Trương Tử Tinh đã xác định chủ ý, đối xử với chư tiên Xiển giáo hết sức khách khí, ôm "bệnh" tới thiết tiệc khoản đãi mọi người. Đặng Hoa, Ngô Bình đã từng gặp hắn một lần tại Đông Di, tất nhiên không biết Thiên tử chính là kẻ thù Tiêu Dao tử nơi Nam Hải kia. Để đáp tạ lễ ngộ của Thiên tử, Cù Lưu Tôn đặc ý tặng một bình tiên đan có thể giúp khôi phục nguyên khí. Trương Tử Tinh ra vẻ đưa đẩy từ chối, cuối cùng cũng nhận lấy, nói thêm vài câu cảm kích.
Ngô Bình nóng lòng báo cừu, trên yến tiệc xin Thiên tử ra chiến. Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ, sai phu phụ Trương Khuê dẫn quân, mang theo chư tiên Xiển giáo tới Hạp Sơn Thành. Lang Dã Tiên không ngờ quân Thương mới lui không bao lâu đã lại bắt đầu tiến công, vội vàng phái quân ra nghênh chiến.
Đối diện với đại quân Khuyển Nhung, Ngô Bình cũng không thèm nói với Trương Khuê câu nào, lập tức thúc ngựa ra trước trận, hét lớn: "kẻ nào dám ra đấu với ta một trận?"
Tướng chỉ huy quân Khuyển Nhung vẫn là Bất Động đạo nhân, thấy đối phương tuy là đàn bà, nhưng mặc đạo bào, tiên khí bức người, không dám sai tướng phàm ra trận, lệnh Dạ Xoa đạo nhân tiến ra.
Lần trước Dạ Xoa đạo nhân trong lúc sơ ý, bị kẻ tu vi kém xa mình là Trần Kỳ đánh ngã, mặt mũi thể diện mất hết, có ý lấy lại oai phong, lập tức tuân mệnh xuất trận.
Ngô Bình thấy kẻ tới là một gã đạo nhân tướng mạo xấu xí, trong lòng hết sức chán ghét, không nói một lời, lấy ngay Cuồng phong phiến ra quạt mọt cái, hắc phong cuồng bạo kia thiếu chút thổi bay hàng lính đầu của Khuyển Nhung, người ngựa vội vàng lui xuống, không ít con ngựa còn sợ hãi chạy loạn lên.
Nhưng dù Ngô Bình không thèm nói danh tính đã hạ sát thủ, Dạ Xoa đạo nhân cũng đã có vết xe đổ Trần Kỳ lúc trước, trong lòng đã sớm phòng bị. Tuy người hắn vẫn trên không trung, nhưng không hề hoảng hốt, thi triển một pháp môn, thân thể tản ra từng đạo bạch quang, liền lập tức như thái sơn hạ xuống, hai chân bám vững vàng trên mặt đất, mặc kệ Ngô Bình quạt gió thế nào cũng không suy suyển. Ngô Bình thấy Cuồng phong phiến vô hiệu, lại lấy ra một cái chuông vàng. Chuông này chính là nàng nhờ Linh Bảo Đại Pháp Sư hỗ trợ luyện chế, đặc biệt để đối phó với Tây phương giáo, có thể phóng ra trăm nghìn lệ phách hung hồn, hết sức lợi hại. Người bị lệ phách thôn phệ liền không thể siêu thoát, linh hồn cũng bị hút vào chuông vàng, trở thành một bộ phận của thiên quỷ, có không ít môn nhân Tây phương giáo đã chết dưới pháp bảo này.
Ngô Bình giơ chuông hướng Dạ Xoa đạo nhân lắc vài cái, tức thì trăm nghìn tia hắc khí bay ra nhắm hướng Dạ Xoa, thế như muốn nuốt chửng lấy hắn. Trên người Dạ Xoa đạo nhân lập tức phát ra từng trận kim quang, ý đồ muốn đánh tan lệ phách ác quỷ này. Đâu ngờ ác quỷ đây là do Linh Bảo Đại Pháp Sư dùng tiên lực bí thuật tu thành, không hề sợ hãi kim quang, còn tiếp tục tăng tốc xông lại, vừa chạm vào chúng, kim quang tức thì ảm đạm không ít. Dạ Xoa đạo nhân giật mình kinh hãi, không kịp phản ứng, nháy mắt đã bị trăm nghìn đạo hắc khí vây lấy.
Tại lúc Ngô Bình nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng, trong làn hắc vụ bỗng hiện ra một bóng đen cực lớn, bóng đen này tướng mạo hung dữ, không khác nào một lệ phách khổng lồ. Chỉ thấy hắn nhe nanh múa vuốt, tóm lấy lệ phách xung quanh ném vào cái mồm lớn của mình, tốc độ cực nhanh, không bao lâu lệ phách đã bị nuốt mất gần một nửa. Ngô Bình kinh hãi, vội vàng rung chuông triệu hồi lệ phách, nhưng lệ phách giờ như đang rất sợ hãi, không dám động đậy chút nào, tùy ý quái vật kia nuốt sạch. Quái vật kia nuốt xong lệ phách, kim quang chợt lóe lên, mọi người tưởng mình hoa mắt, quái vật kia đã biến thành hình dáng bồ tát trang nghiêm, phía dưới chính là Dạ Xoa đạo nhân. Mà kỳ quái là, khuôn mặt xấu xí của Dạ Xoa đạo nhân bỗng trở nên cực kỳ anh tuấn. Bồ tát kia hé miệng thở ra từng đạo bạch khí, trông rất giống hắc khí lệ phách ban nãy, vừa gặp gió bên ngoài liền tan mất. Hình ảnh bồ tát nhập vào người Dạ Xoa đạo nhân, hắn lại khôi phục bộ dạng xấu xí như trước.
Bất Động đạo nhân hai tay hợp lại, mặt lộ vẻ tán thượng, nhìn đạo hữu hai bên nói: "thiện tai!, Dạ Xoa sư đệ vừa siêu độ chư hồn, khiến họ được siêu sinh giải thoát, thực là công đức vô lượng!".
Thiên quỷ này luyện chế rất khó, Ngô Bình đã phải dùng không ít bảo vật trân quý mới nhờ được Linh Bảo Đại Pháp Sư giúp đỡ luyện thành, không ngờ hôm nay lại bị tên đạo nhân kinh tởm kia phá mất, lập tức hận đến nghiến răng nghiến lớn, quát lớn hỏi: "rõ ràng là ngươi thôn phệ quỷ hồn, còn bày đặt ra vẻ từ bi, quả nhiên là thủ đoạn hèn hạ của Tây phương giáo!".
