Ethas và Helen đều không có ý kiến gì với đề nghị của Hoàng, dù sao thì trước giờ mấy việc nghiên cứu thứ mới này hắn nói chưa bao giờ sai, chỉ có điều họ không biết mình đã bị lợi dụng để cho vào tròng. Do không phải ngày nào Helen cũng lên lớp, chưa kể giờ giấc của hai người không đều nên chỉ có lúc về mới làm thí nghiệm này được, và Hoàng thì cũng chỉ cần đến thế mà thôi.
Vài ngày sau Helen vẫn lên lớp giảng dạy, Ethas vẫn ngồi ở chỗ cũ và Hoàng thì tiếp tục mất dạng. Mọi chuyện diễn ra bình thường cho tới lúc ra về, khi đám học viên nam túa ra nhìn Helen như thường lệ thì chuyện thất kinh xảy ra… cô ta không đi về một mình mà có người hộ tống và hắn ta là nam. Việc tiếp theo còn khiến đám học viên thiếu điều muốn hộc máu ra mà chết, khi thằng khốn kia cầm lấy tay Helen mà dắt đi vô cùng tự nhiên, điều chưa từng xảy ra từ trước tới nay ở học viện.
Vô số ánh mắt ghen tị, ganh ghét, ức chết và cả căm thù tột độ hướng về phía Ethas, cảm giác như nếu đây không phải là trong học viện thì cậu ta hẳn sẽ bị hội đồng chết tươi tại chỗ, thậm chí một số học viên hơi lớn tuổi còn tức tối đến mức bóp nát cả tay nắm ghế ngồi. Hoàng đứng đó không xa nên quan sát được toàn bộ mấy việc này, lòng cảm thấy hạnh phúc phơi phới vì lại bới ra chuyện để phá hoại.
Do Hoàng đặc biệt nhấn mạnh đây là công việc phục vụ nghiên cứu, thêm cả Helen lẫn Ethas đều cực kỳ chuyên nghiệp nên thực hiện trò nắm tay này cực kỳ mẫn cán, gần như lúc nào tan lớp cũng về cùng và tay trong tay vô cùng tình cảm. Nhưng mà trò này diễn ra không được bao lâu, chưa tới một tuần sau tin đồn về việc Helen chủ động đi về cùng một học viên nam đã lan ra toàn học viện, không những chỉ đám học viên la liếm ở khoa Nghiên cứu thực phẩm, mà còn có một cơ số đông đảo khác mò đến để xem rõ thực hư thế nào, mọi việc bắt đầu trở nên hỗn loạn.
- Sao tôi cứ có cảm giác dạo này mọi người trong lớp cứ khác khác thế nào ấy.
Ethas vừa gỡ đôi găng tay ra vừa than phiền với Hoàng, dạo gần đây thái độ của mọi người trong lớp Nghiên cứu thực phẩm đối với cậu ta tràn đầy thù địch, thậm chí có mấy người không hề quan biết còn tỏ thái độ khiêu khích rất trắng trợn, điều trước đây chưa từng xảy ra bao giờ. Ethas tất nhiên cũng lờ mờ biết vụ này có liên quan tới việc mình đi cùng giáo sư Helen, nhưng do trong đầu vẫn nghĩ đó chỉ là làm việc thì chả sao cả, rất tiếc là nó không đơn giản như thế.
Hoàng mấy hôm nay ngồi quan sát, thì thấy là đám học viên nam đã ghen ghét với Ethas lắm rồi, chỉ là không có cớ nào mà gây chuyện mà thôi, nếu cứ để lâu hơn chắc còn vui nữa vì xuất hiện thêm mấy nhân vật to to lớn lớn. Vốn Hoàng không phải là người thích tạo thị phi, nhất là mấy trò nhăng nhít kiểu thanh niên máu điên này càng không phải cái hắn thích, nhưng có câu nhàn cư vi bất thiện, thật rất khó để không làm bậy khi quá rảnh như vậy.
Về phần Helen thì cô ta hoàn toàn không quan tâm, sợ còn chả biết có bao nhiêu người ngoài kia đang phát rồ vì mình, tâm trí của nữ giáo sư này giờ tập trung hoàn toàn vào việc nghiên cứu rồi. Tuy vậy công cuộc “sạc pin” lại không có tiến triển gì mấy, vì vốn ngay từ đầu nó đã là vô nghĩa, chưa kể Hoàng còn cố tình bịa ra đủ mọi lý do để trì hoãn nữa.
