Rời khỏi khu nhà đổ nát này, Hoàng men theo con đường mòn quay trở lại chỗ tổ chức thi của học viện. Do thời gian hắn rời đi cũng khá lâu, nên bây giờ hầu hết các thí sinh đã đến chỗ tập trung, trên sân lúc này chỉ còn lác đác vài nhân viên và học viên cũ đang làm nốt mấy giấy tờ gì đó. Hoàng nhìn quanh quất chẳng thấy ai đành phải kiếm một góc ngồi đợi, cơ bản là giờ này thí snh người ta còn đang cắm đầu làm bài thi, chẳng ai hơi đâu quan tâm tới hắn cả.
Hoàng buồn chán ngồi mốc meo ở đó rất lâu, tới mãi khi mặt trời bắt đầu ngả dần về hướng Tây thì mới có những tiếng chuông từ xa vọng lại, báo hiệu đã có những môn thi kết thúc. Không lâu sau đó từng lớp từng lớp thí sinh ùn ùn kéo nhau ra tràn ngập quảng trường, họ vừa đi vừa bàn luận rất sôi nổi, không khí chẳng khác gì những kỳ thi Đại học ở Trái đất.
Có tốp đầu thi xong, rất nhanh những môn còn lại cũng liên tiếp rung chuông báo hiệu. Số lượng thí sinh tràn ra càng lúc càng nhiều, khiến Hoàng cũng tò mò mà chui ra hóng hớt. Hắn để ý rằng trong số hằng hà sa số thí sinh đổ ra ngoài, luôn có vài người tụt lại phía sau và được nhân viên hoặc giáo sư của học viên dặn dò gì đó rất kỹ. Hoàng lại gần dò hỏi thì mới biết đây là những cá nhân đã có biểu hiện đặc biệt xuất sắc, đạt đủ tư cách để tiến vào học viên và sẽ là trọng điểm đào tạo của từng khoa trong tương lai.
Hoàng nhóng cổ nhòm kỹ thì thấy mấy người này có đủ tầng lớp từ quý tộc, dân thành thị đến cả nông dân nghèo, xem ra chế độ đãi ngộ nhân tài ở học viện Ilumina này là thực tế, không có phân biệt gì cả. Nhưng cảnh tượng này vô tình lại làm càng làm cho Hoàng hi vọng vào Milenia hơn nữa, không biết cô bé khờ khạo này có biết cách tạo ấn tượng để lọt vào mắt xanh của mấy giáo sư học viện hay không?
Hoàng không phải chờ lâu, chỉ tầm hơn hai mươi phút sau đó thì đã có thêm một tiếng chuông nữa vang lên và lần này đúng là của khoa Dược sư. Sở dĩ Hoàng có thể phân biệt được vì số thí sinh này đều mặc áo choàng dài, trên người nồng nặc mùi hương liệu, tay của ai cũng lấm tấm bột thuốc đủ màu. Không như những thí sinh khác ra là bàn tán rôm rả, nhóm này chỉ lặng lẽ bước đi, lác đác có vài người đứng lại hỏi han vài câu. Nói Dược sư ít giao tiếp có vẻ là đúng, ít nhất là nhìn những thí sinh này cũng có thể thấy được.
Tuy vậy Hoàng vẫn không thấy bóng dáng của Milenia đâu, hắn sốt ruột đi tới đi lui ngỏng cổ một hồi thì bắt đầu mất kiên nhẫn. Hoàng đang tính tự mình đi vào thì bỗng nghe được hai người bên cạnh nói chuyện với nhau, có vẻ như là một thí sinh tham gia thi Dược sư và bạn của anh ta:
- Thế nào, thi tốt chứ?
- Không tốt lắm, khoa Dược sư kỳ này giảm số lượng hơn mấy năm trước nên đề ra khó hơn, tôi cũng không chắc mình làm hoàn hảo.
- Đề khó lắm sao, tôi tưởng cũng chỉ là lý thuyết tập trung và vài mục thực hành nhỏ thôi chứ?
