Milenia tỉnh dậy thấy đang nằm trên giường, sực nhớ hôm qua làm việc đến mức ngủ gục, chắc chắn là vị chủ nhân kia đã mang mình vào phòng. Cô ta bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, bản thân cũng quá hớ hênh rồi, để một người đàn ông bế lên mà chẳng biết gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ lúc mua về tới nay hắn chưa hề có hành động gì quá phận, đối xử với mình hoàn toàn bình đẳng, thực sự rất quái lạ. Milenia sửa sang lại đầu tóc, trang phục rồi đi ra ngoài, Hoàng đang ngồi trên bàn xăm soi một tờ giấy, bên cạnh là cọc tiền to, thấy cô ta ra liền nói lớn:
- Dậy rồi à, lại đây, xem giùm tôi cái này với.
Nữ dược sư đón lấy tờ giấy, vừa nhìn thoáng qua lập tức chau mày, ở đây có hơn một trăm loại nguyên liệu khác nhau, từ thảo dược, da lông thú rồi cả khoáng thạch. Tuy đều là những thứ bình thường không vượt quá cấp ba, nhưng đây rõ ràng là một đống hổ lốn vô dụng, đến cả những công thức cấp chín cũng không cần nhiều tới vậy, cứ như đây do một đứa con nít viết bừa ra vậy.
- Sao, trong đống đấy có thứ nào khó kiếm không?
Milenia nhìn kĩ lại một lần, cuối cùng chắc chắn đây không phải chuyện đùa mới trả lời:
- Toàn bộ đều là nguyên liệu cấp thấp, chỉ cần đến bất cứ khu chợ nào cũng có cả. Nhưng thiếu chủ cần nhiều như vậy để làm gì?
Hoàng thở phào một hơi, nếu chỉ đơn thuần là số lượng thì không sao, vẫn lo được, đồng thời cũng hơi ngạc nhiên, từ lúc nào Mil lại quan tâm đến mình làm gì rồi? Hắn đứng dậy, thu lại tờ giấy rồi nói:
- Ăn sáng trước đã, sau đó cô đi với tôi đến chợ mua toàn bộ những thứ này về.
Hơn hai giờ sau, cả hai đã có mặt tại khu buôn bán dược liệu, vì số nguyên liệu quá nhiều nên Hoàng quyết định đầu tiên cứ xác định đúng thứ cần mua, trả tiền rồi nhờ người mang về nhà, không hơi đâu mà đi xách. Vì không muốn phải đi chọn từng món, hắn hỏi đường tới đầu nậu của chợ, đây là chỗ phân phối, tiêu thụ cũng như tập trung nguyên liệu lớn nhất thành Roc. Lúc đến nơi thì bên trong đã đông nghẹt, từng đoàn xe ra vào không ngừng nghỉ, hàng hóa ùn ùn đổ vào như thác, hắn ngó nghiêng một hồi vẫn không biết đi chỗ nào, đang tính hỏi ai đó thì Milenia đã gọi:
- Thiếu chủ, ở đây này.
Hóa ra nơi đây có nơi dành riêng cho những người mua lẻ, nó nằm tách sâu bên trong, nếu không để ý khó mà thấy được. Trái ngược với quang cảnh tấp nập phía ngoài, ở đây chỉ có tầm vài chục người, hầu hết là cánh con buôn đang thử hàng hoặc giới thiệu mẫu mới, người thực sự có nhu cầu rất ít, cũng dễ hiểu vì nếu mua số lượng nhỏ, ra chợ nhanh hơn nhiều. Hoàng chọn đại một quầy trống rồi đi đến, nhân viên nam trực cười tươi như hoa, hỏi:
- Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ.
Hoàng nhanh chóng rút tờ giấy danh sách đưa ra, người nhân viên nhận lấy chăm chú đọc kĩ, một lúc sau mới hỏi lại, giọng hơi đắn đo:
- Ngài muốn lấy hết tất cả chỗ này?
- Đúng, mỗi thứ chỉ cần một là đủ.
