Câu nói vừa rồi chả khác gì sét đánh giữa trời quang, đám đông vốn dĩ đã im lặng giờ thì tuyệt đối ngậm miệng luôn, vấn đề này quá nghiêm trọng tới mức chẳng ai dám hó hé bậy bạ gì cả. Hoàng rất nhanh nhận ra kẻ vừa phát biểu, đó là anh chàng Adan – người đứng đầu đám fanclub của Helen và là đầu dây mối nhợ vụ thách đấu của Ethas lúc trước. Có điều lạ là vốn hai bên đã đồng ý thỏa thuận không liên quan với nhau nũa mà, chẳng lẽ anh ta không sợ mình lôi việc “thỏa thuận” lúc trước ra hay sao.
Dù sao thì cáo buộc một học vi có hành vi gian lận trên võ đài là hành động cực kỳ nghiêm trọng, nó ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của người đó, đặc biệt trong một nơi đề cao tối đa tinh thần thượng võ như khoa Võ luận. Do đó trọng tài của trận đấu không dám làm bừa, hướng về phía Adan cố ý hét rất lớn:
- Anh cũng biết một cáo buộc như vậy nó quan trọng thế nào chứ, có bằng chứng gì không?
Adan lúc này đã đi xuống phía dưới võ đài, sống lưng thẳng tắp cùng thái độ vô cùng tự tin, chẳng khác gì quan toàn đã nắm trong tay bằng chứng tội giết người của bị cáo cả. Anh ta chờ cho trọng tài hỏi hết câu, sau đó bình tĩnh nói:
- Khả năng của Beck có giỏi tới mấy cũng không thể vượt qua sự chênh lệch về cấp độ, theo như tôi biết thì cậu ta chỉ mới đạt ngưỡng cấp năm mà thôi, vốn là chẳng thể nào thắng được các đối thủ trong giải đấu này đều trên cấp sáu được.
Lời nói của Adan lần này không thuyết phục lắm, vì thực ra việc nhìn nhận và đánh giá nguyên lực không phải là thứ gì ghê gớm, rất nhiều học viên đang ngồi đây có thể làm được. Hơn nữa chênh lệch cấp độ phần nào cũng mang tính tương đối, trường hợp vượt cấp khiêu chiến trong học viện này có rất nhiều, cho nên khi nghe Adan giải thích thì rất nhiều học viên đã bắt đầu xì xầm tỏ vẻ không đồng ý.
Trọng tài tất nhiên không vội vàng quyết định chỉ dựa vào lời nói từ một phía, rất nhanh đã hỏi lại Adan:
- Những thứ mà cậu vừa nêu ra chưa đủ sức thuyết phục, có bằng chứng gì rõ ràng chứng minh Beck đã phạm luật không?
Adan có vẻ chỉ chờ có người đề cập câu này, anh ta vội vàng chỉ thẳng về phía Hoàng rồi nói lớn:
- Hắn, chính hắn là kẻ đã bí mật hỗ trợ cho Beck từ bên dưới, nếu không cậu ta thậm chí còn chẳng thể vượt qua trận đầu nữa.
Mọi con mắt tại hiện trường lập trường lập tức đảo chiều theo hướng tay của Anda, chỉ thấy một tên học viên đang đứng lẻ loi phía dưới võ đài, cảm giác như hắn hoàn toàn không tồn tại vậy. Đến cả trọng tài cũng hơi ngẩn người ra vài giây, chả hiểu cậu thanh niên trông quá đỗi bình thường này lại có thể được gì. Adan nhân cơ hội đám đông quần chúng còn đang phân vân, tiếp tục hướng sự chú ý về phía mục tiêu:
- Tên này cố tình đi lại gần võ đài khi Beck thi đấu, mục đích là để đứng dưới hỗ trợ lên trên, như vậy coi như đã là hai đánh một rồi. Giờ chỉ cần tách hắn ra để Beck tự đánh là biết, tôi cam đoan rằng cậu ta sẽ không thể thắng nổi bất kỳ ai trong giải đấu này.
Adan càng nói càng hăng, thái độ tự tin một trăm phần trăm khiến mọi người nhất thời không biết thật giả thế nào. Về phần trọng tài thì cũng cảm thấy hơi khó xử, nếu đúng như những gì Adan nói thì học viên phía dưới kia rất có khả năng là người hỗ trợ cho Beck, nhưng đây vẫn là cáo buộc từ một phía, chẳng có nhẽ nào lại bảo Beck đấu lại để kiểm chứng cả.