- Về cơ bản thì phần lý thuyết vẫn vậy, nhưng phần thực hành thì lần này học viện bắt mọi người phải dùng nguyên liệu cho sẵn chế ra một loại thuốc tùy chọn, cái này nhiều người trượt lắm.
- Ồ thế à, đúng là chả trách mà có nhiều người nhìn mất hồn như vậy. Nhưng tôi tưởng chế thuốc vốn phải là Dược sư hợp cách cấp bốn trở lên mới làm được cơ mà?
- À thực ra thì học viên cũng không bắt phải hoàn hảo, chỉ cần thí sinh có thể nắm vững quy tắc và làm ra thành phẩm là được, chất lượng tốt xấu không quan trọng. Nhưng mà cậu cũng biết đấy, mấy cái này chưa được chỉ dẫn thì sao mà làm được, phỏng theo lý thuyết cũng khó lắm, tôi cũng chỉ miễn cưỡng làm bừa mà thôi.
Hoàng nghe hai người này nói vậy thì cũng không hiểu hết, nhưng hắn nghe giọng điệu thì cũng biết là lần này thi khó hơn, vì vậy rất lo lắng cho Milenia. Thí sinh thi Dược sư kia sau khi chán nản trả lời bạn thì cũng lấy lại một chút tinh thần rồi nói:
- Nhưng dù sao tôi tốt xấu gì cũng làm được ra thành phẩm, có tới hơn phân nửa số người tham dự còn không biết quy trình thực tế, thậm chí xảy ra mấy vụ tai nạn nữa kìa.
- Nói vậy thì cậu vẫn còn cơ hội đậu hả?
- Cũng còn tùy xem học viện sẽ lấy bao nhiêu suất, nhưng năm nay xuất hiện một nhóm thiên tài kinh khủng lắm, mấy người này chắc là sẽ được tuyển thẳng. À vừa nói xong, họ ra rồi kìa.
Hoàng theo lời của thí sinh này nhìn về phía dự thi Dược sư thì quả nhiên thấy một đám người lố nhố đi ra, bao xung quanh họ là rất nhiều giáo sư đang không ngừng nhắc nhở gì đó, hắn nhận ra ngay Milenia cũng có mặt bên trong. Hoàng thấy vậy thì thở phào một hơi, bước nhanh tới muốn chúc mừng thì bị vài học viên gần đó ngăn lại và hỏi bằng một giọng rất xẵng:
- Anh tìm ai?
Do đang trong tâm trạng vui mừng nên Hoàng không để ý mấy người này, hắn vừa chỉ tay vào trong vừa hối hả nói:
- Em… em tôi trong kia.
Hoàng vẫy tay và gọi loạn lên ra hiệu cho Milenia, cô ta thấy vậy nhưng do đang bị mấy vị giáo sư quanh đó dặn dò nên không dám dứt ra, chỉ nháy mắt đáp lại Hoàng. Các học viên cũ thấy người này đúng là có quen biết với thí sinh thì cũng không làm khó nữa, chỉ dặn hắn là chịu khó đứng chờ một lúc.
Vì thế Hoàng đành buồn bực chống cằm đứng đó, hơn hai mươi phút sau Mileania mới thoát khỏi số giáo sư kia, cô ta rất lễ phép cúi chào từng người một rồi mới bước tới chỗ anh trai. Còn chưa kịp nói gì thì Hoàng đã lập tức nhảy vào miệng:
- Sao, thi tốt chứ hả, đứng đầu chứ?
Trái ngược với sự hào hứng của Hoàng, Milenia trả lời rất hời hợt:
- Em nghĩ là mình làm tốt, các giáo sư trông thi cũng có lời khen.
- Phải thế chứ, tôi nhìn bọn họ bu quanh cô như vậy là hiểu rồi. Được rồi về thôi.
