Sau khi rời khỏi nhà của Skad, Hoàng vẫn cảm thấy vấn đề liên quan tới khoa Võ luận và nhất là Leon là thứ gì đó mình không thể xem nhẹ được, do đó hắn quyết định phải tìm hiểu về nó cho chắc ăn. Những ngày sau đó Hoàng bắn đầu đi vòng quanh để nghe ngóng, cũng như xem xét thái độ của mọi người về lần thách đấu vừa rồi, rất may là nó đang là đề tài nóng hổi nhất học viện, chỗ nào cũng có đám đông bàn tán sôi nổi nên rất nhanh sao đó hắn đã có những thông tin cần thiết.
Đầu tiên là khoa Võ luận chắc chắn rất tự hào với chiến thắng lần này, kể cả là học viên mới hay gạo cội thì đi tới đâu cũng khoe khoang nhặng cả lên, thậm chí là theo cách to mồm nhất có thể nữa. Về phần các giáo sư thì tất nhiên không mất tư cách như vậy, nhưng họ cũng phần nào hào hứng hơn trong khoảng thời gian này, nhất là ai đó nhắc tới chiến thắng của khoa ở chỗ đông người, thậm chí còn có tin đồn trong cuộc họp gần nhất thì giáo sư trưởng khoa Võ luận Khagat còn nổi hứng định mời cả học viện đi ăn mừng nữa.
Một trận thách đấu của bọn học viên trẻ không phải là thứ gì ghê gớm, nó có ý nghĩa ở chỗ biểu trưng được sức mạnh của khoa Võ luận, cho thấy bọn họ xứng đáng là một trong trong những nơi quan trọng nhất tại học viện. Với đám thanh niên này thì đôi khi danh tiếng quan trọng hơn tất cả, thế nên cũng dễ hiểu tại sao bọn họ lại coi trọng chiến thắng này tới vậy.
Chỉ có một điểm lạ lùng là tên tuổi của hai đấu thủ, nhất là người chiến thắng lại gần như không được nhắc tới, kiểu như một trận thách đấu cá nhân đã biến mất và chỉ còn lại kết quả là phần thắng thuộc về tập thể cả khoa Võ luận mà thôi. Tên tuổi của Ethas và đặc biệt là Beck được nhắc tới rất ít, kiểu như thoáng qua cho có lệ, điều này thực sự khá vô lý vì đáng lý Beck phải được lăng xê tới nóc mới đúng.
Ngay cả bản thân Hoàng khi đi thu thập thông tin cũng cảm thấy không đúng, hắn suy nghĩ đủ mọi tình huống nhưng vẫn chẳng hiểu lý do tại sao người bên khoa Võ luận lại giấu tiệt tên của Beck đi như vậy, theo lý thì họ chả cần tranh công làm gì cả. Hoàng càng nghĩ càng thấy tò mò, do đó quyết định đi tìm Ethas rồi ra lệnh:
- Sắp xếp thời gian đi, ngài mai cậu với tôi đi qua khoa Võ luận một chuyến.
Ethas sau khi trở về từ cuộc thách đấu thì hoàn toàn chuyên tâm nguyên cứu cùng Helen, lúc này nghe Hoàng nói như vậy thì mặt lập tức trắng bệch không còn hột máu, run rẩy hỏi lại:
- Anh... anh muốn qua đó làm gì nữa?
Với cái bản tính khùng điên của Hoàng, cộng thêm tình hình lúc này đang cuồng nhiệt như vậy thì khỏi có trời mới biết thằng này lại tính bày trò gì nữa. Lần trước là ở lớp học của khoa Nghiên cứu thực phẩm thì còn là chỗ trung lập, chứ mò sang tận ổ của người ta mà phá thì kết quả khỏi cần nói cũng biết là chẳng hay ho gì đâu, Ethas rất muốn lên tiếng can ngăn nhưng ngay lập tức đã bị bịt mồm luôn:
- Cậu không cần phải lo, tôi chỉ qua đó tham quan một chút thôi, sẽ không có phiền phức gì đâu.