Dạ Xoa đạo nhân cười lạnh nói: "bần đạo không biết ngươi nói cái gì Tây phương giáo. Mà đạo cô ngươi, ngay danh tính cũng không dám nói, vừa lên là đánh trộm, chẳng nhẽ đó là đạo thuật của Trung thổ sao?"
Ngô Bình rút ra Kim quang kiếm, quát lớn: "cho ngươi dấu diếm, ngươi hôm nay chính là chết trong tay môn hạ Ngọc hư cung Ngô Bình!".
"Ngô Bình!", Dạ Xoa đạo nhân run lên, mắt lộ hung quang: "thì ra ngươi chính là yêu nữ Xiển giáo Ngô Bình!".
Câu "yêu nữ" này vừa ra, chúng tiên Xiển giáo lập tức coi đó là lời khinh thường bổn giáo, tức thì lộ vẻ phẫn hận. Ngô Bình giận dữ: "câm mồm!, giáo chủ ta là đệ tử thân truyền của Đạo tổ Hồng Quân, tu luyện huyền môn chính tông!, Tây phương các ngươi mới là tà ma ngoại đạo!".
Mấy người Bất Động đạo nhân bên này nghe Ngô Bình nói vậy, cũng lộ vẻ giận dữ. Dạ Xoa đạo nhân không thèm giấu diếm thân phận Tây phương giáo nữa, nghiến răng nói: "mấy ngày trước có phải ngươi giết một người tên là La Sát ở Dự Châu?"
Ngô Bình thấy hắn phẫn nộ, ngược lại cười lớn nói: "yêu nghiệt Tây phương giáo chết trong tay ta vô số, ta làm sao nhớ được? Bất quá tại Dự Châu, đúng có giết một tên ác quỷ kinh tởm giống như ngươi, gọi là cái gì La Sát, chẳng nhẽ là huynh đệ nhà ngươi?"
"Ngươi nói đúng lắm, hắn chính là huynh đệ của ta!".
Lời còn chưa dứt, Dạ Xoa đạo nhân đã xoay người nửa vòng, hóa ra một cái phân thân, tay đều cầm trường kiếm, xông về phía Ngô Bình. Ngô Bình sớm có phòng bị, Kim quang kiếm múa lên nghênh đỡ.
Khiến Ngô Bình kinh hãi là, cả hai tên Dạ Xoa đạo nhân tựa hồ đều là thật, khiến nàng ứng phó vô cùng khó khăn, may có Kim quang kiếm huyền diệu trong tay, khiến Dạ Xoa đạo nhân trong nhất thời cũng không cách nào đắc thủ. Nguồn truyện:
Dạ Xoa đạo nhân thấy đánh mãi không hạ nổi Ngô Bình, hai phân thân hóa ra thêm hai pháp thân nữa, đều là hai đầu bốn tay, tay cầm trường kiếm và kim cương xử, nhưng tướng mạo có chút khác nhau, một pháp thân tướng mạo hung ác, một pháp thân vẻ mặt từ bi. Pháp thân kia đỡ thẳng một kiếm của Ngô Bình, không ngờ Kim quang kiếm dính chặt vào pháp thân không thể rút ra, một pháp thân nữa xông lại phía Ngô bình. Ngô bình không ngờ đối phương còn có thần thông như vậy, Kim quang kiếm bị mất, Cuồng phong phiến lại vô hiệu, giờ niệm chú thi thổ độn đã không kịp nữa, chỉ đành bay lên bỏ chạy vào trong trận.
Tốc độ pháp thân rất nhanh, mắt thấy đã sắp bắt được Ngô Bình, bỗng kim quang chớp lên ở phía trước, Dạ Xoa đạo nhân ở phía dưới pháp thân chỉ thấy hai mắt đau nhức, vội giơ tay che lấy. Pháp thân kia mất đi chỉ huy, nhất thời đứng giữa không trung, Ngô Bình thừa cơ thoát được. Thì ra là thê tử của Trương Khuê, Cao Lan Anh thấy Ngô Bình cũng là phận nữ, liền nổi lên ý định cứu trợ, kịp thời quăng ra Thái Dương thần châm, cứu Ngô Bình một mạng. Cao Lan Anh tự biết mình không phải là đối thủ của Dạ Xoa đạo nhân, cứu Ngô Bình xong cũng không luyến chiến, giục ngựa trở về. Ngô Bình sau cơn kinh hãi, vội vàng tạ ơn Cao Lan Anh.
Dạ Xoa đạo nhân vận huyền công, miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện cừu nhân đã chạy thoát, liền cũng thu lại kim thân, tức giận há miệng chửi lớn. Rồi thấy một đạo nhân mập mạp bước ra trước trận, hỏi: "thì ra đạo hữu là môn nhân Tây phương giáo, vì sao lại giúp Khuyển Nhung xâm lược Trung thổ?"
Dạ Xoa đạo nhân giận dữ nói: "liên quan gì tới ngươi? Mau mau báo tên ra!, Dạ Xoa đạo nhân ta không giết loại vô danh!".
Đạo nhân kia cười ha ha nói: "Giáp Long sơn, Phi Vân Động Cù Lưu Tôn, xin tới thỉnh giáo cao nhân Tây phương giáo một phen".
Bất Động đạo nhân bên này vừa nghe thấy tên Cù Lưu Tôn, tức thì lộ vẻ kinh hãi. Dạ Xoa đạo nhân bất kể ba bảy hai mốt, giơ kiếm xông lại. Ngờ đâu Cù Lưu Tôn vừa thấy pháp thân lợi hại của hắn, đâu chịu cho hắn cơ hội thi triển, lập tức lấy ra pháp bảo Khổn Tiên Thằng, ném về phía Dạ Xoa đạo nhân. Dạ Xoa đạo nhân còn chưa kịp tránh, đã dễ dàng bị trói lấy, bất kể vận công thế nào cũng không cựa quậy được. Khổn Tiên Thằng này chính là bảo bối lợi hại nhất của cù Lưu Tôn, gặp tiên trói tiên, cực kỳ lợi hại, Dạ Xoa đạo nhân làm sao tránh thoát?
Cù Lưu Tôn đang muốn bắt lấy Dạ Xoa đạo nhân, bỗng một đạo tử quang từ trong trận địch bay ra kêu lớn: "chớ thương hại sư huynh ta, Long đạo nhân ta tới đây!".
