Trương Tử Tinh thấy bộ dạng thê thảm của Tử Giao, tiếp lấy chủy thủ trong tay hắn, nói: "ta từng nói với con, nam nhi phải dám chịu trách nhiệm, bất kể con làm sai chuyện gì, đều phải có dũng khí chịu trách nhiệm, ngay giờ dũng khí nói ra sự việc cũng không có, còn làm được chuyện gì?"
Tử Giao cười một tiếng thê lương, gật đầu nói: "hài nhi sở dĩ lưu lại tính mệnh là vì muốn chờ phụ hoàng về xử trí, nếu không đã sớm tự vận đi theo mẫu hậu…"
Tiếp đó, Tử Giao đem chuyện phát sinh tại Triều Ca nhất nhất kể lại, cho dù Trương Tử Tinh đã có tâm lý chuẩn bị, song cũng không ngăn nổi kinh hãi cùng phẫn nộ trong lòng.
Chuyện bắt đầu từ lúc vị Mị Nương kia xuất hiện, Tử Giao mê đắm ả, dần rơi vào mê hoặc, mỗi ngày chỉ biết cùng ả hành lạc quên sạch chuyện triều chính. Tỉ Can cùng chúng thần khổ khuyên không được, thầm than vị hoàng tử này thực "giống" cha, tuy có Duệ phi răn dậy, song hắn cũng chỉ phớt lờ đối đáp cho xong.
Tử Giao không quên Tôn Du, thường xuyên cùng nàng gặp gỡ. Tôn Du không muốn thấy hắn cả ngày mê đắm nữ sắc không lo sự vụ, khuyên can hắn đủ đường. Nhưng Tử Giao như bị quỷ nhập hồn, lập tức đáp ứng ý nàng, xong trở về lại cùng Mị Nương kia hoan lạc không ngừng.
Nhị hoàng tử Tử Hồng tựa hồ hết sức đố kỵ vói huynh trưởng, cũng loanh quanh khắp nơi tìm mỹ nữ, ý đồ muốn tranh cao thấp cùng hoàng huynh. Có một hôm, không biết hắn nghe ai xúi giục, nghe nguyên phối phu nhân Cổ thị của Hoàng Phi Hổ xinh đẹp mỹ miều (MILTF ?!), dám giả mạo mệnh lệnh của Khương hậu, triệu Cố thị vào cung. Tiếp đó là một vở trinh nữ thề chết không tuân, đập đầu tự vẫn như trong nguyên tác. Hoàng Phi Hổ nghe tin kinh hãi, chạy vào cung chất vấn. Tử Giao tuyệt không trách tội Tử Hồng, mà bị quỷ thần sai khiến ngược lại sai người bắt Hoàng Phi Hổ, ý đồ muốn khép vào tội mưu sát diệt sạch toàn gia.
Lúc này, Vi Viện con gái thượng đại phu Vi Phiền cầu kiến hoàng hậu Khương Văn Sắc cùng ba vị nương nương, đề xuất muốn lợi dụng y thuật của mình chữa trị cho ba người. Vì tránh cho Vi Viện nhìn ra sơ hở gì, Duệ phi Thương Thanh Quân cũng theo bên cạnh.
Tử Giao nghe tin Vi Viện đang trị bệnh cho mẫu thân, dẫn theo Mị Nương tới thăm. Đâu ngờ Tử Giao đột nhiên cuồng tính đại phát, không ngờ lại rút kiếm ra muốn giết mẹ. Tại thời khắc sinh tử đó, một đôi nam nữ trẻ tuổi tuấn mỹ xuất hiện, phát hiện ra Tử Giao bị tà thuật khống chế, lập tức thi pháp trói hắn lại.
Nhưng tại lúc đó, có ba gã đạo nhân đột nhiên xuất hiện, tựa hồ là cừu nhân của đôi nam nữ kia. Tử Giao quen thuộc nhân ra có một vị chính là tiên nhân Quảng Thành Tử đã truyền thụ Ngọc thanh tiên quyết cho mình và Tử Hồng năm đó. Ba người Quảng Thành Tử đấu với đôi nam nữ kia một trận, nhất thời khó phân thắng bại.
Lúc này Mị Nương đột nhiên giở trò, thi pháp thuật khiến Tử Giao tự tay giết chết Khương Văn Sắc, Hoàng Phi Yến cùng Dương Cửu. Tôn Du xông lại ngăn trở cũng bị hắn đâm thành trọng thương. Máu huyết mẹ, dì cùng người yêu rốt cuộc khiến Tử Giao tỉnh táo lại, cũng minh bạch chuyện gì đã xảy ra, hối hận thì đã muộn. Mị Nương thấy hắn tự tay giết mẹ, cất giọng cười lớn, lộ ra một bộ mặt xa lạ. Tử Giao căm hận vô cùng, rút kiếm ra muốn giết chết kẻ đầu sỏ tội ác Mị Nương này.
Mị Nương trót hứa hẹn với ba người Quảng Thành Tử, không biết làm sao chỉ đành rút lui. Ứng Long ngăn Mị Nương cùng Xích Tinh Tử, Nữ Bạt thì dụ Vân Trung Tử cùng Quảng Thành Tử rời đi. Thương Thanh Quân triệu tập 500 sinh vật chiến sĩ kia, một bên hỗ trợ Ứng Long, Nữ Bạt, một bên yểm hộ mình và Vi Viện chạy đi.