Tuy vậy với cái tình hình nóng hừng hực hiện tại, thì bản thân Hoàng cũng thấy khó mà cứ dây dưa nữa, phải chuẩn bị trước đồ chơi đã, hắn quay sang Helen tìm cách gợi chuyện:
- Việc sạc pin có chút tiến triển nhưng không đáng kể, phần nhiều vì vật liệu kém quá.
Vốn Hoàng cũng có đưa lại cho Helen vài cục pin được sạc bằng việc nắm tay, phải cái đó hầu hết đều do hắn làm ra để lừa người. Sự thực thì mấy thứ đồ kiểng này làm sao mà có hiệu quả được, nhưng do Helen không biết nên vẫn lấy lý do này nọ được tốt, quả nhiên là cô ta nhanh chóng hỏi lại ngay:
- Nói vậy là nếu dùng đồ tốt hơn thì chất lượng của thứ này sẽ tăng?
- Cũng khó nói lắm, nhưng ít ra cải thiện được phần lõi và dây nối thì cũng tăng hiệu suất đáng kể đấy, ít nhất cũng là khoảng bốn phần mười.
Hoàng sau đó tiếp tục ba hoa vài thứ lý thuyết do hắn tự bịa ra cho chân thật, sau thêm hơn vài tiếng tiếng đồng hồ bàn luận nữa, cuối cùng Helen cũng thấy là phải tìm cách nâng cấp phần đầu vào, cô ta đồng ý cấp quyền cho Hoàng được sử dụng kho nguyên liệu chuyên dụng của học viện.
Với một học viện lớn như Ilumina, thì các kho nguyên liệu phục vụ giảng dạy là thứ không thể thiếu. Với tiềm lực tài chính hùng mạnh cùng căn cơ to lớn, kho nguyên liệu của học viện đủ sức để cung ứng thừa thãi cho tất cả mọi hoạt động bên trong lẫn ngoài của nó. Mỗi học viên sẽ được phân phát tài nguyên đủ các nhu cầu cơ bản, nếu muốn đồ xịn hơn thì một là phải thật nổi trội còn không thì tự ra ngoài mà mua.
Kho nguyên liệu được phân làm năm cấp từ thấp tới cao, tầng thấp nhất là dành cho toàn bộ mọi người không phân biệt học viên hay giáo sư, nơi đây chứa toàn đồ bình thường bán đầy ngoài chợ không có gì đặc biệt. Tầng hai dành cho các giáo sư thực tập và học viên có thành tích tốt của từng khoa, nguyên liệu được nâng cấp cả về chất lẫn lượng, không những thế còn có cả vũ khí phục vụ cho chiến đấu nữa.
Tầng ba là nơi phục vụ cho các giáo sư chính thức như Helen, học viên muốn tới đây bắt buộc phải có giấy giới thiệu do đích thân giáo sư của họ xác nhận, còn không thì phải có thành tích đặc biệt xuất sắc trong các kỳ thi lớn.
Tầng bốn bắt đầu là trọng địa, người có quyền đi vào nó là các trưởng khoa của học viện Ilumina, chỗ này chỉ mở ra khi đích thân những người này trực tiếp xuất hiện. Số lượng học viên được quyền tiếp cận tầng bốn ít hơn con số một phần trăm, họ phải là những người thuộc dạng siêu thiên tài hoặc học trò ruột của các trưởng khoa.
Tầng năm là nơi đặc biệt chỉ có đúng Hiệu trưởng mới có quyền sử dụng, mỗi đời Hiệu trưởng phải tuyên thệ chỉ truyền lại cách mở kho này với duy nhất người kế nhiệm của họ, có rất nhiều lời đồn nơi đây thậm chí còn chứa các bảo vật độc nhất vô nhị của đại lục, đáng tiếc là chưa có ai trừ các Hiệu trưởng kiểm chứng được.
Kho nguyên liệu mới là mục tiêu ban đầu của Hoàng khi bày ra cái trò ngôn tình này, hắn rất muốn nâng cấp đồ chơi bản thân nhưng ngặt nỗi không đào đâu ra nguyên liệu cấp cao. Mấy thứ này không những cần tiền mà phải có quan hệ đúng chỗ mới kiếm được, nếu còn ở thành Roc thì còn họa may đi nhờ Khadas, nhưng đã lên đây thì đúng là chịu chết, cơ hội kiểu này thực sự phải tận dụng cho đúng.
