Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên hướng ngọn Ngọc Sơn vân vụ liễu nhiễu kia bay tới, không bao lâu đã tới dưới chân núi. Hai người đều cảm giác được, ngọn núi này tựa hồ hết sức đặc thù, càng tới gần càng có thể cảm giác được lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó. Do lễ tiết cùng cẩn thận, hai người không dám ngang nhiên sử dụng thuật phi hành, Trương Tử Tinh khôi phục lại diện mạo bình phàm Tiêu Dao tử, nắm tay Hạm Chi Tiên đi bộ lên núi.
Mới đi không bao lâu, một nhóm kỳ thú đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Loại kỳ thú này đầu có bốn cái sừng, hình dáng như dê núi, nhưng ranh nanh mà móng vuốt trên người chúng đã thể hiện rõ đây là loại động vật ăn thịt. Trương Tử Tinh không dám chậm chễ, đem lực lượng tán pha ts ra, cỗ lực lượng Kim tiên lập tức khiến cho lũ kỳ thú không dám xông lại, nhưng chúng cũng không sợ hãi bỏ chạy, tụ thành một đoàn bao vây lấy hai người.
Lúc này, lại thêm một bầy quái điểu từ trên không bay xuống. Thân thể quái điểu này như lũ ong mật vậy, phần đuôi còn có mũi kim bén nhọn, tần suất cánh đập cực cao, có chút giống loài chim ruồi thời hậu thế, nhưng cái đầu lại to như đầu vịt vậy.
Trương Tử Tinh biết đây tất là linh thú mà Dao chân nhân nuôi dưỡng, không dám ra tay đả thương. Chính trong lúc đó, một tiếng gầm vang từ phía xa truyền tới, một con quái thú chân đạp mây, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hai người.
Con quái thú này thân hình to lớn, da lông trên người như lão hổ, trên cổ mọc tới chín cái đầu, lại là đầu người. Toàn thân quái thú toát ra khí thế cực kỳ đáng sợ, hơn xa bầy quái điểu và sơn dương thú kia. Trương Tử Tinh có loại cảm giác, lực lượng của quái thú này còn hơn xa cảnh giới Kim tiên trung giai của Ứng Long, nếu thực sự phải đấu với nó, chỉ sợ mình và Hạm Chi Tiên liên thủ cũng khó lòng là đối thủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mười tám con mắt của quái thú chằm chằm nhìn Trương Tử Tinh, khiến hắn hết sức không thoải mái, cái miệng ở giữa nói: "ngươi là tiên nhân phương nào, sao dám to gan như vậy!, không có lệnh của nương nương cũng dám xông lên Côn lôn".
Nương nương? Trương Tử Tinh càng thêm xác định được vài phần thân phận của Dao chân nhân, đang định mở miệng trả lời, đột nhiên có một con quái điểu bay lại gần quái thú, kêu lên vài tiếng. Ánh mắt quái thú càng trở nên hung dữ, hỏi: "các ngươi vừa từ Nhạc du sơn tới phải không? Hẳn là nghe lời sai bảo của Trường Thừa đạo nhân kia hả? rốt cuộc có âm mưu gì?"
Trương Tử Tinh thấy quái điểu bẩm báo, biết không dấu được quái thú, cũng không hiểu vị Trường Thừa đạo nhân tướng mạo hiền lành kia rốt cuộc có thù hận gì với quái thú, đành đáp: "vừa rồi cơ duyên xảo hợp, hai người bần đạo đúng là đi qua Nhạc du sơn gặp một vị Trường Thừa đạo nhân, có điều chỉ chào hỏi qua mà thôi, không đàm luận chuyện gì. Bần đạo tên Tiêu Dao tử, đặc ý theo lời mời của Dao chân nhân tới đây, xin đạo hữu thông báo dùm một tiếng".
"Tiêu Dao tử", quái thú hẳn là đã nghe lời dặn dò của Dao chân nhân, ngó Trương Tử Tinh hồi lâu, ngữ khí hòa hoãn lại: "ngươi thực sự là Tiêu Dao tử? từ đâu tới đây?"
"Hai người bần đạo tới từ Triều Ca, ngày đó nhờ ơn Dao chân nhân tương trợ nên hôm nay đặc ý tới Côn lôn cảm tạ".
Quái thú gật gật đầu, trên người phát ra từng đạo kim quang, thân hình nhanh chóng nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đại hán tướng mạo uy vũ, hành lễ với hai người: "hai vị đạo hữu, ta tên Lục Ngô, phụ trách thủ hộ núi này, vừa rồi có nhiều chỗ mạo phạm, xin hai vị đạo hữu bỏ qua".
Trương Tử Tinh tất nhiên phải tỏ vẻ không để ý, khách sáo vài câu, theo Lục Ngô lên núi. Theo đường đi, cảnh núi băng kia dần không thấy nữa, trước mặt toàn một màu trắng tinh khôi, mỹ cảnh khiến người tặc lưỡi khen ngợi, không khí cũng trở nên ấm áp hơn, so với đầy trời băng tuyết bên ngoài, nơi này thực là một thế giới khác biệt. Nơi này gió nhẹ mơn man, cầu vồng chớp động, bốn phía đều là kỳ hoa dị thảo, trân cầm dị thú, không chỉ cảnh đẹp mê người mà linh khí cũng hết sức dày đặc, thực đúng là tiên cảnh chốn phàm gian.
Theo lời giới thiệu của Lục Ngô, bầy quái thú giống dê núi vừa rồi tên gọi Thổ Lũ, trời sinh hung hãn, có thể giết được cả mãnh hổ; đàn quái điểu kia gọi Khâm Nguyên, cái đuôi đầy chất kịch độc, chích một cái là thú vật thường chẳng bao lâu sẽ chết, thân thể nhanh chóng khô rữa, nhiệm vụ của chúng là tuần tra bên ngoài núi Côn Lôn.
Ở phía tây Côn lôn là nơi sinh tồn của mấy loài dị thú như Kỳ Phong Loan điểu, loại trân cầm này trên đầu đeo rắn, dưới chân đạp rắn, phần lưng cũng đeo loài rắn đỏ; phía bắc Côn Lôn là nơi kỳ hoa dị thảo, có những thần vật như Châu thụ, Văn ngọc thù, Kỳ thụ, Bất tử thụ; phía đông Côn Lông là nơi ở của những tiên nô giúp Dao chân nhân luyện chế đan dược; còn lại phía nam là nơi ở của tiên thú, có loài chim sáu đầu, giao long, đại xà, báo đốm…
Đây là lần đầu Trương Tử Tinh được chứng kiến một tòa tiên sơn có quy mô và khí thế như vậy. Nếu coi Tây côn lôn như một tòa thành, vậy Kim ngao đảo, Tam tiên đảo, Hỏa vân động chỉ có thể coi như thị xã mà thôi. Có lẽ chỉ có Bích Du cung phiêu dạt thần bí mới có thể so sánh với nơi này.
Nơi cao nhất Ngọc Sơn là Quỳnh Ngọc cung, nơi ở của Dao chân nhân. Lục Ngô dẫn hai người trèo qua vài hàng thang ngọc, đi qua chín cửa lớn mới lên được đỉnh Ngọc sơn, phía trước đó chính là Quỳnh Ngọc cung vĩ đại kia.
Vừa lên tới đỉnh, một thanh âm trong trẻo lập tức truyền tới: "Lục Ngô sư huynh, đã lâu không gặp, huynh tới thực đúng lúc quá, gần đây ta được sư tôn truyền thụ ít bí thuật, chính muốn cùng sư huynh so tài một phen".
Thanh âm này vang lên trong tai Trương Tử Tinh sao nghe quen tai vậy? chỉ thấy một thiếu nữ áo xanh nhảy nhót chạy ra ngăn đường đi của ba người. Thiếu nữ này tuổi chừng 18, 19, làn da như bạch ngọc, dung nhan tuyệt mỹ, dáng điệu tinh linh nghịch ngợm, một khí chất tự nhiên đầy mỹ lệ, tưởng chừng như khẽ giơ tay ra là có thể chạm đến, nhưng lại không nỡ xâm phạm. Sắc đẹp của nàng không hề thua kém Thương Thanh Quân hay Hạm Chi Tiên, thậm chí còn hơn một chút.