Không chờ Long đạo nhân kịp hành động gì, Cù Lưu Tôn năng lực phản xạ cực nhanh, tiếp tục thi triển Khổn Tiên Thằng, chớp mắt đã trói lấy Long đạo nhân, thực là ý thức chiến đấu Cù Lưu Tôn bắt lấy Dạ Xoa đạo nhân, ném về trận doanh. Ngô Bình vội vàng đón lấy, thu hồi Kim quang kiếm. Cù Lưu Tôn đang muốn bắt nốt Long đạo nhân, bỗng lại thấy một gã đạo nhân mặc hồng y tướng mạo hung ác xông ra hét lớn: "Cù Lưu Tôn kia chớ có kiêu ngạo, mau trả lại Dạ Xoa đạo hữu cho ta!".
Cù Lưu Tôn thấy tên này cao chưa đấy tám xích, mặt nhăn nhúm như da bà già, răng vàng tởm lợm, thân mặc hồng bào, cổ đeo một chuỗi hạt châu, chính là từng khớp xương người nối lại, còn đeo thêm một cái hồ lô vàng bên vai. Nửa mặt bên này, mắt, tai, mũi họng bắn ra hỏa diễm, như rắn độc phì phò, cực kỳ khủng bố. Đạo nhân này thét lớn: "ta là môn hạ Triệt giáo, Khô Lâu Sơn Bạch Cốt động nhất khí tiên Mã Nguyên, mau mau thả Dạ Xoa đạo hữu ra!, nếu không chớ trách ta vô tình!".
Cù Lưu Tôn chau mày nói: "ngươi đã là môn hạ Triệt giáo, tính ra cũng là đồng đạo với ta, vì sao lại phản bội trợ giúp người ngoài như vậy?"
"Dạ Xoa đạo hữu là bạn tri giao của ta, ta chỉ cần biết giúp đỡ bạn tốt, quản chi tới chuyện người ngoài hay không!, huống chi ta đã đáp ứng Dạ Xoa đạo hữu gia nhập Tây phương giáo, ngươi nếu không biết điều, đừng trách ta độc ác!".
Tại lúc Mã Nguyên lải nhải cùng Cù Lưu Tôn, Long đạo nhân đã được Bất Động đạo nhân cứu lại. Cù Lưu Tôn không nhìn ra Mã Nguyên cao thấp thế nào, cũng không sính cường đối địch, từ từ lui về trong trận.
Mã Nguyên thấy Cù Lưu Tôn lui lại, lập tức quát lớn: "môn hạ Xiển giáo bất quá là như vậy mà thôi", rồi tức tốc xông về phía chư tiên Xiển giáo, người bị hắn nhắm trúng chính là vị Đệ ngũ môn nhân Ngọc hư cung Đặng Hoa. Đặng Hoa vội vàng rút Thủy hỏa thần kích ra, đón đầu Mã Nguyên. Hai người chiến được vài hiệp, Thủy hỏa thần kích trong tay Đặng Hoa bắt đầu phát ra băng, hỏa. Mã Nguyên đâu biết chiêu này lợi hại, miễn cưỡng ngăn được vài đạo, bị một mũi băng xuyên qua đùi, tức thì đau đớn khó nhịn. Mã Nguyên nghiến răng niệm chú, hô khẽ một tiếng: "tật!".
Liền thấy một cánh tay xuất hiện trên lưng Mã Nguyên, năm ngón tay to như cái đấu, tóm lấy Đặng Hoa giơ lên cao, đập mạnh xuống đất. Không chờ Đặng Hoa kịp tránh, một chân Mã Nguyên đạp lên đùi đối thủ, hai cánh tay tóm lấy cái chân còn lại, xé một cái, tức thì đầy trời mưa máu, thân hình Đặng Hoa đã bị xé làm đôi. Thực đáng thương cho vị đệ ngũ môn nhân Ngọc hư cung này, còn chưa chờ tới Thập tuyệt trận trong nguyên tác, đã chết thảm trong tay Mã Nguyên.
Mã Nguyên ngay vết máu bắn lên miệng cũng không thèm lau, thét lớn: "Còn không mau thả Dạ Xoa đạo hữu, tất sẽ gặp kết cục như tên này!".
Bù hàng cho anh em:1 (2)::1 (2):.Mấy hôm nay bận quá trời:00 (20)::00 (20)::00 (20):
Trương Tử Tinh đã xác định chủ ý, đối xử với chư tiên Xiển giáo hết sức khách khí, ôm "bệnh" tới thiết tiệc khoản đãi mọi người. Đặng Hoa, Ngô Bình đã từng gặp hắn một lần tại Đông Di, tất nhiên không biết Thiên tử chính là kẻ thù Tiêu Dao tử nơi Nam Hải kia. Để đáp tạ lễ ngộ của Thiên tử, Cù Lưu Tôn đặc ý tặng một bình tiên đan có thể giúp khôi phục nguyên khí. Trương Tử Tinh ra vẻ đưa đẩy từ chối, cuối cùng cũng nhận lấy, nói thêm vài câu cảm kích.
Ngô Bình nóng lòng báo cừu, trên yến tiệc xin Thiên tử ra chiến. Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ, sai phu phụ Trương Khuê dẫn quân, mang theo chư tiên Xiển giáo tới Hạp Sơn Thành. Lang Dã Tiên không ngờ quân Thương mới lui không bao lâu đã lại bắt đầu tiến công, vội vàng phái quân ra nghênh chiến.
Đối diện với đại quân Khuyển Nhung, Ngô Bình cũng không thèm nói với Trương Khuê câu nào, lập tức thúc ngựa ra trước trận, hét lớn: "kẻ nào dám ra đấu với ta một trận?"
Tướng chỉ huy quân Khuyển Nhung vẫn là Bất Động đạo nhân, thấy đối phương tuy là đàn bà, nhưng mặc đạo bào, tiên khí bức người, không dám sai tướng phàm ra trận, lệnh Dạ Xoa đạo nhân tiến ra.
Lần trước Dạ Xoa đạo nhân trong lúc sơ ý, bị kẻ tu vi kém xa mình là Trần Kỳ đánh ngã, mặt mũi thể diện mất hết, có ý lấy lại oai phong, lập tức tuân mệnh xuất trận.
Ngô Bình thấy kẻ tới là một gã đạo nhân tướng mạo xấu xí, trong lòng hết sức chán ghét, không nói một lời, lấy ngay Cuồng phong phiến ra quạt mọt cái, hắc phong cuồng bạo kia thiếu chút thổi bay hàng lính đầu của Khuyển Nhung, người ngựa vội vàng lui xuống, không ít con ngựa còn sợ hãi chạy loạn lên.
