“Luật sư Tư, đợi một chút.”
“Kiểm sát Phương.” Ngài Tư gật đầu chào.
“Cậu có thời gian nói chuyện chút không?” Phương Duệ mời y vào phòng làm việc.
“Được chứ, làm phiền anh.” Ngài Tư cung kính không bằng tuân mệnh*.
*cung kính không bằng tuân mệnh: thể hiện sự khách sáo, lịch sự khi có người mời/ cho mình cái gì đó.
Phương Duệ uống một ngụm trà rồi nói thẳng: “Tôi không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này.” Hắn và ngài Tư cũng coi như là bạn – mặc dù không có quan hệ cá nhân, nhưng ngài Tư chính là người đầu tiên làm việc với Phương Duệ kể từ khi hắn còn là một kiểm sát viên nho nhỏ mới vào nghề. Đôi khi ngài Tư ở bên phe hắn, đôi khi lại đi bào chữa cho bị cáo.
Dù vậy, Phương Duệ vẫn thích ngài Tư – đừng hiểu lầm, là thích theo kiểu hâm mộ. Hắn rất hâm mộ tính cách gương mẫu và quy tắc của y.
Tuy dùng từ “quy tắc” để miêu tả một luật sư thì không được thích hợp lắm, nhưng Phương Duệ cảm thấy dùng trên người ngài Tư thì rất chuẩn.
Lúc hắn tiễn ngài Tư ra cửa, y cười một tiếng, “Thật ra, bị cáo đúng là có thù với ba của người bị hại.”
“Nhưng vụ này thật sự là một vụ tai nạn. Bị cáo không biết người bị hại là Lư Tĩnh Di, lại càng không biết đó là con gái cảnh sát Lư. Kể cả biết, hắn cũng sẽ không làm vậy, hắn vốn chỉ hận Lư Kiền thôi.”
“Thù cái gì?” Sự nhạy cảm của một kiểm sát viên khiến Phương Duệ không nén nổi tò mò.
“Tôi cũng không biết cụ thể, là một vụ án cũ, nếu anh hứng thú có thể xem qua hồ sơ vụ án. Lần đó nhân viên thụ án là em trai của đương sự.”
Đi ra cửa lớn, ngài Tư mở cửa xe, xua tay với Phương Duệ, ý bảo hắn mau vào.
“Đúng rồi, kiểm sát Phương.”
“Chuyện gì?”
Ngài Tư hạ kính xe xuống, “Có thể tố cáo với anh tội không làm tròn trách nhiệm không?”
“Dĩ nhiên là được.”
Ngài Tư gật đầu, “Cám ơn anh, tôi hỏi thế thôi.”
Nhìn đuôi xe y vẽ ra một vòng cung thật đẹp, Phương Duệ hơi xúc động. Cuối cùng thanh niên đẹp trai ưu tú này cũng kết hôn, không biết có bao nhiêu thiếu nữ phải đau lòng đây.
“Kiểm sát Phương.” Ngài Tư gật đầu chào.
“Cậu có thời gian nói chuyện chút không?” Phương Duệ mời y vào phòng làm việc.
“Được chứ, làm phiền anh.” Ngài Tư cung kính không bằng tuân mệnh*.
*cung kính không bằng tuân mệnh: thể hiện sự khách sáo, lịch sự khi có người mời/ cho mình cái gì đó.
Phương Duệ uống một ngụm trà rồi nói thẳng: “Tôi không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này.” Hắn và ngài Tư cũng coi như là bạn – mặc dù không có quan hệ cá nhân, nhưng ngài Tư chính là người đầu tiên làm việc với Phương Duệ kể từ khi hắn còn là một kiểm sát viên nho nhỏ mới vào nghề. Đôi khi ngài Tư ở bên phe hắn, đôi khi lại đi bào chữa cho bị cáo.
Dù vậy, Phương Duệ vẫn thích ngài Tư – đừng hiểu lầm, là thích theo kiểu hâm mộ. Hắn rất hâm mộ tính cách gương mẫu và quy tắc của y.
Tuy dùng từ “quy tắc” để miêu tả một luật sư thì không được thích hợp lắm, nhưng Phương Duệ cảm thấy dùng trên người ngài Tư thì rất chuẩn.
Lúc hắn tiễn ngài Tư ra cửa, y cười một tiếng, “Thật ra, bị cáo đúng là có thù với ba của người bị hại.”
“Nhưng vụ này thật sự là một vụ tai nạn. Bị cáo không biết người bị hại là Lư Tĩnh Di, lại càng không biết đó là con gái cảnh sát Lư. Kể cả biết, hắn cũng sẽ không làm vậy, hắn vốn chỉ hận Lư Kiền thôi.”
“Thù cái gì?” Sự nhạy cảm của một kiểm sát viên khiến Phương Duệ không nén nổi tò mò.
“Tôi cũng không biết cụ thể, là một vụ án cũ, nếu anh hứng thú có thể xem qua hồ sơ vụ án. Lần đó nhân viên thụ án là em trai của đương sự.”
Đi ra cửa lớn, ngài Tư mở cửa xe, xua tay với Phương Duệ, ý bảo hắn mau vào.
“Đúng rồi, kiểm sát Phương.”
“Chuyện gì?”
Ngài Tư hạ kính xe xuống, “Có thể tố cáo với anh tội không làm tròn trách nhiệm không?”
“Dĩ nhiên là được.”
Ngài Tư gật đầu, “Cám ơn anh, tôi hỏi thế thôi.”
Nhìn đuôi xe y vẽ ra một vòng cung thật đẹp, Phương Duệ hơi xúc động. Cuối cùng thanh niên đẹp trai ưu tú này cũng kết hôn, không biết có bao nhiêu thiếu nữ phải đau lòng đây.