Hoàng nhàn nhã ngồi tựa đầu vào một chạc cây và nhìn con Mào sừng cái đang rít lên điên dại với đám người phía dưới, lúc này Beck, Rei và Elina cũng tụ họp về cạnh hắn để quan sát. Tình hình của những thí sinh trực thuộc học viện Hoàng gia lúc này không hề tốt lành gì, khi mà họ nghe tiếng ồn ào ngay trước trại của mình và bước ra kiểm ra, thì gặp ngay một thứ quái vật đang sôi máu vì mất con và đang rất muốn trả thù đám nhân loại trước mặt.
Elina có vẻ cũng nhận ra những kẻ xui xẻo cùng học viện với mình, cô ta lên tiếng báo lại với Hoàng:
- Em biết đội trưởng của nhóm này, người con trai đứng giữa kia có tên là Omot, một chế tạo sư cấp bảy khá có tiếng bên học viện Hoàng gia đó.
Hoàng nhìn theo hướng Elina chỉ thì lờ mờ thấy một chàng trai vóc người trung bình đang được bảo vệ bởi đồng đội, thực tế thì tâm trạng của Omot và những người bên cạnh anh ta lúc này chẳng hề dễ chịu gì, khi mà không hiểu mô tê gì bỗng nhiên từ đâu một con Mào sừng mái xuất hiện ngay trước mặt, tệ hơn nữa là nó đang coi bọn họ như thủ phạm giết con nó vậy. Omot thừa hiểu bọn quái vật vào mùa sinh sản hung hăng cỡ nào, chưa kể là những loài có bản năng bảo vệ giống nòi mạnh mẽ như Mào sừng, nó đã ở trạng thái điên cuồng sẵn sàng chiến đấu tới chết rồi.
Tuy vậy thì nhóm của Omot cũng không phải tầm thường, bọn họ rất nhanh đã lập thành đội hình với hai người cầm vũ khí tiến ra trước thu hút sự chú ý của con chim này, còn Omot và một cô gái nữa lùi ra phía sau chuẩn bị. Chiến binh phía trên mặt căng như dây đàn, nắm chắc tấm khiên và cố gắng quay đầu lại hỏi:
- Đội trưởng, anh cần bao nhiêu thời gian?
- Tối thiểu ba phút, mọi người cố...
Omot còn chưa nói hết câu thì con Mào sừng mái đã lao thẳng về phía bọn họ, giơ cái cổ dài ngoẵng đập thẳng xuống con mồi gần nhất, chiếc mào tẽ của nó giờ như vũ khí hạng nặng với sức công phá vô cùng man rợ. Anh chàng học viên cầm khiên vừa lên tiếng là người đầu tiên trùng đòn và mặc dù đã cố gắng gồng người lên đỡ, thì con Mào sừng vẫn đập đầu xuống ép cho đối thủ phải khuỵu một chân xuống đất. Đồng đội bên cạnh ngay lập tức lao tới muốn giải vây cho bạn mình, người này sử dụng một chiếc búa lớn cầm bằng hai tay, anh ta lấy đà rồi vung búa đập thẳng tới phần cổ dài đang lộ ra trước mặt.
Nhưng trái với thân hình lòng thòng quá khổ của mình, con Mào sừng phản ứng cực nhanh, nó dùng hai chân làm trụ rồi xoay chiếc cổ sang bên cạnh và tiếp tục lấy cái mào cứng như thép của mình đỡ lấy đầu búa. Cú xoay này mạnh tới mức gần như đánh bật học viên cầm búa ra phía sau, khiến hai tay anh ta tê rần tí nữa thì rơi mất vũ khí, con Mào sừng cũng không dễ chịu gì, lực phản chấn của đòn đánh cũng khiến nó choáng váng.
Tuy vậy đám quái vật quanh năm sống ở cái núi tuyết này có sức bền vô cùng kinh hãi, con Mào sừng chỉ mất vài cái lắc đầu để lấy lại thăng bằng rồi tiếp tục rú lên lao tới trước. Lần này thì hai học viên Hoàng gia không muốn để mình là kẻ bị động nữa, bọn họ tách nhau ra rồi tấn công từ hai phía nhằm bao vây lấy con chim này. Nhưng bọn họ đã đánh giá quá thấp tốc độ của đối thủ, khi mà con Mào sừng chỉ mất một nhịp chân để lao tới người cầm búa, há to miệng như muốn đớp đứt đầu anh ta.
Học viên này cũng bị bất ngờ nhưng anh ta không hề chùn bước mà vẫn giơ búa lên quyết tâm tấn công, nhưng điều kì lạ là con Mào sừng lại không dừng lại chút nào, nó nghiêng người thúc thẳng tới trước nhận lấy một búa này, nhưng cùng lúc đó thì chiếc mỏ khổng lồ cũng bổ thẳng xuống đỉnh đầu kẻ thù. Học viên cầm búa muốn lùi lại thì không kịp nữa, đành phải cố gắng nghiêng người để tránh bị đục lủng một lỗ giữa sọ, nhưng kể cả vậy thì nguyên vai trái của anh ta vẫn bị cái mỏ nhọn hoắt này cắm xuống sâu hoắm, thậm chí con chim điên này còn tiện đường lôi lên một mảng thịt lớn đỏ lòm máu.
