Trương Ý Nhi mở mắt, và lần này người xuất hiện đầu tiên chính là hắn – người đàn ông cô yêu.
“Nhược Đông.” Cô gọi, giọng khàn đặc, nuốt khan một cái cảm thấy cổ họng quá khó chịu.
Hắn đang ngồi bên giường, tay cầm tờ báo mới nhất được đưa đến sáng nay, trong mục xã hội, vụ án của Tống Vô Ưu được đẩy lên trang đầu.
Đọc lướt qua, hắn gật gù đầu hài lòng cái kẻ viết bài đã không đưa tên “Frederick Ý Ý” vào, nếu không đừng trách hắn cho người đốt trụi cái phòng báo chí kia.
Bỗng âm thanh khàn khàn của cô gái nhỏ truyền tới, hắn giật mình nâng mắt, sau đó vứt tờ báo lên bàn, đứng dậy lại ngồi hẳn trên giường đỡ cô tựa vào mình.
Hắn cúi đầu nhìn cô ôn nhu hỏi: “Em thấy sao?”
“Nước ạ.” Cô gác mặt lên vai hắn, hai tay ôm hờ vòng eo săn chắc của người đàn ông.
Frederick Nhược Đông vội duỗi tay rót nước ra ly cho cô, đút cô uống xong, hắn nâng mặt cô lên: “Khó chịu chỗ nào không?”
Cô im lặng nhìn hắn bằng ánh mắt tủi thân, vòng tay siết chặt eo hắn hơn.
Đôi mắt trong veo đầy vẻ đáng thương của cô khiến hắn đau xót không thôi, ôm cô dỗ dành: “Em không cần lo lắng gì nữa.
Chuyện này không liên quan gì đến em rồi, anh sẽ tìm ra kẻ vu oan giá họa cho em.”
Sự can thiệp của Frederick Nhược Đông đã nhanh chóng tìm ra những manh mối có lợi cho vụ của Tống Vô Ưu, người nhà cô ta xin nhận thi thể về để an táng, nhưng cái chết của cô ta không phải tai nạn tự nhiên mà là bị sát hại nên buộc phải chờ khi bên pháp y hoàn tất khám nghiệm tử thi và phía cảnh sát có biến động mới có thể trả thi thể về cho người nhà.
Sau khi người nhà cô ta khóc lóc ầm ĩ một trận, bị cưỡng chế dùng pháp luật mới yên tĩnh trở lại.
Trương Ý Nhi trở lại học viện, ngoan ngoãn nghe lời Frederick Nhược Đông, hắn nói hắn sẽ giải quyết vậy cô cũng không can thiệp vào chuyện này nữa.
Frederick Nhược Đông nghe Lion báo đã tìm ra nguyên nhân chính xác khiến Tống Vô Ưu chết đúng như hắn đã phân tích, không phải bị siết cổ đến chết mà là kim độc bị hung thủ găm vào đầu.
Sau khi xét nghiệm hung khí, Lion kết luận, độc được tẩm trong kim châm thuộc loại kịch độc, thời gian từ lúc bắt đầu, phát tác đến kết thúc chỉ gói gọn trong năm giây.
Lê gia lôi được hai kẻ tình nghi liên quan đến vụ án trở về, ban đầu định đẩy cho cảnh sát nhưng nhớ đến tên con lai kia đã trở về, thế là Lê Đàm Hoan quyết định giao chúng cho hắn xử lý, lão thừa hiểu nói đến “dùng hình” tra khảo chắc chắn không ai bin thái hơn Frederick Nhược Đông.
Chẳng qua là, hai kẻ đó cũng chỉ là những con rối, là lớp màn bảo vệ kẻ đứng đằng sau.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn vô ích, chúng đã khai ra được một chuyện.
Kẻ đó có giọng nói kỳ dị.
Khi Frederick Nhược Đông bảo chúng mô tả giọng nói đó, là âm thanh của tiếng cưa gỗ.
Hắn lại nhếch môi: “Tiếng Cello của người mới tập tành thì thế nào?”
Chúng nhìn nhau như đang liên tưởng tới, rồi cả hai đồng thời gật gù đầu.