Ứng Long liều mạng ngăn Mị Nương và Xích Tinh Tử lại để Thương Thanh Quân rút lui. Thương Thanh Quân không muốn thành gánh nặng cho hắn, được đông đảo sinh vật chiến sĩ bảo hộ, cùng Vi Viện an toàn thoát ly. Nhưng không lâu sau, Mị Nương kia không biết làm sao thoát được Ứng Long lại đuổi tới. Thương Thanh Quân trong lúc cấp bách nhớ tới Vu Phiết ở Đông Giao, vội vàng dẫn Vi Viện chạy về đó.
Mị Nương tuy trong lúc không phòng bị, bị sinh vật chiến sĩ tự bạo gây tổn thương nguyên khí, song vẫn truy đuổi hai người Thương Thanh Quân không ngừng, thẳng tới trang viện của Vu Phiết. Vu Phiết tuy có dị thuật nhưng còn xa mới là địch thủ của Mị Nương, lập tức dụ ả vào trong tinh thần đại trận. Nhưng thực lực Mị Nương hết sức mạnh mẽ, cơ hồ không hề sợ hãi đại trận này. Vu Phiết nổi ý liều mang, dẫn phát nội đan trong cơ thể, phát động Chu Thiên Tinh thần đại trận. Mị Nương cảm giác được nguy hiểm, không chờ uy lực của đại trận toàn bộ phát huy, chấp nhận tổn thất nguyên khí mạnh mẽ đột phá trận pháp bỏ chạy.
Vu Phiết tuy đuổi được Mị Nương, nhưng vì dẫn Kim đan tự bạn, tuy trận thế còn chưa phát động hoàn toàn nên may giữ được tính mạng, nhưng tu vi cũng hoàn toàn bị phế, thật may Mị Nương kia không có trở lại.
(….hình như thiếu một đoạn!)
Thấy Thương Thanh Quân vẫn bình an, Trương Tử Tinh rốt cuộc yên tâm lại. Hắn không nhìn Hoàng Minh, Chu Kỷ, mà đưa mắt nhìn Hoàng Phi Hổ, chỉ thấy hắn thần tình đau khổ, tựa như bi thương vô hạn, không khỏi thầm than một tiếng: "bần đạo Tiêu Dao Tử, là quốc sư Đại Thương".
Hoàng Phi Hổ nghe tên Tiêu Dao Tử, nhất thời khẽ run, ngày trước quốc sư cầm bại Bá Ấp Khảo, tuy hắn không có mặt song cũng đã nghe được đại danh của quốc sư, không ngờ lại là một đạo nhân tướng mạo bình phàm như vậy.
Hoàng Minh, Chu Kỷ lập tức lộ vẻ đề phóng, lấy ra binh khí muốn bao vây hắn lại, nhưng Hoàng Phi Hổ cưỡi thần ngưu tiến lên ngăn hai tướng lại, nhìn Trương Tử Tinh nói: "quốc sư, Phi Hổ mặc giáp trụ trên người, không tiện đa lễ, quốc sư tới bắt ta phải không?"
Trương Tử Tinh nhìn Hoàng Phi Hổ nói: "Thiên tử chinh Tây thắng lợi, trên đường trở về nghe Triều Ca kinh biến, vội sai bần đạo hỏa tốc trở lại tìm hiểu nguyên do, không ngờ Võ Thành Vương đã phản Triều Ca, cho nơi tới tìm hiểu. Hoàng gia đời đời chịu quân ân, sao lại vì một người phụ nữ mà phản bội?"
Trương Tử Tinh nói câu này không khỏi có chút cảm giác có lỗi, nếu hắn gặp chuyện như vậy tất là cũng phản. Nhưng do tình thế đã đến bước này, cũng chỉ có thể nói thế khuyên nhủ Hoàng Phi Hổ.
Hoàng Phi Hổ quả nhiên lộ vẻ xấu hổ. Lúc này Hoàng Minh, Chu Kỷ lại hét lên: "nói như ngươi, vậy tẩu tẩu chúng ta cùng Lệ phi nương nương không phải chết oan so? Còn có lão gia tử nhà chúng ta…"
Cái gì, Hoàng Cổn cũng chết ư? Trương Tử Tinh nghe vậy kinh hãi. Thì ra tại lúc Hoàng Phi Hổ bị bắt xong, Tử Giao bị Mị Nương mê hoặc, lại hạ chiếu gọi tổng binh ải Giới Bài Hoàng Cổn trở lại Triều Ca, ý đồ muốn diệt toàn bộ binh quyền của họ Hoàng. Hoàng Cổn vừa vào kinh lập tức bị phán tội phản nghịch bắt lấy. Lão tướng quân biện bạch không được, uất ức mà tự vẫn trong lao. Hoàng Phi Hổ đau lòng bi phẫn, rốt cuộc nghe theo lời khuyên của chư tướng, quyết tâm chạy ra Triều Ca.
"Yêu phụ khá lắm!", Trương Tử Tinh không ngờ còn có chuyện này, càng thêm căm hận Mị Nương kia, dậm chân một cái khiến cả mặt đất chấn động. Hoàng Phi Hổ cùng chúng tướng trông thấy kinh hãi, quốc sư này quả nhiên lợi hại.
Hoàng Phi Hổ khom tay nói: "quốc sư, ta tuy có tội phản nghịch, song cũng là vì tình thế bắt buộc, xin quốc sư giúp đỡ một lần. Nếu quốc sư muốn bắt Phi Hổ trở về, ta cũng không có lực phản kháng, tình nguyện thúc thủ chịu trói, chỉ xin ngài tha cho huynh đệ cùng ba đứa con ta".
