Đan dược của Thần Nông thật sự linh mẫn, ôn độc quả thật được diệt trừ,Trương Tử Tinh tính toán, không để lộ ra chuyện Hỏa Vân động, mà là mạo nhận lấy công lao cứu vạn dân. Nói về chuyện này, hắn cũng là bực hành gia rồi.
Trên Triều Ca, mọi tầng lớp đều có thể nói là sùng bái mà không chút nghi ngờ, từ quan viên đại thần cho tới bình dân nông nô đều cảm tạ ơn cứu mạng của thiên tử,mặc dù cảm ân phù có chút lỗi thời nhưng mà lại bắt đầu sôi trào nên,nên cái tinh vân màu vàng kia được nhận một số lượng lớn tín ngưỡng lực làm cho Trương Tử Tinh thống khoái một hồi.
Một phương diện khác, Đát Kỷ và hắn song tu đồng dạng thuân lợi, căn cơ của Đát Kỷ vững chắc, ngộ tính hơn người, lại có một số kinh nghiệm tu luyện phong phú, Trương Tử Tinh dựa theo bí thuật của Hoàng đế, quả nhiên thu được một loại lực lượng khác hẳn mấy người Hoàng Phi Yến, chính là yêu lực.Tuy tạm thời chỉ là một chút ít nhưng chỉ cần thông qua một đoạn thời gian thì sẽ tích tiểu thành đại
Loại yêu khí này cũng bình thản lạnh nhạt tựa như nhân linh khí nhưng hoàn toàn bất đồng, có vẻ lợi hại tiến bộ nhưng có vè không có chịu hòa nhập với nhân khí, cũng may lại có Hoàng Đế chỉ điểm trước nên hắn đều dồn yêu khí về Thiếu Dương mạch ở tay, dùng nhân linh khí tán nhập vào Thái âm mạch ở chân, quả nhiên không còn có tương khắc mà lực lượng lại tăng lên không có ít.
Kỳ thật Đát Kỷ đoạt được ưu đãi cũng không ít, không chỉ có cảm giác nguyên khí tăng lên mà hơn nữa yêu khí tu luyện thêm tăng tiến không khỏi tân tiến, hận không thể suốt ngày đè thiên tử cùng song tu tại Thọ Tiên cung
Đại khái cũng đươc nửa tháng, Nữ Bạt rốt cuộc từ Hỏa vân động mà quay lại, đem theo cho hắn Phệ Phách. Vốn là Kim mâu nhưng được ba vị thánh hoàng thi triển hợp lực mà tạo thành một thanh kiếm màu vàng, vẻ cái hung lệ bạo tàn lại biến thành phong duệ chi khí, nếu Trương Tử Tinh không phải là chủ nhân Phệ Phách, có khi còn không nhận thấy cái kim kiếm này lúc trước chính là kiện hung khí nổi tiếng của Xi Vưu.
Nữ Bạt nói cho Trương Tử Tinh, tuy nhiên Phệ Phách bên ngoài có biến hóa, khi sử dụng cũng không tổn hao pháp lực nữa, nhưng trên mình nó còn sở hữu ma lực còn chưa có tiêu trừ, cho nên Hoàng Đế trước khi thấy hắn rời đi có dặn dò kỹ càng, phải cẩn thận khi sử dụng nếu gặp phải tình huống đặc thù thì Phệ Phách có thể khôi phục lại ngyên trạng.Trương Tử Tinh vốn định kêu kim kiếm này là Hiên Viên kiếm nhưng lại sợ Hoàng Đế tìm hắn về phương diện bản quyền tên tuổi giống như dịch giả biết bài viết của mình bị post trộm sẽ tạo phiền toái nên cuối cùng đặt cái tên là Định Thương Kiếm.
Hoàng Đế đối với Nữ Bạt nghĩa nữ này không hề có kiệt xỉ tựa như mấy tên độc giả không chịu nhấn like, tặng cho hai kiên bảo vật. Một có chức năng bảo vệ thân thể gọi là Địa Hoán Sa Thiên, còn cái còn lại chính là hộ thân pháp bảo tên Thiên hạo tinh kính.
Trương Tử Tinh biết được Nữ Bạt cùng với Ứng Long có thực lực Kim Tiên cao cường nhưng lại không hề có pháp bảo riêng, trong cái thế giới Phong Thần nơi mà "ám khí" quyết định thắng bại này, không nghi ngờ gì làm giảm chiến lực đi không ít. Hôm nay lại được Hoàng Đế cho hai kiện pháp bảo, tuy đưa Thiên hạo tinh kính cho Ứng Long, xong vẫn còn nghèo nàn lắm.Trương Tử Tinh nghĩ tới chính mình gần đây đoạt được nhiều pháp bảo nên lấy hai ra cho hai người bọn họ lựa chọn. Ứng Long thấy được cửu Cung ma phiên của Thanh Giác đạo nhân thì chấn động không ngừng, vội hỏi lai lịch.Trương Tử Tinh trả lời một chút, lại nghe giải thích thì mới biết được thực ra cửu cung ma phiên chính là cùng Phệ Phách giống nhau, đều là đồ vật chí bảo của ma tộc, hắn cũng không nói nhiều ngay lập tức tặng cho Ứng Long vật trân quý này nhưng Ứng Long biết được đây chính là bảo bối trân quý làm sao dám nhận.
