Trương Tử Tinh trông thấy đàn muỗi, bèn hô lên với Kiều Khôn: " Đạo hữu cẩn thận, ba vị đệ tử của ngài chết vì vật này đấy!"
Kiều Khôn đã không để tâm mà còn có vẻ hoài nghi Trương Tử Tinh,hắn vội vàng thi triển trường kiếm, hỏa diễm chi lực cường liệt bắn về phía con muỗi. Vậy mà con muỗi nọ thập phần giảo hoạt, khi hỏa diễm kiếm chém tới, nó lập tức tăng tốc tránh đi, không hề bị thương , mà hỏa diễm chi lực phát ra từ trên kiếm cũng chưa gây ảnh hưởng lớn tới đám muỗi, nhiều nhất cũng chỉ mất đi vài con, so với số lượng '' unlimited'' của đám muỗi này thực không bõ bèn gì.
Sau mấy kiếm vô hiệu của Kiều Khôn, mắt thấy đàn muỗi lại xông về phía hai người. Trương Tử Tinh không muốn liều mạng với đám muỗi khủng bố này, cũng không muốn lộ ra bí mật cuả ma khải, bèn lập tức hô lên nhắc nhở Kiều Khôn rồi nhanh chóng lui về phía sau .
Mấy đệ tử của Kiều Khôn không biết sự lợi hại của đám muỗi, thấy sư tôn gặp nạn, bèn bỏ vây công Viên Hồng, trường kiếm đều phóng về phía bầy muỗi. Kết quả là hai người ở phía trước lập tức bị đám muỗi hút sạch , biến thành xác khô , mấy người còn lại thấy cảnh tượng ghê rợn như vậy, đâu còn dám lao bừa lên trước, sợ hãi tránh ra tứ phía.
Viên Hồng lúc trước từ ảnh tượng của Siêu Não biết muỗi sợ thứ gì, bèn nghĩ đến Trương Tử Tinh đã từng nói qua phép sinh khắc, trong lòng máy động, vận hành Bát Cửu Huyền Công, hóa thành một con cóc thật lớn, vọt tới phía trước Trương Tử tinh, nghênh đón đám muỗi. Con muỗi vừa trông thấy con cóc, quả nhiên có chút sợ hãi, dừng việc truy đuổi Trương Tử Tinh, chỉ thấy lưỡi của con cóc phóng ra liên tục, không ngừng thôn phệ đám muỗi vào bụng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đám muỗi này dù sao cũng không phải là đám muỗi bình thường, tuy chúng tạm thời dừng lại, nhưng lại không có vẻ kinh hoàng, chúng bèn tụ tập nhau lại , biến thành một cái lưới lớn đen đặc, bao trùm lấy con cóc. Cóc mặc dù có thể ăn muỗi, nhưng dù sao tốc độ có hạn, số lượng "thức ăn" lại nhiều như vậy, lúc này bị bầy muỗi bu tới, mắt thấy sắp bị bày muỗi hút sạch. Nhưng huyền công của Viên Hồng cũng thật tinh diệu. Hắn lập tức biến thành một đoàn bạch khí thoát khỏi vòng vây của đám muỗi.
Viên Hồng không chịu từ bỏ, tiếp tục vận khởi huyền công, biến thành một con biển bức ( dơi ), xuyên qua đám muỗi, vừa đánh vừa chạy, đồng thời lợi dụng chiến tranh du kích không ngừng tiêu hao số lượng của bầy muỗi, nhất thời cũng tiêu diệt được không ít.
Song, đám muỗi này là tinh khí toàn thân của Văn đạo nhân ngưng tụ lại. Nếu là số lượng tổn thất không quá lớn, thì giống như nguyên khí tuần hoàn, có thể tự động bổ sung, khiến cho số lượng của bầy muỗi dường như vô cùng vô tận. Bởi vì Bát Cửu Huyền Công cuả Viên Hồng chưa đạt tới đại thành chi cảnh, mà lực lượng của đối phương lại cực kỳ cường đại, sau vài lần biến hình, hắn đã có cảm giác lực bất tòng tâm.
Văn đạo nhân tách một đám muỗi quấn lấy Viên Hồng, số còn lại bay khắp bốn phương tám hướng, đảo mắt một cái, Bạch Vân động lại có hai gã đệ tử trúng phải độc thủ, đúng lúc này, trong không trung đột nhiên truyền đến một âm thanh hùng hậu: " Yêu nghiệt , xem pháp bảo đây!"
Chỉ thấy một đạo quang hoa hình như cái quạt , to cỡ miệng chum bay tới , đi tới đâu, chỗ đó đám muỗi bị thiêu rụi, rơi lả tả xuống đất.
Trương Tử Tinh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên không trung xuất hiện thêm một vị đạo sĩ mặc áo bào màu tím, nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, tu vi dương như rất cao thâm, trong tay đạo nhân cầm một tấm kính, quang hoa chính là phát ra từ tấm kính này. Tấm kính này rất có uy lực, đám muỗi chỉ cần bị kính quang chiếu qua, tất lả tả rơi xuống.
Kiều Khôn tựa như quen biết đạo nhân, vội nói: "Đạo hữu cẩn thận. Yêu nhân này rất lợi hại!"
Kính quang hấp dẫn sự chú ý của đám muỗi, từ bốn phương tám hướng xông tới đạo nhân. Lúc này hoa văn hình bát quái trên đạo bào của đạo nhân phát ra quang hoa mờ nhạt, đám muỗi đang muốn tấn công vị đạo nhân đều dừng lại ở bên ngoài vài trượng, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản, khiến cho không cách nào tiến thêm được nửa phân. Đạo nhân kia không hề hoảng hốt, cầm tấm kính chiếu khắp nơi, khiến cho đám muỗi thương vong thảm trọng.
Đám muỗi thấy tình thế không ổn, bèn phân tán thành từng nhóm, bỏ chạy toán loạn , đạo nhân tuy có bảo kính, nhưng trong lúc cấp bách cũng không cách nào đốt cháy được toàn bộ, sau khi diệt đi một vài nhóm, số còn lại đã trốn thoát. Lần này Văn đạo nhân tuy chạy thoát thành công, nhưng nguyên khí cũng bị thương tổn nghiêm trọng.
Sau khi đuổi đi Văn đạo nhân, Kiều Khôn vừa phân phó cho hai tên môn nhân ở bên cạnh đi thu thập thi cốt, vừa hành lễ với vị đạo nhân áo tím: " Đa tạ đạo hữu tương trợ, hôm nay nếu không nhờ đạo hữu, bần đạo và đám đệ ttử chỉ sợ đã gặp bất trắc."
"Kiều đạo hữu không cần khách sáo, yêu vật đó thực lợi hại, nếu không phải có Tử Thụ Tiên Y hộ thể, chỉ sợ ta cũng gặp phiền toái rồi," Ánh mắt của tử bào đạo nhân nhìn về phía Trương Tư Tinh và Viên Hồng, hỏi: "hai vị đạo hữu này là… ?»
Kiều Khôn tóm tắt sự việc , kể lại: " Người này vốn là cùng một đường với yêu vật, chẳng biết vì sao đột nhiên nội bộ xảy ra tranh chấp, khiến hai bên bắt đầu động thủ."
Trương Tử Tinh thấy Kiều Khôn này trong lòng vẫn còn nghi ngờ hắn, không khỏi có chút tức giận: " Đạo nhân ngươi sao lại hồ đồ như vậy! Ta với yêu đạo cũng chỉ là mới quen biết, chứ không phải cùng một lộ với yêu đạo kia. Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đó, thủ đoạn đả thương người độc nhất vô nhị của yêu đạo đó, không phải cũng giống như thủ pháp hại chết đệ tử của ngươi hay sao ? Hắn vì có mưu đồ với pháp bảo của ta, cho nên mới giả bộ tương trợ, thực ra là muốn đoạt kiếm của ta, bị ta phát hiện. Khi hắn biến thân thành đám muỗi, ta còn tốt bụng nhắc nhở ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi?"
Tử bào đạo nhân đánh giá Trương Tử Tinh một hồi, hỏi: " Đạo hữu là người phương nào? Từ đâu tới đây?"
Trương Tử Tinh nghe vị tử bào đạo nhân này nhắc tới "Tử thụ tiên y", trong lòng đã đoán ra được lai lịch của người này, bèn chắp tay đáp: " Bần đạo là Tiêu Dao Tử, nhất giới tán nhân. Ngưỡng mộ đại danh của đạo trưởng đã lâu ,hôm nay được gặp môn hạ của thánh nhân Ngọc Hư Cung- Xích Tinh Tử, thật là may mắn."
Đạo nhân áo tím này chính là một trong mười hai vị kim tiên của Xiển giáo, sau này là ân sư của "Ân Hồng" - Xích Tinh Tử. Xích Tinh Tử tu tại Thái Hoa sơn ,Vân Tiêu động, đạo thuật tinh thâm, lại có vài pháp bảo lợi hại, vừa rồi tiêu diệt bầy muỗi chính là pháp bảo nổi danh trong Phong Thần - Âm Dương Kính, mặt trắng là tử, mặt đỏ là sanh, uy lực quả nhiên kinh người, đến ngay cả đám muỗi không sợ đao thương thủy hỏa cũng có không cách chống đỡ, mà Tử Thụ Tiên Y trên người hắn cũng là một kiện pháp bảo phòng ngự cường đại.
