Lúc này chợt vang lên một tiếng chuông mang theo một cỗ lực lượng bàng bạc mà mãnh liệt, đánh thẳng vào trong tâm trí, tất cả mọi người đều bị chấn động, không chỉ có thân thể phảng phất ngay cả nguyên thần cũng bị một sự lôi kéo kì lạ cùng xung kích. Trang bị cách âm chân không của Khổng Tuyên và Trương Tử Tinh không ngờ không thể hoàn toàn cách ly loại thanh âm kì lạ này, nhưng tiếng chuông đã giảm đi rất nhiều. Chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, ngoài ra cũng không cảm thấy gì dị thường.
Tuyệt Âm Trận của Thái Vi Chân Nhân đồng dạng cũng phát huy tác dụng. Các môn nhân của Thái Vi Chân Nhân mặc dù chịu những chấn động mức độ không giống nhau, nhưng cũng không có gì trở ngại.
Còn lại những người không có pháp bảo hộ thân như Kim Linh Thánh Mẫu cùng Quy Linh Thánh Mẫu sắc mặc tái hẳn, tâm thần cũng chịu đả kích không nhỏ. Mà Bát Hào Phiên của Dư Nguyên tựa hồ có sức đề kháng rất kém với tiếng chuông. Bị thanh âm chấn động, vết thương của Dư Nguyên lại càng thêm nặng. Dư Nguyên đỡ ngực trái, lộ ra vẻ thống khổ, Độ Ách Chân Nhân cũng phát hiện ra lực phòng ngự của Độ Ách Tiên Y đối với thanh âm này không hiệu quả liền vội vàng vận ra tiên quyết, bảo vệ tâm thần.
Tiếng chuông này mặc dù tạo thành những mức độ tồn thương khác nhau nhưng chúng tiên cũng cảm nhận được đại khái phương vị của Hỗn Độn Chung, tựa hồ ngay phía trước vùng sườn núi. Lúc này đều ra sức thi triển pháp bảo mở đường, hướng sườn núi nọ phóng đi.
Đến gần nhất tự nhiên là Khồng Tuyên cùng Trương Tử Tinh. Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên lúc này triển khai toàn bộ uy lực, Ngũ Âm Thú vây quanh vừa chạm vào thải quang chứa lực lượng cường đại này đều bị văng ra, rơi xuống xa xa trên mặt đất, cho dù không chết cũng mất đi năng lực hành động.
Khổng Tuyên mang theo Trương Tử Tinh đang muốn xông đến sườn núi, đột nhiên một đạo kim quang chói mắt trên không trung xuất hiện đột ngột, chộp về phía Khổng Tuyên, Khổng Tuyên cảm nhận được cỗ lực lượng này mạnh mẽ dị thường, ngay cả hắn cũng không thể không chú ý, âm thầm giật mình,. Vội vàng kéo Trương Tử Tinh nhảy tránh sang một bên.
Kim quang hạ xuống mặt đất, hiện ra thân hình một nam tử, nam tử này vóc người trung bình, mặt trắng như ngọc, để râu dài , trên người mặc một bộ trường bào khảm vàng. cả người tản mát như không có tiên lực, nhưng lại mơ hồ lộ ra một cỗ uy nghiêm của kẻ bề trên.
Tinh quang trong mắt Khổng Tuyên rực lên, gắt gao nhìn thẳng vào nam tử này, lộ ra thần sắc cảnh giác. Lấy tu vi Huyền Tiên đỉnh phong của Khổng Tuyên, có thể cảm nhận được tu vi của đối phương không ngờ không thua hắn chút nào, thậm chí còn có một cảnh giới lực vô cùng đặc dị, nếu nói về thực lực tổng hợp, nam tử này lại hơn hẳn hắn.
Nam tử nọ cũng đồng dạng nhận ra đẳng cấp của Khổng Tuyên, nhíu mày, trên người từ từ tán mát ra khí thế kinh người cùng uy áp. Khổng Tuyên cũng không hề yếu thế, đem lực lượng Huyền Tiên thượng giai thi triển ra, nhất thời giằng co không kém. Ngũ Âm Thú cảm sự đáng sợ của hai "con mồi" này nên không dám đến gần.
Trên tay nam tử đột nhiên xuất ra một thanh tiên kiếm, tiên kiếm tỏa ra bạch quang mãnh liệt, hóa thành một con bạch long cực lớn hướng Khổng Tuyên bay tới, từ việc mặt đất cứng rắn bên đường đều bị dư âm trên người bạch long đánh tan nát có thể thấy được uy lực của tiên kiếm này. Ngũ Sắc Thần Quang sau lưng Khổng Tuyên hiện ra, đem bạch quang nọ "tát" một cái, bạch long liền trở lại kiếm hình, sắc mặt bình tĩnh của nam tử không khỏi rung động. Sau một chiêu, thanh tiên kiếm liền bay trở về, cũng đã ảm đạm vô quang.
Khổng Tuyên âm thầm thất kinh, Ngũ Sắc Thần Quang của mình ngay cả Gia Trì Thần Xử của Chuẩn Đề đạo nhân cũng có thể đánh rớt, uy lực hôm nay lại càng mạnh hơn trước mà lại không có cách nào đánh rớt thanh tiên kiếm này! Đồng thời Khổng Tuyên cảm nhận được trên thân kiếm tựa hồ có một loại lực lượng hết sức kì dị, không giống như những pháp bảo đồng dạng, cơ hồ có thể làm nhiễu loạn Ngũ Sắc Thần Quang.
Sự kinh ngạc của nam tử kia tuyệt đối không ít hơn Khổng Tuyên. Thanh Hạo Thiên Kiếm này là do một vị "đại thần thông" ban tặng, uy lực vô cùng, ai ngờ hôm nay đối đầu với một "tát" của thải quang này mà tiên lực mất hết, trong thời gian ngắn không thể tái sử dụng. Nam tử một đòn thất thủ cũng không nổi giận, trong tay xuất ra một mặt cổ giám, cổ giám bắn ra một điểm bạch quang trên không trung, nhanh chóng phóng đến hướng Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên cảm giác được điểm bạch quang mang theo áp lực vô cùng, uy lực của nó tựa hồ không dưới Gia Trì Thần Xử, lập tức vận dụng Vô sắc thần quang mới lĩnh ngộ, sau lưng hóa ra một bàn tay nửa trong suốt, hướng bạch quang nghênh đón, nhưng không phải đón đỡ, mà đột nhiên chuyển hướng bên sườn vung lên như vung roi vậy, đem điểm bạch quang phóng ra xa. Cú vung thoạt nhìn trông thật dễ dàng nhưng kì thực cần một lực lượng rất mạnh mẽ cùng kỹ xảo tuyệt hảo. Nam tử đối với thần thông của Khổng Tuyên lại có một nhận thức mới, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, cũng không dám coi thường nữa.
Mặc dù đã đem bạch quang của cổ giám đẩy sang bên, nhưng Khổng Tuyên lại cảm nhận được Ngũ Sắc Thần Quang phải chịu một áp lực hết sức đáng sợ. Trong tất cả địch thủ dưới thánh nhân, đây là lần đầu tiên hắn gặp cường địch như thế này, không muốn bị lâm vào thế bị động, thải quang sau lưng liền đại thịnh, hướng nam tử mà tát đến.
Lúc này kim quang lại chợt lóe, bên cạnh nam tử lại xuất hiện thêm một mỹ phụ xinh đẹp, trang phục đẹp đẽ cao quý, tư dung xinh đẹp, tu vi cùng khí chất cùng tương tự như nam tử. Hai người giống như vợ chồng, mỹ phụ vung tay ngọc, một lá cờ màu nhạt liền xuất hiện trong tay, nhất thời một mùi thơm tỏa ngát. Lá cờ nọ phát ra làn khí năm sắc, đặc biệt là kim quang chói mắt trong đó, Ngũ Sắc thần quang của Không Tuyên không ngờ không có cách nào đến gần.