Mỗi giáo sư có một con dấu riêng để làm việc và Helen cũng không ngoại lệ, cô ta viết nhanh một tờ giấy xác nhận cho Hoàng cùng Ethas được lên thẳng tầng ba lấy nguyên liệu. Thường thì bọn học viên vừa vào như Hoàng sẽ không được hưởng ưu đãi này, nhưng với những gì hắn làm được thì coi như đã bỏ thuốc lú Helen thành công. Hoàng có được thứ mình muốn thì hoan hỉ ra mặt, cười tươi như hoa nói:
- Cám ơn cô, kỳ này chắc chắn sẽ có tiến triển.
Vậy là ngay ở buổi sáng hôm sau, Hoàng cùng Ethas liền khăn gói tới kho nguyên liệu. Trái với tưởng tượng của Hoàng rằng đây sẽ là một cái tháp lớn với nhiều tầng cao lên trời, thì kho nguyên liệu chỉ hiện diện một chút ở trên, còn phần chính chìm sâu xuống đất.
Theo như vài người hiểu biết nói lại thì xây kiểu này nhằm không cho người ngoài biết đường vào, cũng như nếu có chẳng may bị đột nhập thì cũng dễ phong tỏa xung quanh hơn, vì kẻ trộm kiểu nào cũng phải từ dưới đất chui lên chứ không độn thổ ra ngoài được. Sau khi trình ra giấy xác nhận, Hoàng và Ethas được một nhân viên tiếp tân dẫn thẳng xuống tầng thứ ba dành cho giáo sư, người này dặn dò một chút về số lượng quy định rồi rất nhanh đi mất.
Hoàng tiếp tục ngạc nhiên về cách sắp xếp tại đây, trái với tưởng tượng của hắn về một cái kho rộng mênh mông ngút tầm mắt, thì nơi này lại khiên tốn một cách đáng ngạc nhiên. Tất cả nguyên liệu đều được phân loại để trong những hộc nhỏ xếp chồng lên nhau, mỗi hộc có dán nhãn tên và chứa một số lượng vừa đủ để nhận biết.
Cách làm này nhằm tránh cho mọi người phải đi lại quá nhiều khi cần tìm một thứ nào đó, nó cũng giúp việc quản lý được dễ dàng hơn, nếu ai muốn lấy số lượng lớn chỉ cần ghi lại và đem lên trên, nhân viên sẽ chuyển chúng từ các kho vệ tinh khác tới.
Do Hoàng đến vào giờ học tập chính nên lúc này trong kho cực kỳ vắng lặng, ngoại trừ hai người bọn họ thì chẳng có ai khác. Trong lúc Ethas còn đang trầm trồ ngạc nhiên trước những thứ mình chưa từng thấy bao giờ, thì Hoàng đã nhanh chân rảo vài vòng để tìm kiếm nguyên liệu thích hợp.
Tính theo công thức khi dùng kỹ năng “Chuyển đổi tương đương” Giả kim thuật sư của Hoàng, thì những thứ trong kho này ngang bằng đồ hiếm rơi ra từ trùm khu vực trong game, cả một kho thế này đủ cho hắn nâng cấp đồ mạnh gấp mấy lần hiện tại. Tuy vậy Hoàng cũng không thể mang tất cả đi được, phải tính toán làm sao cho thích hợp nhất:
- “Cái này, cái này... thêm cái này nữa là vừa”.
Hoàng rảo qua từng dãy nguyên liệu và chọn đồ với tốc độ còn hơn cả ánh sáng, cơ bản là hắn ghi nhớ chi tiết từng thứ trong game, cộng thêm đã có chuẩn bị trước nên làm cực nhanh. Thậm chí khi Ethas vừa mới hết kinh ngạc và bắt đầu đi lần mò mấy cái bảng tên, thì Hoàng đã làm xong toàn bộ, hắn vỗ vai cậu ta nói:
- Xong việc rồi, chúng ta chuồn thôi.
- Sao... sao nhanh quá vậy, còn chưa được một giờ nữa.