Xích Tinh Tử kinh ngạc hỏi: " Đạo hữu sao lại biết ta?"
Trương Tử Tinh còn chưa trả lời, Kiều Khôn cười lạnh nói: " yêu nghiệt trước đó còn gọi hắn ta là '' Đái Lung Tử ( người thích đặt bẫy người khác)'', hiện tại lại tự mình xưng là Tiêu Dao Tử?, trong này tất có điều xảo trá!"
Trương Tử Tinh nhất thời nổi giận: "Kiều Khôn! trận chiến vừa rồi giữa ta và yêu nghiệt ngươi cũng theo dõi, vì sao vẫn còn chưa phân rõ trắng đen như vậy! Nếu không phải huyền công của sư điệt ta tinh diệu, ngăn cản yêu nghiệt, đám đệ tử của ngươi chỉ sợ thương vong chẳng còn một ai!"
Kiều Khôn bởi vì pháp bảo bị hủy, đệ tử lại bị giết không còn lại mấy người , trong lòng còn đang tức giận không nguôi, nghe vậy, không khỏi càng thêm tức giận , bắt đầu tranh chấp với Trương Tử Tinh, Xích Tinh Tử khuyên can không được, cảm thấy rất đau đầu.
Lúc này, từ không trung lại có ba người hạ xuống, phía trước là một vị đạo nhân, cươĩ hươu đạp mây, gió thơm từng trận thổi tới.
Tướng mạo của vị đạo nhân này nhân sinh hiếm có. bảo tướng trang nghiêm. vừa nhìn đã biết là người có đức độ.
Xích Tinh Tử vừa thấy người này, khuôn mặt nhất thời lộ vẻ vui mừng, tự thân tiến lên nghênh đón: " Sư phụ đã tới rồi ?!"
Đạo nhân cười nói: " Sao sớm bằng đạo hữu được!"
Kiều Khôn thấy người này cưỡi hươu, bèn kinh hô một tiếng, tiến lên hành lễ: " Chẳng lẽ vị này là Linh Thứu sơn ,Nguyên Giác động, Nhiên Đăng sư phụ?"
Trong lòng Trương Tử Tinh chấn động, chuyến đi Nam Hải đoạt bảo này quả thật là phong vân tế hội, không nghĩ được lại gặp một vị "danh nhân" Xích Tinh Tử, còn thêm cả vị "minh tinh" Nhiên Đăng, chỉ là bất quá vị "minh tinh" này cũng là người mà Trương Tử Tinh ngày xưa đọc Phong Thần diễn nghĩa khinh bỉ nhất.
Nhiên Đăng đạo nhân, môn nhân Xiển giáo, tu tại Linh Thứu sơn,Nguyên Giác động, tu vi và bối phận còn cao hơn mười hai vị kim tiên rất nhiều. Ý tứ của từ "môn nhân" này không hề giống với từ "đồ đệ", có thể nói. Trong Xiển giáo, dưới Nguyên Thủy Thiên tôn, thì vô luận lớn nhỏ, tất cả đều xưng là môn nhân,nhưng mọi người đều ngầm xếp Nhiên Đăng này ở ngôi phó giáo chủ.
Nhưng bất luận tu vi của Nhiên Đăng đạo nhân có cao tới đâu, nếu bàn về khía cạnh nhân phẩm, hắn tuyết đối là nhân vật hèn hạ vô sỉ nhất trong Phong Thần. Rất nhiều tiên nhân Xiển giáo, mặc dù tu vi không cao, nhưng lại không hề thiếu tình nghĩa, mà Nhiên Đăng không chỉ vô tình vô đức, thủ đoạn còn độc ác, tâm tính vô cùng hèn hạ. Trong Thập Tuyệt Trận. vì để tìm ra sơ hở của địch trận, hắn không tiếc hy sinh tính mạng của đồng môn, ân nhân cứu mạng và vô số thường dân vô tội khác, lừa bọn họ nhất loạt tiến vào trong trận, cuối cùng nhờ vào thủ đoạn máu lạnh vô tình này mà giành được thắng lợi.
Nếu như còn có thể ngụy biện chuện Nhiên Đăng đạo nhân chỉ vì thắng lợi mà bắt buộc phải có hy sinh , thì chuyện dưới đây có thể nói lên phẩm đức của hắn.
Nhiên Đăng khi bị Triệu Công Minh truy đuổi đến cuối trời, không còn lối thoát, may gặp được tán nhân Tiêu Thăng, Tào Bảo, Tào Bảo nhờ Lạc Bảo Kim Tiền nên thu được Định Hải châu trong tay của Triệu Công Minh, nhưng Tiêu Thăng cũng bị roi thần của Triệu Công Minh đánh chết. Cuối cùng Triệu Công Minh vì mất pháp bảo nên thua trận bỏ chạy. Thế mà sau khi Nhiên Đăng đạo nhân nhìn thấy Định Hải châu, câu nói đầu tiên của hắn lại là: " Hôm nay gặp được bảo châu này thì đạo ta thành rồi." Sau đó lại khen ngợi Định Hải châu không ngớt, Tào Bảo thấy hắn như thế, bèn đem Định Hải Châu tặng cho hắn, Nhiên Đăng giả bộ đức độ nói một câu: "bần đạo vô công, sao dám nhận lấy thứ này?"
Cái này rõ ràng là đã làm gái điếm còn đòi chữ trinh, cái loại tham lam, vô sỉ đó chỉ qua đoạn này đã bộc lộ không sót chỗ nào. Mà điều đáng buồn cười nhất chính là, vị Tào Bảo kia rõ ràng là ân nhân cứu mạng của Nhiên Đăng, còn tặng hắn Định Hải châu, thế mà sau đó bị Nhiên Đăng không chút do dự lừa tống vào trong Thập Tuyệt trận làm vật hi sinh, phẩm hạnh xấu xa bỉ ổi của hắn quả là khiến cho người ta khinh bỉ.
Trương Tử Tinh hôm nay cuối cùng đã gặp được tên ngụy quân tử nổi tiếng này, nhìn bộ dạng đạo mạo của Nhiên Đăng đạo nhân, hắn không khỏi ngầm chán ghét trong lòng. Nhiên Đăng đạo nhân đang nghe Kiều Khôn thuật lại chuyện của Trương Tử Tinh, đột nhiên có hai người đồng thời đi tới, có một người tiến lên nói: " Nguyên lai là Tiêu Dao đạo hữu! Mấy ngày trước từ biệt vội vã trên Kim Ngao đảo, không ngờ hôm nay lại gặp lại, thật là có duyên!"
Trương Tử Tinh nhìn lại, người nọ tự nhiên chính là Hoan Hỉ sứ giả khi còn ở Kim Ngao đảo đã bị hắn lừa, bỗng lập ý muốn mượn người này giải vây, lập tức lộ vẻ vui mừng nói: "Hoan Hỉ đạo hữu,đạo hữu vẫn khỏe chứ?"
Nhiên Đăng vừa thấy Hoan Hỉ sứ giả cùng với kẻ bị Kiều Khôn kêu là ''đồng đảng của yêu nghiệt" này tựa hồ giao tình không tệ, bèn hỏi: "Hoan Hỉ đạo hữu, vị đạo hữu này có lai lịch thế nào vậy?"
Hoan Hỉ sứ giả nói: " Vị này là Tiêu Dao Tử đạo hữu, là bạn thân của Thập Thiên Quân của Kim Ngao đảo, đạo lữ song tu của Hạm Chi Tiên đạo hữu, pháp lực tinh thâm, là người khoan dung nhân hậu, ta với vị này tuy chỉ gặp mặt một lần, song cảm thấy rất có duyên với nhau, hôm nay gặp lại, quả thật là vui mừng."
Nhiên Đăng đạo nhân nhìn Trương Tử Tinh một chút, ánh mắt rơi trên mình Long mã, gật đầu nói: "đã là như thế, chuyện này rốt cục cũng là hiểu lầm, hai vị cũng nên hóa địch thành bạn đi thôi."
Kiều Khôn cũng từng nghe tên tuổi của Thập Thiên Quân và Hạm Chi Tiên, hắn không nghĩ được tên "Đái lung tử" này còn có bối cảnh như vậy, lại thấy Hoan Hỉ sứ giả cũng cùng một hội với hắn, chuyện này giờ chỉ đành bỏ qua thôi. Hắn miễn cưỡng thi lễ với Trương Tử Tinh, Trương Tử Tinh mặc dù khó chịu Kiều Khôn, nhưng hắn cũng biết bây giờ chưa phải lúc trở mặt, bèn làm ra vẻ là người có khí độ đại lượng, nói song phương đều trúng phải quỷ kế của Văn đạo nhân, cả hai cùng chung kẻ thù, có cơ hội sẽ mời Kiền Khôn hợp tác diệt trừ yêu nghiệt, sắc mặt của Kiều Khôn rốt cục cũng hòa hoãn trở lại. Trương Tử Tinh hành lễ với Nhiên Đăng,bầu không khí giương cung tuốt kiếm cũng trở nên hoàn hoãn lại .
