“Cha, làm người mẫu là mơ ước của con.” Lâm Chiếu nhướng mày, nhẹ giọng cắt ngang lời của Lâm Quốc Hào: “Còn nữa, bây giờ con không muốn nói đến chuyện của Đông Phương Tín.”
“Con------“
“Lão gia, ông bớt nóng.” Nhìn thấy Lâm Quốc Hào sắp nổi giận, Lâm phu nhân đưa tay vỗ vỗ vào ngực ông ta: “Con nó vẫn còn nhỏ……..”
“Bà im miệng cho tôi.” Lâm Quốc Hào lạnh lùng quát lên: “Nó đã sắp hai mươi ba rồi, còn nhỏ nữa sao? Cũng tại bà, trước giờ cũng là bà làm hư nó, cho nên nó mới tùy hứng như vậy!”
Trước nay nhà họ Lâm đều do Lâm Quốc Hào làm chủ, bị ông ta khiển trách, Lâm phu nhân chỉ có thể im lặng.
Trong lòng Lâm Chiếu cảm thấy khó chịu, nhưng thấy Lâm Quốc Hào nổi giận, lại thấy Lâm phu nhân lắc đầu với mình, không thể làm gì khác hơn là hạ thái độ xuống trước, nhẹ giọng nói: “Ba, lần này con trở về quả thật chủ yếu là vì công việc, ba phải tin tưởng con có được hay không? Hơn nữa………con lựa chọn làm việc gì cũng đâu có liên quan đến mẹ, ba không cần phải hung dữ với mẹ.”
“Ba, chị con luôn luôn coi trọng công việc như sinh mạng.” Lâm Đại ở một bên nói chen vào: “Điều này, thật sự rất giống ba.”
Nghe con trai lên tiếng bênh vực, cơn tức giận của Lâm Quốc Hào mới giảm đi một chút, ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chiếu: “Có thật không?”
Lâm Chiếu không dám làm trái ý ông, chỉ đành gật đầu.
Lâm phu nhân vội vàng cười nói: “Vậy được rồi. Lão gia à, trước đây ông cũng rất ủng hộ con gái theo đuổi giấc mơ, hiện tại sự nghiệp của nó thành công rồi, chúng ta phải vui mừng cho nó mới đúng chứ!”
“Bụng dạ đàn bà!” Lâm Quốc Hào hung hăng trừng mắt nhìn bà: “Nếu Chiếu nhi đúng là vì công việc mới quay về nước, tôi tạm cho qua.”
“Ba, chị làm việc luôn biết chừng mực giống cha mà.” Lâm Đại nhẹ nhàng chà xát hai tay: “Chị cũng chưa từng làm cho chúng ta thất vọng.”
Lâm Quốc Hào chần chờ liếc mắt nhìn Lâm Chiếu một cái, nhưng thấy cô bình thản, không giống như đang che dấu ông cái gì, liền gật đầu một cái.
Trong lòng Lâm Chiếu thấy thật khổ tâm.
Nếu không phải lần này về nước thật sự là vì công việc, cô làm sao dám không hổ thẹn mà nhìn ba như vừa rồi?
Còn chuyện Đông Phương Tín…….
Sau này có cơ hội lại nói vậy!
Tin chắc rằng đến một ngày nào đó, ba sẽ chấp nhận chuyện bọn họ ở bên nhau.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Nhận được điện thoại phụ tá của Dịch Nhiên gọi tới, Thích Nghi thấy trong lòng khá dễ chịu.
“Thiên Nhiên, nhân vật chính cho quảng cáo của tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh vẫn chưa được quyết định, cậu có muốn đến đó quay thử lần nữa hay không?”
“Quay thử lần nữa?” Đôi mày thanh tú cảu Thiên Nhiên nhẹ nhàng nhướng lên, không hiểu nhìn Thích Nghi.
“Ừ, lần này những người đến quay thử dù sao cũng toàn những người nổi tiếng, Dịch Nhiên nói ông ta chọn mấy người diễn tốt đến đó quay thử một lần nữa. Ông ta hy vọng , có thể lựa chọn người tốt nhất để quay quảng cáo lần này.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nhiên cau lại.
Thích Nghi mím môi cười một tiếng: “Ít ra cậu vẫn chưa thua mà không phải sao?”
“Nói như vậy cũng không sai.” Thiên Nhiên dừng lại một chút, mới nói: “Nhưng mà……..tớ không thích quảng cáo đó.”
“Cậu làm sao vậy?” Bắt gặp trong mắt cô ấy là đau lòng khổ sở, trong lòng Thích Nghi căng thẳng: “Là vì người kia sao?”
Thiên Nhiên nhìn cô một cái, không nói gì.
Thích Nghi gần như chắc chắn suy đoán của mình là đúng, cô đi qua vỗ vỗ bả vai Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, trước đó không phải cậu đã suy nghĩ kỹ càng muốn đối mặt với anh ta rồi hay sao? Bây giờ tự dưng lại không muốn xuất hiện nữa là sao?”
Đôi đồng tử yếu ớt nhìn Thích Nghi một hồi, hốc mắt Thiên Nhiên đỏ lên: “Thích Nghi, trước kia cậu từng hỏi tớ người kia là ai, nhưng tớ vẫn luôn không nói với cậu không phải sao?”
“Thì sao?” Thích Nghi nhíu chân mày khó hiểu hỏi.
“Người kia……….” Thiên Nhiên cúi đầu, trong mắt không nhìn ra cảm xúc: “Nghe nói…….anh ấy đính hôn.”
