Quyết định của Ấp Khương là có thể đáp ứng Cơ Phát cầu thân, nhưng Cơ Phát phải làm được hai chuyện. Thứ nhất nàng phải là chính thê vương hậu, đem đại hôn chiêu cáo thiên hạ. Thứ hai là Cơ Phát phải đoạn tuyệt hết thảy lui tới với Kiền Đạt Bà.
Hai yêu cầu này cũng không khó, Cơ Phát lập tức đáp ứng. Tuy rằng Cơ Phát đối với Kiền Đạt Bà có chút không nỡ, nhưng hắn từ trước đến giờ luôn là người coi trọng nghiệp lớn. Nếu không phải Kiền Đạt Bà là người mang tiên thuật, lại có "đại bối cảnh", hắn thậm chí còn muốn trước mặt Ấp Khương đem Kiền Đạt Bà giết đi để chứng minh tâm ý.
Sau khi định hôn sự, Cơ Phát quyết định xuất binh ra Kỳ Sơn trước ba ngày để cưới Ấp Khương. Thứ nhất dùng việc vui của quân vương để khích lệ sỹ khí, thứ hai cũng nhằm mượn cái thân phận đặc thù "Mệnh Ngoại Chi Hậu", trở thành ám chiêu hiệu quả cho trận chiến sắp tới của Tây Chu, chiếm lấy Đại Thương.
Nhưng mà ngày thứ hai sau khi Cơ Phát tuyên bố ngày kết hôn, Ấp Khương bỗng nhiên vô duyên vô cớ mất tích, hơn nữa còn không có dấu hiệu nào, làm cho Khương Tử Nha gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Cơ Phát nghe được tin tức vội vàng chạy tới. Mật thám Tây Kỳ cơ hồ đã lục soát khắp mọi ngõ ngách của Tây Kỳ nhưng cũng không thấy bóng dáng của Ấp Khương đâu --- Trên thực tế, vị Ấp Khương này so với vị "Đâu Nghễ Hoàn" lúc trước giống nhau, đã thay đổi diện mạo, cho dù có đứng trước mặt Cơ Phát, hắn cũng không nhận ra được.
Cơ Phát thiếu chút nữa là muốn chửi Khương Tử Nha một trận, trông nom người "cẩn thận" thế nào mà lại để người ta trốn mất? Vũ Vương hắn vừa mới tuyên bố đại hôn, tân nương liền mất tích, đến lúc đó thì biết giấu mặt vào đâu? Chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?
Chỉ có Phong Liêm là trấn định nhất, sau khi hỏi rõ tình huống của Ấp Khương, bình tĩnh tiến hành phân tích một phen ---- Ấp Khương đã đáp ứng lời cầu thân của Cơ Phát, thân sắp trở thành vương hậu của Tây Kỳ, không có khả năng là tự ý rời đi. Huống hồ Ấp Khương tay trói gà không chặt, cho dù rời đi, cũng vô pháp thoát khỏi tai mắt của Tây Kỳ. Như vậy Ấp Khương nhất định là bị bắt cóc, nếu không may có thể còn gặp độc thủ.
Phong Liêm cho rằng Cơ Phát vừa mới tuyên bố đại hôn, người này liền lập tức ra tay. Như vậy rất có khả năng vẫn luôn ẩn nấp tại Tây Kỳ, nếu không tin tức cũng không linh thông đến vậy. Mà mục đích người này cũng thật khả nghi. Nếu nói là người do Triều Ca phái tới để phá đại hôn, ảnh hưởng tới sỹ khí của Tây Chu thì có chút miễn cưỡng, bởi vì nó chỉ khiến cho Tây Chu phẫn nộ sâu sắc, khiến thiên hạ lấy chuyện này ra để đàm tiếu. Huống hồ cũng không có khả năng nhanh như vậy. Người kia tới phá hoại đại hôn, đến tột cùng là có dụng ý gì? Hắn có thể có được chỗ tốt gì? Có thể đem theo Ấp Khương vô thanh vô tức "bốc hơi" mà không bị thủ đoạn tham sát (theo dõi) của toàn bộ mật thám Tây Kỳ phát hiện, "hung thủ" này rất có khả năng là người tinh thông pháp thuật, không thì cũng phải là hạng phàm tục nhất lưu.
Tuy rằng lời nói của Phong Liêm uyển chuyển mập mờ nhưng Khương Tử Nha cùng Cơ Phát đều nghe ra, hắn chính là đang hoài nghi Kiền Đạt Bà kia. Bởi nếu Ấp Khương không trở thành vương hậu của Tây Kỳ, người được lợi nhất chính là Kiền Đạt Bà.
Có Phong Liêm dẫn dạo (mớm ý), Khương Tử Nha cùng Cơ Phát không hẹn mà tiếp tục nghĩ sâu hơn một tầng: phải nói là, nếu Ấp Khương mất tích, được lợi nhất phải là Tây Phương Giáo sau lưng Kiền Đạt Bà!
Khương Tử Nha nghĩ đến đây, không khỏi trong lòng đại hận, đồng thời vì để thoát khỏi việc Cơ Phát trách hắn "vô năng", cũng kiệt lực khuyến khích Cơ Phát đem bắt Kiền Đạt Bà để hỏi tội. Nghe hai người nói vậy, Cơ Phát càng nghĩ càng thấy việc này có thể là như vậy. Lúc này tự mình dẫn theo giáp sĩ đến bao vây chỗ ở của Kiền Đạt Bà.
Kiền Đạt Bà chẳng biết chuyện gì, sau khi nghe được ý đồ của Cơ Phát khi đến đây, tất nhiên là thề thốt phủ nhận, Phong Liêm có thiện ý "khuyên bảo", hai bên lại càng lúc càng loạn?. Kiền Đạt Bà đối với thái độ của Cơ Phát cũng thầm tức giận. Nàng vốn là một trong những người đứng đầu Tây Phương Giáo bát bộ chúng thần, nhận lệnh của giáo chủ Chuẩn Đề đạo nhân đi tới Tây Kỳ dùng mị thuật dụ hoặc Cơ Phát, vì Tây Phương Giáo mà tranh thủ đại lợi ích. Vốn cũng không muốn khuất thân với người phàm tục, nhưng vì mệnh lệnh của giáo chủ cùng với hứa hẹn, mặc dù có ý mị hoặc ái muội, nhưng chưa từng chân chính cùng Cơ Phát phát sinh quan hệ, khiến cho Cơ Phát lại càng ngứa ngáy trong lòng.
Nguyên bản mắt thấy Cơ Phát sẽ mắc câu, nàng cũng sẽ trở thành vương hậu của Tây Kỳ, hoàn thành được sứ mệnh của giáo chủ. Ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện Ấp Khương. Cũng không biết như thế nào, không hiểu nữ tử này có gì thú vị mà khiến cho Cơ Phát bị hấp dẫn, còn công bố lập làm vương hậu. Kiền Đạt Bà chính là đang do dự làm thế nào trở về hồi báo với giáo chủ, lại đụng ngay phải việc này. Đáng giận nhất chính là, Cơ Phát này ngày thường thì thâm tình mật ý, mà giờ lại đã trở mặt như vậy!
Khương Tử Nha chẳng thèm để ý Kiền Đạt Bà không nhận tội, truyền lệnh cho giáp sĩ đem bắt nàng đi. Kiền Đạt Bà đâu phải là người thúc thủ chịu trói, lập tức thi triển pháp lực, các giáp sĩ lại gần đều ngã xuống đất không dậy nổi. Trong tay Kiền Đạt Bà xuất hiện một đạo kim quang, hướng Khương Tử Nha bay tới. Khương Tử Nha vốn không thể né tránh, may mắn là Phong Liêm nhanh tay nhanh mắt, trong tay bạch quang đại thịnh, chặn kim quang. Nhưng Phong Liêm tỏ ra tu vi kém xa, lúc này lùi lại vài bước, khoé miệng máu tươi trào ra.
Kiền Đạt Bà thấy Phong Liêm đỡ được một kích đó, hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, oán hận liếc nhìn Cơ Phát một cái, cũng không tiếp tục ra tay, phẩy tay áo một cái, bay lên trời đi mất, đảo mắt một cái đã biến mất vô tung vô ảnh.
Khương Tử Nha đối với Phong Liêm cực kỳ cảm kích, lập tức một mực chắc chắn Kiền Đạt Bà bỏ trốn. Cơ Phát cũng biết tầm quan trọng của "Ấp Khương", cũng đại hận Kiền Đạt Bà vì đố kỵ trong lòng mà phá hỏng đại sự của hắn. Chỉ có Phong Liêm ở bên cạnh cười thầm: lần này có thể nói là Cơ Phát mất cả chì lẫn chài.