Ethas vừa ngạc nhiên vừa tiếc rẻ nhìn đám nguyên liệu trải dài trước mặt, bản thân cậu ta cũng rất muốn nhân cơ hội này để mở mang kiến thức. Hoàng không giải thích lằng nhằng, chỉ đơn giản kéo Ethas ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Cậu không phải tiếc, nếu mọi chuyện thuận lợi thì chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội quay lại đây.
Lúc hai người trở lại mặt đất, nhân viên coi kho đã tiến lại ngay để kiểm tra số lượng nguyên liệu có đúng với ghi chép hay không, sau khi chắc chắn Hoàng và Ethas không dấu lén thứ gì thì mới cho đi, ngay khi bước ra khỏi cửa thì Hoàng nói luôn:
- Tôi sẽ cần vài ngày để nghiên cứu cái đống này, cứ tiếp tục công việc bình thường nhé.
Hoàng thả lại một câu như vậy rồi ngay lập tức biến mất tăm, Ethas và Helen theo lời hắn tiếp tục trò nắm tay như cũ, nhưng mọi chuyện dần chuyển biến xấu hơn chỉ trong vài ngày. Các học viên hâm mộ Helen tụ tập càng lúc càng đông tại lớp của cô ta, sát ý chĩa thẳng vào Ethas và thậm chí có vài người còn cố tính gây sự với cậu ta.
Ethas lúc này cũng biết vụ nắm tay kia nó lại gây hậu quả nghiêm trọng như vậy, cậu ta vốn là người hiền lành nên không muốn sinh chuyện, chưa kể đối phương đông như thế thì cũng đánh chả lại. Nhưng bọn này cứ thế được nước lấn tới, thậm chí trong một lần lên lớp Ethas đã bị vài tên học viên to cao quây lại đẩy ngã dúi dụi xuống đất, chúng thực sự tính chuyện hội đồng kín cậu ta, nhưng đúng lúc này thì có giọng nói vang lên:
- Này đừng có mà được nước làm tới, kiếm người nào vừa tầm với mình ấy mà gây sự, nhóc con.
Người nói câu này không ai khác ngoài Hoàng, hắn không biết từ xó xỉnh nào chui ra, vừa đứng chắn trước mặt Ethas vừa nói sang sảng cho tất cả số xung quanh nghe thấy. Trong lúc mọi người còn đang phân vân không biết thằng này là ai, thì Hoàng đã bước về phía trung tâm, sau đó chầm chậm giơ ngón giữa lên toàn bộ người trước mặt, thái độ bố láo đến mức không thể bố láo hơn được.
Vài ngày sau Helen vẫn lên lớp giảng dạy, Ethas vẫn ngồi ở chỗ cũ và Hoàng thì tiếp tục mất dạng. Mọi chuyện diễn ra bình thường cho tới lúc ra về, khi đám học viên nam túa ra nhìn Helen như thường lệ thì chuyện thất kinh xảy ra… cô ta không đi về một mình mà có người hộ tống và hắn ta là nam. Việc tiếp theo còn khiến đám học viên thiếu điều muốn hộc máu ra mà chết, khi thằng khốn kia cầm lấy tay Helen mà dắt đi vô cùng tự nhiên, điều chưa từng xảy ra từ trước tới nay ở học viện.
Vô số ánh mắt ghen tị, ganh ghét, ức chết và cả căm thù tột độ hướng về phía Ethas, cảm giác như nếu đây không phải là trong học viện thì cậu ta hẳn sẽ bị hội đồng chết tươi tại chỗ, thậm chí một số học viên hơi lớn tuổi còn tức tối đến mức bóp nát cả tay nắm ghế ngồi. Hoàng đứng đó không xa nên quan sát được toàn bộ mấy việc này, lòng cảm thấy hạnh phúc phơi phới vì lại bới ra chuyện để phá hoại.
Do Hoàng đặc biệt nhấn mạnh đây là công việc phục vụ nghiên cứu, thêm cả Helen lẫn Ethas đều cực kỳ chuyên nghiệp nên thực hiện trò nắm tay này cực kỳ mẫn cán, gần như lúc nào tan lớp cũng về cùng và tay trong tay vô cùng tình cảm. Nhưng mà trò này diễn ra không được bao lâu, chưa tới một tuần sau tin đồn về việc Helen chủ động đi về cùng một học viên nam đã lan ra toàn học viện, không những chỉ đám học viên la liếm ở khoa Nghiên cứu thực phẩm, mà còn có một cơ số đông đảo khác mò đến để xem rõ thực hư thế nào, mọi việc bắt đầu trở nên hỗn loạn.