Chúng tướng đâu chịu nghe theo, lập tức tỏ vẻ muốn liều mạng cùng Tiêu Dao Tử. Trương Tử Tinh đem chuyện Mị Nương nói ra, lại khuyên Hoàng Phi Hổ trở về. Hoàng Phi Hổ lộ vẻ hiểu ra, nhưng thần tình vẫn cương quyết như cũ: "ta đã phản bội, liền không có mặt mũi nào trở lại nhìn Thiên tử, huống chi phụ thân, phu nhân, muội muội đều đã chết, tâm ý đã nguội lạnh, cho dù Thiên tử hậu ân không trách tội khôi phục nguyên chức cũng không còn ý nghĩa nữa. Phi Hổ rời khỏi Triều Ca cũng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh sống nốt chuỗi ngày tàn, cả đời thề không đầu nhập chư hầu nào, xin quốc sư yên tâm thả ta đi".
Trương Tử Tinh mấy lần khuyên bảo đều vô hiệu, biết Hoàng Phi Hổ tâm ý đã quyết, không khỏi trù trừ, suy nghĩ nửa ngày trời, bỗng nhiên linh quang chớp động nói: "lựa chọn của Võ Thành Vương ta hiểu, cũng không muốn làm khó ngài, xin chờ ở đây trong chốc lát để ta đi bẩm với Thiên tử, xin Thiên tử định đoạt. Tướng quân xin yên tâm, ta sẽ mở lời giúp ngài trước mặt Thiên tử".
Lời nói vừa dứt, Tiêu Dao tử đã hóa thành một đạo hồng quang biến mất phía chân trời.
Hoàng Phi Báo, Hoàng Phi Bưu bước lại nói: "huynh trưởng, quốc sư này thần thông quảng đại, bẩm với Thiên tử xong chỉ sợ sẽ lập tức tới bắt chúng ta, phải mau mau rời đi mới được".
Hoàng Phi Hổ lắc đầu nói: "người này thần thông quảng đại, nếu muốn bắt chúng ta đã sớm động thủ, cần gì phải làm như vậy. Ngươi không thấy độn quang của hắn nhanh thế nào sao, cho dù chúng ta giờ chạy cũng không kịp".
Chư tướng không khỏi gật đầu, Hoàng Minh trầm ngâm hồi lâu nói: "huynh trưởng, hãy để Long Hoàn, Ngô Khiêm dẫn ba đứa Thiên Lộc, Thiên Tước, Thiên Tường rời đi trước, chúng ta lưu lại chờ quốc sư kia, vạn nhất có biến cũng có thể bảo toàn được huyết mạch của huynh trưởng và tẩu tẩu". Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hoàng Phi Hổ nghe nhắc tới Cổ thị, con mắt lại đỏ lên, im lặng gật đầu. Long Hoàn cùng Ngô Khiêm vội vã từ biệt huynh đệ, dẫn ba người con Hoàng Phi Hổ chạy đi, chỉ còn lại Hoàng Phi Hổ cùng bốn tướng tâm phúc. Vừa đi không lâu, đã thấy huyết quang hiện lại giữa không trung, quốc sư kia đã trở lại. Chúng tướng đều biến sắc mặt, Tây Kỳ cách nơi này xa vậy mà Tiêu Dao Tử lại có thể đi về nhanh như chớp, pháp lực thực không dám tưởng tượng!.
Hoàng Phi Hổ cũng không ngờ quốc sư trở lại nhanh vậy, nghĩ ba đứa con mình còn chưa đi xa, sợ rằng không thoát nổi kiếp nạn này, lập tức than thầm một tiếng, bước lên hành lễ: "quốc sư, Bệ hạ có chỉ ý gì?"
Trương Tử Tinh đáp: "Bệ hạ thực có viết một phong mật chỉ, mời tướng quân lại xem".
Hoàng Phi Hổ không nhìn ánh mắt can ngăn của chư tướng, nhảy xuống Ngũ Sắc Thần Quang, bước lại phía Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh thấy bộ dạng thê thảm của Tử Giao, tiếp lấy chủy thủ trong tay hắn, nói: "ta từng nói với con, nam nhi phải dám chịu trách nhiệm, bất kể con làm sai chuyện gì, đều phải có dũng khí chịu trách nhiệm, ngay giờ dũng khí nói ra sự việc cũng không có, còn làm được chuyện gì?"
Tử Giao cười một tiếng thê lương, gật đầu nói: "hài nhi sở dĩ lưu lại tính mệnh là vì muốn chờ phụ hoàng về xử trí, nếu không đã sớm tự vận đi theo mẫu hậu…"
Tiếp đó, Tử Giao đem chuyện phát sinh tại Triều Ca nhất nhất kể lại, cho dù Trương Tử Tinh đã có tâm lý chuẩn bị, song cũng không ngăn nổi kinh hãi cùng phẫn nộ trong lòng.
Chuyện bắt đầu từ lúc vị Mị Nương kia xuất hiện, Tử Giao mê đắm ả, dần rơi vào mê hoặc, mỗi ngày chỉ biết cùng ả hành lạc quên sạch chuyện triều chính. Tỉ Can cùng chúng thần khổ khuyên không được, thầm than vị hoàng tử này thực "giống" cha, tuy có Duệ phi răn dậy, song hắn cũng chỉ phớt lờ đối đáp cho xong.
Tử Giao không quên Tôn Du, thường xuyên cùng nàng gặp gỡ. Tôn Du không muốn thấy hắn cả ngày mê đắm nữ sắc không lo sự vụ, khuyên can hắn đủ đường. Nhưng Tử Giao như bị quỷ nhập hồn, lập tức đáp ứng ý nàng, xong trở về lại cùng Mị Nương kia hoan lạc không ngừng.
