Bất kỳ ai khi đang nói hăng say mà bị thô lỗ cắt ngang giữa chừng hẳn cũng phải có hơi khó chịu, tuy vậy Iris lại không tỏ thái độ như vậy mà vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Hoàng, thậm chí còn hơi lên giọng:
- Những gì tôi sắp nói đây vô cùng quan trọng, nó thậm chí còn có quan hệ tới sống chết của cả tôi lẫn anh, tốt nhất anh đừng chen ngang vào nữa.
Giọng nói của Iris thực sự nghiêm túc tới lạnh tanh, hoàn toàn không có một chút xíu đùa cợt gì, nó khiến Hoàng đang muốn nói câu gì đó để giải tỏa căng thẳng cũng phải ngậm miệng vào, ngoan ngoãn co ro người lại ngồi nghe mà không dám hó hé gì cả.
- Cách đây hơn hai năm, tôi tình cờ biết được một sự thật khủng khiếp, đó là bọn người Sax đó không tử tế tới mức để chúng tôi sống yên bình trong lãnh địa của mình, mà vốn dĩ chúng muốn giết toàn bộ các Khala khi đến thời điểm cơ...
Câu nói này của Iris khiến tim của Hoàng như muốn nhảy hụt một nhịp thòi ra khỏi lồng ngực, lý trí của hắn mơ hồ điên cuồng gào lên phải chuồn khỏi vụ này ngay lập tức trước khi quá muộn, nhưng những câu nói của Iris cứ truyền tới ma mị thẳng vào não, khiến Hoàng như bị đóng đinh tại chỗ không thể làm gì được:
- Khala vốn là nỗi nhục nhã lớn nhất của dân Sax, chúng không thể chấp nhận có một lũ người như vậy ngay trong đất đai của mình được. Do đó cứ sau một thời gian khi cộng đồng Khala bắt đầu lớn lên, đám sát thủ người Sax sẽ được cử đến được giết sạch chúng tôi, chỉ một số ít thanh niên là được tha mạng để làm người nuôi dạy lứa Khala tiếp theo. Bằng cách này người Sax có thể che dấu đi nỗi nhục nhã từ bên ngoài, cũng như giữ mối họa tiềm tàng này trong tầm kiểm soát.
Iris càng nói thì mồ hôi lạnh sau lưng Hoàng càng đổ ra như suối, hắn có cảm giác mình chắc chắn đã biết thứ mà vốn dĩ không nên biết. Chưa bàn tới tính đúng sai hay đạo đức của việc này ra sao, nhưng Iris đã dám tiết lộ một bí mật khủng khiếp như vậy với một kẻ ngoại tộc, thì chỉ cần dùng mông suy nghĩ là cũng đủ biết cô ta sẽ không để nó trôi qua dễ dàng đâu.
Đầu đuôi việc này thực tế còn phức tạp hơn nhiều, vì các cuộc tàn sát này đều được cao tầng của dân Khala nắm rất rõ, thậm chí họ còn biết thời gian đại khái để có thể chuẩn bị chọn ra những thanh niên nào sẽ sống sót cuối cùng nữa. Mặc dù biết rõ dân tộc của mình rồi sẽ bị thảm sát, nhưng các già làng Khala không thể có lựa chọn nào khác, vì vốn bọn họ không đủ sức và cũng không thể chống lại người Sax, chấp nhận số phận và tìm kiếm hi vọng cho đời sau là cách duy nhất để tồn tại.
Chính vì cái cách thức có phần hơi vô nhân tính này, mà trong suốt chiều dài lịch sử tồn tại dù số lượng con lai có lớn tới mấy, thì người Sax vẫn có cách “tiện dụng” để kiểm soát chúng. Bọn họ hiểu rằng không thể hoàn toàn chấm dứt được chuyện thanh niên nảy sinh tình cảm với những kẻ bên ngoài, thế thì tốt nhất là làm sao để những nỗi sỉ nhục này phát triển theo ý mình muốn. Bằng việc tạo nên một cộng đồng ảo và gieo vào đầu chúng những hi vọng mơ hồ, người Sax sẽ luôn giữ được sợi dây của người chăn cừu với lũ gia súc, lúc đó thì muốn làm gì mà chẳng được.