Ấp Khương mất tích ở thời khắc mấu chốt khiến cho nguyên bản kế hoạch của Xiển Giáo bị thất bại, Khương Tử Nha tất nhiên là không thể ngồi yên, lập tức đi đến Côn Lôn Sơn Ngọc Hư Cung. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vốn muốn nhờ vào Thái Diễm để yên ổn thế cục ở Tây Kỳ, tiện thể hoá giải nhân quả nghiệp lực trên người mình, biết được việc này tất nhiên là vô cùng tức giận. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lập tức thi triển phép thuật, truy tìm ngọc thanh ấn ký, cũng không thu hoạch được gì, trong lòng biết rõ tất có thánh nhân nhúng tay vào.
Trong lòng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lập tức loại trừ ngay người trước giờ vẫn luôn có quan hệ tốt với mình Đại sự huynh Lão Tử cũng Nữ Oa nương nương. Thông Thiên Giáo Chủ đang bế quan cũng được loại trừ. Cuối cùng trong lòng hắn chỉ còn hai hiềm nghi lớn nhất là hai vị giáo chủ của Tây Phương Giáo. Hắn lại không biết rằng, "hung thủ" chân chính lại là kẻ thứ nhất mà hắn loại trừ.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn sớm biết Tây Phương Giáo muốn mượn mỹ nhân kế để tranh trước số mệnh tương lai, cho nên ngày đó mới đưa Thái Diễm đến Tây Kỳ. Hiện giờ thấy Thái Diễm đã thay thế Kiền Đạt Bà lên ngôi vương hậu, lại bị Tây Phương Giáo đến phá hoại! Liên tưởng đến những ân oán trước đây giữa Tây Phương Giáo cùng Xiển Giáo, Nguyên Thủy Thiên Tôn vô cùng phẫn nộ. Trước mắt tuy cùng với Tây Phương Giáo đạt thành hiệp nghị liên thủ chống lại Triệt Giáo, vẫn phải lấy đại sự làm trọng, tạm thời không thể trở mặt nhưng vẫn là đi từng bước, xem có khả năng tại Vạn Tiên Trận hung hãn mà hãm hại Tây Phương Giáo một phen không, mới thoả mối hận trong lòng.
Tây Phương Giáo Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề hai vị đạo nhân sau khi biết được việc này, cũng cho rằng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vừa ăn cướp vừa la làng. Nhằm tránh việc Tây Phương Giáo sau này chiếm được lợi thế ở Tây Chu, cho nên trước tiên gây khó dễ nhằm đuổi Kiền Đạt Bà đi. Nhị thánh thương nghị một lúc, cũng hiểu được trước mắt không nên vạch trần chuyện này, vẫn phải tạm gác lại, chờ khi có cơ hội sẽ tiến hành báo phục.
Đại hôn của Cơ Phát thiếu chút nữa thì thành trò hề, may mắn là Phong Liêm đưa ra được chủ ý là: khẩn cấp tìm cho Cơ Phát một nữ tử, nhận Khương Thương làm cha, mạo danh là Ấp Khương, thay thế luôn kẻ đã mất tích thành hôn để tránh làm trò cười cho thiên hạ.
Cơ Phát bất đắc dĩ chỉ còn cách nghe theo chủ ý của Phong Liêm, trong lòng tất nhiên là buồn bực dị thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trương Tử Tinh ở Triều Ca biết được tin này, lập tức báo cho Thái Diễm. Thái Diễm tất nhiên là vui mừng vô cùng bởi vì nàng đã hoàn toàn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cái thân phận "Ấp Khương" kia. Mới ở Triều Ca có mấy ngày nhưng đây lại là những ngày vui vẻ nhất của nàng từ khi đến cái thế giới thần thoại này. Các sư mẫu mỗi người đều là nhân gian tuyệt sắc, lại bình dị gần gũi, đối xử với nhau cũng rất tốt. Lúc đầu Thái Diễm còn cảm thấy xa lạ, nhưng theo sau những hành động của Bích Tiêu cùng Đặng Thiền Ngọc, dần dần cũng trở nên lớn mật hơn.
Càng làm cho Thái Diễm kinh hỉ chính là, tại cơ địa bí mật của lão sư, nàng đã tự mình kiến thức được những điều kỳ diệu chưa từng biết tới. Thế mới biết theo như lời người lúc trước nói với nàng "Sở học chi thuật gấp mấy lần tiểu thư" vẫn còn là quá khiêm tốn rồi. Lập tức từ đó mới chân chính coi Trương Tử Tinh làm thầy, tôn kính học hỏi. Thái Diễm cùng là một người cực kỳ hiếu học, cùng với Thương Thanh Quân rất hợp nhau, hai người còn hận là đã gặp nhau quá muộn, quả là lương sư ích hữu (ND: ý nói thầy hay, bạn giỏi). Ở phương diện cầm nghệ cũng có Long Cát công chúa là người có cùng sở thích, đôi khi còn có thể có thêm một vị khách mời chính là vị lão sư của sư mẫu. Qua một đoạn thời gian, Thái Diễm cũng quên dần đi nỗi buồn đau cùng sợ hãi khi rời xa phụ thân cùng "gia hương", gương mặt cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Gần đến ngày "đại hôn" của Cơ Phát, thời gian Chu quân phát động tiến công Đại Thương cũng càng gần hơn. Mọi việc Trương Tử Tinh sắp xếp cơ bản đã hoàn thành, trước mắt sau khi hoàn toàn quét sạch mọi chướng ngại bên trong, đến lúc đó cũng sẽ an tâm đối phó với kẻ thù bên ngoài.
Ân Hồng thời gian gần đây số lần vào cung sau khi tan triều ngày càng nhiều, mỗi lần đều mang theo bổ phẩm đã tự tay sao chế. Trương Tử Tinh tất nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt, đều uống ngay. Dù sao thì loại tiểu đồ vật này cũng còn chưa đủ cho vô thượng ma thể tiêu hoá. Nhưng mỹ vị gì đó nữa, không biết khi nào mới có để ăn, làm sao phải quản đến chất kịch độc này?
Một hôm thượng triều, Trương Tử Tinh nói ra việc muốn tự mình đến Tỵ Thuỷ Quan toạ trấn, lại bị quần thần phản đối. Thừa tướng Tỷ Can đề xuất, trước mắt chiến sự đã đến gần, tứ phương đều có hiện tượng náo động. Nếu thiên tử đi đến tây tuyến đốc chiến, Triều Ca không có người chủ sự, đến lúc đó sẽ không tốt cho việc đưa ra quyết sách. Á tướng Vi Tử đề nghị Trương Tử Tinh nhân cơ hội này lập thái tử, hiệp trợ phụ quốc, để tránh đến lúc đó không thể chiếu cố mọi mặt .Chúng thần đối với ý kiến của Vi Tử đều tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng trước mắt có hai vị hoàng tử, cuối cùng thì sẽ lập người nào làm thái tử.
Khương Văn Hoán giờ phút này đã sớm đã nhận sự phân phó của Văn Trọng từ khi còn ở Tỵ Thuỷ Quan, đề xuất lập trường vi tiên (chọn con trưởng), ra sức ủng hộ Trung Dũng Vương Ân Giao. Mà đám người Phí Trọng lại đề xuất ứng lập hiền vi tiên (chọn người hiền đức), ủng hộ Bình Tây Vương Ân Hồng. Khương Văn Hoán nói Ân Giao năm đó tuy có sai lầm, nhưng lại có thể tự thừa nhận tội lỗi mà mình đã gây ra, dũng khí cùng ý thức trách nhiệm đều hơn xa so với Ân Hồng sợ tội bỏ trốn. Đám người Phí Trọng lại lấy lý do Ân Hồng khi đó trẻ người non dại, nói hiện giờ Bình Tây Vương trí dũng song toàn, có được phong thái của thiên tử, Ân Giao còn xa mới hơn được Ân Hồng.
Thiên tử nghe thấy song phương có vẻ muốn mổ xẻ lại đoạn "Thí mẫu" trong hoàng thất bí văn, vội vàng nghiêm lệnh cho song phương không tranh cãi vấn đề này nữa, chỉ nói đã sớm có quyết định, đến thời cơ thích hợp sẽ công bố, nhưng không có công bố đến cùng là sẽ lập ai làm thái tử. Rất nhiều thần tử là người giỏi sát ngôn quan sắc (giỏi thăm dò ý tứ qua sắc mặt lời nói của vua) nhìn ra, thiên tử có vẻ thật sự đã có quyết định, cho nên trước mắt cũng không dám hỏi nhiều.
Đối mặt với quan hệ tranh chấp trọng yếu trong tương lai của mình, Ân Hồng tỏ vẻ thản nhiên không biết như cũ, chỉ cúi đầu cung kính bên dưới sân chầu, không nói một lời, chúng thần nhìn thấy cũng thầm khen.