Frederick Nhược Đông rời khỏi tầng hầm, định theo thói quen ra lệnh “Xử.” thì hắn nghĩ tới gì đó liền đổi ý: “Đưa chúng đến sở cảnh sát đi.”
Đan Đan cũng thu thập được một camera ghi hình ẩn bên ngoài Khánh Niên, một kẻ mặc đồ đen, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, hắn ta dường như rất am hiểu việc tránh máy ghi hình, không có một sơ suất nào trong suốt quá trình trốn thoát khỏi hiện trường sau khi gây án.
Đã khẳng định được hung thủ là đàn ông, Trương Ý Nhi đương nhiên hoàn toàn được trả lại trong sách.
Khi Frederick Nhược Đông nhìn đi nhìn lại hung thủ, hắn để ý bàn tay trái của hắn ta nhưng người nọ đã đeo găng, chỉ là dựa vào vóc dáng đó, hắn khẳng định là kẻ khác, không thể nào là thủ lĩnh tổ chức Đen.
Hắn ta không ngu ngốc mà tự mình tham gia vào trò chơi.
Hắn ta chỉ muốn là kẻ điều khiển, kẻ quan sát và cuối cùng là chính mình có quyền kết thúc trò chơi mà hắn ta đã tạo ra bất cứ lúc nào.
Một kẻ bin thái tàn bạo.
Chuyện còn lại là thuộc về cảnh sát, hắn chẳng buồn cho đám thi hành công vụ đó chút ánh mắt nào.
Hôm nay, học viện Phong Khởi nghênh đón vị khách cao cao tại thượng “Frederick Nhược Đông”.
Đây cũng lần đầu tiên hắn bước vào học viện, có xe chuyên dụng nghênh đón.
Lạc Hồ Ưng đã được thông báo từ trước, nhưng người ta cũng chẳng phải rảnh rỗi đến học viện để thăm quan cảnh, người ta là đến thăm mỹ nhân.
Frederick nói thẳng là đưa hắn tới ký túc xá nữ của học viện, và đương nhiên bạn lái xe tuân lệnh mà không chút thắc mắc.
Hắn không mang theo thuộc hạ, hiếm khi mới có thời gian ở bên cô, hắn lười phải mang theo mấy cái bóng đèn, nhưng hắn đã sớm cho người nấp trong bóng tối bảo vệ mình.
Đến cả Lạc Hồ Ưng tỏ ý mời hắn đến nhà hành chính “trò chuyện” mà hắn cũng chẳng cho y chút mặt mũi, còn thẳng thắn nói: “Nếu không phải Tiểu Ý học ở đây anh nghĩ tôi sẽ đặt chân đến cái nơi đi đến mỏi chân này à.”
Hắn lại chẳng đi bộ, lấy đâu ra mỏi chân chứ.
Lạc Hồ Ưng có chút nghẹn họng khi bị mỉa mai như vậy.
Rồi cuối cùng còn chưa kịp lấy lại chút danh dự cho học viện thì hắn đã dứt khoát cúp máy.
Chưa có người nào kiêu ngạo như Frederick Nhược Đông.
Câu nói đánh giá về hắn mà không ai là không thừa nhận.
Frederick Nhược Đông dùng ánh mắt lạnh căm nhìn chằm chằm Tống Gia Minh đang ở trạm gác, anh ta cũng vừa thấy Frederick Nhược Đông, sửng sốt hai giây liền nhíu mày ra khỏi trạm gác.
Ai cũng ngầm hiểu địch ý trong mắt đối phương nhưng Tống Gia Minh vẫn biết công tư phân mình, anh ta cúi đầu chào: “Ngài có…” Chưa hỏi xong thì đã nhận được điện thoại của tổng quản học viện.
Nghe ông ta nói xong, Tống Gia Minh đáp “vâng” rồi tắt máy.
Trở lại quan sát người đàn ông mang vẻ ngoài xuất chúng đối diện, sắc mặt anh ta biến đổi một chút rồi cung kính mời: “Ký túc có phòng dành cho người nhà sinh viên.
Mời ngài.”
Nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, Frederick Nhược Đông nhếch môi, tiến vào dưới sự chỉ dẫn của một người đàn bà trung niên, có lẽ là nhân viên dọn dẹp ký túc xá.
Tống Gia Minh… chắc là sản phẩm do lão hồ ly tạo nên rồi..