Nhị hoàng tử Tử Hồng tựa hồ hết sức đố kỵ vói huynh trưởng, cũng loanh quanh khắp nơi tìm mỹ nữ, ý đồ muốn tranh cao thấp cùng hoàng huynh. Có một hôm, không biết hắn nghe ai xúi giục, nghe nguyên phối phu nhân Cổ thị của Hoàng Phi Hổ xinh đẹp mỹ miều (MILTF ?!), dám giả mạo mệnh lệnh của Khương hậu, triệu Cố thị vào cung. Tiếp đó là một vở trinh nữ thề chết không tuân, đập đầu tự vẫn như trong nguyên tác. Hoàng Phi Hổ nghe tin kinh hãi, chạy vào cung chất vấn. Tử Giao tuyệt không trách tội Tử Hồng, mà bị quỷ thần sai khiến ngược lại sai người bắt Hoàng Phi Hổ, ý đồ muốn khép vào tội mưu sát diệt sạch toàn gia.
Lúc này, Vi Viện con gái thượng đại phu Vi Phiền cầu kiến hoàng hậu Khương Văn Sắc cùng ba vị nương nương, đề xuất muốn lợi dụng y thuật của mình chữa trị cho ba người. Vì tránh cho Vi Viện nhìn ra sơ hở gì, Duệ phi Thương Thanh Quân cũng theo bên cạnh.
Tử Giao nghe tin Vi Viện đang trị bệnh cho mẫu thân, dẫn theo Mị Nương tới thăm. Đâu ngờ Tử Giao đột nhiên cuồng tính đại phát, không ngờ lại rút kiếm ra muốn giết mẹ. Tại thời khắc sinh tử đó, một đôi nam nữ trẻ tuổi tuấn mỹ xuất hiện, phát hiện ra Tử Giao bị tà thuật khống chế, lập tức thi pháp trói hắn lại.
Nhưng tại lúc đó, có ba gã đạo nhân đột nhiên xuất hiện, tựa hồ là cừu nhân của đôi nam nữ kia. Tử Giao quen thuộc nhân ra có một vị chính là tiên nhân Quảng Thành Tử đã truyền thụ Ngọc thanh tiên quyết cho mình và Tử Hồng năm đó. Ba người Quảng Thành Tử đấu với đôi nam nữ kia một trận, nhất thời khó phân thắng bại.
Lúc này Mị Nương đột nhiên giở trò, thi pháp thuật khiến Tử Giao tự tay giết chết Khương Văn Sắc, Hoàng Phi Yến cùng Dương Cửu. Tôn Du xông lại ngăn trở cũng bị hắn đâm thành trọng thương. Máu huyết mẹ, dì cùng người yêu rốt cuộc khiến Tử Giao tỉnh táo lại, cũng minh bạch chuyện gì đã xảy ra, hối hận thì đã muộn. Mị Nương thấy hắn tự tay giết mẹ, cất giọng cười lớn, lộ ra một bộ mặt xa lạ. Tử Giao căm hận vô cùng, rút kiếm ra muốn giết chết kẻ đầu sỏ tội ác Mị Nương này.
Mị Nương trót hứa hẹn với ba người Quảng Thành Tử, không biết làm sao chỉ đành rút lui. Ứng Long ngăn Mị Nương cùng Xích Tinh Tử, Nữ Bạt thì dụ Vân Trung Tử cùng Quảng Thành Tử rời đi. Thương Thanh Quân triệu tập sinh vật chiến sĩ kia, một bên hỗ trợ Ứng Long, Nữ Bạt, một bên yểm hộ mình và Vi Viện chạy đi.
Ứng Long liều mạng ngăn Mị Nương và Xích Tinh Tử lại để Thương Thanh Quân rút lui. Thương Thanh Quân không muốn thành gánh nặng cho hắn, được đông đảo sinh vật chiến sĩ bảo hộ, cùng Vi Viện an toàn thoát ly. Nhưng không lâu sau, Mị Nương kia không biết làm sao thoát được Ứng Long lại đuổi tới. Thương Thanh Quân trong lúc cấp bách nhớ tới Vu Phiết ở Đông Giao, vội vàng dẫn Vi Viện chạy về đó.
Mị Nương tuy trong lúc không phòng bị, bị sinh vật chiến sĩ tự bạo gây tổn thương nguyên khí, song vẫn truy đuổi hai người Thương Thanh Quân không ngừng, thẳng tới trang viện của Vu Phiết. Vu Phiết tuy có dị thuật nhưng còn xa mới là địch thủ của Mị Nương, lập tức dụ ả vào trong tinh thần đại trận. Nhưng thực lực Mị Nương hết sức mạnh mẽ, cơ hồ không hề sợ hãi đại trận này. Vu Phiết nổi ý liều mang, dẫn phát nội đan trong cơ thể, phát động Chu Thiên Tinh thần đại trận. Mị Nương cảm giác được nguy hiểm, không chờ uy lực của đại trận toàn bộ phát huy, chấp nhận tổn thất nguyên khí mạnh mẽ đột phá trận pháp bỏ chạy.
Vu Phiết tuy đuổi được Mị Nương, nhưng vì dẫn Kim đan tự bạn, tuy trận thế còn chưa phát động hoàn toàn nên may giữ được tính mạng, nhưng tu vi cũng hoàn toàn bị phế, thật may Mị Nương kia không có trở lại.
(….hình như thiếu một đoạn!)
Thấy Thương Thanh Quân vẫn bình an, Trương Tử Tinh rốt cuộc yên tâm lại. Hắn không nhìn Hoàng Minh, Chu Kỷ, mà đưa mắt nhìn Hoàng Phi Hổ, chỉ thấy hắn thần tình đau khổ, tựa như bi thương vô hạn, không khỏi thầm than một tiếng: "bần đạo Tiêu Dao Tử, là quốc sư Đại Thương".