Hạm Chi Tiên cảm giác phu quân mình vừa nhìn thấy mỹ nữ này cả người lập tức run rẩy, sau đó cả người ngây ra, còn tưởng hắn bị sắc đẹp của thiếu nữ này mê hoặc, một cỗ ghen tuông nổi lên, len lén nghéo vào lưng hắn vài cái, thậm chí dùng cả tới tiên lực. Trương Tử Tinh đau tới suýt nhảy dựng lên, quay đầu lại thấy vẻ mặt giận dữ của Hạm Chi Tiên, lúc đó mới biết vị lão bà đại nhân này ăn dấm chua rồi.
Hạm Chi Tiên dùng tiên thức hừ lạnh một tiếng với hắn: "phu quân, trông bộ dạng chàng si mê như vậy, hẳn là nhìn trúng cô gái này rồi?"
Trương Tử Tinh cười khổ một tiếng: "Hạm Chi bảo bối, nàng thực là thông minh hơn người, đoán cái trúng ngay…"
Hạm Chi Tiên càng thêm tức giận, ngón tay dùng lực càng mạnh thêm. Trương Tử Tinh không chút nào dám đề kháng ngăn cản, chỉ đành cười khổ giải thích: "Hạm Chi, chớ giận phu quân nữa, người này là bạn cũ của ta, cũng là vị tủy muội Thanh Quân yêu thích nhất".
Hạm Chi Tiên ở chung cùng Thương Thanh Quân rất tốt, tưng nghe nàng nhiều lần nói qua chuyện gặp gỡ Trương Tử Tinh lúc đầu, lập tức lộ vẻ hiểu ra, bàn tay đang cấu hắn cũng ngừng lại: "chẳng nhẽ đây là vị Đặng Thiền Ngọc trong lời Thanh Quân muội muội?"
Trương Tử Tinh gật đầu – thực không ngờ tại đây lại có thể nhìn thấy vị mỹ nữ nhiều năm tưởng nhớ này!.
Năm đó Đặng Thiền Ngọc từng nói, sư tôn nàng là cao nhân Tây Côn Lôn; mà tại Mai Sơn, khi Lục Áp nói tới sư phụ của Đặng Thiền Ngọc cũng dùng ba chữ "đàn bà dữ" miêu tả, thực không ngờ đó chính là vị Dao chân nhân gặp gỡ nơi Đại Dư tiên sơn. Nhưng từ biểu hiện giúp đỡ hắn của Dao chân nhân, ba chữ "đàn bà dữ" kia xem ra không đúng tí nào. Có điều, Trường Thừa đạo nhân khi nãy cũng nói nàng ta "động chút là thi thuật trừng trị người", chỉ sợ Dao chân nhân thực tế không dễ bắt chuyện đâu.
Giờ Đặng Thiền Ngọc đã trở thành một cô gái trưởng thành, tư thái cũng thành thục hơn xưa không biết bao nhiêu. Nhưng trong mắt Trương Tử Tinh, nàng vẫn là bộ dạng tiểu hiệp nữ ngây thơ ngày đó, ngoài miệng điêu ngoa, nhưng nội tâm lại hết sức đáng yêu.
Lục Ngô vừa nhìn thấy Đặng Thiền Ngọc, lập tức lộ vẻ đau đầu, nói: "tiểu sử muội, ta biết pháp lực muội đại tiến, Ngũ quang thạch không người địch nổi. Không phải sư huynh không muốn so chiêu với muội, nhưng hôm nay có khách quí tới thăm, huynh mang trọng trách trên người không dám chậm trễ, sư muội mau đi thông báo với nương nương một tiếng".
Đặng Thiền Ngọc phát hiện ra ánh mắt Trương Tử Tinh chằm chằm nhìn mình, trong lòng hết sức giận dữ, đưa mắt bực bội nhìn lại hắn, hừ lạnh một tiếng nói: "người này tướng mạo bỉ ổi, tướng mạo tà ác, tưởng không phải loại tốt lành gì!, sư tôn giờ đang nhập đinh, người ngoài không nên kinh động. Nếu muốn ta đi thông báo cũng được, tạm tiếp lấy ba đòn của ta, nếu có thể tiếp được, ta nhất định đi bẩm báo với sư tôn, nếu không được thì mau mau xuống núi đi!".
Hạm Chi Tiên thấy Đặng Thiền Ngọc mô tả Trương Tử Tinh "tướng mạo bỉ ổi, ánh mắt tà ác", thiếu chút phì cười.
Lục Ngô biết vị tiểu sư muội này tính tình khó chiều, nhưng lại được Dao chân nhân yêu thích nhất, vội vàng nói: "tiểu sư muội chớ nên nghịch ngợm nữa, vị khách nhân này là quý khách trọng yếu của nương nương, nương nương từng dặn dò sư huynh, hễ thấy quý khách tới là phải lập tức thông báo, nếu có chậm trễ gì, sư huynh không chịu nổi trách phạt đâu".
Hạm Chi Tiên trong lòng khó hiểu, dùng tiên thức hỏi Trương Tử Tinh: "như Thanh Quân nói, Đặng Thiền Ngọc sớm đã bị chàng hấp dẫn, ngoài lạnh trong nóng, thầm yêu mến từ lâu, giờ sao gặp lại lại có vẻ xa lạ như vậy?"
Trương Tử Tinh cười khổ nói: "có gì đâu, năm đó ta sử dụng diện mạo thật, giờ đeo mặt nạ đầy sẹo này, nàng ta tất nhiên không nhận ra được".
Hạm Chi Tiên cố ý lạnh lùng nói: "chàng thủ đoạn thực cao a, ngay dùng bộ mặt tầm thường này cũng lừa được nữ tử đáng thương như ta vào tay".
Tên này vội vàng giải thích: "đấy chỉ nói rõ Hạm Chi bảo bối nhà ta hết sức chú trọng vẻ đẹp nội tâm a…"
Trương Tử Tinh chính đang cùng Hạm Chi Tiên đùa giỡn trong tiên thức. Đặng Thiền Ngọc bên này khó chịu ánh mắt khinh bạch cảu hắn, bước lại gần, khuôn mặt hết sức lạnh lùng: "ta bất kể ngươi là người nào, hãy đỡ ba đòn của ta rồi hãy nói tiếp".
Trương Tử Tinh mỉm cười, dùng tiên thức trả lời nàng: "đã là Thiền Ngọc tiểu thư có nhã hứng, tại hạ tất nhiên xin phụng bồi".
Đặng Thiền Ngọc nghe hắn xưng hô như vậy, lập tức kinh ngạc, cũng dùng tiên thức hỏi lại: "ngươi là người nào, sao lại biết được tên ta?"
"Tại hạ tên gọi Tử Tinh, danh hiệu Tiêu Dao tán nhân, cũng gọi Tiêu Dao tử. Thiền Ngọc tiểu thư sống trên tiên sơn nhiều năm, tất nhiên không nhớ được hạng tiểu tốt như ta".
Thân hình Đặng Thiền Ngọc run lên, ánh mắt lộ vẻ không tin nổi, vội vàng nhìn chằm chặp khuôn mặt Trương Tử Tinh, đánh giá hồi lâu mới lại dùng tiên thức hỏi: "ngươi rốt cuộc là người nào, chớ định đùa bỡn ta!, hắn…hắn đâu có bộ dạng như ngươi?".