Trong lúc mọi việc đang rối tung rối mù lên, Hoàng nhẹ nhàng nhếch mép nở một nụ cười cực kỳ đểu giả, hắn khoan thai đi lên đứng giữa võ đài, chỉ thẳng vào mặt Adan rồi nói:
- Ê nhóc, ăn thì có thể ăn bậy chứ sủa là không thể sủa bậy được đâu, đừng có mà ngậm máu phun người, ngậm kít phun cây nhé.
Thái độ của Hoàng cực kỳ bố láo, vừa lên đã bắn ra một tràng chửi như súng liên thanh, dùng toàn từ dơ bẩn tục tĩu khiến Adan giận tím cả mặt, anh ta tức tối định bật lại thì hắn đã cướp lời luôn:
- Tôi là huấn luyện viên của Beck, lo lắng đứng cạnh học trò của mình khi nó thi đấu là chuyện rất bình thường, không có luật nào cấm cả nhé.
Tuy mấy chữ “huấn luyện viên” hoàn toàn xa lạ ở thế giới này, nhưng đúng như Hoàng nói là không có luật nào cấm học viên đứng sát võ đài hết, do đó về cơ bản là hắn không hề phạm luật. Adan vốn đã biết cái miệng đầy rắn rít của tên khốn kia, nên quyết tâm không cho nó có cơ hội nói nhăng nói cuội nữa:
- Huấn luyện viên gì đó chỉ là cái cớ, vốn dĩ là tên này chỉ muốn có vị trí thuận lợi để bày trò mà thôi, tại sao cả giải chỉ có mình hắn làm như vậy chứ. Giờ cũng không cần phải tổ chức thi đấu lại đâu, chỉ cần để Beck thử khoảng chục đòn với bất kỳ đấu thủ nào trong giải là được, mạnh yếu ra sao sẽ rõ ràng ngay.
Hoàng quét mắt qua nhìn Adan, cảm thấy thằng chết toi này cố tình tới đây phá hoại, chắc chắn đã có chuẩn bị trước rồi, tuy không biết sao Adan lại hủy bỏ giao kèo cũ nhưng hắn cũng không quan tâm nữa, lên tiếng vặc lại luôn:
- Hừ, cứ khi nào có học viên chiến thắng vượt cấp là có gian lận sao, như vậy thì cái nền võ thuật của đế quốc này đã toi đời từ lâu rồi.
- Một đấu sĩ vượt qua giới hạn sức mạnh bản thân để chiến thắng tất nhiên là đáng tôn trọng, nhưng đó là dưới điều kiện công bằng, chứ không phải bằng cách đê hèn. Nếu Beck ngay thẳng như vậy thì đâu cần sợ, cứ thử vài chiêu là ra trắng đen ngay.
Adan liên tục cắn chặt Hoàng cùng Beck không nhả, liên tục tìm cách dồn ép bắt đối phương phải ra tay, quyết tâm đưa ra hình thức giải quyết vụ này bằng võ thuật. Hơn nữa đề nghị của Adan cũng không phải quá đáng, dù sao một đấu sĩ thì cách nhanh nhất vẫn là chứng minh bản thân bằng thực lực. Tuy vậy Hoàng đời nào để chuyện đó xảy ra, hắn rống cổ lên cãi luôn:
- Chẳng lẽ giờ cứ sau trận nào cũng có một người như thằng điên này nhảy ra nói học trò của tôi gian lận à, đâu ra chuyện vô lý như vậy được.
Hoàng vừa nói vừa cố tình xỉa xói làm Adan tức muốn xì khói, nhưng lần không cần tới anh ta mà trọng tài đã nói luôn:
- Cậu không cần lo, nếu như có ai đó dám tố cáo sai sự thật, thì sẽ bị phạt còn nặng hơn cả người mà họ tố cáo nữa.
Xem ra Adan đã có chuẩn bị trước khi lên tố cáo thẳng thừng như vậy, Hoàng chắc chắn rằng phải có người chỉ dẫn cho thằng nhóc này và phải là hiềm khích gì đó rất ghê gớm, chứ sau vụ Helen thì cả hai bên gần như chẳng còn gặp lại nhau nữa. Tình hình này thực sự rất phiền phức, trọng tài cũng có ý muốn Beck nên đứng ra để giải quyết dứt điểm, cứ dây dưa mãi sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của giải đấu lâu đời này.