Hoàng vừa nói vừa kéo Milenia lại gần mình rồi xoa đầu cô ta cực kỳ thoải mái, bất chấp mấy chục cặp mắt xung quanh nhìn hắn chòng chọc. Nữ dược sư hơi xấu hổ nhưng cũng không có ý kiến gì, để mặc cho Hoàng kéo đi. Cả hai theo đường cũ quay ra rồi gọi xe trở về nhà, vừa về đến nơi thì đã có rất nhiều hàng xóm xung quanh kéo ra hỏi thăm. Lần này Hoàng cao hứng bốc phét tới bến, thiếu điều mô tả học viện sẽ đem xe kéo mấy chục ngựa tới rước em gái mình đi, chỉ khổ cho Milenia đứng kế bên xấu hổ chẳng biết giấu mặt vào đâu cho hết.
Một kỳ thì tuyển của học viện Ilumina thường kéo dài vài ngày để thuận tiện cho thí sinh, đối với những ai đã hoàn thành thì chỉ cần ngồi chờ, kết quả sẽ được gửi tới tận nhà. Trong thời gian này thì Hoàng rất cấp tốc chuẩn bị đồ đạc cho Milenia, cũng như dặn dò cô ta các quy tắc tối thiểu khi sống một mình.
Tuy học viện không bắt buộc chuyện học viên phải ở nội trú, nhưng đối với những thí sinh có tiềm năng thì hầu hết sẽ chọn ở lại để hưởng các quyền lợi đặc thù. Do đó Hoàng nhất quyết bắt Milenia phải vào nội trú, khi cô ta tỏ ý không chịu thì hắn chỉ buôn gọn lỏn một câu:
- Vào đó mà học cách quan hệ với mọi người, cấm cãi.
Hoàng rất lo lắng cho Milenia vào trong học viện lạ nước lạ cái sẽ bị bắt nạt, nên một hai bắt cô ta thể hiện cho các giáo sư tại đó để ý giùm, hắn cảm thấy mình rất giống phụ huynh lo cho con cái xa nhà thì đúng hơn. Về phần Hoàng thì hắn cũng dự tính cũng thử đến cái khoa Khoáng thạch học kia xem thế nào, nếu tình hình ổn thỏa thì sẽ kiếm đường ở lại, không phải là Hoàng hứng thú học hành gì mà mục đích chỉ muốn bòn rút tài nguyên miễn phí của học viện mà thôi.
Một tuần sau đó là thời gian chờ đợi kết quả, trong thời gian này các thí sinh đều tập trung cả xung quanh học việc cho đỡ sốt ruột. Trong khi đó Milenia bị kéo đi mua sắm liên tục, coi như là do Hoàng vung tiền mua hết những thứ gì thấy cần thiết, thiếu điều muốn vác cả cái xe tải đi theo mới đủ chỗ chứa. Vài ngày sau đó cuối cùng thì tờ giấy báo cũng được gửi về, cả hai người đều đậu và được mời tới dự lễ khai giảng của thư viện. Hoàng thậm chí còn chả được thèm đọc tờ giấy báo của mình, hắn nói với Milenia:
- Tốt rồi, coi như là bước đầu tiên đã thành công. Vấn đề cần làm tiếp theo là…
Hoàng vừa nói vừa nhìn Milenia, hắn nhận ra điều gì đó rồi đột nhiên nhìn chằm chặp khiến cô ta xấu hổ cúi đầu đỏ ửng cả mặt. Sau khi quan sát chán chê, Hoàng lại tiếp tục thổ ra một câu không đầu không đuôi khác:
- Mil này, cô biết tự mình trang điểm chứ hả?
Từ lúc cả hai sống chung, Hoàng có để ý vấn đề này khá kỹ và thấy Milenia thường không để ý vẻ ngoài lắm. Thậm chí những lần đi ra ngoài cũng là hắn phải chải chuốt lại dùm một chút, có lẽ sau khi bị hủy dung thì cô ta cũng không quan tâm lắm đến việc người ta nhìn mình thế nào. Quả nhiên, Milenia trả lời:
- Dạ không, em không để ý mấy thứ lặt vặt đó.
