa.
"Tiểu Hoa!" Vệ Đình Húc thấy nàng còn sống, cảm xúc vui mừng khó có thể dồn nén.
Tiểu Hoa lập tức hướng về phía nàng chạy tới, vứt bỏ con ngựa ở dưới thân mình, nhảy đến phía sau Vệ Đình Húc lại một lần nữa bảo vệ nàng. Với khoảng cách rất gần mùi máu tươi cực kỳ nồng đậm.
"Ngươi. . . . . ."
"Nữ lang." Tiểu Hoa nói, "Ngươi yên tâm, chỉ cần nô tỳ còn sống thì sẽ không để cho ngươi bị thương."
Vệ Đình Húc phát hiện ngực Tiểu Hoa đã trúng hai đao, máu đang chảy không ngừng.
Vệ Đình Húc không nói chuyện, một cách thần kỳ có chút ngẩn ngơ.
"Nữ lang, tập trung lực chú ý, thế này không giống ngươi." Tiểu Hoa vung múa trường đao, giết chết địch nhân vừa tới gần, "Hoàng thượng ở nơi nào, chúng ta phải bảo đảm sự an toàn của hắn. Nô tỳ nhớ rõ ở phía đông của thị tập này có rất nhiều ngõ nhỏ quanh co đan xen nhau, chúng ta nhất định phải thử một lần nữa, chỉ cần có thể kéo dài khoảng cách thì còn có khả năng đào tẩu."
Lời nói của Tiểu Hoa làm cho Vệ Đình Húc một lần nữa trấn định trở lại, nàng miễn cưỡng kiềm nén trái tim đang kinh hoàng, cũng nhìn thấy được ngõ nhỏ theo như lời của Tiểu Hoa.
"Bên trong loạn quân có người lén lút bắn tên, người này tiễn pháp rất cao, ngươi phải chú ý!" Vệ Đình Húc nhắc nhở Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa "Ân" một tiếng liền không có thời gian để phản ứng nàng nữa, từng đao từng đao bị nàng chém gãy, chém gãy một thanh lại chắn đỡ một thanh, nàng vừa che chở Vệ Đình Húc đồng thời vừa tìm kiếm Lý Phong.
Lý Phong vốn định đơn giản giả chết, lại bị vó ngựa chạy tới đạp trúng lưng. Mặc dù có cỗ thi thể che chở nhưng vẫn khiến hắn bị nghẹn ở ngực không chịu nổi thiếu chút nữa tắt thở. Chiến trường hỗn loạn bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngựa giẫm chết, đợi sau khi quân địch đang truy lùng hắn đi xa một chút, hắn lật cỗ thi thể ra muốn chạy trốn vào bên trong một cửa hiệu. Khom lưng chưa đi được mấy bước thì nhìn thấy a bà si ngốc ngơ ngác kia lại đang an vị ở bên cạnh đống thi thể, bả vai bị cắt một đao cũng hồn nhiên giống như không hề phát hiện.
Lý Phong vốn không muốn để ý đến nàng, bảo vệ mạng sống của chính mình quan trọng hơn. Nhưng a bà này tuổi tác không nhỏ lại còn đầu óc ngu ngơ, ở trong loạn lạc cũng không biết chạy, quá mức đáng thương. Lý Phong đã sắp bò đến bên trong cửa hiệu rồi, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không yên tâm, lại vòng trở ra kéo A Khung.
"A bà ngươi nhanh chóng theo ta đi! Ngươi đây là không muốn sống nữa hay sao!"
A Khung cũng không đi: "A Lai lập tức sẽ tìm được ta."
Lý Phong cũng sốt ruột muốn chết rồi: "Ai là A Lai a!"
"A Lai là nữ nhi của ta."
"Nữ nhi của ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Lý Phong thiếu chút nữa muốn mắng người, bỗng nhiên nảy lên một ý tưởng, nâng mặt mình lên hỏi nàng, "A mẫu a mẫu ngươi nhìn xem ta là ai!"
A Khung chậm rãi chuyển dời ánh mắt xuống nhìn hắn, lắc lắc đầu.
"Ta là nữ nhi của ngươi a ngươi nhìn xem ta chính là A Lai!" Lý Phong bắt chước điệu bộ của nữ hài nhi đặc biệt quyến rũ đặc biệt miễn cưỡng mà nở một nụ cười sau đó lập tức lại kéo nàng, "A mẫu ngươi nhanh chóng đi theo ta đi ta vất vả lắm mới tìm được ngươi!"
Lý Phong dùng sức kéo A Khung, thật đúng là kéo được nàng đến đây. Chẳng qua là chậm trễ một chút nên đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để lẩn trốn, quân địch vẫn liên tục tìm kiếm tung tích Hoàng thượng phát hiện ra hắn, đao kiếm đồng loạt hướng tới muốn tóm lấy hắn. Lý Phong kéo theo A Khung liều mạng chạy, ngay khi mũi đao của quân địch sắp sửa đâm vào giữa lưng hắn, thì một con ngựa xông vào chặn ngang, đánh lui toàn bộ quân địch.