Để trả giá cho đòn tấn công này, thì con Mào sừng cũng phải nhận cú đập búa khiến một bên cánh gãy cụp hẳn xuống, nhưng nó hoàn toàn mặc kệ mà chỉ có bản năng duy nhất là giết chết con mồi bằng mọi giá. Học viên cầm búa hét lên đau đớn, dùng hết sức bình sinh quay búa thêm một lần đập văng con quái vật đang tìm cách moi xương mình ra ngoài, nửa thân trái của anh ta giờ đây đã đỏ thẫm cả máu, mặt tái nhợt đi trông thấy. Đòn tấn công quá sức tàn bạo này của con Mào sừng cũng khiến cho người còn lại sững đi một nhịp và đây là sai lầm chết người, khi con chim khổng lồ kia mặc kệ thương tích trên người tiếp tục vồ tới anh ta.
Học viên cầm khiên luống cuống đưa vũ khí lên cố gắng phòng thủ, nhưng lần này con Mào sừng lại nhảy thẳng tới và giơ cả hai chân đập xuống, đòn tấn công bất ngờ hất văng con mồi ra phía sau để tạo điều kiện cho cái mào sắc lẻm của nó lách vào. Nó cắt qua phần áo giáp trước ngực của anh chàng học viên kia, nhưng rất may là do con Mào sừng đã bị thương nên sức mạnh giảm đi đáng kể, còn chưa thể chạm tới phần lá chắn bên trong. Anh chàng học viên Hoàng gia tất nhiên không bỏ qua cơ hội phản công, vận dụng nguyên lực đâm kiếm từ phía dưới vào phần cổ con chim này, nhưng còn chưa kịp rút ra thì bỗng cảm thấy có cái gì đó như búa tạ đập thẳng vào bụng, hóa ra con Mào sừng đã tự lao người tới bất chấp vết thương mà giơ chân đạp thẳng kẻ thù.
Lực đá kết hợp móng vuốt sắc nhọn khiến cho anh chàng học viên cầm khiên đau tới gập cả người lại, ho sù sụ rồi phun ra một búng máu nhỏ. Cổ con Mào sừng bị kiếm cắm xuyên qua máu chảy như suối, một bên cánh gãy để lộ ra phần thịt lõm sâu vào từ cú đập búa hồi nãy, nó bị thương thậm chí còn nặng hơn cả kẻ thù của mình, nhưng đôi mắt vẫn đỏ ngầu và liên tục thét lên những tiếng chói tai. Đây là chỗ đáng sợ của quái vật bị mất con, bọn chúng tấn công theo bản năng nên hoàn toàn không sợ chết, sẵn sàng kéo kẻ thù đi theo mình.
Beck nhìn tình hình thảm trọng phía dưới, vừa lên tiếng hỏi ý kiến của Hoàng nên xem có cần can thiệp không thì đã bị hắn giơ tay ngăn lại.
- Từ từ đã, nhóm học viên Hoàng gia này còn chưa tung hết bài đâu.
Thời gian con Mào sừng tấn công hai đồng đội đã đủ cho Omot chuẩn bị, chỉ thấy anh ta cùng cô gái bên cạnh đã lắp xong thứ gì đó. Omot lùi lại phía sau giơ tay như niệm phép, sau đó cái đống lùng bùng trước mặt bỗng nhiên rùng rùng “đứng dậy”, nó kết thành hình một bộ giáp chiến binh cao lớn với cây kiếm hai đầu sáng lóa trông vô cùng đáng sợ.
Hoàng hơi nhếch mày khi thấy bài tủ của nhóm Omot, hắn tự nhủ trong đầu:
- “Hóa ra là chế tạo sư theo hướng điều khiển rối, cũng không tệ”.
Chế tạo sư có thể coi gần như kiểu thợ máy hay thợ tiện ở Trái Đất, công việc chính của họ là tạo ra những món đồ hỗ trợ trong cuộc sống hằng ngày, đây là một nghề rất phổ biến ở thế giới này, nó khá dễ học chưa kể mức độ ứng dụng cũng cao nên kể cả có kém một chút thì cũng không sợ thất nghiệp. Chế tạo sư cấp cao sẽ bắt đầu tẽ nhánh, thí dụ như Omot là đi theo đường quân sự, anh ta có thể tự mình vẽ ra các bộ giáp có khớp nối bên trong, sau đó dùng nguyên lực của bản thân để truyền vào đó khiến nó chuyển động.
Chế tạo sư không biết võ thuật, nhưng bọn họ lại có thể thông qua con rối của bản thân để làm rất nhiều thứ, một con rối được lắp ráp càng phức tạp sẽ càng làm được mệnh lệnh mức độ cao, thậm chí là bắt chước cách thức ra đòn hoặc di chuyển của một đấu sĩ bất kì, từ đó tăng mạnh khả năng chiến đấu. Khi được lắp ráp thành công, con rối sẽ hoạt động cho tới khi nguyên lực cạn kiệt hoặc chủ nhân của nó bị giết chết, Chế tạo sư có thể đứng từ xa để điều khiển, qua đó tránh việc đưa bản thân vào nguy hiểm.
Lúc này con rối của Omot đã thành hình, đây cũng là điểm yếu của Chế tạo sư đó là họ cần thời gian để chuẩn bị, chưa kể con Mào sừng này xuất hiện bất ngờ cũng khiến cho Omot luống cuống hơn rất nhiều. Con rối của Omot được bọc giáp từ đầu tới chân, cao tới hơn hai mét, lớp bảo vệ dày cui cộng thêm các ánh sáng xanh của nguyên lực tỏa ra từ những chỗ hở càng khiến nó trông cực kỳ đe dọa.
