Tin tức chấn động tại buổi chiêu đãi chỉ sau một đêm đã lan khắp học viện Ilumina, trở thành đề tài nóng hổi nhất được bàn luận tại bất cứ ngóc ngách nào. Biểu hiện của những ai nghe qua tin này cũng đều rất dễ đoán, đầu tiên là ngạc nhiên rồi tới cảm thấy khó hiểu và cuối cùng là sợ hãi. Kể cả với đám thanh niên mới lớn máu nóng như lửa ở học viện, thì ba chữ “núi Tây Phan” vẫn là một thứ gì đó quá sức tưởng tượng, nó giống như giấy báo tử của Thần chết mà chẳng ai muốn chạm phải cả.
Cũng giống như thông báo của hiệu trưởng Markrus, quy định và hướng dẫn của lần thi tài này đã được các giáo sư trưởng khoa phổ biến xuống ngay trong buổi sáng hôm sau. Theo đó tất cả những người tham gia của cả hai học viện sẽ được thả xuống chân núi Tây Phan, từ đó bọn họ sẽ phải tự sinh tồn một mình mà không có sự trợ giúp của bất kỳ giáo sư hay nhân viên nào. Tất nhiên đây sẽ chỉ là phần cơ bản mà thôi, ban tổ chức vẫn chưa mất mất trí tới nỗi vứt các nhân tài của họ đi vào chỗ chết mà không có hạn định.
Thời gian được quy định trong mười ngày, khi kết thúc thì bên học viện nào còn nhiều người trụ lại hơn sẽ chiến thắng. Nhưng mọi thứ có thể được quyết định sớm hơn khi có ai đó săn được bất kỳ loài vật nào tại đây, do địa điểm chỉ là ở chân núi nên những con quái thú nguy hiểm nhất sẽ không xuất hiện, vì chúng thường làm tổ tuốt sâu trên đỉnh núi. Tất nhiên cụm từ “nguy hiểm” tại núi Tây Phan nó mang một ý nghĩa khác biệt rất nhiều, vì những con quái tại đây kể cả ở rìa ngoài cũng là thứ không thể chọc vào được, bọn này đủ sức xé xác bất kỳ đấu sĩ dưới cấp sáu nào dám lảng vảng lại gần nơi ở của chúng.
Tùy từng loại quái vật mà số điểm sẽ có khác nhau, có một điểm nhỏ là người tham gia chỉ cần lấy một bộ phận tượng trưng như răng, tai hay da của con thú giết được rồi trưng ra là đủ tính điểm. Để phòng tránh trường hợp có người cắt vụn chiến lợi phẩm ra rồi chia nhau, các giáo sư Ilumina đã chế ra một loại phấn đặc biệt, học viên khi hạ gục con quái vật nào đó phải bôi nó lên phần được cắt. Thứ này có thể tương tác qua lại, nó sẽ đổi màu nếu như có kẻ cố tình đem hai bộ phận trên cùng một con quái nhằm kiếm thêm điểm, như thế sẽ không có giở trò gian lận được.
Đây chính là điểm then chốt trong cuộc thi này, tức là người tham gia có thể trao đổi hoặc cướp lấy chiến lợi phẩm từ tay đối phương nhằm làm lợi cho mình. Một điều quan trọng nữa là nhằm tăng tính an toàn, các giáo sư của hai học viện đã nhất trí với nhau những học viên tham gia bắt buộc phải lập thành nhóm từ hai người trở lên. Không có giới hạn cho việc tối đa bao nhiêu thành viên, trong quá khứ việc lập nhóm thế này thường rất ít xảy ra, vì tuy là thi đấu mang vinh quang cho học viện, nhưng ai chẳng muốn mình sẽ là người hùng trong ánh hào quang nhất.