Đêm đó, Trương Tử Tinh đanh ở ngự thư phòng vẽ chân dung Vân Tiêu, lúc sắp hoàn thành, chợt nghe thấy Ân Hồng muốn cầu kiến. Trương Tử Tinh biết được vị Bình Tây Vương này "đem hàng" tới cửa, lúc này cùng Vân Tiêu đối diện cười, mệnh cho Ân Hồng tiến vào.
Ân Hồng tiến vào ngự thư phòng, đang muốn hành lễ, Trương Tử Tinh nói:
- Hoàng nhi chớ có quấy rầy, quả nhân sắp hoàn thành rồi.
Ân Hồng lập tức cung kính hành lễ, rồi đứng qua một bên.
Không lâu sau, Trương Tử Tinh hoàn thành bức vẽ, tự mình tán thưởng, gật đầu nói:
- Đại công cáo thành! Ái phi đến đánh giá xem. Hoàng nhi, ngươi cũng lại coi.
Vân Tiêu đứng dậy, vừa đi đên trước bàn, nhìn thấy lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Trương Tử Tinh chính là chọn dùng loại tả ý hoạ pháp (vẽ truyền thần) của hậu thế để vẽ, bút mực đơn giản mà phóng khoáng, tô màu cũng ít, nhưng lại có thể vẽ ra một vị nữ tử điềm tĩnh, xinh đẹp mà đầy sức sống. Không chỉ trông giống như đúc, hơn nữa người xem còn có thể cảm giác được gương mặt của "Vân Tiêu" này có ẩn hàm tình ý nhàn nhạt.
Nếu nói đến năm đó khi Trương Tử Tinh vẽ tranh cho đám người Khương Văn Sắc, vẫn còn phải nhờ Siêu Não truyền cho hoạ "kỹ". Hiện giờ theo tu vi cảnh giới đề cao, hắn có thể dần dần có thể đem tâm tình cũng suy nghĩ và biểu cảm dung nhập vào bức tranh, lúc này mới chân chính là hoạ "nghệ". Đồng thời, loại "tiểu kỹ" này nâng cao cũng giúp hắn gột rửa tâm cảnh, bình tĩnh tư duy, cũng có thể hỗ trợ việc tu luyện.
Vân Tiêu trong lòng khen không dứt miệng. Ân Hồng cũng lộ vẻ sùng bái:
- Không phải nhi thần nịnh hót, hoạ kỹ của phụ hoàng đáng xưng cử thế vô song. Nếu nhi thần có thể học được một phần, một đời hưởng thụ cũng không hết.
Trương Tử Tinh cười ha hả, cầm tay Vân Tiêu ngồi xuống, lộ vẻ thập phần ân ái. Ân Hồng biết phụ hoàng mới nạp thêm vài vị mỹ nữ do các chư hầu hiến tặng làm phi, thập phần sủng ái, nhất là vị Vân phi này, lập tức kiến lễ lần nữa.
Trương Tử Tinh làm như tâm tình rất tốt, ánh mắt nhìn Vân Tiêu đầy sủng ái, nói:
- Ân Hồng, quả nhân có một tin tức tốt muốn nói với ngươi. Vân phi trong người đã có mang. Ngươi sắp làm ca ca rồi.
Ân Hồng hơi chấn động, chạy nhanh hướng hai người chúc mừng, nhưng điều làm cho hắn khẩn trương vẫn còn ở phía sau. Theo như những lời "phụ hoàng" nói cùng với Vân phi, trong lời nói ẩn ẩn để lộ ra tin tức: quốc sư Tiêu Dao Tử đã toán định được Vân phi hoài thai sẽ là một vị hoàng tử. Hơn nữa còn có tướng đế vương, cho nên "phụ hoàng" đã có ý định lập Vân phi lên làm hoàng hậu.
Ân Hồng tâm niệm xoay chuyển như điện: trách không được ban ngày ở trên triều phụ hoàng lại nói khẳng định như vậy "Đến thời cơ thích hợp thì sẽ công bố", nguyên lai là có chuyện như vậy!
Thiên tử lập Vân phi làm hoàng hậu, sau đó Vân phi lại lấy thân phận hoàng hậu sinh hạ tiểu hoàng tử, hơn nữa Tiêu Dao Tử kia còn xác nhận là có "đế vương chi tướng". Như vậy ngôi vị thái tử chắc chắn là rơi vào trên người vị hoàng tử này rồi. Bởi vì khi Ân Giao cùng Ân Hồng được sinh ra, mẫu thân Khương thị còn chưa phải là hoàng hậu. Còn nữa, hiện giờ Khương hậu đã qua đời, cho nên nếu thiên tử đến lúc đó lập vị tiểu hoàng tử này, thì cũng không có gì sai biệt so với tình hình tiên đế lập thiên tử lúc đó, quần thần tất sẽ không có dị nghị gì.
Ân Hồng hiểu được điều này, trong mắt thoáng qua một tia sát khí, đem bổ phẩm kia trình lên Vân Tiêu:
- Nhi thần chúc mừng Vân phi nương nương! Lúc này nương nương có thai trong người, tự nhiên là cần được bồi bổ, hiện giờ vừa lúc thỉnh nương nương phẩm dụng.
Vân Tiêu đưa mắt nhìn Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh đưa mắt ra hiệu cho nàng, gật đầu nói:
- Đã là hiếu tâm của hoàng nhi, nàng cũng không nên từ chối.
Vân Tiêu lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào, bưng lấy ngọc chung kia, uống vài ngụm, khen:
- Bình Tây Vương hảo thủ nghệ! Hảo hiếu tâm!
Trương Tử Tinh cười nói:
- Lần đầu tiên Hồng nhi đưa tới, quả nhân còn ngại hắn đun cách thuỷ quá tay! Hiện giờ quả nhiên tiến bộ không ít. Đây cũng là hiếu tâm của hắn, ngươi cũng nên uống thêm mấy ngụm nữa đi chứ.
Vân Tiêu gật gật đầu, lại uống thêm vài ngụm nữa. Ân Hồng đứng một bên nói chuyện phiếm với Trương Tử Tinh, biết được vị phụ hoàng này tính toán mấy ngày nữa sẽ công bố việc lập hậu, vừa vặn cùng dịp với sự kiện đại hôn của Cơ Phát, không chỉ có ý tranh phong, mà còn cổ vũ sỹ khí.
Ân Hồng thoáng nhìn Vân Tiêu đã đem "bổ phẩm" kia uống hết hơn phân nửa, lúc này mới nói có chuỵên quan trọng cần bẩm báo, muốn một mình thỉnh tấu với Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh đối với Ân Hông thập phần tín nhiệm, có ý bảo Vân Tiêu lui về hậu cung chờ hắn, cũng lệnh cho người hầu đóng cửa lui ra.
- Hoàng nhi, hiện giờ mọi người đều đã lui ra, ngươi có chuyện gì quan trọng, mau mau bẩm báo.
Ân Hồng triển khai tiên thức, phát hiện quả nhiên chung quanh không còn một ai, lại thầm hạ thêm một cái pháp thuật che chắn mới yên lòng, đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Nhi thần muốn mời phụ hoàng lập nhi thần làm thái tử.
Thiếu kiên nhẫn vậy sao? Trương Tử Tinh thầm cười lạnh, trên mặt lại my đầu nhíu chặt:
- Lớn mật! Việc này mà ngươi cũng có thể nói được sao? Còn không mau mau cáo lui hồi phủ, đến lúc đó quả nhân sẽ có định luận!
Ân Hồng cười lạnh nói:
- Định luận? Phụ hoàng cần gì phải che che giấu giấu! Phụ hoàng sao không nói là muốn lập vị hoàng tử mà vị Vân phi nương nương kia sắp sinh đi?
Trương Tư Tinh cả giận nói:
- Quả nhân muốn lập người nào làm thái tử, toàn bộ còn tuỳ vào tâm ý của quả nhân! Nếu ngươi còn dám lớn mật như thế một lần nữa, ta sẽ lập tức trục xuất ngươi khỏi Triều Ca! Người đâu!
- Phụ hoàng đừng vợi uổng phí khí lực
Ân Hồng cười nói:
- Nơi đây đã bị ta hạ phép thuật, người ngoài không thể nghe được động tĩnh bên trong. Nhi thần cũng có thể nói cho phụ hoàng một việc, chỉ sợ tính toán của phụ hoàng thất bại. Vị Vân phi nương nương kia vừa mới uống xong một thang thuốc có chứa chất kịch độc, sinh tử tuỳ thuộc vào một ý niệm của ta. Chỉ sợ vị thái tử hoàng đệ tương lai không thể sinh ra!
Trương Tử Tinh giận dữ, đứng dậy hướng Ân Hồng chộp tới:
- Nghịch tử, không thể tưởng tượng ngươi lại có thể độc ác đến vậy! Tội quả thực đáng chết vạn lần!