Hoàng Phi Hổ nghe tên Tiêu Dao Tử, nhất thời khẽ run, ngày trước quốc sư cầm bại Bá Ấp Khảo, tuy hắn không có mặt song cũng đã nghe được đại danh của quốc sư, không ngờ lại là một đạo nhân tướng mạo bình phàm như vậy.
Hoàng Minh, Chu Kỷ lập tức lộ vẻ đề phóng, lấy ra binh khí muốn bao vây hắn lại, nhưng Hoàng Phi Hổ cưỡi thần ngưu tiến lên ngăn hai tướng lại, nhìn Trương Tử Tinh nói: "quốc sư, Phi Hổ mặc giáp trụ trên người, không tiện đa lễ, quốc sư tới bắt ta phải không?"
Trương Tử Tinh nhìn Hoàng Phi Hổ nói: "Thiên tử chinh Tây thắng lợi, trên đường trở về nghe Triều Ca kinh biến, vội sai bần đạo hỏa tốc trở lại tìm hiểu nguyên do, không ngờ Võ Thành Vương đã phản Triều Ca, cho nơi tới tìm hiểu. Hoàng gia đời đời chịu quân ân, sao lại vì một người phụ nữ mà phản bội?"
Trương Tử Tinh nói câu này không khỏi có chút cảm giác có lỗi, nếu hắn gặp chuyện như vậy tất là cũng phản. Nhưng do tình thế đã đến bước này, cũng chỉ có thể nói thế khuyên nhủ Hoàng Phi Hổ.
Hoàng Phi Hổ quả nhiên lộ vẻ xấu hổ. Lúc này Hoàng Minh, Chu Kỷ lại hét lên: "nói như ngươi, vậy tẩu tẩu chúng ta cùng Lệ phi nương nương không phải chết oan so? Còn có lão gia tử nhà chúng ta…"
Cái gì, Hoàng Cổn cũng chết ư? Trương Tử Tinh nghe vậy kinh hãi. Thì ra tại lúc Hoàng Phi Hổ bị bắt xong, Tử Giao bị Mị Nương mê hoặc, lại hạ chiếu gọi tổng binh ải Giới Bài Hoàng Cổn trở lại Triều Ca, ý đồ muốn diệt toàn bộ binh quyền của họ Hoàng. Hoàng Cổn vừa vào kinh lập tức bị phán tội phản nghịch bắt lấy. Lão tướng quân biện bạch không được, uất ức mà tự vẫn trong lao. Hoàng Phi Hổ đau lòng bi phẫn, rốt cuộc nghe theo lời khuyên của chư tướng, quyết tâm chạy ra Triều Ca.
"Yêu phụ khá lắm!", Trương Tử Tinh không ngờ còn có chuyện này, càng thêm căm hận Mị Nương kia, dậm chân một cái khiến cả mặt đất chấn động. Hoàng Phi Hổ cùng chúng tướng trông thấy kinh hãi, quốc sư này quả nhiên lợi hại.
Hoàng Phi Hổ khom tay nói: "quốc sư, ta tuy có tội phản nghịch, song cũng là vì tình thế bắt buộc, xin quốc sư giúp đỡ một lần. Nếu quốc sư muốn bắt Phi Hổ trở về, ta cũng không có lực phản kháng, tình nguyện thúc thủ chịu trói, chỉ xin ngài tha cho huynh đệ cùng ba đứa con ta".
Chúng tướng đâu chịu nghe theo, lập tức tỏ vẻ muốn liều mạng cùng Tiêu Dao Tử. Trương Tử Tinh đem chuyện Mị Nương nói ra, lại khuyên Hoàng Phi Hổ trở về. Hoàng Phi Hổ lộ vẻ hiểu ra, nhưng thần tình vẫn cương quyết như cũ: "ta đã phản bội, liền không có mặt mũi nào trở lại nhìn Thiên tử, huống chi phụ thân, phu nhân, muội muội đều đã chết, tâm ý đã nguội lạnh, cho dù Thiên tử hậu ân không trách tội khôi phục nguyên chức cũng không còn ý nghĩa nữa. Phi Hổ rời khỏi Triều Ca cũng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh sống nốt chuỗi ngày tàn, cả đời thề không đầu nhập chư hầu nào, xin quốc sư yên tâm thả ta đi".
Trương Tử Tinh mấy lần khuyên bảo đều vô hiệu, biết Hoàng Phi Hổ tâm ý đã quyết, không khỏi trù trừ, suy nghĩ nửa ngày trời, bỗng nhiên linh quang chớp động nói: "lựa chọn của Võ Thành Vương ta hiểu, cũng không muốn làm khó ngài, xin chờ ở đây trong chốc lát để ta đi bẩm với Thiên tử, xin Thiên tử định đoạt. Tướng quân xin yên tâm, ta sẽ mở lời giúp ngài trước mặt Thiên tử".
Lời nói vừa dứt, Tiêu Dao tử đã hóa thành một đạo hồng quang biến mất phía chân trời.
Hoàng Phi Báo, Hoàng Phi Bưu bước lại nói: "huynh trưởng, quốc sư này thần thông quảng đại, bẩm với Thiên tử xong chỉ sợ sẽ lập tức tới bắt chúng ta, phải mau mau rời đi mới được".
Hoàng Phi Hổ lắc đầu nói: "người này thần thông quảng đại, nếu muốn bắt chúng ta đã sớm động thủ, cần gì phải làm như vậy. Ngươi không thấy độn quang của hắn nhanh thế nào sao, cho dù chúng ta giờ chạy cũng không kịp".