Ứng Long đối với cửu cung ma phiên kiên trì từ chối nhưng đôi với một món đồ khác thì lại không hề khách khí, chính là khối xác rùa Thiên Long thần bí lấy được trong tay Thanh Giác đạo nhân. Trông được quy giáp khiến cho Ứng Long thập phần hưng phấn như được chí bảo.
Tủ Tinh không có tham thấu được cái quy giáp kia có cái gì ảo diệu nên tưởng nó là phế vật không ngờ lại là thứ mà Ứng Long rất coi trọng. Đáp án đến nhanh như ấn Like vậy,sau khi Ứng Long luyện hóa xong cái phế vật kia, thì chỉ thấy hắn đặt tay lên phần trên quy giáp xuất ra một chút lực lượng khiến cho hai chữ "Thiên Long" tựa hồ có chuyển động, bỗng nhiên phát ra thanh quang khiến cho Trương Tử Tinh nhìn thấy cứng lưỡi, hóa ra trên mình Ứng Long là một bộ giáp trụ hoàn chỉnh, hơn nữa quanh thân còn tản ra mộ cỗ lực lượng nhàn nhạt gợn sóng.
Ứng Long giải thích cho Trương Tử Tinh rằng đây chính là dị bảo của long tộc, Bích Lan Khải, không phải chỉ là một món đồ hộ thân pháp bảo đánh vào cũng không hề có gây thương tích. Nhưng Bích Lan Khải bị phong ấn ,chỉ có Kim Tiên của Long tộc mới có thể sử dụng nên người bên ngoài dù có khả năng phá phong ấn thì cũng không thể sử dụng. Trương Tử Tinh lúc này mới hiểu được lúc trước Thanh Giác đạo nhân vì cái gì mà không thể sử dụng bảo giáp đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì không thấy nó là phế vật mà ném đi.(Thực ra cũng dễ hiểu thôi, ai bảo hắn là người hoài cổ chứ, phải biết, ở thế kỷ XXIV, ngay mấy đồ chơi cùng sách điện tử lúc 5, 6 tuổi hắn cũng giữ lại a).
Nữ Bạt có chút xấu hổ nói với Trương Tử Tinh rằng Hoàng Đế còn một ban quyển tâm pháp cho nàng, Trương Tử Tinh mở ra xem, thì thấy một quyển song tu công pháp, có chút khác với sở học của hắn, chỉ phù hợp với cấp bậc Kim Tiên Nữ Bạt.Trương Tử Tinh thấy vẻ mặt đỏ bừng của Nữ Bạt, nhất thời hiểu được ý tứ của Hoàng Đế, bèn lấy thân phận là huynh trưởng, tổ chức cho Ứng Long và Nữ Bạt một hôn lễ bí mật.
Nhìn thấy đôi tình nhân nên duyên, Trương Tử Tinh không khỏi cảm thấy thay họ mà cao hứng. Ứng Long cùng với Nữ Bạt tâm nguyện đều được đền bù, lại có Trương Tử Tinh tặng bảo vật nên đối với vị hoàng huynh này cảm kích không thôi.
Trong lúc cao hứng, Trương Tử Tinh vui mừng nhận được tin Khổng Tuyên đã quay trở lại!
Từ ngày mà Khổng Tuyên rời đi, Trương Tử Tinh đều hết sức tu luyện cẩn thận, tuy nhiên dựa vào trí tuệ và nghị lực nên vượt qua một cái nan quan nhưng hắn không lúc nào không nghĩ tới vị hoàng đệ này.Hôm nay Khổng Tuyên đã quay trở lại làm hắn có cảm giác không nói lên lời.Có Khổng Tuyên,cùng với Nữ Bạt và Ứng Long, cho dù có khó khăn đến đâu cũng có thể đồng tâm hiệp lực chiến lại thiên mệnh.
Khổng Tuyên được thiên tử triệu kiến, tiến vào Chiêu Tuyên điện, lại phát hiện ra trong điện không có thiên tử mà lại thấy hai nam một nữ đứng đó, ngay cả nội thị cũng không thấy đâu. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Khổng Tuyên liếc mắt liền nhìn ra hai nam một nữ trông không phải tầm thường mà trong đó nam tử tướng mạo tuấn tú nọ lại là Kim Tiên hạ giai, hơn nữa còn đang ở điểm lưng chừng giữa hạ giai và trung giai. Còn tên nam tử tướng mạo tương đối bình phàm trên mặt lại còn có vết sẹo thì nhìn kỹ cũng là Chân tiên tu vi.
Ba người này là ai? Thiên tử sao không có ở đây? Khổng Tuyên nhíu mày bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đấy hướng tới nam tử bình phàm kia hướng lễ nói: "Ngu đệ mới đi có chút mà không ngờ hoàng huynh đã thành tựu tiên thể, thật đáng mừng?"
Nam tử kia khẽ giật mình, rồi lộ ra vẻ uể oải nói: "Hiền đệ như thế nào lại có thể nhận ra ta?"
