Cột đá phong ấn bị vỡ khiến Trường Thừa đạo nhân trên bờ phát sinh cảm ứng, vội vàng niệm chú ngữ, cả Nhạc Du Sơn tức thì một trận chao đảo, cây cỏ toàn bộ khô kiệt, băng đá tan ra. Lượng lớn Kim dực ngư theo tiếng triệu hoán của Trường Thừa đạo nhân bay lên khỏi mặt nước. Trường Thừa đạo nhân hai mắt bắn hàn quang, chỉ vào bầy Kim dực ngư một cái, bầy cá lộ vẻ đau đớn co rút lại, trên người mỗi con ứa ra chất dịch màu vàng, rồi nhanh chóng chết đi. Những con Kim dực còn lại thấy thế đều sợ hãi muốn bỏ trốn, nhưng bị pháp thuật giam cầm không thể động đậy. Dưới tác dụng của dịch thử Kim dực ngư, cả mặt nước dần biến thành màu vàng chanh kỳ dị.
"Tật!", Trường Thừa đạo nhân phất tay một cái, nước sông màu vàng tức thì dựng lên, thạch thai dưới đáy nước theo đó phát ra tinh quang chói lóa.
Trương Tử Tinh đang cầm Kiền thích thần phủ định đi về phía thạch thai, đột nhiên thấy tinh quang hiện ra nơi phía trước, trọng lực xung quanh đột nhiên mạnh lên gấp trăm ngàn lần, cơ hồ không sao đứng vững. Trương Tử Tinh biết đây hẳn là do tên Trường Thừa đạo nhân kia làm ra, mà giờ Hóa xà hi sinh tính mạng đã phá được phong ấn trên cột đá, lấy được Kiền thích thần phủ, chỉ thiếu bước cuối cùng phá thạch thai ra. Hắn nghiến răng, toàn lực vận chuyển tiên lực trong cơ thể, gian nan tiến lại phía thạch thai.
Vừa rồi Trường Thừa đạo nhân chính là dùng bí thuật hi sinh sinh linh trên Nhạc Du sơn cùng tính mạng Kim dực ngư, phát động trận pháp phòng ngự quanh Thôi tinh luân. Đột nhiên một đạo kim quang từ vân vụ phía xa xa theo gió bắn tới, từ nhỏ hóa to rơi xuống Nhạc Du sơn, hiện ra bản thể là một đóa hoa năm cánh rất lớn, tỏa ra từng làn sóng lực lượng tán ra không ngừng. Nhạc Du sơn vốn đang chấn động giờ chịu tác dụng của lực lượng này dần yên tĩnh lại, Kim dực ngư may mắn sống sót cũng kinh hoàng chạy tứ phía mong tránh né, nước sông dâng bắn lên kia cũng hóa thành khối băng.
Trong động đá, Trương Tử Tinh đang khổ sở kháng cự trọng lực, đột nhiên thấy thân hình nhẹ hẳn, áp lực yếu đi nhiều, thiếu chút mất trọng tâm ngã lăn quay ra. Tuy hắn không biết đáo để có biến cố gì phát sinh, nhưng biết giờ là cơ hội khó có được, vội vàng nắm chặt thời cơ, thân hình co một cái, nhảy tới trước mặt đài đá hình tròn, giơ Kiền thích thần thủ cao quá đầu, chém thẳng xuống thạch thai.
Trường Thừa đạo nhân không ngờ tại thời khắc quan trọng này lại thấy Kim hoa năm cánh xuất hiện, trong lòng nóng nảy vô cùng, tay liên tiếp chỉ vào nước sông, nhưng không cách nào phá được lớp băng kia.
"Tây Côn Lôn là tiên vực của ta, đừng tưởng đây là Thiên giới của ngươi", trong cánh hóa từ từ xuất hiện một thân ảnh nữ tính xinh đẹp, chính là Dao chân nhân!.
Trường Thừa đạo nhân biến sắc nói: "Thiên Dao, ta biết nàng căm hận Hạo Thiên, nhưng chuyện cũ đã qua, hắn cũng là bất đắc dĩ mà làm vậy, nàng để trong lòng quá lâu làm gì? Hơn nữa, nàng không nên vì báo phục mà tự triêm nhiễm món đại nhân quả này!". Dao chân nhân hừ lạnh nói: "Cái gì muốn báo phục? ta sớm đã chết lặng từ lâu, ngươi cũng không xứng có ý nghĩ này! Chớ ngậm máu phun người ô uế ta!. Ta là chủ nhân Tây Côn Lôn, ngươi lại ở đây thi thuật phá hoại tiên vực của ta, ta phải ra tay ngăn cản, có cái nhân quả khỉ gì ở đây?"
Hai người chính đang tranh luận, ở dưới này Trương Tử Tinh đang định chém Kiền thích thần phủ xuống thì lập tức gặp ngay một luồng lực lượng vô hình ngăn cản. Hình Thiên bị nhốt trong thạch thai tức thì phát ra lực lượng cường đại áp chế sức mạnh kia xuống, Trương Tử Tinh chỉ thấy thần phủ trong tay tựa hồ bị thứ gì kêu gọi, tự động mãnh liệt chém xuống, trường lực kia lập tức bị xé nát ra. Một búa này khiến lớp đá bên ngoài thạch thai vỡ vụn, lộ ra sắc vàng chớp động phía trong.