Trương Tử Tinh có ý muốn trêu chọc nàng một chút, than nói: "đây mới là diện mạo chân chính của ta, năm đó khuôn mặt kia dịch dung mà thành cho tiện hành sự thôi. Tiêu thư còn nhớ chuyện thủy tinh ngày xưa không, tính ra, ta còn thiếu tiểu thư không ít nhỉ? Còn có chuyện Chu tước kia nữa…"
Đặng Thiền Ngọc nghe hắn nhắc đến chuyện xưa, trong lòng đột nhiên hết sức vui mừng cùng kích động, cũng không thèm hỏi chuyện diện mạo rốt cuộc ra sao, buột miệng nói: "ngươi chính là tiểu tặc kia?"
Trương Tử Tinh nghe thấy cách xưng hô quen thuộc này, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, lấy Thanh phong ngọc bội kia ra, giơ giơ trước mặt nàng. Đặng Thiền Ngọc nhìn thấy ngọc bội, không còn chút hoài nghi nào nữa, thấy hắn quả nhiên đeo ngọc bội trên người, nhiều năm qua chưa từng hạ xuống, tâm tình nhung nhớ nhiều năm lập tức bộc phát, đôi mắt không nén nổi vài giọt lệ quang.
Do hai người đều nói chuyện trong tiên thức, cho nên Lục Ngô không biết được nội tình trong đó, chỉ thấy vị tiểu sư muội hàng ngày ương ngạnh này vừa đi về hướng Tiêu Dao tử khiêu chiến, sắc mặt đột nhiên thay đổi, động tác cứng đờ, lại thấy Tiêu Dao tử lấy ra cái gì "pháp bảo" giơ lên, biểu tình của tiểu sư muội lập tức lại thay đổi, cuối cùng còn rơi lệ; Lục Ngô tưởng Tiêu Dao tử thi triển thuật mê hoặc gì, ngay bản thân mình cũng không phát hiện được, vội vàng chạy lại nói: "Tiêu Dao dạo hữu, vị tiểu sư muội này của ta ngày thường rất được nương nương sủng ái nên có nhiều chỗ thất lễ, mong đạo hữu không chấp nhặt, hạ thủ lưu tình".
Hạm Chi Tiên tất nhiên đoán được nguyên nhân trong đó, vội giải thích với Lục Ngô: "Lục Ngô đạo hữu không cần lo lắng, ta có thể đảm bảo lệnh sử muội tuyệt sẽ không có nửa điểm bị tổn thương".
Câu này của Hạm Chi Tiên khiến cho Đặng Thiền Ngọc chú ý. Đặng Thiền Ngọc tử tế đánh giá nàng này, dùng tiên thức hỏi Trương Tử Tinh: "tiểu tặc, vị nữ tử này là ai? Thanh Quân tỷ tỷ đâu?"
Trương Tử Tinh vờ lộ vẻ bị thương: "nàng này chính là một trong những nguyên phối phu nhân của ta, còn Thanh Quân nàng…a, chỉ vì Thiên tử nhìn trúng sắc đẹp của nàng, năm năm trước đã thu nàng vào cung, phong làm đương kim Duệ phi nương nương…"
Đặng Thiền Ngọc sớm biết hắn có thê tử từ lâu, nên cũng không có vẻ khó chịu với Hạm Chi Tiên, chỉ là tin tức Thương Thanh Quân trở thành Duệ phi khiến nàng thực kinh hãi, trong lòng không khỏi nổi lên một tia đồng tình với vị Tử Tinh tiên sinh này".
Trương Tử Tinh dùng tiên thức, sơ lược nói qua chuyện Dao chân nhân từng giúp đỡ hắn, lại mời hắn đến Tây côn lôn đàm luận một phen, yêu cầu nàng tạm thời không lộ ra quan hệ với mình. Sau đó, Trương Tử Tinh thu tiên thức lại, trước mặt Lục Ngô và Hạm Chi Tiên, thi một lễ với Đặng Thiền Ngọc: "bần đạo biết tự mình không phải đối thủ của tiểu thư, xin tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho bần đạo một mạng, lại phiền xin thông báo giùm nương nương một tiếng".
Khiến Lục Ngô tròn mắt ngạc nhiên là, trước sự "xin xỏ" của Tiêu Dao tử, vị tiểu sư muội của mình đột nhiên đỏ hồng hai má, không lập tức xuất thủ, mà ngược lại chăm chú nhìn Tiêu Dao tử, sau đó từ từ bước lại gần. Đột nhiên nghe thấy Trương Tử Tinh rên lên một tiếng, thì ra Đặng Thiền Ngọc đã hung hăng dẫm một cước lên chân hắn, sau đó dưới vẻ khóc cười không xong của Lục Ngô và Hạm Chi Tiên, nàng dương dương đắc ý rời đi.
"Ai bảo ngươi năm đó dùng diện mạo giả tới lừa ta!", tiên thức Trương Tử Tinh vang lên tiếng thì thầm của Đặng Thiền Ngọc, hắn không khỏi cười khổ: quả nhiên nàng vẫn là vị tiểu hiệp nữ hung hăng tinh nghịch ngày xưa a…, chờ lúc nói cho nàng thân phận thực sự của mình, chỉ sợ lại ăn không ít khổ vào đầu rồi.
Đặng Thiền Ngọc tuy dẫm hắn một cái, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào cung thông báo cho sư tôn. Dao chân nhân vừa nghe Tiêu Dao tử tới, lập tức dừng nhập định lại, lệnh Đặng Thiền Ngọc lập tức mời Tiêu Dao tử tiến vào Quỳnh Ngọc Cung.
Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên hướng ngọn Ngọc Sơn vân vụ liễu nhiễu kia bay tới, không bao lâu đã tới dưới chân núi. Hai người đều cảm giác được, ngọn núi này tựa hồ hết sức đặc thù, càng tới gần càng có thể cảm giác được lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó. Do lễ tiết cùng cẩn thận, hai người không dám ngang nhiên sử dụng thuật phi hành, Trương Tử Tinh khôi phục lại diện mạo bình phàm Tiêu Dao tử, nắm tay Hạm Chi Tiên đi bộ lên núi.
Mới đi không bao lâu, một nhóm kỳ thú đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Loại kỳ thú này đầu có bốn cái sừng, hình dáng như dê núi, nhưng ranh nanh mà móng vuốt trên người chúng đã thể hiện rõ đây là loại động vật ăn thịt. Trương Tử Tinh không dám chậm chễ, đem lực lượng tán pha ts ra, cỗ lực lượng Kim tiên lập tức khiến cho lũ kỳ thú không dám xông lại, nhưng chúng cũng không sợ hãi bỏ chạy, tụ thành một đoàn bao vây lấy hai người.
Lúc này, lại thêm một bầy quái điểu từ trên không bay xuống. Thân thể quái điểu này như lũ ong mật vậy, phần đuôi còn có mũi kim bén nhọn, tần suất cánh đập cực cao, có chút giống loài chim ruồi thời hậu thế, nhưng cái đầu lại to như đầu vịt vậy.
Trương Tử Tinh biết đây tất là linh thú mà Dao chân nhân nuôi dưỡng, không dám ra tay đả thương. Chính trong lúc đó, một tiếng gầm vang từ phía xa truyền tới, một con quái thú chân đạp mây, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hai người.
Con quái thú này thân hình to lớn, da lông trên người như lão hổ, trên cổ mọc tới chín cái đầu, lại là đầu người. Toàn thân quái thú toát ra khí thế cực kỳ đáng sợ, hơn xa bầy quái điểu và sơn dương thú kia. Trương Tử Tinh có loại cảm giác, lực lượng của quái thú này còn hơn xa cảnh giới Kim tiên trung giai của Ứng Long, nếu thực sự phải đấu với nó, chỉ sợ mình và Hạm Chi Tiên liên thủ cũng khó lòng là đối thủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Mười tám con mắt của quái thú chằm chằm nhìn Trương Tử Tinh, khiến hắn hết sức không thoải mái, cái miệng ở giữa nói: "ngươi là tiên nhân phương nào, sao dám to gan như vậy!, không có lệnh của nương nương cũng dám xông lên Côn lôn".