Tuy có hơi khó hiểu, nhưng tiêu chí của bọn họ là mặc kệ khách muốn gì, cứ trả tiền là được, nam nhân viên vẫn cẩn thận tính toán rồi nói:
- Tổng cộng là một trăm hai mươi lăm loại nguyên liệu khác nhau, mỗi thứ lấy một, vị chi là... mười bốn ngàn năm trăm Kron. Ngài muốn thanh toán luôn không ạ.
Hoàng nghe tốn mười mấy ngàn mà mặt mày xây xẩm, thế là bao nhiêu tiền kiếm được chuẩn bị tung cánh bay xa, biết là sẽ tốn nhưng khi thực sự phải móc ra vẫn thấy xót. Hắn có gắng vớt vát, hỏi:
- Tôi mua nhiều thế không có giảm giá à?
- Đây là đã bỏ hết số lẻ đằng sau rồi ạ. Tuy ngài mua nhiều nhưng mỗi loại chỉ có một ít, nếu muốn ngài có thể qua khu bên kia, ở đó họ chuyên giải quyết những đơn hàng số lượng lớn, chiết khấu sẽ cao hơn.
Sau một hồi cò kè mặc cả đủ đường không ăn thua, cuối cùng Hoàng vẫn phải cắn răng móc ví ra trả không thiếu một xu, sau khi nói địa chỉ để họ chuyển tới, số tiền trong người chỉ còn gần ba ngàn Kron, có vẻ là càng lúc càng mạt rệp. Khi đi ra tới chợ, hắn nhìn sang Milenia nãy giờ vẫn lặng im đi kế bên, tặc lưỡi một cái, nói:
- Đi, tôi mua cho cô vài bộ quần áo mới.
Không cần đợi câu trả lời, Hoàng kéo tay nữ dược sư đi luôn, hôm nay đã tiêu một đống tiền, có thêm vài trăm bạc lẻ cũng chẳng là gì, coi như là thưởng chỉ tiêu cho việc cô ta phải ngồi còng lưng viết mấy ngày nay. Cả hai lòng vòng một hồi đến một cửa hiệu tầm trung, Hoàng đẩy cửa bước vào, liếc qua liếc lại, sau khi chắc chắn ở đây không có thứ gì đắt tiền mới rống họng lên:
- Ông chủ, có đồ gì tốt nhất mang hết ra đây.
Hắn rất muốn thử cảm giác làm đại gia dắt chân dài đi phá của nó như thế nào, tiếc là tiềm lực kinh tế hữu hạn, chỉ có thể tự sướng tinh thần ở mấy chỗ trung bình thôi. Chủ nhân nơi này là một người đàn ông trung niên mập ú, lạch bạch chạy ra, hớn hở nói:
- Anh chàng này, cậu đi với bạn gái à, đến đúng nơi rồi nha, chỗ chúng tôi có cả trang sức dành cho tình nhân đó.
Hoàng nhìn qua Milenia, cô ta vẫn mặc một bộ quần áo cũ kĩ, đôi chỗ hơi bạc màu, nhìn không đến nỗi thảm hại lắm, nhưng rõ ràng là cần phải đổi. Hắn quay san nói với ông chủ:
- Chọn cho cô ta vài bộ xem được đi. Ùm, chủ yếu là chất liệu với mặc thoải mái là đủ rồi.
Ông chú trung niên dẫn Milenia đi vào trong chọn đồ, Hoàng lười để ý, rảnh rỗi đi dạo một vòng trong tiệm. Nơi này bán đồ cho tầng lớp dân thường, từ kiểu dáng tới chất liệu đều rất phổ thông, giá tiền phải chăng. Những thứ xa xỉ hơn ở đây không bán, Hoàng căn bản cũng chưa tiếp xúc qua quý tộc ở thế giới này, nếu có dịp cũng nên xem xét qua cho biết. Loanh quanh một lúc chán, lại vòng ra, Milenia đã đứng đó đợi sẵn từ lúc nào.
Hiện giờ cô ta mặc một bộ váy màu xanh dương, cổ viền bông mềm, cổ tay áo có vài họa tiết hoa lá khá bắt mắt. Vóc người của Mil dù sao cũng khá cao, cũng có thể tính là chân dài, mặc mấy bộ váy này vô cùng hợp, rất nhã nhặn. Hoàng hài lòng, gật đầu khen:
- Đẹp lắm.