Beck thực ra cũng chẳng hiểu tại sao đàn anh Adan, người mới đây còn hướng dẫn mình rất nhiệt tình ở lần thách đấu trước lại gay gắt như vậy. Nhưng có dùng mông để nghĩ cũng thấy những lời này chủ yếu nhắm tới Hoàng là chính, do đó Beck chạy lại gần hắn hỏi ý kiến:
- Anh Đại, việc này nên làm thế nào?
Hoàng nhìn sang phía Adan rồi suy nghĩ một lát, thực ra với khả năng hiện tại của Beck, kể cả không có các loại phép thuật từ hắn hỗ trợ, chỉ dựa vào đám đồ chơi cùng chỉ dẫn từ Hoàng thì cầm cự với một đấu sĩ cấp sáu trong thời gian ngắn không phải là khó, thử thách mà Adan đưa ra về cơ bản là chẳng có gì đáng ngại. Nhưng Hoàng biết vụ này sẽ không đơn giản như thế, phải triệt để phủ đầu đối phương thì mới dễ xử lý, do đó hắn lên tiếng:
- Tôi đồng ý với đề nghị của thằng nhóc kia, nhưng cũng phải có một chút điều kiện chứ.
Adan năm lần bảy lượt bị một tên học viên lớp dưới gọi là thằng nhóc này thằng nhóc nọ nên vốn đã điên tiết sẵn, vừa thấy Hoàng mở miệng đồng ý thì chộp lấy luôn:
- Nếu đã có gan chấp nhận thì một lời nói thẳng, còn muốn có điều kiện gì nữa.
Hoàng liếc mắt sang Adan đang nóng như lửa, chầm chậm giơ ngón giữa lên rồi nói:
- Cũng không có gì, nhóc bảo Beck gian lận thì chả khác gì xúc phạm danh dự của người huấn luyện, vụ này không phải cứ thế là xong đâu... Vậy nên, tôi sẽ thay Beck xử lý, chúng ta thử đánh một trận coi như chứng thực đi.
Cái đề nghị quái gở này ngay lập tức khiến Beck, Adan, trọng tài và cả đám khán giả đều ngớ hết cả ra, chẳng ai hiểu nổi rốt cuộc Hoàng có ý gì, cuối cùng trọng tài vẫn phải hỏi lại để làm cho rõ:
- Cậu nói như vậy có ý gì, người bị tố cáo gian lận là Beck cơ mà?
- Beck vốn dĩ do tôi chỉ dẫn, giờ có người vu khống nó gian lận thì chả khác gì chửi thẳng vào mặt tên huấn luyện viên này là kẻ đầu têu à, việc đó rõ ràng không thể chấp nhận được. Danh dự chỉ có thể lấy lại bằng máu, do đó tôi mới là người đứng ra chịu thử thách mới đúng.
Cái mớ lý lẽ mà Hoàng nói ra nghe rất hùng hồn, nhưng càng nghe càng thấy nó cứ sai bét kiểu gì, trong khi trọng tài còn đang phân vân, hắn liền hướng về phía Adan khiêu khích:
- Tất nhiên trừ khi thằng nhóc Adan kia sợ thua, nếu vậy thì tôi có thể bảo đảm là sẽ không truy cứu tội vu khống của nó bất kể kết quả ra sao...
Adan đang hăng tiết muốn đập tên ba hoa trước mặt, giờ lại thấy hắn chủ động lao đầu ra chịu chết thì đúng là cầu còn không được, lập tức đồng ý luôn:
- Tôi không có ý kiến, làm theo cách mà tên “huấn luyện viên” đó nói cũng được, dù sao nếu đúng hắn có thể khiến Beck mạng lên như vậy thì cũng phải có trình độ chứ.
Vụ này từ đầu đến cuối rõ ràng là hiềm khích cá nhân, do đó mặc dù đề nghị của Hoàng sặc mùi khả nghi nhưng nếu Adan không có ý kiến thì trọng tài cũng chẳng quan tâm, coi như một màn giải trí giữa giải cũng tốt. Khán giả cũng tỏ ra rất hứng thú với tiết mục này, đối với đám thanh niên này thì cứ có xích mích hay đánh nhau là khoái trí lắm bất kể lý do ra sao.
Hoàng ra hiệu cho Beck đi xuống chờ mình, sau đó bước lên bắt tay rất nhiệt tình với Adan, trong lúc anh ta còn đang ngơ ngác thì hắn đã nói:
- Trước khi bắt đầu thì tôi vẫn còn một đề nghị nữa, chả biết cậu có gan đồng ý hay không?