Kiền thích thần phủ sắc bén vô cùng, khảm thẳng vào lớp kim loại vàng kia. Trương Tử Tinh lại gặp phải sức phản lực kinh người, toàn thân chấn động bắn tung ra xa, rơi thẳng xuống vách tường đá, vách tường lõm hẳn thành hình người. May nhục thân hắn hết sức mạnh mẽ, tiên lực tuần hoàn một vòng rốt cuộc cũng bình an vô sự.
Từ thạch thai bị hư hại kia một cỗ khói xám đột nhiên bay ra, từ từ ngưng tụ lại thành một cánh tay thực thể, nắm lấy Càn thích thần phủ, chém xuống thạch thai.
Trường Thừa đạo nhân đang có ý đồ khuyên nhủ Dao chân nhân dừng tay, đột nhiên nghe cả Nhạc Du Sơn chấn động, khối băng trên mặt sông tức thì vỡ vụn. Một cảm giác bất tường hiện lên trong lòng Trường Thừa đạo nhân, sắc mặt hắn không khỏi đại biến. Tại lúc này, mặt đất dưới chân hắn đột nhiên cắt thành hai nửa thành như một khe núi vậy. Cùng lúc này, một con cự thú màu đen phá đất bay lên, lao thẳng tới Trường Thừa đạo nhân.
Thân hình Trường Thừa đạo nhân như cành liễu mềm mại, chuyển mình theo gió dễ dàng tránh đi. Nhưng tại lúc hắn nhấc chân khỏi mặt đất, đột nhiên lộ vẻ kinh hãi, cao quan (một loại mũ) trên đầu đột nhiên bị cắt làm hai rơi xuống, bộ dạng hắn tức thì hoảng hốt lên, đâu còn vẻ thế ngoại cao nhân gì như lúc trước.
Vừa rồi Trường Thừa đạo nhân sử dụng là một loại Na di tiên quyết cực kỳ ảo diệu, nếu không phải pháp bảo đặc thù tuyệt không thể thương tổn được hắn. Đâu ngờ lực công kích của hung thú kia lại ẩn chứa một cỗ lực lượng pháp tắc kỳ dị, phảng phất có thể khóa lấy không gian, hoàn toàn không coi tiên quyết kia vào đâu, chém đứt ngay cao quan trên đầu hắn.
Thân hình hung thú từ từ thu lại, hóa thành một thanh Thần phủ, rơi vào trong tay một người. Người này thân hình cường tráng, nhưng lại không có đầu, cánh tay còn lại ôm một thứ hình như là thi thể của một quái xà. Đồng thời xuất hiện còn có Trương Tử Tinh và Hạm Chi Tiên.
Trường Thừa đạo nhân cả người run lên, ánh mắt hết sức cảnh giác nhìn người không đầu, mồm luôn miệng kêu: "Thiên Dao, nếu nàng không muốn dính vào đại nhân quả, mau mau giúp ta một tay phong bế yêu ma này lại!".
Đâu ngờ không nghe thấy Dao chân nhân đáp lời, hắn ngẩn ra nhìn lại, thì thấy Dao chân nhân và Kim hoa năm cánh kia đã biến mất tự bao giờ, phảng phất chưa từng xuất hiện qua. Đồng thời Trường Thừa đạo nhân thấy thân thể mình nảy lên một cái, tiên lực toàn thân đột ngột bị giảm đi vài phần từ lúc nào, lòng biết hẳn là Dao chân nhân kia giở trò, tức giận vô cùng, nhịn không nổi chửi một tiếng: "tiện nhân!".
Tại giây phút hắn phân thần đấy, thanh đại phủ bên này đã hóa thành một tia chớp đen, nháy mắt đã đánh tới trước người hắn.
Tia chớp lóe qua, thân hình Trường Thừa đạo nhân bị chém thành hai mảnh, nhưng chờ một tia kim quang lóe lên, hai nửa thân hình kia lại hợp lại một chỗ, khôi phục lại nguyên hình, nhưng quang mang trên người Trường Thừa đạo nhân cũng ảm đạm đi không ít, tất nhiên là bị thương không nhỏ. Hắn sợ hãi rít lên một tía, hóa thành kim quang bay đi.
Trong lúc hắn bỏ chạy đó, tia chớp kia một lần nữa đánh lại chém trúng ngay vai hắn, ngay phất trần trong tay cũng bị chém thành hai nửa. Trường Thừa đạo nhân đau đớn kêu một tiếng, không kịp dừng lại khôi phục thương thế, độn quang lại nhanh hơn vài nhịp, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Hình Thiên đuổi theo không kịp đành hạ xuống đất, buồn rầu nhìn thi thể Hóa xà trong tay. Trương Tử Tinh và Hạm Chi Tiên tận mắt nhìn thấy cảnh Hóa xà hi sinh, đều thấy được cảm giác của Hóa xà với Hình Thiên tuyệt không đơn giản chỉ là lòng biết ơn với ân nhân bình thường. Hóa xà không tiếc mọi thứ lưu lại trong động đá, chỉ sợ là muốn vĩnh viễn yên lặng làm bạn bên người nam tử không đầu này.
Lúc này từ ngọn Ngọc Sơn vân vụ bao phủ kia lại có ba đạo thanh quang bay tới, nháy mắt đã tới Nhạc Du sơn, hạ xuống trước mặt ba người Trương Tử Tinh, chính là ba vị mỹ nữ "sinh ba" bên người Dao chân nhân, Tiểu Thanh cùng hai vị tỷ tỷ của nàng.