Nữ dược sư cúi đầu không nói, ông chủ từ trong quầy đi ra, trên tay cầm hai túi nữa, tích cực vuốt đuôi:
- Bạn gái của cậu quả nhiên tuyệt vời nha, cô ấy mặc bộ nào trong tiệm này cũng hợp cả, đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp mà.
Hoàng cười cười, không để ý lắm tới mấy lời bốc phét trắng trợn này, nói:
- Tổng cộng hết bao nhiêu?
Ông chủ thoáng nghe tới tiền, thoáng cái liền tập trung, vô cùng nghiêm túc nói:
- Tổng cộng váy, áo khoác ngoài, đồ lót... mỗi thứ bốn bộ. Tôi mở hàng cho cậu, chỉ lấy ba trăm Kron thôi.
Phải biết chỗ này một tháng lãi một, hai ngàn đã coi như thành công rồi, hôm nay gặp khách sộp, có bao nhiều đồ xịn nhất đều lôi ra, nếu được lấy hết thì thực sự trúng to. Hoàng mở túi nhìn qua một chút, sau đó móc ra ba trăm Kron đưa cho ra. Ông chủ nhận tiền, mặt mày hớn hở, tiễn hai người ra tận cửa rồi mới chịu lưu luyến đi vào.
Tiện tay đưa tất cả đống quần áo cho Milenia cầm, tuy đã thay đổi ngoại hình như biểu hiện của cô ta vẫn làm hắn rất chán nản. Hai người đi sóng đôi bên nhau nhưng chả ai nói câu gì, đến tận lúc về nhà nữ Dược Sư mới ngập ngừng lên tiếng:
- Thiếu chủ, cám ơn ngài.
Hoàng nghe vậy, tâm tình khá hơn một chút, tiến lại xoa đầu Mil, khen ngợi:
- Trẻ ngoan dễ dạy.
Hơn một trăm thứ nguyên liệu đã được mang tới, chất đầy trong nhà, nhìn đống tạp nham này hắn cảm thấy chả biết bắt đầu từ đâu, đành nói với Milenia:
- Cô đi làm việc tiếp đi, chỗ này để tôi tự giải quyết.
Mil vâng lời đi ngay. Hoàng mất hơn hai tiếng đồng hồ để mang và phân loại đám nguyên liệu này. Sau khi ổn định tất cả, hắn mới mang bộ dụng cụ chế tạo thuốc ra, ngồi suy nghĩ về tiến trình làm ra “Mara rảnh rỗi”. Cái thứ chết toi này không những đòi hỏi nhiều mà trong quá trình pha chế phải tuân thủ đúng thứ tự, nếu làm sai coi như công cốc. Dù sao hệ thống cũng đã cho bảng biểu hết rồi, chỉ cần không lỡ tay là được. Dù sao lúc trước đã làm rồi, không đến nỗi bỡ ngỡ. Loay hoay cả tiếng đồng hồ, cuối cùng trên tay cũng có thành phẩm, một lọ dung dịch màu tím sậm, “Mara rảnh rỗi”
Hoàng tần ngần một hồi, cảm khái mười mấy ngàn bạc đã đi tong theo cái thứ chất lỏng bé tẹo này, mở nắp tu một hơi cạn sạch. Ngay lập tức, trong đầu hiện lên tiếng thông báo:
- Chúc mừng bạn đã lên cấp hai.
Mỗi lần lên cấp, hệ thống sẽ thưởng cho một điểm kĩ năng và vài điểm thuộc tính tăng sức mạnh tùy nhân vật. Hoàng xui xẻo chỉ có được điểm kĩ năng, bản thân vẫn y như cũ, tuy vậy số năng lượng đã tăng lên rất nhiều, đủ để dùng hai lần “Sia” liên tục.
- “Bây giờ nên tăng vào cái khỉ gì đây?”