Ngũ Sắc Thần Quang là dị năng đặc biệt của Khổng Tuyên, từ khi vừa ra đời hắn đã dùng hết tâm huyết để tế luyện, trong đó có chứa ngũ hành chi diệu, tương đương với một kiện bổn nguyên pháp bảo vô cùng lợi hại, từ khi đạt đến dẳng cấp Huyền Tiên đến nay, lại lĩnh ngộ thêm nhiều thần thông, ngay cả Gia Trì Thần Xử của Tây phương thánh nhân Chuẩn Đề cũng có thể thu lấy. Hôm nay, gặp phải đôi nam nữ này, không chỉ tu vi trên hắn, mà Ngũ Sắc Thần Quang hết lần này tới lần khác thất thủ, trong tâm vô cùng kinh hãi.
Trong lúc Khổng Tuyên bắt đầu giằng co với nam tử kia, Trương Tử Tinh không huynh đệ đối diện với cường địch bị phân tâm, sớm đã lui ra một bên, nhất thời bị Ngũ Âm Thú vây công. Đang lúc Trương Tử Tinh chống đỡ mệt mỏi, phía sau đàn Ngũ Âm Thú đột nhiên một đạo trường hồng vô cùng quen mặt chớp lên, thoáng cái liền xuất hiện trước mặt Trương Tử Tinh, từ trong đó bắn ra một cự trảo màu đỏ, hướng hắn chộp tới.
Trong lúc vội vàng, Trương Tử Tinh chỉ kịp xuất ra vòng phòng ngự năng lượng, khóe miệng rít lên: "Lục Áp!"
Tên Lục Áp này khi nãy đã làm trò trước mặt Độ Ách Chân Nhân cùng Dao Chân Nhân, ly khai hải vực, không nghĩ rằng hôm nay lại quay trở lại vào thời khắc quan trọng này, ra tay đánh lén. Cự trảo trong trường hồng mang theo lực lượng vô cùng mạnh mẽ, năm ngón tay hợp nhất. Năng lượng võng lúc này đã bị phá hỏng.
Bên kia Khổng Tuyên cũng đã phát hiện ra Lục Áp đánh lén Trương Tử Tinh, đang muốn đến giúp nhưng lại bị đôi nam nữ cuốn lấy. Trong hai người này, tùy ý một người pháp lực đã hơn Khổng Tuyên, mà pháp bảo lại còn hết sức lợi hại, Khổng Tuyên phải thi triển toàn bộ tinh diệu của Ngũ Sắc Thần Quang mới có thể miễn cưỡng lấy một chọi hai. Trong thời gian ngắn hắn không có cách nào thoát thân, không khỏi lòng như lửa đốt, chỉ một chút phân tâm, liền bị cổ ấn của nam tử đánh trúng một cái vào lưng, cơ hồ thổ huyết ra ngoài, Ngũ Sắc Thần Quang vận chuyển cũng không tự nhiên như lúc đầu.
Trương Tử Tinh biết nguy hiểm đến gần, bất chấp cái gì cách âm thiết bị, đem ma khải biến hình, tụ lại nơi cánh tay, trên đầu cánh tay liền xuất hiện một thanh đao sóng cao áp, hướng cự trảo nọ hung hăng chém tới.
Cự trảo nọ bị một đao sóng cao áp, nhất thời đau đớn, rụt trở về. Nhưng Trương Tử Tinh cũng chịu một cỗ phản lực vô cùng mạnh mẽ gây chấn thương, lảo đảo lui mấy bước, khóe miệng tràn ra máu tươi, hắn không chút nào dám dừng tay, đánh bật hai con Ngũ Âm thú vừa lao tới.
Lục Áp không nghĩ tới lúc này Tiêu Dao tử vẫn còn lực phản kích, còn làm cho mình chịu thiệt thòi, không khỏi giận dữ, trong trường hồng đột nhiên bay ra một con quái điểu màu vàng thật lớn, quái điểu này có ba chân, cả người tản mạn ra ngọn lửa vô cùng đáng sợ, mà nhiệt độ trong không khí nhất thời tăng lên đến một nhiệt độ vô cùng đáng sợ, ngay cả mặt đất cũng bị nung đỏ, mấy con Ngũ Âm Thú gần đó đều bị hóa thành tro bụi, còn lại đều không chịu nổi nhiệt độ cao, sợ hãi lui cả ra phía sau.
Trương Tử Tinh vận tiên lực toàn thân, liều mạng chống lại nhiệt độ đáng sợ này. Đao sóng cao áp trong tay lại nhanh chóng tổ hợp một lần nữa, biến thành một khẩu pháo kỳ quái, theo ý niệm của hắn, vô số chùm sáng từ miệng pháp bắn thẳng về phía quái điểu, trong nháy mắt chùm sáng lại hợp lại hóa thành một thứ như dây trói. Quái điểu kia trúng chiêu, nhất thời không thể động đậy. Đây chính là một loại vũ khí điều khiển ánh sáng, có tác dụng tựa như bạch quang trong Trảm tiên phi đao của Lục Áp chế trụ Nê hoàn cung vậy. Đúng là dùng phép của ngươi trị ngươi
Nhưng cảnh giới Huyền Tiên trung giai đỉnh phong của Lục Áp không phải chuyện đùa, cho dù hắn đang mang thương thế trong người cũng không phải chút năng lượng này có thể trói buộc được. Chỉ thấy quái điểu kêu lên một tiếng, ngọn lửa liền bùng cháy, năng lượng của quang tuyền liền bị đánh tan rã.
Quái điểu ba chân sau khi thoát khỏi trói buộc liền hướng Trương Tử Tinh chộp tới lần nữa, tốc độ nhanh vô cùng, Trương Tử Tinh không sao ứng biến kịp. Trong thời khắc quan trọng đó, bỗng một tiếng quát yêu kiều vang lên, chỉ thấy một đóa hoa vàng năm cánh xuất hiện chắn trước người Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh cảm giác được một trận thẩm thấu từ đóa hoa vàng năm cánh truyền đến, không chỉ làm cho sức nóng do quái điểu tạo ra hoàn toàn triệt tiêu, mà cả người cũng thấy hết sức thoải mái.Về phần quái điểu ba chân kia bị ánh sáng của kim hoa chiếu vào, lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, hú lên một tiếng quái dị, thu hồi cự trảo, trở mình bay về phía sau, khôi phục lại nhân hình, quả nhiên chính là Lục Áp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lục Áp vốn đã sắp bắt được Tiêu Dao Tử, lại bị đóa kim hoa này quấy nhiễu, thất bại trong gang tấc. Ánh mắt hắn nhất thời lộ ra vẻ tàn khốc, gắt gao nhìn chằm chằm vào mĩ phụ xinh đẹp nhưng lạnh lùng bên cạnh Trương Tử Tinh, cắn răng nói: "Dao Chân Nhân! Ngươi tự nhiên phá hư chuyện tốt của ta!"
Mĩ phụ xinh đẹp lạnh lùng nọ chính là người đã mất tích tại trong ao đầm - Dao Chân Nhân. Lần này đột nhiên xuất hiện, cũng không biết vì sao lại ra tay cứu Trương Tử Tinh. Đối với oán niệm to lớn của Lục Áp, Dao Chân Nhân coi như không thấy, lạnh lùng nói: "Phá hư chuyện tốt của ngươi là sao? Hôm qua đạo hữu này rõ ràng đã tha cho ngươi một mạng, hôm nay ngươi liền quay lại đánh lén, đúng là vô sỉ đến cực điểm!"
Trong tâm Lục Áp vô cùng thống hận, lại không muốn buông tha cho Trương Tử Tinh, lúc này liền hạ giọng nói: "Chân nhân, chúng ta vốn là một mạnh Tây Côn Lôn, tốt xấu gì cũng có vài phần nhân tình. Nếu hôm nay ngươi giúp ta bắt kẻ này, vô luận việc Hỗn Độn Chung thành hay bại, Lục Áp ta cũng nợ ngươi một cái đại nhân tình, nhay sau tất có báo đáp!"
Dao Chân Nhân hừ lạnh một tiếng: "Nhân tình của vị "cố nhân" này ta nuốt không trôi! Lấy phẩm chất của ngươi, "hậu báo" ngày sau chính là lấy oán báo ân đó sao!"
Cho dù Lục Áp tính bẩn vô cùng, cũng không khỏi lửa giận bốc lên. Nhưng hai kiện pháp bảo của hắn đều bị Khổng Tuyên đoạt mất, vũ khí lợi hại nhất là Trảm Tiên Phi Đao cũng bị hư hỏng nghiêm trọng, lúc này không có cách nào sử dụng, cũng tự biết mình không phải đối thủ của Dao Chân Nhân, lúc này rất không cam lòng mà trừng mắt nhìn Trương Tử Tinh bên cạnh nàng, nhưng cuối cùng cũng không dám ra tay.