Ân Hồng nhẹ nhàng tránh một cái, lập tức tránh khỏi công kích của hắn, cười lạnh nói:
- Phụ hoàng, Vân phi hôm nay đã uống phải một loại độc độc nhất vô nhị, phụ hoàng trước tiên là nên lo lắng cho an nguy của mình đi. Hiện giờ thân ngươi đã trúng kịch độc, chỉ cần ta niệm chú một cái, ngươi liền sống không bằng chết. Lại nói, ta đã đạt được chân truyền của tiên nhân. Tu vi của người, căn bản là vô pháp so được với ta. Hay nhất chính là giữ chút khí lực để viết chiếu thư đi!
- Nghiệt tử!
Trương Tử Tinh lộ ra bộ dáng nổi giận, làm bộ muốn liều mạng. Ân Hồng trong miệng lẩm bẩm, chỉ một ngón tay về phía Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh căn bản là không trúng độc, cũng không biết "sống không bằng chết" rốt cuộc là có cảm giác như thế nào, đành phải giả bộ ngã xuống đất rên rỉ, lộ ra vẻ thống khổ. Ân Hồng cũng chưa thấy qua bộ dạng độc phát cụ thể cho nên cũng không nghi ngờ, dũng khí đại tăng.
Trương Tử Tinh làm bộ cắn răng nói:
- Nghịch tử bất hiếu, rốt cuộc là ai phái ngươi đến! Lại nhằm lúc mấu chốt làm điên đảo giang sơn nhà ta!
Ân Hồng lộ ra vẻ đắc ý:
- Vị đại thần thánh của sư môn ta đã từng đáp ứng với ta. Nếu ta có khả năng đoạt được ngôi vị thiên tử liền sẽ trợ giúp Đại Thương ta đánh bại phản tặc Tây Chu, nhất thống thiên hạ, hoàn thành sự nghiệp vĩ đại! Ta vốn là dòng dõi Đại Thương, lại chưa từng đem thiên hạ trao cho ngoại nhân. Như thế nào lại là làm điên đảo giang sơn nhà mình?
Nguyên lai Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đã chuẩn bị tốt việc "Chân đạp hai thuyền"! Tuy đánh nhưng vẫn tính toán thật tốt! Nếu Nguyên Thuỷ Thiên Tôn có thể thực sự khống chế được nhân giới giao chiến hai phương, như vậy cuối cùng vô luận người thắng là Đại Thương hay Tây Chu, Xiển Giáo đều có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
Ân Giao giết Tiêu Dao Tử, Phiên Thiên Ấn kia còn có khả năng bạo liệt. Nếu thành công thì có thể nhổ được cái đinh "Mệnh ngoại chi nhân" trong mắt Xiển Giáo. Nếu thất bại, thân là hoàng tử mà Ân Giao lại bị Tiêu Dao Tử giết chết, cũng có thể khiến cho thiên tử Trụ giận cá chém thớt, trút giận lên người Tiêu Dao Tử, chẳng qua sẽ là đồng quy vu tận. Mà Ân Hồng đã nhắm lấy được hoàng vị, nghiêm khắc mà nói, lần này phụ tử tương tàn cũng là việc tranh đấu bên trong của hoàng tộc Đại Thương, cũng với người ngoài không có can hệ gì. Vì sát kiếp, Xiển Giáo có thể nói là đã tính toán mọi nhẽ. May mắn là Trương Tử Tinh sớm đã có phòng bị khiến cho Nguyên Thuỷ Thiên Tôn chung quy chỉ uổng phí tâm cơ.
Trương Tử Tinh mắng:
- Không thể tưởng được nghịch tử ngươi người ngoài thì kính cẩn nghe theo, tâm kế lại thâm trầm như vậy! Nếu Giao nhi biết được, tất sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Đại hoàng huynh?
Ân Hồng biểu tình có chút khinh thường, xuất ra Âm Dương Kính:
- Hắn cũng giống ta chịu sự sai phái của sư môn, vì một sứ mệnh nào đó mà đến. Nếu hắn dám đối nghịch cùng ta, ta chỉ cần giơ mặt gương này lên một cái liền có thể khiến hắn hồn phi phách tán! Phụ hoàng, ngươi đừng vội trông cậy vào người bên ngoài, cho dù ngươi không viết chiếu thư lập ta làm thái tử cũng không sao. Thời gian này, ngươi mỗi ngày đều bị ta hạ độc. Giờ độc đã ngấm vào xương tuỷ, không thể cứu được. Ngươi lúc đó thần trí không rõ, lục thân bất nhận, chỉ nghe lệnh một mình ta. Cho dù có ngay lập tức đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta cũng không có gì ngạc nhiên.
Trương Tử Tinh đau lòng nói:
- Ngươi làm như vậy, làm sao xứng đáng với mẫu thân đã mất của ngươi?
Ân Hồng do dự trong chốc lát, thần sắc càng thêm kiên định:
- Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Hôm nay cho dù có mẫu thân ở đây cũng vô pháp thay đổi tâm ý của ta! Nếu người dám ngăn cản ta hoàn thành nghiệp lớn, ta cũng sẽ nhất quyết trừ đi! Ta khuyên phụ hoàng tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời. Đến lúc đó ta còn có thể lưu lại tính mạng của ngươi cùng vài vị nương nương ở hậu cung tiêu diêu tự tại cho đến cuối đời. Nếu không đừng trách ta không niệm tình phụ tử!
"
- Việc cho đến nước này mà ngươi còn có mặt mũi nói đến tình phụ tử ư? Nghịch tử, ngươi có biết câu trả lời của ta là gì không?
Trương Tử Tinh nói xong, bỗng nhiên cười ha hả, đứng dậy, đem bát "thuốc bổ" còn thừa trên bàn uống một ngụm hết sạch. Hành động ngoài ý muốn này làm cho Ân Hồng trong lòng đột nhiên căng thẳng.
- Đó là câu trả lời của ta, thang này chưng vẫn bị quá lửa, so ngự trù thì còn kém xa, trình độ của ngươi vẫn không có gì tiến bộ! So ra còn kém hơn bình thường!
Ân Hồng thấy hắn làm như thế, trong lòng sinh ra cảm giác bất tường, vội vàng thục dục chú ngữ. Quả nhiên, vô luận hắn niệm chú ngữ thúc dục độc phát thế nào, Trương Tử Tinh đều không có dị trạng gì. Ân Hồng mới vừa rồi tâm còn bay bổng trên trời cao giờ đột nhiên trầm xuống vực thẳm, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ướt sũng quần áo.
Tận sâu trong nội tâm, Ân Hồng đối với vị phụ thân này kỳ thực luôn có cảm giác sợ hãi rất mạnh. Trong thời gian dài hạ độc thuận lợi khiến cho hắn dũng khí tăng lên rất nhiều, hiện giờ trong lòng tự biết bất ổn, tất nhiên là rất kinh hãi. Tuy rằng hắn có tu vi chân tiên, lại có Âm Dương Kính trong tay, nhưng cũng không dám khinh động, hiện giờ chỉ biết tính toán làm sao nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có người mở đại môn ngự thư phòng tiến vào, chính là vị Vân phi nương nương kia. Ân Hồng trong lòng vừa động, Thuỷ Hoả Thần Phong xuất hiện trong tay, nhắm Vân phi nương nương phóng đến, có ý lợi dụng uy hiếp người này để thoát thân.
Thân hình vừa chuyển động, Ân Hồng đột nhiên có chợt hỏi. Chính mình đã trải rộng tiên thức ra xung quanh, vì sao lại không thể phát giác ra vị Vân phi nương nương này, chắc chắn là có gì cổ quái. Tuy rằng vừa rồi Vân phi mới uống độc thang, nhưng chỉ sợ là cũng giống với phụ hoàng, có gì đó rất cổ quái.
Ân Hồng tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức sát trụ thân hình, đem Thuỷ Hoả Thần Phong chuyển hướng Vân Tiêu xông đến.
- Phản ứng cũng không chậm!
Vân Tiêu gật gật đầu, chỉ tay vào Thủy Hoả Thần Phong một cái, tiên binh kia lập tức ngừng lại giữa không trung, không cách nào tiến tới nửa phần.
- Đáng tiếc! Đến ngay cả Xích Tinh Tử cũng còn lâu mới là đối thủ của ta, huống chi là ngươi! Có muốn hay không thử luôn cả Âm Dương Kính kia?
Ân Hồng thấy Vân Tiêu có thần thông như thế, chỉ chỉ tay một cái đã khiến cho Thuỷ Hoả Thần Phong mất đi hiệu lực, còn có thể nói ra như vậy, tất nhiến là hồn vía lên mây, làm sao còn dám thi triển Âm Dương Kính ra nữa. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Tử Tinh, bất chấp sợ hãi xoay người đánh tới, có ý muốn "bắt cóc mục tiêu" nhằm cầu thoát thân.