Chư tướng không khỏi gật đầu, Hoàng Minh trầm ngâm hồi lâu nói: "huynh trưởng, hãy để Long Hoàn, Ngô Khiêm dẫn ba đứa Thiên Lộc, Thiên Tước, Thiên Tường rời đi trước, chúng ta lưu lại chờ quốc sư kia, vạn nhất có biến cũng có thể bảo toàn được huyết mạch của huynh trưởng và tẩu tẩu". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hoàng Phi Hổ nghe nhắc tới Cổ thị, con mắt lại đỏ lên, im lặng gật đầu. Long Hoàn cùng Ngô Khiêm vội vã từ biệt huynh đệ, dẫn ba người con Hoàng Phi Hổ chạy đi, chỉ còn lại Hoàng Phi Hổ cùng bốn tướng tâm phúc. Vừa đi không lâu, đã thấy huyết quang hiện lại giữa không trung, quốc sư kia đã trở lại. Chúng tướng đều biến sắc mặt, Tây Kỳ cách nơi này xa vậy mà Tiêu Dao Tử lại có thể đi về nhanh như chớp, pháp lực thực không dám tưởng tượng!.
Hoàng Phi Hổ cũng không ngờ quốc sư trở lại nhanh vậy, nghĩ ba đứa con mình còn chưa đi xa, sợ rằng không thoát nổi kiếp nạn này, lập tức than thầm một tiếng, bước lên hành lễ: "quốc sư, Bệ hạ có chỉ ý gì?"
Trương Tử Tinh đáp: "Bệ hạ thực có viết một phong mật chỉ, mời tướng quân lại xem".
Hoàng Phi Hổ không nhìn ánh mắt can ngăn của chư tướng, nhảy xuống Ngũ Sắc Thần Quang, bước lại phía Trương Tử Tinh.
Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chapter 199
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Tử Tinh thấy bộ dạng thê thảm của Tử Giao, tiếp lấy chủy thủ trong tay hắn, nói: "ta từng nói với con, nam nhi phải dám chịu trách nhiệm, bất kể con làm sai chuyện gì, đều phải có dũng khí chịu trách nhiệm, ngay giờ dũng khí nói ra sự việc cũng không có, còn làm được chuyện gì?"
Tử Giao cười một tiếng thê lương, gật đầu nói: "hài nhi sở dĩ lưu lại tính mệnh là vì muốn chờ phụ hoàng về xử trí, nếu không đã sớm tự vận đi theo mẫu hậu…"
Tiếp đó, Tử Giao đem chuyện phát sinh tại Triều Ca nhất nhất kể lại, cho dù Trương Tử Tinh đã có tâm lý chuẩn bị, song cũng không ngăn nổi kinh hãi cùng phẫn nộ trong lòng.
Chuyện bắt đầu từ lúc vị Mị Nương kia xuất hiện, Tử Giao mê đắm ả, dần rơi vào mê hoặc, mỗi ngày chỉ biết cùng ả hành lạc quên sạch chuyện triều chính. Tỉ Can cùng chúng thần khổ khuyên không được, thầm than vị hoàng tử này thực "giống" cha, tuy có Duệ phi răn dậy, song hắn cũng chỉ phớt lờ đối đáp cho xong.
Tử Giao không quên Tôn Du, thường xuyên cùng nàng gặp gỡ. Tôn Du không muốn thấy hắn cả ngày mê đắm nữ sắc không lo sự vụ, khuyên can hắn đủ đường. Nhưng Tử Giao như bị quỷ nhập hồn, lập tức đáp ứng ý nàng, xong trở về lại cùng Mị Nương kia hoan lạc không ngừng.
Nhị hoàng tử Tử Hồng tựa hồ hết sức đố kỵ vói huynh trưởng, cũng loanh quanh khắp nơi tìm mỹ nữ, ý đồ muốn tranh cao thấp cùng hoàng huynh. Có một hôm, không biết hắn nghe ai xúi giục, nghe nguyên phối phu nhân Cổ thị của Hoàng Phi Hổ xinh đẹp mỹ miều (MILTF ?!), dám giả mạo mệnh lệnh của Khương hậu, triệu Cố thị vào cung. Tiếp đó là một vở trinh nữ thề chết không tuân, đập đầu tự vẫn như trong nguyên tác. Hoàng Phi Hổ nghe tin kinh hãi, chạy vào cung chất vấn. Tử Giao tuyệt không trách tội Tử Hồng, mà bị quỷ thần sai khiến ngược lại sai người bắt Hoàng Phi Hổ, ý đồ muốn khép vào tội mưu sát diệt sạch toàn gia.
Lúc này, Vi Viện con gái thượng đại phu Vi Phiền cầu kiến hoàng hậu Khương Văn Sắc cùng ba vị nương nương, đề xuất muốn lợi dụng y thuật của mình chữa trị cho ba người. Vì tránh cho Vi Viện nhìn ra sơ hở gì, Duệ phi Thương Thanh Quân cũng theo bên cạnh.
Tử Giao nghe tin Vi Viện đang trị bệnh cho mẫu thân, dẫn theo Mị Nương tới thăm. Đâu ngờ Tử Giao đột nhiên cuồng tính đại phát, không ngờ lại rút kiếm ra muốn giết mẹ. Tại thời khắc sinh tử đó, một đôi nam nữ trẻ tuổi tuấn mỹ xuất hiện, phát hiện ra Tử Giao bị tà thuật khống chế, lập tức thi pháp trói hắn lại.