Hoàng tất nhiên không có ý kiến gì về chuyện này, cơ bản thì phạm trù đạo đức hay nhân cách sẽ không áp dụng được trong trường hợp văn hóa khác biệt. Nhưng vấn đề là hắn ngửi được vụ này chắc chắn là có dính dáng tới mình, nếu không thì Iris đã chẳng tiết lộ nhiều tới vậy, trong lúc Hoàng còn đang suy đoán lung tung thì cô ta đã nói tiếp:
- Sau khi biết được bí mật này, tôi đã lén rời khỏi chỗ mình sống để ra ngoài khám phá thế giới, hi vọng có thể tìm được ai đó giúp đỡ bộ tộc của mình khỏi bị thảm sát như vậy nữa...
Tới đây thì mọi việc coi như tương đối rõ ràng, Iris không phải người Sax và cũng chả có cái tế lễ chết tiệt nào như Hoàng tưởng tượng. Về việc tại sao cô ta có thể trốn đi thuận lợi như vậy phần nhiều nằm ở vấn đề tâm lý, những thành niên Khala luôn được cha mẹ nuôi cũng như các người lớn tuổi xung quanh ngăn cản, nói về việc họ sẽ bị những kẻ bên ngoài lừa dối hay giết hại thế nào khi rời khỏi lãnh địa.
Các lời nói dối này truyền từ đời này sang đời khác, tẩy não những đứa bé từ lúc chúng vừa biết nhận thức, do đó tạo thành một bức tường vô hình trói chân toàn bộ cư dân Khala khiến họ an phận ở lại chờ chết. Người Sax tự tin tuyệt đối về việc sẽ không thể có đứa con lai nào dám bỏ trốn, do đó họ quản lý việc này rất lỏng lẻo, trên thực tế suốt bao nhiêu năm qua thì vẫn chưa có ai dám vượt rào. Iris là trường hợp hiếm hoi đầu tiên, tất nhiên cũng phải kể tới sự giúp sức của một vài trưởng lão trong cộng đồng Khala nữa, chứ chỉ một người thì không thể che dấu mọi thứ được.
Hoàng lúc này tâm lý cực kỳ bất ổn, máu dồn lên đầu quá nhiều cộng thêm số thông tin khủng khiếp mà Iris vừa truyền tải khiến hắn cảm thấy mình thực sự sắp nổ não tới nơi. Hoàng buộc lòng phải cắt ngang lời Iris một lần nữa, trước khi không thể giữ nổi bình tĩnh:
- Dừng, tạm dừng đi, tôi cần phải hỏi cô vài vấn đề gấp.
Lần này Iris thực sự khó chịu vì bị ngắt lời, nhưng khi nhìn sang Hoàng mắt đỏ ngầu long sòng sọc thì cũng không dám ngăn cản, miễn cưỡng gật đầu nói:
- Vậy... anh có gì cứ hỏi đi.
- Thời gian cô rời khỏi nhà tới nay chính xác là bao nhiêu lâu rồi?
- Khoảng hơn một năm rưỡi, trước đó tôi cũng không biết làm sao để thoát khỏi lãnh địa thuộc người Sax nơi mình đang ở, phải tốn rất nhiều thời gian để tìm đường ra khỏi đó.
- Kỹ thuật dùng cung tên của cô là từ đâu mà ra, chả phải dân Khala không tiếp xúc với thế giới bên ngoài sao.
- Chúng tôi vẫn có những kỹ thuật dùng để săn bắn và tự vệ, các trưởng lão cũng giữ được nhiều bí kỹ thu thập lén từ người Sax nữa.