Ba nàng đồng loạt thi lễ với Trương Tử Tinh: "nô tỳ tham kiến Bệ hạ, phụng ngọc chỉ của nương nương, xin mời Bệ hạ cùng hai vị đạo hữu tới Quỳnh Ngọc cung một chuyến".
Hình Thiên nghe thấy nàng xưng hô "Bệ hạ", không khỏi quay sang nhìn Trương Tử Tinh một cái, dáng vẻ rất bất ngờ. Trương Tử Tinh biết thân phận mình sớm muộn cũng phải nói cho Hình Thiên biết, tạm thời cũng không giải thích, đáp lời ba nàng kia: "xin ba vị đạo hữu dẫn đường". Nguồn truyện:
Hình Thiên đột nhiên mở miệng nói: "các người cứ đi trước, ta sẽ ở đây chờ".
Trương Tử Tinh hiểu được tâm tình của Hình Thiên lúc này, gật đầu đồng ý, cùng Hạm Chi Tiên theo ba nàng kia bay lên đỉnh Tây Côn Lôn.
Lên tới đỉnh Ngọc Sơn, thấy ngay Dao chân nhân đang đứng trước cửa Quỳnh Ngọc cung nghênh đón.
Trải qua một loạt chuyện vừa rồi, Trương Tử Tinh sớm chỉ còn cảnh giác và đề phòng với vị nữ chủ nhân xinh đẹp của Tây Côn Lôn này. Hắn giờ chỉ mong sao sớm ngày cứu được Đặng Thiền Ngọc thoát khỏi cảnh bị giam trong Minh Hỏa động, rồi cùng Hạm Chi Tiên bình an rời khỏi mảnh đất đầy bí ẩn này.
Tiến vào đại điện, chủ khách ngồi xuống. Trương Tử Tinh hướng Dao chân nhân thi lễ nói: "nương nương!, Tử Tân trải qua vô số gian khổ, rốt cuộc không nhục sứ mệnh hái được ba vị tiên thảo, giờ xin dâng cho nương nương. Xin nương nương làm theo lời hữa tha tội cho Đặng Thiền Ngọc, thả nàng ra khỏi Minh hỏa động".
Dao chân nhân bình thản nhìn Hạm Chi Tiên lấy ra ba cây tiên thảo, nói: "Bệ hạ quả là người trọng tình trọng nghĩa, vì tiểu đồ mà không tiếc xông vào cấm trận dưới đáy nước kia lấy được tiên thảo, đã là như vậy, ta lập tức thả Thiền Ngọc ra".
"Tiểu Thanh, ngươi hãy đi Minh hỏa động một chuyến", Dao chân nhân nói xong, dặn dò Tiểu Thanh bên người một tiếng. Nàng này nghe lệnh rời đi đại điện, lúc đi ngang qua người Trương Tử Tinh tựa hồ có cười một cái.
Trương Tử Tinh không có tâm tình để ý đến nụ cười của Tiểu Thanh, trong đầu giờ nghe câu "không tiếc hết thảy xông vào cấm trận nơi đáy nước hái được tiên thảo" kia sao mà ngứa tai thế - rõ ràng là nàng ta thi kễ, lừa mình tới Nhạc Du sơn, kết quả rơi vào Phong ma đại trận, cứu được Hình Thiên, giờ còn ra vẻ nói năng như vậy!.
Dao chân nhân không hề sai người tới lấy tiên thảo trong tay Hạm Chi Tiên, mà nhẹ nhàng phất tay một cái, một thạch giản cùng một túi pháp bảo tinh xảo liền xuất hiện trên bàn ngọc trước mặt Hạm Chi Tiên.
"Hạm Chi đạo hữu, ta nghe Thiền Ngọc nói qua, đạo hữu muốn Thất diệp huyền minh thảo này là để luyện chế Dịch cân tiên đan, hẳn đạo hữu cũng là người tinh thông thuật này", vẻ mặt băng sương của Dao chân nhân lộ ra chút hòa hoãn: "dây là thượng cổ đan quyển Khảm Tiết, trên có ghi nhiều loại đan thuật bí truyền, trong Tây Côn Lôn của ta cũng tuyệt có thể xưng là kỳ trân thượng cổ. Giờ ta đem vật này tặng cho đạo hữu, xin chớ chối từ".
Hạm Chi Tiên nghe đến tên "Khảm Tiết" thì không khỏi giật mình: nghe nói sách này trân quý vô cùng, ghi đủ các loại đan dược học tinh thâm nhất cùng các bí phương bất truyền, đối với người đam mê luyện đan như nàng thì đây không kém gì Tiên thiên bảo vật, thực không ngờ vật này lại nằm trong tay Dao chân nhân nhân, mà nàng ta lại "tùy tiện" dễ dàng đưa cho mình như vậy!.
Hạm Chi Tiên mặc dù động tâm lắm rồi, nhưng cũng không dám tự tiện thu lấy, đưa ánh mắt xin ý kiến nhìn Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh cười lạnh trong lòng: cái này có là gì? Đánh một gậy lại cho một củ cà rốt? giờ đã bị Dao chân nhân tính kế, vậy cuốn sách này mình có cũng là hợp lí thôi, liền gật đầu đáp lại ánh mắt chờ mong của Hạm Chi Tiên.