Đồng hành với vị Hoan Hỉ sứ giả còn có một vị nam tử tráng kiện đeo xà hình hạng liên * , theo như Hoan Hỉ sứ giả giới thiệu, người này kêu bằng Quân Đồ Lợi minh vương, là một trong ngũ đại minh vương dưới trướng Tây phương Giáo chủ. Trương Tử Tinh mơ hồ có nhớ được thuyết pháp về Ngũ Đại Minh Vương ** , hình như thuộc về Mật tông mới phải, không biết thế nào trong Tây phương giáo cũng có loại danh tự này. Bất quá dù sao đó cũng là một điều huyền diệu của không gian song song, hết thảy mọi chuyện đều có thể xảy ra, cho dù bây giờ Tây Phương giáo có xuất hiện ra một vị Đường Tam Tạng, hắn cũng chỉ có thể lặng người mà tiếp nhận.
Theo như lời giới thiệu của Hoan Hỉ sứ giả, địa vị của Ngũ Đại Minh Vương cơ hồ rất cao, được Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cực kỳ tín nhiệm, lần này tới Trung thổ, chỉ sợ mục đích so với Hoan Hỉ sứ giả cũng không khác biệt lắm, cũng là đi tìm hiểu thực hư , tranh thủ cơ hội cho tương lai.
Quân Đồ Lợi minh vương từ miệng Hoan Hỉ sứ giả biết được "Tiêu Dao Tử" đối với Tây phương cực lạc thế giới cực kỳ ngưỡng mộ, lại là bạn thân của Thập Thiên Quân và Hạm Chi Tiên, nghĩ nếu có thể lung lạc được hắn, tương lai hành sự có thể thuận lợi gấp nhiều lần, có lẽ còn có "tranh thủ" được quần tiên trên Kim Ngao đảo đứng về phía Tây phương. Bởi vậy, Quân Đồ Lợi minh vương chào hỏi với Trương Tử Tinh có phần khá thân mật.
Nhiên Đăng đạo nhân ngẫu nhiên gặp hai vị Tây phương giáo đồ trên đường, vừa gặp mà đã thấy như thân thiết, bởi vậy kết bạn đồng hành, hiện tại thấy hai người có vẻ coi trọng tên "Tiêu Dao Tử" chỉ có tu vi Chân tiên này, trong bụng có chút không thoải mái, bèn đánh tiếng là các vị đồng môn của Ngọc Hư cung đều tụ tập trên Tử Hàm đảo, muốn cùng Xích Tinh Tử đi trước, Kiều Khôn có lòng muốn gia nhập vào Xiển giáo, cho nên cũng cùng đi theo.
Quân Đồ Lợi minh vương bề ngoài tuy thô hào, nhưng tâm tư lại rất kín đáo, nhìn ra được tâm tình của Nhiên Đăng, bèn lập tức quay qua trò chuyện cùng Nhiên Đăng thập phần thân thiết, lại còn tặng cho hắn món bảo vật của Bát Đức trì *** - Kim Liên Hoa, Nhiên Đăng mặt mày tỉnh bơ thu nhận , đổi ngay nụ cười nhìn Quân Đồ Lợi minh vương, hẹn sau này gặp lại, rồi cưỡi hươu đạp mây mà đi.
Trương Tử Tinh thầm tự hỏi mốt vấn đề khác, trận chiến Phong Thần, bởi vì có sự gia nhập của Tây Phương giáo, cuối cùng Xiển giáo chiến thắng, Triệt giáo thảm bại, môn hạ tinh anh của Thông Thiên giáo chủ hầu như không còn, trở thành quang can tư lệnh ( tư lệnh ko lính), rất nhiều môn nhân đều bị đưa tới Tây phương thế giới, Triệt giáo có thể nói là hoàn toàn thất bại. Nhưng xem xét ngược lại , Xiển giáo cũng không phải giành được toàn thắng: Đặng Hoa, Tiêu Trăn và một số môn nhân bị chết, vài người chủ lực như Nhiên Đăng, Phổ Hiền, Từ Hàng, Văn Thù, Cù Lưu Tôn dẫn theo một số đệ tử đời thứ ba gia nhập Tây phương, trở thành Cổ Phật, Bồ Tát và một số chức khác. Mà Tây phương thế giới ngoại trừ Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn xuất lực đối chiến với Thông Thiên ra, còn lại không hề tổn thất gì cả, có thể nói " hoàn toàn có lợi", từ góc độ này mà nói, Tây phương giáo mới được coi là kẻ có thu hoạch lớn nhất từ Phong Thần. Muốn đạt được điều này, không có sự chuẩn bị cùng kế hoạch chu toàn, chỉ bằng vào vận khí thì chỉ là chuyện không tưởng mà thôi.
Hôm nay nếu gặp được Quân Đồ Lợi minh vương và Hoan Hỉ sứ giả, tuyệt không thể bỏ qua điều này, phải lợi dụng một phen, lần đoạt bảo chính là cơ hội tốt nhất. Đương nhiên, nếu như điều này dẫn tới đối chiến giữa Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề và Nguyên Thủy, Thông Thiên thì hoàn toàn không thể, nhưng nếu như làm theo chiến lược này, âm thầm tạo nên mầm mống của sự cừu oán giữa Xiển giáo, Triệt giáo, Tây phương giáo, không phải là chuyện không có khả năng.
Quân Đồ Lợi minh vương tiễn Nhiên Đăng đạo nhân rời đi xong, biết được Trương Tử Tinh muốn tới Tuyết Sa đảo, đúng lúc Hoan Hỉ sứ giả nói có hai vị đạo hữu Bách Lâm, Dương Tín cũng đang ở đó, bèn đưa ra ý kiến kết bạn cùng đi. Trương Tử Tinh đang có lòng muốn lợi dụng hai người, đương nhiên là nhiệt liệt đáp ứng.
Chú thích :
* : chuỗi hạt đeo cổ hình rắn, nguyên Quân Đồ Lợi minh vương là biến thân triền xà.
** : Gồm có Bất Động minh vương , Quân Đồ Lợi minh vương, Hàng Tam Thế Minh Vương, Kim Cương Dạ Xoa minh vương ( có thuyết nói là Ô Su Xa Ma minh vương , do hai vị trên là nhị tôn đồng thể ) , Đại Uy Đức minh vương.
*** : là nơi tắm rửa của Tây phương cực lạc thế giới , trong hồ có bát công đức chi thủy ,tương truyền trong Phật giới có tám công đức trì , nước trong hồ là công đức chi thủy cực kỳ màu nhiệm ,gồm có tám vị : trong lành , mát lạnh,mềm nhẹ , ngon ngọt , trừ đói khát , bồi bổ lục căn, an thần , nuôi dưỡng thân thể .
Trương Tử Tinh trông thấy đàn muỗi, bèn hô lên với Kiều Khôn: " Đạo hữu cẩn thận, ba vị đệ tử của ngài chết vì vật này đấy!"
Kiều Khôn đã không để tâm mà còn có vẻ hoài nghi Trương Tử Tinh,hắn vội vàng thi triển trường kiếm, hỏa diễm chi lực cường liệt bắn về phía con muỗi. Vậy mà con muỗi nọ thập phần giảo hoạt, khi hỏa diễm kiếm chém tới, nó lập tức tăng tốc tránh đi, không hề bị thương , mà hỏa diễm chi lực phát ra từ trên kiếm cũng chưa gây ảnh hưởng lớn tới đám muỗi, nhiều nhất cũng chỉ mất đi vài con, so với số lượng '' unlimited'' của đám muỗi này thực không bõ bèn gì.
Sau mấy kiếm vô hiệu của Kiều Khôn, mắt thấy đàn muỗi lại xông về phía hai người. Trương Tử Tinh không muốn liều mạng với đám muỗi khủng bố này, cũng không muốn lộ ra bí mật cuả ma khải, bèn lập tức hô lên nhắc nhở Kiều Khôn rồi nhanh chóng lui về phía sau .
Mấy đệ tử của Kiều Khôn không biết sự lợi hại của đám muỗi, thấy sư tôn gặp nạn, bèn bỏ vây công Viên Hồng, trường kiếm đều phóng về phía bầy muỗi. Kết quả là hai người ở phía trước lập tức bị đám muỗi hút sạch , biến thành xác khô , mấy người còn lại thấy cảnh tượng ghê rợn như vậy, đâu còn dám lao bừa lên trước, sợ hãi tránh ra tứ phía.
Viên Hồng lúc trước từ ảnh tượng của Siêu Não biết muỗi sợ thứ gì, bèn nghĩ đến Trương Tử Tinh đã từng nói qua phép sinh khắc, trong lòng máy động, vận hành Bát Cửu Huyền Công, hóa thành một con cóc thật lớn, vọt tới phía trước Trương Tử tinh, nghênh đón đám muỗi. Con muỗi vừa trông thấy con cóc, quả nhiên có chút sợ hãi, dừng việc truy đuổi Trương Tử Tinh, chỉ thấy lưỡi của con cóc phóng ra liên tục, không ngừng thôn phệ đám muỗi vào bụng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đám muỗi này dù sao cũng không phải là đám muỗi bình thường, tuy chúng tạm thời dừng lại, nhưng lại không có vẻ kinh hoàng, chúng bèn tụ tập nhau lại , biến thành một cái lưới lớn đen đặc, bao trùm lấy con cóc. Cóc mặc dù có thể ăn muỗi, nhưng dù sao tốc độ có hạn, số lượng "thức ăn" lại nhiều như vậy, lúc này bị bầy muỗi bu tới, mắt thấy sắp bị bày muỗi hút sạch. Nhưng huyền công của Viên Hồng cũng thật tinh diệu. Hắn lập tức biến thành một đoàn bạch khí thoát khỏi vòng vây của đám muỗi.