- Nói.
- Trận đấu này chắc chắn là không dài nổi đâu, vì thế nên khỏi cần vũ khí nhé, mất công lại có người ăn đòn ngoài ý muốn.
Adan hơi chột dạ với đề nghị này của Hoàng, võ thuật sở trường của anh ta cần phải có vũ khí chuyên dụng mới có thể phát huy hết được, nếu đánh tay không thì quả thực chẳng khác gì tự mình chặt đi phân nửa sức mạnh cả. Nhưng nhìn bản mặt câng câng đáng ghét của Hoàng thì máu nóng Adan lại dồn lên đầu, sốt sắng trả lời luôn:
- Chả sao cả, dù sao thì có vũ khi hay không ta vẫn đủ sức đánh nát ngươi ra như cám.
Hoàng nghe xong câu này thì như mở cờ trong bụng, hắn cố tình bắt tay để xem đối thủ là dạng đấu sĩ gì. Lòng bàn tay phải của Adan có những vết chai rất lớn, kết quả của việc cầm nắm thứ gì đó trong thời gian dài tạo thành, vì lẽ đó mà hắn cố tình bảo lần thử thách này hai bên nên dùng tay không, mục đích chính là để gián tiếp làm suy yếu Adan.
Vị trọng tài lúc nãy giờ kiêm luôn việc quan sát trận đấu, người này nói vài thứ cơ bản về luật lệ cũng như việc Beck có gian lận hay không sẽ tùy thuộc vào kết quả để xem xét, sau đó phất tay ra hiệu cho nó được bắt đầu.
Do Adan vốn đã biết đối thủ của mình là một thằng khốn toàn diện từ đầu tới chân, nên anh ta không vội vàng lao lên trước. Phía đối diện thì Hoàng cũng rất từ tốn di chuyển chầm chậm xung quanh võ đài, vừa đi vừa giơ ngón giữa về phía Adan lúc lắc liên hồi, động tác vừa tục tĩu vừa bần tiện, thậm chí hắn còn cố tình dài giọng ra khiêu khích:
- Ê không phải lúc nãy cu hăng hái lắm sau, sao giờ lại cụp đuôi lại như vậy chứưưư...
Đại kị khi ra thi đấu là tức giận hoặc mất bình tĩnh, mặc dù Adan là người có kinh nghiệm nhưng từ đầu tới giờ liên tục bị khiêu khích thì đã vượt quá giới hạn chịu đựng rồi. Anh ta điên tiết phóng vọt tới trước, hai tay quán đầy nguyên lực muốn một đòn bữa nát đầu thằng khốn đối diện ra làm đôi.
Nhưng ngay khi vừa vào tầm cận chiến thì bất ngờ Hoàng vung tay ném ra thứ gì đó về phía Adan, làm anh ta đang trên đà lao tới không kịp né tránh, chỉ biết lấy tay cố gắng che chắn lại. Một cảm giác thiêu đốt nóng xé lưỡi bỏng họng bùng lên khắp mặt Adan, đôi mắt của anh ta cay xè tới mức nhòe cả đi, giống như có hàng trăm đầu kim đâm vào khiến nó không thể mở lên nổi, giọng nói như ma quỷ của Hoàng bất chợt từ đâu len lỏi vào đầu học viên này:
- Đau lắm rát lắm phải không, độc dược loại xịn đó, trong vòng ba phút tới mắt nhà ngươi mà không lồi ra ngoài thì ta sẽ đổi họ luôn.
Adan sợ hãi cực độ khi nghe những lời này, ai không biết chứ riêng Hoàng thì chẳng có gì mà hắn không dám làm cả. Adan luống cuống đưa tay dụi mắt, nhưng không hiểu sao càng dụi thì chỉ càng khiến cơn đau trở nên trầm trọng hơn mà thôi, cả đôi mắt cứ như sưng húp lên nhức nhối khủng khiếp không thể chịu nổi.
Hoàng tất nhiên không bỏ qua cơ hội đục nước béo cò, lập tức niệm “Kirie Elodon” lên tay rồi xông tới dốc toàn lực tung một đấm như trời giáng hướng vào cằm Adan, đánh anh ta ngã ngửa ra phía sau. Chưa hết, hắn còn tiện chân nhắm thẳng vào hạ bộ đối thủ và thế là chỉ nghe đánh “Cụp” một tiếng gãy gọn, Adan thậm chí còn chẳng kêu la gì được, cứ thế ôm háng ngã xuống giật giật vài cái sùi bọt mép rồi bất tỉnh nhân sự. Hoàng lấy chân di di mấy cái trên người đối thủ, nhếch mép khinh bỉ nghĩ thầm:
- “Riêng nói về khoản chơi bẩn, chú em còn xa mới đề phòng được anh.”