Do tính chất nguy hiểm của lần thi này, nên các học viên tham gia được tùy ý mang bất cứ thứ gì có thể từ vũ khí, lương thực cho tới các vật dụng đi kèm... tuy vậy để tránh việc bọn nhà giàu vác cả đống đồ chơi đi đè người, các giáo sư đã nhất trí toàn bộ trang bị phải là đồ được chế tạo trong học viện chứ không phải đem từ bên ngoài vào. Nhìn chung thì cả hai phía Ilumina lẫn Hoàng gia đều đã rất cố sức để đặt ra một cái luật công bằng và cụ thể, nhất là khi lão già Hiệu trưởng điên khùng Grandall đã cố tình quậy tung nó lên ngay từ đầu.
Với việc công bố này, thời gian chốt danh sách sẽ được lùi lại một tuần, để những học viên nào không muốn mạo hiểm hoàn toàn có thể rút lui ngay hoặc có thời gian suy nghĩ, cũng như tạo điều kiện để mọi người chuẩn bị. Khỏi phải nói thông tin này gây hoang mang cho đám thanh niên ở cả hai học viện tới mức nào, chưa nói việc phá lệ công bố địa điểm thi mà ngay cả cách thức lẫn phần phân định thắng thua cũng rất nhức não. Sống sót tại núi Tây Phan vốn đã đủ khó rồi, đây lại còn phải tìm cách săn thú lấy điểm nữa, liệu có ai dám tự tin mình làm được chứ.
Tất nhiên đối với Hoàng thì mấy thứ này chẳng là gì cả, một phần vì thằng này vốn hoàn toàn chẳng quan tâm tới việc thắng thua, hơn nữa nếu tình hình có trở nên xấu đi thì hắn sẽ ngay lập tức bỏ của chạy lấy người ngay mặc xác danh dự của học viện Ilumina ra sao. Lúc này Hoàng cùng hai tên đàn em đang ngồi đối diện Elina, khuôn mặt của cô công chúa này lo lắng trông thấy sau khi biết lịch trình cụ thể lần thi sắp tới, rõ ràng là Elina chẳng hề tự tin vào khả năng chiến thắng của mình chút nào.
Hoàng nhận ra ngay sự chần chừ này của Elina, hắn thừa hiểu đối với một công chúa thất thế, thì có kết quả tốt ở cuộc thi lần này là cách duy nhất để đạt được mục đích chữa bệnh cho mẹ của mình. Đúng như lời Skad nói thời gian của Elina còn được tính là người trong Hoàng gia không nhiều, nếu không thì cô ta cũng chẳng cần cố sống cố chết như vậy. Đã nắm được điểm yếu của đối phương thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, Hoàng từ tốn nói:
- Công chúa nghĩ sao về đề nghị của tôi, mà chắc là ngài cũng chẳng còn lựa chọn nào khác đâu nhỉ, nếu không thì đâu cần phải tới chỗ này làm gì.
Giọng điệu của Hoàng vẫn bố láo bố toét như thường lệ, điều này khiến cô nàng cận vệ Rei ở phía sau rất nóng máu nhưng chẳng làm gì được. Elina cũng bị cái thái độ của tên thanh niên trước mặt làm chán ghét, mặc dù hai bên gặp nhau mới một lần nhưng ấn tượng của Hoàng với cô ta không hề tốt một chút nào, tuy vậy Elina vẫn bình tĩnh nói:
- Tạm gác chuyện hợp tác qua một bên, vấn đề quan trọng nhất là hai chúng ta cơ bản vẫn là đối thủ của nhau, anh tính làm cách gì để giúp đỡ chúng tôi chứ, vì đó chính là phản bội học viện Ilumina đó?
Đây là điểm mấu chốt cho đề nghị của Hoàng, nếu cả hai người đều cùng một phe thì còn dễ, nhưng đây lại là đang là đối thủ của nhau, chẳng có cái lý thuyết khùng điên nào trong một cuộc thi đối kháng mà cả hên bên đều thắng cả, có điều Hoàng đã dự đoán trước điều này nên rất nhanh trả lời:
- Tôi nghĩ công chúa đang hiểu sai trọng điểm rồi, tuy chúng ta về lý thuyết là đối thủ nhưng mục tiêu lại giống nhau, đó chính là tạo sự chú ý và được công nhận chứ không phải chiến thắng cho học viện gì cả.