Quyết định của Ấp Khương là có thể đáp ứng Cơ Phát cầu thân, nhưng Cơ Phát phải làm được hai chuyện. Thứ nhất nàng phải là chính thê vương hậu, đem đại hôn chiêu cáo thiên hạ. Thứ hai là Cơ Phát phải đoạn tuyệt hết thảy lui tới với Kiền Đạt Bà.
Hai yêu cầu này cũng không khó, Cơ Phát lập tức đáp ứng. Tuy rằng Cơ Phát đối với Kiền Đạt Bà có chút không nỡ, nhưng hắn từ trước đến giờ luôn là người coi trọng nghiệp lớn. Nếu không phải Kiền Đạt Bà là người mang tiên thuật, lại có "đại bối cảnh", hắn thậm chí còn muốn trước mặt Ấp Khương đem Kiền Đạt Bà giết đi để chứng minh tâm ý.
Sau khi định hôn sự, Cơ Phát quyết định xuất binh ra Kỳ Sơn trước ba ngày để cưới Ấp Khương. Thứ nhất dùng việc vui của quân vương để khích lệ sỹ khí, thứ hai cũng nhằm mượn cái thân phận đặc thù "Mệnh Ngoại Chi Hậu", trở thành ám chiêu hiệu quả cho trận chiến sắp tới của Tây Chu, chiếm lấy Đại Thương.
Nhưng mà ngày thứ hai sau khi Cơ Phát tuyên bố ngày kết hôn, Ấp Khương bỗng nhiên vô duyên vô cớ mất tích, hơn nữa còn không có dấu hiệu nào, làm cho Khương Tử Nha gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Cơ Phát nghe được tin tức vội vàng chạy tới. Mật thám Tây Kỳ cơ hồ đã lục soát khắp mọi ngõ ngách của Tây Kỳ nhưng cũng không thấy bóng dáng của Ấp Khương đâu --- Trên thực tế, vị Ấp Khương này so với vị "Đâu Nghễ Hoàn" lúc trước giống nhau, đã thay đổi diện mạo, cho dù có đứng trước mặt Cơ Phát, hắn cũng không nhận ra được.
Cơ Phát thiếu chút nữa là muốn chửi Khương Tử Nha một trận, trông nom người "cẩn thận" thế nào mà lại để người ta trốn mất? Vũ Vương hắn vừa mới tuyên bố đại hôn, tân nương liền mất tích, đến lúc đó thì biết giấu mặt vào đâu? Chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?
Chỉ có Phong Liêm là trấn định nhất, sau khi hỏi rõ tình huống của Ấp Khương, bình tĩnh tiến hành phân tích một phen ---- Ấp Khương đã đáp ứng lời cầu thân của Cơ Phát, thân sắp trở thành vương hậu của Tây Kỳ, không có khả năng là tự ý rời đi. Huống hồ Ấp Khương tay trói gà không chặt, cho dù rời đi, cũng vô pháp thoát khỏi tai mắt của Tây Kỳ. Như vậy Ấp Khương nhất định là bị bắt cóc, nếu không may có thể còn gặp độc thủ.
Phong Liêm cho rằng Cơ Phát vừa mới tuyên bố đại hôn, người này liền lập tức ra tay. Như vậy rất có khả năng vẫn luôn ẩn nấp tại Tây Kỳ, nếu không tin tức cũng không linh thông đến vậy. Mà mục đích người này cũng thật khả nghi. Nếu nói là người do Triều Ca phái tới để phá đại hôn, ảnh hưởng tới sỹ khí của Tây Chu thì có chút miễn cưỡng, bởi vì nó chỉ khiến cho Tây Chu phẫn nộ sâu sắc, khiến thiên hạ lấy chuyện này ra để đàm tiếu. Huống hồ cũng không có khả năng nhanh như vậy. Người kia tới phá hoại đại hôn, đến tột cùng là có dụng ý gì? Hắn có thể có được chỗ tốt gì? Có thể đem theo Ấp Khương vô thanh vô tức "bốc hơi" mà không bị thủ đoạn tham sát (theo dõi) của toàn bộ mật thám Tây Kỳ phát hiện, "hung thủ" này rất có khả năng là người tinh thông pháp thuật, không thì cũng phải là hạng phàm tục nhất lưu.
Tuy rằng lời nói của Phong Liêm uyển chuyển mập mờ nhưng Khương Tử Nha cùng Cơ Phát đều nghe ra, hắn chính là đang hoài nghi Kiền Đạt Bà kia. Bởi nếu Ấp Khương không trở thành vương hậu của Tây Kỳ, người được lợi nhất chính là Kiền Đạt Bà.
Có Phong Liêm dẫn dạo (mớm ý), Khương Tử Nha cùng Cơ Phát không hẹn mà tiếp tục nghĩ sâu hơn một tầng: phải nói là, nếu Ấp Khương mất tích, được lợi nhất phải là Tây Phương Giáo sau lưng Kiền Đạt Bà!
Khương Tử Nha nghĩ đến đây, không khỏi trong lòng đại hận, đồng thời vì để thoát khỏi việc Cơ Phát trách hắn "vô năng", cũng kiệt lực khuyến khích Cơ Phát đem bắt Kiền Đạt Bà để hỏi tội. Nghe hai người nói vậy, Cơ Phát càng nghĩ càng thấy việc này có thể là như vậy. Lúc này tự mình dẫn theo giáp sĩ đến bao vây chỗ ở của Kiền Đạt Bà.
Kiền Đạt Bà chẳng biết chuyện gì, sau khi nghe được ý đồ của Cơ Phát khi đến đây, tất nhiên là thề thốt phủ nhận, Phong Liêm có thiện ý "khuyên bảo", hai bên lại càng lúc càng loạn?. Kiền Đạt Bà đối với thái độ của Cơ Phát cũng thầm tức giận. Nàng vốn là một trong những người đứng đầu Tây Phương Giáo bát bộ chúng thần, nhận lệnh của giáo chủ Chuẩn Đề đạo nhân đi tới Tây Kỳ dùng mị thuật dụ hoặc Cơ Phát, vì Tây Phương Giáo mà tranh thủ đại lợi ích. Vốn cũng không muốn khuất thân với người phàm tục, nhưng vì mệnh lệnh của giáo chủ cùng với hứa hẹn, mặc dù có ý mị hoặc ái muội, nhưng chưa từng chân chính cùng Cơ Phát phát sinh quan hệ, khiến cho Cơ Phát lại càng ngứa ngáy trong lòng.
Nguyên bản mắt thấy Cơ Phát sẽ mắc câu, nàng cũng sẽ trở thành vương hậu của Tây Kỳ, hoàn thành được sứ mệnh của giáo chủ. Ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện Ấp Khương. Cũng không biết như thế nào, không hiểu nữ tử này có gì thú vị mà khiến cho Cơ Phát bị hấp dẫn, còn công bố lập làm vương hậu. Kiền Đạt Bà chính là đang do dự làm thế nào trở về hồi báo với giáo chủ, lại đụng ngay phải việc này. Đáng giận nhất chính là, Cơ Phát này ngày thường thì thâm tình mật ý, mà giờ lại đã trở mặt như vậy!
Khương Tử Nha chẳng thèm để ý Kiền Đạt Bà không nhận tội, truyền lệnh cho giáp sĩ đem bắt nàng đi. Kiền Đạt Bà đâu phải là người thúc thủ chịu trói, lập tức thi triển pháp lực, các giáp sĩ lại gần đều ngã xuống đất không dậy nổi. Trong tay Kiền Đạt Bà xuất hiện một đạo kim quang, hướng Khương Tử Nha bay tới. Khương Tử Nha vốn không thể né tránh, may mắn là Phong Liêm nhanh tay nhanh mắt, trong tay bạch quang đại thịnh, chặn kim quang. Nhưng Phong Liêm tỏ ra tu vi kém xa, lúc này lùi lại vài bước, khoé miệng máu tươi trào ra.
Kiền Đạt Bà thấy Phong Liêm đỡ được một kích đó, hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, oán hận liếc nhìn Cơ Phát một cái, cũng không tiếp tục ra tay, phẩy tay áo một cái, bay lên trời đi mất, đảo mắt một cái đã biến mất vô tung vô ảnh.
Khương Tử Nha đối với Phong Liêm cực kỳ cảm kích, lập tức một mực chắc chắn Kiền Đạt Bà bỏ trốn. Cơ Phát cũng biết tầm quan trọng của "Ấp Khương", cũng đại hận Kiền Đạt Bà vì đố kỵ trong lòng mà phá hỏng đại sự của hắn. Chỉ có Phong Liêm ở bên cạnh cười thầm: lần này có thể nói là Cơ Phát mất cả chì lẫn chài.