Dù sao thì cáo buộc một học vi có hành vi gian lận trên võ đài là hành động cực kỳ nghiêm trọng, nó ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của người đó, đặc biệt trong một nơi đề cao tối đa tinh thần thượng võ như khoa Võ luận. Do đó trọng tài của trận đấu không dám làm bừa, hướng về phía Adan cố ý hét rất lớn:
- Anh cũng biết một cáo buộc như vậy nó quan trọng thế nào chứ, có bằng chứng gì không?
Adan lúc này đã đi xuống phía dưới võ đài, sống lưng thẳng tắp cùng thái độ vô cùng tự tin, chẳng khác gì quan toàn đã nắm trong tay bằng chứng tội giết người của bị cáo cả. Anh ta chờ cho trọng tài hỏi hết câu, sau đó bình tĩnh nói:
- Khả năng của Beck có giỏi tới mấy cũng không thể vượt qua sự chênh lệch về cấp độ, theo như tôi biết thì cậu ta chỉ mới đạt ngưỡng cấp năm mà thôi, vốn là chẳng thể nào thắng được các đối thủ trong giải đấu này đều trên cấp sáu được.
Lời nói của Adan lần này không thuyết phục lắm, vì thực ra việc nhìn nhận và đánh giá nguyên lực không phải là thứ gì ghê gớm, rất nhiều học viên đang ngồi đây có thể làm được. Hơn nữa chênh lệch cấp độ phần nào cũng mang tính tương đối, trường hợp vượt cấp khiêu chiến trong học viện này có rất nhiều, cho nên khi nghe Adan giải thích thì rất nhiều học viên đã bắt đầu xì xầm tỏ vẻ không đồng ý.
Trọng tài tất nhiên không vội vàng quyết định chỉ dựa vào lời nói từ một phía, rất nhanh đã hỏi lại Adan:
- Những thứ mà cậu vừa nêu ra chưa đủ sức thuyết phục, có bằng chứng gì rõ ràng chứng minh Beck đã phạm luật không?
Adan có vẻ chỉ chờ có người đề cập câu này, anh ta vội vàng chỉ thẳng về phía Hoàng rồi nói lớn:
- Hắn, chính hắn là kẻ đã bí mật hỗ trợ cho Beck từ bên dưới, nếu không cậu ta thậm chí còn chẳng thể vượt qua trận đầu nữa.
Mọi con mắt tại hiện trường lập trường lập tức đảo chiều theo hướng tay của Anda, chỉ thấy một tên học viên đang đứng lẻ loi phía dưới võ đài, cảm giác như hắn hoàn toàn không tồn tại vậy. Đến cả trọng tài cũng hơi ngẩn người ra vài giây, chả hiểu cậu thanh niên trông quá đỗi bình thường này lại có thể được gì. Adan nhân cơ hội đám đông quần chúng còn đang phân vân, tiếp tục hướng sự chú ý về phía mục tiêu:
- Tên này cố tình đi lại gần võ đài khi Beck thi đấu, mục đích là để đứng dưới hỗ trợ lên trên, như vậy coi như đã là hai đánh một rồi. Giờ chỉ cần tách hắn ra để Beck tự đánh là biết, tôi cam đoan rằng cậu ta sẽ không thể thắng nổi bất kỳ ai trong giải đấu này.
Adan càng nói càng hăng, thái độ tự tin một trăm phần trăm khiến mọi người nhất thời không biết thật giả thế nào. Về phần trọng tài thì cũng cảm thấy hơi khó xử, nếu đúng như những gì Adan nói thì học viên phía dưới kia rất có khả năng là người hỗ trợ cho Beck, nhưng đây vẫn là cáo buộc từ một phía, chẳng có nhẽ nào lại bảo Beck đấu lại để kiểm chứng cả.
Trong lúc mọi việc đang rối tung rối mù lên, Hoàng nhẹ nhàng nhếch mép nở một nụ cười cực kỳ đểu giả, hắn khoan thai đi lên đứng giữa võ đài, chỉ thẳng vào mặt Adan rồi nói:
- Ê nhóc, ăn thì có thể ăn bậy chứ sủa là không thể sủa bậy được đâu, đừng có mà ngậm máu phun người, ngậm kít phun cây nhé.