Nhưng dù Ngô Bình không thèm nói danh tính đã hạ sát thủ, Dạ Xoa đạo nhân cũng đã có vết xe đổ Trần Kỳ lúc trước, trong lòng đã sớm phòng bị. Tuy người hắn vẫn trên không trung, nhưng không hề hoảng hốt, thi triển một pháp môn, thân thể tản ra từng đạo bạch quang, liền lập tức như thái sơn hạ xuống, hai chân bám vững vàng trên mặt đất, mặc kệ Ngô Bình quạt gió thế nào cũng không suy suyển. Ngô Bình thấy Cuồng phong phiến vô hiệu, lại lấy ra một cái chuông vàng. Chuông này chính là nàng nhờ Linh Bảo Đại Pháp Sư hỗ trợ luyện chế, đặc biệt để đối phó với Tây phương giáo, có thể phóng ra trăm nghìn lệ phách hung hồn, hết sức lợi hại. Người bị lệ phách thôn phệ liền không thể siêu thoát, linh hồn cũng bị hút vào chuông vàng, trở thành một bộ phận của thiên quỷ, có không ít môn nhân Tây phương giáo đã chết dưới pháp bảo này.
Ngô Bình giơ chuông hướng Dạ Xoa đạo nhân lắc vài cái, tức thì trăm nghìn tia hắc khí bay ra nhắm hướng Dạ Xoa, thế như muốn nuốt chửng lấy hắn. Trên người Dạ Xoa đạo nhân lập tức phát ra từng trận kim quang, ý đồ muốn đánh tan lệ phách ác quỷ này. Đâu ngờ ác quỷ đây là do Linh Bảo Đại Pháp Sư dùng tiên lực bí thuật tu thành, không hề sợ hãi kim quang, còn tiếp tục tăng tốc xông lại, vừa chạm vào chúng, kim quang tức thì ảm đạm không ít. Dạ Xoa đạo nhân giật mình kinh hãi, không kịp phản ứng, nháy mắt đã bị trăm nghìn đạo hắc khí vây lấy.
Tại lúc Ngô Bình nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng, trong làn hắc vụ bỗng hiện ra một bóng đen cực lớn, bóng đen này tướng mạo hung dữ, không khác nào một lệ phách khổng lồ. Chỉ thấy hắn nhe nanh múa vuốt, tóm lấy lệ phách xung quanh ném vào cái mồm lớn của mình, tốc độ cực nhanh, không bao lâu lệ phách đã bị nuốt mất gần một nửa. Ngô Bình kinh hãi, vội vàng rung chuông triệu hồi lệ phách, nhưng lệ phách giờ như đang rất sợ hãi, không dám động đậy chút nào, tùy ý quái vật kia nuốt sạch. Quái vật kia nuốt xong lệ phách, kim quang chợt lóe lên, mọi người tưởng mình hoa mắt, quái vật kia đã biến thành hình dáng bồ tát trang nghiêm, phía dưới chính là Dạ Xoa đạo nhân. Mà kỳ quái là, khuôn mặt xấu xí của Dạ Xoa đạo nhân bỗng trở nên cực kỳ anh tuấn. Bồ tát kia hé miệng thở ra từng đạo bạch khí, trông rất giống hắc khí lệ phách ban nãy, vừa gặp gió bên ngoài liền tan mất. Hình ảnh bồ tát nhập vào người Dạ Xoa đạo nhân, hắn lại khôi phục bộ dạng xấu xí như trước.
Bất Động đạo nhân hai tay hợp lại, mặt lộ vẻ tán thượng, nhìn đạo hữu hai bên nói: "thiện tai!, Dạ Xoa sư đệ vừa siêu độ chư hồn, khiến họ được siêu sinh giải thoát, thực là công đức vô lượng!".
Thiên quỷ này luyện chế rất khó, Ngô Bình đã phải dùng không ít bảo vật trân quý mới nhờ được Linh Bảo Đại Pháp Sư giúp đỡ luyện thành, không ngờ hôm nay lại bị tên đạo nhân kinh tởm kia phá mất, lập tức hận đến nghiến răng nghiến lớn, quát lớn hỏi: "rõ ràng là ngươi thôn phệ quỷ hồn, còn bày đặt ra vẻ từ bi, quả nhiên là thủ đoạn hèn hạ của Tây phương giáo!".
Dạ Xoa đạo nhân cười lạnh nói: "bần đạo không biết ngươi nói cái gì Tây phương giáo. Mà đạo cô ngươi, ngay danh tính cũng không dám nói, vừa lên là đánh trộm, chẳng nhẽ đó là đạo thuật của Trung thổ sao?"
Ngô Bình rút ra Kim quang kiếm, quát lớn: "cho ngươi dấu diếm, ngươi hôm nay chính là chết trong tay môn hạ Ngọc hư cung Ngô Bình!".
"Ngô Bình!", Dạ Xoa đạo nhân run lên, mắt lộ hung quang: "thì ra ngươi chính là yêu nữ Xiển giáo Ngô Bình!".
Câu "yêu nữ" này vừa ra, chúng tiên Xiển giáo lập tức coi đó là lời khinh thường bổn giáo, tức thì lộ vẻ phẫn hận. Ngô Bình giận dữ: "câm mồm!, giáo chủ ta là đệ tử thân truyền của Đạo tổ Hồng Quân, tu luyện huyền môn chính tông!, Tây phương các ngươi mới là tà ma ngoại đạo!".
Mấy người Bất Động đạo nhân bên này nghe Ngô Bình nói vậy, cũng lộ vẻ giận dữ. Dạ Xoa đạo nhân không thèm giấu diếm thân phận Tây phương giáo nữa, nghiến răng nói: "mấy ngày trước có phải ngươi giết một người tên là La Sát ở Dự Châu?"
Ngô Bình thấy hắn phẫn nộ, ngược lại cười lớn nói: "yêu nghiệt Tây phương giáo chết trong tay ta vô số, ta làm sao nhớ được? Bất quá tại Dự Châu, đúng có giết một tên ác quỷ kinh tởm giống như ngươi, gọi là cái gì La Sát, chẳng nhẽ là huynh đệ nhà ngươi?"
"Ngươi nói đúng lắm, hắn chính là huynh đệ của ta!".