Chỉ thấy Dao chân nhân lại nói: "trong Khảm Tiết, có một loại La Thiên tẩy tủy đan, công hiệu còn hơn xa Dịch cân tiên đan, dược liệu chính chính là Thất diệp huyền minh thảo, Thủy ngọc tiên lan và Hắc huyền thảo cùng một ít tiên thảo dược tài khác, tất cả đều có đủ trong túi pháp bảo kia, toàn bộ tặng cho đạo hữu, mong đạo hữu có thể sử dụng thực hiệu quả".
Trương Tử Tinh khẽ nhíu mày: thì ra ba loại tiên thảo kia chính là chủ vị trong La thiên tẩy tủy đan. Nói như vậy, Dao chân nhân đã sớm tính kế này lâu rồi, rõ ràng cũng không có ác ý, nhưng chuyện này rốt cuộc có bí ẩn gì trong đó?
Hạm Chi Tiên được phu quân đồng ý, vội vàng tạ ân Dao chân nhân, trong miệng vẫn lo lắng hỏi lại một câu: "đa tạ nương nương tặng bảo vật. Chỉ là ta thu lấy vật này sẽ không phải đáp ứng yêu cầu gì của nương nương chứ?"
Dao chân nhân biết Hạm Chi Tiên vẫn còn cố kỵ lời nói của mình hôm trước, kêu tặng bảo vật cho nàng đổi lấy yêu cầu rời xa Trương Tử Tinh, lập tức lắc lắc đầu ý không phải, Hạm Chi Tiên giờ mới hoan hỉ thu lấy bảo vật hiếm có này.
Lúc này Tiểu Thanh đi Minh hỏa động đã trở lại, đằng sau chính là Đặng Thiền Ngọc Trương Tử Tinh lo lắng đã lâu,
Trương Tử Tinh thấy Đặng Thiền Ngọc tinh thần rất tốt, không có chút mệt mỏi vì chịu phạt nào như trong tưởng tượng, rất lấy làm kỳ quái. Liền nghe Đặng Thiền Ngọc hành lễ với Dao chân nhân: "sư tôn, đồ nhi đang tu luyện trong Minh hảo động, không biết sư tôn sai sư tỷ gọi về có gì phân phó?"
Dao chân nhân mỉm cười, chỉ tay vào Trương Tử Tinh nói: "vị Bệ hạ này ỷ vào vũ lực một đường xông lên Quỳnh Ngọc cung, còn đả thương Lục Ngô cùng nhiều người khác, hủy đi lầu các vô số, uy hiếp ta phải giao ngươi ra. Ta bất đăc dĩ, đành phải cắt ngang tu luyện của ngươi gọi ra đây gặp mặt".
Trương Tử Tinh nghe vậy tức thì ngây người ra: Đặng Thiền Ngọc ở trong Minh hỏa động…tu luyện?
Đặng Thiền Ngọc nghe Trương Tử Tinh vì mình mà đánh lên Quỳnh Ngọc cung, còn làm trọng thương Lục Ngô, vừa thấy ngọt ngào trong lòng vừa thấy kinh ngạc, dùng tiên thức truyền âm nói: "tiểu tặc, nhớ năm đó ngươi chỉ có tu vi Kim đan, giờ sao lại lợi hại như vậy, lại có thể đánh trọng thương Lục Ngô sư huynh? Chỉ có điều hành động lần này thực quá vô lễ, nếu sư tôn trách tội ta cũng không biết phải làm sao".
Trương Tử Tinh vội vàng hỏi nàng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Đáp án của Đặng Thiền Ngọc khiến hắn đơ ra: thì ra, ngày đó Đặng Thiền Ngọc tới Tây Phố hái trộm Thất diệp huyền minh thảo thì bị tiên nữ trông coi Tây phố phát hiện, kinh động tới Dao chân nhân. Dao chân nhân hỏi nàng rõ nguyên nhân trộm thảo xong, không hề trừng phạt nàng, lại đồng ý cho nàng hái Thất diệp huyền minh thảo về cho hắn, yêu cầu duy nhất là nàng phải ở trong Minh hỏa động tu luyện Thái âm tiên quyết của sư môn tới tầng thứ ba. Đặng Thiền Ngọc vốn đã tu luyện tới tầng thứ hai đỉnh phong, gần đây đã có chút dấu hiệu đột phá, lập tức đáp ứng, cao hứng đi tới Minh hỏa động, lại xin sư tôn kể lại chuyện này với Trương Tử Tinh.
Như vậy xem ra, hành động ngày hôm sau xông lên Quỳnh Ngọc cung, đả thương Lục Ngô của Trương Tử Tinh thực sự là vô lễ rồi. Dù Đặng Thiền Ngọc đã xin Dao chân nhân chuyển lời, nhưng nàng ta có thể kiếm cớ nói rằng người nàng ta sai đi thông báo với Trương Tử Tinh còn chưa tới hắn đã tự tiện xông lên núi rồi. Nếu không có chuyện này, hành động tiếp đó tới Nhạc Du sơn cứu Hình Thiên ra cũng không tồn tại, như vậy xem, đây là một kế hoạch chỉnh tề rồi.
Trương Tử Tinh đưa ánh mắt nhìn vị "siêu đạo diễn" Dao chân nhân này, lòng càng thêm cảnh giác: Thần thông của nàng ta tuy cũng được, nhưng tâm kế lại cao đến kinh người, từng bước từng bước đều sớm tính toán. Nếu có dạng địch nhân như vậy, tuyệt không phải là sự tình gì đáng vui vẻ.