Thái độ của Hoàng cực kỳ bố láo, vừa lên đã bắn ra một tràng chửi như súng liên thanh, dùng toàn từ dơ bẩn tục tĩu khiến Adan giận tím cả mặt, anh ta tức tối định bật lại thì hắn đã cướp lời luôn:
- Tôi là huấn luyện viên của Beck, lo lắng đứng cạnh học trò của mình khi nó thi đấu là chuyện rất bình thường, không có luật nào cấm cả nhé.
Tuy mấy chữ “huấn luyện viên” hoàn toàn xa lạ ở thế giới này, nhưng đúng như Hoàng nói là không có luật nào cấm học viên đứng sát võ đài hết, do đó về cơ bản là hắn không hề phạm luật. Adan vốn đã biết cái miệng đầy rắn rít của tên khốn kia, nên quyết tâm không cho nó có cơ hội nói nhăng nói cuội nữa:
- Huấn luyện viên gì đó chỉ là cái cớ, vốn dĩ là tên này chỉ muốn có vị trí thuận lợi để bày trò mà thôi, tại sao cả giải chỉ có mình hắn làm như vậy chứ. Giờ cũng không cần phải tổ chức thi đấu lại đâu, chỉ cần để Beck thử khoảng chục đòn với bất kỳ đấu thủ nào trong giải là được, mạnh yếu ra sao sẽ rõ ràng ngay.
Hoàng quét mắt qua nhìn Adan, cảm thấy thằng chết toi này cố tình tới đây phá hoại, chắc chắn đã có chuẩn bị trước rồi, tuy không biết sao Adan lại hủy bỏ giao kèo cũ nhưng hắn cũng không quan tâm nữa, lên tiếng vặc lại luôn:
- Hừ, cứ khi nào có học viên chiến thắng vượt cấp là có gian lận sao, như vậy thì cái nền võ thuật của đế quốc này đã toi đời từ lâu rồi.
- Một đấu sĩ vượt qua giới hạn sức mạnh bản thân để chiến thắng tất nhiên là đáng tôn trọng, nhưng đó là dưới điều kiện công bằng, chứ không phải bằng cách đê hèn. Nếu Beck ngay thẳng như vậy thì đâu cần sợ, cứ thử vài chiêu là ra trắng đen ngay.
Adan liên tục cắn chặt Hoàng cùng Beck không nhả, liên tục tìm cách dồn ép bắt đối phương phải ra tay, quyết tâm đưa ra hình thức giải quyết vụ này bằng võ thuật. Hơn nữa đề nghị của Adan cũng không phải quá đáng, dù sao một đấu sĩ thì cách nhanh nhất vẫn là chứng minh bản thân bằng thực lực. Tuy vậy Hoàng đời nào để chuyện đó xảy ra, hắn rống cổ lên cãi luôn:
- Chẳng lẽ giờ cứ sau trận nào cũng có một người như thằng điên này nhảy ra nói học trò của tôi gian lận à, đâu ra chuyện vô lý như vậy được.
Hoàng vừa nói vừa cố tình xỉa xói làm Adan tức muốn xì khói, nhưng lần không cần tới anh ta mà trọng tài đã nói luôn:
- Cậu không cần lo, nếu như có ai đó dám tố cáo sai sự thật, thì sẽ bị phạt còn nặng hơn cả người mà họ tố cáo nữa.
Xem ra Adan đã có chuẩn bị trước khi lên tố cáo thẳng thừng như vậy, Hoàng chắc chắn rằng phải có người chỉ dẫn cho thằng nhóc này và phải là hiềm khích gì đó rất ghê gớm, chứ sau vụ Helen thì cả hai bên gần như chẳng còn gặp lại nhau nữa. Tình hình này thực sự rất phiền phức, trọng tài cũng có ý muốn Beck nên đứng ra để giải quyết dứt điểm, cứ dây dưa mãi sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của giải đấu lâu đời này.
Beck thực ra cũng chẳng hiểu tại sao đàn anh Adan, người mới đây còn hướng dẫn mình rất nhiệt tình ở lần thách đấu trước lại gay gắt như vậy. Nhưng có dùng mông để nghĩ cũng thấy những lời này chủ yếu nhắm tới Hoàng là chính, do đó Beck chạy lại gần hắn hỏi ý kiến:
- Anh Đại, việc này nên làm thế nào?