Lời còn chưa dứt, Dạ Xoa đạo nhân đã xoay người nửa vòng, hóa ra một cái phân thân, tay đều cầm trường kiếm, xông về phía Ngô Bình. Ngô Bình sớm có phòng bị, Kim quang kiếm múa lên nghênh đỡ.
Khiến Ngô Bình kinh hãi là, cả hai tên Dạ Xoa đạo nhân tựa hồ đều là thật, khiến nàng ứng phó vô cùng khó khăn, may có Kim quang kiếm huyền diệu trong tay, khiến Dạ Xoa đạo nhân trong nhất thời cũng không cách nào đắc thủ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Dạ Xoa đạo nhân thấy đánh mãi không hạ nổi Ngô Bình, hai phân thân hóa ra thêm hai pháp thân nữa, đều là hai đầu bốn tay, tay cầm trường kiếm và kim cương xử, nhưng tướng mạo có chút khác nhau, một pháp thân tướng mạo hung ác, một pháp thân vẻ mặt từ bi. Pháp thân kia đỡ thẳng một kiếm của Ngô Bình, không ngờ Kim quang kiếm dính chặt vào pháp thân không thể rút ra, một pháp thân nữa xông lại phía Ngô bình. Ngô bình không ngờ đối phương còn có thần thông như vậy, Kim quang kiếm bị mất, Cuồng phong phiến lại vô hiệu, giờ niệm chú thi thổ độn đã không kịp nữa, chỉ đành bay lên bỏ chạy vào trong trận.
Tốc độ pháp thân rất nhanh, mắt thấy đã sắp bắt được Ngô Bình, bỗng kim quang chớp lên ở phía trước, Dạ Xoa đạo nhân ở phía dưới pháp thân chỉ thấy hai mắt đau nhức, vội giơ tay che lấy. Pháp thân kia mất đi chỉ huy, nhất thời đứng giữa không trung, Ngô Bình thừa cơ thoát được. Thì ra là thê tử của Trương Khuê, Cao Lan Anh thấy Ngô Bình cũng là phận nữ, liền nổi lên ý định cứu trợ, kịp thời quăng ra Thái Dương thần châm, cứu Ngô Bình một mạng. Cao Lan Anh tự biết mình không phải là đối thủ của Dạ Xoa đạo nhân, cứu Ngô Bình xong cũng không luyến chiến, giục ngựa trở về. Ngô Bình sau cơn kinh hãi, vội vàng tạ ơn Cao Lan Anh.
Dạ Xoa đạo nhân vận huyền công, miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện cừu nhân đã chạy thoát, liền cũng thu lại kim thân, tức giận há miệng chửi lớn. Rồi thấy một đạo nhân mập mạp bước ra trước trận, hỏi: "thì ra đạo hữu là môn nhân Tây phương giáo, vì sao lại giúp Khuyển Nhung xâm lược Trung thổ?"
Dạ Xoa đạo nhân giận dữ nói: "liên quan gì tới ngươi? Mau mau báo tên ra!, Dạ Xoa đạo nhân ta không giết loại vô danh!".
Đạo nhân kia cười ha ha nói: "Giáp Long sơn, Phi Vân Động Cù Lưu Tôn, xin tới thỉnh giáo cao nhân Tây phương giáo một phen".
Bất Động đạo nhân bên này vừa nghe thấy tên Cù Lưu Tôn, tức thì lộ vẻ kinh hãi. Dạ Xoa đạo nhân bất kể ba bảy hai mốt, giơ kiếm xông lại. Ngờ đâu Cù Lưu Tôn vừa thấy pháp thân lợi hại của hắn, đâu chịu cho hắn cơ hội thi triển, lập tức lấy ra pháp bảo Khổn Tiên Thằng, ném về phía Dạ Xoa đạo nhân. Dạ Xoa đạo nhân còn chưa kịp tránh, đã dễ dàng bị trói lấy, bất kể vận công thế nào cũng không cựa quậy được. Khổn Tiên Thằng này chính là bảo bối lợi hại nhất của cù Lưu Tôn, gặp tiên trói tiên, cực kỳ lợi hại, Dạ Xoa đạo nhân làm sao tránh thoát?
Cù Lưu Tôn đang muốn bắt lấy Dạ Xoa đạo nhân, bỗng một đạo tử quang từ trong trận địch bay ra kêu lớn: "chớ thương hại sư huynh ta, Long đạo nhân ta tới đây!".
Không chờ Long đạo nhân kịp hành động gì, Cù Lưu Tôn năng lực phản xạ cực nhanh, tiếp tục thi triển Khổn Tiên Thằng, chớp mắt đã trói lấy Long đạo nhân, thực là ý thức chiến đấu Cù Lưu Tôn bắt lấy Dạ Xoa đạo nhân, ném về trận doanh. Ngô Bình vội vàng đón lấy, thu hồi Kim quang kiếm. Cù Lưu Tôn đang muốn bắt nốt Long đạo nhân, bỗng lại thấy một gã đạo nhân mặc hồng y tướng mạo hung ác xông ra hét lớn: "Cù Lưu Tôn kia chớ có kiêu ngạo, mau trả lại Dạ Xoa đạo hữu cho ta!".
Cù Lưu Tôn thấy tên này cao chưa đấy tám xích, mặt nhăn nhúm như da bà già, răng vàng tởm lợm, thân mặc hồng bào, cổ đeo một chuỗi hạt châu, chính là từng khớp xương người nối lại, còn đeo thêm một cái hồ lô vàng bên vai. Nửa mặt bên này, mắt, tai, mũi họng bắn ra hỏa diễm, như rắn độc phì phò, cực kỳ khủng bố. Đạo nhân này thét lớn: "ta là môn hạ Triệt giáo, Khô Lâu Sơn Bạch Cốt động nhất khí tiên Mã Nguyên, mau mau thả Dạ Xoa đạo hữu ra!, nếu không chớ trách ta vô tình!".
Cù Lưu Tôn chau mày nói: "ngươi đã là môn hạ Triệt giáo, tính ra cũng là đồng đạo với ta, vì sao lại phản bội trợ giúp người ngoài như vậy?"
"Dạ Xoa đạo hữu là bạn tri giao của ta, ta chỉ cần biết giúp đỡ bạn tốt, quản chi tới chuyện người ngoài hay không!, huống chi ta đã đáp ứng Dạ Xoa đạo hữu gia nhập Tây phương giáo, ngươi nếu không biết điều, đừng trách ta độc ác!".