- Sao tôi cứ có cảm giác dạo này mọi người trong lớp cứ khác khác thế nào ấy.
Ethas vừa gỡ đôi găng tay ra vừa than phiền với Hoàng, dạo gần đây thái độ của mọi người trong lớp Nghiên cứu thực phẩm đối với cậu ta tràn đầy thù địch, thậm chí có mấy người không hề quan biết còn tỏ thái độ khiêu khích rất trắng trợn, điều trước đây chưa từng xảy ra bao giờ. Ethas tất nhiên cũng lờ mờ biết vụ này có liên quan tới việc mình đi cùng giáo sư Helen, nhưng do trong đầu vẫn nghĩ đó chỉ là làm việc thì chả sao cả, rất tiếc là nó không đơn giản như thế.
Hoàng mấy hôm nay ngồi quan sát, thì thấy là đám học viên nam đã ghen ghét với Ethas lắm rồi, chỉ là không có cớ nào mà gây chuyện mà thôi, nếu cứ để lâu hơn chắc còn vui nữa vì xuất hiện thêm mấy nhân vật to to lớn lớn. Vốn Hoàng không phải là người thích tạo thị phi, nhất là mấy trò nhăng nhít kiểu thanh niên máu điên này càng không phải cái hắn thích, nhưng có câu nhàn cư vi bất thiện, thật rất khó để không làm bậy khi quá rảnh như vậy.
Về phần Helen thì cô ta hoàn toàn không quan tâm, sợ còn chả biết có bao nhiêu người ngoài kia đang phát rồ vì mình, tâm trí của nữ giáo sư này giờ tập trung hoàn toàn vào việc nghiên cứu rồi. Tuy vậy công cuộc “sạc pin” lại không có tiến triển gì mấy, vì vốn ngay từ đầu nó đã là vô nghĩa, chưa kể Hoàng còn cố tình bịa ra đủ mọi lý do để trì hoãn nữa.
Tuy vậy với cái tình hình nóng hừng hực hiện tại, thì bản thân Hoàng cũng thấy khó mà cứ dây dưa nữa, phải chuẩn bị trước đồ chơi đã, hắn quay sang Helen tìm cách gợi chuyện:
- Việc sạc pin có chút tiến triển nhưng không đáng kể, phần nhiều vì vật liệu kém quá.
Vốn Hoàng cũng có đưa lại cho Helen vài cục pin được sạc bằng việc nắm tay, phải cái đó hầu hết đều do hắn làm ra để lừa người. Sự thực thì mấy thứ đồ kiểng này làm sao mà có hiệu quả được, nhưng do Helen không biết nên vẫn lấy lý do này nọ được tốt, quả nhiên là cô ta nhanh chóng hỏi lại ngay:
- Nói vậy là nếu dùng đồ tốt hơn thì chất lượng của thứ này sẽ tăng?
- Cũng khó nói lắm, nhưng ít ra cải thiện được phần lõi và dây nối thì cũng tăng hiệu suất đáng kể đấy, ít nhất cũng là khoảng bốn phần mười.
Hoàng sau đó tiếp tục ba hoa vài thứ lý thuyết do hắn tự bịa ra cho chân thật, sau thêm hơn vài tiếng tiếng đồng hồ bàn luận nữa, cuối cùng Helen cũng thấy là phải tìm cách nâng cấp phần đầu vào, cô ta đồng ý cấp quyền cho Hoàng được sử dụng kho nguyên liệu chuyên dụng của học viện.
Với một học viện lớn như Ilumina, thì các kho nguyên liệu phục vụ giảng dạy là thứ không thể thiếu. Với tiềm lực tài chính hùng mạnh cùng căn cơ to lớn, kho nguyên liệu của học viện đủ sức để cung ứng thừa thãi cho tất cả mọi hoạt động bên trong lẫn ngoài của nó. Mỗi học viên sẽ được phân phát tài nguyên đủ các nhu cầu cơ bản, nếu muốn đồ xịn hơn thì một là phải thật nổi trội còn không thì tự ra ngoài mà mua.