Trương Tử Tinh vội vàng thi lễ, tạ ơn Dao Chân Nhân, nhưng trong tiên thức lại truyền đến thanh âm Dao Chân Nhân: "Bệ hạ cần gì đa lễ! Đây cũng chỉ là tiện tay thôi!"
Trương Tử Tinh tâm thần run lên, trong mắt lộ ra kinh hãi mãnh liệt: chính mình đang đeo mặt nạ trên người, ngay cả Thông Thiên Giáo Chủ cũng không thể biết được chính xác, mà vị Dao Chân nhân này cũng chỉ là Huyền Tiên mà thôi, sao lại có thể phát hiện ra thân phận nhân gian Thiên tử của mình!
Dao Chân Nhân thấy hắn kinh hãi, liền truyền âm nói: "Bệ hạ đừng vội kinh hoàng. mặc dù ta không biết bệ hạ muốn dùng Hỗn Độn Chung làm gì nhưng cũng sẽ không vạch trần thân phận bệ hạ. Nếu bệ hạ muốn báo đáp ta, ngày sau hãy đến Ngọc Sơn Tây Côn Lôn một chuyến. ta có việc muốn nhờ bệ hạ."
Trương Tử Tinh hơi yên tâm trở lại, hướng Dao Chân Nhân thi lễ, tỏ vẻ sau này sẽ đến.
Lúc này đôi nam nữ nọ đang gia tăng vây công Khổng Tuyên. Tu vi của hai người vốn trên Khổng Tuyên, lại phối hợp vô cùng ăn ý, xu thế muốn tiêu diệt Khổng Tuyên. Khổng Tuyên mặc dù thương tích đầy người, thỉnh thoảng lại gặp nguy hiểm cực kì, nhưng vẫn kiên trì như cũ, không có dấu hiệu thất bại, phòng thủ mạnh mẽ dị thường.
Trên thực tế, trong trường thực chiến gian khổ này, Khổng Tuyên bất ngờ hiểu được diệu dụng diệu dụng "xoát" của Ngũ Sắc Thần Quang, cũng đang không ngừng rèn luyện cho thành thục. Sau khi phát hiện ra Hoàng huynh đã được Dao Chân Nhân cứu, tình thần càng thêm ổn định, lập tức ngưng thần tĩnh tâm, đem Ngũ Sắc Thần Quang hợp lại thành một hình một bàn tay trong suốt. Giống như lúc trước Chuẩn Đề thi triển kỹ xảo của Thất Diệu Bảo Thụ, tất cả công kích của đôi nam nữ đều bị hắn "xoát" ra.
Sự mạnh mẽ của Khổng Tuyên không chỉ làm cho đôi nam nữ giật mình, nhân tiện ngay cả Dao Chân Nhân cũng vừa sợ vừa phục. Trương Tử Tinh lại càng mừng rỡ không thôi.
Dao Chân Nhân mặc dù thấy Khổng Tuyên lợi hại nhưng cũng không quên ra tay tương trợ. Đem ngũ biện kim hoa tế ra, đón đỡ tất cả công kích của nam tử kia về phía Khổng Tuyên. Nam tử nọ vừa thấy kim hoa liền biến sắc, ánh mắt nhất thời có chút phức tạp. Hắn ngừng tay, thốt ra: "Thiên Dao!"
Phụ nhân xinh đẹp nọ thấy bộ dạng của nam tử, không nhịn được liền hừ lạnh một tiếng.
Trương Tử Tinh lúc này mới biết Dao Chân Nhân tên là Thiên Dao. Xem bộ dáng của nàng đối với đôi nam nữ này đã quen từ trước. Khổng Tuyên đấu với hai người liên thủ, nguyên khí hao tổn không nhỏ, thừa dịp này nhảy ra khỏi vòng chiến, đến bên cạnh Trương Tử Tinh, nuốt vào một viên Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan, mong muốn nhanh chóng khôi phục lực lượng.
Ánh mắt Dao Chân Nhân lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào phụ nhân xinh đẹp, trên người đột nhiên tỏa ra sát khí, mỹ phụ nọ tu vi vốn trên Dao Chân Nhân nên cũng không úy kỵ, trong tay nắm chặt Tố Sắc Vân Kỳ.
Nam tử mặt ngọc nọ lại lộ ra vẻ ưu sầu: lần này hắn đến Đại Dư Tiên Sơn cũng đã tính toán rất nhiều. Lấy tu vi của những người tại đây không ai có thể là đối thủ của vợ chồng hắn, cho nên trước giờ vẫn ẩn nặc tung tích, cho đến khi tiếng chuông Hỗn Độn Chung vang lên mới xuất hiện.
Đâu ngờ tên tiên nhân Huyền tiên này lại có thần thông ngũ sắc quang mang lợi hại như thế, cho dù vợ chống hắn hợp lực nhất thời cũng chỉ đánh ngang ngửa. Mà Dao Chân Nhân này đối với thê tử hắn có thù oán sâu sắc, vừa rồi lại ra tay tương trợ tên Huyền tiên kia, thể hiện rõ lập trường. nếu Dao Chân Nhân cùng gã Huyền Tiên này liên thủ, thật sự có đủ sức để hai bên giằng co, có thể nói là đối thủ lớn nhất trong chuyến đoạt bảo lần này.
Lúc này chợt vang lên một tiếng chuông mang theo một cỗ lực lượng bàng bạc mà mãnh liệt, đánh thẳng vào trong tâm trí, tất cả mọi người đều bị chấn động, không chỉ có thân thể phảng phất ngay cả nguyên thần cũng bị một sự lôi kéo kì lạ cùng xung kích. Trang bị cách âm chân không của Khổng Tuyên và Trương Tử Tinh không ngờ không thể hoàn toàn cách ly loại thanh âm kì lạ này, nhưng tiếng chuông đã giảm đi rất nhiều. Chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, ngoài ra cũng không cảm thấy gì dị thường.
Tuyệt Âm Trận của Thái Vi Chân Nhân đồng dạng cũng phát huy tác dụng. Các môn nhân của Thái Vi Chân Nhân mặc dù chịu những chấn động mức độ không giống nhau, nhưng cũng không có gì trở ngại.
Còn lại những người không có pháp bảo hộ thân như Kim Linh Thánh Mẫu cùng Quy Linh Thánh Mẫu sắc mặc tái hẳn, tâm thần cũng chịu đả kích không nhỏ. Mà Bát Hào Phiên của Dư Nguyên tựa hồ có sức đề kháng rất kém với tiếng chuông. Bị thanh âm chấn động, vết thương của Dư Nguyên lại càng thêm nặng. Dư Nguyên đỡ ngực trái, lộ ra vẻ thống khổ, Độ Ách Chân Nhân cũng phát hiện ra lực phòng ngự của Độ Ách Tiên Y đối với thanh âm này không hiệu quả liền vội vàng vận ra tiên quyết, bảo vệ tâm thần.
Tiếng chuông này mặc dù tạo thành những mức độ tồn thương khác nhau nhưng chúng tiên cũng cảm nhận được đại khái phương vị của Hỗn Độn Chung, tựa hồ ngay phía trước vùng sườn núi. Lúc này đều ra sức thi triển pháp bảo mở đường, hướng sườn núi nọ phóng đi.
Đến gần nhất tự nhiên là Khồng Tuyên cùng Trương Tử Tinh. Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên lúc này triển khai toàn bộ uy lực, Ngũ Âm Thú vây quanh vừa chạm vào thải quang chứa lực lượng cường đại này đều bị văng ra, rơi xuống xa xa trên mặt đất, cho dù không chết cũng mất đi năng lực hành động.
Khổng Tuyên mang theo Trương Tử Tinh đang muốn xông đến sườn núi, đột nhiên một đạo kim quang chói mắt trên không trung xuất hiện đột ngột, chộp về phía Khổng Tuyên, Khổng Tuyên cảm nhận được cỗ lực lượng này mạnh mẽ dị thường, ngay cả hắn cũng không thể không chú ý, âm thầm giật mình,. Vội vàng kéo Trương Tử Tinh nhảy tránh sang một bên.