Nhưng tại lúc đó, có ba gã đạo nhân đột nhiên xuất hiện, tựa hồ là cừu nhân của đôi nam nữ kia. Tử Giao quen thuộc nhân ra có một vị chính là tiên nhân Quảng Thành Tử đã truyền thụ Ngọc thanh tiên quyết cho mình và Tử Hồng năm đó. Ba người Quảng Thành Tử đấu với đôi nam nữ kia một trận, nhất thời khó phân thắng bại.
Lúc này Mị Nương đột nhiên giở trò, thi pháp thuật khiến Tử Giao tự tay giết chết Khương Văn Sắc, Hoàng Phi Yến cùng Dương Cửu. Tôn Du xông lại ngăn trở cũng bị hắn đâm thành trọng thương. Máu huyết mẹ, dì cùng người yêu rốt cuộc khiến Tử Giao tỉnh táo lại, cũng minh bạch chuyện gì đã xảy ra, hối hận thì đã muộn. Mị Nương thấy hắn tự tay giết mẹ, cất giọng cười lớn, lộ ra một bộ mặt xa lạ. Tử Giao căm hận vô cùng, rút kiếm ra muốn giết chết kẻ đầu sỏ tội ác Mị Nương này.
Mị Nương trót hứa hẹn với ba người Quảng Thành Tử, không biết làm sao chỉ đành rút lui. Ứng Long ngăn Mị Nương cùng Xích Tinh Tử, Nữ Bạt thì dụ Vân Trung Tử cùng Quảng Thành Tử rời đi. Thương Thanh Quân triệu tập 500 sinh vật chiến sĩ kia, một bên hỗ trợ Ứng Long, Nữ Bạt, một bên yểm hộ mình và Vi Viện chạy đi.
Ứng Long liều mạng ngăn Mị Nương và Xích Tinh Tử lại để Thương Thanh Quân rút lui. Thương Thanh Quân không muốn thành gánh nặng cho hắn, được đông đảo sinh vật chiến sĩ bảo hộ, cùng Vi Viện an toàn thoát ly. Nhưng không lâu sau, Mị Nương kia không biết làm sao thoát được Ứng Long lại đuổi tới. Thương Thanh Quân trong lúc cấp bách nhớ tới Vu Phiết ở Đông Giao, vội vàng dẫn Vi Viện chạy về đó.
Mị Nương tuy trong lúc không phòng bị, bị sinh vật chiến sĩ tự bạo gây tổn thương nguyên khí, song vẫn truy đuổi hai người Thương Thanh Quân không ngừng, thẳng tới trang viện của Vu Phiết. Vu Phiết tuy có dị thuật nhưng còn xa mới là địch thủ của Mị Nương, lập tức dụ ả vào trong tinh thần đại trận. Nhưng thực lực Mị Nương hết sức mạnh mẽ, cơ hồ không hề sợ hãi đại trận này. Vu Phiết nổi ý liều mang, dẫn phát nội đan trong cơ thể, phát động Chu Thiên Tinh thần đại trận. Mị Nương cảm giác được nguy hiểm, không chờ uy lực của đại trận toàn bộ phát huy, chấp nhận tổn thất nguyên khí mạnh mẽ đột phá trận pháp bỏ chạy.
Vu Phiết tuy đuổi được Mị Nương, nhưng vì dẫn Kim đan tự bạn, tuy trận thế còn chưa phát động hoàn toàn nên may giữ được tính mạng, nhưng tu vi cũng hoàn toàn bị phế, thật may Mị Nương kia không có trở lại.
(….hình như thiếu một đoạn!)
Thấy Thương Thanh Quân vẫn bình an, Trương Tử Tinh rốt cuộc yên tâm lại. Hắn không nhìn Hoàng Minh, Chu Kỷ, mà đưa mắt nhìn Hoàng Phi Hổ, chỉ thấy hắn thần tình đau khổ, tựa như bi thương vô hạn, không khỏi thầm than một tiếng: "bần đạo Tiêu Dao Tử, là quốc sư Đại Thương".
Hoàng Phi Hổ nghe tên Tiêu Dao Tử, nhất thời khẽ run, ngày trước quốc sư cầm bại Bá Ấp Khảo, tuy hắn không có mặt song cũng đã nghe được đại danh của quốc sư, không ngờ lại là một đạo nhân tướng mạo bình phàm như vậy.
Hoàng Minh, Chu Kỷ lập tức lộ vẻ đề phóng, lấy ra binh khí muốn bao vây hắn lại, nhưng Hoàng Phi Hổ cưỡi thần ngưu tiến lên ngăn hai tướng lại, nhìn Trương Tử Tinh nói: "quốc sư, Phi Hổ mặc giáp trụ trên người, không tiện đa lễ, quốc sư tới bắt ta phải không?"
Trương Tử Tinh nhìn Hoàng Phi Hổ nói: "Thiên tử chinh Tây thắng lợi, trên đường trở về nghe Triều Ca kinh biến, vội sai bần đạo hỏa tốc trở lại tìm hiểu nguyên do, không ngờ Võ Thành Vương đã phản Triều Ca, cho nơi tới tìm hiểu. Hoàng gia đời đời chịu quân ân, sao lại vì một người phụ nữ mà phản bội?"
Trương Tử Tinh nói câu này không khỏi có chút cảm giác có lỗi, nếu hắn gặp chuyện như vậy tất là cũng phản. Nhưng do tình thế đã đến bước này, cũng chỉ có thể nói thế khuyên nhủ Hoàng Phi Hổ.