Tại lúc Mã Nguyên lải nhải cùng Cù Lưu Tôn, Long đạo nhân đã được Bất Động đạo nhân cứu lại. Cù Lưu Tôn không nhìn ra Mã Nguyên cao thấp thế nào, cũng không sính cường đối địch, từ từ lui về trong trận.
Mã Nguyên thấy Cù Lưu Tôn lui lại, lập tức quát lớn: "môn hạ Xiển giáo bất quá là như vậy mà thôi", rồi tức tốc xông về phía chư tiên Xiển giáo, người bị hắn nhắm trúng chính là vị Đệ ngũ môn nhân Ngọc hư cung Đặng Hoa. Đặng Hoa vội vàng rút Thủy hỏa thần kích ra, đón đầu Mã Nguyên. Hai người chiến được vài hiệp, Thủy hỏa thần kích trong tay Đặng Hoa bắt đầu phát ra băng, hỏa. Mã Nguyên đâu biết chiêu này lợi hại, miễn cưỡng ngăn được vài đạo, bị một mũi băng xuyên qua đùi, tức thì đau đớn khó nhịn. Mã Nguyên nghiến răng niệm chú, hô khẽ một tiếng: "tật!".
Liền thấy một cánh tay xuất hiện trên lưng Mã Nguyên, năm ngón tay to như cái đấu, tóm lấy Đặng Hoa giơ lên cao, đập mạnh xuống đất. Không chờ Đặng Hoa kịp tránh, một chân Mã Nguyên đạp lên đùi đối thủ, hai cánh tay tóm lấy cái chân còn lại, xé một cái, tức thì đầy trời mưa máu, thân hình Đặng Hoa đã bị xé làm đôi. Thực đáng thương cho vị đệ ngũ môn nhân Ngọc hư cung này, còn chưa chờ tới Thập tuyệt trận trong nguyên tác, đã chết thảm trong tay Mã Nguyên.
Mã Nguyên ngay vết máu bắn lên miệng cũng không thèm lau, thét lớn: "Còn không mau thả Dạ Xoa đạo hữu, tất sẽ gặp kết cục như tên này!".
Bù hàng cho anh em: ():: ():.Mấy hôm nay bận quá trời: ():: ():: ():
Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chapter 192
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Tử Tinh đã xác định chủ ý, đối xử với chư tiên Xiển giáo hết sức khách khí, ôm "bệnh" tới thiết tiệc khoản đãi mọi người. Đặng Hoa, Ngô Bình đã từng gặp hắn một lần tại Đông Di, tất nhiên không biết Thiên tử chính là kẻ thù Tiêu Dao tử nơi Nam Hải kia. Để đáp tạ lễ ngộ của Thiên tử, Cù Lưu Tôn đặc ý tặng một bình tiên đan có thể giúp khôi phục nguyên khí. Trương Tử Tinh ra vẻ đưa đẩy từ chối, cuối cùng cũng nhận lấy, nói thêm vài câu cảm kích.
Ngô Bình nóng lòng báo cừu, trên yến tiệc xin Thiên tử ra chiến. Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ, sai phu phụ Trương Khuê dẫn quân, mang theo chư tiên Xiển giáo tới Hạp Sơn Thành. Lang Dã Tiên không ngờ quân Thương mới lui không bao lâu đã lại bắt đầu tiến công, vội vàng phái quân ra nghênh chiến.
Đối diện với đại quân Khuyển Nhung, Ngô Bình cũng không thèm nói với Trương Khuê câu nào, lập tức thúc ngựa ra trước trận, hét lớn: "kẻ nào dám ra đấu với ta một trận?"
Tướng chỉ huy quân Khuyển Nhung vẫn là Bất Động đạo nhân, thấy đối phương tuy là đàn bà, nhưng mặc đạo bào, tiên khí bức người, không dám sai tướng phàm ra trận, lệnh Dạ Xoa đạo nhân tiến ra.
Lần trước Dạ Xoa đạo nhân trong lúc sơ ý, bị kẻ tu vi kém xa mình là Trần Kỳ đánh ngã, mặt mũi thể diện mất hết, có ý lấy lại oai phong, lập tức tuân mệnh xuất trận.
Ngô Bình thấy kẻ tới là một gã đạo nhân tướng mạo xấu xí, trong lòng hết sức chán ghét, không nói một lời, lấy ngay Cuồng phong phiến ra quạt mọt cái, hắc phong cuồng bạo kia thiếu chút thổi bay hàng lính đầu của Khuyển Nhung, người ngựa vội vàng lui xuống, không ít con ngựa còn sợ hãi chạy loạn lên.
Nhưng dù Ngô Bình không thèm nói danh tính đã hạ sát thủ, Dạ Xoa đạo nhân cũng đã có vết xe đổ Trần Kỳ lúc trước, trong lòng đã sớm phòng bị. Tuy người hắn vẫn trên không trung, nhưng không hề hoảng hốt, thi triển một pháp môn, thân thể tản ra từng đạo bạch quang, liền lập tức như thái sơn hạ xuống, hai chân bám vững vàng trên mặt đất, mặc kệ Ngô Bình quạt gió thế nào cũng không suy suyển. Ngô Bình thấy Cuồng phong phiến vô hiệu, lại lấy ra một cái chuông vàng. Chuông này chính là nàng nhờ Linh Bảo Đại Pháp Sư hỗ trợ luyện chế, đặc biệt để đối phó với Tây phương giáo, có thể phóng ra trăm nghìn lệ phách hung hồn, hết sức lợi hại. Người bị lệ phách thôn phệ liền không thể siêu thoát, linh hồn cũng bị hút vào chuông vàng, trở thành một bộ phận của thiên quỷ, có không ít môn nhân Tây phương giáo đã chết dưới pháp bảo này.
Ngô Bình giơ chuông hướng Dạ Xoa đạo nhân lắc vài cái, tức thì trăm nghìn tia hắc khí bay ra nhắm hướng Dạ Xoa, thế như muốn nuốt chửng lấy hắn. Trên người Dạ Xoa đạo nhân lập tức phát ra từng trận kim quang, ý đồ muốn đánh tan lệ phách ác quỷ này. Đâu ngờ ác quỷ đây là do Linh Bảo Đại Pháp Sư dùng tiên lực bí thuật tu thành, không hề sợ hãi kim quang, còn tiếp tục tăng tốc xông lại, vừa chạm vào chúng, kim quang tức thì ảm đạm không ít. Dạ Xoa đạo nhân giật mình kinh hãi, không kịp phản ứng, nháy mắt đã bị trăm nghìn đạo hắc khí vây lấy.