Nương nương? Trương Tử Tinh càng thêm xác định được vài phần thân phận của Dao chân nhân, đang định mở miệng trả lời, đột nhiên có một con quái điểu bay lại gần quái thú, kêu lên vài tiếng. Ánh mắt quái thú càng trở nên hung dữ, hỏi: "các ngươi vừa từ Nhạc du sơn tới phải không? Hẳn là nghe lời sai bảo của Trường Thừa đạo nhân kia hả? rốt cuộc có âm mưu gì?"
Trương Tử Tinh thấy quái điểu bẩm báo, biết không dấu được quái thú, cũng không hiểu vị Trường Thừa đạo nhân tướng mạo hiền lành kia rốt cuộc có thù hận gì với quái thú, đành đáp: "vừa rồi cơ duyên xảo hợp, hai người bần đạo đúng là đi qua Nhạc du sơn gặp một vị Trường Thừa đạo nhân, có điều chỉ chào hỏi qua mà thôi, không đàm luận chuyện gì. Bần đạo tên Tiêu Dao tử, đặc ý theo lời mời của Dao chân nhân tới đây, xin đạo hữu thông báo dùm một tiếng".
"Tiêu Dao tử", quái thú hẳn là đã nghe lời dặn dò của Dao chân nhân, ngó Trương Tử Tinh hồi lâu, ngữ khí hòa hoãn lại: "ngươi thực sự là Tiêu Dao tử? từ đâu tới đây?"
"Hai người bần đạo tới từ Triều Ca, ngày đó nhờ ơn Dao chân nhân tương trợ nên hôm nay đặc ý tới Côn lôn cảm tạ".
Quái thú gật gật đầu, trên người phát ra từng đạo kim quang, thân hình nhanh chóng nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đại hán tướng mạo uy vũ, hành lễ với hai người: "hai vị đạo hữu, ta tên Lục Ngô, phụ trách thủ hộ núi này, vừa rồi có nhiều chỗ mạo phạm, xin hai vị đạo hữu bỏ qua".
Trương Tử Tinh tất nhiên phải tỏ vẻ không để ý, khách sáo vài câu, theo Lục Ngô lên núi. Theo đường đi, cảnh núi băng kia dần không thấy nữa, trước mặt toàn một màu trắng tinh khôi, mỹ cảnh khiến người tặc lưỡi khen ngợi, không khí cũng trở nên ấm áp hơn, so với đầy trời băng tuyết bên ngoài, nơi này thực là một thế giới khác biệt. Nơi này gió nhẹ mơn man, cầu vồng chớp động, bốn phía đều là kỳ hoa dị thảo, trân cầm dị thú, không chỉ cảnh đẹp mê người mà linh khí cũng hết sức dày đặc, thực đúng là tiên cảnh chốn phàm gian.
Theo lời giới thiệu của Lục Ngô, bầy quái thú giống dê núi vừa rồi tên gọi Thổ Lũ, trời sinh hung hãn, có thể giết được cả mãnh hổ; đàn quái điểu kia gọi Khâm Nguyên, cái đuôi đầy chất kịch độc, chích một cái là thú vật thường chẳng bao lâu sẽ chết, thân thể nhanh chóng khô rữa, nhiệm vụ của chúng là tuần tra bên ngoài núi Côn Lôn.
Ở phía tây Côn lôn là nơi sinh tồn của mấy loài dị thú như Kỳ Phong Loan điểu, loại trân cầm này trên đầu đeo rắn, dưới chân đạp rắn, phần lưng cũng đeo loài rắn đỏ; phía bắc Côn Lôn là nơi kỳ hoa dị thảo, có những thần vật như Châu thụ, Văn ngọc thù, Kỳ thụ, Bất tử thụ; phía đông Côn Lông là nơi ở của những tiên nô giúp Dao chân nhân luyện chế đan dược; còn lại phía nam là nơi ở của tiên thú, có loài chim sáu đầu, giao long, đại xà, báo đốm…
Đây là lần đầu Trương Tử Tinh được chứng kiến một tòa tiên sơn có quy mô và khí thế như vậy. Nếu coi Tây côn lôn như một tòa thành, vậy Kim ngao đảo, Tam tiên đảo, Hỏa vân động chỉ có thể coi như thị xã mà thôi. Có lẽ chỉ có Bích Du cung phiêu dạt thần bí mới có thể so sánh với nơi này.
Nơi cao nhất Ngọc Sơn là Quỳnh Ngọc cung, nơi ở của Dao chân nhân. Lục Ngô dẫn hai người trèo qua vài hàng thang ngọc, đi qua chín cửa lớn mới lên được đỉnh Ngọc sơn, phía trước đó chính là Quỳnh Ngọc cung vĩ đại kia.
Vừa lên tới đỉnh, một thanh âm trong trẻo lập tức truyền tới: "Lục Ngô sư huynh, đã lâu không gặp, huynh tới thực đúng lúc quá, gần đây ta được sư tôn truyền thụ ít bí thuật, chính muốn cùng sư huynh so tài một phen".
Thanh âm này vang lên trong tai Trương Tử Tinh sao nghe quen tai vậy? chỉ thấy một thiếu nữ áo xanh nhảy nhót chạy ra ngăn đường đi của ba người. Thiếu nữ này tuổi chừng , , làn da như bạch ngọc, dung nhan tuyệt mỹ, dáng điệu tinh linh nghịch ngợm, một khí chất tự nhiên đầy mỹ lệ, tưởng chừng như khẽ giơ tay ra là có thể chạm đến, nhưng lại không nỡ xâm phạm. Sắc đẹp của nàng không hề thua kém Thương Thanh Quân hay Hạm Chi Tiên, thậm chí còn hơn một chút.
Hạm Chi Tiên cảm giác phu quân mình vừa nhìn thấy mỹ nữ này cả người lập tức run rẩy, sau đó cả người ngây ra, còn tưởng hắn bị sắc đẹp của thiếu nữ này mê hoặc, một cỗ ghen tuông nổi lên, len lén nghéo vào lưng hắn vài cái, thậm chí dùng cả tới tiên lực. Trương Tử Tinh đau tới suýt nhảy dựng lên, quay đầu lại thấy vẻ mặt giận dữ của Hạm Chi Tiên, lúc đó mới biết vị lão bà đại nhân này ăn dấm chua rồi.
Hạm Chi Tiên dùng tiên thức hừ lạnh một tiếng với hắn: "phu quân, trông bộ dạng chàng si mê như vậy, hẳn là nhìn trúng cô gái này rồi?"
Trương Tử Tinh cười khổ một tiếng: "Hạm Chi bảo bối, nàng thực là thông minh hơn người, đoán cái trúng ngay…"
Hạm Chi Tiên càng thêm tức giận, ngón tay dùng lực càng mạnh thêm. Trương Tử Tinh không chút nào dám đề kháng ngăn cản, chỉ đành cười khổ giải thích: "Hạm Chi, chớ giận phu quân nữa, người này là bạn cũ của ta, cũng là vị tủy muội Thanh Quân yêu thích nhất".
Hạm Chi Tiên ở chung cùng Thương Thanh Quân rất tốt, tưng nghe nàng nhiều lần nói qua chuyện gặp gỡ Trương Tử Tinh lúc đầu, lập tức lộ vẻ hiểu ra, bàn tay đang cấu hắn cũng ngừng lại: "chẳng nhẽ đây là vị Đặng Thiền Ngọc trong lời Thanh Quân muội muội?"
Trương Tử Tinh gật đầu – thực không ngờ tại đây lại có thể nhìn thấy vị mỹ nữ nhiều năm tưởng nhớ này!.
Năm đó Đặng Thiền Ngọc từng nói, sư tôn nàng là cao nhân Tây Côn Lôn; mà tại Mai Sơn, khi Lục Áp nói tới sư phụ của Đặng Thiền Ngọc cũng dùng ba chữ "đàn bà dữ" miêu tả, thực không ngờ đó chính là vị Dao chân nhân gặp gỡ nơi Đại Dư tiên sơn. Nhưng từ biểu hiện giúp đỡ hắn của Dao chân nhân, ba chữ "đàn bà dữ" kia xem ra không đúng tí nào. Có điều, Trường Thừa đạo nhân khi nãy cũng nói nàng ta "động chút là thi thuật trừng trị người", chỉ sợ Dao chân nhân thực tế không dễ bắt chuyện đâu.