Hoàng sau đó hỏi thêm rất nhiều vấn đề nữa, chủ yếu là việc Iris tiếp xúc thế giới ra sao khi cả đời chỉ sống trong một vùng đất khép kín. Hóa ra dân cô ta không hề ngây thơ như hắn tưởng, hay nói đúng hơn là dân Khala có trí tuệ rất cao, họ sống trong một môi trường riêng không có nghĩa là biệt lập với bên ngoài, văn hóa lẫn lối sống của họ phát triển tương đương hoặc thậm chí vượt trội hơn bất kỳ quốc gia nào. Người Khala có chữ viết, tiếng nói và thư tịch riêng, thậm chí có khả năng học và ghi nhớ mọi thứ nhanh gấp năm lần người bình thường, hơn nữa bọn họ còn sử dụng song song ngôn ngữ chính trên đại lục trong đời sống hằng ngày.
Chính vì những lý do này mà Iris bước chân ra ngoài, cô ta chỉ tốn một thời gian rất ngắn để hòa nhập dễ dàng, hoàn toàn không phải kiểu người tối cổ bước chân ra văn minh như Hoàng tưởng tượng. Bản thân Iris cũng không giải thích được lý do tại sao mình có thể làm được như vậy, có lẽ là yếu tố di truyền của con lai giữa người Sax và các chủng tộc khác đã tạo ra điều này.
Theo như lời Iris giải thích thì có vẻ như khu vực của dân Khala nằm sâu trong rừng rậm vô tận, cũng chả biết cô ta làm thế quái nào có thể an toàn từ đó đi ra mà không gặp khó khăn, nhưng khi Iris tới được thành Roc và làm quen với cuộc sống mới thì việc đầu tiên cô ta làm là trở thành một cung thủ tự do. Trong suốt hơn một năm trời Iris liên tục tham gia các đoàn mạo hiểm nhỏ như Nanh hổ, với mục đích tìm ra ai đó đủ sức giúp mình.
Đáng tiếc là ở một chỗ khỉ ho cò gáy như thành Roc, thì cơ hội cho Iris không nhiều, chưa nói tới việc khả năng của cô ta cũng có hạn chứ không phải một sớm một chiều mà vọt lên được. Thực ra nếu tính theo tốc độ bình thường, thì cô từ chỗ tay trắng không có tài nguyên gì gia nhập thế giới trong lốt một cung thủ tự do, sau đó thăng lên tới cấp năm cũng đã là rất đáng nể rồi, nhưng nó cũng chỉ đến thế là hết.
Hoàng là trường hợp đặc biệt, khả năng chỉ huy, kinh nghiệm cũng như sự bình tĩnh đáng kinh ngạc và nhất là tư duy của hắn không hề thuộc thế giới này. Trong tầm nhìn của Iris thì Hoàng là người giỏi nhất mà cô ta từng gặp, hơn nữa là ở tình thế của Iris thì cũng chả thể kén cá chọn canh được, thời gian không cho phép vẫn là không cho phép.
Sau khi ngồi nghe hết toàn bộ câu chuyện của Iris, Hoàng hoàn toàn không có một chút đồng cảm nào mà chỉ bùng lên một ngọn lửa thù địch cực kỳ giữ dội. Thực sự rất khó để không nổi điên khi một con ranh không quen biết lại tự nhiên kéo mình vào rắc rối của nó, chưa kể cái rắc rối đó nằm hoàn toàn ngoài khả năng của Hoàng, mặc dù biết là mọi sự đã rồi nhưng hắn vẫn phải cố hỏi một câu cho đỡ điên máu:
- Giờ nếu tôi nhất quyết không giúp thì sao, cô có phải người Sax thực sự đâu chứ?
Thực ra Hoàng hỏi vụ này là hoàn toàn vô nghĩa, vì hắn đã biết trước đáp án ra sao rồi, quả nhiên Iris chỉ buông thõng lại đúng một câu đơn giản:
- Người Sax sẽ làm mọi cách để giữ bí mật của họ không bị lộ ra ngoài.
Một chủng tộc đề cao sự thuần huyết đến cực đoan, đến mức có thể tàn sát sạch sẽ những người có phân nửa dòng máu cùng với mình, thì có dùng mông mà suy nghĩ cũng đủ biết họ sẽ làm gì với những kẻ ngoại tộc biết được điều này. Không quan trọng hiện tại có ai trong cộng đồng người Sax biết việc Iris đi ra ngoài hay chưa, mà vốn nó cũng sẽ lộ ra bằng cách này hay cách khác mà thôi, đến lúc đó thì Hoàng cũng chả dám tưởng tượng đám cuồng tín đó sẽ làm gì mình nữa.