Hoàng nhìn sang phía Adan rồi suy nghĩ một lát, thực ra với khả năng hiện tại của Beck, kể cả không có các loại phép thuật từ hắn hỗ trợ, chỉ dựa vào đám đồ chơi cùng chỉ dẫn từ Hoàng thì cầm cự với một đấu sĩ cấp sáu trong thời gian ngắn không phải là khó, thử thách mà Adan đưa ra về cơ bản là chẳng có gì đáng ngại. Nhưng Hoàng biết vụ này sẽ không đơn giản như thế, phải triệt để phủ đầu đối phương thì mới dễ xử lý, do đó hắn lên tiếng:
- Tôi đồng ý với đề nghị của thằng nhóc kia, nhưng cũng phải có một chút điều kiện chứ.
Adan năm lần bảy lượt bị một tên học viên lớp dưới gọi là thằng nhóc này thằng nhóc nọ nên vốn đã điên tiết sẵn, vừa thấy Hoàng mở miệng đồng ý thì chộp lấy luôn:
- Nếu đã có gan chấp nhận thì một lời nói thẳng, còn muốn có điều kiện gì nữa.
Hoàng liếc mắt sang Adan đang nóng như lửa, chầm chậm giơ ngón giữa lên rồi nói:
- Cũng không có gì, nhóc bảo Beck gian lận thì chả khác gì xúc phạm danh dự của người huấn luyện, vụ này không phải cứ thế là xong đâu... Vậy nên, tôi sẽ thay Beck xử lý, chúng ta thử đánh một trận coi như chứng thực đi.
Cái đề nghị quái gở này ngay lập tức khiến Beck, Adan, trọng tài và cả đám khán giả đều ngớ hết cả ra, chẳng ai hiểu nổi rốt cuộc Hoàng có ý gì, cuối cùng trọng tài vẫn phải hỏi lại để làm cho rõ:
- Cậu nói như vậy có ý gì, người bị tố cáo gian lận là Beck cơ mà?
- Beck vốn dĩ do tôi chỉ dẫn, giờ có người vu khống nó gian lận thì chả khác gì chửi thẳng vào mặt tên huấn luyện viên này là kẻ đầu têu à, việc đó rõ ràng không thể chấp nhận được. Danh dự chỉ có thể lấy lại bằng máu, do đó tôi mới là người đứng ra chịu thử thách mới đúng.
Cái mớ lý lẽ mà Hoàng nói ra nghe rất hùng hồn, nhưng càng nghe càng thấy nó cứ sai bét kiểu gì, trong khi trọng tài còn đang phân vân, hắn liền hướng về phía Adan khiêu khích:
- Tất nhiên trừ khi thằng nhóc Adan kia sợ thua, nếu vậy thì tôi có thể bảo đảm là sẽ không truy cứu tội vu khống của nó bất kể kết quả ra sao...
Adan đang hăng tiết muốn đập tên ba hoa trước mặt, giờ lại thấy hắn chủ động lao đầu ra chịu chết thì đúng là cầu còn không được, lập tức đồng ý luôn:
- Tôi không có ý kiến, làm theo cách mà tên “huấn luyện viên” đó nói cũng được, dù sao nếu đúng hắn có thể khiến Beck mạng lên như vậy thì cũng phải có trình độ chứ.
Vụ này từ đầu đến cuối rõ ràng là hiềm khích cá nhân, do đó mặc dù đề nghị của Hoàng sặc mùi khả nghi nhưng nếu Adan không có ý kiến thì trọng tài cũng chẳng quan tâm, coi như một màn giải trí giữa giải cũng tốt. Khán giả cũng tỏ ra rất hứng thú với tiết mục này, đối với đám thanh niên này thì cứ có xích mích hay đánh nhau là khoái trí lắm bất kể lý do ra sao.
Hoàng ra hiệu cho Beck đi xuống chờ mình, sau đó bước lên bắt tay rất nhiệt tình với Adan, trong lúc anh ta còn đang ngơ ngác thì hắn đã nói:
- Trước khi bắt đầu thì tôi vẫn còn một đề nghị nữa, chả biết cậu có gan đồng ý hay không?
- Nói.
- Trận đấu này chắc chắn là không dài nổi đâu, vì thế nên khỏi cần vũ khí nhé, mất công lại có người ăn đòn ngoài ý muốn.