Đại mục sư là mẫu nhân vật bảo vệ đứng ở tuyến sau, khả năng gây sát thương là rất ít. Hoàng mở bảng kĩ năng ra cả buổi vẫn không nghĩ được phương an tối ưu, hồi phục bây giờ tạm thời là đủ, giải độc hay hủy trạng thái cũng khá tốt nhưng chưa đủ, các phép kiểu cường hóa chỉ thực sự hiệu quả nếu có đồng minh tin cậy... Hắn tính toán nửa ngày, cuối cùng quyết đoán lựa chọn, một ô kĩ năng nữa liền sáng lên.
Bây giờ phải thử nghiệm một chút, Hoàng bày một cái bàn, gọi Mil ra rồi bảo:
- Cô biết vật tay không?
Milenia lắc đầu, hắn liền nắm lấy tay cô ta để lên bàn, giải thích sơ qua một chút rồi nói tiếp:
- Đơn giản là khi tôi ra hiệu thì cứ dùng sức để ấn xuống. Hiểu chứ?
Nữ Dược Sư bị nắm tay chặt cứng, ngượng ngùng gật đầu. Hoàng nói luôn:
- Được rồi, chuẩn bị... bắt đầu.
Hoàng dùng hết sức cố gắng đè tay Milenia xuống, nhưng cứ như một cái cọc bê tông đã đóng móng, nó chả mảy may di chuyển một tí tí, mồ hôi trên trán chảy xuống ròng ròng. Mil ngạc nhiên nhìn chủ nhân của mình gân cơ nổi đầy đầu, đang bặm môi cố sống cố chết dồn sức xuống, nghi ngờ đây lại là một trò mới, cô ta hơi đẩy nhẹ đã khiển tay hắn lệch ra rồi đập thẳng xuống bàn, nhẹ nhàng như không.
- Thiếu chủ...
Hắn ta hiện giờ đang đau muốn chết, cả thể xác lẫn tâm hồn. Đã biết người ở đây có nguyên lực vốn sẽ mạnh hơn nhiều, nhưng thua cả một cô gái thì đúng là hơi bị quá đáng. Hoàng xoa cánh tay đang muốn như rút gân, hỏi:
- Sao cô bảo nguyên lực không ảnh hưởng tới sức mạnh?
Mil nhìn Hoàng như một kẻ bệnh thần kinh, giải thích:
- Đó là sự thực thưa thiếu chủ, cấp độ tuy đúng là để xác định số lượng nguyên lực một ai đó nhưng đó là còn tùy theo họ chọn hướng đi nào, tăng tiến sức mạnh hay kiểm soát, khống chế. Tùy vào ngành nghề khác nhau mà sức mạnh cơ thể giãn cách, càng cao độ khác biệt càng lớn.
- Vậy, như cô thì tầm chiến sĩ cấp mấy?
Mil ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Khoảng cấp hai thưa thiếu chủ, nhưng đó chỉ tính về sức mạnh cơ thể đơn thuần, nếu thực sự phải đụng độ, tôi vẫn không đánh lại.
Hoàng hơi hơi hiểu ra vấn đề này, tùy mục đích mà nguyên lực được phát triển theo hướng nào, nó giống như rèn luyện thân thể cường tráng để ra trận hay học tập nâng cao kiến thức. Nhưng mà nó lại càng làm hắn chán nản, nếu như về sau có lấy vợ ở đây, coi như đừng hòng mà nói nặng câu nào, lơ mơ chắc vỡ mồm luôn. Hoàng với tay lấy một con dao gọt hoa quả, đưa cho Mil rồi nói:
- Nhờ cô thêm một việc nữa, cầm con dao này dùng hết sức đâm thẳng vào tôi.
Milenia nghe xong thì sững sờ, hơi lùi lại, Hoàng lập tức lên tiếng trấn an:
- Đừng lo, đây chỉ là một cuộc thử nghiệm thôi, cô cũng biết tôi có thể chữa lành vết thương trong nháy mắt mà.
Tuy vậy, nữ Dược Sư vẫn cứ lần chần không dám, hắn đành phải quát lên:
- Mil, làm đi, đó là lệnh.