Khổng Tuyên cười nói: "Hoàng huynh cũng thích đùa.Cái mặt nạ này được đệ tạo ra, tuy đã trải qua cải tạo nhưng ngũ sắc thì vẫn còn, huống hồ hoàng huynh không phát hiện trên người còn giấu ngũ sắc linh mao, nên ngu đệ đây đâu dễ bị hoàng huynh qua mặt.
Trương Tử Tinh lúc trước còn tưởng mặt nạ mất công hiệu mà thất vọng, không ngờ nghe được duyên cớ thì không khỏi cười to vài tiếng nói: "Vi huynh nghe tin hiền đệ phản hồi, định bày trò trêu đệ, không ngờ lại bị nhìn thấu, mất mặt mũi quá".
Khổng Tuyên thở dài nói: "Hoàng huynh từng có câu "kẻ sĩ không gặp ba hôm đã khác", hôm nay quả nhiên chỉ ngắn ngủi trong có vài tháng, hoàng hunh lại có thêm thành tựu lớn, thành được tiên thể, làm cho người khác khó có thể tin. May mà hoang huynh cũng hay sáng tạo kỳ tích nên đệ nghĩ đấy cũng là điều bình thường."
Trương Tử Tinh nghe được đắc ý không thôi, Khổng Tuyên dừng mắt trên người Nữ Bạt và Ứng Long lại hỏi: "Hoàng huynh, huynh không úy kị chuyện mặt nạ với hai người này, tất là rất thân thuộc, không biết…"
Trương Tử Tinh ngay lập tức giới thiệu hai người cho Khổng Tuyên, Nữ Bạt và Ứng Long thấy được lực lượng của Khổng Tuyên cao thâm khó lường, trong lòng bội phục Trương Tử Tinh có thể khiến người như Khổng Tuyên xưng huynh gọi đệ.Trương Tử Tinh lại kể lại mối tình ngàn năm không đổi của Ứng Long, Nữ Bạt, khiến cho Khổng Tuyên cảm khái không thôi, đối với hai người càng sinh hảo cảm, thấy vậy, Trương Tử Tinh liền đề nghị bốn người cùng kết bái. Sau khi kết bái xong thì Trương Tử Tinh vốn là lão đại vẫn là lão đại, Khổng Tuyên lão nhị, Ứng Long lão tam còn Nữ Bạt thì là tiểu muội.
Bốn người làm lễ xong, lời nói trở nên phóng khoáng, khiến cho không khí càng thêm hòa hợp. Khổng Tuyên trời sinh cao ngạo lại ít khi lai vãng vốn không biết nhiều người, ngay cả thân huynh đệ Đại Bàng cũng coi là cừu địch, năm đó được Trương Tử Tinh cứu giúp tìm hiểu đạo lý tâm tính cởi mở khiến đột phá cảnh giới, hôm nay lại thêm đôi huynh đệ tỷ muội cảm thấy thật thống khoái.
Trương Tử Tinh cũng không có giấu diếm gì, đem việc ngày nọ đụng phải thần bí thanh niên nói ra. Khổng Tuyên nghe xong không khỏi kinh ngạc, Sau khi xem xong mặt nạ ngũ sắc đã được cải tạo, phát hiện pháp lực của vị thanh niên thần bí này vượt xa bản thân, hơn nữa lại nghe Trương Tử Tinh nói người thanh niên nọ khi cải tạo mặt nạ rất nhẹ nhàng, chỉ có bóp kéo ấn vài cái lại có thể khiến cho mặt nạ thêm công dụng biến hóa, xem ra y có thể chính là đệ nhất thánh nhân cho dù Hỏa Vân động tam thánh cũng không thể nào mà có thể so với người nọ được.
Vậy thanh niên tột cùng này la ai? Nguyên Thủy?Lão Tử? Tiếp Dẫn? Hay chính là vị thánh tổ chí tôn Hồng Quân?
Cụ thể là ai thì Khổng Tuyên cũng không thể nghĩ ra được, bởi vì dung mạo không thể nói lên điều gì, đừng nói là thánh nhân cho dù tiên nhân biến hóa dung mạo cũng dễ như trở bàn tay, nhưng mở ra công đức và tín ngưỡng lực thì ngay cả Khổng Tuyên cũng không thể nào làm được, tam thánh Hỏa Vân động cũng không, Chẳng lẽ thực là thánh nhân sao?
Bốn người thảo luận một hồi cũng chả đưa ra được kết quả nào, chỉ biết rằng người nọ không có ác ý, hơn nữa lại còn giúp đỡ, tương lai chắc cũng sẽ quay lại, cho nên việc này tùy duyên mà thôi.
Trương Tử Tinh nhớ tới Viên Hồng bái sư, liền nhắc với Khổng Tuyên. Khổng Tuyên tuy chưa thu đồ nhưng biết được Viên Hồng chính là yêu tộc lúc muốn bái sư thì bị Quảng Thành Tử cự tuyệt, dùng toàn bộ nghị lực với quyết tâm mà tu luyện Bát Cửu huyền công, không khỏi đối với hầu tinh này có vài phần hảo cảm.
Trương Tử Tinh ngay lập tức sai người kêu Viên Hồng vào cung.