Kho nguyên liệu được phân làm năm cấp từ thấp tới cao, tầng thấp nhất là dành cho toàn bộ mọi người không phân biệt học viên hay giáo sư, nơi đây chứa toàn đồ bình thường bán đầy ngoài chợ không có gì đặc biệt. Tầng hai dành cho các giáo sư thực tập và học viên có thành tích tốt của từng khoa, nguyên liệu được nâng cấp cả về chất lẫn lượng, không những thế còn có cả vũ khí phục vụ cho chiến đấu nữa.
Tầng ba là nơi phục vụ cho các giáo sư chính thức như Helen, học viên muốn tới đây bắt buộc phải có giấy giới thiệu do đích thân giáo sư của họ xác nhận, còn không thì phải có thành tích đặc biệt xuất sắc trong các kỳ thi lớn.
Tầng bốn bắt đầu là trọng địa, người có quyền đi vào nó là các trưởng khoa của học viện Ilumina, chỗ này chỉ mở ra khi đích thân những người này trực tiếp xuất hiện. Số lượng học viên được quyền tiếp cận tầng bốn ít hơn con số một phần trăm, họ phải là những người thuộc dạng siêu thiên tài hoặc học trò ruột của các trưởng khoa.
Tầng năm là nơi đặc biệt chỉ có đúng Hiệu trưởng mới có quyền sử dụng, mỗi đời Hiệu trưởng phải tuyên thệ chỉ truyền lại cách mở kho này với duy nhất người kế nhiệm của họ, có rất nhiều lời đồn nơi đây thậm chí còn chứa các bảo vật độc nhất vô nhị của đại lục, đáng tiếc là chưa có ai trừ các Hiệu trưởng kiểm chứng được.
Kho nguyên liệu mới là mục tiêu ban đầu của Hoàng khi bày ra cái trò ngôn tình này, hắn rất muốn nâng cấp đồ chơi bản thân nhưng ngặt nỗi không đào đâu ra nguyên liệu cấp cao. Mấy thứ này không những cần tiền mà phải có quan hệ đúng chỗ mới kiếm được, nếu còn ở thành Roc thì còn họa may đi nhờ Khadas, nhưng đã lên đây thì đúng là chịu chết, cơ hội kiểu này thực sự phải tận dụng cho đúng.
Mỗi giáo sư có một con dấu riêng để làm việc và Helen cũng không ngoại lệ, cô ta viết nhanh một tờ giấy xác nhận cho Hoàng cùng Ethas được lên thẳng tầng ba lấy nguyên liệu. Thường thì bọn học viên vừa vào như Hoàng sẽ không được hưởng ưu đãi này, nhưng với những gì hắn làm được thì coi như đã bỏ thuốc lú Helen thành công. Hoàng có được thứ mình muốn thì hoan hỉ ra mặt, cười tươi như hoa nói:
- Cám ơn cô, kỳ này chắc chắn sẽ có tiến triển.
Vậy là ngay ở buổi sáng hôm sau, Hoàng cùng Ethas liền khăn gói tới kho nguyên liệu. Trái với tưởng tượng của Hoàng rằng đây sẽ là một cái tháp lớn với nhiều tầng cao lên trời, thì kho nguyên liệu chỉ hiện diện một chút ở trên, còn phần chính chìm sâu xuống đất.
Theo như vài người hiểu biết nói lại thì xây kiểu này nhằm không cho người ngoài biết đường vào, cũng như nếu có chẳng may bị đột nhập thì cũng dễ phong tỏa xung quanh hơn, vì kẻ trộm kiểu nào cũng phải từ dưới đất chui lên chứ không độn thổ ra ngoài được. Sau khi trình ra giấy xác nhận, Hoàng và Ethas được một nhân viên tiếp tân dẫn thẳng xuống tầng thứ ba dành cho giáo sư, người này dặn dò một chút về số lượng quy định rồi rất nhanh đi mất.
Hoàng tiếp tục ngạc nhiên về cách sắp xếp tại đây, trái với tưởng tượng của hắn về một cái kho rộng mênh mông ngút tầm mắt, thì nơi này lại khiên tốn một cách đáng ngạc nhiên. Tất cả nguyên liệu đều được phân loại để trong những hộc nhỏ xếp chồng lên nhau, mỗi hộc có dán nhãn tên và chứa một số lượng vừa đủ để nhận biết.