Hoàng ngừng một lúc rồi gọi hai tên đàn em của mình lại gần, sau đó lần lượt chỉ vào từng đứa rồi nói:
- Cũng giống như Beck là một người thuộc phái Cổ Võ, tham gia học viện này chỉ vì một lý do duy nhất là khiến bản thân mạnh hơn, trước đây Beck thậm chí còn từng bị đám học viên bên khoa Võ luận cố tình chơi xấu rồi cô lập, nên công chúa có thể nói cậu ta chẳng có hứng thú cống hiến gì cả đâu.
Do lần này thi theo nhóm, nên Hoàng cũng phải kiếm ra một lý do hợp lý cho hai thằng đàn em của mình, tất nhiên trường hợp của Beck có tới bảy phần mười nát be bét như hiện tại là do hắn, nhưng điều đó lúc này cũng chẳng quan trọng nữa. Về phần Ethas thì Hoàng đột nhiên chuyển sang kiểu trào phúng, vừa cười vừa cốt tình kéo dài giọng ra:
- Còn với Ethas đây thì nó hơi phiền phức một chút... thằng nhóc này yêu say đắm một cô gái nhưng không dám thổ lộ, có lẽ cái cuộc thi này sẽ khiến nó tự tin hơn một chút chăng?
Cả Elina lẫn Rei đều ngẩn hết cả người ra khi nghe Hoàng chém gió phần phật, cảm giác như hắn đang cố tình làm trò khùng điên trước mặt người khác. Beck thì hoàn toàn không có một chút cảm xúc gì vì đằng nào cậu ta cũng quá quen mấy vụ này rồi, chỉ riêng có Ethas là bối rối tới đỏ bừng cả mặt, đầu cúi gằm xuống đất không ngẩng lên được. Hoàng nói thêm vài thứ trên trời dưới đất nữa để làm bầu không khí bớt căng thẳng, sau đó hắn đột ngột nghiêm túc:
- Giờ vào vấn đề chính, công chúa còn chưa tin tưởng một tên lạ huơ lạ hoắc từ đâu nhảy ra nói nhăng nói cuội đúng không, để tôi biểu diễn một chút nhé.
Hoàng nói xong thì lấy trong người ra một con dao nhỏ, liếc liếc vài cái rồi dưới con mắt ngạc nhiên của Elina đột ngột đâm nó thấu suốt bàn tay trái của mình, xuyên từ trước ra sau. Cú đâm này hoàn toàn là dùng hết sức cộng thêm con dao vô cùng sắc, thành ra nguyên bàn tay trái của Hoàng trở thành một đống bầy nhầy đỏ ngầu, máu tuôn xối xả như suối, hắn cứ để như vậy một lúc rồi lẩm nhẩm niệm phép:
- “Sia”.
Một luồng sáng bạc bất ngờ nhoáng lên rực rỡ rồi bao quanh toàn bộ bàn tay trái đang bị thương, sau đó trước ánh mắt cực độ ngạc nhiên của Eline và Rei, nó từ từ đẩy bật con dao ra ngoài, cầm máu ngay tức khắc và khiến da thịt liền lạc với tốc độ kinh hoàng. Chỉ trong thoáng chốc mọi thứ đã trở về như cũ, thậm chí một vết xước cũng chẳng có, nếu không phải có mấy giọt máu còn chưa khô vẫn còn dính phía dưới, thì không ai có thể nghĩ Hoàng từng bị thương cả.