Hoàng nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện, lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này hắn đột nhiên có xung động muốn giết người mãnh liệt, tới mức nếu không phải đang ở giữa thủ đô thì dám thằng điên này đã gọi đám chân càng của mình ra xé xác Iris thành thịt vụn rồi. Nhưng bản thân Hoàng cũng biết có làm như vậy cũng chả giải quyết được gì, thậm chí còn làm mọi thứ tệ hơn, thành ra mặc dù tức muốn lòi cả tròng ra ngoài, nhưng hắn vẫn phải cố hỏi tiếp:
- Chính xác thì đám Khala các người còn được bao nhiêu thời gian nữa?
Giọng điệu của Hoàng không còn bình thường như lúc trước nữa, nhưng điều này không làm ảnh hưởng tới Iris, cô ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Theo như lời của các trưởng lão mà tôi biết, thì muộn nhất là trong khoảng hai năm tới bọn họ sẽ bắt đầu thanh trừng, thậm chí có thể sớm hơn nữa.
Hai năm là quãng thời gian không dài, chưa kể tới việc làm sao để giúp một nhóm người bé tý chống lại cả một chủng tộc có lịch sử mấy nghìn năm lại càng là chuyện không tưởng trong thần thoại. Nhưng Hoàng thực sự không có lựa chọn nào khác, giờ thì việc dân Khala có thoát khỏi việc bị tàn sát hay không có liên quan trực tiếp tới tính mạng của hắn. Hoàng lúc này mắt long lên sòng sọc, trong đầu nhảy số điên cuồng tính toán các khả năng có thể xảy ra, cuối cùng nghiến răng nói với Iris:
- Được rồi, tuy tôi không thể hứa trước với cô được điều gì, nhưng cái mà chúng ta cần làm là biến cộng đồng Khala của cô thành một thế lực đủ mạnh trong hai năm tới, ít nhất là ở mức đủ để người Sax phải chấp nhận hoãn thời gian hành hình lại trước đã.
- Những gì tôi sắp nói đây vô cùng quan trọng, nó thậm chí còn có quan hệ tới sống chết của cả tôi lẫn anh, tốt nhất anh đừng chen ngang vào nữa.
Giọng nói của Iris thực sự nghiêm túc tới lạnh tanh, hoàn toàn không có một chút xíu đùa cợt gì, nó khiến Hoàng đang muốn nói câu gì đó để giải tỏa căng thẳng cũng phải ngậm miệng vào, ngoan ngoãn co ro người lại ngồi nghe mà không dám hó hé gì cả.
- Cách đây hơn hai năm, tôi tình cờ biết được một sự thật khủng khiếp, đó là bọn người Sax đó không tử tế tới mức để chúng tôi sống yên bình trong lãnh địa của mình, mà vốn dĩ chúng muốn giết toàn bộ các Khala khi đến thời điểm cơ...
Câu nói này của Iris khiến tim của Hoàng như muốn nhảy hụt một nhịp thòi ra khỏi lồng ngực, lý trí của hắn mơ hồ điên cuồng gào lên phải chuồn khỏi vụ này ngay lập tức trước khi quá muộn, nhưng những câu nói của Iris cứ truyền tới ma mị thẳng vào não, khiến Hoàng như bị đóng đinh tại chỗ không thể làm gì được:
- Khala vốn là nỗi nhục nhã lớn nhất của dân Sax, chúng không thể chấp nhận có một lũ người như vậy ngay trong đất đai của mình được. Do đó cứ sau một thời gian khi cộng đồng Khala bắt đầu lớn lên, đám sát thủ người Sax sẽ được cử đến được giết sạch chúng tôi, chỉ một số ít thanh niên là được tha mạng để làm người nuôi dạy lứa Khala tiếp theo. Bằng cách này người Sax có thể che dấu đi nỗi nhục nhã từ bên ngoài, cũng như giữ mối họa tiềm tàng này trong tầm kiểm soát.