Cột đá phong ấn bị vỡ khiến Trường Thừa đạo nhân trên bờ phát sinh cảm ứng, vội vàng niệm chú ngữ, cả Nhạc Du Sơn tức thì một trận chao đảo, cây cỏ toàn bộ khô kiệt, băng đá tan ra. Lượng lớn Kim dực ngư theo tiếng triệu hoán của Trường Thừa đạo nhân bay lên khỏi mặt nước. Trường Thừa đạo nhân hai mắt bắn hàn quang, chỉ vào bầy Kim dực ngư một cái, bầy cá lộ vẻ đau đớn co rút lại, trên người mỗi con ứa ra chất dịch màu vàng, rồi nhanh chóng chết đi. Những con Kim dực còn lại thấy thế đều sợ hãi muốn bỏ trốn, nhưng bị pháp thuật giam cầm không thể động đậy. Dưới tác dụng của dịch thử Kim dực ngư, cả mặt nước dần biến thành màu vàng chanh kỳ dị.
"Tật!", Trường Thừa đạo nhân phất tay một cái, nước sông màu vàng tức thì dựng lên, thạch thai dưới đáy nước theo đó phát ra tinh quang chói lóa.
Trương Tử Tinh đang cầm Kiền thích thần phủ định đi về phía thạch thai, đột nhiên thấy tinh quang hiện ra nơi phía trước, trọng lực xung quanh đột nhiên mạnh lên gấp trăm ngàn lần, cơ hồ không sao đứng vững. Trương Tử Tinh biết đây hẳn là do tên Trường Thừa đạo nhân kia làm ra, mà giờ Hóa xà hi sinh tính mạng đã phá được phong ấn trên cột đá, lấy được Kiền thích thần phủ, chỉ thiếu bước cuối cùng phá thạch thai ra. Hắn nghiến răng, toàn lực vận chuyển tiên lực trong cơ thể, gian nan tiến lại phía thạch thai.
Vừa rồi Trường Thừa đạo nhân chính là dùng bí thuật hi sinh sinh linh trên Nhạc Du sơn cùng tính mạng Kim dực ngư, phát động trận pháp phòng ngự quanh Thôi tinh luân. Đột nhiên một đạo kim quang từ vân vụ phía xa xa theo gió bắn tới, từ nhỏ hóa to rơi xuống Nhạc Du sơn, hiện ra bản thể là một đóa hoa năm cánh rất lớn, tỏa ra từng làn sóng lực lượng tán ra không ngừng. Nhạc Du sơn vốn đang chấn động giờ chịu tác dụng của lực lượng này dần yên tĩnh lại, Kim dực ngư may mắn sống sót cũng kinh hoàng chạy tứ phía mong tránh né, nước sông dâng bắn lên kia cũng hóa thành khối băng.
Trong động đá, Trương Tử Tinh đang khổ sở kháng cự trọng lực, đột nhiên thấy thân hình nhẹ hẳn, áp lực yếu đi nhiều, thiếu chút mất trọng tâm ngã lăn quay ra. Tuy hắn không biết đáo để có biến cố gì phát sinh, nhưng biết giờ là cơ hội khó có được, vội vàng nắm chặt thời cơ, thân hình co một cái, nhảy tới trước mặt đài đá hình tròn, giơ Kiền thích thần thủ cao quá đầu, chém thẳng xuống thạch thai.
Trường Thừa đạo nhân không ngờ tại thời khắc quan trọng này lại thấy Kim hoa năm cánh xuất hiện, trong lòng nóng nảy vô cùng, tay liên tiếp chỉ vào nước sông, nhưng không cách nào phá được lớp băng kia.
"Tây Côn Lôn là tiên vực của ta, đừng tưởng đây là Thiên giới của ngươi", trong cánh hóa từ từ xuất hiện một thân ảnh nữ tính xinh đẹp, chính là Dao chân nhân!.
Trường Thừa đạo nhân biến sắc nói: "Thiên Dao, ta biết nàng căm hận Hạo Thiên, nhưng chuyện cũ đã qua, hắn cũng là bất đắc dĩ mà làm vậy, nàng để trong lòng quá lâu làm gì? Hơn nữa, nàng không nên vì báo phục mà tự triêm nhiễm món đại nhân quả này!". Dao chân nhân hừ lạnh nói: "Cái gì muốn báo phục? ta sớm đã chết lặng từ lâu, ngươi cũng không xứng có ý nghĩ này! Chớ ngậm máu phun người ô uế ta!. Ta là chủ nhân Tây Côn Lôn, ngươi lại ở đây thi thuật phá hoại tiên vực của ta, ta phải ra tay ngăn cản, có cái nhân quả khỉ gì ở đây?"
Hai người chính đang tranh luận, ở dưới này Trương Tử Tinh đang định chém Kiền thích thần phủ xuống thì lập tức gặp ngay một luồng lực lượng vô hình ngăn cản. Hình Thiên bị nhốt trong thạch thai tức thì phát ra lực lượng cường đại áp chế sức mạnh kia xuống, Trương Tử Tinh chỉ thấy thần phủ trong tay tựa hồ bị thứ gì kêu gọi, tự động mãnh liệt chém xuống, trường lực kia lập tức bị xé nát ra. Một búa này khiến lớp đá bên ngoài thạch thai vỡ vụn, lộ ra sắc vàng chớp động phía trong.