Viên Hồng không chịu từ bỏ, tiếp tục vận khởi huyền công, biến thành một con biển bức ( dơi ), xuyên qua đám muỗi, vừa đánh vừa chạy, đồng thời lợi dụng chiến tranh du kích không ngừng tiêu hao số lượng của bầy muỗi, nhất thời cũng tiêu diệt được không ít.
Song, đám muỗi này là tinh khí toàn thân của Văn đạo nhân ngưng tụ lại. Nếu là số lượng tổn thất không quá lớn, thì giống như nguyên khí tuần hoàn, có thể tự động bổ sung, khiến cho số lượng của bầy muỗi dường như vô cùng vô tận. Bởi vì Bát Cửu Huyền Công cuả Viên Hồng chưa đạt tới đại thành chi cảnh, mà lực lượng của đối phương lại cực kỳ cường đại, sau vài lần biến hình, hắn đã có cảm giác lực bất tòng tâm.
Văn đạo nhân tách một đám muỗi quấn lấy Viên Hồng, số còn lại bay khắp bốn phương tám hướng, đảo mắt một cái, Bạch Vân động lại có hai gã đệ tử trúng phải độc thủ, đúng lúc này, trong không trung đột nhiên truyền đến một âm thanh hùng hậu: " Yêu nghiệt , xem pháp bảo đây!"
Chỉ thấy một đạo quang hoa hình như cái quạt , to cỡ miệng chum bay tới , đi tới đâu, chỗ đó đám muỗi bị thiêu rụi, rơi lả tả xuống đất.
Trương Tử Tinh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên không trung xuất hiện thêm một vị đạo sĩ mặc áo bào màu tím, nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, tu vi dương như rất cao thâm, trong tay đạo nhân cầm một tấm kính, quang hoa chính là phát ra từ tấm kính này. Tấm kính này rất có uy lực, đám muỗi chỉ cần bị kính quang chiếu qua, tất lả tả rơi xuống.
Kiều Khôn tựa như quen biết đạo nhân, vội nói: "Đạo hữu cẩn thận. Yêu nhân này rất lợi hại!"
Kính quang hấp dẫn sự chú ý của đám muỗi, từ bốn phương tám hướng xông tới đạo nhân. Lúc này hoa văn hình bát quái trên đạo bào của đạo nhân phát ra quang hoa mờ nhạt, đám muỗi đang muốn tấn công vị đạo nhân đều dừng lại ở bên ngoài vài trượng, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản, khiến cho không cách nào tiến thêm được nửa phân. Đạo nhân kia không hề hoảng hốt, cầm tấm kính chiếu khắp nơi, khiến cho đám muỗi thương vong thảm trọng.
Đám muỗi thấy tình thế không ổn, bèn phân tán thành từng nhóm, bỏ chạy toán loạn , đạo nhân tuy có bảo kính, nhưng trong lúc cấp bách cũng không cách nào đốt cháy được toàn bộ, sau khi diệt đi một vài nhóm, số còn lại đã trốn thoát. Lần này Văn đạo nhân tuy chạy thoát thành công, nhưng nguyên khí cũng bị thương tổn nghiêm trọng.
Sau khi đuổi đi Văn đạo nhân, Kiều Khôn vừa phân phó cho hai tên môn nhân ở bên cạnh đi thu thập thi cốt, vừa hành lễ với vị đạo nhân áo tím: " Đa tạ đạo hữu tương trợ, hôm nay nếu không nhờ đạo hữu, bần đạo và đám đệ ttử chỉ sợ đã gặp bất trắc."
"Kiều đạo hữu không cần khách sáo, yêu vật đó thực lợi hại, nếu không phải có Tử Thụ Tiên Y hộ thể, chỉ sợ ta cũng gặp phiền toái rồi," Ánh mắt của tử bào đạo nhân nhìn về phía Trương Tư Tinh và Viên Hồng, hỏi: "hai vị đạo hữu này là… ?»
Kiều Khôn tóm tắt sự việc , kể lại: " Người này vốn là cùng một đường với yêu vật, chẳng biết vì sao đột nhiên nội bộ xảy ra tranh chấp, khiến hai bên bắt đầu động thủ."
Trương Tử Tinh thấy Kiều Khôn này trong lòng vẫn còn nghi ngờ hắn, không khỏi có chút tức giận: " Đạo nhân ngươi sao lại hồ đồ như vậy! Ta với yêu đạo cũng chỉ là mới quen biết, chứ không phải cùng một lộ với yêu đạo kia. Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đó, thủ đoạn đả thương người độc nhất vô nhị của yêu đạo đó, không phải cũng giống như thủ pháp hại chết đệ tử của ngươi hay sao ? Hắn vì có mưu đồ với pháp bảo của ta, cho nên mới giả bộ tương trợ, thực ra là muốn đoạt kiếm của ta, bị ta phát hiện. Khi hắn biến thân thành đám muỗi, ta còn tốt bụng nhắc nhở ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi?"
Tử bào đạo nhân đánh giá Trương Tử Tinh một hồi, hỏi: " Đạo hữu là người phương nào? Từ đâu tới đây?"
Trương Tử Tinh nghe vị tử bào đạo nhân này nhắc tới "Tử thụ tiên y", trong lòng đã đoán ra được lai lịch của người này, bèn chắp tay đáp: " Bần đạo là Tiêu Dao Tử, nhất giới tán nhân. Ngưỡng mộ đại danh của đạo trưởng đã lâu ,hôm nay được gặp môn hạ của thánh nhân Ngọc Hư Cung- Xích Tinh Tử, thật là may mắn."
Đạo nhân áo tím này chính là một trong mười hai vị kim tiên của Xiển giáo, sau này là ân sư của "Ân Hồng" - Xích Tinh Tử. Xích Tinh Tử tu tại Thái Hoa sơn ,Vân Tiêu động, đạo thuật tinh thâm, lại có vài pháp bảo lợi hại, vừa rồi tiêu diệt bầy muỗi chính là pháp bảo nổi danh trong Phong Thần - Âm Dương Kính, mặt trắng là tử, mặt đỏ là sanh, uy lực quả nhiên kinh người, đến ngay cả đám muỗi không sợ đao thương thủy hỏa cũng có không cách chống đỡ, mà Tử Thụ Tiên Y trên người hắn cũng là một kiện pháp bảo phòng ngự cường đại.
Xích Tinh Tử kinh ngạc hỏi: " Đạo hữu sao lại biết ta?"
Trương Tử Tinh còn chưa trả lời, Kiều Khôn cười lạnh nói: " yêu nghiệt trước đó còn gọi hắn ta là '' Đái Lung Tử ( người thích đặt bẫy người khác)'', hiện tại lại tự mình xưng là Tiêu Dao Tử?, trong này tất có điều xảo trá!"
Trương Tử Tinh nhất thời nổi giận: "Kiều Khôn! trận chiến vừa rồi giữa ta và yêu nghiệt ngươi cũng theo dõi, vì sao vẫn còn chưa phân rõ trắng đen như vậy! Nếu không phải huyền công của sư điệt ta tinh diệu, ngăn cản yêu nghiệt, đám đệ tử của ngươi chỉ sợ thương vong chẳng còn một ai!"
Kiều Khôn bởi vì pháp bảo bị hủy, đệ tử lại bị giết không còn lại mấy người , trong lòng còn đang tức giận không nguôi, nghe vậy, không khỏi càng thêm tức giận , bắt đầu tranh chấp với Trương Tử Tinh, Xích Tinh Tử khuyên can không được, cảm thấy rất đau đầu.
Lúc này, từ không trung lại có ba người hạ xuống, phía trước là một vị đạo nhân, cươĩ hươu đạp mây, gió thơm từng trận thổi tới.
Tướng mạo của vị đạo nhân này nhân sinh hiếm có. bảo tướng trang nghiêm. vừa nhìn đã biết là người có đức độ.
Xích Tinh Tử vừa thấy người này, khuôn mặt nhất thời lộ vẻ vui mừng, tự thân tiến lên nghênh đón: " Sư phụ đã tới rồi ?!"
Đạo nhân cười nói: " Sao sớm bằng đạo hữu được!"
Kiều Khôn thấy người này cưỡi hươu, bèn kinh hô một tiếng, tiến lên hành lễ: " Chẳng lẽ vị này là Linh Thứu sơn ,Nguyên Giác động, Nhiên Đăng sư phụ?"
Trong lòng Trương Tử Tinh chấn động, chuyến đi Nam Hải đoạt bảo này quả thật là phong vân tế hội, không nghĩ được lại gặp một vị "danh nhân" Xích Tinh Tử, còn thêm cả vị "minh tinh" Nhiên Đăng, chỉ là bất quá vị "minh tinh" này cũng là người mà Trương Tử Tinh ngày xưa đọc Phong Thần diễn nghĩa khinh bỉ nhất.
Nhiên Đăng đạo nhân, môn nhân Xiển giáo, tu tại Linh Thứu sơn,Nguyên Giác động, tu vi và bối phận còn cao hơn mười hai vị kim tiên rất nhiều. Ý tứ của từ "môn nhân" này không hề giống với từ "đồ đệ", có thể nói. Trong Xiển giáo, dưới Nguyên Thủy Thiên tôn, thì vô luận lớn nhỏ, tất cả đều xưng là môn nhân,nhưng mọi người đều ngầm xếp Nhiên Đăng này ở ngôi phó giáo chủ.