Lời này phát ra từ miệng của Hoàng đối với Ethas chả khác gì gió thoảng qua bãi cát, có ma mới tin là hắn đi chỉ với mục đích “tham quan”, có điều từ sau lần huấn luyện địa ngục để lên võ đài thách đấu thì Ethas sợ Hoàng còn hơn cả quái vật nữa, gan không đủ to để từ chối nên đành gật đầu đồng ý.
Vậy là ngay buổi sáng hôm sau, Ethas bất đắc dĩ phải làm người dẫn đường, có điều trước khi đi Hoàng móc ra một bộ dụng cụ kỳ lạ và nói:
- Cậu không thể cứ thế này mà đi được, cần phải sửa sang một chút.
Hoàng nói xong thì cũng chẳng cần biết Ethas có đồng ý hay không, lập tức lấy đồ nghề ra và bới loạn lung tung trên đầu cậu ta, dù sao thì ở buổi thách đấu kia chắc hẳn có nhiều người đã nhớ mặt Ethas, đi lung tung như vậy cũng chẳng hay ho gì lắm, khá dễ dẫn đến hiểu lầm không cần thiết. Hoàng sửa lại mái tóc cho Ethas, kéo chúng xuống và che đi một phần khuôn mặt của cậu ta, về phần hắn thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần một bộ tóc giả tự chế từ hệ thống là xong, dù sao bản thân cũng là nhân vật phụ ít người để ý.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người bắt đầu tiến về khoa Võ luận, do là một trong những nơi lớn nhất học viện Ilumina nên vị trí của nó nằm ở chỗ cực kỳ dễ tìm, chỉ cần từ sảnh chính đi qua vài ốc đảo trung gian là sẽ thấy luôn. Đập vào mắt mọi người là một chiếc cổng chào tổ bổ, nó cao phải dễ gần hai mươi mét, làm hoàn toàn bởi đá tảng chồng lên lên nhau, ở giữa là hình con chim ưng tám cánh được chạm nổi sống động như thật, thậm chí đây còn là hình họa ma thuật nên tạo cảm giác là nó sắp bay vọt lên không trung nữa. Hoàng bị cái cổng này hớp hồn hoàn toàn, đúng là khí thế thật, chả trách mà người của khoa Võ luận ai cũng có thái độ tự tin tới cao ngạo như vậy.
Những dòng người đông nghẹt liên tục ra vào thông qua chiếc cổng khổng lồ này, khác hẳn với không khí ảm đạm ở chỗ của Hoàng, hắn nhìn ngó một hồi rồi cũng bảo Ethas dẫn đường. Do là một khoa chủ lực nên Võ luận chiếm diện tích rất lớn, từng hạng mục chia ra thành nhiều khu khác nhau tùy theo nhu cầu của học viên, nguồn ngân sách nó nhận được hàng năm rất lớn, do đó quy mô cũng phải tương xứng mới được.
Khác với những khoa khác có chia lớp dựa theo số năm học, khoa Võ luận chủ trương gom tất cả người lại một chỗ, toàn bộ giáo trình của bọn họ theo kiểu mở hoàn toàn, học viên có thể tùy chọn bất kỳ lớp nào mình thích mà không có cản trở gì, tiếp thu được bao nhiêu thì cứ tiếp thu. Tiêu chí của các giáo sư tại đây là võ thuật cần phải có tham chiếu cụ thể, thường thì những người tập võ luôn mang tâm lý tự cao nhất định, bằng cách để học viên mới học chung với các học viên cũ thì sự chênh lệch sẽ càng hiện rõ ra, từ đó kích thích tinh thần cầu tiến của họ hơn nữa.
Tất nhiên cách này cũng bị chỉ trích rất nhiều, vì nó khiến tiến trình giảng dạy nhiều khi bị loạn cào cào cả lên, thứ tự các môn cũng như trình độ học viên đôi lúc rối tung rối mù rất phiền phức. Nhưng tất cả các giáo sư đứng đầu khoa Võ luận luôn tâm niệm là cứ va vào nhau là cách tiến bộ nhanh nhất, thành ra họ giữ cách giáo dục quái đản này suốt từ lúc bắt đầu tới giờ mặc xác bên ngoài có nói ra vào thế nào chăng nữa.