Ấp Khương mất tích ở thời khắc mấu chốt khiến cho nguyên bản kế hoạch của Xiển Giáo bị thất bại, Khương Tử Nha tất nhiên là không thể ngồi yên, lập tức đi đến Côn Lôn Sơn Ngọc Hư Cung. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vốn muốn nhờ vào Thái Diễm để yên ổn thế cục ở Tây Kỳ, tiện thể hoá giải nhân quả nghiệp lực trên người mình, biết được việc này tất nhiên là vô cùng tức giận. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lập tức thi triển phép thuật, truy tìm ngọc thanh ấn ký, cũng không thu hoạch được gì, trong lòng biết rõ tất có thánh nhân nhúng tay vào.
Trong lòng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lập tức loại trừ ngay người trước giờ vẫn luôn có quan hệ tốt với mình Đại sự huynh Lão Tử cũng Nữ Oa nương nương. Thông Thiên Giáo Chủ đang bế quan cũng được loại trừ. Cuối cùng trong lòng hắn chỉ còn hai hiềm nghi lớn nhất là hai vị giáo chủ của Tây Phương Giáo. Hắn lại không biết rằng, "hung thủ" chân chính lại là kẻ thứ nhất mà hắn loại trừ.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn sớm biết Tây Phương Giáo muốn mượn mỹ nhân kế để tranh trước số mệnh tương lai, cho nên ngày đó mới đưa Thái Diễm đến Tây Kỳ. Hiện giờ thấy Thái Diễm đã thay thế Kiền Đạt Bà lên ngôi vương hậu, lại bị Tây Phương Giáo đến phá hoại! Liên tưởng đến những ân oán trước đây giữa Tây Phương Giáo cùng Xiển Giáo, Nguyên Thủy Thiên Tôn vô cùng phẫn nộ. Trước mắt tuy cùng với Tây Phương Giáo đạt thành hiệp nghị liên thủ chống lại Triệt Giáo, vẫn phải lấy đại sự làm trọng, tạm thời không thể trở mặt nhưng vẫn là đi từng bước, xem có khả năng tại Vạn Tiên Trận hung hãn mà hãm hại Tây Phương Giáo một phen không, mới thoả mối hận trong lòng.
Tây Phương Giáo Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề hai vị đạo nhân sau khi biết được việc này, cũng cho rằng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vừa ăn cướp vừa la làng. Nhằm tránh việc Tây Phương Giáo sau này chiếm được lợi thế ở Tây Chu, cho nên trước tiên gây khó dễ nhằm đuổi Kiền Đạt Bà đi. Nhị thánh thương nghị một lúc, cũng hiểu được trước mắt không nên vạch trần chuyện này, vẫn phải tạm gác lại, chờ khi có cơ hội sẽ tiến hành báo phục.
Đại hôn của Cơ Phát thiếu chút nữa thì thành trò hề, may mắn là Phong Liêm đưa ra được chủ ý là: khẩn cấp tìm cho Cơ Phát một nữ tử, nhận Khương Thương làm cha, mạo danh là Ấp Khương, thay thế luôn kẻ đã mất tích thành hôn để tránh làm trò cười cho thiên hạ.
Cơ Phát bất đắc dĩ chỉ còn cách nghe theo chủ ý của Phong Liêm, trong lòng tất nhiên là buồn bực dị thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trương Tử Tinh ở Triều Ca biết được tin này, lập tức báo cho Thái Diễm. Thái Diễm tất nhiên là vui mừng vô cùng bởi vì nàng đã hoàn toàn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cái thân phận "Ấp Khương" kia. Mới ở Triều Ca có mấy ngày nhưng đây lại là những ngày vui vẻ nhất của nàng từ khi đến cái thế giới thần thoại này. Các sư mẫu mỗi người đều là nhân gian tuyệt sắc, lại bình dị gần gũi, đối xử với nhau cũng rất tốt. Lúc đầu Thái Diễm còn cảm thấy xa lạ, nhưng theo sau những hành động của Bích Tiêu cùng Đặng Thiền Ngọc, dần dần cũng trở nên lớn mật hơn.
Càng làm cho Thái Diễm kinh hỉ chính là, tại cơ địa bí mật của lão sư, nàng đã tự mình kiến thức được những điều kỳ diệu chưa từng biết tới. Thế mới biết theo như lời người lúc trước nói với nàng "Sở học chi thuật gấp mấy lần tiểu thư" vẫn còn là quá khiêm tốn rồi. Lập tức từ đó mới chân chính coi Trương Tử Tinh làm thầy, tôn kính học hỏi. Thái Diễm cùng là một người cực kỳ hiếu học, cùng với Thương Thanh Quân rất hợp nhau, hai người còn hận là đã gặp nhau quá muộn, quả là lương sư ích hữu (ND: ý nói thầy hay, bạn giỏi). Ở phương diện cầm nghệ cũng có Long Cát công chúa là người có cùng sở thích, đôi khi còn có thể có thêm một vị khách mời chính là vị lão sư của sư mẫu. Qua một đoạn thời gian, Thái Diễm cũng quên dần đi nỗi buồn đau cùng sợ hãi khi rời xa phụ thân cùng "gia hương", gương mặt cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Gần đến ngày "đại hôn" của Cơ Phát, thời gian Chu quân phát động tiến công Đại Thương cũng càng gần hơn. Mọi việc Trương Tử Tinh sắp xếp cơ bản đã hoàn thành, trước mắt sau khi hoàn toàn quét sạch mọi chướng ngại bên trong, đến lúc đó cũng sẽ an tâm đối phó với kẻ thù bên ngoài.
Ân Hồng thời gian gần đây số lần vào cung sau khi tan triều ngày càng nhiều, mỗi lần đều mang theo bổ phẩm đã tự tay sao chế. Trương Tử Tinh tất nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt, đều uống ngay. Dù sao thì loại tiểu đồ vật này cũng còn chưa đủ cho vô thượng ma thể tiêu hoá. Nhưng mỹ vị gì đó nữa, không biết khi nào mới có để ăn, làm sao phải quản đến chất kịch độc này?
Một hôm thượng triều, Trương Tử Tinh nói ra việc muốn tự mình đến Tỵ Thuỷ Quan toạ trấn, lại bị quần thần phản đối. Thừa tướng Tỷ Can đề xuất, trước mắt chiến sự đã đến gần, tứ phương đều có hiện tượng náo động. Nếu thiên tử đi đến tây tuyến đốc chiến, Triều Ca không có người chủ sự, đến lúc đó sẽ không tốt cho việc đưa ra quyết sách. Á tướng Vi Tử đề nghị Trương Tử Tinh nhân cơ hội này lập thái tử, hiệp trợ phụ quốc, để tránh đến lúc đó không thể chiếu cố mọi mặt .Chúng thần đối với ý kiến của Vi Tử đều tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng trước mắt có hai vị hoàng tử, cuối cùng thì sẽ lập người nào làm thái tử.
Khương Văn Hoán giờ phút này đã sớm đã nhận sự phân phó của Văn Trọng từ khi còn ở Tỵ Thuỷ Quan, đề xuất lập trường vi tiên (chọn con trưởng), ra sức ủng hộ Trung Dũng Vương Ân Giao. Mà đám người Phí Trọng lại đề xuất ứng lập hiền vi tiên (chọn người hiền đức), ủng hộ Bình Tây Vương Ân Hồng. Khương Văn Hoán nói Ân Giao năm đó tuy có sai lầm, nhưng lại có thể tự thừa nhận tội lỗi mà mình đã gây ra, dũng khí cùng ý thức trách nhiệm đều hơn xa so với Ân Hồng sợ tội bỏ trốn. Đám người Phí Trọng lại lấy lý do Ân Hồng khi đó trẻ người non dại, nói hiện giờ Bình Tây Vương trí dũng song toàn, có được phong thái của thiên tử, Ân Giao còn xa mới hơn được Ân Hồng.
Thiên tử nghe thấy song phương có vẻ muốn mổ xẻ lại đoạn "Thí mẫu" trong hoàng thất bí văn, vội vàng nghiêm lệnh cho song phương không tranh cãi vấn đề này nữa, chỉ nói đã sớm có quyết định, đến thời cơ thích hợp sẽ công bố, nhưng không có công bố đến cùng là sẽ lập ai làm thái tử. Rất nhiều thần tử là người giỏi sát ngôn quan sắc (giỏi thăm dò ý tứ qua sắc mặt lời nói của vua) nhìn ra, thiên tử có vẻ thật sự đã có quyết định, cho nên trước mắt cũng không dám hỏi nhiều.
Đối mặt với quan hệ tranh chấp trọng yếu trong tương lai của mình, Ân Hồng tỏ vẻ thản nhiên không biết như cũ, chỉ cúi đầu cung kính bên dưới sân chầu, không nói một lời, chúng thần nhìn thấy cũng thầm khen.