Viên Hồng từ lần lập công chuyện Khương Hoàn lúc trước, được an bài nên tại Triều Ca trú ẩn một chỗ, nghe được thiên tử truyền gọi nên ngay lập tức theo nội thị mà tiến vào Chiêu Tuyên điện
Khi vào điện, Viên Hồng ánh mắt dừng ở nam tử đứng bên cạnh thiên tử. tuy nhiên nam tử ngay không giống như vợ chồng nghĩa muội của Thiên tử phát ra Kim Tiên lực nhành nhạt, nhưng Viên Hồng bằng vào bản năng của một trong tứ đại linh hầu mà cảm giác được người nọ tuyệt không chỉ có lực lượng dưới Kim Tiên, thậm chí còn hơn.
Không đợi thiên tử nói gì, người nọ đã mở miệng hỏi: "Ngươi chính là Viên Hồng?"
Viên Hồng rùng mình một cái, bỗng thấy thiên tử mỉm cười, bỗng nhiên hiểu được địa ý vội vàng hướng tới Khổng Tuyên bái hạ: "Đệ tử Viên Hồng tư chất yếu kém, không có minh sư chỉ điểm, khẩn cầu lão sư thu lưu"!
"Hầu nhi ngươi quả thông minh", Khổng Tuyên gật đầu, nhẹ nhàng vung tay lên hiện ra một tầng bach quang mà hướng tới y, Viên Hồng không có trốn tránh chỉ có chịu đựng mặc cho bạch quang nọ bao vậy chính mình.
Có phải là đại hành gia không thì thử mới biết, bạch quang nọ cũng không có chói mắt, nhưng Ứng Long với Nữ Bạt có thể thấy được sự lợi hại bên trong nên sắc mặt trở nên ngưng trọng cực điểm. Cái bạch quang này chính là loại như thần thông "thương hải nhất túc", phải cần tới cường địa lực lượng áp súc mà thành, uy lực càng thêm khủng bố. Càng làm cho hai người bộ phục, chính là Khổng Tuyên thi triển thuật này ngoại trừ Viên Hồng ra thì các bố trí xung quanh cũng không có gì bị phá hoại, có thể nói chỉ riêng kỹ xảo khống chế lực lượng này đã khiến hai người tự thẹn xa xa không bằng.
Viên Hồng thì không có như vậy mà phải chịu áp lực bởi bạch quang nọ khiến cho pháp lực phải điên cuồng mà vận chuyển, hắn tu luyện từ trước tới nay mới thấy một cỗ lực lượng đáng sợ như thế này. Liên tục đề kháng ngăn chặn, nhưng tựa như muối bỏ bể, vô ảnh vô tung thậm chí bạch quang kia còn chế ngự lại lực đề kháng, đem nó ngược lại vào bên trong cơ thể áp súc lại, tiếp tục áp súc không ngừng, Viên Hồng không chỉ chỉ áp lực mạnh mẽ, mà toàn thân gân cốt cũng đau đớn vô cùng. Nếu là người khác thì chỉ sợ rằng đã đau mà ngất xỉu, nhưng may mắn Viên Hồng lúc tu luyện Cửu Chuyển Huyền công cũng gặp đau đớn không ít nên cắn một tiếng không kêu.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu ,bỗng nhiên áp lực biến mất, khiến cho Viên Hồng đang nỗ lực chống đỡ mất đi thăng bằng, cả người khẽ chao, bỗng một bàn tay đặt lên vai đỡ lại.
Viên Hồng vừa ngẩng đầu lên thấy chính là nam tử vừa tạo cho mình áp lực khủng bố kia ,trong lòng kính sợ cúi đầu không dám đối mặt. Khổng Tuyên gật đầu nói: "quả nhiên là một hầu tử có nghị lực, chẳng trách lại có thể luyện được Bát cửu huyền công."
Viên Hồng thấp giọng nói:"lão sư thần thồng uy năng, đệ tử kính phục sao dám đắc tội?"
Khổng Tuyên lắc đầu nói: " vừa rồi ta không phải lập uy, cũng không phải chỉ thử nghị lực của ngươi ,ngươi có lãnh ngộ được điều gì?"
Viên Hồng không ngời Khổng Tuyên lại có dụng ý như vậy, nên hồi tưởng lại cảm thụ thì không khỏi trầm ngâm ,bỗng nhiên ngẩng đầu lên hai mắt tỏa sáng: "lão sư mới vừa rồi chính là chỉ cho ta cách ngưng tụ hay tán công sao?"
Khổng Tuyên khen hắn có ngộ tính nói:"cCũng được, ngươi tuy có cơ duyên tu luyện bát cửu huyền công, nhưng tinh luyện chưa đủ, còn rất yếu kém, chỉ phát huy được năng lực 6, 7 thành. Nếu có thể đem lực lượng ngưng tụ lại, hoàn toàn tinh luyện, thực lực sẽ tăng thêm một tầng".
Viên Hồng cảm kích nói: "lão sư…"
Lời nói cho hết thì bị Trương Tử Tinh chặn lời: "lão sư là để xưng hô với trưởng bối thôi, ngươi còn xưng hô như vậy sao?"
Viên Hồng thấy Khổng Tuyên nở nụ cười, vội vàng xoay người bái lạy nói:"Sư tôn tại thượng, Viên Hồng cúi đầu mong người thu làm môn hạ, đồ nhi nguyện táng thân báo đáp ân này."