Nhưng bất luận tu vi của Nhiên Đăng đạo nhân có cao tới đâu, nếu bàn về khía cạnh nhân phẩm, hắn tuyết đối là nhân vật hèn hạ vô sỉ nhất trong Phong Thần. Rất nhiều tiên nhân Xiển giáo, mặc dù tu vi không cao, nhưng lại không hề thiếu tình nghĩa, mà Nhiên Đăng không chỉ vô tình vô đức, thủ đoạn còn độc ác, tâm tính vô cùng hèn hạ. Trong Thập Tuyệt Trận. vì để tìm ra sơ hở của địch trận, hắn không tiếc hy sinh tính mạng của đồng môn, ân nhân cứu mạng và vô số thường dân vô tội khác, lừa bọn họ nhất loạt tiến vào trong trận, cuối cùng nhờ vào thủ đoạn máu lạnh vô tình này mà giành được thắng lợi.
Nếu như còn có thể ngụy biện chuện Nhiên Đăng đạo nhân chỉ vì thắng lợi mà bắt buộc phải có hy sinh , thì chuyện dưới đây có thể nói lên phẩm đức của hắn.
Nhiên Đăng khi bị Triệu Công Minh truy đuổi đến cuối trời, không còn lối thoát, may gặp được tán nhân Tiêu Thăng, Tào Bảo, Tào Bảo nhờ Lạc Bảo Kim Tiền nên thu được Định Hải châu trong tay của Triệu Công Minh, nhưng Tiêu Thăng cũng bị roi thần của Triệu Công Minh đánh chết. Cuối cùng Triệu Công Minh vì mất pháp bảo nên thua trận bỏ chạy. Thế mà sau khi Nhiên Đăng đạo nhân nhìn thấy Định Hải châu, câu nói đầu tiên của hắn lại là: " Hôm nay gặp được bảo châu này thì đạo ta thành rồi." Sau đó lại khen ngợi Định Hải châu không ngớt, Tào Bảo thấy hắn như thế, bèn đem Định Hải Châu tặng cho hắn, Nhiên Đăng giả bộ đức độ nói một câu: "bần đạo vô công, sao dám nhận lấy thứ này?"
Cái này rõ ràng là đã làm gái điếm còn đòi chữ trinh, cái loại tham lam, vô sỉ đó chỉ qua đoạn này đã bộc lộ không sót chỗ nào. Mà điều đáng buồn cười nhất chính là, vị Tào Bảo kia rõ ràng là ân nhân cứu mạng của Nhiên Đăng, còn tặng hắn Định Hải châu, thế mà sau đó bị Nhiên Đăng không chút do dự lừa tống vào trong Thập Tuyệt trận làm vật hi sinh, phẩm hạnh xấu xa bỉ ổi của hắn quả là khiến cho người ta khinh bỉ.
Trương Tử Tinh hôm nay cuối cùng đã gặp được tên ngụy quân tử nổi tiếng này, nhìn bộ dạng đạo mạo của Nhiên Đăng đạo nhân, hắn không khỏi ngầm chán ghét trong lòng. Nhiên Đăng đạo nhân đang nghe Kiều Khôn thuật lại chuyện của Trương Tử Tinh, đột nhiên có hai người đồng thời đi tới, có một người tiến lên nói: " Nguyên lai là Tiêu Dao đạo hữu! Mấy ngày trước từ biệt vội vã trên Kim Ngao đảo, không ngờ hôm nay lại gặp lại, thật là có duyên!"
Trương Tử Tinh nhìn lại, người nọ tự nhiên chính là Hoan Hỉ sứ giả khi còn ở Kim Ngao đảo đã bị hắn lừa, bỗng lập ý muốn mượn người này giải vây, lập tức lộ vẻ vui mừng nói: "Hoan Hỉ đạo hữu,đạo hữu vẫn khỏe chứ?"
Nhiên Đăng vừa thấy Hoan Hỉ sứ giả cùng với kẻ bị Kiều Khôn kêu là ''đồng đảng của yêu nghiệt" này tựa hồ giao tình không tệ, bèn hỏi: "Hoan Hỉ đạo hữu, vị đạo hữu này có lai lịch thế nào vậy?"
Hoan Hỉ sứ giả nói: " Vị này là Tiêu Dao Tử đạo hữu, là bạn thân của Thập Thiên Quân của Kim Ngao đảo, đạo lữ song tu của Hạm Chi Tiên đạo hữu, pháp lực tinh thâm, là người khoan dung nhân hậu, ta với vị này tuy chỉ gặp mặt một lần, song cảm thấy rất có duyên với nhau, hôm nay gặp lại, quả thật là vui mừng."
Nhiên Đăng đạo nhân nhìn Trương Tử Tinh một chút, ánh mắt rơi trên mình Long mã, gật đầu nói: "đã là như thế, chuyện này rốt cục cũng là hiểu lầm, hai vị cũng nên hóa địch thành bạn đi thôi."
Kiều Khôn cũng từng nghe tên tuổi của Thập Thiên Quân và Hạm Chi Tiên, hắn không nghĩ được tên "Đái lung tử" này còn có bối cảnh như vậy, lại thấy Hoan Hỉ sứ giả cũng cùng một hội với hắn, chuyện này giờ chỉ đành bỏ qua thôi. Hắn miễn cưỡng thi lễ với Trương Tử Tinh, Trương Tử Tinh mặc dù khó chịu Kiều Khôn, nhưng hắn cũng biết bây giờ chưa phải lúc trở mặt, bèn làm ra vẻ là người có khí độ đại lượng, nói song phương đều trúng phải quỷ kế của Văn đạo nhân, cả hai cùng chung kẻ thù, có cơ hội sẽ mời Kiền Khôn hợp tác diệt trừ yêu nghiệt, sắc mặt của Kiều Khôn rốt cục cũng hòa hoãn trở lại. Trương Tử Tinh hành lễ với Nhiên Đăng,bầu không khí giương cung tuốt kiếm cũng trở nên hoàn hoãn lại .
Đồng hành với vị Hoan Hỉ sứ giả còn có một vị nam tử tráng kiện đeo xà hình hạng liên , theo như Hoan Hỉ sứ giả giới thiệu, người này kêu bằng Quân Đồ Lợi minh vương, là một trong ngũ đại minh vương dưới trướng Tây phương Giáo chủ. Trương Tử Tinh mơ hồ có nhớ được thuyết pháp về Ngũ Đại Minh Vương , hình như thuộc về Mật tông mới phải, không biết thế nào trong Tây phương giáo cũng có loại danh tự này. Bất quá dù sao đó cũng là một điều huyền diệu của không gian song song, hết thảy mọi chuyện đều có thể xảy ra, cho dù bây giờ Tây Phương giáo có xuất hiện ra một vị Đường Tam Tạng, hắn cũng chỉ có thể lặng người mà tiếp nhận.
Theo như lời giới thiệu của Hoan Hỉ sứ giả, địa vị của Ngũ Đại Minh Vương cơ hồ rất cao, được Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cực kỳ tín nhiệm, lần này tới Trung thổ, chỉ sợ mục đích so với Hoan Hỉ sứ giả cũng không khác biệt lắm, cũng là đi tìm hiểu thực hư , tranh thủ cơ hội cho tương lai.
Quân Đồ Lợi minh vương từ miệng Hoan Hỉ sứ giả biết được "Tiêu Dao Tử" đối với Tây phương cực lạc thế giới cực kỳ ngưỡng mộ, lại là bạn thân của Thập Thiên Quân và Hạm Chi Tiên, nghĩ nếu có thể lung lạc được hắn, tương lai hành sự có thể thuận lợi gấp nhiều lần, có lẽ còn có "tranh thủ" được quần tiên trên Kim Ngao đảo đứng về phía Tây phương. Bởi vậy, Quân Đồ Lợi minh vương chào hỏi với Trương Tử Tinh có phần khá thân mật.
Nhiên Đăng đạo nhân ngẫu nhiên gặp hai vị Tây phương giáo đồ trên đường, vừa gặp mà đã thấy như thân thiết, bởi vậy kết bạn đồng hành, hiện tại thấy hai người có vẻ coi trọng tên "Tiêu Dao Tử" chỉ có tu vi Chân tiên này, trong bụng có chút không thoải mái, bèn đánh tiếng là các vị đồng môn của Ngọc Hư cung đều tụ tập trên Tử Hàm đảo, muốn cùng Xích Tinh Tử đi trước, Kiều Khôn có lòng muốn gia nhập vào Xiển giáo, cho nên cũng cùng đi theo.
Quân Đồ Lợi minh vương bề ngoài tuy thô hào, nhưng tâm tư lại rất kín đáo, nhìn ra được tâm tình của Nhiên Đăng, bèn lập tức quay qua trò chuyện cùng Nhiên Đăng thập phần thân thiết, lại còn tặng cho hắn món bảo vật của Bát Đức trì - Kim Liên Hoa, Nhiên Đăng mặt mày tỉnh bơ thu nhận , đổi ngay nụ cười nhìn Quân Đồ Lợi minh vương, hẹn sau này gặp lại, rồi cưỡi hươu đạp mây mà đi.
