“Cảnh sát Lư.”
“Luật sư…Tư.” Hốc mắt cảnh sát Lư đỏ bừng, cố gắng lắm mới nhận ra y.
Ngài Tư nhớ ra – mấy tháng trước mình mới gặp ông, mà bây giờ cái bụng phệ hồi trước đã gầy đến mức thấy cả xương rồi,
“Ông đang……” Ngài Tư chẳng hiểu gì cả.
“Luật sư Tư.” Cảnh sát Lư tóc đã điểm bạc đột nhiên ôm chặt tay áo y, khuôn mặt đầy tàn nhang cũng dính sát vào người y.
“Tôi van xin cậu… Tôi van xin cậu!” Nước mắt cảnh sát Lư không ngừng chảy xuống, khóc không thành tiếng.
“Xin tôi?” Ngài Tư dở khóc dở cười, “Ông có chuyện gì cứ nói, nếu có khả năng tôi nhất định sẽ giúp.”
“Con gái tôi…”
“Tôi kết hôn rồi.” Ngài Tư rất không đúng lúc chỉ nhẫn cưới trên tay mình.
“Con gái tôi….Chắc chắn bị người kia hại chết! Đó không phải là tai nạn, luật sư Tư!”
Ngài Tư đột nhiên hiểu ra,” Ông nói vụ án của Lư Tĩnh Di…Ông là… ba của cô ấy?”
Cảnh sát Lư biết người ông đang cầu xin là một luật sư đã thành danh nhiều năm, vụ án này lại rơi vào tay y, nói không chừng y có thể giúp người kia vô tội. Nhưng, con gái ông…
“Luật sư Tư, tôi xin cậu…”. Hai đầu gối cảnh sát Lư khuỵu xuống, rồi quỳ hẳn xuống đất.
Ngài Tư vô cùng bất đắc dĩ, “Tôi luôn hết lòng với việc mình đã nhận, ông có thể nói rõ ràng từ đầu không?”
“Tôi từng đắc tội với người kia, chắc chắn là hắn muốn báo thù!!!”
“Đắc tội? Cảnh sát Lư va chạm không ít, làm việc vì dân vì nước, không thẹn với lòng. Năm đó chắc chắn là do người kia gây chuyện trước, nên ông mới đắc tội với người ta! Nếu thật sự hắn ác ý muốn trả thù, tôi tuyệt đối sẽ không bao che.” Y đột nhiên nói sang chuyện khác,” Nhưng chắc cảnh sát Lư cũng biết, đây chính là công việc của chúng tôi, nên…”
“Luật sư Tư…” Hai mắt cảnh sát Lư hiện đầy tơ máu.
Ngài Tư thở dài một hơi,”Ông đứng lên trước đã, tôi sẽ về nghiên cứu thêm hồ sơ vụ án.”
Nhìn theo bóng lưng y ôm bó hoa cát cánh rời đi, cảnh sát Lư nhỏ giọng nói:”Báo ứng….Tất cả đều là báo ứng…”
“Luật sư…Tư.” Hốc mắt cảnh sát Lư đỏ bừng, cố gắng lắm mới nhận ra y.
Ngài Tư nhớ ra – mấy tháng trước mình mới gặp ông, mà bây giờ cái bụng phệ hồi trước đã gầy đến mức thấy cả xương rồi,
“Ông đang……” Ngài Tư chẳng hiểu gì cả.
“Luật sư Tư.” Cảnh sát Lư tóc đã điểm bạc đột nhiên ôm chặt tay áo y, khuôn mặt đầy tàn nhang cũng dính sát vào người y.
“Tôi van xin cậu… Tôi van xin cậu!” Nước mắt cảnh sát Lư không ngừng chảy xuống, khóc không thành tiếng.
“Xin tôi?” Ngài Tư dở khóc dở cười, “Ông có chuyện gì cứ nói, nếu có khả năng tôi nhất định sẽ giúp.”
“Con gái tôi…”
“Tôi kết hôn rồi.” Ngài Tư rất không đúng lúc chỉ nhẫn cưới trên tay mình.
“Con gái tôi….Chắc chắn bị người kia hại chết! Đó không phải là tai nạn, luật sư Tư!”
Ngài Tư đột nhiên hiểu ra,” Ông nói vụ án của Lư Tĩnh Di…Ông là… ba của cô ấy?”
Cảnh sát Lư biết người ông đang cầu xin là một luật sư đã thành danh nhiều năm, vụ án này lại rơi vào tay y, nói không chừng y có thể giúp người kia vô tội. Nhưng, con gái ông…
“Luật sư Tư, tôi xin cậu…”. Hai đầu gối cảnh sát Lư khuỵu xuống, rồi quỳ hẳn xuống đất.
Ngài Tư vô cùng bất đắc dĩ, “Tôi luôn hết lòng với việc mình đã nhận, ông có thể nói rõ ràng từ đầu không?”
“Tôi từng đắc tội với người kia, chắc chắn là hắn muốn báo thù!!!”
“Đắc tội? Cảnh sát Lư va chạm không ít, làm việc vì dân vì nước, không thẹn với lòng. Năm đó chắc chắn là do người kia gây chuyện trước, nên ông mới đắc tội với người ta! Nếu thật sự hắn ác ý muốn trả thù, tôi tuyệt đối sẽ không bao che.” Y đột nhiên nói sang chuyện khác,” Nhưng chắc cảnh sát Lư cũng biết, đây chính là công việc của chúng tôi, nên…”
“Luật sư Tư…” Hai mắt cảnh sát Lư hiện đầy tơ máu.
Ngài Tư thở dài một hơi,”Ông đứng lên trước đã, tôi sẽ về nghiên cứu thêm hồ sơ vụ án.”
Nhìn theo bóng lưng y ôm bó hoa cát cánh rời đi, cảnh sát Lư nhỏ giọng nói:”Báo ứng….Tất cả đều là báo ứng…”