Đêm đó, Trương Tử Tinh đanh ở ngự thư phòng vẽ chân dung Vân Tiêu, lúc sắp hoàn thành, chợt nghe thấy Ân Hồng muốn cầu kiến. Trương Tử Tinh biết được vị Bình Tây Vương này "đem hàng" tới cửa, lúc này cùng Vân Tiêu đối diện cười, mệnh cho Ân Hồng tiến vào.
Ân Hồng tiến vào ngự thư phòng, đang muốn hành lễ, Trương Tử Tinh nói:
- Hoàng nhi chớ có quấy rầy, quả nhân sắp hoàn thành rồi.
Ân Hồng lập tức cung kính hành lễ, rồi đứng qua một bên.
Không lâu sau, Trương Tử Tinh hoàn thành bức vẽ, tự mình tán thưởng, gật đầu nói:
- Đại công cáo thành! Ái phi đến đánh giá xem. Hoàng nhi, ngươi cũng lại coi.
Vân Tiêu đứng dậy, vừa đi đên trước bàn, nhìn thấy lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Trương Tử Tinh chính là chọn dùng loại tả ý hoạ pháp (vẽ truyền thần) của hậu thế để vẽ, bút mực đơn giản mà phóng khoáng, tô màu cũng ít, nhưng lại có thể vẽ ra một vị nữ tử điềm tĩnh, xinh đẹp mà đầy sức sống. Không chỉ trông giống như đúc, hơn nữa người xem còn có thể cảm giác được gương mặt của "Vân Tiêu" này có ẩn hàm tình ý nhàn nhạt.
Nếu nói đến năm đó khi Trương Tử Tinh vẽ tranh cho đám người Khương Văn Sắc, vẫn còn phải nhờ Siêu Não truyền cho hoạ "kỹ". Hiện giờ theo tu vi cảnh giới đề cao, hắn có thể dần dần có thể đem tâm tình cũng suy nghĩ và biểu cảm dung nhập vào bức tranh, lúc này mới chân chính là hoạ "nghệ". Đồng thời, loại "tiểu kỹ" này nâng cao cũng giúp hắn gột rửa tâm cảnh, bình tĩnh tư duy, cũng có thể hỗ trợ việc tu luyện.
Vân Tiêu trong lòng khen không dứt miệng. Ân Hồng cũng lộ vẻ sùng bái:
- Không phải nhi thần nịnh hót, hoạ kỹ của phụ hoàng đáng xưng cử thế vô song. Nếu nhi thần có thể học được một phần, một đời hưởng thụ cũng không hết.
Trương Tử Tinh cười ha hả, cầm tay Vân Tiêu ngồi xuống, lộ vẻ thập phần ân ái. Ân Hồng biết phụ hoàng mới nạp thêm vài vị mỹ nữ do các chư hầu hiến tặng làm phi, thập phần sủng ái, nhất là vị Vân phi này, lập tức kiến lễ lần nữa.
Trương Tử Tinh làm như tâm tình rất tốt, ánh mắt nhìn Vân Tiêu đầy sủng ái, nói:
- Ân Hồng, quả nhân có một tin tức tốt muốn nói với ngươi. Vân phi trong người đã có mang. Ngươi sắp làm ca ca rồi.
Ân Hồng hơi chấn động, chạy nhanh hướng hai người chúc mừng, nhưng điều làm cho hắn khẩn trương vẫn còn ở phía sau. Theo như những lời "phụ hoàng" nói cùng với Vân phi, trong lời nói ẩn ẩn để lộ ra tin tức: quốc sư Tiêu Dao Tử đã toán định được Vân phi hoài thai sẽ là một vị hoàng tử. Hơn nữa còn có tướng đế vương, cho nên "phụ hoàng" đã có ý định lập Vân phi lên làm hoàng hậu.
Ân Hồng tâm niệm xoay chuyển như điện: trách không được ban ngày ở trên triều phụ hoàng lại nói khẳng định như vậy "Đến thời cơ thích hợp thì sẽ công bố", nguyên lai là có chuyện như vậy!
Thiên tử lập Vân phi làm hoàng hậu, sau đó Vân phi lại lấy thân phận hoàng hậu sinh hạ tiểu hoàng tử, hơn nữa Tiêu Dao Tử kia còn xác nhận là có "đế vương chi tướng". Như vậy ngôi vị thái tử chắc chắn là rơi vào trên người vị hoàng tử này rồi. Bởi vì khi Ân Giao cùng Ân Hồng được sinh ra, mẫu thân Khương thị còn chưa phải là hoàng hậu. Còn nữa, hiện giờ Khương hậu đã qua đời, cho nên nếu thiên tử đến lúc đó lập vị tiểu hoàng tử này, thì cũng không có gì sai biệt so với tình hình tiên đế lập thiên tử lúc đó, quần thần tất sẽ không có dị nghị gì.
Ân Hồng hiểu được điều này, trong mắt thoáng qua một tia sát khí, đem bổ phẩm kia trình lên Vân Tiêu:
- Nhi thần chúc mừng Vân phi nương nương! Lúc này nương nương có thai trong người, tự nhiên là cần được bồi bổ, hiện giờ vừa lúc thỉnh nương nương phẩm dụng.
Vân Tiêu đưa mắt nhìn Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh đưa mắt ra hiệu cho nàng, gật đầu nói:
- Đã là hiếu tâm của hoàng nhi, nàng cũng không nên từ chối.
Vân Tiêu lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào, bưng lấy ngọc chung kia, uống vài ngụm, khen:
- Bình Tây Vương hảo thủ nghệ! Hảo hiếu tâm!
Trương Tử Tinh cười nói:
- Lần đầu tiên Hồng nhi đưa tới, quả nhân còn ngại hắn đun cách thuỷ quá tay! Hiện giờ quả nhiên tiến bộ không ít. Đây cũng là hiếu tâm của hắn, ngươi cũng nên uống thêm mấy ngụm nữa đi chứ.
Vân Tiêu gật gật đầu, lại uống thêm vài ngụm nữa. Ân Hồng đứng một bên nói chuyện phiếm với Trương Tử Tinh, biết được vị phụ hoàng này tính toán mấy ngày nữa sẽ công bố việc lập hậu, vừa vặn cùng dịp với sự kiện đại hôn của Cơ Phát, không chỉ có ý tranh phong, mà còn cổ vũ sỹ khí.
Ân Hồng thoáng nhìn Vân Tiêu đã đem "bổ phẩm" kia uống hết hơn phân nửa, lúc này mới nói có chuỵên quan trọng cần bẩm báo, muốn một mình thỉnh tấu với Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh đối với Ân Hông thập phần tín nhiệm, có ý bảo Vân Tiêu lui về hậu cung chờ hắn, cũng lệnh cho người hầu đóng cửa lui ra.
- Hoàng nhi, hiện giờ mọi người đều đã lui ra, ngươi có chuyện gì quan trọng, mau mau bẩm báo.
Ân Hồng triển khai tiên thức, phát hiện quả nhiên chung quanh không còn một ai, lại thầm hạ thêm một cái pháp thuật che chắn mới yên lòng, đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Nhi thần muốn mời phụ hoàng lập nhi thần làm thái tử.
Thiếu kiên nhẫn vậy sao? Trương Tử Tinh thầm cười lạnh, trên mặt lại my đầu nhíu chặt:
- Lớn mật! Việc này mà ngươi cũng có thể nói được sao? Còn không mau mau cáo lui hồi phủ, đến lúc đó quả nhân sẽ có định luận!
Ân Hồng cười lạnh nói:
- Định luận? Phụ hoàng cần gì phải che che giấu giấu! Phụ hoàng sao không nói là muốn lập vị hoàng tử mà vị Vân phi nương nương kia sắp sinh đi?
Trương Tư Tinh cả giận nói:
- Quả nhân muốn lập người nào làm thái tử, toàn bộ còn tuỳ vào tâm ý của quả nhân! Nếu ngươi còn dám lớn mật như thế một lần nữa, ta sẽ lập tức trục xuất ngươi khỏi Triều Ca! Người đâu!
- Phụ hoàng đừng vợi uổng phí khí lực
Ân Hồng cười nói:
- Nơi đây đã bị ta hạ phép thuật, người ngoài không thể nghe được động tĩnh bên trong. Nhi thần cũng có thể nói cho phụ hoàng một việc, chỉ sợ tính toán của phụ hoàng thất bại. Vị Vân phi nương nương kia vừa mới uống xong một thang thuốc có chứa chất kịch độc, sinh tử tuỳ thuộc vào một ý niệm của ta. Chỉ sợ vị thái tử hoàng đệ tương lai không thể sinh ra!
Trương Tử Tinh giận dữ, đứng dậy hướng Ân Hồng chộp tới:
- Nghịch tử, không thể tưởng tượng ngươi lại có thể độc ác đến vậy! Tội quả thực đáng chết vạn lần!