Trương Tử Tinh thầm tự hỏi mốt vấn đề khác, trận chiến Phong Thần, bởi vì có sự gia nhập của Tây Phương giáo, cuối cùng Xiển giáo chiến thắng, Triệt giáo thảm bại, môn hạ tinh anh của Thông Thiên giáo chủ hầu như không còn, trở thành quang can tư lệnh ( tư lệnh ko lính), rất nhiều môn nhân đều bị đưa tới Tây phương thế giới, Triệt giáo có thể nói là hoàn toàn thất bại. Nhưng xem xét ngược lại , Xiển giáo cũng không phải giành được toàn thắng: Đặng Hoa, Tiêu Trăn và một số môn nhân bị chết, vài người chủ lực như Nhiên Đăng, Phổ Hiền, Từ Hàng, Văn Thù, Cù Lưu Tôn dẫn theo một số đệ tử đời thứ ba gia nhập Tây phương, trở thành Cổ Phật, Bồ Tát và một số chức khác. Mà Tây phương thế giới ngoại trừ Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn xuất lực đối chiến với Thông Thiên ra, còn lại không hề tổn thất gì cả, có thể nói " hoàn toàn có lợi", từ góc độ này mà nói, Tây phương giáo mới được coi là kẻ có thu hoạch lớn nhất từ Phong Thần. Muốn đạt được điều này, không có sự chuẩn bị cùng kế hoạch chu toàn, chỉ bằng vào vận khí thì chỉ là chuyện không tưởng mà thôi.
Hôm nay nếu gặp được Quân Đồ Lợi minh vương và Hoan Hỉ sứ giả, tuyệt không thể bỏ qua điều này, phải lợi dụng một phen, lần đoạt bảo chính là cơ hội tốt nhất. Đương nhiên, nếu như điều này dẫn tới đối chiến giữa Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề và Nguyên Thủy, Thông Thiên thì hoàn toàn không thể, nhưng nếu như làm theo chiến lược này, âm thầm tạo nên mầm mống của sự cừu oán giữa Xiển giáo, Triệt giáo, Tây phương giáo, không phải là chuyện không có khả năng.
Quân Đồ Lợi minh vương tiễn Nhiên Đăng đạo nhân rời đi xong, biết được Trương Tử Tinh muốn tới Tuyết Sa đảo, đúng lúc Hoan Hỉ sứ giả nói có hai vị đạo hữu Bách Lâm, Dương Tín cũng đang ở đó, bèn đưa ra ý kiến kết bạn cùng đi. Trương Tử Tinh đang có lòng muốn lợi dụng hai người, đương nhiên là nhiệt liệt đáp ứng.
Chú thích :
: chuỗi hạt đeo cổ hình rắn, nguyên Quân Đồ Lợi minh vương là biến thân triền xà.
: Gồm có Bất Động minh vương , Quân Đồ Lợi minh vương, Hàng Tam Thế Minh Vương, Kim Cương Dạ Xoa minh vương ( có thuyết nói là Ô Su Xa Ma minh vương , do hai vị trên là nhị tôn đồng thể ) , Đại Uy Đức minh vương.
: là nơi tắm rửa của Tây phương cực lạc thế giới , trong hồ có bát công đức chi thủy ,tương truyền trong Phật giới có tám công đức trì , nước trong hồ là công đức chi thủy cực kỳ màu nhiệm ,gồm có tám vị : trong lành , mát lạnh,mềm nhẹ , ngon ngọt , trừ đói khát , bồi bổ lục căn, an thần , nuôi dưỡng thân thể .
Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chapter 160
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Tử Tinh trông thấy đàn muỗi, bèn hô lên với Kiều Khôn: " Đạo hữu cẩn thận, ba vị đệ tử của ngài chết vì vật này đấy!"
Kiều Khôn đã không để tâm mà còn có vẻ hoài nghi Trương Tử Tinh,hắn vội vàng thi triển trường kiếm, hỏa diễm chi lực cường liệt bắn về phía con muỗi. Vậy mà con muỗi nọ thập phần giảo hoạt, khi hỏa diễm kiếm chém tới, nó lập tức tăng tốc tránh đi, không hề bị thương , mà hỏa diễm chi lực phát ra từ trên kiếm cũng chưa gây ảnh hưởng lớn tới đám muỗi, nhiều nhất cũng chỉ mất đi vài con, so với số lượng '' unlimited'' của đám muỗi này thực không bõ bèn gì.
Sau mấy kiếm vô hiệu của Kiều Khôn, mắt thấy đàn muỗi lại xông về phía hai người. Trương Tử Tinh không muốn liều mạng với đám muỗi khủng bố này, cũng không muốn lộ ra bí mật cuả ma khải, bèn lập tức hô lên nhắc nhở Kiều Khôn rồi nhanh chóng lui về phía sau .
Mấy đệ tử của Kiều Khôn không biết sự lợi hại của đám muỗi, thấy sư tôn gặp nạn, bèn bỏ vây công Viên Hồng, trường kiếm đều phóng về phía bầy muỗi. Kết quả là hai người ở phía trước lập tức bị đám muỗi hút sạch , biến thành xác khô , mấy người còn lại thấy cảnh tượng ghê rợn như vậy, đâu còn dám lao bừa lên trước, sợ hãi tránh ra tứ phía.
Viên Hồng lúc trước từ ảnh tượng của Siêu Não biết muỗi sợ thứ gì, bèn nghĩ đến Trương Tử Tinh đã từng nói qua phép sinh khắc, trong lòng máy động, vận hành Bát Cửu Huyền Công, hóa thành một con cóc thật lớn, vọt tới phía trước Trương Tử tinh, nghênh đón đám muỗi. Con muỗi vừa trông thấy con cóc, quả nhiên có chút sợ hãi, dừng việc truy đuổi Trương Tử Tinh, chỉ thấy lưỡi của con cóc phóng ra liên tục, không ngừng thôn phệ đám muỗi vào bụng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đám muỗi này dù sao cũng không phải là đám muỗi bình thường, tuy chúng tạm thời dừng lại, nhưng lại không có vẻ kinh hoàng, chúng bèn tụ tập nhau lại , biến thành một cái lưới lớn đen đặc, bao trùm lấy con cóc. Cóc mặc dù có thể ăn muỗi, nhưng dù sao tốc độ có hạn, số lượng "thức ăn" lại nhiều như vậy, lúc này bị bầy muỗi bu tới, mắt thấy sắp bị bày muỗi hút sạch. Nhưng huyền công của Viên Hồng cũng thật tinh diệu. Hắn lập tức biến thành một đoàn bạch khí thoát khỏi vòng vây của đám muỗi.
Viên Hồng không chịu từ bỏ, tiếp tục vận khởi huyền công, biến thành một con biển bức ( dơi ), xuyên qua đám muỗi, vừa đánh vừa chạy, đồng thời lợi dụng chiến tranh du kích không ngừng tiêu hao số lượng của bầy muỗi, nhất thời cũng tiêu diệt được không ít.
Song, đám muỗi này là tinh khí toàn thân của Văn đạo nhân ngưng tụ lại. Nếu là số lượng tổn thất không quá lớn, thì giống như nguyên khí tuần hoàn, có thể tự động bổ sung, khiến cho số lượng của bầy muỗi dường như vô cùng vô tận. Bởi vì Bát Cửu Huyền Công cuả Viên Hồng chưa đạt tới đại thành chi cảnh, mà lực lượng của đối phương lại cực kỳ cường đại, sau vài lần biến hình, hắn đã có cảm giác lực bất tòng tâm.
Văn đạo nhân tách một đám muỗi quấn lấy Viên Hồng, số còn lại bay khắp bốn phương tám hướng, đảo mắt một cái, Bạch Vân động lại có hai gã đệ tử trúng phải độc thủ, đúng lúc này, trong không trung đột nhiên truyền đến một âm thanh hùng hậu: " Yêu nghiệt , xem pháp bảo đây!"
Chỉ thấy một đạo quang hoa hình như cái quạt , to cỡ miệng chum bay tới , đi tới đâu, chỗ đó đám muỗi bị thiêu rụi, rơi lả tả xuống đất.
Trương Tử Tinh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên không trung xuất hiện thêm một vị đạo sĩ mặc áo bào màu tím, nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, tu vi dương như rất cao thâm, trong tay đạo nhân cầm một tấm kính, quang hoa chính là phát ra từ tấm kính này. Tấm kính này rất có uy lực, đám muỗi chỉ cần bị kính quang chiếu qua, tất lả tả rơi xuống.
Kiều Khôn tựa như quen biết đạo nhân, vội nói: "Đạo hữu cẩn thận. Yêu nhân này rất lợi hại!"
Kính quang hấp dẫn sự chú ý của đám muỗi, từ bốn phương tám hướng xông tới đạo nhân. Lúc này hoa văn hình bát quái trên đạo bào của đạo nhân phát ra quang hoa mờ nhạt, đám muỗi đang muốn tấn công vị đạo nhân đều dừng lại ở bên ngoài vài trượng, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản, khiến cho không cách nào tiến thêm được nửa phân. Đạo nhân kia không hề hoảng hốt, cầm tấm kính chiếu khắp nơi, khiến cho đám muỗi thương vong thảm trọng.
Đám muỗi thấy tình thế không ổn, bèn phân tán thành từng nhóm, bỏ chạy toán loạn , đạo nhân tuy có bảo kính, nhưng trong lúc cấp bách cũng không cách nào đốt cháy được toàn bộ, sau khi diệt đi một vài nhóm, số còn lại đã trốn thoát. Lần này Văn đạo nhân tuy chạy thoát thành công, nhưng nguyên khí cũng bị thương tổn nghiêm trọng.