Iris càng nói thì mồ hôi lạnh sau lưng Hoàng càng đổ ra như suối, hắn có cảm giác mình chắc chắn đã biết thứ mà vốn dĩ không nên biết. Chưa bàn tới tính đúng sai hay đạo đức của việc này ra sao, nhưng Iris đã dám tiết lộ một bí mật khủng khiếp như vậy với một kẻ ngoại tộc, thì chỉ cần dùng mông suy nghĩ là cũng đủ biết cô ta sẽ không để nó trôi qua dễ dàng đâu.
Đầu đuôi việc này thực tế còn phức tạp hơn nhiều, vì các cuộc tàn sát này đều được cao tầng của dân Khala nắm rất rõ, thậm chí họ còn biết thời gian đại khái để có thể chuẩn bị chọn ra những thanh niên nào sẽ sống sót cuối cùng nữa. Mặc dù biết rõ dân tộc của mình rồi sẽ bị thảm sát, nhưng các già làng Khala không thể có lựa chọn nào khác, vì vốn bọn họ không đủ sức và cũng không thể chống lại người Sax, chấp nhận số phận và tìm kiếm hi vọng cho đời sau là cách duy nhất để tồn tại.
Chính vì cái cách thức có phần hơi vô nhân tính này, mà trong suốt chiều dài lịch sử tồn tại dù số lượng con lai có lớn tới mấy, thì người Sax vẫn có cách “tiện dụng” để kiểm soát chúng. Bọn họ hiểu rằng không thể hoàn toàn chấm dứt được chuyện thanh niên nảy sinh tình cảm với những kẻ bên ngoài, thế thì tốt nhất là làm sao để những nỗi sỉ nhục này phát triển theo ý mình muốn. Bằng việc tạo nên một cộng đồng ảo và gieo vào đầu chúng những hi vọng mơ hồ, người Sax sẽ luôn giữ được sợi dây của người chăn cừu với lũ gia súc, lúc đó thì muốn làm gì mà chẳng được.
Hoàng tất nhiên không có ý kiến gì về chuyện này, cơ bản thì phạm trù đạo đức hay nhân cách sẽ không áp dụng được trong trường hợp văn hóa khác biệt. Nhưng vấn đề là hắn ngửi được vụ này chắc chắn là có dính dáng tới mình, nếu không thì Iris đã chẳng tiết lộ nhiều tới vậy, trong lúc Hoàng còn đang suy đoán lung tung thì cô ta đã nói tiếp:
- Sau khi biết được bí mật này, tôi đã lén rời khỏi chỗ mình sống để ra ngoài khám phá thế giới, hi vọng có thể tìm được ai đó giúp đỡ bộ tộc của mình khỏi bị thảm sát như vậy nữa...
Tới đây thì mọi việc coi như tương đối rõ ràng, Iris không phải người Sax và cũng chả có cái tế lễ chết tiệt nào như Hoàng tưởng tượng. Về việc tại sao cô ta có thể trốn đi thuận lợi như vậy phần nhiều nằm ở vấn đề tâm lý, những thành niên Khala luôn được cha mẹ nuôi cũng như các người lớn tuổi xung quanh ngăn cản, nói về việc họ sẽ bị những kẻ bên ngoài lừa dối hay giết hại thế nào khi rời khỏi lãnh địa.
Các lời nói dối này truyền từ đời này sang đời khác, tẩy não những đứa bé từ lúc chúng vừa biết nhận thức, do đó tạo thành một bức tường vô hình trói chân toàn bộ cư dân Khala khiến họ an phận ở lại chờ chết. Người Sax tự tin tuyệt đối về việc sẽ không thể có đứa con lai nào dám bỏ trốn, do đó họ quản lý việc này rất lỏng lẻo, trên thực tế suốt bao nhiêu năm qua thì vẫn chưa có ai dám vượt rào. Iris là trường hợp hiếm hoi đầu tiên, tất nhiên cũng phải kể tới sự giúp sức của một vài trưởng lão trong cộng đồng Khala nữa, chứ chỉ một người thì không thể che dấu mọi thứ được.