Tại lúc Ngô Bình nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng, trong làn hắc vụ bỗng hiện ra một bóng đen cực lớn, bóng đen này tướng mạo hung dữ, không khác nào một lệ phách khổng lồ. Chỉ thấy hắn nhe nanh múa vuốt, tóm lấy lệ phách xung quanh ném vào cái mồm lớn của mình, tốc độ cực nhanh, không bao lâu lệ phách đã bị nuốt mất gần một nửa. Ngô Bình kinh hãi, vội vàng rung chuông triệu hồi lệ phách, nhưng lệ phách giờ như đang rất sợ hãi, không dám động đậy chút nào, tùy ý quái vật kia nuốt sạch. Quái vật kia nuốt xong lệ phách, kim quang chợt lóe lên, mọi người tưởng mình hoa mắt, quái vật kia đã biến thành hình dáng bồ tát trang nghiêm, phía dưới chính là Dạ Xoa đạo nhân. Mà kỳ quái là, khuôn mặt xấu xí của Dạ Xoa đạo nhân bỗng trở nên cực kỳ anh tuấn. Bồ tát kia hé miệng thở ra từng đạo bạch khí, trông rất giống hắc khí lệ phách ban nãy, vừa gặp gió bên ngoài liền tan mất. Hình ảnh bồ tát nhập vào người Dạ Xoa đạo nhân, hắn lại khôi phục bộ dạng xấu xí như trước.
Bất Động đạo nhân hai tay hợp lại, mặt lộ vẻ tán thượng, nhìn đạo hữu hai bên nói: "thiện tai!, Dạ Xoa sư đệ vừa siêu độ chư hồn, khiến họ được siêu sinh giải thoát, thực là công đức vô lượng!".
Thiên quỷ này luyện chế rất khó, Ngô Bình đã phải dùng không ít bảo vật trân quý mới nhờ được Linh Bảo Đại Pháp Sư giúp đỡ luyện thành, không ngờ hôm nay lại bị tên đạo nhân kinh tởm kia phá mất, lập tức hận đến nghiến răng nghiến lớn, quát lớn hỏi: "rõ ràng là ngươi thôn phệ quỷ hồn, còn bày đặt ra vẻ từ bi, quả nhiên là thủ đoạn hèn hạ của Tây phương giáo!".
Dạ Xoa đạo nhân cười lạnh nói: "bần đạo không biết ngươi nói cái gì Tây phương giáo. Mà đạo cô ngươi, ngay danh tính cũng không dám nói, vừa lên là đánh trộm, chẳng nhẽ đó là đạo thuật của Trung thổ sao?"
Ngô Bình rút ra Kim quang kiếm, quát lớn: "cho ngươi dấu diếm, ngươi hôm nay chính là chết trong tay môn hạ Ngọc hư cung Ngô Bình!".
"Ngô Bình!", Dạ Xoa đạo nhân run lên, mắt lộ hung quang: "thì ra ngươi chính là yêu nữ Xiển giáo Ngô Bình!".
Câu "yêu nữ" này vừa ra, chúng tiên Xiển giáo lập tức coi đó là lời khinh thường bổn giáo, tức thì lộ vẻ phẫn hận. Ngô Bình giận dữ: "câm mồm!, giáo chủ ta là đệ tử thân truyền của Đạo tổ Hồng Quân, tu luyện huyền môn chính tông!, Tây phương các ngươi mới là tà ma ngoại đạo!".
Mấy người Bất Động đạo nhân bên này nghe Ngô Bình nói vậy, cũng lộ vẻ giận dữ. Dạ Xoa đạo nhân không thèm giấu diếm thân phận Tây phương giáo nữa, nghiến răng nói: "mấy ngày trước có phải ngươi giết một người tên là La Sát ở Dự Châu?"
Ngô Bình thấy hắn phẫn nộ, ngược lại cười lớn nói: "yêu nghiệt Tây phương giáo chết trong tay ta vô số, ta làm sao nhớ được? Bất quá tại Dự Châu, đúng có giết một tên ác quỷ kinh tởm giống như ngươi, gọi là cái gì La Sát, chẳng nhẽ là huynh đệ nhà ngươi?"
"Ngươi nói đúng lắm, hắn chính là huynh đệ của ta!".
Lời còn chưa dứt, Dạ Xoa đạo nhân đã xoay người nửa vòng, hóa ra một cái phân thân, tay đều cầm trường kiếm, xông về phía Ngô Bình. Ngô Bình sớm có phòng bị, Kim quang kiếm múa lên nghênh đỡ.
Khiến Ngô Bình kinh hãi là, cả hai tên Dạ Xoa đạo nhân tựa hồ đều là thật, khiến nàng ứng phó vô cùng khó khăn, may có Kim quang kiếm huyền diệu trong tay, khiến Dạ Xoa đạo nhân trong nhất thời cũng không cách nào đắc thủ. Nguồn truyện:
Dạ Xoa đạo nhân thấy đánh mãi không hạ nổi Ngô Bình, hai phân thân hóa ra thêm hai pháp thân nữa, đều là hai đầu bốn tay, tay cầm trường kiếm và kim cương xử, nhưng tướng mạo có chút khác nhau, một pháp thân tướng mạo hung ác, một pháp thân vẻ mặt từ bi. Pháp thân kia đỡ thẳng một kiếm của Ngô Bình, không ngờ Kim quang kiếm dính chặt vào pháp thân không thể rút ra, một pháp thân nữa xông lại phía Ngô bình. Ngô bình không ngờ đối phương còn có thần thông như vậy, Kim quang kiếm bị mất, Cuồng phong phiến lại vô hiệu, giờ niệm chú thi thổ độn đã không kịp nữa, chỉ đành bay lên bỏ chạy vào trong trận.
Tốc độ pháp thân rất nhanh, mắt thấy đã sắp bắt được Ngô Bình, bỗng kim quang chớp lên ở phía trước, Dạ Xoa đạo nhân ở phía dưới pháp thân chỉ thấy hai mắt đau nhức, vội giơ tay che lấy. Pháp thân kia mất đi chỉ huy, nhất thời đứng giữa không trung, Ngô Bình thừa cơ thoát được. Thì ra là thê tử của Trương Khuê, Cao Lan Anh thấy Ngô Bình cũng là phận nữ, liền nổi lên ý định cứu trợ, kịp thời quăng ra Thái Dương thần châm, cứu Ngô Bình một mạng. Cao Lan Anh tự biết mình không phải là đối thủ của Dạ Xoa đạo nhân, cứu Ngô Bình xong cũng không luyến chiến, giục ngựa trở về. Ngô Bình sau cơn kinh hãi, vội vàng tạ ơn Cao Lan Anh.