Kim quang hạ xuống mặt đất, hiện ra thân hình một nam tử, nam tử này vóc người trung bình, mặt trắng như ngọc, để râu dài , trên người mặc một bộ trường bào khảm vàng. cả người tản mát như không có tiên lực, nhưng lại mơ hồ lộ ra một cỗ uy nghiêm của kẻ bề trên.
Tinh quang trong mắt Khổng Tuyên rực lên, gắt gao nhìn thẳng vào nam tử này, lộ ra thần sắc cảnh giác. Lấy tu vi Huyền Tiên đỉnh phong của Khổng Tuyên, có thể cảm nhận được tu vi của đối phương không ngờ không thua hắn chút nào, thậm chí còn có một cảnh giới lực vô cùng đặc dị, nếu nói về thực lực tổng hợp, nam tử này lại hơn hẳn hắn.
Nam tử nọ cũng đồng dạng nhận ra đẳng cấp của Khổng Tuyên, nhíu mày, trên người từ từ tán mát ra khí thế kinh người cùng uy áp. Khổng Tuyên cũng không hề yếu thế, đem lực lượng Huyền Tiên thượng giai thi triển ra, nhất thời giằng co không kém. Ngũ Âm Thú cảm sự đáng sợ của hai "con mồi" này nên không dám đến gần.
Trên tay nam tử đột nhiên xuất ra một thanh tiên kiếm, tiên kiếm tỏa ra bạch quang mãnh liệt, hóa thành một con bạch long cực lớn hướng Khổng Tuyên bay tới, từ việc mặt đất cứng rắn bên đường đều bị dư âm trên người bạch long đánh tan nát có thể thấy được uy lực của tiên kiếm này. Ngũ Sắc Thần Quang sau lưng Khổng Tuyên hiện ra, đem bạch quang nọ "tát" một cái, bạch long liền trở lại kiếm hình, sắc mặt bình tĩnh của nam tử không khỏi rung động. Sau một chiêu, thanh tiên kiếm liền bay trở về, cũng đã ảm đạm vô quang.
Khổng Tuyên âm thầm thất kinh, Ngũ Sắc Thần Quang của mình ngay cả Gia Trì Thần Xử của Chuẩn Đề đạo nhân cũng có thể đánh rớt, uy lực hôm nay lại càng mạnh hơn trước mà lại không có cách nào đánh rớt thanh tiên kiếm này! Đồng thời Khổng Tuyên cảm nhận được trên thân kiếm tựa hồ có một loại lực lượng hết sức kì dị, không giống như những pháp bảo đồng dạng, cơ hồ có thể làm nhiễu loạn Ngũ Sắc Thần Quang.
Sự kinh ngạc của nam tử kia tuyệt đối không ít hơn Khổng Tuyên. Thanh Hạo Thiên Kiếm này là do một vị "đại thần thông" ban tặng, uy lực vô cùng, ai ngờ hôm nay đối đầu với một "tát" của thải quang này mà tiên lực mất hết, trong thời gian ngắn không thể tái sử dụng. Nam tử một đòn thất thủ cũng không nổi giận, trong tay xuất ra một mặt cổ giám, cổ giám bắn ra một điểm bạch quang trên không trung, nhanh chóng phóng đến hướng Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên cảm giác được điểm bạch quang mang theo áp lực vô cùng, uy lực của nó tựa hồ không dưới Gia Trì Thần Xử, lập tức vận dụng Vô sắc thần quang mới lĩnh ngộ, sau lưng hóa ra một bàn tay nửa trong suốt, hướng bạch quang nghênh đón, nhưng không phải đón đỡ, mà đột nhiên chuyển hướng bên sườn vung lên như vung roi vậy, đem điểm bạch quang phóng ra xa. Cú vung thoạt nhìn trông thật dễ dàng nhưng kì thực cần một lực lượng rất mạnh mẽ cùng kỹ xảo tuyệt hảo. Nam tử đối với thần thông của Khổng Tuyên lại có một nhận thức mới, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, cũng không dám coi thường nữa.
Mặc dù đã đem bạch quang của cổ giám đẩy sang bên, nhưng Khổng Tuyên lại cảm nhận được Ngũ Sắc Thần Quang phải chịu một áp lực hết sức đáng sợ. Trong tất cả địch thủ dưới thánh nhân, đây là lần đầu tiên hắn gặp cường địch như thế này, không muốn bị lâm vào thế bị động, thải quang sau lưng liền đại thịnh, hướng nam tử mà tát đến.
Lúc này kim quang lại chợt lóe, bên cạnh nam tử lại xuất hiện thêm một mỹ phụ xinh đẹp, trang phục đẹp đẽ cao quý, tư dung xinh đẹp, tu vi cùng khí chất cùng tương tự như nam tử. Hai người giống như vợ chồng, mỹ phụ vung tay ngọc, một lá cờ màu nhạt liền xuất hiện trong tay, nhất thời một mùi thơm tỏa ngát. Lá cờ nọ phát ra làn khí năm sắc, đặc biệt là kim quang chói mắt trong đó, Ngũ Sắc thần quang của Không Tuyên không ngờ không có cách nào đến gần.
Ngũ Sắc Thần Quang là dị năng đặc biệt của Khổng Tuyên, từ khi vừa ra đời hắn đã dùng hết tâm huyết để tế luyện, trong đó có chứa ngũ hành chi diệu, tương đương với một kiện bổn nguyên pháp bảo vô cùng lợi hại, từ khi đạt đến dẳng cấp Huyền Tiên đến nay, lại lĩnh ngộ thêm nhiều thần thông, ngay cả Gia Trì Thần Xử của Tây phương thánh nhân Chuẩn Đề cũng có thể thu lấy. Hôm nay, gặp phải đôi nam nữ này, không chỉ tu vi trên hắn, mà Ngũ Sắc Thần Quang hết lần này tới lần khác thất thủ, trong tâm vô cùng kinh hãi.
Trong lúc Khổng Tuyên bắt đầu giằng co với nam tử kia, Trương Tử Tinh không huynh đệ đối diện với cường địch bị phân tâm, sớm đã lui ra một bên, nhất thời bị Ngũ Âm Thú vây công. Đang lúc Trương Tử Tinh chống đỡ mệt mỏi, phía sau đàn Ngũ Âm Thú đột nhiên một đạo trường hồng vô cùng quen mặt chớp lên, thoáng cái liền xuất hiện trước mặt Trương Tử Tinh, từ trong đó bắn ra một cự trảo màu đỏ, hướng hắn chộp tới.
Trong lúc vội vàng, Trương Tử Tinh chỉ kịp xuất ra vòng phòng ngự năng lượng, khóe miệng rít lên: "Lục Áp!"
Tên Lục Áp này khi nãy đã làm trò trước mặt Độ Ách Chân Nhân cùng Dao Chân Nhân, ly khai hải vực, không nghĩ rằng hôm nay lại quay trở lại vào thời khắc quan trọng này, ra tay đánh lén. Cự trảo trong trường hồng mang theo lực lượng vô cùng mạnh mẽ, năm ngón tay hợp nhất. Năng lượng võng lúc này đã bị phá hỏng.
Bên kia Khổng Tuyên cũng đã phát hiện ra Lục Áp đánh lén Trương Tử Tinh, đang muốn đến giúp nhưng lại bị đôi nam nữ cuốn lấy. Trong hai người này, tùy ý một người pháp lực đã hơn Khổng Tuyên, mà pháp bảo lại còn hết sức lợi hại, Khổng Tuyên phải thi triển toàn bộ tinh diệu của Ngũ Sắc Thần Quang mới có thể miễn cưỡng lấy một chọi hai. Trong thời gian ngắn hắn không có cách nào thoát thân, không khỏi lòng như lửa đốt, chỉ một chút phân tâm, liền bị cổ ấn của nam tử đánh trúng một cái vào lưng, cơ hồ thổ huyết ra ngoài, Ngũ Sắc Thần Quang vận chuyển cũng không tự nhiên như lúc đầu.
Trương Tử Tinh biết nguy hiểm đến gần, bất chấp cái gì cách âm thiết bị, đem ma khải biến hình, tụ lại nơi cánh tay, trên đầu cánh tay liền xuất hiện một thanh đao sóng cao áp, hướng cự trảo nọ hung hăng chém tới.