Hoàng Phi Hổ quả nhiên lộ vẻ xấu hổ. Lúc này Hoàng Minh, Chu Kỷ lại hét lên: "nói như ngươi, vậy tẩu tẩu chúng ta cùng Lệ phi nương nương không phải chết oan so? Còn có lão gia tử nhà chúng ta…"
Cái gì, Hoàng Cổn cũng chết ư? Trương Tử Tinh nghe vậy kinh hãi. Thì ra tại lúc Hoàng Phi Hổ bị bắt xong, Tử Giao bị Mị Nương mê hoặc, lại hạ chiếu gọi tổng binh ải Giới Bài Hoàng Cổn trở lại Triều Ca, ý đồ muốn diệt toàn bộ binh quyền của họ Hoàng. Hoàng Cổn vừa vào kinh lập tức bị phán tội phản nghịch bắt lấy. Lão tướng quân biện bạch không được, uất ức mà tự vẫn trong lao. Hoàng Phi Hổ đau lòng bi phẫn, rốt cuộc nghe theo lời khuyên của chư tướng, quyết tâm chạy ra Triều Ca.
"Yêu phụ khá lắm!", Trương Tử Tinh không ngờ còn có chuyện này, càng thêm căm hận Mị Nương kia, dậm chân một cái khiến cả mặt đất chấn động. Hoàng Phi Hổ cùng chúng tướng trông thấy kinh hãi, quốc sư này quả nhiên lợi hại.
Hoàng Phi Hổ khom tay nói: "quốc sư, ta tuy có tội phản nghịch, song cũng là vì tình thế bắt buộc, xin quốc sư giúp đỡ một lần. Nếu quốc sư muốn bắt Phi Hổ trở về, ta cũng không có lực phản kháng, tình nguyện thúc thủ chịu trói, chỉ xin ngài tha cho huynh đệ cùng ba đứa con ta".
Chúng tướng đâu chịu nghe theo, lập tức tỏ vẻ muốn liều mạng cùng Tiêu Dao Tử. Trương Tử Tinh đem chuyện Mị Nương nói ra, lại khuyên Hoàng Phi Hổ trở về. Hoàng Phi Hổ lộ vẻ hiểu ra, nhưng thần tình vẫn cương quyết như cũ: "ta đã phản bội, liền không có mặt mũi nào trở lại nhìn Thiên tử, huống chi phụ thân, phu nhân, muội muội đều đã chết, tâm ý đã nguội lạnh, cho dù Thiên tử hậu ân không trách tội khôi phục nguyên chức cũng không còn ý nghĩa nữa. Phi Hổ rời khỏi Triều Ca cũng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh sống nốt chuỗi ngày tàn, cả đời thề không đầu nhập chư hầu nào, xin quốc sư yên tâm thả ta đi".
Trương Tử Tinh mấy lần khuyên bảo đều vô hiệu, biết Hoàng Phi Hổ tâm ý đã quyết, không khỏi trù trừ, suy nghĩ nửa ngày trời, bỗng nhiên linh quang chớp động nói: "lựa chọn của Võ Thành Vương ta hiểu, cũng không muốn làm khó ngài, xin chờ ở đây trong chốc lát để ta đi bẩm với Thiên tử, xin Thiên tử định đoạt. Tướng quân xin yên tâm, ta sẽ mở lời giúp ngài trước mặt Thiên tử".
Lời nói vừa dứt, Tiêu Dao tử đã hóa thành một đạo hồng quang biến mất phía chân trời.
Hoàng Phi Báo, Hoàng Phi Bưu bước lại nói: "huynh trưởng, quốc sư này thần thông quảng đại, bẩm với Thiên tử xong chỉ sợ sẽ lập tức tới bắt chúng ta, phải mau mau rời đi mới được".
Hoàng Phi Hổ lắc đầu nói: "người này thần thông quảng đại, nếu muốn bắt chúng ta đã sớm động thủ, cần gì phải làm như vậy. Ngươi không thấy độn quang của hắn nhanh thế nào sao, cho dù chúng ta giờ chạy cũng không kịp".
Chư tướng không khỏi gật đầu, Hoàng Minh trầm ngâm hồi lâu nói: "huynh trưởng, hãy để Long Hoàn, Ngô Khiêm dẫn ba đứa Thiên Lộc, Thiên Tước, Thiên Tường rời đi trước, chúng ta lưu lại chờ quốc sư kia, vạn nhất có biến cũng có thể bảo toàn được huyết mạch của huynh trưởng và tẩu tẩu". Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hoàng Phi Hổ nghe nhắc tới Cổ thị, con mắt lại đỏ lên, im lặng gật đầu. Long Hoàn cùng Ngô Khiêm vội vã từ biệt huynh đệ, dẫn ba người con Hoàng Phi Hổ chạy đi, chỉ còn lại Hoàng Phi Hổ cùng bốn tướng tâm phúc. Vừa đi không lâu, đã thấy huyết quang hiện lại giữa không trung, quốc sư kia đã trở lại. Chúng tướng đều biến sắc mặt, Tây Kỳ cách nơi này xa vậy mà Tiêu Dao Tử lại có thể đi về nhanh như chớp, pháp lực thực không dám tưởng tượng!.
Hoàng Phi Hổ cũng không ngờ quốc sư trở lại nhanh vậy, nghĩ ba đứa con mình còn chưa đi xa, sợ rằng không thoát nổi kiếp nạn này, lập tức than thầm một tiếng, bước lên hành lễ: "quốc sư, Bệ hạ có chỉ ý gì?"
Trương Tử Tinh đáp: "Bệ hạ thực có viết một phong mật chỉ, mời tướng quân lại xem".
Hoàng Phi Hổ không nhìn ánh mắt can ngăn của chư tướng, nhảy xuống Ngũ Sắc Thần Quang, bước lại phía Trương Tử Tinh.