Đan dược của Thần Nông thật sự linh mẫn, ôn độc quả thật được diệt trừ,Trương Tử Tinh tính toán, không để lộ ra chuyện Hỏa Vân động, mà là mạo nhận lấy công lao cứu vạn dân. Nói về chuyện này, hắn cũng là bực hành gia rồi.
Trên Triều Ca, mọi tầng lớp đều có thể nói là sùng bái mà không chút nghi ngờ, từ quan viên đại thần cho tới bình dân nông nô đều cảm tạ ơn cứu mạng của thiên tử,mặc dù cảm ân phù có chút lỗi thời nhưng mà lại bắt đầu sôi trào nên,nên cái tinh vân màu vàng kia được nhận một số lượng lớn tín ngưỡng lực làm cho Trương Tử Tinh thống khoái một hồi.
Một phương diện khác, Đát Kỷ và hắn song tu đồng dạng thuân lợi, căn cơ của Đát Kỷ vững chắc, ngộ tính hơn người, lại có một số kinh nghiệm tu luyện phong phú, Trương Tử Tinh dựa theo bí thuật của Hoàng đế, quả nhiên thu được một loại lực lượng khác hẳn mấy người Hoàng Phi Yến, chính là yêu lực.Tuy tạm thời chỉ là một chút ít nhưng chỉ cần thông qua một đoạn thời gian thì sẽ tích tiểu thành đại
Loại yêu khí này cũng bình thản lạnh nhạt tựa như nhân linh khí nhưng hoàn toàn bất đồng, có vẻ lợi hại tiến bộ nhưng có vè không có chịu hòa nhập với nhân khí, cũng may lại có Hoàng Đế chỉ điểm trước nên hắn đều dồn yêu khí về Thiếu Dương mạch ở tay, dùng nhân linh khí tán nhập vào Thái âm mạch ở chân, quả nhiên không còn có tương khắc mà lực lượng lại tăng lên không có ít.
Kỳ thật Đát Kỷ đoạt được ưu đãi cũng không ít, không chỉ có cảm giác nguyên khí tăng lên mà hơn nữa yêu khí tu luyện thêm tăng tiến không khỏi tân tiến, hận không thể suốt ngày đè thiên tử cùng song tu tại Thọ Tiên cung
Đại khái cũng đươc nửa tháng, Nữ Bạt rốt cuộc từ Hỏa vân động mà quay lại, đem theo cho hắn Phệ Phách. Vốn là Kim mâu nhưng được ba vị thánh hoàng thi triển hợp lực mà tạo thành một thanh kiếm màu vàng, vẻ cái hung lệ bạo tàn lại biến thành phong duệ chi khí, nếu Trương Tử Tinh không phải là chủ nhân Phệ Phách, có khi còn không nhận thấy cái kim kiếm này lúc trước chính là kiện hung khí nổi tiếng của Xi Vưu.
Nữ Bạt nói cho Trương Tử Tinh, tuy nhiên Phệ Phách bên ngoài có biến hóa, khi sử dụng cũng không tổn hao pháp lực nữa, nhưng trên mình nó còn sở hữu ma lực còn chưa có tiêu trừ, cho nên Hoàng Đế trước khi thấy hắn rời đi có dặn dò kỹ càng, phải cẩn thận khi sử dụng nếu gặp phải tình huống đặc thù thì Phệ Phách có thể khôi phục lại ngyên trạng.Trương Tử Tinh vốn định kêu kim kiếm này là Hiên Viên kiếm nhưng lại sợ Hoàng Đế tìm hắn về phương diện bản quyền tên tuổi giống như dịch giả biết bài viết của mình bị post trộm sẽ tạo phiền toái nên cuối cùng đặt cái tên là Định Thương Kiếm.
Hoàng Đế đối với Nữ Bạt nghĩa nữ này không hề có kiệt xỉ tựa như mấy tên độc giả không chịu nhấn like, tặng cho hai kiên bảo vật. Một có chức năng bảo vệ thân thể gọi là Địa Hoán Sa Thiên, còn cái còn lại chính là hộ thân pháp bảo tên Thiên hạo tinh kính.
Trương Tử Tinh biết được Nữ Bạt cùng với Ứng Long có thực lực Kim Tiên cao cường nhưng lại không hề có pháp bảo riêng, trong cái thế giới Phong Thần nơi mà "ám khí" quyết định thắng bại này, không nghi ngờ gì làm giảm chiến lực đi không ít. Hôm nay lại được Hoàng Đế cho hai kiện pháp bảo, tuy đưa Thiên hạo tinh kính cho Ứng Long, xong vẫn còn nghèo nàn lắm.Trương Tử Tinh nghĩ tới chính mình gần đây đoạt được nhiều pháp bảo nên lấy hai ra cho hai người bọn họ lựa chọn. Ứng Long thấy được cửu Cung ma phiên của Thanh Giác đạo nhân thì chấn động không ngừng, vội hỏi lai lịch.Trương Tử Tinh trả lời một chút, lại nghe giải thích thì mới biết được thực ra cửu cung ma phiên chính là cùng Phệ Phách giống nhau, đều là đồ vật chí bảo của ma tộc, hắn cũng không nói nhiều ngay lập tức tặng cho Ứng Long vật trân quý này nhưng Ứng Long biết được đây chính là bảo bối trân quý làm sao dám nhận.