Cự trảo nọ bị một đao sóng cao áp, nhất thời đau đớn, rụt trở về. Nhưng Trương Tử Tinh cũng chịu một cỗ phản lực vô cùng mạnh mẽ gây chấn thương, lảo đảo lui mấy bước, khóe miệng tràn ra máu tươi, hắn không chút nào dám dừng tay, đánh bật hai con Ngũ Âm thú vừa lao tới.
Lục Áp không nghĩ tới lúc này Tiêu Dao tử vẫn còn lực phản kích, còn làm cho mình chịu thiệt thòi, không khỏi giận dữ, trong trường hồng đột nhiên bay ra một con quái điểu màu vàng thật lớn, quái điểu này có ba chân, cả người tản mạn ra ngọn lửa vô cùng đáng sợ, mà nhiệt độ trong không khí nhất thời tăng lên đến một nhiệt độ vô cùng đáng sợ, ngay cả mặt đất cũng bị nung đỏ, mấy con Ngũ Âm Thú gần đó đều bị hóa thành tro bụi, còn lại đều không chịu nổi nhiệt độ cao, sợ hãi lui cả ra phía sau.
Trương Tử Tinh vận tiên lực toàn thân, liều mạng chống lại nhiệt độ đáng sợ này. Đao sóng cao áp trong tay lại nhanh chóng tổ hợp một lần nữa, biến thành một khẩu pháo kỳ quái, theo ý niệm của hắn, vô số chùm sáng từ miệng pháp bắn thẳng về phía quái điểu, trong nháy mắt chùm sáng lại hợp lại hóa thành một thứ như dây trói. Quái điểu kia trúng chiêu, nhất thời không thể động đậy. Đây chính là một loại vũ khí điều khiển ánh sáng, có tác dụng tựa như bạch quang trong Trảm tiên phi đao của Lục Áp chế trụ Nê hoàn cung vậy. Đúng là dùng phép của ngươi trị ngươi
Nhưng cảnh giới Huyền Tiên trung giai đỉnh phong của Lục Áp không phải chuyện đùa, cho dù hắn đang mang thương thế trong người cũng không phải chút năng lượng này có thể trói buộc được. Chỉ thấy quái điểu kêu lên một tiếng, ngọn lửa liền bùng cháy, năng lượng của quang tuyền liền bị đánh tan rã.
Quái điểu ba chân sau khi thoát khỏi trói buộc liền hướng Trương Tử Tinh chộp tới lần nữa, tốc độ nhanh vô cùng, Trương Tử Tinh không sao ứng biến kịp. Trong thời khắc quan trọng đó, bỗng một tiếng quát yêu kiều vang lên, chỉ thấy một đóa hoa vàng năm cánh xuất hiện chắn trước người Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh cảm giác được một trận thẩm thấu từ đóa hoa vàng năm cánh truyền đến, không chỉ làm cho sức nóng do quái điểu tạo ra hoàn toàn triệt tiêu, mà cả người cũng thấy hết sức thoải mái.Về phần quái điểu ba chân kia bị ánh sáng của kim hoa chiếu vào, lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, hú lên một tiếng quái dị, thu hồi cự trảo, trở mình bay về phía sau, khôi phục lại nhân hình, quả nhiên chính là Lục Áp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lục Áp vốn đã sắp bắt được Tiêu Dao Tử, lại bị đóa kim hoa này quấy nhiễu, thất bại trong gang tấc. Ánh mắt hắn nhất thời lộ ra vẻ tàn khốc, gắt gao nhìn chằm chằm vào mĩ phụ xinh đẹp nhưng lạnh lùng bên cạnh Trương Tử Tinh, cắn răng nói: "Dao Chân Nhân! Ngươi tự nhiên phá hư chuyện tốt của ta!"
Mĩ phụ xinh đẹp lạnh lùng nọ chính là người đã mất tích tại trong ao đầm - Dao Chân Nhân. Lần này đột nhiên xuất hiện, cũng không biết vì sao lại ra tay cứu Trương Tử Tinh. Đối với oán niệm to lớn của Lục Áp, Dao Chân Nhân coi như không thấy, lạnh lùng nói: "Phá hư chuyện tốt của ngươi là sao? Hôm qua đạo hữu này rõ ràng đã tha cho ngươi một mạng, hôm nay ngươi liền quay lại đánh lén, đúng là vô sỉ đến cực điểm!"
Trong tâm Lục Áp vô cùng thống hận, lại không muốn buông tha cho Trương Tử Tinh, lúc này liền hạ giọng nói: "Chân nhân, chúng ta vốn là một mạnh Tây Côn Lôn, tốt xấu gì cũng có vài phần nhân tình. Nếu hôm nay ngươi giúp ta bắt kẻ này, vô luận việc Hỗn Độn Chung thành hay bại, Lục Áp ta cũng nợ ngươi một cái đại nhân tình, nhay sau tất có báo đáp!"
Dao Chân Nhân hừ lạnh một tiếng: "Nhân tình của vị "cố nhân" này ta nuốt không trôi! Lấy phẩm chất của ngươi, "hậu báo" ngày sau chính là lấy oán báo ân đó sao!"
Cho dù Lục Áp tính bẩn vô cùng, cũng không khỏi lửa giận bốc lên. Nhưng hai kiện pháp bảo của hắn đều bị Khổng Tuyên đoạt mất, vũ khí lợi hại nhất là Trảm Tiên Phi Đao cũng bị hư hỏng nghiêm trọng, lúc này không có cách nào sử dụng, cũng tự biết mình không phải đối thủ của Dao Chân Nhân, lúc này rất không cam lòng mà trừng mắt nhìn Trương Tử Tinh bên cạnh nàng, nhưng cuối cùng cũng không dám ra tay.
Trương Tử Tinh vội vàng thi lễ, tạ ơn Dao Chân Nhân, nhưng trong tiên thức lại truyền đến thanh âm Dao Chân Nhân: "Bệ hạ cần gì đa lễ! Đây cũng chỉ là tiện tay thôi!"
Trương Tử Tinh tâm thần run lên, trong mắt lộ ra kinh hãi mãnh liệt: chính mình đang đeo mặt nạ trên người, ngay cả Thông Thiên Giáo Chủ cũng không thể biết được chính xác, mà vị Dao Chân nhân này cũng chỉ là Huyền Tiên mà thôi, sao lại có thể phát hiện ra thân phận nhân gian Thiên tử của mình!
Dao Chân Nhân thấy hắn kinh hãi, liền truyền âm nói: "Bệ hạ đừng vội kinh hoàng. mặc dù ta không biết bệ hạ muốn dùng Hỗn Độn Chung làm gì nhưng cũng sẽ không vạch trần thân phận bệ hạ. Nếu bệ hạ muốn báo đáp ta, ngày sau hãy đến Ngọc Sơn Tây Côn Lôn một chuyến. ta có việc muốn nhờ bệ hạ."
Trương Tử Tinh hơi yên tâm trở lại, hướng Dao Chân Nhân thi lễ, tỏ vẻ sau này sẽ đến.
Lúc này đôi nam nữ nọ đang gia tăng vây công Khổng Tuyên. Tu vi của hai người vốn trên Khổng Tuyên, lại phối hợp vô cùng ăn ý, xu thế muốn tiêu diệt Khổng Tuyên. Khổng Tuyên mặc dù thương tích đầy người, thỉnh thoảng lại gặp nguy hiểm cực kì, nhưng vẫn kiên trì như cũ, không có dấu hiệu thất bại, phòng thủ mạnh mẽ dị thường.
Trên thực tế, trong trường thực chiến gian khổ này, Khổng Tuyên bất ngờ hiểu được diệu dụng diệu dụng "xoát" của Ngũ Sắc Thần Quang, cũng đang không ngừng rèn luyện cho thành thục. Sau khi phát hiện ra Hoàng huynh đã được Dao Chân Nhân cứu, tình thần càng thêm ổn định, lập tức ngưng thần tĩnh tâm, đem Ngũ Sắc Thần Quang hợp lại thành một hình một bàn tay trong suốt. Giống như lúc trước Chuẩn Đề thi triển kỹ xảo của Thất Diệu Bảo Thụ, tất cả công kích của đôi nam nữ đều bị hắn "xoát" ra.