Giờ Đặng Thiền Ngọc đã trở thành một cô gái trưởng thành, tư thái cũng thành thục hơn xưa không biết bao nhiêu. Nhưng trong mắt Trương Tử Tinh, nàng vẫn là bộ dạng tiểu hiệp nữ ngây thơ ngày đó, ngoài miệng điêu ngoa, nhưng nội tâm lại hết sức đáng yêu.
Lục Ngô vừa nhìn thấy Đặng Thiền Ngọc, lập tức lộ vẻ đau đầu, nói: "tiểu sử muội, ta biết pháp lực muội đại tiến, Ngũ quang thạch không người địch nổi. Không phải sư huynh không muốn so chiêu với muội, nhưng hôm nay có khách quí tới thăm, huynh mang trọng trách trên người không dám chậm trễ, sư muội mau đi thông báo với nương nương một tiếng".
Đặng Thiền Ngọc phát hiện ra ánh mắt Trương Tử Tinh chằm chằm nhìn mình, trong lòng hết sức giận dữ, đưa mắt bực bội nhìn lại hắn, hừ lạnh một tiếng nói: "người này tướng mạo bỉ ổi, tướng mạo tà ác, tưởng không phải loại tốt lành gì!, sư tôn giờ đang nhập đinh, người ngoài không nên kinh động. Nếu muốn ta đi thông báo cũng được, tạm tiếp lấy ba đòn của ta, nếu có thể tiếp được, ta nhất định đi bẩm báo với sư tôn, nếu không được thì mau mau xuống núi đi!".
Hạm Chi Tiên thấy Đặng Thiền Ngọc mô tả Trương Tử Tinh "tướng mạo bỉ ổi, ánh mắt tà ác", thiếu chút phì cười.
Lục Ngô biết vị tiểu sư muội này tính tình khó chiều, nhưng lại được Dao chân nhân yêu thích nhất, vội vàng nói: "tiểu sư muội chớ nên nghịch ngợm nữa, vị khách nhân này là quý khách trọng yếu của nương nương, nương nương từng dặn dò sư huynh, hễ thấy quý khách tới là phải lập tức thông báo, nếu có chậm trễ gì, sư huynh không chịu nổi trách phạt đâu".
Hạm Chi Tiên trong lòng khó hiểu, dùng tiên thức hỏi Trương Tử Tinh: "như Thanh Quân nói, Đặng Thiền Ngọc sớm đã bị chàng hấp dẫn, ngoài lạnh trong nóng, thầm yêu mến từ lâu, giờ sao gặp lại lại có vẻ xa lạ như vậy?"
Trương Tử Tinh cười khổ nói: "có gì đâu, năm đó ta sử dụng diện mạo thật, giờ đeo mặt nạ đầy sẹo này, nàng ta tất nhiên không nhận ra được".
Hạm Chi Tiên cố ý lạnh lùng nói: "chàng thủ đoạn thực cao a, ngay dùng bộ mặt tầm thường này cũng lừa được nữ tử đáng thương như ta vào tay".
Tên này vội vàng giải thích: "đấy chỉ nói rõ Hạm Chi bảo bối nhà ta hết sức chú trọng vẻ đẹp nội tâm a…"
Trương Tử Tinh chính đang cùng Hạm Chi Tiên đùa giỡn trong tiên thức. Đặng Thiền Ngọc bên này khó chịu ánh mắt khinh bạch cảu hắn, bước lại gần, khuôn mặt hết sức lạnh lùng: "ta bất kể ngươi là người nào, hãy đỡ ba đòn của ta rồi hãy nói tiếp".
Trương Tử Tinh mỉm cười, dùng tiên thức trả lời nàng: "đã là Thiền Ngọc tiểu thư có nhã hứng, tại hạ tất nhiên xin phụng bồi".
Đặng Thiền Ngọc nghe hắn xưng hô như vậy, lập tức kinh ngạc, cũng dùng tiên thức hỏi lại: "ngươi là người nào, sao lại biết được tên ta?"
"Tại hạ tên gọi Tử Tinh, danh hiệu Tiêu Dao tán nhân, cũng gọi Tiêu Dao tử. Thiền Ngọc tiểu thư sống trên tiên sơn nhiều năm, tất nhiên không nhớ được hạng tiểu tốt như ta".
Thân hình Đặng Thiền Ngọc run lên, ánh mắt lộ vẻ không tin nổi, vội vàng nhìn chằm chặp khuôn mặt Trương Tử Tinh, đánh giá hồi lâu mới lại dùng tiên thức hỏi: "ngươi rốt cuộc là người nào, chớ định đùa bỡn ta!, hắn…hắn đâu có bộ dạng như ngươi?".
Trương Tử Tinh có ý muốn trêu chọc nàng một chút, than nói: "đây mới là diện mạo chân chính của ta, năm đó khuôn mặt kia dịch dung mà thành cho tiện hành sự thôi. Tiêu thư còn nhớ chuyện thủy tinh ngày xưa không, tính ra, ta còn thiếu tiểu thư không ít nhỉ? Còn có chuyện Chu tước kia nữa…"
Đặng Thiền Ngọc nghe hắn nhắc đến chuyện xưa, trong lòng đột nhiên hết sức vui mừng cùng kích động, cũng không thèm hỏi chuyện diện mạo rốt cuộc ra sao, buột miệng nói: "ngươi chính là tiểu tặc kia?"
Trương Tử Tinh nghe thấy cách xưng hô quen thuộc này, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, lấy Thanh phong ngọc bội kia ra, giơ giơ trước mặt nàng. Đặng Thiền Ngọc nhìn thấy ngọc bội, không còn chút hoài nghi nào nữa, thấy hắn quả nhiên đeo ngọc bội trên người, nhiều năm qua chưa từng hạ xuống, tâm tình nhung nhớ nhiều năm lập tức bộc phát, đôi mắt không nén nổi vài giọt lệ quang.
Do hai người đều nói chuyện trong tiên thức, cho nên Lục Ngô không biết được nội tình trong đó, chỉ thấy vị tiểu sư muội hàng ngày ương ngạnh này vừa đi về hướng Tiêu Dao tử khiêu chiến, sắc mặt đột nhiên thay đổi, động tác cứng đờ, lại thấy Tiêu Dao tử lấy ra cái gì "pháp bảo" giơ lên, biểu tình của tiểu sư muội lập tức lại thay đổi, cuối cùng còn rơi lệ; Lục Ngô tưởng Tiêu Dao tử thi triển thuật mê hoặc gì, ngay bản thân mình cũng không phát hiện được, vội vàng chạy lại nói: "Tiêu Dao dạo hữu, vị tiểu sư muội này của ta ngày thường rất được nương nương sủng ái nên có nhiều chỗ thất lễ, mong đạo hữu không chấp nhặt, hạ thủ lưu tình".
Hạm Chi Tiên tất nhiên đoán được nguyên nhân trong đó, vội giải thích với Lục Ngô: "Lục Ngô đạo hữu không cần lo lắng, ta có thể đảm bảo lệnh sử muội tuyệt sẽ không có nửa điểm bị tổn thương".
Câu này của Hạm Chi Tiên khiến cho Đặng Thiền Ngọc chú ý. Đặng Thiền Ngọc tử tế đánh giá nàng này, dùng tiên thức hỏi Trương Tử Tinh: "tiểu tặc, vị nữ tử này là ai? Thanh Quân tỷ tỷ đâu?"