Ân Hồng nhẹ nhàng tránh một cái, lập tức tránh khỏi công kích của hắn, cười lạnh nói:
- Phụ hoàng, Vân phi hôm nay đã uống phải một loại độc độc nhất vô nhị, phụ hoàng trước tiên là nên lo lắng cho an nguy của mình đi. Hiện giờ thân ngươi đã trúng kịch độc, chỉ cần ta niệm chú một cái, ngươi liền sống không bằng chết. Lại nói, ta đã đạt được chân truyền của tiên nhân. Tu vi của người, căn bản là vô pháp so được với ta. Hay nhất chính là giữ chút khí lực để viết chiếu thư đi!
- Nghiệt tử!
Trương Tử Tinh lộ ra bộ dáng nổi giận, làm bộ muốn liều mạng. Ân Hồng trong miệng lẩm bẩm, chỉ một ngón tay về phía Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh căn bản là không trúng độc, cũng không biết "sống không bằng chết" rốt cuộc là có cảm giác như thế nào, đành phải giả bộ ngã xuống đất rên rỉ, lộ ra vẻ thống khổ. Ân Hồng cũng chưa thấy qua bộ dạng độc phát cụ thể cho nên cũng không nghi ngờ, dũng khí đại tăng.
Trương Tử Tinh làm bộ cắn răng nói:
- Nghịch tử bất hiếu, rốt cuộc là ai phái ngươi đến! Lại nhằm lúc mấu chốt làm điên đảo giang sơn nhà ta!
Ân Hồng lộ ra vẻ đắc ý:
- Vị đại thần thánh của sư môn ta đã từng đáp ứng với ta. Nếu ta có khả năng đoạt được ngôi vị thiên tử liền sẽ trợ giúp Đại Thương ta đánh bại phản tặc Tây Chu, nhất thống thiên hạ, hoàn thành sự nghiệp vĩ đại! Ta vốn là dòng dõi Đại Thương, lại chưa từng đem thiên hạ trao cho ngoại nhân. Như thế nào lại là làm điên đảo giang sơn nhà mình?
Nguyên lai Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đã chuẩn bị tốt việc "Chân đạp hai thuyền"! Tuy đánh nhưng vẫn tính toán thật tốt! Nếu Nguyên Thuỷ Thiên Tôn có thể thực sự khống chế được nhân giới giao chiến hai phương, như vậy cuối cùng vô luận người thắng là Đại Thương hay Tây Chu, Xiển Giáo đều có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
Ân Giao giết Tiêu Dao Tử, Phiên Thiên Ấn kia còn có khả năng bạo liệt. Nếu thành công thì có thể nhổ được cái đinh "Mệnh ngoại chi nhân" trong mắt Xiển Giáo. Nếu thất bại, thân là hoàng tử mà Ân Giao lại bị Tiêu Dao Tử giết chết, cũng có thể khiến cho thiên tử Trụ giận cá chém thớt, trút giận lên người Tiêu Dao Tử, chẳng qua sẽ là đồng quy vu tận. Mà Ân Hồng đã nhắm lấy được hoàng vị, nghiêm khắc mà nói, lần này phụ tử tương tàn cũng là việc tranh đấu bên trong của hoàng tộc Đại Thương, cũng với người ngoài không có can hệ gì. Vì sát kiếp, Xiển Giáo có thể nói là đã tính toán mọi nhẽ. May mắn là Trương Tử Tinh sớm đã có phòng bị khiến cho Nguyên Thuỷ Thiên Tôn chung quy chỉ uổng phí tâm cơ.
Trương Tử Tinh mắng:
- Không thể tưởng được nghịch tử ngươi người ngoài thì kính cẩn nghe theo, tâm kế lại thâm trầm như vậy! Nếu Giao nhi biết được, tất sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Đại hoàng huynh?
Ân Hồng biểu tình có chút khinh thường, xuất ra Âm Dương Kính:
- Hắn cũng giống ta chịu sự sai phái của sư môn, vì một sứ mệnh nào đó mà đến. Nếu hắn dám đối nghịch cùng ta, ta chỉ cần giơ mặt gương này lên một cái liền có thể khiến hắn hồn phi phách tán! Phụ hoàng, ngươi đừng vội trông cậy vào người bên ngoài, cho dù ngươi không viết chiếu thư lập ta làm thái tử cũng không sao. Thời gian này, ngươi mỗi ngày đều bị ta hạ độc. Giờ độc đã ngấm vào xương tuỷ, không thể cứu được. Ngươi lúc đó thần trí không rõ, lục thân bất nhận, chỉ nghe lệnh một mình ta. Cho dù có ngay lập tức đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta cũng không có gì ngạc nhiên.
Trương Tử Tinh đau lòng nói:
- Ngươi làm như vậy, làm sao xứng đáng với mẫu thân đã mất của ngươi?
Ân Hồng do dự trong chốc lát, thần sắc càng thêm kiên định:
- Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Hôm nay cho dù có mẫu thân ở đây cũng vô pháp thay đổi tâm ý của ta! Nếu người dám ngăn cản ta hoàn thành nghiệp lớn, ta cũng sẽ nhất quyết trừ đi! Ta khuyên phụ hoàng tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời. Đến lúc đó ta còn có thể lưu lại tính mạng của ngươi cùng vài vị nương nương ở hậu cung tiêu diêu tự tại cho đến cuối đời. Nếu không đừng trách ta không niệm tình phụ tử!
"
- Việc cho đến nước này mà ngươi còn có mặt mũi nói đến tình phụ tử ư? Nghịch tử, ngươi có biết câu trả lời của ta là gì không?
Trương Tử Tinh nói xong, bỗng nhiên cười ha hả, đứng dậy, đem bát "thuốc bổ" còn thừa trên bàn uống một ngụm hết sạch. Hành động ngoài ý muốn này làm cho Ân Hồng trong lòng đột nhiên căng thẳng.
- Đó là câu trả lời của ta, thang này chưng vẫn bị quá lửa, so ngự trù thì còn kém xa, trình độ của ngươi vẫn không có gì tiến bộ! So ra còn kém hơn bình thường!
Ân Hồng thấy hắn làm như thế, trong lòng sinh ra cảm giác bất tường, vội vàng thục dục chú ngữ. Quả nhiên, vô luận hắn niệm chú ngữ thúc dục độc phát thế nào, Trương Tử Tinh đều không có dị trạng gì. Ân Hồng mới vừa rồi tâm còn bay bổng trên trời cao giờ đột nhiên trầm xuống vực thẳm, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ướt sũng quần áo.
Tận sâu trong nội tâm, Ân Hồng đối với vị phụ thân này kỳ thực luôn có cảm giác sợ hãi rất mạnh. Trong thời gian dài hạ độc thuận lợi khiến cho hắn dũng khí tăng lên rất nhiều, hiện giờ trong lòng tự biết bất ổn, tất nhiên là rất kinh hãi. Tuy rằng hắn có tu vi chân tiên, lại có Âm Dương Kính trong tay, nhưng cũng không dám khinh động, hiện giờ chỉ biết tính toán làm sao nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có người mở đại môn ngự thư phòng tiến vào, chính là vị Vân phi nương nương kia. Ân Hồng trong lòng vừa động, Thuỷ Hoả Thần Phong xuất hiện trong tay, nhắm Vân phi nương nương phóng đến, có ý lợi dụng uy hiếp người này để thoát thân.
Thân hình vừa chuyển động, Ân Hồng đột nhiên có chợt hỏi. Chính mình đã trải rộng tiên thức ra xung quanh, vì sao lại không thể phát giác ra vị Vân phi nương nương này, chắc chắn là có gì cổ quái. Tuy rằng vừa rồi Vân phi mới uống độc thang, nhưng chỉ sợ là cũng giống với phụ hoàng, có gì đó rất cổ quái.
Ân Hồng tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức sát trụ thân hình, đem Thuỷ Hoả Thần Phong chuyển hướng Vân Tiêu xông đến.
- Phản ứng cũng không chậm!
Vân Tiêu gật gật đầu, chỉ tay vào Thủy Hoả Thần Phong một cái, tiên binh kia lập tức ngừng lại giữa không trung, không cách nào tiến tới nửa phần.
- Đáng tiếc! Đến ngay cả Xích Tinh Tử cũng còn lâu mới là đối thủ của ta, huống chi là ngươi! Có muốn hay không thử luôn cả Âm Dương Kính kia?
Ân Hồng thấy Vân Tiêu có thần thông như thế, chỉ chỉ tay một cái đã khiến cho Thuỷ Hoả Thần Phong mất đi hiệu lực, còn có thể nói ra như vậy, tất nhiến là hồn vía lên mây, làm sao còn dám thi triển Âm Dương Kính ra nữa. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Tử Tinh, bất chấp sợ hãi xoay người đánh tới, có ý muốn "bắt cóc mục tiêu" nhằm cầu thoát thân.