Sau khi đuổi đi Văn đạo nhân, Kiều Khôn vừa phân phó cho hai tên môn nhân ở bên cạnh đi thu thập thi cốt, vừa hành lễ với vị đạo nhân áo tím: " Đa tạ đạo hữu tương trợ, hôm nay nếu không nhờ đạo hữu, bần đạo và đám đệ ttử chỉ sợ đã gặp bất trắc."
"Kiều đạo hữu không cần khách sáo, yêu vật đó thực lợi hại, nếu không phải có Tử Thụ Tiên Y hộ thể, chỉ sợ ta cũng gặp phiền toái rồi," Ánh mắt của tử bào đạo nhân nhìn về phía Trương Tư Tinh và Viên Hồng, hỏi: "hai vị đạo hữu này là… ?»
Kiều Khôn tóm tắt sự việc , kể lại: " Người này vốn là cùng một đường với yêu vật, chẳng biết vì sao đột nhiên nội bộ xảy ra tranh chấp, khiến hai bên bắt đầu động thủ."
Trương Tử Tinh thấy Kiều Khôn này trong lòng vẫn còn nghi ngờ hắn, không khỏi có chút tức giận: " Đạo nhân ngươi sao lại hồ đồ như vậy! Ta với yêu đạo cũng chỉ là mới quen biết, chứ không phải cùng một lộ với yêu đạo kia. Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đó, thủ đoạn đả thương người độc nhất vô nhị của yêu đạo đó, không phải cũng giống như thủ pháp hại chết đệ tử của ngươi hay sao ? Hắn vì có mưu đồ với pháp bảo của ta, cho nên mới giả bộ tương trợ, thực ra là muốn đoạt kiếm của ta, bị ta phát hiện. Khi hắn biến thân thành đám muỗi, ta còn tốt bụng nhắc nhở ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi?"
Tử bào đạo nhân đánh giá Trương Tử Tinh một hồi, hỏi: " Đạo hữu là người phương nào? Từ đâu tới đây?"
Trương Tử Tinh nghe vị tử bào đạo nhân này nhắc tới "Tử thụ tiên y", trong lòng đã đoán ra được lai lịch của người này, bèn chắp tay đáp: " Bần đạo là Tiêu Dao Tử, nhất giới tán nhân. Ngưỡng mộ đại danh của đạo trưởng đã lâu ,hôm nay được gặp môn hạ của thánh nhân Ngọc Hư Cung- Xích Tinh Tử, thật là may mắn."
Đạo nhân áo tím này chính là một trong mười hai vị kim tiên của Xiển giáo, sau này là ân sư của "Ân Hồng" - Xích Tinh Tử. Xích Tinh Tử tu tại Thái Hoa sơn ,Vân Tiêu động, đạo thuật tinh thâm, lại có vài pháp bảo lợi hại, vừa rồi tiêu diệt bầy muỗi chính là pháp bảo nổi danh trong Phong Thần - Âm Dương Kính, mặt trắng là tử, mặt đỏ là sanh, uy lực quả nhiên kinh người, đến ngay cả đám muỗi không sợ đao thương thủy hỏa cũng có không cách chống đỡ, mà Tử Thụ Tiên Y trên người hắn cũng là một kiện pháp bảo phòng ngự cường đại.
Xích Tinh Tử kinh ngạc hỏi: " Đạo hữu sao lại biết ta?"
Trương Tử Tinh còn chưa trả lời, Kiều Khôn cười lạnh nói: " yêu nghiệt trước đó còn gọi hắn ta là '' Đái Lung Tử ( người thích đặt bẫy người khác)'', hiện tại lại tự mình xưng là Tiêu Dao Tử?, trong này tất có điều xảo trá!"
Trương Tử Tinh nhất thời nổi giận: "Kiều Khôn! trận chiến vừa rồi giữa ta và yêu nghiệt ngươi cũng theo dõi, vì sao vẫn còn chưa phân rõ trắng đen như vậy! Nếu không phải huyền công của sư điệt ta tinh diệu, ngăn cản yêu nghiệt, đám đệ tử của ngươi chỉ sợ thương vong chẳng còn một ai!"
Kiều Khôn bởi vì pháp bảo bị hủy, đệ tử lại bị giết không còn lại mấy người , trong lòng còn đang tức giận không nguôi, nghe vậy, không khỏi càng thêm tức giận , bắt đầu tranh chấp với Trương Tử Tinh, Xích Tinh Tử khuyên can không được, cảm thấy rất đau đầu.
Lúc này, từ không trung lại có ba người hạ xuống, phía trước là một vị đạo nhân, cươĩ hươu đạp mây, gió thơm từng trận thổi tới.
Tướng mạo của vị đạo nhân này nhân sinh hiếm có. bảo tướng trang nghiêm. vừa nhìn đã biết là người có đức độ.
Xích Tinh Tử vừa thấy người này, khuôn mặt nhất thời lộ vẻ vui mừng, tự thân tiến lên nghênh đón: " Sư phụ đã tới rồi ?!"
Đạo nhân cười nói: " Sao sớm bằng đạo hữu được!"
Kiều Khôn thấy người này cưỡi hươu, bèn kinh hô một tiếng, tiến lên hành lễ: " Chẳng lẽ vị này là Linh Thứu sơn ,Nguyên Giác động, Nhiên Đăng sư phụ?"
Trong lòng Trương Tử Tinh chấn động, chuyến đi Nam Hải đoạt bảo này quả thật là phong vân tế hội, không nghĩ được lại gặp một vị "danh nhân" Xích Tinh Tử, còn thêm cả vị "minh tinh" Nhiên Đăng, chỉ là bất quá vị "minh tinh" này cũng là người mà Trương Tử Tinh ngày xưa đọc Phong Thần diễn nghĩa khinh bỉ nhất.
Nhiên Đăng đạo nhân, môn nhân Xiển giáo, tu tại Linh Thứu sơn,Nguyên Giác động, tu vi và bối phận còn cao hơn mười hai vị kim tiên rất nhiều. Ý tứ của từ "môn nhân" này không hề giống với từ "đồ đệ", có thể nói. Trong Xiển giáo, dưới Nguyên Thủy Thiên tôn, thì vô luận lớn nhỏ, tất cả đều xưng là môn nhân,nhưng mọi người đều ngầm xếp Nhiên Đăng này ở ngôi phó giáo chủ.
Nhưng bất luận tu vi của Nhiên Đăng đạo nhân có cao tới đâu, nếu bàn về khía cạnh nhân phẩm, hắn tuyết đối là nhân vật hèn hạ vô sỉ nhất trong Phong Thần. Rất nhiều tiên nhân Xiển giáo, mặc dù tu vi không cao, nhưng lại không hề thiếu tình nghĩa, mà Nhiên Đăng không chỉ vô tình vô đức, thủ đoạn còn độc ác, tâm tính vô cùng hèn hạ. Trong Thập Tuyệt Trận. vì để tìm ra sơ hở của địch trận, hắn không tiếc hy sinh tính mạng của đồng môn, ân nhân cứu mạng và vô số thường dân vô tội khác, lừa bọn họ nhất loạt tiến vào trong trận, cuối cùng nhờ vào thủ đoạn máu lạnh vô tình này mà giành được thắng lợi.
Nếu như còn có thể ngụy biện chuện Nhiên Đăng đạo nhân chỉ vì thắng lợi mà bắt buộc phải có hy sinh , thì chuyện dưới đây có thể nói lên phẩm đức của hắn.
Nhiên Đăng khi bị Triệu Công Minh truy đuổi đến cuối trời, không còn lối thoát, may gặp được tán nhân Tiêu Thăng, Tào Bảo, Tào Bảo nhờ Lạc Bảo Kim Tiền nên thu được Định Hải châu trong tay của Triệu Công Minh, nhưng Tiêu Thăng cũng bị roi thần của Triệu Công Minh đánh chết. Cuối cùng Triệu Công Minh vì mất pháp bảo nên thua trận bỏ chạy. Thế mà sau khi Nhiên Đăng đạo nhân nhìn thấy Định Hải châu, câu nói đầu tiên của hắn lại là: " Hôm nay gặp được bảo châu này thì đạo ta thành rồi." Sau đó lại khen ngợi Định Hải châu không ngớt, Tào Bảo thấy hắn như thế, bèn đem Định Hải Châu tặng cho hắn, Nhiên Đăng giả bộ đức độ nói một câu: "bần đạo vô công, sao dám nhận lấy thứ này?"
Cái này rõ ràng là đã làm gái điếm còn đòi chữ trinh, cái loại tham lam, vô sỉ đó chỉ qua đoạn này đã bộc lộ không sót chỗ nào. Mà điều đáng buồn cười nhất chính là, vị Tào Bảo kia rõ ràng là ân nhân cứu mạng của Nhiên Đăng, còn tặng hắn Định Hải châu, thế mà sau đó bị Nhiên Đăng không chút do dự lừa tống vào trong Thập Tuyệt trận làm vật hi sinh, phẩm hạnh xấu xa bỉ ổi của hắn quả là khiến cho người ta khinh bỉ.
Trương Tử Tinh hôm nay cuối cùng đã gặp được tên ngụy quân tử nổi tiếng này, nhìn bộ dạng đạo mạo của Nhiên Đăng đạo nhân, hắn không khỏi ngầm chán ghét trong lòng. Nhiên Đăng đạo nhân đang nghe Kiều Khôn thuật lại chuyện của Trương Tử Tinh, đột nhiên có hai người đồng thời đi tới, có một người tiến lên nói: " Nguyên lai là Tiêu Dao đạo hữu! Mấy ngày trước từ biệt vội vã trên Kim Ngao đảo, không ngờ hôm nay lại gặp lại, thật là có duyên!"