Kể ra thì cách làm này vậy mà lại có lý, vì từng lứa học viên sau khi tốt nghiệp tại đây đều là những người cực kỳ giỏi thực chiến, gần như tốt nghiệp là có thể lao ngay ra trận địa nếu cần, nghĩ tới nghĩ lui thì đôi khi làm điên làm khùng nó lại thành công.
Hoàng vừa đi vừa xoay đầu vòng vòng quan sát một cách đầy hứng thú, trước mặt hắn là hàng đoàn học viên di chuyển liên tục, ai cũng bọc giáp đầy người và lăm lăm vũ khí cực kỳ hoành tráng. Hầu hết các lớp học tại khoa Võ luận đều tổ chức ngoài trời, hình dáng thì gần giống những võ đài lộ thiên để tạo cảm giác cạnh tranh cho học viên. Từ lúc đi vào tới giờ Hoàng đã ít nhất năm lần thấy có vài học viên dính thứ gì đó màu đỏ đỏ trên người, còn không thì cũng là mấy vết chém hoặc vỡ nát ở áo giáp, nếu không chắc chắn đây còn đang trong địa phận của học viện Ilumina thì hắn đã sớm chuồn từ lâu rồi.
Ethas thực ra cũng chỉ ghé qua khoa Võ luận vài ba lần nên đáng lý cậu ta cũng sẽ hào hứng ghê lắm, nhưng thấy Hoàng cứ hết ngó nghiêng lại xoay đầu vòng vòng hệt như một thằng ăn trộm định nhập nha thì không còn lòng dạ nào mà ngắm cảnh cả. Cả hai vì thế đi lòng vòng rất lâu, cuối cùng Ethas không nhịn nổi đành phải hỏi thẳng:
- Này, rốt cuộc thì anh tính làm gì vậy?
Hoàng quay lại hơi nhướng mày lên nhìn Ethas, sau đó tiếp tục đủng đỉnh tiến tới trước, kiếm lấy một chỗ ngồi cho cả hai rồi từ từ giải thích:
- Cậu biết không, từ nãy tới giờ tôi tranh thủ nghe ngóng và nói chuyện qua loa với mấy học viên tại đây thì họ có vẻ tự hào vụ thách đấu kia ghê lắm đấy.
Cái này rõ là nói thừa vì đây là vấn đề được bàn tán nhiều nhất mấy ngày qua, chưa kể chính đám học viên khoa Võ luật là những người chăm chỉ đi tuyên truyền nhất, vào tới tận ổ của người ta mà hỏi thì không toàn là lời tâng bốc mới lạ, trong lúc Ethas còn đang thắc mắc không hiểu thì Hoàng đã nói tiếp:
- Chỉ có một điều kỳ khôi là khi nhắc tới cậu nhóc Beck hôm đó thì ai cũng lảng tránh cả, cứ như cậu ta không phải là người đem tới chiến thắng cho họ vậy.
Đây chính là điều khiến Hoàng thắc mắc nhất khi đi thu thập tin tức, nó càng kỳ cục hơn nữa khi hắn trực tiếp đến khoa Võ luận này. Theo lý mà nói thì khi một học viên đem về thành tích vinh quang như vậy thì hiển nhiên phải được khen ngợi cực nhiều mới phải, nhưng những người mà Hoàng hỏi qua ai cũng có thái độ rất lãnh đạm, thậm chí là lảng tránh khi nói về Beck, cứ như cậu ta đã làm một cái gì đó cực kỳ nghiêm trọng vậy.
Vụ gian lận ở lúc cuối cùng thì Hoàng khá chắc là chỉ có những người thực sự lão luyện mới có thể nhìn ra và nghi ngờ, nhưng kể cả có như vậy thì họ cũng đã không lên tiếp, vậy thì tại sao đám học viên này lại tỏ thái độ kỳ lạ thế được. Thực ra việc này vốn không có liên quan tới Hoàng, nhưng xét đi xét lại thì cứ cảm thấy nó cứ có cái gì đó không ổn vì vậy nên mới phải kéo Ethas đi cùng hôm nay, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chúng ta đến chỗ luyện tập tự do đi, lúc nãy có người nói với tôi từng thấy Beck ở đó.