Lý Phong kinh hồn chưa định quay đầu lại, nhìn thấy là Vệ Đình Húc cùng Tiểu Hoa, thiếu chút nữa phun trào nước mắt.
Bên kia Vệ gia hộ vệ đã đuổi kịp đến đây tập hợp cùng nhau, từ trong thị tập đoạt lấy một chiếc xe ngựa, để cho Vệ Đình Húc cùng Lý Phong A Khung đi lên, xe ngựa vội vàng hướng về phía cửa ngõ lao điên cuồng.
Quân địch truy sát không ngừng ùa tới ngăn chặn lối đi của các nàng, Tiểu Hoa đứng ở sau đuôi xe ngựa điên cuồng chém giết, máu khắp người cũng không biết là của chính mình hay là của kẻ địch.
Trong lúc đang chém giết Tiểu Hoa thoáng đưa mắt nhìn, đại quân vạn người của Vệ gia chỉ còn lại không tới năm trăm người, số lượng quân địch đông hơn bọn họ gấp mấy lần. Cho dù tiến vào bên trong ngõ hẻm nhưng truy binh vẫn có thể nhanh chóng đuổi theo các nàng. Một khi ở bên trong ngõ hẻm chật hẹp này bị vây kín, chỉ có một loại khả năng là toàn bộ diệt vong.
Nàng nhất định phải kéo dài thời gian.
Nàng không thể để cho Vệ Đình Húc xảy ra chuyện, Vệ Đình Húc tuyệt đối không thể chết ở chỗ này.
Ngay khi xe ngựa đã thuận lợi tiến vào ngõ hẻm, Tiểu Hoa đột nhiên nhảy xuống xe, đứng chắn ở cửa ngõ.
Một chiến mã chợt lao đầu về phía nàng, Tiểu Hoa khẽ nghiêng người bay lên trời, bổ xuống một đao hướng đến người đang ngồi trên ngựa, đầu gối chẹn ngay yết hầu của người nọ, người nọ lập tức ngạt thở mà chết.
Vệ Đình Húc ngồi bên trong xe ngựa cảm giác được xe ngựa lắc lư, trong lòng bất an giống như có linh cảm xấu, nhanh chóng xốc màn che lên.
"Tiểu Hoa!" Vệ Đình Húc kêu lên thất thanh.
Tiểu Hoa đứng ở cửa ngõ, cách nàng càng ngày càng xa.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa chủ động rời xa nàng, lần đầu tiên nghe được lời kêu gọi của nàng mà không quay đầu lại.
Chuyện sau đó Vệ Đình Húc cũng không có chính mắt nhìn thấy.
Tiểu Hoa ra sức chiến đấu, mãi cho đến khi cạn kiệt một tia khí lực cuối cùng, một giọt máu cuối cùng.
Nàng dùng sức lực của một người giết chết sáu mươi sáu người cùng ba con ngựa. Xác người và ngựa chất chồng ở cửa ngõ, lấp kín cửa ngõ đến nghiêm kín chặt chẽ.
Đây là quỷ từ âm ty tới, là sứ giả chuyên thu nhặt mạng người!
Tiểu Hoa đứng sừng sững tại chỗ, nguy nga bất động, không ai dám tiến lên.
Một mũi tên bắn lén đã bắn vào sau gáy của Tiểu Hoa, từ yết hầu xuyên thủng ra ngoài. Nàng theo bản năng chợt run lên, không có phản ứng gì quá lớn.
Người bắn tên hạ cung xuống, nheo mắt lại đánh giá con mồi ở đằng xa.
"Hóa ra là đã chết."
Tiểu Hoa trước sau vẫn không hề ngã xuống.
Vào khoảnh khắc ý thức đang dần rời xa, nàng cuối cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Không cần phải mỗi thời mỗi khắc đề phòng nữa, cũng không cần phải cầm đao nữa.
Nàng đã hoàn thành sứ mệnh thuộc về chính mình, đến cuối cùng vẫn không hề cô phụ Vệ gia, không hề cô phụ Vệ Đình Húc.
Đôi môi bị máu dán dính vào nhau của Tiểu Hoa chậm rãi kéo mở ra thành một nụ cười.
Trọng Kế, giờ đây liền đi tìm ngươi bù đắp lỗi lầm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiến vào giai đoạn cuối cùng cũng không có nghĩa là lập tức kết thúc, còn có sự việc phải giải quyết còn có tình tiết phải phát triển, ta vẫn sẽ trước sau như một duy trì tiết tấu viết cho xong câu chuyện này.
Sẽ lược bớt đi một vài phân đoạn thời gian chiến tranh khô khan nhàm chán.