Trương Tử Tinh vờ lộ vẻ bị thương: "nàng này chính là một trong những nguyên phối phu nhân của ta, còn Thanh Quân nàng…a, chỉ vì Thiên tử nhìn trúng sắc đẹp của nàng, năm năm trước đã thu nàng vào cung, phong làm đương kim Duệ phi nương nương…"
Đặng Thiền Ngọc sớm biết hắn có thê tử từ lâu, nên cũng không có vẻ khó chịu với Hạm Chi Tiên, chỉ là tin tức Thương Thanh Quân trở thành Duệ phi khiến nàng thực kinh hãi, trong lòng không khỏi nổi lên một tia đồng tình với vị Tử Tinh tiên sinh này".
Trương Tử Tinh dùng tiên thức, sơ lược nói qua chuyện Dao chân nhân từng giúp đỡ hắn, lại mời hắn đến Tây côn lôn đàm luận một phen, yêu cầu nàng tạm thời không lộ ra quan hệ với mình. Sau đó, Trương Tử Tinh thu tiên thức lại, trước mặt Lục Ngô và Hạm Chi Tiên, thi một lễ với Đặng Thiền Ngọc: "bần đạo biết tự mình không phải đối thủ của tiểu thư, xin tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho bần đạo một mạng, lại phiền xin thông báo giùm nương nương một tiếng".
Khiến Lục Ngô tròn mắt ngạc nhiên là, trước sự "xin xỏ" của Tiêu Dao tử, vị tiểu sư muội của mình đột nhiên đỏ hồng hai má, không lập tức xuất thủ, mà ngược lại chăm chú nhìn Tiêu Dao tử, sau đó từ từ bước lại gần. Đột nhiên nghe thấy Trương Tử Tinh rên lên một tiếng, thì ra Đặng Thiền Ngọc đã hung hăng dẫm một cước lên chân hắn, sau đó dưới vẻ khóc cười không xong của Lục Ngô và Hạm Chi Tiên, nàng dương dương đắc ý rời đi.
"Ai bảo ngươi năm đó dùng diện mạo giả tới lừa ta!", tiên thức Trương Tử Tinh vang lên tiếng thì thầm của Đặng Thiền Ngọc, hắn không khỏi cười khổ: quả nhiên nàng vẫn là vị tiểu hiệp nữ hung hăng tinh nghịch ngày xưa a…, chờ lúc nói cho nàng thân phận thực sự của mình, chỉ sợ lại ăn không ít khổ vào đầu rồi.
Đặng Thiền Ngọc tuy dẫm hắn một cái, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào cung thông báo cho sư tôn. Dao chân nhân vừa nghe Tiêu Dao tử tới, lập tức dừng nhập định lại, lệnh Đặng Thiền Ngọc lập tức mời Tiêu Dao tử tiến vào Quỳnh Ngọc Cung.
Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chapter 242
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên hướng ngọn Ngọc Sơn vân vụ liễu nhiễu kia bay tới, không bao lâu đã tới dưới chân núi. Hai người đều cảm giác được, ngọn núi này tựa hồ hết sức đặc thù, càng tới gần càng có thể cảm giác được lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó. Do lễ tiết cùng cẩn thận, hai người không dám ngang nhiên sử dụng thuật phi hành, Trương Tử Tinh khôi phục lại diện mạo bình phàm Tiêu Dao tử, nắm tay Hạm Chi Tiên đi bộ lên núi.
Mới đi không bao lâu, một nhóm kỳ thú đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Loại kỳ thú này đầu có bốn cái sừng, hình dáng như dê núi, nhưng ranh nanh mà móng vuốt trên người chúng đã thể hiện rõ đây là loại động vật ăn thịt. Trương Tử Tinh không dám chậm chễ, đem lực lượng tán pha ts ra, cỗ lực lượng Kim tiên lập tức khiến cho lũ kỳ thú không dám xông lại, nhưng chúng cũng không sợ hãi bỏ chạy, tụ thành một đoàn bao vây lấy hai người.
Lúc này, lại thêm một bầy quái điểu từ trên không bay xuống. Thân thể quái điểu này như lũ ong mật vậy, phần đuôi còn có mũi kim bén nhọn, tần suất cánh đập cực cao, có chút giống loài chim ruồi thời hậu thế, nhưng cái đầu lại to như đầu vịt vậy.
Trương Tử Tinh biết đây tất là linh thú mà Dao chân nhân nuôi dưỡng, không dám ra tay đả thương. Chính trong lúc đó, một tiếng gầm vang từ phía xa truyền tới, một con quái thú chân đạp mây, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hai người.
Con quái thú này thân hình to lớn, da lông trên người như lão hổ, trên cổ mọc tới chín cái đầu, lại là đầu người. Toàn thân quái thú toát ra khí thế cực kỳ đáng sợ, hơn xa bầy quái điểu và sơn dương thú kia. Trương Tử Tinh có loại cảm giác, lực lượng của quái thú này còn hơn xa cảnh giới Kim tiên trung giai của Ứng Long, nếu thực sự phải đấu với nó, chỉ sợ mình và Hạm Chi Tiên liên thủ cũng khó lòng là đối thủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mười tám con mắt của quái thú chằm chằm nhìn Trương Tử Tinh, khiến hắn hết sức không thoải mái, cái miệng ở giữa nói: "ngươi là tiên nhân phương nào, sao dám to gan như vậy!, không có lệnh của nương nương cũng dám xông lên Côn lôn".
Nương nương? Trương Tử Tinh càng thêm xác định được vài phần thân phận của Dao chân nhân, đang định mở miệng trả lời, đột nhiên có một con quái điểu bay lại gần quái thú, kêu lên vài tiếng. Ánh mắt quái thú càng trở nên hung dữ, hỏi: "các ngươi vừa từ Nhạc du sơn tới phải không? Hẳn là nghe lời sai bảo của Trường Thừa đạo nhân kia hả? rốt cuộc có âm mưu gì?"
Trương Tử Tinh thấy quái điểu bẩm báo, biết không dấu được quái thú, cũng không hiểu vị Trường Thừa đạo nhân tướng mạo hiền lành kia rốt cuộc có thù hận gì với quái thú, đành đáp: "vừa rồi cơ duyên xảo hợp, hai người bần đạo đúng là đi qua Nhạc du sơn gặp một vị Trường Thừa đạo nhân, có điều chỉ chào hỏi qua mà thôi, không đàm luận chuyện gì. Bần đạo tên Tiêu Dao tử, đặc ý theo lời mời của Dao chân nhân tới đây, xin đạo hữu thông báo dùm một tiếng".
"Tiêu Dao tử", quái thú hẳn là đã nghe lời dặn dò của Dao chân nhân, ngó Trương Tử Tinh hồi lâu, ngữ khí hòa hoãn lại: "ngươi thực sự là Tiêu Dao tử? từ đâu tới đây?"
"Hai người bần đạo tới từ Triều Ca, ngày đó nhờ ơn Dao chân nhân tương trợ nên hôm nay đặc ý tới Côn lôn cảm tạ".
Quái thú gật gật đầu, trên người phát ra từng đạo kim quang, thân hình nhanh chóng nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đại hán tướng mạo uy vũ, hành lễ với hai người: "hai vị đạo hữu, ta tên Lục Ngô, phụ trách thủ hộ núi này, vừa rồi có nhiều chỗ mạo phạm, xin hai vị đạo hữu bỏ qua".
Trương Tử Tinh tất nhiên phải tỏ vẻ không để ý, khách sáo vài câu, theo Lục Ngô lên núi. Theo đường đi, cảnh núi băng kia dần không thấy nữa, trước mặt toàn một màu trắng tinh khôi, mỹ cảnh khiến người tặc lưỡi khen ngợi, không khí cũng trở nên ấm áp hơn, so với đầy trời băng tuyết bên ngoài, nơi này thực là một thế giới khác biệt. Nơi này gió nhẹ mơn man, cầu vồng chớp động, bốn phía đều là kỳ hoa dị thảo, trân cầm dị thú, không chỉ cảnh đẹp mê người mà linh khí cũng hết sức dày đặc, thực đúng là tiên cảnh chốn phàm gian.