Ứng Long đối với cửu cung ma phiên kiên trì từ chối nhưng đôi với một món đồ khác thì lại không hề khách khí, chính là khối xác rùa Thiên Long thần bí lấy được trong tay Thanh Giác đạo nhân. Trông được quy giáp khiến cho Ứng Long thập phần hưng phấn như được chí bảo.
Tủ Tinh không có tham thấu được cái quy giáp kia có cái gì ảo diệu nên tưởng nó là phế vật không ngờ lại là thứ mà Ứng Long rất coi trọng. Đáp án đến nhanh như ấn Like vậy,sau khi Ứng Long luyện hóa xong cái phế vật kia, thì chỉ thấy hắn đặt tay lên phần trên quy giáp xuất ra một chút lực lượng khiến cho hai chữ "Thiên Long" tựa hồ có chuyển động, bỗng nhiên phát ra thanh quang khiến cho Trương Tử Tinh nhìn thấy cứng lưỡi, hóa ra trên mình Ứng Long là một bộ giáp trụ hoàn chỉnh, hơn nữa quanh thân còn tản ra mộ cỗ lực lượng nhàn nhạt gợn sóng.
Ứng Long giải thích cho Trương Tử Tinh rằng đây chính là dị bảo của long tộc, Bích Lan Khải, không phải chỉ là một món đồ hộ thân pháp bảo đánh vào cũng không hề có gây thương tích. Nhưng Bích Lan Khải bị phong ấn ,chỉ có Kim Tiên của Long tộc mới có thể sử dụng nên người bên ngoài dù có khả năng phá phong ấn thì cũng không thể sử dụng. Trương Tử Tinh lúc này mới hiểu được lúc trước Thanh Giác đạo nhân vì cái gì mà không thể sử dụng bảo giáp đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì không thấy nó là phế vật mà ném đi.(Thực ra cũng dễ hiểu thôi, ai bảo hắn là người hoài cổ chứ, phải biết, ở thế kỷ XXIV, ngay mấy đồ chơi cùng sách điện tử lúc , tuổi hắn cũng giữ lại a).
Nữ Bạt có chút xấu hổ nói với Trương Tử Tinh rằng Hoàng Đế còn một ban quyển tâm pháp cho nàng, Trương Tử Tinh mở ra xem, thì thấy một quyển song tu công pháp, có chút khác với sở học của hắn, chỉ phù hợp với cấp bậc Kim Tiên Nữ Bạt.Trương Tử Tinh thấy vẻ mặt đỏ bừng của Nữ Bạt, nhất thời hiểu được ý tứ của Hoàng Đế, bèn lấy thân phận là huynh trưởng, tổ chức cho Ứng Long và Nữ Bạt một hôn lễ bí mật.
Nhìn thấy đôi tình nhân nên duyên, Trương Tử Tinh không khỏi cảm thấy thay họ mà cao hứng. Ứng Long cùng với Nữ Bạt tâm nguyện đều được đền bù, lại có Trương Tử Tinh tặng bảo vật nên đối với vị hoàng huynh này cảm kích không thôi.
Trong lúc cao hứng, Trương Tử Tinh vui mừng nhận được tin Khổng Tuyên đã quay trở lại!
Từ ngày mà Khổng Tuyên rời đi, Trương Tử Tinh đều hết sức tu luyện cẩn thận, tuy nhiên dựa vào trí tuệ và nghị lực nên vượt qua một cái nan quan nhưng hắn không lúc nào không nghĩ tới vị hoàng đệ này.Hôm nay Khổng Tuyên đã quay trở lại làm hắn có cảm giác không nói lên lời.Có Khổng Tuyên,cùng với Nữ Bạt và Ứng Long, cho dù có khó khăn đến đâu cũng có thể đồng tâm hiệp lực chiến lại thiên mệnh.
Khổng Tuyên được thiên tử triệu kiến, tiến vào Chiêu Tuyên điện, lại phát hiện ra trong điện không có thiên tử mà lại thấy hai nam một nữ đứng đó, ngay cả nội thị cũng không thấy đâu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Khổng Tuyên liếc mắt liền nhìn ra hai nam một nữ trông không phải tầm thường mà trong đó nam tử tướng mạo tuấn tú nọ lại là Kim Tiên hạ giai, hơn nữa còn đang ở điểm lưng chừng giữa hạ giai và trung giai. Còn tên nam tử tướng mạo tương đối bình phàm trên mặt lại còn có vết sẹo thì nhìn kỹ cũng là Chân tiên tu vi.
Ba người này là ai? Thiên tử sao không có ở đây? Khổng Tuyên nhíu mày bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đấy hướng tới nam tử bình phàm kia hướng lễ nói: "Ngu đệ mới đi có chút mà không ngờ hoàng huynh đã thành tựu tiên thể, thật đáng mừng?"
Nam tử kia khẽ giật mình, rồi lộ ra vẻ uể oải nói: "Hiền đệ như thế nào lại có thể nhận ra ta?"