Kiền thích thần phủ sắc bén vô cùng, khảm thẳng vào lớp kim loại vàng kia. Trương Tử Tinh lại gặp phải sức phản lực kinh người, toàn thân chấn động bắn tung ra xa, rơi thẳng xuống vách tường đá, vách tường lõm hẳn thành hình người. May nhục thân hắn hết sức mạnh mẽ, tiên lực tuần hoàn một vòng rốt cuộc cũng bình an vô sự.
Từ thạch thai bị hư hại kia một cỗ khói xám đột nhiên bay ra, từ từ ngưng tụ lại thành một cánh tay thực thể, nắm lấy Càn thích thần phủ, chém xuống thạch thai.
Trường Thừa đạo nhân đang có ý đồ khuyên nhủ Dao chân nhân dừng tay, đột nhiên nghe cả Nhạc Du Sơn chấn động, khối băng trên mặt sông tức thì vỡ vụn. Một cảm giác bất tường hiện lên trong lòng Trường Thừa đạo nhân, sắc mặt hắn không khỏi đại biến. Tại lúc này, mặt đất dưới chân hắn đột nhiên cắt thành hai nửa thành như một khe núi vậy. Cùng lúc này, một con cự thú màu đen phá đất bay lên, lao thẳng tới Trường Thừa đạo nhân.
Thân hình Trường Thừa đạo nhân như cành liễu mềm mại, chuyển mình theo gió dễ dàng tránh đi. Nhưng tại lúc hắn nhấc chân khỏi mặt đất, đột nhiên lộ vẻ kinh hãi, cao quan (một loại mũ) trên đầu đột nhiên bị cắt làm hai rơi xuống, bộ dạng hắn tức thì hoảng hốt lên, đâu còn vẻ thế ngoại cao nhân gì như lúc trước.
Vừa rồi Trường Thừa đạo nhân sử dụng là một loại Na di tiên quyết cực kỳ ảo diệu, nếu không phải pháp bảo đặc thù tuyệt không thể thương tổn được hắn. Đâu ngờ lực công kích của hung thú kia lại ẩn chứa một cỗ lực lượng pháp tắc kỳ dị, phảng phất có thể khóa lấy không gian, hoàn toàn không coi tiên quyết kia vào đâu, chém đứt ngay cao quan trên đầu hắn.
Thân hình hung thú từ từ thu lại, hóa thành một thanh Thần phủ, rơi vào trong tay một người. Người này thân hình cường tráng, nhưng lại không có đầu, cánh tay còn lại ôm một thứ hình như là thi thể của một quái xà. Đồng thời xuất hiện còn có Trương Tử Tinh và Hạm Chi Tiên.
Trường Thừa đạo nhân cả người run lên, ánh mắt hết sức cảnh giác nhìn người không đầu, mồm luôn miệng kêu: "Thiên Dao, nếu nàng không muốn dính vào đại nhân quả, mau mau giúp ta một tay phong bế yêu ma này lại!".
Đâu ngờ không nghe thấy Dao chân nhân đáp lời, hắn ngẩn ra nhìn lại, thì thấy Dao chân nhân và Kim hoa năm cánh kia đã biến mất tự bao giờ, phảng phất chưa từng xuất hiện qua. Đồng thời Trường Thừa đạo nhân thấy thân thể mình nảy lên một cái, tiên lực toàn thân đột ngột bị giảm đi vài phần từ lúc nào, lòng biết hẳn là Dao chân nhân kia giở trò, tức giận vô cùng, nhịn không nổi chửi một tiếng: "tiện nhân!".
Tại giây phút hắn phân thần đấy, thanh đại phủ bên này đã hóa thành một tia chớp đen, nháy mắt đã đánh tới trước người hắn.
Tia chớp lóe qua, thân hình Trường Thừa đạo nhân bị chém thành hai mảnh, nhưng chờ một tia kim quang lóe lên, hai nửa thân hình kia lại hợp lại một chỗ, khôi phục lại nguyên hình, nhưng quang mang trên người Trường Thừa đạo nhân cũng ảm đạm đi không ít, tất nhiên là bị thương không nhỏ. Hắn sợ hãi rít lên một tía, hóa thành kim quang bay đi.
Trong lúc hắn bỏ chạy đó, tia chớp kia một lần nữa đánh lại chém trúng ngay vai hắn, ngay phất trần trong tay cũng bị chém thành hai nửa. Trường Thừa đạo nhân đau đớn kêu một tiếng, không kịp dừng lại khôi phục thương thế, độn quang lại nhanh hơn vài nhịp, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Hình Thiên đuổi theo không kịp đành hạ xuống đất, buồn rầu nhìn thi thể Hóa xà trong tay. Trương Tử Tinh và Hạm Chi Tiên tận mắt nhìn thấy cảnh Hóa xà hi sinh, đều thấy được cảm giác của Hóa xà với Hình Thiên tuyệt không đơn giản chỉ là lòng biết ơn với ân nhân bình thường. Hóa xà không tiếc mọi thứ lưu lại trong động đá, chỉ sợ là muốn vĩnh viễn yên lặng làm bạn bên người nam tử không đầu này.
Lúc này từ ngọn Ngọc Sơn vân vụ bao phủ kia lại có ba đạo thanh quang bay tới, nháy mắt đã tới Nhạc Du sơn, hạ xuống trước mặt ba người Trương Tử Tinh, chính là ba vị mỹ nữ "sinh ba" bên người Dao chân nhân, Tiểu Thanh cùng hai vị tỷ tỷ của nàng.