“Cha, làm người mẫu là mơ ước của con.” Lâm Chiếu nhướng mày, nhẹ giọng cắt ngang lời của Lâm Quốc Hào: “Còn nữa, bây giờ con không muốn nói đến chuyện của Đông Phương Tín.”
“Con------“
“Lão gia, ông bớt nóng.” Nhìn thấy Lâm Quốc Hào sắp nổi giận, Lâm phu nhân đưa tay vỗ vỗ vào ngực ông ta: “Con nó vẫn còn nhỏ……..”
“Bà im miệng cho tôi.” Lâm Quốc Hào lạnh lùng quát lên: “Nó đã sắp hai mươi ba rồi, còn nhỏ nữa sao? Cũng tại bà, trước giờ cũng là bà làm hư nó, cho nên nó mới tùy hứng như vậy!”
Trước nay nhà họ Lâm đều do Lâm Quốc Hào làm chủ, bị ông ta khiển trách, Lâm phu nhân chỉ có thể im lặng.
Trong lòng Lâm Chiếu cảm thấy khó chịu, nhưng thấy Lâm Quốc Hào nổi giận, lại thấy Lâm phu nhân lắc đầu với mình, không thể làm gì khác hơn là hạ thái độ xuống trước, nhẹ giọng nói: “Ba, lần này con trở về quả thật chủ yếu là vì công việc, ba phải tin tưởng con có được hay không? Hơn nữa………con lựa chọn làm việc gì cũng đâu có liên quan đến mẹ, ba không cần phải hung dữ với mẹ.”
“Ba, chị con luôn luôn coi trọng công việc như sinh mạng.” Lâm Đại ở một bên nói chen vào: “Điều này, thật sự rất giống ba.”
Nghe con trai lên tiếng bênh vực, cơn tức giận của Lâm Quốc Hào mới giảm đi một chút, ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chiếu: “Có thật không?”
Lâm Chiếu không dám làm trái ý ông, chỉ đành gật đầu.
Lâm phu nhân vội vàng cười nói: “Vậy được rồi. Lão gia à, trước đây ông cũng rất ủng hộ con gái theo đuổi giấc mơ, hiện tại sự nghiệp của nó thành công rồi, chúng ta phải vui mừng cho nó mới đúng chứ!”
“Bụng dạ đàn bà!” Lâm Quốc Hào hung hăng trừng mắt nhìn bà: “Nếu Chiếu nhi đúng là vì công việc mới quay về nước, tôi tạm cho qua.”
“Ba, chị làm việc luôn biết chừng mực giống cha mà.” Lâm Đại nhẹ nhàng chà xát hai tay: “Chị cũng chưa từng làm cho chúng ta thất vọng.”
Lâm Quốc Hào chần chờ liếc mắt nhìn Lâm Chiếu một cái, nhưng thấy cô bình thản, không giống như đang che dấu ông cái gì, liền gật đầu một cái.
Trong lòng Lâm Chiếu thấy thật khổ tâm.
Nếu không phải lần này về nước thật sự là vì công việc, cô làm sao dám không hổ thẹn mà nhìn ba như vừa rồi?
Còn chuyện Đông Phương Tín…….
Sau này có cơ hội lại nói vậy!
Tin chắc rằng đến một ngày nào đó, ba sẽ chấp nhận chuyện bọn họ ở bên nhau.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Nhận được điện thoại phụ tá của Dịch Nhiên gọi tới, Thích Nghi thấy trong lòng khá dễ chịu.
“Thiên Nhiên, nhân vật chính cho quảng cáo của tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh vẫn chưa được quyết định, cậu có muốn đến đó quay thử lần nữa hay không?”
“Quay thử lần nữa?” Đôi mày thanh tú cảu Thiên Nhiên nhẹ nhàng nhướng lên, không hiểu nhìn Thích Nghi.
“Ừ, lần này những người đến quay thử dù sao cũng toàn những người nổi tiếng, Dịch Nhiên nói ông ta chọn mấy người diễn tốt đến đó quay thử một lần nữa. Ông ta hy vọng , có thể lựa chọn người tốt nhất để quay quảng cáo lần này.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nhiên cau lại.
Thích Nghi mím môi cười một tiếng: “Ít ra cậu vẫn chưa thua mà không phải sao?”
“Nói như vậy cũng không sai.” Thiên Nhiên dừng lại một chút, mới nói: “Nhưng mà……..tớ không thích quảng cáo đó.”
“Cậu làm sao vậy?” Bắt gặp trong mắt cô ấy là đau lòng khổ sở, trong lòng Thích Nghi căng thẳng: “Là vì người kia sao?”
Thiên Nhiên nhìn cô một cái, không nói gì.
Thích Nghi gần như chắc chắn suy đoán của mình là đúng, cô đi qua vỗ vỗ bả vai Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, trước đó không phải cậu đã suy nghĩ kỹ càng muốn đối mặt với anh ta rồi hay sao? Bây giờ tự dưng lại không muốn xuất hiện nữa là sao?”
Đôi đồng tử yếu ớt nhìn Thích Nghi một hồi, hốc mắt Thiên Nhiên đỏ lên: “Thích Nghi, trước kia cậu từng hỏi tớ người kia là ai, nhưng tớ vẫn luôn không nói với cậu không phải sao?”
“Thì sao?” Thích Nghi nhíu chân mày khó hiểu hỏi.
“Người kia……….” Thiên Nhiên cúi đầu, trong mắt không nhìn ra cảm xúc: “Nghe nói…….anh ấy đính hôn.”