Cũng giống như các võ đường khác, khoa Võ luận đầu tư hẳn một khu vực rộng lớn làm nơi tập luyện cho các học viên. Nó được chia làm nhiều sàn đấu hoặc địa hình nhân tạo tùy theo mục đích tập luyện, đủ chỗ cho hàng ngàn người cùng sử dụng cùng lúc, đây cũng là nơi các đấu sĩ có thể thử tài của nhau sau khi lên lớp, tất nhiên là chỉ trong phạm vi giao hữu mà thôi. Vì độ đa dụng này mà, không những học viên khoa Võ luận mà cả người từ những nơi khác cũng thường xuyên đến đây để dùng ké.
Khi Hoàng và Ethas đến nơi thì khu vực tập luyện cũng đã có kha khá người, mặc dù chưa tới mức đông nghẹt nhưng thực sự muốn tìm Beck trong cái đống này cũng là cả một vấn đề. Hoàng đành phải đi vòng vòng để quan sát dần, nhưng mọi việc hóa ra lại không khó như tưởng tượng vì rất nhanh hắn đã thấy một góc võ đài bị tách hẳn ra, hay nói chính xác là nó nằm lọt thỏm đơn độc khi khu vực bốn phía hoàn toàn không có ai sử dụng, kiểu như mọi người cố ý tránh khỏi chỗ này vậy.
Beck đang một mình tập luyện với các hình nhân mục tiêu trên khoảng đất trống, xung quanh không hề có một bóng học viên nào, tình cảnh cực kỳ quái dị. Hoàng có cảm giác thằng nhóc này đang bị cô lập, giống như không ai muốn tiếp cận Beck cả, nhưng chẳng lẽ cậu ta đã làm sai cái gì ghê gớm đến vậy sao.
Hoàng đứng phía trên im lặng quan sát, tuy là phải tập một mình nhưng Beck vẫn rất chăm chỉ điều khiển hai thanh kiếm của mình qua lại không hề ngơi tay chút nào, chỉ có điều làm kiểu này rất khó tiến bộ vì đâu có ai để chỉ dẫn hay sửa sai cho mình đâu. Sau một hồi đứng nhìn, Hoàng quyết định tiến xuống gần Beck và lên tiếng chào:
- Rảnh không, chúng ta giao hữu một chút nhé.
Đầu tiên là khoa Võ luận chắc chắn rất tự hào với chiến thắng lần này, kể cả là học viên mới hay gạo cội thì đi tới đâu cũng khoe khoang nhặng cả lên, thậm chí là theo cách to mồm nhất có thể nữa. Về phần các giáo sư thì tất nhiên không mất tư cách như vậy, nhưng họ cũng phần nào hào hứng hơn trong khoảng thời gian này, nhất là ai đó nhắc tới chiến thắng của khoa ở chỗ đông người, thậm chí còn có tin đồn trong cuộc họp gần nhất thì giáo sư trưởng khoa Võ luận Khagat còn nổi hứng định mời cả học viện đi ăn mừng nữa.
Một trận thách đấu của bọn học viên trẻ không phải là thứ gì ghê gớm, nó có ý nghĩa ở chỗ biểu trưng được sức mạnh của khoa Võ luận, cho thấy bọn họ xứng đáng là một trong trong những nơi quan trọng nhất tại học viện. Với đám thanh niên này thì đôi khi danh tiếng quan trọng hơn tất cả, thế nên cũng dễ hiểu tại sao bọn họ lại coi trọng chiến thắng này tới vậy.
Chỉ có một điểm lạ lùng là tên tuổi của hai đấu thủ, nhất là người chiến thắng lại gần như không được nhắc tới, kiểu như một trận thách đấu cá nhân đã biến mất và chỉ còn lại kết quả là phần thắng thuộc về tập thể cả khoa Võ luận mà thôi. Tên tuổi của Ethas và đặc biệt là Beck được nhắc tới rất ít, kiểu như thoáng qua cho có lệ, điều này thực sự khá vô lý vì đáng lý Beck phải được lăng xê tới nóc mới đúng.