Adan hơi chột dạ với đề nghị này của Hoàng, võ thuật sở trường của anh ta cần phải có vũ khí chuyên dụng mới có thể phát huy hết được, nếu đánh tay không thì quả thực chẳng khác gì tự mình chặt đi phân nửa sức mạnh cả. Nhưng nhìn bản mặt câng câng đáng ghét của Hoàng thì máu nóng Adan lại dồn lên đầu, sốt sắng trả lời luôn:
- Chả sao cả, dù sao thì có vũ khi hay không ta vẫn đủ sức đánh nát ngươi ra như cám.
Hoàng nghe xong câu này thì như mở cờ trong bụng, hắn cố tình bắt tay để xem đối thủ là dạng đấu sĩ gì. Lòng bàn tay phải của Adan có những vết chai rất lớn, kết quả của việc cầm nắm thứ gì đó trong thời gian dài tạo thành, vì lẽ đó mà hắn cố tình bảo lần thử thách này hai bên nên dùng tay không, mục đích chính là để gián tiếp làm suy yếu Adan.
Vị trọng tài lúc nãy giờ kiêm luôn việc quan sát trận đấu, người này nói vài thứ cơ bản về luật lệ cũng như việc Beck có gian lận hay không sẽ tùy thuộc vào kết quả để xem xét, sau đó phất tay ra hiệu cho nó được bắt đầu.
Do Adan vốn đã biết đối thủ của mình là một thằng khốn toàn diện từ đầu tới chân, nên anh ta không vội vàng lao lên trước. Phía đối diện thì Hoàng cũng rất từ tốn di chuyển chầm chậm xung quanh võ đài, vừa đi vừa giơ ngón giữa về phía Adan lúc lắc liên hồi, động tác vừa tục tĩu vừa bần tiện, thậm chí hắn còn cố tình dài giọng ra khiêu khích:
- Ê không phải lúc nãy cu hăng hái lắm sau, sao giờ lại cụp đuôi lại như vậy chứưưư...
Đại kị khi ra thi đấu là tức giận hoặc mất bình tĩnh, mặc dù Adan là người có kinh nghiệm nhưng từ đầu tới giờ liên tục bị khiêu khích thì đã vượt quá giới hạn chịu đựng rồi. Anh ta điên tiết phóng vọt tới trước, hai tay quán đầy nguyên lực muốn một đòn bữa nát đầu thằng khốn đối diện ra làm đôi.
Nhưng ngay khi vừa vào tầm cận chiến thì bất ngờ Hoàng vung tay ném ra thứ gì đó về phía Adan, làm anh ta đang trên đà lao tới không kịp né tránh, chỉ biết lấy tay cố gắng che chắn lại. Một cảm giác thiêu đốt nóng xé lưỡi bỏng họng bùng lên khắp mặt Adan, đôi mắt của anh ta cay xè tới mức nhòe cả đi, giống như có hàng trăm đầu kim đâm vào khiến nó không thể mở lên nổi, giọng nói như ma quỷ của Hoàng bất chợt từ đâu len lỏi vào đầu học viên này:
- Đau lắm rát lắm phải không, độc dược loại xịn đó, trong vòng ba phút tới mắt nhà ngươi mà không lồi ra ngoài thì ta sẽ đổi họ luôn.
Adan sợ hãi cực độ khi nghe những lời này, ai không biết chứ riêng Hoàng thì chẳng có gì mà hắn không dám làm cả. Adan luống cuống đưa tay dụi mắt, nhưng không hiểu sao càng dụi thì chỉ càng khiến cơn đau trở nên trầm trọng hơn mà thôi, cả đôi mắt cứ như sưng húp lên nhức nhối khủng khiếp không thể chịu nổi.
Hoàng tất nhiên không bỏ qua cơ hội đục nước béo cò, lập tức niệm “Kirie Elodon” lên tay rồi xông tới dốc toàn lực tung một đấm như trời giáng hướng vào cằm Adan, đánh anh ta ngã ngửa ra phía sau. Chưa hết, hắn còn tiện chân nhắm thẳng vào hạ bộ đối thủ và thế là chỉ nghe đánh “Cụp” một tiếng gãy gọn, Adan thậm chí còn chẳng kêu la gì được, cứ thế ôm háng ngã xuống giật giật vài cái sùi bọt mép rồi bất tỉnh nhân sự. Hoàng lấy chân di di mấy cái trên người đối thủ, nhếch mép khinh bỉ nghĩ thầm:
- “Riêng nói về khoản chơi bẩn, chú em còn xa mới đề phòng được anh.”