Dạ Xoa đạo nhân vận huyền công, miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện cừu nhân đã chạy thoát, liền cũng thu lại kim thân, tức giận há miệng chửi lớn. Rồi thấy một đạo nhân mập mạp bước ra trước trận, hỏi: "thì ra đạo hữu là môn nhân Tây phương giáo, vì sao lại giúp Khuyển Nhung xâm lược Trung thổ?"
Dạ Xoa đạo nhân giận dữ nói: "liên quan gì tới ngươi? Mau mau báo tên ra!, Dạ Xoa đạo nhân ta không giết loại vô danh!".
Đạo nhân kia cười ha ha nói: "Giáp Long sơn, Phi Vân Động Cù Lưu Tôn, xin tới thỉnh giáo cao nhân Tây phương giáo một phen".
Bất Động đạo nhân bên này vừa nghe thấy tên Cù Lưu Tôn, tức thì lộ vẻ kinh hãi. Dạ Xoa đạo nhân bất kể ba bảy hai mốt, giơ kiếm xông lại. Ngờ đâu Cù Lưu Tôn vừa thấy pháp thân lợi hại của hắn, đâu chịu cho hắn cơ hội thi triển, lập tức lấy ra pháp bảo Khổn Tiên Thằng, ném về phía Dạ Xoa đạo nhân. Dạ Xoa đạo nhân còn chưa kịp tránh, đã dễ dàng bị trói lấy, bất kể vận công thế nào cũng không cựa quậy được. Khổn Tiên Thằng này chính là bảo bối lợi hại nhất của cù Lưu Tôn, gặp tiên trói tiên, cực kỳ lợi hại, Dạ Xoa đạo nhân làm sao tránh thoát?
Cù Lưu Tôn đang muốn bắt lấy Dạ Xoa đạo nhân, bỗng một đạo tử quang từ trong trận địch bay ra kêu lớn: "chớ thương hại sư huynh ta, Long đạo nhân ta tới đây!".
Không chờ Long đạo nhân kịp hành động gì, Cù Lưu Tôn năng lực phản xạ cực nhanh, tiếp tục thi triển Khổn Tiên Thằng, chớp mắt đã trói lấy Long đạo nhân, thực là ý thức chiến đấu Cù Lưu Tôn bắt lấy Dạ Xoa đạo nhân, ném về trận doanh. Ngô Bình vội vàng đón lấy, thu hồi Kim quang kiếm. Cù Lưu Tôn đang muốn bắt nốt Long đạo nhân, bỗng lại thấy một gã đạo nhân mặc hồng y tướng mạo hung ác xông ra hét lớn: "Cù Lưu Tôn kia chớ có kiêu ngạo, mau trả lại Dạ Xoa đạo hữu cho ta!".
Cù Lưu Tôn thấy tên này cao chưa đấy tám xích, mặt nhăn nhúm như da bà già, răng vàng tởm lợm, thân mặc hồng bào, cổ đeo một chuỗi hạt châu, chính là từng khớp xương người nối lại, còn đeo thêm một cái hồ lô vàng bên vai. Nửa mặt bên này, mắt, tai, mũi họng bắn ra hỏa diễm, như rắn độc phì phò, cực kỳ khủng bố. Đạo nhân này thét lớn: "ta là môn hạ Triệt giáo, Khô Lâu Sơn Bạch Cốt động nhất khí tiên Mã Nguyên, mau mau thả Dạ Xoa đạo hữu ra!, nếu không chớ trách ta vô tình!".
Cù Lưu Tôn chau mày nói: "ngươi đã là môn hạ Triệt giáo, tính ra cũng là đồng đạo với ta, vì sao lại phản bội trợ giúp người ngoài như vậy?"
"Dạ Xoa đạo hữu là bạn tri giao của ta, ta chỉ cần biết giúp đỡ bạn tốt, quản chi tới chuyện người ngoài hay không!, huống chi ta đã đáp ứng Dạ Xoa đạo hữu gia nhập Tây phương giáo, ngươi nếu không biết điều, đừng trách ta độc ác!".
Tại lúc Mã Nguyên lải nhải cùng Cù Lưu Tôn, Long đạo nhân đã được Bất Động đạo nhân cứu lại. Cù Lưu Tôn không nhìn ra Mã Nguyên cao thấp thế nào, cũng không sính cường đối địch, từ từ lui về trong trận.
Mã Nguyên thấy Cù Lưu Tôn lui lại, lập tức quát lớn: "môn hạ Xiển giáo bất quá là như vậy mà thôi", rồi tức tốc xông về phía chư tiên Xiển giáo, người bị hắn nhắm trúng chính là vị Đệ ngũ môn nhân Ngọc hư cung Đặng Hoa. Đặng Hoa vội vàng rút Thủy hỏa thần kích ra, đón đầu Mã Nguyên. Hai người chiến được vài hiệp, Thủy hỏa thần kích trong tay Đặng Hoa bắt đầu phát ra băng, hỏa. Mã Nguyên đâu biết chiêu này lợi hại, miễn cưỡng ngăn được vài đạo, bị một mũi băng xuyên qua đùi, tức thì đau đớn khó nhịn. Mã Nguyên nghiến răng niệm chú, hô khẽ một tiếng: "tật!".
Liền thấy một cánh tay xuất hiện trên lưng Mã Nguyên, năm ngón tay to như cái đấu, tóm lấy Đặng Hoa giơ lên cao, đập mạnh xuống đất. Không chờ Đặng Hoa kịp tránh, một chân Mã Nguyên đạp lên đùi đối thủ, hai cánh tay tóm lấy cái chân còn lại, xé một cái, tức thì đầy trời mưa máu, thân hình Đặng Hoa đã bị xé làm đôi. Thực đáng thương cho vị đệ ngũ môn nhân Ngọc hư cung này, còn chưa chờ tới Thập tuyệt trận trong nguyên tác, đã chết thảm trong tay Mã Nguyên.
Mã Nguyên ngay vết máu bắn lên miệng cũng không thèm lau, thét lớn: "Còn không mau thả Dạ Xoa đạo hữu, tất sẽ gặp kết cục như tên này!".
Bù hàng cho anh em:1 (2)::1 (2):.Mấy hôm nay bận quá trời:00 (20)::00 (20)::00 (20):