Theo lời giới thiệu của Lục Ngô, bầy quái thú giống dê núi vừa rồi tên gọi Thổ Lũ, trời sinh hung hãn, có thể giết được cả mãnh hổ; đàn quái điểu kia gọi Khâm Nguyên, cái đuôi đầy chất kịch độc, chích một cái là thú vật thường chẳng bao lâu sẽ chết, thân thể nhanh chóng khô rữa, nhiệm vụ của chúng là tuần tra bên ngoài núi Côn Lôn.
Ở phía tây Côn lôn là nơi sinh tồn của mấy loài dị thú như Kỳ Phong Loan điểu, loại trân cầm này trên đầu đeo rắn, dưới chân đạp rắn, phần lưng cũng đeo loài rắn đỏ; phía bắc Côn Lôn là nơi kỳ hoa dị thảo, có những thần vật như Châu thụ, Văn ngọc thù, Kỳ thụ, Bất tử thụ; phía đông Côn Lông là nơi ở của những tiên nô giúp Dao chân nhân luyện chế đan dược; còn lại phía nam là nơi ở của tiên thú, có loài chim sáu đầu, giao long, đại xà, báo đốm…
Đây là lần đầu Trương Tử Tinh được chứng kiến một tòa tiên sơn có quy mô và khí thế như vậy. Nếu coi Tây côn lôn như một tòa thành, vậy Kim ngao đảo, Tam tiên đảo, Hỏa vân động chỉ có thể coi như thị xã mà thôi. Có lẽ chỉ có Bích Du cung phiêu dạt thần bí mới có thể so sánh với nơi này.
Nơi cao nhất Ngọc Sơn là Quỳnh Ngọc cung, nơi ở của Dao chân nhân. Lục Ngô dẫn hai người trèo qua vài hàng thang ngọc, đi qua chín cửa lớn mới lên được đỉnh Ngọc sơn, phía trước đó chính là Quỳnh Ngọc cung vĩ đại kia.
Vừa lên tới đỉnh, một thanh âm trong trẻo lập tức truyền tới: "Lục Ngô sư huynh, đã lâu không gặp, huynh tới thực đúng lúc quá, gần đây ta được sư tôn truyền thụ ít bí thuật, chính muốn cùng sư huynh so tài một phen".
Thanh âm này vang lên trong tai Trương Tử Tinh sao nghe quen tai vậy? chỉ thấy một thiếu nữ áo xanh nhảy nhót chạy ra ngăn đường đi của ba người. Thiếu nữ này tuổi chừng 18, 19, làn da như bạch ngọc, dung nhan tuyệt mỹ, dáng điệu tinh linh nghịch ngợm, một khí chất tự nhiên đầy mỹ lệ, tưởng chừng như khẽ giơ tay ra là có thể chạm đến, nhưng lại không nỡ xâm phạm. Sắc đẹp của nàng không hề thua kém Thương Thanh Quân hay Hạm Chi Tiên, thậm chí còn hơn một chút.
Hạm Chi Tiên cảm giác phu quân mình vừa nhìn thấy mỹ nữ này cả người lập tức run rẩy, sau đó cả người ngây ra, còn tưởng hắn bị sắc đẹp của thiếu nữ này mê hoặc, một cỗ ghen tuông nổi lên, len lén nghéo vào lưng hắn vài cái, thậm chí dùng cả tới tiên lực. Trương Tử Tinh đau tới suýt nhảy dựng lên, quay đầu lại thấy vẻ mặt giận dữ của Hạm Chi Tiên, lúc đó mới biết vị lão bà đại nhân này ăn dấm chua rồi.
Hạm Chi Tiên dùng tiên thức hừ lạnh một tiếng với hắn: "phu quân, trông bộ dạng chàng si mê như vậy, hẳn là nhìn trúng cô gái này rồi?"
Trương Tử Tinh cười khổ một tiếng: "Hạm Chi bảo bối, nàng thực là thông minh hơn người, đoán cái trúng ngay…"
Hạm Chi Tiên càng thêm tức giận, ngón tay dùng lực càng mạnh thêm. Trương Tử Tinh không chút nào dám đề kháng ngăn cản, chỉ đành cười khổ giải thích: "Hạm Chi, chớ giận phu quân nữa, người này là bạn cũ của ta, cũng là vị tủy muội Thanh Quân yêu thích nhất".
Hạm Chi Tiên ở chung cùng Thương Thanh Quân rất tốt, tưng nghe nàng nhiều lần nói qua chuyện gặp gỡ Trương Tử Tinh lúc đầu, lập tức lộ vẻ hiểu ra, bàn tay đang cấu hắn cũng ngừng lại: "chẳng nhẽ đây là vị Đặng Thiền Ngọc trong lời Thanh Quân muội muội?"
Trương Tử Tinh gật đầu – thực không ngờ tại đây lại có thể nhìn thấy vị mỹ nữ nhiều năm tưởng nhớ này!.
Năm đó Đặng Thiền Ngọc từng nói, sư tôn nàng là cao nhân Tây Côn Lôn; mà tại Mai Sơn, khi Lục Áp nói tới sư phụ của Đặng Thiền Ngọc cũng dùng ba chữ "đàn bà dữ" miêu tả, thực không ngờ đó chính là vị Dao chân nhân gặp gỡ nơi Đại Dư tiên sơn. Nhưng từ biểu hiện giúp đỡ hắn của Dao chân nhân, ba chữ "đàn bà dữ" kia xem ra không đúng tí nào. Có điều, Trường Thừa đạo nhân khi nãy cũng nói nàng ta "động chút là thi thuật trừng trị người", chỉ sợ Dao chân nhân thực tế không dễ bắt chuyện đâu.
Giờ Đặng Thiền Ngọc đã trở thành một cô gái trưởng thành, tư thái cũng thành thục hơn xưa không biết bao nhiêu. Nhưng trong mắt Trương Tử Tinh, nàng vẫn là bộ dạng tiểu hiệp nữ ngây thơ ngày đó, ngoài miệng điêu ngoa, nhưng nội tâm lại hết sức đáng yêu.
Lục Ngô vừa nhìn thấy Đặng Thiền Ngọc, lập tức lộ vẻ đau đầu, nói: "tiểu sử muội, ta biết pháp lực muội đại tiến, Ngũ quang thạch không người địch nổi. Không phải sư huynh không muốn so chiêu với muội, nhưng hôm nay có khách quí tới thăm, huynh mang trọng trách trên người không dám chậm trễ, sư muội mau đi thông báo với nương nương một tiếng".
Đặng Thiền Ngọc phát hiện ra ánh mắt Trương Tử Tinh chằm chằm nhìn mình, trong lòng hết sức giận dữ, đưa mắt bực bội nhìn lại hắn, hừ lạnh một tiếng nói: "người này tướng mạo bỉ ổi, tướng mạo tà ác, tưởng không phải loại tốt lành gì!, sư tôn giờ đang nhập đinh, người ngoài không nên kinh động. Nếu muốn ta đi thông báo cũng được, tạm tiếp lấy ba đòn của ta, nếu có thể tiếp được, ta nhất định đi bẩm báo với sư tôn, nếu không được thì mau mau xuống núi đi!".
Hạm Chi Tiên thấy Đặng Thiền Ngọc mô tả Trương Tử Tinh "tướng mạo bỉ ổi, ánh mắt tà ác", thiếu chút phì cười.
Lục Ngô biết vị tiểu sư muội này tính tình khó chiều, nhưng lại được Dao chân nhân yêu thích nhất, vội vàng nói: "tiểu sư muội chớ nên nghịch ngợm nữa, vị khách nhân này là quý khách trọng yếu của nương nương, nương nương từng dặn dò sư huynh, hễ thấy quý khách tới là phải lập tức thông báo, nếu có chậm trễ gì, sư huynh không chịu nổi trách phạt đâu".