Khổng Tuyên cười nói: "Hoàng huynh cũng thích đùa.Cái mặt nạ này được đệ tạo ra, tuy đã trải qua cải tạo nhưng ngũ sắc thì vẫn còn, huống hồ hoàng huynh không phát hiện trên người còn giấu ngũ sắc linh mao, nên ngu đệ đây đâu dễ bị hoàng huynh qua mặt.
Trương Tử Tinh lúc trước còn tưởng mặt nạ mất công hiệu mà thất vọng, không ngờ nghe được duyên cớ thì không khỏi cười to vài tiếng nói: "Vi huynh nghe tin hiền đệ phản hồi, định bày trò trêu đệ, không ngờ lại bị nhìn thấu, mất mặt mũi quá".
Khổng Tuyên thở dài nói: "Hoàng huynh từng có câu "kẻ sĩ không gặp ba hôm đã khác", hôm nay quả nhiên chỉ ngắn ngủi trong có vài tháng, hoàng hunh lại có thêm thành tựu lớn, thành được tiên thể, làm cho người khác khó có thể tin. May mà hoang huynh cũng hay sáng tạo kỳ tích nên đệ nghĩ đấy cũng là điều bình thường."
Trương Tử Tinh nghe được đắc ý không thôi, Khổng Tuyên dừng mắt trên người Nữ Bạt và Ứng Long lại hỏi: "Hoàng huynh, huynh không úy kị chuyện mặt nạ với hai người này, tất là rất thân thuộc, không biết…"
Trương Tử Tinh ngay lập tức giới thiệu hai người cho Khổng Tuyên, Nữ Bạt và Ứng Long thấy được lực lượng của Khổng Tuyên cao thâm khó lường, trong lòng bội phục Trương Tử Tinh có thể khiến người như Khổng Tuyên xưng huynh gọi đệ.Trương Tử Tinh lại kể lại mối tình ngàn năm không đổi của Ứng Long, Nữ Bạt, khiến cho Khổng Tuyên cảm khái không thôi, đối với hai người càng sinh hảo cảm, thấy vậy, Trương Tử Tinh liền đề nghị bốn người cùng kết bái. Sau khi kết bái xong thì Trương Tử Tinh vốn là lão đại vẫn là lão đại, Khổng Tuyên lão nhị, Ứng Long lão tam còn Nữ Bạt thì là tiểu muội.
Bốn người làm lễ xong, lời nói trở nên phóng khoáng, khiến cho không khí càng thêm hòa hợp. Khổng Tuyên trời sinh cao ngạo lại ít khi lai vãng vốn không biết nhiều người, ngay cả thân huynh đệ Đại Bàng cũng coi là cừu địch, năm đó được Trương Tử Tinh cứu giúp tìm hiểu đạo lý tâm tính cởi mở khiến đột phá cảnh giới, hôm nay lại thêm đôi huynh đệ tỷ muội cảm thấy thật thống khoái.
Trương Tử Tinh cũng không có giấu diếm gì, đem việc ngày nọ đụng phải thần bí thanh niên nói ra. Khổng Tuyên nghe xong không khỏi kinh ngạc, Sau khi xem xong mặt nạ ngũ sắc đã được cải tạo, phát hiện pháp lực của vị thanh niên thần bí này vượt xa bản thân, hơn nữa lại nghe Trương Tử Tinh nói người thanh niên nọ khi cải tạo mặt nạ rất nhẹ nhàng, chỉ có bóp kéo ấn vài cái lại có thể khiến cho mặt nạ thêm công dụng biến hóa, xem ra y có thể chính là đệ nhất thánh nhân cho dù Hỏa Vân động tam thánh cũng không thể nào mà có thể so với người nọ được.
Vậy thanh niên tột cùng này la ai? Nguyên Thủy?Lão Tử? Tiếp Dẫn? Hay chính là vị thánh tổ chí tôn Hồng Quân?
Cụ thể là ai thì Khổng Tuyên cũng không thể nghĩ ra được, bởi vì dung mạo không thể nói lên điều gì, đừng nói là thánh nhân cho dù tiên nhân biến hóa dung mạo cũng dễ như trở bàn tay, nhưng mở ra công đức và tín ngưỡng lực thì ngay cả Khổng Tuyên cũng không thể nào làm được, tam thánh Hỏa Vân động cũng không, Chẳng lẽ thực là thánh nhân sao?
Bốn người thảo luận một hồi cũng chả đưa ra được kết quả nào, chỉ biết rằng người nọ không có ác ý, hơn nữa lại còn giúp đỡ, tương lai chắc cũng sẽ quay lại, cho nên việc này tùy duyên mà thôi.
Trương Tử Tinh nhớ tới Viên Hồng bái sư, liền nhắc với Khổng Tuyên. Khổng Tuyên tuy chưa thu đồ nhưng biết được Viên Hồng chính là yêu tộc lúc muốn bái sư thì bị Quảng Thành Tử cự tuyệt, dùng toàn bộ nghị lực với quyết tâm mà tu luyện Bát Cửu huyền công, không khỏi đối với hầu tinh này có vài phần hảo cảm.
Trương Tử Tinh ngay lập tức sai người kêu Viên Hồng vào cung.