Ngay cả bản thân Hoàng khi đi thu thập thông tin cũng cảm thấy không đúng, hắn suy nghĩ đủ mọi tình huống nhưng vẫn chẳng hiểu lý do tại sao người bên khoa Võ luận lại giấu tiệt tên của Beck đi như vậy, theo lý thì họ chả cần tranh công làm gì cả. Hoàng càng nghĩ càng thấy tò mò, do đó quyết định đi tìm Ethas rồi ra lệnh:
- Sắp xếp thời gian đi, ngài mai cậu với tôi đi qua khoa Võ luận một chuyến.
Ethas sau khi trở về từ cuộc thách đấu thì hoàn toàn chuyên tâm nguyên cứu cùng Helen, lúc này nghe Hoàng nói như vậy thì mặt lập tức trắng bệch không còn hột máu, run rẩy hỏi lại:
- Anh... anh muốn qua đó làm gì nữa?
Với cái bản tính khùng điên của Hoàng, cộng thêm tình hình lúc này đang cuồng nhiệt như vậy thì khỏi có trời mới biết thằng này lại tính bày trò gì nữa. Lần trước là ở lớp học của khoa Nghiên cứu thực phẩm thì còn là chỗ trung lập, chứ mò sang tận ổ của người ta mà phá thì kết quả khỏi cần nói cũng biết là chẳng hay ho gì đâu, Ethas rất muốn lên tiếng can ngăn nhưng ngay lập tức đã bị bịt mồm luôn:
- Cậu không cần phải lo, tôi chỉ qua đó tham quan một chút thôi, sẽ không có phiền phức gì đâu.
Lời này phát ra từ miệng của Hoàng đối với Ethas chả khác gì gió thoảng qua bãi cát, có ma mới tin là hắn đi chỉ với mục đích “tham quan”, có điều từ sau lần huấn luyện địa ngục để lên võ đài thách đấu thì Ethas sợ Hoàng còn hơn cả quái vật nữa, gan không đủ to để từ chối nên đành gật đầu đồng ý.
Vậy là ngay buổi sáng hôm sau, Ethas bất đắc dĩ phải làm người dẫn đường, có điều trước khi đi Hoàng móc ra một bộ dụng cụ kỳ lạ và nói:
- Cậu không thể cứ thế này mà đi được, cần phải sửa sang một chút.
Hoàng nói xong thì cũng chẳng cần biết Ethas có đồng ý hay không, lập tức lấy đồ nghề ra và bới loạn lung tung trên đầu cậu ta, dù sao thì ở buổi thách đấu kia chắc hẳn có nhiều người đã nhớ mặt Ethas, đi lung tung như vậy cũng chẳng hay ho gì lắm, khá dễ dẫn đến hiểu lầm không cần thiết. Hoàng sửa lại mái tóc cho Ethas, kéo chúng xuống và che đi một phần khuôn mặt của cậu ta, về phần hắn thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần một bộ tóc giả tự chế từ hệ thống là xong, dù sao bản thân cũng là nhân vật phụ ít người để ý.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người bắt đầu tiến về khoa Võ luận, do là một trong những nơi lớn nhất học viện Ilumina nên vị trí của nó nằm ở chỗ cực kỳ dễ tìm, chỉ cần từ sảnh chính đi qua vài ốc đảo trung gian là sẽ thấy luôn. Đập vào mắt mọi người là một chiếc cổng chào tổ bổ, nó cao phải dễ gần hai mươi mét, làm hoàn toàn bởi đá tảng chồng lên lên nhau, ở giữa là hình con chim ưng tám cánh được chạm nổi sống động như thật, thậm chí đây còn là hình họa ma thuật nên tạo cảm giác là nó sắp bay vọt lên không trung nữa. Hoàng bị cái cổng này hớp hồn hoàn toàn, đúng là khí thế thật, chả trách mà người của khoa Võ luận ai cũng có thái độ tự tin tới cao ngạo như vậy.