Cuối cùng, Milenia đành phải nghe theo, cầm dao bằng cả hai tay, nhắm mắt lao thẳng tới. Hoàng đứng yên, bình tĩnh quan sát rồi nói thầm:
- “Kirie Elodon”
Một quầng sáng bạc bao phủ lấy toàn thân hắn, ngăn không cho mũi dao đi thêm một tấc nào y như đâm vào đá, Milenia bị phản chấn làm bật ra sau, trố mắt nhìn. Hoàng vui mừng, lựa chọn của mình đã chính xác.
- Dậy rồi à, lại đây, xem giùm tôi cái này với.
Nữ dược sư đón lấy tờ giấy, vừa nhìn thoáng qua lập tức chau mày, ở đây có hơn một trăm loại nguyên liệu khác nhau, từ thảo dược, da lông thú rồi cả khoáng thạch. Tuy đều là những thứ bình thường không vượt quá cấp ba, nhưng đây rõ ràng là một đống hổ lốn vô dụng, đến cả những công thức cấp chín cũng không cần nhiều tới vậy, cứ như đây do một đứa con nít viết bừa ra vậy.
- Sao, trong đống đấy có thứ nào khó kiếm không?
Milenia nhìn kĩ lại một lần, cuối cùng chắc chắn đây không phải chuyện đùa mới trả lời:
- Toàn bộ đều là nguyên liệu cấp thấp, chỉ cần đến bất cứ khu chợ nào cũng có cả. Nhưng thiếu chủ cần nhiều như vậy để làm gì?
Hoàng thở phào một hơi, nếu chỉ đơn thuần là số lượng thì không sao, vẫn lo được, đồng thời cũng hơi ngạc nhiên, từ lúc nào Mil lại quan tâm đến mình làm gì rồi? Hắn đứng dậy, thu lại tờ giấy rồi nói:
- Ăn sáng trước đã, sau đó cô đi với tôi đến chợ mua toàn bộ những thứ này về.
Hơn hai giờ sau, cả hai đã có mặt tại khu buôn bán dược liệu, vì số nguyên liệu quá nhiều nên Hoàng quyết định đầu tiên cứ xác định đúng thứ cần mua, trả tiền rồi nhờ người mang về nhà, không hơi đâu mà đi xách. Vì không muốn phải đi chọn từng món, hắn hỏi đường tới đầu nậu của chợ, đây là chỗ phân phối, tiêu thụ cũng như tập trung nguyên liệu lớn nhất thành Roc. Lúc đến nơi thì bên trong đã đông nghẹt, từng đoàn xe ra vào không ngừng nghỉ, hàng hóa ùn ùn đổ vào như thác, hắn ngó nghiêng một hồi vẫn không biết đi chỗ nào, đang tính hỏi ai đó thì Milenia đã gọi:
- Thiếu chủ, ở đây này.
Hóa ra nơi đây có nơi dành riêng cho những người mua lẻ, nó nằm tách sâu bên trong, nếu không để ý khó mà thấy được. Trái ngược với quang cảnh tấp nập phía ngoài, ở đây chỉ có tầm vài chục người, hầu hết là cánh con buôn đang thử hàng hoặc giới thiệu mẫu mới, người thực sự có nhu cầu rất ít, cũng dễ hiểu vì nếu mua số lượng nhỏ, ra chợ nhanh hơn nhiều. Hoàng chọn đại một quầy trống rồi đi đến, nhân viên nam trực cười tươi như hoa, hỏi:
- Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ.
Hoàng nhanh chóng rút tờ giấy danh sách đưa ra, người nhân viên nhận lấy chăm chú đọc kĩ, một lúc sau mới hỏi lại, giọng hơi đắn đo:
- Ngài muốn lấy hết tất cả chỗ này?
- Đúng, mỗi thứ chỉ cần một là đủ.
Tuy có hơi khó hiểu, nhưng tiêu chí của bọn họ là mặc kệ khách muốn gì, cứ trả tiền là được, nam nhân viên vẫn cẩn thận tính toán rồi nói:
- Tổng cộng là một trăm hai mươi lăm loại nguyên liệu khác nhau, mỗi thứ lấy một, vị chi là... mười bốn ngàn năm trăm Kron. Ngài muốn thanh toán luôn không ạ.