Omot vung tay ra hiệu cho hai đồng đội của mình lui lại, sau đó cũng lẩn sang một bên để tránh đạn lạc. Con chim Mào sừng thấy kẻ thù đang muốn bỏ chạy thì điên tiết muốn đuổi theo, nhưng nó còn chưa kịp tiến lên thì đã bị một lưỡi kiếm dài đâm thẳng vào sườn trái, tốc độ của bộ giáp trước mặt thực sự quá nhanh, chỉ trong chưa tới nửa nhịp nó đã tiếp cận đươc mục tiêu rồi. Mào sừng mái đau đớn rít lên rồi giơ cái cổ dài của mình muốn bổ xuống kẻ thù trước mặt, nhưng một lần nữa tốc độ của nó lại chậm hơn đối phương, khi mà con rối của Omot bật lên cao dùng cái tay còn lại chộp thẳng lấy đầu mục tiêu rồi ném mạnh xuống đất, tiện thể kéo cây kiếm hai đầu lóc ra một mảng thịt lớn ở đùi nó.
Tình thế dịch chuyển ngay lập tức khi Omot tham gia trận chiến, chẳng trách hai người kia lại phải tận lực bảo vệ anh ta như vậy. Hoàng cũng khá bất ngờ với sức mạnh của con rối này, xem ra những học viên đủ can đảm tham gia cuộc thi đều không phải dạng tầm thường. Lúc này chim Mào sừng mái gần như bị áp đảo hoàn toàn, hai cánh của nó một cụt một gãy, phần cổ vẫn còn dính lưỡi kiếm chưa rút ra và toàn thân thì tơi tả các vết chém nhoe nhoét máu.
Con rối của Omot lạnh lùng đạp từng bước trên tuyết, máu chảy tí tách từ các rãnh trên lưỡi kiếm của nó, hai học viên lúc nãy giờ đang tranh thủ chữa thương, xem ra họ tự tin tuyệt đối vào sức mạnh đội trưởng của mình, thực ra cũng có cơ sở vì Mào sừng mái giờ không còn sức chiến đấu nữa, chỉ còn biết đứng đó kêu rên trong tuyệt vọng. Tình hình có vẻ đang đi chệch khỏi kế hoạch, nếu nhóm phía dưới giải quyết quái vật dễ dàng như vậy thì sẽ không có chỗ cho nhóm của Hoàng ăn hôi nữa, nhưng hắn lại hoàn toàn thoải mái như đã có chuẩn bị trước.
Ngay khi con rối của Omot tiến lại muốn kết liễu con mồi, thì bỗng nhiên có một tiếng rú đinh tai nhức óc từ phía sau lao tới rồi nguyên một cái bóng đen khổng lồ lao thẳng tới chỗ, đạp văng bộ giáp này về sau. Trước mặt nhóm của Omot là con chim Mào sừng trống đang thở phì phì, nó đứng chắn che chở cho bạn đời của mình, lông toàn thân dựng đứng cả lên và cộng với chiếc mào to tướng sẵn sàng ăn thua đủ bất kì lúc nào.
Hoàng thấy con chim trống xuất hiện thì khẽ gật đầu, quay sang khen ngợi đám đàn em:
- Mọi việc đều đúng như kế hoạch, mọi người làm tốt lắm.
Vốn dĩ tiếng kêu của Mào sừng mái ngoài đe dọa ra thì còn có tác dụng thông báo cho đồng loại, khi Beck bị nó đuổi sát nút đã cố tình để lại rất nhiều dấu vết trên đường, với mục đích dẫn con trống tới chỗ này. Vốn dĩ Hoàng không biết sức chiến đấu của nhóm học viên Hoàng gia thế nào, nhưng hắn không quan tâm vì kể cả ở tình huống xấu nhất bọn họ bị hạ gục hết, thì cũng càng dễ để xuống hốt cú chót.
Sự xuất hiện của con Mào sừng trống làm Omot hơi chột dạ, nhưng anh ta vẫn tin tưởng vào con rối của mình và ra lệnh cho nó lên tấn công. Nhưng vấn đề ở đây là chim trống có thể trọng rất khác chim mái, nó tung người nhảy thẳng về phía kẻ địch, hai bàn chân như hai cái cùm sắt đập thẳng xuống, sự khác biệt nhanh chóng hiện ra khi con rối của Omot mặc dù đã giơ kiếm lên đỡ nhưng vẫn phải loạng choạng lui về sau.
Ngay khi vừa chạm đất, Mào sừng trống liền cắm móng sâu xuống đất làm trụ và bắt dầu dùng cái mào trên đầu để tấn công. Phía bên kia Omot cũng không vừa khi cho con rối lộn hai vòng lấy đà, sau đó múa vũ khí như chong chóng che kín mọi hướng, tiếng va chạm cộng thêm ánh lửa nháng lên trong đêm tối loang loáng với tốc độ cực kỳ điên cuồng, Hoàng đứng từ xa nhìn cũng phải cảm thán:
- Con rối kia mạnh thật, cỡ võ sĩ cấp bảy bình thường chưa chắc đã đánh lại nó.