Khỏi phải nói Elina lẫn Rei chấn động ra sao trước màn biểu diễn phép thuật điên rồ này, ngay cả Ethas cùng Beck cũng há hốc cả mồm ra, bọn họ tuy đã từng được anh Đại của mình chữa trị nhưng cũng không hiểu sao hắn có thể làm nhanh như vậy, nay chứng kiến tận mắt thì càng cảm thấy quá sức hư cấu. Khuôn mặt của Hoàng vẫn tươi cười như cũ, hắn lúc lắc cái tay bị thương vài lần để chứng tỏ mọi thứ đã trở lại bình thường, sau đó từ tốn nói:
- Đây là sức mạnh độc nhất mà chỉ mình tôi có tại học viện Ilumina... à không, phải nói chính xác là cả đế quốc Ramas này mới đúng, trừ những vết thương trí mạng, tổn thương sâu tới nội tạng hoặc cụt chân què tay, thì mấy cái thông thường như lúc nãy đều có thể chữa khỏi với tốc độ mà hai người vừa thấy đó.
Hoàng thực sự không khoác lác về việc hắn có sức mạnh có thể quyết định thắng thua trong kì thi liên học viện lần này, với thể thức theo dạng sinh tồn và săn lùng tính điểm, thì những nhóm có khả năng trụ lại càng lâu sẽ càng có lợi. Để làm được điều này thì sức mạnh hay cấp độ nguyên lực lại không phải thứ mạnh nhất, cái quan trọng là nhóm đó có thể sống sót ra sao trước thời tiết lạnh giá và nguy hiểm ở núi Tây Phan.
Vật dụng, trang bị, kiến thức hay kỹ năng đều là những cái không thể thiếu, nhưng chúng sẽ tốn một lượng tài nguyên khổng lồ mang theo trong khi giới hạn khối lượng của mỗi người là có hạn. Nhưng nếu có Hoàng thì khác, phép thuật chữa trị hư cấu của hắn có thể thay thế tất cả mọi loại thuốc hồi phục mà một nhóm cần sử dụng, hơn nữa nó lại hoàn toàn miễn phí chứ không cần đầu tư gì cả. Điều này không những giúp tiết kiệm nhân lực lẫn vật lực, mà còn giúp nhóm có Hoàng đủ sức trụ lại lâu nhất trong cuộc thi kể cả có gặp bất trắc cỡ nào, vì kiểu gì cũng có hắn cứu lại hết.
Elina thực sự bị rung động trước cái mà mình vừa thấy, hơn ai hết cô ta hiểu rằng khả năng chữa trị bá đạo này là thứ đúng là chỉ đếm trên đầu ngón tay trên cả đại lục, nhập đội với hắn sẽ đem lại các lợi ích không thể tưởng tượng nổi. Diễn biến tâm lý của Elina tất nhiên không qua được mắt của Hoàng, hắn búng tay một cái bảo Beck đưa ra một bình thuốc hồi phục do mình chế tạo ra, để trước mặt hai cô gái kia rồi nói:
- Ừm còn một điều nữa tôi còn có quen biết Dược sư cấp cao, lọ thuốc này do người đó làm ra đấy.
Tất nhiên câu này vế đầu cơ bản không sai vì Milenia thực sự là một Dược sự cấp bảy hàng thật giá thật, nhưng lọ thuốc màu đỏ tươi mà Hoàng vừa lấy ra lại là thứ mà hắn dùng hệ thống Giả kim thuật tạo thành, tác dụng có sự khác biệt rất lớn. Sau khi đặt lọ thuốc xuống bàn, Hoàng đột ngột đứng dậy lấy ra một tờ giấy để trước mặt Elina, cuối cùng quay người ra hiệu cho Beck cùng Ethas đi về, hắn đã gây cho cô công chúa này cả bất ngờ lẫn tung ra sợi dây hi vọng rồi, việc tiếp theo chỉ là chờ cho cá cắn câu nữa mà thôi.