Sự mạnh mẽ của Khổng Tuyên không chỉ làm cho đôi nam nữ giật mình, nhân tiện ngay cả Dao Chân Nhân cũng vừa sợ vừa phục. Trương Tử Tinh lại càng mừng rỡ không thôi.
Dao Chân Nhân mặc dù thấy Khổng Tuyên lợi hại nhưng cũng không quên ra tay tương trợ. Đem ngũ biện kim hoa tế ra, đón đỡ tất cả công kích của nam tử kia về phía Khổng Tuyên. Nam tử nọ vừa thấy kim hoa liền biến sắc, ánh mắt nhất thời có chút phức tạp. Hắn ngừng tay, thốt ra: "Thiên Dao!"
Phụ nhân xinh đẹp nọ thấy bộ dạng của nam tử, không nhịn được liền hừ lạnh một tiếng.
Trương Tử Tinh lúc này mới biết Dao Chân Nhân tên là Thiên Dao. Xem bộ dáng của nàng đối với đôi nam nữ này đã quen từ trước. Khổng Tuyên đấu với hai người liên thủ, nguyên khí hao tổn không nhỏ, thừa dịp này nhảy ra khỏi vòng chiến, đến bên cạnh Trương Tử Tinh, nuốt vào một viên Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan, mong muốn nhanh chóng khôi phục lực lượng.
Ánh mắt Dao Chân Nhân lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào phụ nhân xinh đẹp, trên người đột nhiên tỏa ra sát khí, mỹ phụ nọ tu vi vốn trên Dao Chân Nhân nên cũng không úy kỵ, trong tay nắm chặt Tố Sắc Vân Kỳ.
Nam tử mặt ngọc nọ lại lộ ra vẻ ưu sầu: lần này hắn đến Đại Dư Tiên Sơn cũng đã tính toán rất nhiều. Lấy tu vi của những người tại đây không ai có thể là đối thủ của vợ chồng hắn, cho nên trước giờ vẫn ẩn nặc tung tích, cho đến khi tiếng chuông Hỗn Độn Chung vang lên mới xuất hiện.
Đâu ngờ tên tiên nhân Huyền tiên này lại có thần thông ngũ sắc quang mang lợi hại như thế, cho dù vợ chống hắn hợp lực nhất thời cũng chỉ đánh ngang ngửa. Mà Dao Chân Nhân này đối với thê tử hắn có thù oán sâu sắc, vừa rồi lại ra tay tương trợ tên Huyền tiên kia, thể hiện rõ lập trường. nếu Dao Chân Nhân cùng gã Huyền Tiên này liên thủ, thật sự có đủ sức để hai bên giằng co, có thể nói là đối thủ lớn nhất trong chuyến đoạt bảo lần này.
Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chapter 231
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc này chợt vang lên một tiếng chuông mang theo một cỗ lực lượng bàng bạc mà mãnh liệt, đánh thẳng vào trong tâm trí, tất cả mọi người đều bị chấn động, không chỉ có thân thể phảng phất ngay cả nguyên thần cũng bị một sự lôi kéo kì lạ cùng xung kích. Trang bị cách âm chân không của Khổng Tuyên và Trương Tử Tinh không ngờ không thể hoàn toàn cách ly loại thanh âm kì lạ này, nhưng tiếng chuông đã giảm đi rất nhiều. Chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, ngoài ra cũng không cảm thấy gì dị thường.
Tuyệt Âm Trận của Thái Vi Chân Nhân đồng dạng cũng phát huy tác dụng. Các môn nhân của Thái Vi Chân Nhân mặc dù chịu những chấn động mức độ không giống nhau, nhưng cũng không có gì trở ngại.
Còn lại những người không có pháp bảo hộ thân như Kim Linh Thánh Mẫu cùng Quy Linh Thánh Mẫu sắc mặc tái hẳn, tâm thần cũng chịu đả kích không nhỏ. Mà Bát Hào Phiên của Dư Nguyên tựa hồ có sức đề kháng rất kém với tiếng chuông. Bị thanh âm chấn động, vết thương của Dư Nguyên lại càng thêm nặng. Dư Nguyên đỡ ngực trái, lộ ra vẻ thống khổ, Độ Ách Chân Nhân cũng phát hiện ra lực phòng ngự của Độ Ách Tiên Y đối với thanh âm này không hiệu quả liền vội vàng vận ra tiên quyết, bảo vệ tâm thần.
Tiếng chuông này mặc dù tạo thành những mức độ tồn thương khác nhau nhưng chúng tiên cũng cảm nhận được đại khái phương vị của Hỗn Độn Chung, tựa hồ ngay phía trước vùng sườn núi. Lúc này đều ra sức thi triển pháp bảo mở đường, hướng sườn núi nọ phóng đi.
Đến gần nhất tự nhiên là Khồng Tuyên cùng Trương Tử Tinh. Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên lúc này triển khai toàn bộ uy lực, Ngũ Âm Thú vây quanh vừa chạm vào thải quang chứa lực lượng cường đại này đều bị văng ra, rơi xuống xa xa trên mặt đất, cho dù không chết cũng mất đi năng lực hành động.
Khổng Tuyên mang theo Trương Tử Tinh đang muốn xông đến sườn núi, đột nhiên một đạo kim quang chói mắt trên không trung xuất hiện đột ngột, chộp về phía Khổng Tuyên, Khổng Tuyên cảm nhận được cỗ lực lượng này mạnh mẽ dị thường, ngay cả hắn cũng không thể không chú ý, âm thầm giật mình,. Vội vàng kéo Trương Tử Tinh nhảy tránh sang một bên.
Kim quang hạ xuống mặt đất, hiện ra thân hình một nam tử, nam tử này vóc người trung bình, mặt trắng như ngọc, để râu dài , trên người mặc một bộ trường bào khảm vàng. cả người tản mát như không có tiên lực, nhưng lại mơ hồ lộ ra một cỗ uy nghiêm của kẻ bề trên.
Tinh quang trong mắt Khổng Tuyên rực lên, gắt gao nhìn thẳng vào nam tử này, lộ ra thần sắc cảnh giác. Lấy tu vi Huyền Tiên đỉnh phong của Khổng Tuyên, có thể cảm nhận được tu vi của đối phương không ngờ không thua hắn chút nào, thậm chí còn có một cảnh giới lực vô cùng đặc dị, nếu nói về thực lực tổng hợp, nam tử này lại hơn hẳn hắn.
Nam tử nọ cũng đồng dạng nhận ra đẳng cấp của Khổng Tuyên, nhíu mày, trên người từ từ tán mát ra khí thế kinh người cùng uy áp. Khổng Tuyên cũng không hề yếu thế, đem lực lượng Huyền Tiên thượng giai thi triển ra, nhất thời giằng co không kém. Ngũ Âm Thú cảm sự đáng sợ của hai "con mồi" này nên không dám đến gần.
Trên tay nam tử đột nhiên xuất ra một thanh tiên kiếm, tiên kiếm tỏa ra bạch quang mãnh liệt, hóa thành một con bạch long cực lớn hướng Khổng Tuyên bay tới, từ việc mặt đất cứng rắn bên đường đều bị dư âm trên người bạch long đánh tan nát có thể thấy được uy lực của tiên kiếm này. Ngũ Sắc Thần Quang sau lưng Khổng Tuyên hiện ra, đem bạch quang nọ "tát" một cái, bạch long liền trở lại kiếm hình, sắc mặt bình tĩnh của nam tử không khỏi rung động. Sau một chiêu, thanh tiên kiếm liền bay trở về, cũng đã ảm đạm vô quang.
Khổng Tuyên âm thầm thất kinh, Ngũ Sắc Thần Quang của mình ngay cả Gia Trì Thần Xử của Chuẩn Đề đạo nhân cũng có thể đánh rớt, uy lực hôm nay lại càng mạnh hơn trước mà lại không có cách nào đánh rớt thanh tiên kiếm này! Đồng thời Khổng Tuyên cảm nhận được trên thân kiếm tựa hồ có một loại lực lượng hết sức kì dị, không giống như những pháp bảo đồng dạng, cơ hồ có thể làm nhiễu loạn Ngũ Sắc Thần Quang.