Hoàng nghe tốn mười mấy ngàn mà mặt mày xây xẩm, thế là bao nhiêu tiền kiếm được chuẩn bị tung cánh bay xa, biết là sẽ tốn nhưng khi thực sự phải móc ra vẫn thấy xót. Hắn có gắng vớt vát, hỏi:
- Tôi mua nhiều thế không có giảm giá à?
- Đây là đã bỏ hết số lẻ đằng sau rồi ạ. Tuy ngài mua nhiều nhưng mỗi loại chỉ có một ít, nếu muốn ngài có thể qua khu bên kia, ở đó họ chuyên giải quyết những đơn hàng số lượng lớn, chiết khấu sẽ cao hơn.
Sau một hồi cò kè mặc cả đủ đường không ăn thua, cuối cùng Hoàng vẫn phải cắn răng móc ví ra trả không thiếu một xu, sau khi nói địa chỉ để họ chuyển tới, số tiền trong người chỉ còn gần ba ngàn Kron, có vẻ là càng lúc càng mạt rệp. Khi đi ra tới chợ, hắn nhìn sang Milenia nãy giờ vẫn lặng im đi kế bên, tặc lưỡi một cái, nói:
- Đi, tôi mua cho cô vài bộ quần áo mới.
Không cần đợi câu trả lời, Hoàng kéo tay nữ dược sư đi luôn, hôm nay đã tiêu một đống tiền, có thêm vài trăm bạc lẻ cũng chẳng là gì, coi như là thưởng chỉ tiêu cho việc cô ta phải ngồi còng lưng viết mấy ngày nay. Cả hai lòng vòng một hồi đến một cửa hiệu tầm trung, Hoàng đẩy cửa bước vào, liếc qua liếc lại, sau khi chắc chắn ở đây không có thứ gì đắt tiền mới rống họng lên:
- Ông chủ, có đồ gì tốt nhất mang hết ra đây.
Hắn rất muốn thử cảm giác làm đại gia dắt chân dài đi phá của nó như thế nào, tiếc là tiềm lực kinh tế hữu hạn, chỉ có thể tự sướng tinh thần ở mấy chỗ trung bình thôi. Chủ nhân nơi này là một người đàn ông trung niên mập ú, lạch bạch chạy ra, hớn hở nói:
- Anh chàng này, cậu đi với bạn gái à, đến đúng nơi rồi nha, chỗ chúng tôi có cả trang sức dành cho tình nhân đó.
Hoàng nhìn qua Milenia, cô ta vẫn mặc một bộ quần áo cũ kĩ, đôi chỗ hơi bạc màu, nhìn không đến nỗi thảm hại lắm, nhưng rõ ràng là cần phải đổi. Hắn quay san nói với ông chủ:
- Chọn cho cô ta vài bộ xem được đi. Ùm, chủ yếu là chất liệu với mặc thoải mái là đủ rồi.
Ông chú trung niên dẫn Milenia đi vào trong chọn đồ, Hoàng lười để ý, rảnh rỗi đi dạo một vòng trong tiệm. Nơi này bán đồ cho tầng lớp dân thường, từ kiểu dáng tới chất liệu đều rất phổ thông, giá tiền phải chăng. Những thứ xa xỉ hơn ở đây không bán, Hoàng căn bản cũng chưa tiếp xúc qua quý tộc ở thế giới này, nếu có dịp cũng nên xem xét qua cho biết. Loanh quanh một lúc chán, lại vòng ra, Milenia đã đứng đó đợi sẵn từ lúc nào.
Hiện giờ cô ta mặc một bộ váy màu xanh dương, cổ viền bông mềm, cổ tay áo có vài họa tiết hoa lá khá bắt mắt. Vóc người của Mil dù sao cũng khá cao, cũng có thể tính là chân dài, mặc mấy bộ váy này vô cùng hợp, rất nhã nhặn. Hoàng hài lòng, gật đầu khen:
- Đẹp lắm.
Nữ dược sư cúi đầu không nói, ông chủ từ trong quầy đi ra, trên tay cầm hai túi nữa, tích cực vuốt đuôi:
- Bạn gái của cậu quả nhiên tuyệt vời nha, cô ấy mặc bộ nào trong tiệm này cũng hợp cả, đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp mà.