Những dòng người đông nghẹt liên tục ra vào thông qua chiếc cổng khổng lồ này, khác hẳn với không khí ảm đạm ở chỗ của Hoàng, hắn nhìn ngó một hồi rồi cũng bảo Ethas dẫn đường. Do là một khoa chủ lực nên Võ luận chiếm diện tích rất lớn, từng hạng mục chia ra thành nhiều khu khác nhau tùy theo nhu cầu của học viên, nguồn ngân sách nó nhận được hàng năm rất lớn, do đó quy mô cũng phải tương xứng mới được.
Khác với những khoa khác có chia lớp dựa theo số năm học, khoa Võ luận chủ trương gom tất cả người lại một chỗ, toàn bộ giáo trình của bọn họ theo kiểu mở hoàn toàn, học viên có thể tùy chọn bất kỳ lớp nào mình thích mà không có cản trở gì, tiếp thu được bao nhiêu thì cứ tiếp thu. Tiêu chí của các giáo sư tại đây là võ thuật cần phải có tham chiếu cụ thể, thường thì những người tập võ luôn mang tâm lý tự cao nhất định, bằng cách để học viên mới học chung với các học viên cũ thì sự chênh lệch sẽ càng hiện rõ ra, từ đó kích thích tinh thần cầu tiến của họ hơn nữa.
Tất nhiên cách này cũng bị chỉ trích rất nhiều, vì nó khiến tiến trình giảng dạy nhiều khi bị loạn cào cào cả lên, thứ tự các môn cũng như trình độ học viên đôi lúc rối tung rối mù rất phiền phức. Nhưng tất cả các giáo sư đứng đầu khoa Võ luận luôn tâm niệm là cứ va vào nhau là cách tiến bộ nhanh nhất, thành ra họ giữ cách giáo dục quái đản này suốt từ lúc bắt đầu tới giờ mặc xác bên ngoài có nói ra vào thế nào chăng nữa.
Kể ra thì cách làm này vậy mà lại có lý, vì từng lứa học viên sau khi tốt nghiệp tại đây đều là những người cực kỳ giỏi thực chiến, gần như tốt nghiệp là có thể lao ngay ra trận địa nếu cần, nghĩ tới nghĩ lui thì đôi khi làm điên làm khùng nó lại thành công.
Hoàng vừa đi vừa xoay đầu vòng vòng quan sát một cách đầy hứng thú, trước mặt hắn là hàng đoàn học viên di chuyển liên tục, ai cũng bọc giáp đầy người và lăm lăm vũ khí cực kỳ hoành tráng. Hầu hết các lớp học tại khoa Võ luận đều tổ chức ngoài trời, hình dáng thì gần giống những võ đài lộ thiên để tạo cảm giác cạnh tranh cho học viên. Từ lúc đi vào tới giờ Hoàng đã ít nhất năm lần thấy có vài học viên dính thứ gì đó màu đỏ đỏ trên người, còn không thì cũng là mấy vết chém hoặc vỡ nát ở áo giáp, nếu không chắc chắn đây còn đang trong địa phận của học viện Ilumina thì hắn đã sớm chuồn từ lâu rồi.
Ethas thực ra cũng chỉ ghé qua khoa Võ luận vài ba lần nên đáng lý cậu ta cũng sẽ hào hứng ghê lắm, nhưng thấy Hoàng cứ hết ngó nghiêng lại xoay đầu vòng vòng hệt như một thằng ăn trộm định nhập nha thì không còn lòng dạ nào mà ngắm cảnh cả. Cả hai vì thế đi lòng vòng rất lâu, cuối cùng Ethas không nhịn nổi đành phải hỏi thẳng:
- Này, rốt cuộc thì anh tính làm gì vậy?
Hoàng quay lại hơi nhướng mày lên nhìn Ethas, sau đó tiếp tục đủng đỉnh tiến tới trước, kiếm lấy một chỗ ngồi cho cả hai rồi từ từ giải thích:
- Cậu biết không, từ nãy tới giờ tôi tranh thủ nghe ngóng và nói chuyện qua loa với mấy học viên tại đây thì họ có vẻ tự hào vụ thách đấu kia ghê lắm đấy.