Con rối của Omot không những có tốc độ cùng sức mạnh rất lớn, mà kĩ năng di chuyển và võ thuật của nó cũng vô cùng đáng nể, cho thấy chủ nhân đã phải bỏ công sức cỡ nào để tạo nên thứ này. Tuy vậy nó cũng chỉ có thể đánh hòa với con Mào sừng trống mà thôi, vì thể trọng giữa hai bên có sự chênh lệch lớn, cứ mỗi lần Omot định tấn công thì đối phương lại giương đôi cánh khổng lồ phủ đầy lông dày cui đẩy ngược lại.
Nhưng kể cả sức mạnh có ngang nhau thì con người vĩnh viễn thông minh hơn thú vật, Omot đã lợi dụng tốc độ của mình điều khiển con rối áp sát vào người đối thủ, ngay khi con Mào sừng tính giơ cánh lên làm trò cũ thì anh ta đã tách đôi thanh kiếm ra và đâm sang hai bên. Hành động này khiến Mào sừng bị chậm lại khi cánh của nó không thể giơ lên được nữa, từ cẳng tay con rối Omot bật ra sáu lưỡi dao nhỏ cắt chéo cực mạnh vào giữa ngực đối thủ, máu từ con chim trống phụt ra như suối khi vết cắt này sâu tới mức thấy cả xương.
Con Mào sừng bị trúng đòn đau rú lên như điên, nhưng thứ tiếp theo diễn ra mới khiến mọi người bất ngờ, khi mà toàn thân nó bỗng tỏa khói trắng xóa và số máu đang chảy ra ngoài sôi lên sùng sục. Những giọt máu này rơi xuống khiến mọi thứ bên dưới bốc hơi xèo xèo, nó như acid ăn mòn liên tục phần giáp phía ngoài, Omot hoảng sợ điều khiển con rối đạp thẳng vào ngực kẻ địch để lùi ra sau, sẵn tiện lóc luôn cả mảng thịt lớn của Mào sừng trống ra ngoài.
Beck có vẻ như nhận ra điều gì quan trọng, cậu ta liền quay sang nói với Hoàng:
- Anh Đại con Mào sừng này đã tiến vào trạng thái Huyết kế rồi, máu trong người nó sẽ sôi lên như vậy rồi chết rất nhanh thôi.
Huyết kế là một kỹ năng đặc biệt của đám quái vật ngoài tự nhiên khi sắp chết, chúng tự nấu sôi máu của mình lên để đẩy nhanh nhịp độ trao đổi chất, tối đa tốc độ cùng sức mạnh trong thời gian cực ngắn, đổi lại là cái chết tới ngay sau đó vì máu đã cạn khô. Mào sừng trống biết không thể đánh lại con rối của Omot, nên nó quyết tâm phải kéo kẻ địch chết chung với mình. Bất chấp phần ngực vỡ nát con chim này vẫn nhảy lên đạp thẳng vào trước ngực kẻ địch, sau đó dùng hết sức bình sinh lấy cái mào giã xuống như điên.
Hành động này của Mào sừng gây ra thiệt hại đáng kể, nguyên cả phần giáp bên trái con rối của Omot bị đánh cho lõm vào hẳn một mảng. Phiền phức nhất là từng giọt máu văng ra từ con chim kia cũng có sức tàn phá không hề nhẹ, sơ sẩy để nó dính quá lâu trên người là chỗ đó sẽ bị ăn mòn tới đen sạm cả đi ngay. Omot tức điên cả người điều khiển con rối của mình tránh đòn, sau đó nhảy lên giằng lấy hai cây kiếm xoáy mạnh chém đứt rời cặp cánh của Mào sừng xuống đất.
Omot quyết tâm phải giết chết con chim này trước khi nó kịp tận dụng vài phút ngắn ngủi của Huyết kế, nhưng còn chưa kịp ra đòn tiếp thì đã thấy một bóng đen lao tới. Hóa ra con Mào sừng mái thấy bạn đời của mình sắp chết cũng liều mạng lao lên, sự có mặt của nó gây ra rất nhiều phiền phức cho Omot. Tuy vậy đối thủ có viện trợ thì bên mình cũng thế, hai học viên lúc đầu nhánh chóng gia nhập vòng chiến, bọn họ tuy bị thương nhưng vẫn dư sức kìm chân con chim mái lại.
Trận chiến kết thúc rất nhanh sau đó, dù Mào sừng trống có tăng sức mạnh nhưng đối mặt với nó là một đối thủ quá cách biệt, sau vài lần tấn công Omot đã đâm kiếm thấu suốt đầu kẻ địch, vĩnh viễn chấm dứt mạng sống của con chim này. Phía bên kia hai đồng đội của anh ta cũng dồn con Mào sừng mái vào góc, một chân của nó cũng bị chặt đứt, không còn bất cứ khả năng kháng cự nào nữa.
Hoàng thấy trận chiến đã sắp tới hồi kết thúc, hắn liền quay người chuẩn bị đồ đạc rồi nói với đám đàn em:
- Đi xuống, tất cả lưu ý lát nữa đừng có nương tay gì cả.
Lúc này Omot vừa điều khiển cho con rối của mình rút kiếm khỏi đầu Mào sừng trống, vừa cẩn thận tiến lên dứt điểm luôn con còn lại. Thực tế thì Omot cũng khá vui mừng, vì tuy không hiểu tại sao hai con ôn vật này lại xuất hiện ngay trước trại của họ, vô tình vì vậy mà thu được một số điểm không tệ, tuy có một đồng đội bị thương khá nặng nhưng vẫn trong mức chấp nhận được.