Sự kinh ngạc của nam tử kia tuyệt đối không ít hơn Khổng Tuyên. Thanh Hạo Thiên Kiếm này là do một vị "đại thần thông" ban tặng, uy lực vô cùng, ai ngờ hôm nay đối đầu với một "tát" của thải quang này mà tiên lực mất hết, trong thời gian ngắn không thể tái sử dụng. Nam tử một đòn thất thủ cũng không nổi giận, trong tay xuất ra một mặt cổ giám, cổ giám bắn ra một điểm bạch quang trên không trung, nhanh chóng phóng đến hướng Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên cảm giác được điểm bạch quang mang theo áp lực vô cùng, uy lực của nó tựa hồ không dưới Gia Trì Thần Xử, lập tức vận dụng Vô sắc thần quang mới lĩnh ngộ, sau lưng hóa ra một bàn tay nửa trong suốt, hướng bạch quang nghênh đón, nhưng không phải đón đỡ, mà đột nhiên chuyển hướng bên sườn vung lên như vung roi vậy, đem điểm bạch quang phóng ra xa. Cú vung thoạt nhìn trông thật dễ dàng nhưng kì thực cần một lực lượng rất mạnh mẽ cùng kỹ xảo tuyệt hảo. Nam tử đối với thần thông của Khổng Tuyên lại có một nhận thức mới, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, cũng không dám coi thường nữa.
Mặc dù đã đem bạch quang của cổ giám đẩy sang bên, nhưng Khổng Tuyên lại cảm nhận được Ngũ Sắc Thần Quang phải chịu một áp lực hết sức đáng sợ. Trong tất cả địch thủ dưới thánh nhân, đây là lần đầu tiên hắn gặp cường địch như thế này, không muốn bị lâm vào thế bị động, thải quang sau lưng liền đại thịnh, hướng nam tử mà tát đến.
Lúc này kim quang lại chợt lóe, bên cạnh nam tử lại xuất hiện thêm một mỹ phụ xinh đẹp, trang phục đẹp đẽ cao quý, tư dung xinh đẹp, tu vi cùng khí chất cùng tương tự như nam tử. Hai người giống như vợ chồng, mỹ phụ vung tay ngọc, một lá cờ màu nhạt liền xuất hiện trong tay, nhất thời một mùi thơm tỏa ngát. Lá cờ nọ phát ra làn khí năm sắc, đặc biệt là kim quang chói mắt trong đó, Ngũ Sắc thần quang của Không Tuyên không ngờ không có cách nào đến gần.
Ngũ Sắc Thần Quang là dị năng đặc biệt của Khổng Tuyên, từ khi vừa ra đời hắn đã dùng hết tâm huyết để tế luyện, trong đó có chứa ngũ hành chi diệu, tương đương với một kiện bổn nguyên pháp bảo vô cùng lợi hại, từ khi đạt đến dẳng cấp Huyền Tiên đến nay, lại lĩnh ngộ thêm nhiều thần thông, ngay cả Gia Trì Thần Xử của Tây phương thánh nhân Chuẩn Đề cũng có thể thu lấy. Hôm nay, gặp phải đôi nam nữ này, không chỉ tu vi trên hắn, mà Ngũ Sắc Thần Quang hết lần này tới lần khác thất thủ, trong tâm vô cùng kinh hãi.
Trong lúc Khổng Tuyên bắt đầu giằng co với nam tử kia, Trương Tử Tinh không huynh đệ đối diện với cường địch bị phân tâm, sớm đã lui ra một bên, nhất thời bị Ngũ Âm Thú vây công. Đang lúc Trương Tử Tinh chống đỡ mệt mỏi, phía sau đàn Ngũ Âm Thú đột nhiên một đạo trường hồng vô cùng quen mặt chớp lên, thoáng cái liền xuất hiện trước mặt Trương Tử Tinh, từ trong đó bắn ra một cự trảo màu đỏ, hướng hắn chộp tới.
Trong lúc vội vàng, Trương Tử Tinh chỉ kịp xuất ra vòng phòng ngự năng lượng, khóe miệng rít lên: "Lục Áp!"
Tên Lục Áp này khi nãy đã làm trò trước mặt Độ Ách Chân Nhân cùng Dao Chân Nhân, ly khai hải vực, không nghĩ rằng hôm nay lại quay trở lại vào thời khắc quan trọng này, ra tay đánh lén. Cự trảo trong trường hồng mang theo lực lượng vô cùng mạnh mẽ, năm ngón tay hợp nhất. Năng lượng võng lúc này đã bị phá hỏng.
Bên kia Khổng Tuyên cũng đã phát hiện ra Lục Áp đánh lén Trương Tử Tinh, đang muốn đến giúp nhưng lại bị đôi nam nữ cuốn lấy. Trong hai người này, tùy ý một người pháp lực đã hơn Khổng Tuyên, mà pháp bảo lại còn hết sức lợi hại, Khổng Tuyên phải thi triển toàn bộ tinh diệu của Ngũ Sắc Thần Quang mới có thể miễn cưỡng lấy một chọi hai. Trong thời gian ngắn hắn không có cách nào thoát thân, không khỏi lòng như lửa đốt, chỉ một chút phân tâm, liền bị cổ ấn của nam tử đánh trúng một cái vào lưng, cơ hồ thổ huyết ra ngoài, Ngũ Sắc Thần Quang vận chuyển cũng không tự nhiên như lúc đầu.
Trương Tử Tinh biết nguy hiểm đến gần, bất chấp cái gì cách âm thiết bị, đem ma khải biến hình, tụ lại nơi cánh tay, trên đầu cánh tay liền xuất hiện một thanh đao sóng cao áp, hướng cự trảo nọ hung hăng chém tới.
Cự trảo nọ bị một đao sóng cao áp, nhất thời đau đớn, rụt trở về. Nhưng Trương Tử Tinh cũng chịu một cỗ phản lực vô cùng mạnh mẽ gây chấn thương, lảo đảo lui mấy bước, khóe miệng tràn ra máu tươi, hắn không chút nào dám dừng tay, đánh bật hai con Ngũ Âm thú vừa lao tới.
Lục Áp không nghĩ tới lúc này Tiêu Dao tử vẫn còn lực phản kích, còn làm cho mình chịu thiệt thòi, không khỏi giận dữ, trong trường hồng đột nhiên bay ra một con quái điểu màu vàng thật lớn, quái điểu này có ba chân, cả người tản mạn ra ngọn lửa vô cùng đáng sợ, mà nhiệt độ trong không khí nhất thời tăng lên đến một nhiệt độ vô cùng đáng sợ, ngay cả mặt đất cũng bị nung đỏ, mấy con Ngũ Âm Thú gần đó đều bị hóa thành tro bụi, còn lại đều không chịu nổi nhiệt độ cao, sợ hãi lui cả ra phía sau.
Trương Tử Tinh vận tiên lực toàn thân, liều mạng chống lại nhiệt độ đáng sợ này. Đao sóng cao áp trong tay lại nhanh chóng tổ hợp một lần nữa, biến thành một khẩu pháo kỳ quái, theo ý niệm của hắn, vô số chùm sáng từ miệng pháp bắn thẳng về phía quái điểu, trong nháy mắt chùm sáng lại hợp lại hóa thành một thứ như dây trói. Quái điểu kia trúng chiêu, nhất thời không thể động đậy. Đây chính là một loại vũ khí điều khiển ánh sáng, có tác dụng tựa như bạch quang trong Trảm tiên phi đao của Lục Áp chế trụ Nê hoàn cung vậy. Đúng là dùng phép của ngươi trị ngươi
Nhưng cảnh giới Huyền Tiên trung giai đỉnh phong của Lục Áp không phải chuyện đùa, cho dù hắn đang mang thương thế trong người cũng không phải chút năng lượng này có thể trói buộc được. Chỉ thấy quái điểu kêu lên một tiếng, ngọn lửa liền bùng cháy, năng lượng của quang tuyền liền bị đánh tan rã.