Hoàng đoán không sai, vào buổi sáng hai hôm sau khi hắn đang ngồi quan sát Beck tập luyện trước sân nhà Helen thì bỗng nhiên thấy Elina cùng Rei lù lù xuất hiện trước mặt. Hoàng thậm chí chẳng thèm đứng dậy, chỉ lười biếng vẫy tay rồi vừa ngáp vừa uể oải nói:
- Điều đầu tiên mà hai người cần phải nhớ rõ khi chúng ta hợp tác... gọi tôi là anh Đại và tôi sẽ là người chỉ huy quyết định mọi thứ trong cái nhóm này.
Cũng giống như thông báo của hiệu trưởng Markrus, quy định và hướng dẫn của lần thi tài này đã được các giáo sư trưởng khoa phổ biến xuống ngay trong buổi sáng hôm sau. Theo đó tất cả những người tham gia của cả hai học viện sẽ được thả xuống chân núi Tây Phan, từ đó bọn họ sẽ phải tự sinh tồn một mình mà không có sự trợ giúp của bất kỳ giáo sư hay nhân viên nào. Tất nhiên đây sẽ chỉ là phần cơ bản mà thôi, ban tổ chức vẫn chưa mất mất trí tới nỗi vứt các nhân tài của họ đi vào chỗ chết mà không có hạn định.
Thời gian được quy định trong mười ngày, khi kết thúc thì bên học viện nào còn nhiều người trụ lại hơn sẽ chiến thắng. Nhưng mọi thứ có thể được quyết định sớm hơn khi có ai đó săn được bất kỳ loài vật nào tại đây, do địa điểm chỉ là ở chân núi nên những con quái thú nguy hiểm nhất sẽ không xuất hiện, vì chúng thường làm tổ tuốt sâu trên đỉnh núi. Tất nhiên cụm từ “nguy hiểm” tại núi Tây Phan nó mang một ý nghĩa khác biệt rất nhiều, vì những con quái tại đây kể cả ở rìa ngoài cũng là thứ không thể chọc vào được, bọn này đủ sức xé xác bất kỳ đấu sĩ dưới cấp sáu nào dám lảng vảng lại gần nơi ở của chúng.
Tùy từng loại quái vật mà số điểm sẽ có khác nhau, có một điểm nhỏ là người tham gia chỉ cần lấy một bộ phận tượng trưng như răng, tai hay da của con thú giết được rồi trưng ra là đủ tính điểm. Để phòng tránh trường hợp có người cắt vụn chiến lợi phẩm ra rồi chia nhau, các giáo sư Ilumina đã chế ra một loại phấn đặc biệt, học viên khi hạ gục con quái vật nào đó phải bôi nó lên phần được cắt. Thứ này có thể tương tác qua lại, nó sẽ đổi màu nếu như có kẻ cố tình đem hai bộ phận trên cùng một con quái nhằm kiếm thêm điểm, như thế sẽ không có giở trò gian lận được.
Đây chính là điểm then chốt trong cuộc thi này, tức là người tham gia có thể trao đổi hoặc cướp lấy chiến lợi phẩm từ tay đối phương nhằm làm lợi cho mình. Một điều quan trọng nữa là nhằm tăng tính an toàn, các giáo sư của hai học viện đã nhất trí với nhau những học viên tham gia bắt buộc phải lập thành nhóm từ hai người trở lên. Không có giới hạn cho việc tối đa bao nhiêu thành viên, trong quá khứ việc lập nhóm thế này thường rất ít xảy ra, vì tuy là thi đấu mang vinh quang cho học viện, nhưng ai chẳng muốn mình sẽ là người hùng trong ánh hào quang nhất.
Do tính chất nguy hiểm của lần thi này, nên các học viên tham gia được tùy ý mang bất cứ thứ gì có thể từ vũ khí, lương thực cho tới các vật dụng đi kèm... tuy vậy để tránh việc bọn nhà giàu vác cả đống đồ chơi đi đè người, các giáo sư đã nhất trí toàn bộ trang bị phải là đồ được chế tạo trong học viện chứ không phải đem từ bên ngoài vào. Nhìn chung thì cả hai phía Ilumina lẫn Hoàng gia đều đã rất cố sức để đặt ra một cái luật công bằng và cụ thể, nhất là khi lão già Hiệu trưởng điên khùng Grandall đã cố tình quậy tung nó lên ngay từ đầu.