Đáng tiếc là Omot còn chưa vui mừng được lâu thì thình lình một mũi tên cắm ngay trước mặt anh ta, từ trên nền tuyết trắng xóa bốn bóng đen mặc đồng phục của Ilumina đột ngột xuất hiện, rõ ràng là chẳng có ý đồ tốt lành gì.
Elina có vẻ cũng nhận ra những kẻ xui xẻo cùng học viện với mình, cô ta lên tiếng báo lại với Hoàng:
- Em biết đội trưởng của nhóm này, người con trai đứng giữa kia có tên là Omot, một chế tạo sư cấp bảy khá có tiếng bên học viện Hoàng gia đó.
Hoàng nhìn theo hướng Elina chỉ thì lờ mờ thấy một chàng trai vóc người trung bình đang được bảo vệ bởi đồng đội, thực tế thì tâm trạng của Omot và những người bên cạnh anh ta lúc này chẳng hề dễ chịu gì, khi mà không hiểu mô tê gì bỗng nhiên từ đâu một con Mào sừng mái xuất hiện ngay trước mặt, tệ hơn nữa là nó đang coi bọn họ như thủ phạm giết con nó vậy. Omot thừa hiểu bọn quái vật vào mùa sinh sản hung hăng cỡ nào, chưa kể là những loài có bản năng bảo vệ giống nòi mạnh mẽ như Mào sừng, nó đã ở trạng thái điên cuồng sẵn sàng chiến đấu tới chết rồi.
Tuy vậy thì nhóm của Omot cũng không phải tầm thường, bọn họ rất nhanh đã lập thành đội hình với hai người cầm vũ khí tiến ra trước thu hút sự chú ý của con chim này, còn Omot và một cô gái nữa lùi ra phía sau chuẩn bị. Chiến binh phía trên mặt căng như dây đàn, nắm chắc tấm khiên và cố gắng quay đầu lại hỏi:
- Đội trưởng, anh cần bao nhiêu thời gian?
- Tối thiểu ba phút, mọi người cố...
Omot còn chưa nói hết câu thì con Mào sừng mái đã lao thẳng về phía bọn họ, giơ cái cổ dài ngoẵng đập thẳng xuống con mồi gần nhất, chiếc mào tẽ của nó giờ như vũ khí hạng nặng với sức công phá vô cùng man rợ. Anh chàng học viên cầm khiên vừa lên tiếng là người đầu tiên trùng đòn và mặc dù đã cố gắng gồng người lên đỡ, thì con Mào sừng vẫn đập đầu xuống ép cho đối thủ phải khuỵu một chân xuống đất. Đồng đội bên cạnh ngay lập tức lao tới muốn giải vây cho bạn mình, người này sử dụng một chiếc búa lớn cầm bằng hai tay, anh ta lấy đà rồi vung búa đập thẳng tới phần cổ dài đang lộ ra trước mặt.
Nhưng trái với thân hình lòng thòng quá khổ của mình, con Mào sừng phản ứng cực nhanh, nó dùng hai chân làm trụ rồi xoay chiếc cổ sang bên cạnh và tiếp tục lấy cái mào cứng như thép của mình đỡ lấy đầu búa. Cú xoay này mạnh tới mức gần như đánh bật học viên cầm búa ra phía sau, khiến hai tay anh ta tê rần tí nữa thì rơi mất vũ khí, con Mào sừng cũng không dễ chịu gì, lực phản chấn của đòn đánh cũng khiến nó choáng váng.
Tuy vậy đám quái vật quanh năm sống ở cái núi tuyết này có sức bền vô cùng kinh hãi, con Mào sừng chỉ mất vài cái lắc đầu để lấy lại thăng bằng rồi tiếp tục rú lên lao tới trước. Lần này thì hai học viên Hoàng gia không muốn để mình là kẻ bị động nữa, bọn họ tách nhau ra rồi tấn công từ hai phía nhằm bao vây lấy con chim này. Nhưng bọn họ đã đánh giá quá thấp tốc độ của đối thủ, khi mà con Mào sừng chỉ mất một nhịp chân để lao tới người cầm búa, há to miệng như muốn đớp đứt đầu anh ta.
Học viên này cũng bị bất ngờ nhưng anh ta không hề chùn bước mà vẫn giơ búa lên quyết tâm tấn công, nhưng điều kì lạ là con Mào sừng lại không dừng lại chút nào, nó nghiêng người thúc thẳng tới trước nhận lấy một búa này, nhưng cùng lúc đó thì chiếc mỏ khổng lồ cũng bổ thẳng xuống đỉnh đầu kẻ thù. Học viên cầm búa muốn lùi lại thì không kịp nữa, đành phải cố gắng nghiêng người để tránh bị đục lủng một lỗ giữa sọ, nhưng kể cả vậy thì nguyên vai trái của anh ta vẫn bị cái mỏ nhọn hoắt này cắm xuống sâu hoắm, thậm chí con chim điên này còn tiện đường lôi lên một mảng thịt lớn đỏ lòm máu.
Để trả giá cho đòn tấn công này, thì con Mào sừng cũng phải nhận cú đập búa khiến một bên cánh gãy cụp hẳn xuống, nhưng nó hoàn toàn mặc kệ mà chỉ có bản năng duy nhất là giết chết con mồi bằng mọi giá. Học viên cầm búa hét lên đau đớn, dùng hết sức bình sinh quay búa thêm một lần đập văng con quái vật đang tìm cách moi xương mình ra ngoài, nửa thân trái của anh ta giờ đây đã đỏ thẫm cả máu, mặt tái nhợt đi trông thấy. Đòn tấn công quá sức tàn bạo này của con Mào sừng cũng khiến cho người còn lại sững đi một nhịp và đây là sai lầm chết người, khi con chim khổng lồ kia mặc kệ thương tích trên người tiếp tục vồ tới anh ta.
