“Ngài Tư, gần đây có gì không khỏe sao?” Bác sĩ Vương đeo khẩu trang lên, ân cần hỏi.
Ngài Tư nhíu mày, “Cũng không có gì.”
Bác sĩ Vương bèn từ từ dụ y nói: “Nếu có gì không thoải mái, cậu cứ nói tôi nghe. Tôi là bác sĩ, tôi sẽ không tiết lộ bí mật của cậu.”
Ngài Tư im lặng hồi lâu mới nói: “Dạo này nghỉ ngơi không tốt.”
Bác sĩ Vương ghi chú lại, “Mất ngủ sao?”
Ngài Tư lắc đầu, “Không phải. Tôi biết mình đang ngủ, nhưng lại luôn cảm thấy có ai đó đang nói chuyện với mình.”
Ngòi bút đang chuyển động của bác sĩ Vương đột nhiên dừng lại,”Người đó nói gì với cậu?”
“Hắn nói, nói…” Ngài Tư xoa xoa huyệt thái dương,”Hình như hắn nói, tôi không được quên hắn…”
“…Thở sâu, thở sâu.” Lúc ngài Tư khôi phục lại ý thức, đã thấy trước mặt là đôi mắt ôn hòa của bác sĩ Vương.
“Tôi vừa rồi…Sao vậy…” Ngài Tư nhận ra – mình đang nằm trên một cái giường đơn.
Bác sĩ Vương nhíu chặt chân mày, “Không có gì, đột nhiêu cậu ngất xỉu.”
“Thật sao?”
“Để tôi viết cho cậu tờ đơn, đi làm kiểm tra đầu một chút đi.”
Ngài Tư là một bệnh nhân hiểu chuyện, tuy y thấy không cần thiết nhưng vẫn ngoan ngoãn đi kiểm tra.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả kiểm tra. Nhìn nó, bác sĩ Vương vẫn lắc đầu, “Tạm thời không nhìn ra vấn đề gì, tôi kê cho cậu ít thuốc an thần vậy.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
“Đừng khách sáo.”
Đúng vậy, bọn họ không xa lạ gì với nhau. Đây là nơi ngài Tư khám bệnh đã tám năm, y biết bác sĩ Vương không phải là dạng lang băm.
Mặc dù ngài Tư cảm thấy mình không có bệnh, nhưng trong thành phố này, bệnh về tâm lý ngày càng nhiều. Hơn nữa y còn làm nghề này, khả năng mắc bệnh rất cao. Thế nên Tư Minh Nguyễn luôn bắt y làm kiểm tra định kì, y không cãi lại được ba mẹ và anh mình, đành phải chạy đến đây.
“Ngài Tư.”
“Hả? Còn việc gì sao?”
Bác sĩ Vương tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ con,”Nếu có người nói chuyện với cậu, không nên trả lời hắn. Có thể do tâm lý cậu không ổn định nên gần đây ngủ không ngon thôi.”
Ngài Tư nhún nhún vai, thuận miệng đồng ý.
Ngài Tư nhíu mày, “Cũng không có gì.”
Bác sĩ Vương bèn từ từ dụ y nói: “Nếu có gì không thoải mái, cậu cứ nói tôi nghe. Tôi là bác sĩ, tôi sẽ không tiết lộ bí mật của cậu.”
Ngài Tư im lặng hồi lâu mới nói: “Dạo này nghỉ ngơi không tốt.”
Bác sĩ Vương ghi chú lại, “Mất ngủ sao?”
Ngài Tư lắc đầu, “Không phải. Tôi biết mình đang ngủ, nhưng lại luôn cảm thấy có ai đó đang nói chuyện với mình.”
Ngòi bút đang chuyển động của bác sĩ Vương đột nhiên dừng lại,”Người đó nói gì với cậu?”
“Hắn nói, nói…” Ngài Tư xoa xoa huyệt thái dương,”Hình như hắn nói, tôi không được quên hắn…”
“…Thở sâu, thở sâu.” Lúc ngài Tư khôi phục lại ý thức, đã thấy trước mặt là đôi mắt ôn hòa của bác sĩ Vương.
“Tôi vừa rồi…Sao vậy…” Ngài Tư nhận ra – mình đang nằm trên một cái giường đơn.
Bác sĩ Vương nhíu chặt chân mày, “Không có gì, đột nhiêu cậu ngất xỉu.”
“Thật sao?”
“Để tôi viết cho cậu tờ đơn, đi làm kiểm tra đầu một chút đi.”
Ngài Tư là một bệnh nhân hiểu chuyện, tuy y thấy không cần thiết nhưng vẫn ngoan ngoãn đi kiểm tra.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả kiểm tra. Nhìn nó, bác sĩ Vương vẫn lắc đầu, “Tạm thời không nhìn ra vấn đề gì, tôi kê cho cậu ít thuốc an thần vậy.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
“Đừng khách sáo.”
Đúng vậy, bọn họ không xa lạ gì với nhau. Đây là nơi ngài Tư khám bệnh đã tám năm, y biết bác sĩ Vương không phải là dạng lang băm.
Mặc dù ngài Tư cảm thấy mình không có bệnh, nhưng trong thành phố này, bệnh về tâm lý ngày càng nhiều. Hơn nữa y còn làm nghề này, khả năng mắc bệnh rất cao. Thế nên Tư Minh Nguyễn luôn bắt y làm kiểm tra định kì, y không cãi lại được ba mẹ và anh mình, đành phải chạy đến đây.
“Ngài Tư.”
“Hả? Còn việc gì sao?”
Bác sĩ Vương tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ con,”Nếu có người nói chuyện với cậu, không nên trả lời hắn. Có thể do tâm lý cậu không ổn định nên gần đây ngủ không ngon thôi.”
Ngài Tư nhún nhún vai, thuận miệng đồng ý.