Hạm Chi Tiên trong lòng khó hiểu, dùng tiên thức hỏi Trương Tử Tinh: "như Thanh Quân nói, Đặng Thiền Ngọc sớm đã bị chàng hấp dẫn, ngoài lạnh trong nóng, thầm yêu mến từ lâu, giờ sao gặp lại lại có vẻ xa lạ như vậy?"
Trương Tử Tinh cười khổ nói: "có gì đâu, năm đó ta sử dụng diện mạo thật, giờ đeo mặt nạ đầy sẹo này, nàng ta tất nhiên không nhận ra được".
Hạm Chi Tiên cố ý lạnh lùng nói: "chàng thủ đoạn thực cao a, ngay dùng bộ mặt tầm thường này cũng lừa được nữ tử đáng thương như ta vào tay".
Tên này vội vàng giải thích: "đấy chỉ nói rõ Hạm Chi bảo bối nhà ta hết sức chú trọng vẻ đẹp nội tâm a…"
Trương Tử Tinh chính đang cùng Hạm Chi Tiên đùa giỡn trong tiên thức. Đặng Thiền Ngọc bên này khó chịu ánh mắt khinh bạch cảu hắn, bước lại gần, khuôn mặt hết sức lạnh lùng: "ta bất kể ngươi là người nào, hãy đỡ ba đòn của ta rồi hãy nói tiếp".
Trương Tử Tinh mỉm cười, dùng tiên thức trả lời nàng: "đã là Thiền Ngọc tiểu thư có nhã hứng, tại hạ tất nhiên xin phụng bồi".
Đặng Thiền Ngọc nghe hắn xưng hô như vậy, lập tức kinh ngạc, cũng dùng tiên thức hỏi lại: "ngươi là người nào, sao lại biết được tên ta?"
"Tại hạ tên gọi Tử Tinh, danh hiệu Tiêu Dao tán nhân, cũng gọi Tiêu Dao tử. Thiền Ngọc tiểu thư sống trên tiên sơn nhiều năm, tất nhiên không nhớ được hạng tiểu tốt như ta".
Thân hình Đặng Thiền Ngọc run lên, ánh mắt lộ vẻ không tin nổi, vội vàng nhìn chằm chặp khuôn mặt Trương Tử Tinh, đánh giá hồi lâu mới lại dùng tiên thức hỏi: "ngươi rốt cuộc là người nào, chớ định đùa bỡn ta!, hắn…hắn đâu có bộ dạng như ngươi?".
Trương Tử Tinh có ý muốn trêu chọc nàng một chút, than nói: "đây mới là diện mạo chân chính của ta, năm đó khuôn mặt kia dịch dung mà thành cho tiện hành sự thôi. Tiêu thư còn nhớ chuyện thủy tinh ngày xưa không, tính ra, ta còn thiếu tiểu thư không ít nhỉ? Còn có chuyện Chu tước kia nữa…"
Đặng Thiền Ngọc nghe hắn nhắc đến chuyện xưa, trong lòng đột nhiên hết sức vui mừng cùng kích động, cũng không thèm hỏi chuyện diện mạo rốt cuộc ra sao, buột miệng nói: "ngươi chính là tiểu tặc kia?"
Trương Tử Tinh nghe thấy cách xưng hô quen thuộc này, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, lấy Thanh phong ngọc bội kia ra, giơ giơ trước mặt nàng. Đặng Thiền Ngọc nhìn thấy ngọc bội, không còn chút hoài nghi nào nữa, thấy hắn quả nhiên đeo ngọc bội trên người, nhiều năm qua chưa từng hạ xuống, tâm tình nhung nhớ nhiều năm lập tức bộc phát, đôi mắt không nén nổi vài giọt lệ quang.
Do hai người đều nói chuyện trong tiên thức, cho nên Lục Ngô không biết được nội tình trong đó, chỉ thấy vị tiểu sư muội hàng ngày ương ngạnh này vừa đi về hướng Tiêu Dao tử khiêu chiến, sắc mặt đột nhiên thay đổi, động tác cứng đờ, lại thấy Tiêu Dao tử lấy ra cái gì "pháp bảo" giơ lên, biểu tình của tiểu sư muội lập tức lại thay đổi, cuối cùng còn rơi lệ; Lục Ngô tưởng Tiêu Dao tử thi triển thuật mê hoặc gì, ngay bản thân mình cũng không phát hiện được, vội vàng chạy lại nói: "Tiêu Dao dạo hữu, vị tiểu sư muội này của ta ngày thường rất được nương nương sủng ái nên có nhiều chỗ thất lễ, mong đạo hữu không chấp nhặt, hạ thủ lưu tình".
Hạm Chi Tiên tất nhiên đoán được nguyên nhân trong đó, vội giải thích với Lục Ngô: "Lục Ngô đạo hữu không cần lo lắng, ta có thể đảm bảo lệnh sử muội tuyệt sẽ không có nửa điểm bị tổn thương".
Câu này của Hạm Chi Tiên khiến cho Đặng Thiền Ngọc chú ý. Đặng Thiền Ngọc tử tế đánh giá nàng này, dùng tiên thức hỏi Trương Tử Tinh: "tiểu tặc, vị nữ tử này là ai? Thanh Quân tỷ tỷ đâu?"
Trương Tử Tinh vờ lộ vẻ bị thương: "nàng này chính là một trong những nguyên phối phu nhân của ta, còn Thanh Quân nàng…a, chỉ vì Thiên tử nhìn trúng sắc đẹp của nàng, năm năm trước đã thu nàng vào cung, phong làm đương kim Duệ phi nương nương…"
Đặng Thiền Ngọc sớm biết hắn có thê tử từ lâu, nên cũng không có vẻ khó chịu với Hạm Chi Tiên, chỉ là tin tức Thương Thanh Quân trở thành Duệ phi khiến nàng thực kinh hãi, trong lòng không khỏi nổi lên một tia đồng tình với vị Tử Tinh tiên sinh này".
Trương Tử Tinh dùng tiên thức, sơ lược nói qua chuyện Dao chân nhân từng giúp đỡ hắn, lại mời hắn đến Tây côn lôn đàm luận một phen, yêu cầu nàng tạm thời không lộ ra quan hệ với mình. Sau đó, Trương Tử Tinh thu tiên thức lại, trước mặt Lục Ngô và Hạm Chi Tiên, thi một lễ với Đặng Thiền Ngọc: "bần đạo biết tự mình không phải đối thủ của tiểu thư, xin tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho bần đạo một mạng, lại phiền xin thông báo giùm nương nương một tiếng".
Khiến Lục Ngô tròn mắt ngạc nhiên là, trước sự "xin xỏ" của Tiêu Dao tử, vị tiểu sư muội của mình đột nhiên đỏ hồng hai má, không lập tức xuất thủ, mà ngược lại chăm chú nhìn Tiêu Dao tử, sau đó từ từ bước lại gần. Đột nhiên nghe thấy Trương Tử Tinh rên lên một tiếng, thì ra Đặng Thiền Ngọc đã hung hăng dẫm một cước lên chân hắn, sau đó dưới vẻ khóc cười không xong của Lục Ngô và Hạm Chi Tiên, nàng dương dương đắc ý rời đi.
"Ai bảo ngươi năm đó dùng diện mạo giả tới lừa ta!", tiên thức Trương Tử Tinh vang lên tiếng thì thầm của Đặng Thiền Ngọc, hắn không khỏi cười khổ: quả nhiên nàng vẫn là vị tiểu hiệp nữ hung hăng tinh nghịch ngày xưa a…, chờ lúc nói cho nàng thân phận thực sự của mình, chỉ sợ lại ăn không ít khổ vào đầu rồi.
Đặng Thiền Ngọc tuy dẫm hắn một cái, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào cung thông báo cho sư tôn. Dao chân nhân vừa nghe Tiêu Dao tử tới, lập tức dừng nhập định lại, lệnh Đặng Thiền Ngọc lập tức mời Tiêu Dao tử tiến vào Quỳnh Ngọc Cung.