Hoàng cười cười, không để ý lắm tới mấy lời bốc phét trắng trợn này, nói:
- Tổng cộng hết bao nhiêu?
Ông chủ thoáng nghe tới tiền, thoáng cái liền tập trung, vô cùng nghiêm túc nói:
- Tổng cộng váy, áo khoác ngoài, đồ lót... mỗi thứ bốn bộ. Tôi mở hàng cho cậu, chỉ lấy ba trăm Kron thôi.
Phải biết chỗ này một tháng lãi một, hai ngàn đã coi như thành công rồi, hôm nay gặp khách sộp, có bao nhiều đồ xịn nhất đều lôi ra, nếu được lấy hết thì thực sự trúng to. Hoàng mở túi nhìn qua một chút, sau đó móc ra ba trăm Kron đưa cho ra. Ông chủ nhận tiền, mặt mày hớn hở, tiễn hai người ra tận cửa rồi mới chịu lưu luyến đi vào.
Tiện tay đưa tất cả đống quần áo cho Milenia cầm, tuy đã thay đổi ngoại hình như biểu hiện của cô ta vẫn làm hắn rất chán nản. Hai người đi sóng đôi bên nhau nhưng chả ai nói câu gì, đến tận lúc về nhà nữ Dược Sư mới ngập ngừng lên tiếng:
- Thiếu chủ, cám ơn ngài.
Hoàng nghe vậy, tâm tình khá hơn một chút, tiến lại xoa đầu Mil, khen ngợi:
- Trẻ ngoan dễ dạy.
Hơn một trăm thứ nguyên liệu đã được mang tới, chất đầy trong nhà, nhìn đống tạp nham này hắn cảm thấy chả biết bắt đầu từ đâu, đành nói với Milenia:
- Cô đi làm việc tiếp đi, chỗ này để tôi tự giải quyết.
Mil vâng lời đi ngay. Hoàng mất hơn hai tiếng đồng hồ để mang và phân loại đám nguyên liệu này. Sau khi ổn định tất cả, hắn mới mang bộ dụng cụ chế tạo thuốc ra, ngồi suy nghĩ về tiến trình làm ra “Mara rảnh rỗi”. Cái thứ chết toi này không những đòi hỏi nhiều mà trong quá trình pha chế phải tuân thủ đúng thứ tự, nếu làm sai coi như công cốc. Dù sao hệ thống cũng đã cho bảng biểu hết rồi, chỉ cần không lỡ tay là được. Dù sao lúc trước đã làm rồi, không đến nỗi bỡ ngỡ. Loay hoay cả tiếng đồng hồ, cuối cùng trên tay cũng có thành phẩm, một lọ dung dịch màu tím sậm, “Mara rảnh rỗi”
Hoàng tần ngần một hồi, cảm khái mười mấy ngàn bạc đã đi tong theo cái thứ chất lỏng bé tẹo này, mở nắp tu một hơi cạn sạch. Ngay lập tức, trong đầu hiện lên tiếng thông báo:
- Chúc mừng bạn đã lên cấp hai.
Mỗi lần lên cấp, hệ thống sẽ thưởng cho một điểm kĩ năng và vài điểm thuộc tính tăng sức mạnh tùy nhân vật. Hoàng xui xẻo chỉ có được điểm kĩ năng, bản thân vẫn y như cũ, tuy vậy số năng lượng đã tăng lên rất nhiều, đủ để dùng hai lần “Sia” liên tục.
- “Bây giờ nên tăng vào cái khỉ gì đây?”
Đại mục sư là mẫu nhân vật bảo vệ đứng ở tuyến sau, khả năng gây sát thương là rất ít. Hoàng mở bảng kĩ năng ra cả buổi vẫn không nghĩ được phương an tối ưu, hồi phục bây giờ tạm thời là đủ, giải độc hay hủy trạng thái cũng khá tốt nhưng chưa đủ, các phép kiểu cường hóa chỉ thực sự hiệu quả nếu có đồng minh tin cậy... Hắn tính toán nửa ngày, cuối cùng quyết đoán lựa chọn, một ô kĩ năng nữa liền sáng lên.