Với việc công bố này, thời gian chốt danh sách sẽ được lùi lại một tuần, để những học viên nào không muốn mạo hiểm hoàn toàn có thể rút lui ngay hoặc có thời gian suy nghĩ, cũng như tạo điều kiện để mọi người chuẩn bị. Khỏi phải nói thông tin này gây hoang mang cho đám thanh niên ở cả hai học viện tới mức nào, chưa nói việc phá lệ công bố địa điểm thi mà ngay cả cách thức lẫn phần phân định thắng thua cũng rất nhức não. Sống sót tại núi Tây Phan vốn đã đủ khó rồi, đây lại còn phải tìm cách săn thú lấy điểm nữa, liệu có ai dám tự tin mình làm được chứ.
Tất nhiên đối với Hoàng thì mấy thứ này chẳng là gì cả, một phần vì thằng này vốn hoàn toàn chẳng quan tâm tới việc thắng thua, hơn nữa nếu tình hình có trở nên xấu đi thì hắn sẽ ngay lập tức bỏ của chạy lấy người ngay mặc xác danh dự của học viện Ilumina ra sao. Lúc này Hoàng cùng hai tên đàn em đang ngồi đối diện Elina, khuôn mặt của cô công chúa này lo lắng trông thấy sau khi biết lịch trình cụ thể lần thi sắp tới, rõ ràng là Elina chẳng hề tự tin vào khả năng chiến thắng của mình chút nào.
Hoàng nhận ra ngay sự chần chừ này của Elina, hắn thừa hiểu đối với một công chúa thất thế, thì có kết quả tốt ở cuộc thi lần này là cách duy nhất để đạt được mục đích chữa bệnh cho mẹ của mình. Đúng như lời Skad nói thời gian của Elina còn được tính là người trong Hoàng gia không nhiều, nếu không thì cô ta cũng chẳng cần cố sống cố chết như vậy. Đã nắm được điểm yếu của đối phương thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, Hoàng từ tốn nói:
- Công chúa nghĩ sao về đề nghị của tôi, mà chắc là ngài cũng chẳng còn lựa chọn nào khác đâu nhỉ, nếu không thì đâu cần phải tới chỗ này làm gì.
Giọng điệu của Hoàng vẫn bố láo bố toét như thường lệ, điều này khiến cô nàng cận vệ Rei ở phía sau rất nóng máu nhưng chẳng làm gì được. Elina cũng bị cái thái độ của tên thanh niên trước mặt làm chán ghét, mặc dù hai bên gặp nhau mới một lần nhưng ấn tượng của Hoàng với cô ta không hề tốt một chút nào, tuy vậy Elina vẫn bình tĩnh nói:
- Tạm gác chuyện hợp tác qua một bên, vấn đề quan trọng nhất là hai chúng ta cơ bản vẫn là đối thủ của nhau, anh tính làm cách gì để giúp đỡ chúng tôi chứ, vì đó chính là phản bội học viện Ilumina đó?
Đây là điểm mấu chốt cho đề nghị của Hoàng, nếu cả hai người đều cùng một phe thì còn dễ, nhưng đây lại là đang là đối thủ của nhau, chẳng có cái lý thuyết khùng điên nào trong một cuộc thi đối kháng mà cả hên bên đều thắng cả, có điều Hoàng đã dự đoán trước điều này nên rất nhanh trả lời:
- Tôi nghĩ công chúa đang hiểu sai trọng điểm rồi, tuy chúng ta về lý thuyết là đối thủ nhưng mục tiêu lại giống nhau, đó chính là tạo sự chú ý và được công nhận chứ không phải chiến thắng cho học viện gì cả.