Học viên cầm khiên luống cuống đưa vũ khí lên cố gắng phòng thủ, nhưng lần này con Mào sừng lại nhảy thẳng tới và giơ cả hai chân đập xuống, đòn tấn công bất ngờ hất văng con mồi ra phía sau để tạo điều kiện cho cái mào sắc lẻm của nó lách vào. Nó cắt qua phần áo giáp trước ngực của anh chàng học viên kia, nhưng rất may là do con Mào sừng đã bị thương nên sức mạnh giảm đi đáng kể, còn chưa thể chạm tới phần lá chắn bên trong. Anh chàng học viên Hoàng gia tất nhiên không bỏ qua cơ hội phản công, vận dụng nguyên lực đâm kiếm từ phía dưới vào phần cổ con chim này, nhưng còn chưa kịp rút ra thì bỗng cảm thấy có cái gì đó như búa tạ đập thẳng vào bụng, hóa ra con Mào sừng đã tự lao người tới bất chấp vết thương mà giơ chân đạp thẳng kẻ thù.
Lực đá kết hợp móng vuốt sắc nhọn khiến cho anh chàng học viên cầm khiên đau tới gập cả người lại, ho sù sụ rồi phun ra một búng máu nhỏ. Cổ con Mào sừng bị kiếm cắm xuyên qua máu chảy như suối, một bên cánh gãy để lộ ra phần thịt lõm sâu vào từ cú đập búa hồi nãy, nó bị thương thậm chí còn nặng hơn cả kẻ thù của mình, nhưng đôi mắt vẫn đỏ ngầu và liên tục thét lên những tiếng chói tai. Đây là chỗ đáng sợ của quái vật bị mất con, bọn chúng tấn công theo bản năng nên hoàn toàn không sợ chết, sẵn sàng kéo kẻ thù đi theo mình.
Beck nhìn tình hình thảm trọng phía dưới, vừa lên tiếng hỏi ý kiến của Hoàng nên xem có cần can thiệp không thì đã bị hắn giơ tay ngăn lại.
- Từ từ đã, nhóm học viên Hoàng gia này còn chưa tung hết bài đâu.
Thời gian con Mào sừng tấn công hai đồng đội đã đủ cho Omot chuẩn bị, chỉ thấy anh ta cùng cô gái bên cạnh đã lắp xong thứ gì đó. Omot lùi lại phía sau giơ tay như niệm phép, sau đó cái đống lùng bùng trước mặt bỗng nhiên rùng rùng “đứng dậy”, nó kết thành hình một bộ giáp chiến binh cao lớn với cây kiếm hai đầu sáng lóa trông vô cùng đáng sợ.
Hoàng hơi nhếch mày khi thấy bài tủ của nhóm Omot, hắn tự nhủ trong đầu:
- “Hóa ra là chế tạo sư theo hướng điều khiển rối, cũng không tệ”.
Chế tạo sư có thể coi gần như kiểu thợ máy hay thợ tiện ở Trái Đất, công việc chính của họ là tạo ra những món đồ hỗ trợ trong cuộc sống hằng ngày, đây là một nghề rất phổ biến ở thế giới này, nó khá dễ học chưa kể mức độ ứng dụng cũng cao nên kể cả có kém một chút thì cũng không sợ thất nghiệp. Chế tạo sư cấp cao sẽ bắt đầu tẽ nhánh, thí dụ như Omot là đi theo đường quân sự, anh ta có thể tự mình vẽ ra các bộ giáp có khớp nối bên trong, sau đó dùng nguyên lực của bản thân để truyền vào đó khiến nó chuyển động.
Chế tạo sư không biết võ thuật, nhưng bọn họ lại có thể thông qua con rối của bản thân để làm rất nhiều thứ, một con rối được lắp ráp càng phức tạp sẽ càng làm được mệnh lệnh mức độ cao, thậm chí là bắt chước cách thức ra đòn hoặc di chuyển của một đấu sĩ bất kì, từ đó tăng mạnh khả năng chiến đấu. Khi được lắp ráp thành công, con rối sẽ hoạt động cho tới khi nguyên lực cạn kiệt hoặc chủ nhân của nó bị giết chết, Chế tạo sư có thể đứng từ xa để điều khiển, qua đó tránh việc đưa bản thân vào nguy hiểm.
Lúc này con rối của Omot đã thành hình, đây cũng là điểm yếu của Chế tạo sư đó là họ cần thời gian để chuẩn bị, chưa kể con Mào sừng này xuất hiện bất ngờ cũng khiến cho Omot luống cuống hơn rất nhiều. Con rối của Omot được bọc giáp từ đầu tới chân, cao tới hơn hai mét, lớp bảo vệ dày cui cộng thêm các ánh sáng xanh của nguyên lực tỏa ra từ những chỗ hở càng khiến nó trông cực kỳ đe dọa.