Cái này rõ là nói thừa vì đây là vấn đề được bàn tán nhiều nhất mấy ngày qua, chưa kể chính đám học viên khoa Võ luật là những người chăm chỉ đi tuyên truyền nhất, vào tới tận ổ của người ta mà hỏi thì không toàn là lời tâng bốc mới lạ, trong lúc Ethas còn đang thắc mắc không hiểu thì Hoàng đã nói tiếp:
- Chỉ có một điều kỳ khôi là khi nhắc tới cậu nhóc Beck hôm đó thì ai cũng lảng tránh cả, cứ như cậu ta không phải là người đem tới chiến thắng cho họ vậy.
Đây chính là điều khiến Hoàng thắc mắc nhất khi đi thu thập tin tức, nó càng kỳ cục hơn nữa khi hắn trực tiếp đến khoa Võ luận này. Theo lý mà nói thì khi một học viên đem về thành tích vinh quang như vậy thì hiển nhiên phải được khen ngợi cực nhiều mới phải, nhưng những người mà Hoàng hỏi qua ai cũng có thái độ rất lãnh đạm, thậm chí là lảng tránh khi nói về Beck, cứ như cậu ta đã làm một cái gì đó cực kỳ nghiêm trọng vậy.
Vụ gian lận ở lúc cuối cùng thì Hoàng khá chắc là chỉ có những người thực sự lão luyện mới có thể nhìn ra và nghi ngờ, nhưng kể cả có như vậy thì họ cũng đã không lên tiếp, vậy thì tại sao đám học viên này lại tỏ thái độ kỳ lạ thế được. Thực ra việc này vốn không có liên quan tới Hoàng, nhưng xét đi xét lại thì cứ cảm thấy nó cứ có cái gì đó không ổn vì vậy nên mới phải kéo Ethas đi cùng hôm nay, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chúng ta đến chỗ luyện tập tự do đi, lúc nãy có người nói với tôi từng thấy Beck ở đó.
Cũng giống như các võ đường khác, khoa Võ luận đầu tư hẳn một khu vực rộng lớn làm nơi tập luyện cho các học viên. Nó được chia làm nhiều sàn đấu hoặc địa hình nhân tạo tùy theo mục đích tập luyện, đủ chỗ cho hàng ngàn người cùng sử dụng cùng lúc, đây cũng là nơi các đấu sĩ có thể thử tài của nhau sau khi lên lớp, tất nhiên là chỉ trong phạm vi giao hữu mà thôi. Vì độ đa dụng này mà, không những học viên khoa Võ luận mà cả người từ những nơi khác cũng thường xuyên đến đây để dùng ké.
Khi Hoàng và Ethas đến nơi thì khu vực tập luyện cũng đã có kha khá người, mặc dù chưa tới mức đông nghẹt nhưng thực sự muốn tìm Beck trong cái đống này cũng là cả một vấn đề. Hoàng đành phải đi vòng vòng để quan sát dần, nhưng mọi việc hóa ra lại không khó như tưởng tượng vì rất nhanh hắn đã thấy một góc võ đài bị tách hẳn ra, hay nói chính xác là nó nằm lọt thỏm đơn độc khi khu vực bốn phía hoàn toàn không có ai sử dụng, kiểu như mọi người cố ý tránh khỏi chỗ này vậy.
Beck đang một mình tập luyện với các hình nhân mục tiêu trên khoảng đất trống, xung quanh không hề có một bóng học viên nào, tình cảnh cực kỳ quái dị. Hoàng có cảm giác thằng nhóc này đang bị cô lập, giống như không ai muốn tiếp cận Beck cả, nhưng chẳng lẽ cậu ta đã làm sai cái gì ghê gớm đến vậy sao.
Hoàng đứng phía trên im lặng quan sát, tuy là phải tập một mình nhưng Beck vẫn rất chăm chỉ điều khiển hai thanh kiếm của mình qua lại không hề ngơi tay chút nào, chỉ có điều làm kiểu này rất khó tiến bộ vì đâu có ai để chỉ dẫn hay sửa sai cho mình đâu. Sau một hồi đứng nhìn, Hoàng quyết định tiến xuống gần Beck và lên tiếng chào:
- Rảnh không, chúng ta giao hữu một chút nhé.