Hoàng ngừng một lúc rồi gọi hai tên đàn em của mình lại gần, sau đó lần lượt chỉ vào từng đứa rồi nói:
- Cũng giống như Beck là một người thuộc phái Cổ Võ, tham gia học viện này chỉ vì một lý do duy nhất là khiến bản thân mạnh hơn, trước đây Beck thậm chí còn từng bị đám học viên bên khoa Võ luận cố tình chơi xấu rồi cô lập, nên công chúa có thể nói cậu ta chẳng có hứng thú cống hiến gì cả đâu.
Do lần này thi theo nhóm, nên Hoàng cũng phải kiếm ra một lý do hợp lý cho hai thằng đàn em của mình, tất nhiên trường hợp của Beck có tới bảy phần mười nát be bét như hiện tại là do hắn, nhưng điều đó lúc này cũng chẳng quan trọng nữa. Về phần Ethas thì Hoàng đột nhiên chuyển sang kiểu trào phúng, vừa cười vừa cốt tình kéo dài giọng ra:
- Còn với Ethas đây thì nó hơi phiền phức một chút... thằng nhóc này yêu say đắm một cô gái nhưng không dám thổ lộ, có lẽ cái cuộc thi này sẽ khiến nó tự tin hơn một chút chăng?
Cả Elina lẫn Rei đều ngẩn hết cả người ra khi nghe Hoàng chém gió phần phật, cảm giác như hắn đang cố tình làm trò khùng điên trước mặt người khác. Beck thì hoàn toàn không có một chút cảm xúc gì vì đằng nào cậu ta cũng quá quen mấy vụ này rồi, chỉ riêng có Ethas là bối rối tới đỏ bừng cả mặt, đầu cúi gằm xuống đất không ngẩng lên được. Hoàng nói thêm vài thứ trên trời dưới đất nữa để làm bầu không khí bớt căng thẳng, sau đó hắn đột ngột nghiêm túc:
- Giờ vào vấn đề chính, công chúa còn chưa tin tưởng một tên lạ huơ lạ hoắc từ đâu nhảy ra nói nhăng nói cuội đúng không, để tôi biểu diễn một chút nhé.
Hoàng nói xong thì lấy trong người ra một con dao nhỏ, liếc liếc vài cái rồi dưới con mắt ngạc nhiên của Elina đột ngột đâm nó thấu suốt bàn tay trái của mình, xuyên từ trước ra sau. Cú đâm này hoàn toàn là dùng hết sức cộng thêm con dao vô cùng sắc, thành ra nguyên bàn tay trái của Hoàng trở thành một đống bầy nhầy đỏ ngầu, máu tuôn xối xả như suối, hắn cứ để như vậy một lúc rồi lẩm nhẩm niệm phép:
- “Sia”.
Một luồng sáng bạc bất ngờ nhoáng lên rực rỡ rồi bao quanh toàn bộ bàn tay trái đang bị thương, sau đó trước ánh mắt cực độ ngạc nhiên của Eline và Rei, nó từ từ đẩy bật con dao ra ngoài, cầm máu ngay tức khắc và khiến da thịt liền lạc với tốc độ kinh hoàng. Chỉ trong thoáng chốc mọi thứ đã trở về như cũ, thậm chí một vết xước cũng chẳng có, nếu không phải có mấy giọt máu còn chưa khô vẫn còn dính phía dưới, thì không ai có thể nghĩ Hoàng từng bị thương cả.
Khỏi phải nói Elina lẫn Rei chấn động ra sao trước màn biểu diễn phép thuật điên rồ này, ngay cả Ethas cùng Beck cũng há hốc cả mồm ra, bọn họ tuy đã từng được anh Đại của mình chữa trị nhưng cũng không hiểu sao hắn có thể làm nhanh như vậy, nay chứng kiến tận mắt thì càng cảm thấy quá sức hư cấu. Khuôn mặt của Hoàng vẫn tươi cười như cũ, hắn lúc lắc cái tay bị thương vài lần để chứng tỏ mọi thứ đã trở lại bình thường, sau đó từ tốn nói:
- Đây là sức mạnh độc nhất mà chỉ mình tôi có tại học viện Ilumina... à không, phải nói chính xác là cả đế quốc Ramas này mới đúng, trừ những vết thương trí mạng, tổn thương sâu tới nội tạng hoặc cụt chân què tay, thì mấy cái thông thường như lúc nãy đều có thể chữa khỏi với tốc độ mà hai người vừa thấy đó.