Quái điểu ba chân sau khi thoát khỏi trói buộc liền hướng Trương Tử Tinh chộp tới lần nữa, tốc độ nhanh vô cùng, Trương Tử Tinh không sao ứng biến kịp. Trong thời khắc quan trọng đó, bỗng một tiếng quát yêu kiều vang lên, chỉ thấy một đóa hoa vàng năm cánh xuất hiện chắn trước người Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh cảm giác được một trận thẩm thấu từ đóa hoa vàng năm cánh truyền đến, không chỉ làm cho sức nóng do quái điểu tạo ra hoàn toàn triệt tiêu, mà cả người cũng thấy hết sức thoải mái.Về phần quái điểu ba chân kia bị ánh sáng của kim hoa chiếu vào, lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, hú lên một tiếng quái dị, thu hồi cự trảo, trở mình bay về phía sau, khôi phục lại nhân hình, quả nhiên chính là Lục Áp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lục Áp vốn đã sắp bắt được Tiêu Dao Tử, lại bị đóa kim hoa này quấy nhiễu, thất bại trong gang tấc. Ánh mắt hắn nhất thời lộ ra vẻ tàn khốc, gắt gao nhìn chằm chằm vào mĩ phụ xinh đẹp nhưng lạnh lùng bên cạnh Trương Tử Tinh, cắn răng nói: "Dao Chân Nhân! Ngươi tự nhiên phá hư chuyện tốt của ta!"
Mĩ phụ xinh đẹp lạnh lùng nọ chính là người đã mất tích tại trong ao đầm - Dao Chân Nhân. Lần này đột nhiên xuất hiện, cũng không biết vì sao lại ra tay cứu Trương Tử Tinh. Đối với oán niệm to lớn của Lục Áp, Dao Chân Nhân coi như không thấy, lạnh lùng nói: "Phá hư chuyện tốt của ngươi là sao? Hôm qua đạo hữu này rõ ràng đã tha cho ngươi một mạng, hôm nay ngươi liền quay lại đánh lén, đúng là vô sỉ đến cực điểm!"
Trong tâm Lục Áp vô cùng thống hận, lại không muốn buông tha cho Trương Tử Tinh, lúc này liền hạ giọng nói: "Chân nhân, chúng ta vốn là một mạnh Tây Côn Lôn, tốt xấu gì cũng có vài phần nhân tình. Nếu hôm nay ngươi giúp ta bắt kẻ này, vô luận việc Hỗn Độn Chung thành hay bại, Lục Áp ta cũng nợ ngươi một cái đại nhân tình, nhay sau tất có báo đáp!"
Dao Chân Nhân hừ lạnh một tiếng: "Nhân tình của vị "cố nhân" này ta nuốt không trôi! Lấy phẩm chất của ngươi, "hậu báo" ngày sau chính là lấy oán báo ân đó sao!"
Cho dù Lục Áp tính bẩn vô cùng, cũng không khỏi lửa giận bốc lên. Nhưng hai kiện pháp bảo của hắn đều bị Khổng Tuyên đoạt mất, vũ khí lợi hại nhất là Trảm Tiên Phi Đao cũng bị hư hỏng nghiêm trọng, lúc này không có cách nào sử dụng, cũng tự biết mình không phải đối thủ của Dao Chân Nhân, lúc này rất không cam lòng mà trừng mắt nhìn Trương Tử Tinh bên cạnh nàng, nhưng cuối cùng cũng không dám ra tay.
Trương Tử Tinh vội vàng thi lễ, tạ ơn Dao Chân Nhân, nhưng trong tiên thức lại truyền đến thanh âm Dao Chân Nhân: "Bệ hạ cần gì đa lễ! Đây cũng chỉ là tiện tay thôi!"
Trương Tử Tinh tâm thần run lên, trong mắt lộ ra kinh hãi mãnh liệt: chính mình đang đeo mặt nạ trên người, ngay cả Thông Thiên Giáo Chủ cũng không thể biết được chính xác, mà vị Dao Chân nhân này cũng chỉ là Huyền Tiên mà thôi, sao lại có thể phát hiện ra thân phận nhân gian Thiên tử của mình!
Dao Chân Nhân thấy hắn kinh hãi, liền truyền âm nói: "Bệ hạ đừng vội kinh hoàng. mặc dù ta không biết bệ hạ muốn dùng Hỗn Độn Chung làm gì nhưng cũng sẽ không vạch trần thân phận bệ hạ. Nếu bệ hạ muốn báo đáp ta, ngày sau hãy đến Ngọc Sơn Tây Côn Lôn một chuyến. ta có việc muốn nhờ bệ hạ."
Trương Tử Tinh hơi yên tâm trở lại, hướng Dao Chân Nhân thi lễ, tỏ vẻ sau này sẽ đến.
Lúc này đôi nam nữ nọ đang gia tăng vây công Khổng Tuyên. Tu vi của hai người vốn trên Khổng Tuyên, lại phối hợp vô cùng ăn ý, xu thế muốn tiêu diệt Khổng Tuyên. Khổng Tuyên mặc dù thương tích đầy người, thỉnh thoảng lại gặp nguy hiểm cực kì, nhưng vẫn kiên trì như cũ, không có dấu hiệu thất bại, phòng thủ mạnh mẽ dị thường.
Trên thực tế, trong trường thực chiến gian khổ này, Khổng Tuyên bất ngờ hiểu được diệu dụng diệu dụng "xoát" của Ngũ Sắc Thần Quang, cũng đang không ngừng rèn luyện cho thành thục. Sau khi phát hiện ra Hoàng huynh đã được Dao Chân Nhân cứu, tình thần càng thêm ổn định, lập tức ngưng thần tĩnh tâm, đem Ngũ Sắc Thần Quang hợp lại thành một hình một bàn tay trong suốt. Giống như lúc trước Chuẩn Đề thi triển kỹ xảo của Thất Diệu Bảo Thụ, tất cả công kích của đôi nam nữ đều bị hắn "xoát" ra.
Sự mạnh mẽ của Khổng Tuyên không chỉ làm cho đôi nam nữ giật mình, nhân tiện ngay cả Dao Chân Nhân cũng vừa sợ vừa phục. Trương Tử Tinh lại càng mừng rỡ không thôi.
Dao Chân Nhân mặc dù thấy Khổng Tuyên lợi hại nhưng cũng không quên ra tay tương trợ. Đem ngũ biện kim hoa tế ra, đón đỡ tất cả công kích của nam tử kia về phía Khổng Tuyên. Nam tử nọ vừa thấy kim hoa liền biến sắc, ánh mắt nhất thời có chút phức tạp. Hắn ngừng tay, thốt ra: "Thiên Dao!"
Phụ nhân xinh đẹp nọ thấy bộ dạng của nam tử, không nhịn được liền hừ lạnh một tiếng.
Trương Tử Tinh lúc này mới biết Dao Chân Nhân tên là Thiên Dao. Xem bộ dáng của nàng đối với đôi nam nữ này đã quen từ trước. Khổng Tuyên đấu với hai người liên thủ, nguyên khí hao tổn không nhỏ, thừa dịp này nhảy ra khỏi vòng chiến, đến bên cạnh Trương Tử Tinh, nuốt vào một viên Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan, mong muốn nhanh chóng khôi phục lực lượng.
Ánh mắt Dao Chân Nhân lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào phụ nhân xinh đẹp, trên người đột nhiên tỏa ra sát khí, mỹ phụ nọ tu vi vốn trên Dao Chân Nhân nên cũng không úy kỵ, trong tay nắm chặt Tố Sắc Vân Kỳ.
Nam tử mặt ngọc nọ lại lộ ra vẻ ưu sầu: lần này hắn đến Đại Dư Tiên Sơn cũng đã tính toán rất nhiều. Lấy tu vi của những người tại đây không ai có thể là đối thủ của vợ chồng hắn, cho nên trước giờ vẫn ẩn nặc tung tích, cho đến khi tiếng chuông Hỗn Độn Chung vang lên mới xuất hiện.
Đâu ngờ tên tiên nhân Huyền tiên này lại có thần thông ngũ sắc quang mang lợi hại như thế, cho dù vợ chống hắn hợp lực nhất thời cũng chỉ đánh ngang ngửa. Mà Dao Chân Nhân này đối với thê tử hắn có thù oán sâu sắc, vừa rồi lại ra tay tương trợ tên Huyền tiên kia, thể hiện rõ lập trường. nếu Dao Chân Nhân cùng gã Huyền Tiên này liên thủ, thật sự có đủ sức để hai bên giằng co, có thể nói là đối thủ lớn nhất trong chuyến đoạt bảo lần này.