Hoàng lúc này tâm lý cực kỳ bất ổn, máu dồn lên đầu quá nhiều cộng thêm số thông tin khủng khiếp mà Iris vừa truyền tải khiến hắn cảm thấy mình thực sự sắp nổ não tới nơi. Hoàng buộc lòng phải cắt ngang lời Iris một lần nữa, trước khi không thể giữ nổi bình tĩnh:
- Dừng, tạm dừng đi, tôi cần phải hỏi cô vài vấn đề gấp.
Lần này Iris thực sự khó chịu vì bị ngắt lời, nhưng khi nhìn sang Hoàng mắt đỏ ngầu long sòng sọc thì cũng không dám ngăn cản, miễn cưỡng gật đầu nói:
- Vậy... anh có gì cứ hỏi đi.
- Thời gian cô rời khỏi nhà tới nay chính xác là bao nhiêu lâu rồi?
- Khoảng hơn một năm rưỡi, trước đó tôi cũng không biết làm sao để thoát khỏi lãnh địa thuộc người Sax nơi mình đang ở, phải tốn rất nhiều thời gian để tìm đường ra khỏi đó.
- Kỹ thuật dùng cung tên của cô là từ đâu mà ra, chả phải dân Khala không tiếp xúc với thế giới bên ngoài sao.
- Chúng tôi vẫn có những kỹ thuật dùng để săn bắn và tự vệ, các trưởng lão cũng giữ được nhiều bí kỹ thu thập lén từ người Sax nữa.
Hoàng sau đó hỏi thêm rất nhiều vấn đề nữa, chủ yếu là việc Iris tiếp xúc thế giới ra sao khi cả đời chỉ sống trong một vùng đất khép kín. Hóa ra dân cô ta không hề ngây thơ như hắn tưởng, hay nói đúng hơn là dân Khala có trí tuệ rất cao, họ sống trong một môi trường riêng không có nghĩa là biệt lập với bên ngoài, văn hóa lẫn lối sống của họ phát triển tương đương hoặc thậm chí vượt trội hơn bất kỳ quốc gia nào. Người Khala có chữ viết, tiếng nói và thư tịch riêng, thậm chí có khả năng học và ghi nhớ mọi thứ nhanh gấp năm lần người bình thường, hơn nữa bọn họ còn sử dụng song song ngôn ngữ chính trên đại lục trong đời sống hằng ngày.
Chính vì những lý do này mà Iris bước chân ra ngoài, cô ta chỉ tốn một thời gian rất ngắn để hòa nhập dễ dàng, hoàn toàn không phải kiểu người tối cổ bước chân ra văn minh như Hoàng tưởng tượng. Bản thân Iris cũng không giải thích được lý do tại sao mình có thể làm được như vậy, có lẽ là yếu tố di truyền của con lai giữa người Sax và các chủng tộc khác đã tạo ra điều này.
Theo như lời Iris giải thích thì có vẻ như khu vực của dân Khala nằm sâu trong rừng rậm vô tận, cũng chả biết cô ta làm thế quái nào có thể an toàn từ đó đi ra mà không gặp khó khăn, nhưng khi Iris tới được thành Roc và làm quen với cuộc sống mới thì việc đầu tiên cô ta làm là trở thành một cung thủ tự do. Trong suốt hơn một năm trời Iris liên tục tham gia các đoàn mạo hiểm nhỏ như Nanh hổ, với mục đích tìm ra ai đó đủ sức giúp mình.
Đáng tiếc là ở một chỗ khỉ ho cò gáy như thành Roc, thì cơ hội cho Iris không nhiều, chưa nói tới việc khả năng của cô ta cũng có hạn chứ không phải một sớm một chiều mà vọt lên được. Thực ra nếu tính theo tốc độ bình thường, thì cô từ chỗ tay trắng không có tài nguyên gì gia nhập thế giới trong lốt một cung thủ tự do, sau đó thăng lên tới cấp năm cũng đã là rất đáng nể rồi, nhưng nó cũng chỉ đến thế là hết.