Viên Hồng từ lần lập công chuyện Khương Hoàn lúc trước, được an bài nên tại Triều Ca trú ẩn một chỗ, nghe được thiên tử truyền gọi nên ngay lập tức theo nội thị mà tiến vào Chiêu Tuyên điện
Khi vào điện, Viên Hồng ánh mắt dừng ở nam tử đứng bên cạnh thiên tử. tuy nhiên nam tử ngay không giống như vợ chồng nghĩa muội của Thiên tử phát ra Kim Tiên lực nhành nhạt, nhưng Viên Hồng bằng vào bản năng của một trong tứ đại linh hầu mà cảm giác được người nọ tuyệt không chỉ có lực lượng dưới Kim Tiên, thậm chí còn hơn.
Không đợi thiên tử nói gì, người nọ đã mở miệng hỏi: "Ngươi chính là Viên Hồng?"
Viên Hồng rùng mình một cái, bỗng thấy thiên tử mỉm cười, bỗng nhiên hiểu được địa ý vội vàng hướng tới Khổng Tuyên bái hạ: "Đệ tử Viên Hồng tư chất yếu kém, không có minh sư chỉ điểm, khẩn cầu lão sư thu lưu"!
"Hầu nhi ngươi quả thông minh", Khổng Tuyên gật đầu, nhẹ nhàng vung tay lên hiện ra một tầng bach quang mà hướng tới y, Viên Hồng không có trốn tránh chỉ có chịu đựng mặc cho bạch quang nọ bao vậy chính mình.
Có phải là đại hành gia không thì thử mới biết, bạch quang nọ cũng không có chói mắt, nhưng Ứng Long với Nữ Bạt có thể thấy được sự lợi hại bên trong nên sắc mặt trở nên ngưng trọng cực điểm. Cái bạch quang này chính là loại như thần thông "thương hải nhất túc", phải cần tới cường địa lực lượng áp súc mà thành, uy lực càng thêm khủng bố. Càng làm cho hai người bộ phục, chính là Khổng Tuyên thi triển thuật này ngoại trừ Viên Hồng ra thì các bố trí xung quanh cũng không có gì bị phá hoại, có thể nói chỉ riêng kỹ xảo khống chế lực lượng này đã khiến hai người tự thẹn xa xa không bằng.
Viên Hồng thì không có như vậy mà phải chịu áp lực bởi bạch quang nọ khiến cho pháp lực phải điên cuồng mà vận chuyển, hắn tu luyện từ trước tới nay mới thấy một cỗ lực lượng đáng sợ như thế này. Liên tục đề kháng ngăn chặn, nhưng tựa như muối bỏ bể, vô ảnh vô tung thậm chí bạch quang kia còn chế ngự lại lực đề kháng, đem nó ngược lại vào bên trong cơ thể áp súc lại, tiếp tục áp súc không ngừng, Viên Hồng không chỉ chỉ áp lực mạnh mẽ, mà toàn thân gân cốt cũng đau đớn vô cùng. Nếu là người khác thì chỉ sợ rằng đã đau mà ngất xỉu, nhưng may mắn Viên Hồng lúc tu luyện Cửu Chuyển Huyền công cũng gặp đau đớn không ít nên cắn một tiếng không kêu.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu ,bỗng nhiên áp lực biến mất, khiến cho Viên Hồng đang nỗ lực chống đỡ mất đi thăng bằng, cả người khẽ chao, bỗng một bàn tay đặt lên vai đỡ lại.
Viên Hồng vừa ngẩng đầu lên thấy chính là nam tử vừa tạo cho mình áp lực khủng bố kia ,trong lòng kính sợ cúi đầu không dám đối mặt. Khổng Tuyên gật đầu nói: "quả nhiên là một hầu tử có nghị lực, chẳng trách lại có thể luyện được Bát cửu huyền công."
Viên Hồng thấp giọng nói:"lão sư thần thồng uy năng, đệ tử kính phục sao dám đắc tội?"
Khổng Tuyên lắc đầu nói: " vừa rồi ta không phải lập uy, cũng không phải chỉ thử nghị lực của ngươi ,ngươi có lãnh ngộ được điều gì?"
Viên Hồng không ngời Khổng Tuyên lại có dụng ý như vậy, nên hồi tưởng lại cảm thụ thì không khỏi trầm ngâm ,bỗng nhiên ngẩng đầu lên hai mắt tỏa sáng: "lão sư mới vừa rồi chính là chỉ cho ta cách ngưng tụ hay tán công sao?"
Khổng Tuyên khen hắn có ngộ tính nói:"cCũng được, ngươi tuy có cơ duyên tu luyện bát cửu huyền công, nhưng tinh luyện chưa đủ, còn rất yếu kém, chỉ phát huy được năng lực , thành. Nếu có thể đem lực lượng ngưng tụ lại, hoàn toàn tinh luyện, thực lực sẽ tăng thêm một tầng".
Viên Hồng cảm kích nói: "lão sư…"
Lời nói cho hết thì bị Trương Tử Tinh chặn lời: "lão sư là để xưng hô với trưởng bối thôi, ngươi còn xưng hô như vậy sao?"
Viên Hồng thấy Khổng Tuyên nở nụ cười, vội vàng xoay người bái lạy nói:"Sư tôn tại thượng, Viên Hồng cúi đầu mong người thu làm môn hạ, đồ nhi nguyện táng thân báo đáp ân này."