Omot vung tay ra hiệu cho hai đồng đội của mình lui lại, sau đó cũng lẩn sang một bên để tránh đạn lạc. Con chim Mào sừng thấy kẻ thù đang muốn bỏ chạy thì điên tiết muốn đuổi theo, nhưng nó còn chưa kịp tiến lên thì đã bị một lưỡi kiếm dài đâm thẳng vào sườn trái, tốc độ của bộ giáp trước mặt thực sự quá nhanh, chỉ trong chưa tới nửa nhịp nó đã tiếp cận đươc mục tiêu rồi. Mào sừng mái đau đớn rít lên rồi giơ cái cổ dài của mình muốn bổ xuống kẻ thù trước mặt, nhưng một lần nữa tốc độ của nó lại chậm hơn đối phương, khi mà con rối của Omot bật lên cao dùng cái tay còn lại chộp thẳng lấy đầu mục tiêu rồi ném mạnh xuống đất, tiện thể kéo cây kiếm hai đầu lóc ra một mảng thịt lớn ở đùi nó.
Tình thế dịch chuyển ngay lập tức khi Omot tham gia trận chiến, chẳng trách hai người kia lại phải tận lực bảo vệ anh ta như vậy. Hoàng cũng khá bất ngờ với sức mạnh của con rối này, xem ra những học viên đủ can đảm tham gia cuộc thi đều không phải dạng tầm thường. Lúc này chim Mào sừng mái gần như bị áp đảo hoàn toàn, hai cánh của nó một cụt một gãy, phần cổ vẫn còn dính lưỡi kiếm chưa rút ra và toàn thân thì tơi tả các vết chém nhoe nhoét máu.
Con rối của Omot lạnh lùng đạp từng bước trên tuyết, máu chảy tí tách từ các rãnh trên lưỡi kiếm của nó, hai học viên lúc nãy giờ đang tranh thủ chữa thương, xem ra họ tự tin tuyệt đối vào sức mạnh đội trưởng của mình, thực ra cũng có cơ sở vì Mào sừng mái giờ không còn sức chiến đấu nữa, chỉ còn biết đứng đó kêu rên trong tuyệt vọng. Tình hình có vẻ đang đi chệch khỏi kế hoạch, nếu nhóm phía dưới giải quyết quái vật dễ dàng như vậy thì sẽ không có chỗ cho nhóm của Hoàng ăn hôi nữa, nhưng hắn lại hoàn toàn thoải mái như đã có chuẩn bị trước.
Ngay khi con rối của Omot tiến lại muốn kết liễu con mồi, thì bỗng nhiên có một tiếng rú đinh tai nhức óc từ phía sau lao tới rồi nguyên một cái bóng đen khổng lồ lao thẳng tới chỗ, đạp văng bộ giáp này về sau. Trước mặt nhóm của Omot là con chim Mào sừng trống đang thở phì phì, nó đứng chắn che chở cho bạn đời của mình, lông toàn thân dựng đứng cả lên và cộng với chiếc mào to tướng sẵn sàng ăn thua đủ bất kì lúc nào.
Hoàng thấy con chim trống xuất hiện thì khẽ gật đầu, quay sang khen ngợi đám đàn em:
- Mọi việc đều đúng như kế hoạch, mọi người làm tốt lắm.
Vốn dĩ tiếng kêu của Mào sừng mái ngoài đe dọa ra thì còn có tác dụng thông báo cho đồng loại, khi Beck bị nó đuổi sát nút đã cố tình để lại rất nhiều dấu vết trên đường, với mục đích dẫn con trống tới chỗ này. Vốn dĩ Hoàng không biết sức chiến đấu của nhóm học viên Hoàng gia thế nào, nhưng hắn không quan tâm vì kể cả ở tình huống xấu nhất bọn họ bị hạ gục hết, thì cũng càng dễ để xuống hốt cú chót.
Sự xuất hiện của con Mào sừng trống làm Omot hơi chột dạ, nhưng anh ta vẫn tin tưởng vào con rối của mình và ra lệnh cho nó lên tấn công. Nhưng vấn đề ở đây là chim trống có thể trọng rất khác chim mái, nó tung người nhảy thẳng về phía kẻ địch, hai bàn chân như hai cái cùm sắt đập thẳng xuống, sự khác biệt nhanh chóng hiện ra khi con rối của Omot mặc dù đã giơ kiếm lên đỡ nhưng vẫn phải loạng choạng lui về sau.
Ngay khi vừa chạm đất, Mào sừng trống liền cắm móng sâu xuống đất làm trụ và bắt dầu dùng cái mào trên đầu để tấn công. Phía bên kia Omot cũng không vừa khi cho con rối lộn hai vòng lấy đà, sau đó múa vũ khí như chong chóng che kín mọi hướng, tiếng va chạm cộng thêm ánh lửa nháng lên trong đêm tối loang loáng với tốc độ cực kỳ điên cuồng, Hoàng đứng từ xa nhìn cũng phải cảm thán:
- Con rối kia mạnh thật, cỡ võ sĩ cấp bảy bình thường chưa chắc đã đánh lại nó.
Con rối của Omot không những có tốc độ cùng sức mạnh rất lớn, mà kĩ năng di chuyển và võ thuật của nó cũng vô cùng đáng nể, cho thấy chủ nhân đã phải bỏ công sức cỡ nào để tạo nên thứ này. Tuy vậy nó cũng chỉ có thể đánh hòa với con Mào sừng trống mà thôi, vì thể trọng giữa hai bên có sự chênh lệch lớn, cứ mỗi lần Omot định tấn công thì đối phương lại giương đôi cánh khổng lồ phủ đầy lông dày cui đẩy ngược lại.