Bây giờ phải thử nghiệm một chút, Hoàng bày một cái bàn, gọi Mil ra rồi bảo:
- Cô biết vật tay không?
Milenia lắc đầu, hắn liền nắm lấy tay cô ta để lên bàn, giải thích sơ qua một chút rồi nói tiếp:
- Đơn giản là khi tôi ra hiệu thì cứ dùng sức để ấn xuống. Hiểu chứ?
Nữ Dược Sư bị nắm tay chặt cứng, ngượng ngùng gật đầu. Hoàng nói luôn:
- Được rồi, chuẩn bị... bắt đầu.
Hoàng dùng hết sức cố gắng đè tay Milenia xuống, nhưng cứ như một cái cọc bê tông đã đóng móng, nó chả mảy may di chuyển một tí tí, mồ hôi trên trán chảy xuống ròng ròng. Mil ngạc nhiên nhìn chủ nhân của mình gân cơ nổi đầy đầu, đang bặm môi cố sống cố chết dồn sức xuống, nghi ngờ đây lại là một trò mới, cô ta hơi đẩy nhẹ đã khiển tay hắn lệch ra rồi đập thẳng xuống bàn, nhẹ nhàng như không.
- Thiếu chủ...
Hắn ta hiện giờ đang đau muốn chết, cả thể xác lẫn tâm hồn. Đã biết người ở đây có nguyên lực vốn sẽ mạnh hơn nhiều, nhưng thua cả một cô gái thì đúng là hơi bị quá đáng. Hoàng xoa cánh tay đang muốn như rút gân, hỏi:
- Sao cô bảo nguyên lực không ảnh hưởng tới sức mạnh?
Mil nhìn Hoàng như một kẻ bệnh thần kinh, giải thích:
- Đó là sự thực thưa thiếu chủ, cấp độ tuy đúng là để xác định số lượng nguyên lực một ai đó nhưng đó là còn tùy theo họ chọn hướng đi nào, tăng tiến sức mạnh hay kiểm soát, khống chế. Tùy vào ngành nghề khác nhau mà sức mạnh cơ thể giãn cách, càng cao độ khác biệt càng lớn.
- Vậy, như cô thì tầm chiến sĩ cấp mấy?
Mil ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Khoảng cấp hai thưa thiếu chủ, nhưng đó chỉ tính về sức mạnh cơ thể đơn thuần, nếu thực sự phải đụng độ, tôi vẫn không đánh lại.
Hoàng hơi hơi hiểu ra vấn đề này, tùy mục đích mà nguyên lực được phát triển theo hướng nào, nó giống như rèn luyện thân thể cường tráng để ra trận hay học tập nâng cao kiến thức. Nhưng mà nó lại càng làm hắn chán nản, nếu như về sau có lấy vợ ở đây, coi như đừng hòng mà nói nặng câu nào, lơ mơ chắc vỡ mồm luôn. Hoàng với tay lấy một con dao gọt hoa quả, đưa cho Mil rồi nói:
- Nhờ cô thêm một việc nữa, cầm con dao này dùng hết sức đâm thẳng vào tôi.
Milenia nghe xong thì sững sờ, hơi lùi lại, Hoàng lập tức lên tiếng trấn an:
- Đừng lo, đây chỉ là một cuộc thử nghiệm thôi, cô cũng biết tôi có thể chữa lành vết thương trong nháy mắt mà.
Tuy vậy, nữ Dược Sư vẫn cứ lần chần không dám, hắn đành phải quát lên:
- Mil, làm đi, đó là lệnh.
Cuối cùng, Milenia đành phải nghe theo, cầm dao bằng cả hai tay, nhắm mắt lao thẳng tới. Hoàng đứng yên, bình tĩnh quan sát rồi nói thầm:
- “Kirie Elodon”
Một quầng sáng bạc bao phủ lấy toàn thân hắn, ngăn không cho mũi dao đi thêm một tấc nào y như đâm vào đá, Milenia bị phản chấn làm bật ra sau, trố mắt nhìn. Hoàng vui mừng, lựa chọn của mình đã chính xác.