Trương Tử Tinh nhìn lại, người nọ tự nhiên chính là Hoan Hỉ sứ giả khi còn ở Kim Ngao đảo đã bị hắn lừa, bỗng lập ý muốn mượn người này giải vây, lập tức lộ vẻ vui mừng nói: "Hoan Hỉ đạo hữu,đạo hữu vẫn khỏe chứ?"
Nhiên Đăng vừa thấy Hoan Hỉ sứ giả cùng với kẻ bị Kiều Khôn kêu là ''đồng đảng của yêu nghiệt" này tựa hồ giao tình không tệ, bèn hỏi: "Hoan Hỉ đạo hữu, vị đạo hữu này có lai lịch thế nào vậy?"
Hoan Hỉ sứ giả nói: " Vị này là Tiêu Dao Tử đạo hữu, là bạn thân của Thập Thiên Quân của Kim Ngao đảo, đạo lữ song tu của Hạm Chi Tiên đạo hữu, pháp lực tinh thâm, là người khoan dung nhân hậu, ta với vị này tuy chỉ gặp mặt một lần, song cảm thấy rất có duyên với nhau, hôm nay gặp lại, quả thật là vui mừng."
Nhiên Đăng đạo nhân nhìn Trương Tử Tinh một chút, ánh mắt rơi trên mình Long mã, gật đầu nói: "đã là như thế, chuyện này rốt cục cũng là hiểu lầm, hai vị cũng nên hóa địch thành bạn đi thôi."
Kiều Khôn cũng từng nghe tên tuổi của Thập Thiên Quân và Hạm Chi Tiên, hắn không nghĩ được tên "Đái lung tử" này còn có bối cảnh như vậy, lại thấy Hoan Hỉ sứ giả cũng cùng một hội với hắn, chuyện này giờ chỉ đành bỏ qua thôi. Hắn miễn cưỡng thi lễ với Trương Tử Tinh, Trương Tử Tinh mặc dù khó chịu Kiều Khôn, nhưng hắn cũng biết bây giờ chưa phải lúc trở mặt, bèn làm ra vẻ là người có khí độ đại lượng, nói song phương đều trúng phải quỷ kế của Văn đạo nhân, cả hai cùng chung kẻ thù, có cơ hội sẽ mời Kiền Khôn hợp tác diệt trừ yêu nghiệt, sắc mặt của Kiều Khôn rốt cục cũng hòa hoãn trở lại. Trương Tử Tinh hành lễ với Nhiên Đăng,bầu không khí giương cung tuốt kiếm cũng trở nên hoàn hoãn lại .
Đồng hành với vị Hoan Hỉ sứ giả còn có một vị nam tử tráng kiện đeo xà hình hạng liên * , theo như Hoan Hỉ sứ giả giới thiệu, người này kêu bằng Quân Đồ Lợi minh vương, là một trong ngũ đại minh vương dưới trướng Tây phương Giáo chủ. Trương Tử Tinh mơ hồ có nhớ được thuyết pháp về Ngũ Đại Minh Vương ** , hình như thuộc về Mật tông mới phải, không biết thế nào trong Tây phương giáo cũng có loại danh tự này. Bất quá dù sao đó cũng là một điều huyền diệu của không gian song song, hết thảy mọi chuyện đều có thể xảy ra, cho dù bây giờ Tây Phương giáo có xuất hiện ra một vị Đường Tam Tạng, hắn cũng chỉ có thể lặng người mà tiếp nhận.
Theo như lời giới thiệu của Hoan Hỉ sứ giả, địa vị của Ngũ Đại Minh Vương cơ hồ rất cao, được Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cực kỳ tín nhiệm, lần này tới Trung thổ, chỉ sợ mục đích so với Hoan Hỉ sứ giả cũng không khác biệt lắm, cũng là đi tìm hiểu thực hư , tranh thủ cơ hội cho tương lai.
Quân Đồ Lợi minh vương từ miệng Hoan Hỉ sứ giả biết được "Tiêu Dao Tử" đối với Tây phương cực lạc thế giới cực kỳ ngưỡng mộ, lại là bạn thân của Thập Thiên Quân và Hạm Chi Tiên, nghĩ nếu có thể lung lạc được hắn, tương lai hành sự có thể thuận lợi gấp nhiều lần, có lẽ còn có "tranh thủ" được quần tiên trên Kim Ngao đảo đứng về phía Tây phương. Bởi vậy, Quân Đồ Lợi minh vương chào hỏi với Trương Tử Tinh có phần khá thân mật.
Nhiên Đăng đạo nhân ngẫu nhiên gặp hai vị Tây phương giáo đồ trên đường, vừa gặp mà đã thấy như thân thiết, bởi vậy kết bạn đồng hành, hiện tại thấy hai người có vẻ coi trọng tên "Tiêu Dao Tử" chỉ có tu vi Chân tiên này, trong bụng có chút không thoải mái, bèn đánh tiếng là các vị đồng môn của Ngọc Hư cung đều tụ tập trên Tử Hàm đảo, muốn cùng Xích Tinh Tử đi trước, Kiều Khôn có lòng muốn gia nhập vào Xiển giáo, cho nên cũng cùng đi theo.
Quân Đồ Lợi minh vương bề ngoài tuy thô hào, nhưng tâm tư lại rất kín đáo, nhìn ra được tâm tình của Nhiên Đăng, bèn lập tức quay qua trò chuyện cùng Nhiên Đăng thập phần thân thiết, lại còn tặng cho hắn món bảo vật của Bát Đức trì *** - Kim Liên Hoa, Nhiên Đăng mặt mày tỉnh bơ thu nhận , đổi ngay nụ cười nhìn Quân Đồ Lợi minh vương, hẹn sau này gặp lại, rồi cưỡi hươu đạp mây mà đi.
Trương Tử Tinh thầm tự hỏi mốt vấn đề khác, trận chiến Phong Thần, bởi vì có sự gia nhập của Tây Phương giáo, cuối cùng Xiển giáo chiến thắng, Triệt giáo thảm bại, môn hạ tinh anh của Thông Thiên giáo chủ hầu như không còn, trở thành quang can tư lệnh ( tư lệnh ko lính), rất nhiều môn nhân đều bị đưa tới Tây phương thế giới, Triệt giáo có thể nói là hoàn toàn thất bại. Nhưng xem xét ngược lại , Xiển giáo cũng không phải giành được toàn thắng: Đặng Hoa, Tiêu Trăn và một số môn nhân bị chết, vài người chủ lực như Nhiên Đăng, Phổ Hiền, Từ Hàng, Văn Thù, Cù Lưu Tôn dẫn theo một số đệ tử đời thứ ba gia nhập Tây phương, trở thành Cổ Phật, Bồ Tát và một số chức khác. Mà Tây phương thế giới ngoại trừ Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn xuất lực đối chiến với Thông Thiên ra, còn lại không hề tổn thất gì cả, có thể nói " hoàn toàn có lợi", từ góc độ này mà nói, Tây phương giáo mới được coi là kẻ có thu hoạch lớn nhất từ Phong Thần. Muốn đạt được điều này, không có sự chuẩn bị cùng kế hoạch chu toàn, chỉ bằng vào vận khí thì chỉ là chuyện không tưởng mà thôi.
Hôm nay nếu gặp được Quân Đồ Lợi minh vương và Hoan Hỉ sứ giả, tuyệt không thể bỏ qua điều này, phải lợi dụng một phen, lần đoạt bảo chính là cơ hội tốt nhất. Đương nhiên, nếu như điều này dẫn tới đối chiến giữa Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề và Nguyên Thủy, Thông Thiên thì hoàn toàn không thể, nhưng nếu như làm theo chiến lược này, âm thầm tạo nên mầm mống của sự cừu oán giữa Xiển giáo, Triệt giáo, Tây phương giáo, không phải là chuyện không có khả năng.
Quân Đồ Lợi minh vương tiễn Nhiên Đăng đạo nhân rời đi xong, biết được Trương Tử Tinh muốn tới Tuyết Sa đảo, đúng lúc Hoan Hỉ sứ giả nói có hai vị đạo hữu Bách Lâm, Dương Tín cũng đang ở đó, bèn đưa ra ý kiến kết bạn cùng đi. Trương Tử Tinh đang có lòng muốn lợi dụng hai người, đương nhiên là nhiệt liệt đáp ứng.
Chú thích :
* : chuỗi hạt đeo cổ hình rắn, nguyên Quân Đồ Lợi minh vương là biến thân triền xà.
** : Gồm có Bất Động minh vương , Quân Đồ Lợi minh vương, Hàng Tam Thế Minh Vương, Kim Cương Dạ Xoa minh vương ( có thuyết nói là Ô Su Xa Ma minh vương , do hai vị trên là nhị tôn đồng thể ) , Đại Uy Đức minh vương.
*** : là nơi tắm rửa của Tây phương cực lạc thế giới , trong hồ có bát công đức chi thủy ,tương truyền trong Phật giới có tám công đức trì , nước trong hồ là công đức chi thủy cực kỳ màu nhiệm ,gồm có tám vị : trong lành , mát lạnh,mềm nhẹ , ngon ngọt , trừ đói khát , bồi bổ lục căn, an thần , nuôi dưỡng thân thể .