Ba nàng đồng loạt thi lễ với Trương Tử Tinh: "nô tỳ tham kiến Bệ hạ, phụng ngọc chỉ của nương nương, xin mời Bệ hạ cùng hai vị đạo hữu tới Quỳnh Ngọc cung một chuyến".
Hình Thiên nghe thấy nàng xưng hô "Bệ hạ", không khỏi quay sang nhìn Trương Tử Tinh một cái, dáng vẻ rất bất ngờ. Trương Tử Tinh biết thân phận mình sớm muộn cũng phải nói cho Hình Thiên biết, tạm thời cũng không giải thích, đáp lời ba nàng kia: "xin ba vị đạo hữu dẫn đường". Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Hình Thiên đột nhiên mở miệng nói: "các người cứ đi trước, ta sẽ ở đây chờ".
Trương Tử Tinh hiểu được tâm tình của Hình Thiên lúc này, gật đầu đồng ý, cùng Hạm Chi Tiên theo ba nàng kia bay lên đỉnh Tây Côn Lôn.
Lên tới đỉnh Ngọc Sơn, thấy ngay Dao chân nhân đang đứng trước cửa Quỳnh Ngọc cung nghênh đón.
Trải qua một loạt chuyện vừa rồi, Trương Tử Tinh sớm chỉ còn cảnh giác và đề phòng với vị nữ chủ nhân xinh đẹp của Tây Côn Lôn này. Hắn giờ chỉ mong sao sớm ngày cứu được Đặng Thiền Ngọc thoát khỏi cảnh bị giam trong Minh Hỏa động, rồi cùng Hạm Chi Tiên bình an rời khỏi mảnh đất đầy bí ẩn này.
Tiến vào đại điện, chủ khách ngồi xuống. Trương Tử Tinh hướng Dao chân nhân thi lễ nói: "nương nương!, Tử Tân trải qua vô số gian khổ, rốt cuộc không nhục sứ mệnh hái được ba vị tiên thảo, giờ xin dâng cho nương nương. Xin nương nương làm theo lời hữa tha tội cho Đặng Thiền Ngọc, thả nàng ra khỏi Minh hỏa động".
Dao chân nhân bình thản nhìn Hạm Chi Tiên lấy ra ba cây tiên thảo, nói: "Bệ hạ quả là người trọng tình trọng nghĩa, vì tiểu đồ mà không tiếc xông vào cấm trận dưới đáy nước kia lấy được tiên thảo, đã là như vậy, ta lập tức thả Thiền Ngọc ra".
"Tiểu Thanh, ngươi hãy đi Minh hỏa động một chuyến", Dao chân nhân nói xong, dặn dò Tiểu Thanh bên người một tiếng. Nàng này nghe lệnh rời đi đại điện, lúc đi ngang qua người Trương Tử Tinh tựa hồ có cười một cái.
Trương Tử Tinh không có tâm tình để ý đến nụ cười của Tiểu Thanh, trong đầu giờ nghe câu "không tiếc hết thảy xông vào cấm trận nơi đáy nước hái được tiên thảo" kia sao mà ngứa tai thế - rõ ràng là nàng ta thi kễ, lừa mình tới Nhạc Du sơn, kết quả rơi vào Phong ma đại trận, cứu được Hình Thiên, giờ còn ra vẻ nói năng như vậy!.
Dao chân nhân không hề sai người tới lấy tiên thảo trong tay Hạm Chi Tiên, mà nhẹ nhàng phất tay một cái, một thạch giản cùng một túi pháp bảo tinh xảo liền xuất hiện trên bàn ngọc trước mặt Hạm Chi Tiên.
"Hạm Chi đạo hữu, ta nghe Thiền Ngọc nói qua, đạo hữu muốn Thất diệp huyền minh thảo này là để luyện chế Dịch cân tiên đan, hẳn đạo hữu cũng là người tinh thông thuật này", vẻ mặt băng sương của Dao chân nhân lộ ra chút hòa hoãn: "dây là thượng cổ đan quyển Khảm Tiết, trên có ghi nhiều loại đan thuật bí truyền, trong Tây Côn Lôn của ta cũng tuyệt có thể xưng là kỳ trân thượng cổ. Giờ ta đem vật này tặng cho đạo hữu, xin chớ chối từ".
Hạm Chi Tiên nghe đến tên "Khảm Tiết" thì không khỏi giật mình: nghe nói sách này trân quý vô cùng, ghi đủ các loại đan dược học tinh thâm nhất cùng các bí phương bất truyền, đối với người đam mê luyện đan như nàng thì đây không kém gì Tiên thiên bảo vật, thực không ngờ vật này lại nằm trong tay Dao chân nhân nhân, mà nàng ta lại "tùy tiện" dễ dàng đưa cho mình như vậy!.
Hạm Chi Tiên mặc dù động tâm lắm rồi, nhưng cũng không dám tự tiện thu lấy, đưa ánh mắt xin ý kiến nhìn Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh cười lạnh trong lòng: cái này có là gì? Đánh một gậy lại cho một củ cà rốt? giờ đã bị Dao chân nhân tính kế, vậy cuốn sách này mình có cũng là hợp lí thôi, liền gật đầu đáp lại ánh mắt chờ mong của Hạm Chi Tiên.