Cách làm này nhằm tránh cho mọi người phải đi lại quá nhiều khi cần tìm một thứ nào đó, nó cũng giúp việc quản lý được dễ dàng hơn, nếu ai muốn lấy số lượng lớn chỉ cần ghi lại và đem lên trên, nhân viên sẽ chuyển chúng từ các kho vệ tinh khác tới.
Do Hoàng đến vào giờ học tập chính nên lúc này trong kho cực kỳ vắng lặng, ngoại trừ hai người bọn họ thì chẳng có ai khác. Trong lúc Ethas còn đang trầm trồ ngạc nhiên trước những thứ mình chưa từng thấy bao giờ, thì Hoàng đã nhanh chân rảo vài vòng để tìm kiếm nguyên liệu thích hợp.
Tính theo công thức khi dùng kỹ năng “Chuyển đổi tương đương” Giả kim thuật sư của Hoàng, thì những thứ trong kho này ngang bằng đồ hiếm rơi ra từ trùm khu vực trong game, cả một kho thế này đủ cho hắn nâng cấp đồ mạnh gấp mấy lần hiện tại. Tuy vậy Hoàng cũng không thể mang tất cả đi được, phải tính toán làm sao cho thích hợp nhất:
- “Cái này, cái này... thêm cái này nữa là vừa”.
Hoàng rảo qua từng dãy nguyên liệu và chọn đồ với tốc độ còn hơn cả ánh sáng, cơ bản là hắn ghi nhớ chi tiết từng thứ trong game, cộng thêm đã có chuẩn bị trước nên làm cực nhanh. Thậm chí khi Ethas vừa mới hết kinh ngạc và bắt đầu đi lần mò mấy cái bảng tên, thì Hoàng đã làm xong toàn bộ, hắn vỗ vai cậu ta nói:
- Xong việc rồi, chúng ta chuồn thôi.
- Sao... sao nhanh quá vậy, còn chưa được một giờ nữa.
Ethas vừa ngạc nhiên vừa tiếc rẻ nhìn đám nguyên liệu trải dài trước mặt, bản thân cậu ta cũng rất muốn nhân cơ hội này để mở mang kiến thức. Hoàng không giải thích lằng nhằng, chỉ đơn giản kéo Ethas ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Cậu không phải tiếc, nếu mọi chuyện thuận lợi thì chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội quay lại đây.
Lúc hai người trở lại mặt đất, nhân viên coi kho đã tiến lại ngay để kiểm tra số lượng nguyên liệu có đúng với ghi chép hay không, sau khi chắc chắn Hoàng và Ethas không dấu lén thứ gì thì mới cho đi, ngay khi bước ra khỏi cửa thì Hoàng nói luôn:
- Tôi sẽ cần vài ngày để nghiên cứu cái đống này, cứ tiếp tục công việc bình thường nhé.
Hoàng thả lại một câu như vậy rồi ngay lập tức biến mất tăm, Ethas và Helen theo lời hắn tiếp tục trò nắm tay như cũ, nhưng mọi chuyện dần chuyển biến xấu hơn chỉ trong vài ngày. Các học viên hâm mộ Helen tụ tập càng lúc càng đông tại lớp của cô ta, sát ý chĩa thẳng vào Ethas và thậm chí có vài người còn cố tính gây sự với cậu ta.
Ethas lúc này cũng biết vụ nắm tay kia nó lại gây hậu quả nghiêm trọng như vậy, cậu ta vốn là người hiền lành nên không muốn sinh chuyện, chưa kể đối phương đông như thế thì cũng đánh chả lại. Nhưng bọn này cứ thế được nước lấn tới, thậm chí trong một lần lên lớp Ethas đã bị vài tên học viên to cao quây lại đẩy ngã dúi dụi xuống đất, chúng thực sự tính chuyện hội đồng kín cậu ta, nhưng đúng lúc này thì có giọng nói vang lên:
- Này đừng có mà được nước làm tới, kiếm người nào vừa tầm với mình ấy mà gây sự, nhóc con.
Người nói câu này không ai khác ngoài Hoàng, hắn không biết từ xó xỉnh nào chui ra, vừa đứng chắn trước mặt Ethas vừa nói sang sảng cho tất cả số xung quanh nghe thấy. Trong lúc mọi người còn đang phân vân không biết thằng này là ai, thì Hoàng đã bước về phía trung tâm, sau đó chầm chậm giơ ngón giữa lên toàn bộ người trước mặt, thái độ bố láo đến mức không thể bố láo hơn được.