Nhưng kể cả sức mạnh có ngang nhau thì con người vĩnh viễn thông minh hơn thú vật, Omot đã lợi dụng tốc độ của mình điều khiển con rối áp sát vào người đối thủ, ngay khi con Mào sừng tính giơ cánh lên làm trò cũ thì anh ta đã tách đôi thanh kiếm ra và đâm sang hai bên. Hành động này khiến Mào sừng bị chậm lại khi cánh của nó không thể giơ lên được nữa, từ cẳng tay con rối Omot bật ra sáu lưỡi dao nhỏ cắt chéo cực mạnh vào giữa ngực đối thủ, máu từ con chim trống phụt ra như suối khi vết cắt này sâu tới mức thấy cả xương.
Con Mào sừng bị trúng đòn đau rú lên như điên, nhưng thứ tiếp theo diễn ra mới khiến mọi người bất ngờ, khi mà toàn thân nó bỗng tỏa khói trắng xóa và số máu đang chảy ra ngoài sôi lên sùng sục. Những giọt máu này rơi xuống khiến mọi thứ bên dưới bốc hơi xèo xèo, nó như acid ăn mòn liên tục phần giáp phía ngoài, Omot hoảng sợ điều khiển con rối đạp thẳng vào ngực kẻ địch để lùi ra sau, sẵn tiện lóc luôn cả mảng thịt lớn của Mào sừng trống ra ngoài.
Beck có vẻ như nhận ra điều gì quan trọng, cậu ta liền quay sang nói với Hoàng:
- Anh Đại con Mào sừng này đã tiến vào trạng thái Huyết kế rồi, máu trong người nó sẽ sôi lên như vậy rồi chết rất nhanh thôi.
Huyết kế là một kỹ năng đặc biệt của đám quái vật ngoài tự nhiên khi sắp chết, chúng tự nấu sôi máu của mình lên để đẩy nhanh nhịp độ trao đổi chất, tối đa tốc độ cùng sức mạnh trong thời gian cực ngắn, đổi lại là cái chết tới ngay sau đó vì máu đã cạn khô. Mào sừng trống biết không thể đánh lại con rối của Omot, nên nó quyết tâm phải kéo kẻ địch chết chung với mình. Bất chấp phần ngực vỡ nát con chim này vẫn nhảy lên đạp thẳng vào trước ngực kẻ địch, sau đó dùng hết sức bình sinh lấy cái mào giã xuống như điên.
Hành động này của Mào sừng gây ra thiệt hại đáng kể, nguyên cả phần giáp bên trái con rối của Omot bị đánh cho lõm vào hẳn một mảng. Phiền phức nhất là từng giọt máu văng ra từ con chim kia cũng có sức tàn phá không hề nhẹ, sơ sẩy để nó dính quá lâu trên người là chỗ đó sẽ bị ăn mòn tới đen sạm cả đi ngay. Omot tức điên cả người điều khiển con rối của mình tránh đòn, sau đó nhảy lên giằng lấy hai cây kiếm xoáy mạnh chém đứt rời cặp cánh của Mào sừng xuống đất.
Omot quyết tâm phải giết chết con chim này trước khi nó kịp tận dụng vài phút ngắn ngủi của Huyết kế, nhưng còn chưa kịp ra đòn tiếp thì đã thấy một bóng đen lao tới. Hóa ra con Mào sừng mái thấy bạn đời của mình sắp chết cũng liều mạng lao lên, sự có mặt của nó gây ra rất nhiều phiền phức cho Omot. Tuy vậy đối thủ có viện trợ thì bên mình cũng thế, hai học viên lúc đầu nhánh chóng gia nhập vòng chiến, bọn họ tuy bị thương nhưng vẫn dư sức kìm chân con chim mái lại.
Trận chiến kết thúc rất nhanh sau đó, dù Mào sừng trống có tăng sức mạnh nhưng đối mặt với nó là một đối thủ quá cách biệt, sau vài lần tấn công Omot đã đâm kiếm thấu suốt đầu kẻ địch, vĩnh viễn chấm dứt mạng sống của con chim này. Phía bên kia hai đồng đội của anh ta cũng dồn con Mào sừng mái vào góc, một chân của nó cũng bị chặt đứt, không còn bất cứ khả năng kháng cự nào nữa.
Hoàng thấy trận chiến đã sắp tới hồi kết thúc, hắn liền quay người chuẩn bị đồ đạc rồi nói với đám đàn em:
- Đi xuống, tất cả lưu ý lát nữa đừng có nương tay gì cả.
Lúc này Omot vừa điều khiển cho con rối của mình rút kiếm khỏi đầu Mào sừng trống, vừa cẩn thận tiến lên dứt điểm luôn con còn lại. Thực tế thì Omot cũng khá vui mừng, vì tuy không hiểu tại sao hai con ôn vật này lại xuất hiện ngay trước trại của họ, vô tình vì vậy mà thu được một số điểm không tệ, tuy có một đồng đội bị thương khá nặng nhưng vẫn trong mức chấp nhận được.
Đáng tiếc là Omot còn chưa vui mừng được lâu thì thình lình một mũi tên cắm ngay trước mặt anh ta, từ trên nền tuyết trắng xóa bốn bóng đen mặc đồng phục của Ilumina đột ngột xuất hiện, rõ ràng là chẳng có ý đồ tốt lành gì.