Hoàng thực sự không khoác lác về việc hắn có sức mạnh có thể quyết định thắng thua trong kì thi liên học viện lần này, với thể thức theo dạng sinh tồn và săn lùng tính điểm, thì những nhóm có khả năng trụ lại càng lâu sẽ càng có lợi. Để làm được điều này thì sức mạnh hay cấp độ nguyên lực lại không phải thứ mạnh nhất, cái quan trọng là nhóm đó có thể sống sót ra sao trước thời tiết lạnh giá và nguy hiểm ở núi Tây Phan.
Vật dụng, trang bị, kiến thức hay kỹ năng đều là những cái không thể thiếu, nhưng chúng sẽ tốn một lượng tài nguyên khổng lồ mang theo trong khi giới hạn khối lượng của mỗi người là có hạn. Nhưng nếu có Hoàng thì khác, phép thuật chữa trị hư cấu của hắn có thể thay thế tất cả mọi loại thuốc hồi phục mà một nhóm cần sử dụng, hơn nữa nó lại hoàn toàn miễn phí chứ không cần đầu tư gì cả. Điều này không những giúp tiết kiệm nhân lực lẫn vật lực, mà còn giúp nhóm có Hoàng đủ sức trụ lại lâu nhất trong cuộc thi kể cả có gặp bất trắc cỡ nào, vì kiểu gì cũng có hắn cứu lại hết.
Elina thực sự bị rung động trước cái mà mình vừa thấy, hơn ai hết cô ta hiểu rằng khả năng chữa trị bá đạo này là thứ đúng là chỉ đếm trên đầu ngón tay trên cả đại lục, nhập đội với hắn sẽ đem lại các lợi ích không thể tưởng tượng nổi. Diễn biến tâm lý của Elina tất nhiên không qua được mắt của Hoàng, hắn búng tay một cái bảo Beck đưa ra một bình thuốc hồi phục do mình chế tạo ra, để trước mặt hai cô gái kia rồi nói:
- Ừm còn một điều nữa tôi còn có quen biết Dược sư cấp cao, lọ thuốc này do người đó làm ra đấy.
Tất nhiên câu này vế đầu cơ bản không sai vì Milenia thực sự là một Dược sự cấp bảy hàng thật giá thật, nhưng lọ thuốc màu đỏ tươi mà Hoàng vừa lấy ra lại là thứ mà hắn dùng hệ thống Giả kim thuật tạo thành, tác dụng có sự khác biệt rất lớn. Sau khi đặt lọ thuốc xuống bàn, Hoàng đột ngột đứng dậy lấy ra một tờ giấy để trước mặt Elina, cuối cùng quay người ra hiệu cho Beck cùng Ethas đi về, hắn đã gây cho cô công chúa này cả bất ngờ lẫn tung ra sợi dây hi vọng rồi, việc tiếp theo chỉ là chờ cho cá cắn câu nữa mà thôi.
Hoàng đoán không sai, vào buổi sáng hai hôm sau khi hắn đang ngồi quan sát Beck tập luyện trước sân nhà Helen thì bỗng nhiên thấy Elina cùng Rei lù lù xuất hiện trước mặt. Hoàng thậm chí chẳng thèm đứng dậy, chỉ lười biếng vẫy tay rồi vừa ngáp vừa uể oải nói:
- Điều đầu tiên mà hai người cần phải nhớ rõ khi chúng ta hợp tác... gọi tôi là anh Đại và tôi sẽ là người chỉ huy quyết định mọi thứ trong cái nhóm này.