Chỉ thấy Dao chân nhân lại nói: "trong Khảm Tiết, có một loại La Thiên tẩy tủy đan, công hiệu còn hơn xa Dịch cân tiên đan, dược liệu chính chính là Thất diệp huyền minh thảo, Thủy ngọc tiên lan và Hắc huyền thảo cùng một ít tiên thảo dược tài khác, tất cả đều có đủ trong túi pháp bảo kia, toàn bộ tặng cho đạo hữu, mong đạo hữu có thể sử dụng thực hiệu quả".
Trương Tử Tinh khẽ nhíu mày: thì ra ba loại tiên thảo kia chính là chủ vị trong La thiên tẩy tủy đan. Nói như vậy, Dao chân nhân đã sớm tính kế này lâu rồi, rõ ràng cũng không có ác ý, nhưng chuyện này rốt cuộc có bí ẩn gì trong đó?
Hạm Chi Tiên được phu quân đồng ý, vội vàng tạ ân Dao chân nhân, trong miệng vẫn lo lắng hỏi lại một câu: "đa tạ nương nương tặng bảo vật. Chỉ là ta thu lấy vật này sẽ không phải đáp ứng yêu cầu gì của nương nương chứ?"
Dao chân nhân biết Hạm Chi Tiên vẫn còn cố kỵ lời nói của mình hôm trước, kêu tặng bảo vật cho nàng đổi lấy yêu cầu rời xa Trương Tử Tinh, lập tức lắc lắc đầu ý không phải, Hạm Chi Tiên giờ mới hoan hỉ thu lấy bảo vật hiếm có này.
Lúc này Tiểu Thanh đi Minh hỏa động đã trở lại, đằng sau chính là Đặng Thiền Ngọc Trương Tử Tinh lo lắng đã lâu,
Trương Tử Tinh thấy Đặng Thiền Ngọc tinh thần rất tốt, không có chút mệt mỏi vì chịu phạt nào như trong tưởng tượng, rất lấy làm kỳ quái. Liền nghe Đặng Thiền Ngọc hành lễ với Dao chân nhân: "sư tôn, đồ nhi đang tu luyện trong Minh hảo động, không biết sư tôn sai sư tỷ gọi về có gì phân phó?"
Dao chân nhân mỉm cười, chỉ tay vào Trương Tử Tinh nói: "vị Bệ hạ này ỷ vào vũ lực một đường xông lên Quỳnh Ngọc cung, còn đả thương Lục Ngô cùng nhiều người khác, hủy đi lầu các vô số, uy hiếp ta phải giao ngươi ra. Ta bất đăc dĩ, đành phải cắt ngang tu luyện của ngươi gọi ra đây gặp mặt".
Trương Tử Tinh nghe vậy tức thì ngây người ra: Đặng Thiền Ngọc ở trong Minh hỏa động…tu luyện?
Đặng Thiền Ngọc nghe Trương Tử Tinh vì mình mà đánh lên Quỳnh Ngọc cung, còn làm trọng thương Lục Ngô, vừa thấy ngọt ngào trong lòng vừa thấy kinh ngạc, dùng tiên thức truyền âm nói: "tiểu tặc, nhớ năm đó ngươi chỉ có tu vi Kim đan, giờ sao lại lợi hại như vậy, lại có thể đánh trọng thương Lục Ngô sư huynh? Chỉ có điều hành động lần này thực quá vô lễ, nếu sư tôn trách tội ta cũng không biết phải làm sao".
Trương Tử Tinh vội vàng hỏi nàng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Đáp án của Đặng Thiền Ngọc khiến hắn đơ ra: thì ra, ngày đó Đặng Thiền Ngọc tới Tây Phố hái trộm Thất diệp huyền minh thảo thì bị tiên nữ trông coi Tây phố phát hiện, kinh động tới Dao chân nhân. Dao chân nhân hỏi nàng rõ nguyên nhân trộm thảo xong, không hề trừng phạt nàng, lại đồng ý cho nàng hái Thất diệp huyền minh thảo về cho hắn, yêu cầu duy nhất là nàng phải ở trong Minh hỏa động tu luyện Thái âm tiên quyết của sư môn tới tầng thứ ba. Đặng Thiền Ngọc vốn đã tu luyện tới tầng thứ hai đỉnh phong, gần đây đã có chút dấu hiệu đột phá, lập tức đáp ứng, cao hứng đi tới Minh hỏa động, lại xin sư tôn kể lại chuyện này với Trương Tử Tinh.
Như vậy xem ra, hành động ngày hôm sau xông lên Quỳnh Ngọc cung, đả thương Lục Ngô của Trương Tử Tinh thực sự là vô lễ rồi. Dù Đặng Thiền Ngọc đã xin Dao chân nhân chuyển lời, nhưng nàng ta có thể kiếm cớ nói rằng người nàng ta sai đi thông báo với Trương Tử Tinh còn chưa tới hắn đã tự tiện xông lên núi rồi. Nếu không có chuyện này, hành động tiếp đó tới Nhạc Du sơn cứu Hình Thiên ra cũng không tồn tại, như vậy xem, đây là một kế hoạch chỉnh tề rồi.
Trương Tử Tinh đưa ánh mắt nhìn vị "siêu đạo diễn" Dao chân nhân này, lòng càng thêm cảnh giác: Thần thông của nàng ta tuy cũng được, nhưng tâm kế lại cao đến kinh người, từng bước từng bước đều sớm tính toán. Nếu có dạng địch nhân như vậy, tuyệt không phải là sự tình gì đáng vui vẻ.