Hoàng là trường hợp đặc biệt, khả năng chỉ huy, kinh nghiệm cũng như sự bình tĩnh đáng kinh ngạc và nhất là tư duy của hắn không hề thuộc thế giới này. Trong tầm nhìn của Iris thì Hoàng là người giỏi nhất mà cô ta từng gặp, hơn nữa là ở tình thế của Iris thì cũng chả thể kén cá chọn canh được, thời gian không cho phép vẫn là không cho phép.
Sau khi ngồi nghe hết toàn bộ câu chuyện của Iris, Hoàng hoàn toàn không có một chút đồng cảm nào mà chỉ bùng lên một ngọn lửa thù địch cực kỳ giữ dội. Thực sự rất khó để không nổi điên khi một con ranh không quen biết lại tự nhiên kéo mình vào rắc rối của nó, chưa kể cái rắc rối đó nằm hoàn toàn ngoài khả năng của Hoàng, mặc dù biết là mọi sự đã rồi nhưng hắn vẫn phải cố hỏi một câu cho đỡ điên máu:
- Giờ nếu tôi nhất quyết không giúp thì sao, cô có phải người Sax thực sự đâu chứ?
Thực ra Hoàng hỏi vụ này là hoàn toàn vô nghĩa, vì hắn đã biết trước đáp án ra sao rồi, quả nhiên Iris chỉ buông thõng lại đúng một câu đơn giản:
- Người Sax sẽ làm mọi cách để giữ bí mật của họ không bị lộ ra ngoài.
Một chủng tộc đề cao sự thuần huyết đến cực đoan, đến mức có thể tàn sát sạch sẽ những người có phân nửa dòng máu cùng với mình, thì có dùng mông mà suy nghĩ cũng đủ biết họ sẽ làm gì với những kẻ ngoại tộc biết được điều này. Không quan trọng hiện tại có ai trong cộng đồng người Sax biết việc Iris đi ra ngoài hay chưa, mà vốn nó cũng sẽ lộ ra bằng cách này hay cách khác mà thôi, đến lúc đó thì Hoàng cũng chả dám tưởng tượng đám cuồng tín đó sẽ làm gì mình nữa.
Hoàng nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện, lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này hắn đột nhiên có xung động muốn giết người mãnh liệt, tới mức nếu không phải đang ở giữa thủ đô thì dám thằng điên này đã gọi đám chân càng của mình ra xé xác Iris thành thịt vụn rồi. Nhưng bản thân Hoàng cũng biết có làm như vậy cũng chả giải quyết được gì, thậm chí còn làm mọi thứ tệ hơn, thành ra mặc dù tức muốn lòi cả tròng ra ngoài, nhưng hắn vẫn phải cố hỏi tiếp:
- Chính xác thì đám Khala các người còn được bao nhiêu thời gian nữa?
Giọng điệu của Hoàng không còn bình thường như lúc trước nữa, nhưng điều này không làm ảnh hưởng tới Iris, cô ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Theo như lời của các trưởng lão mà tôi biết, thì muộn nhất là trong khoảng hai năm tới bọn họ sẽ bắt đầu thanh trừng, thậm chí có thể sớm hơn nữa.
Hai năm là quãng thời gian không dài, chưa kể tới việc làm sao để giúp một nhóm người bé tý chống lại cả một chủng tộc có lịch sử mấy nghìn năm lại càng là chuyện không tưởng trong thần thoại. Nhưng Hoàng thực sự không có lựa chọn nào khác, giờ thì việc dân Khala có thoát khỏi việc bị tàn sát hay không có liên quan trực tiếp tới tính mạng của hắn. Hoàng lúc này mắt long lên sòng sọc, trong đầu nhảy số điên cuồng tính toán các khả năng có thể xảy ra, cuối cùng nghiến răng nói với Iris:
- Được rồi, tuy tôi không thể hứa trước với cô được điều gì, nhưng cái mà chúng ta cần làm là biến cộng đồng Khala của cô thành một thế lực đủ mạnh trong hai năm tới, ít nhất là ở mức đủ để người Sax phải chấp nhận hoãn thời gian hành hình lại trước đã.