Dù sao Milenia cũng vẫn là một cô gái trẻ, lại rất có nhan sắc nữa, nếu không biết tận dụng thì quá phí. Vì thế Hoàng nói:
- Từ giờ chịu khó chăm sóc bản thân đi, làm gì thì làm cũng phải tươm tất đẹp đẽ chứ.
Sợ Milenia lại tiếp tục ý kiến ý cò, Hoàng liền tương thêm luôn một câu:
- Với lại tôi thích cô trang điểm hơn, trông đẹp lắm.
Hoàng buồn chán ngồi mốc meo ở đó rất lâu, tới mãi khi mặt trời bắt đầu ngả dần về hướng Tây thì mới có những tiếng chuông từ xa vọng lại, báo hiệu đã có những môn thi kết thúc. Không lâu sau đó từng lớp từng lớp thí sinh ùn ùn kéo nhau ra tràn ngập quảng trường, họ vừa đi vừa bàn luận rất sôi nổi, không khí chẳng khác gì những kỳ thi Đại học ở Trái đất.
Có tốp đầu thi xong, rất nhanh những môn còn lại cũng liên tiếp rung chuông báo hiệu. Số lượng thí sinh tràn ra càng lúc càng nhiều, khiến Hoàng cũng tò mò mà chui ra hóng hớt. Hắn để ý rằng trong số hằng hà sa số thí sinh đổ ra ngoài, luôn có vài người tụt lại phía sau và được nhân viên hoặc giáo sư của học viên dặn dò gì đó rất kỹ. Hoàng lại gần dò hỏi thì mới biết đây là những cá nhân đã có biểu hiện đặc biệt xuất sắc, đạt đủ tư cách để tiến vào học viên và sẽ là trọng điểm đào tạo của từng khoa trong tương lai.
Hoàng nhóng cổ nhòm kỹ thì thấy mấy người này có đủ tầng lớp từ quý tộc, dân thành thị đến cả nông dân nghèo, xem ra chế độ đãi ngộ nhân tài ở học viện Ilumina này là thực tế, không có phân biệt gì cả. Nhưng cảnh tượng này vô tình lại làm càng làm cho Hoàng hi vọng vào Milenia hơn nữa, không biết cô bé khờ khạo này có biết cách tạo ấn tượng để lọt vào mắt xanh của mấy giáo sư học viện hay không?
Hoàng không phải chờ lâu, chỉ tầm hơn hai mươi phút sau đó thì đã có thêm một tiếng chuông nữa vang lên và lần này đúng là của khoa Dược sư. Sở dĩ Hoàng có thể phân biệt được vì số thí sinh này đều mặc áo choàng dài, trên người nồng nặc mùi hương liệu, tay của ai cũng lấm tấm bột thuốc đủ màu. Không như những thí sinh khác ra là bàn tán rôm rả, nhóm này chỉ lặng lẽ bước đi, lác đác có vài người đứng lại hỏi han vài câu. Nói Dược sư ít giao tiếp có vẻ là đúng, ít nhất là nhìn những thí sinh này cũng có thể thấy được.
Tuy vậy Hoàng vẫn không thấy bóng dáng của Milenia đâu, hắn sốt ruột đi tới đi lui ngỏng cổ một hồi thì bắt đầu mất kiên nhẫn. Hoàng đang tính tự mình đi vào thì bỗng nghe được hai người bên cạnh nói chuyện với nhau, có vẻ như là một thí sinh tham gia thi Dược sư và bạn của anh ta:
- Thế nào, thi tốt chứ?
- Không tốt lắm, khoa Dược sư kỳ này giảm số lượng hơn mấy năm trước nên đề ra khó hơn, tôi cũng không chắc mình làm hoàn hảo.
- Đề khó lắm sao, tôi tưởng cũng chỉ là lý thuyết tập trung và vài mục thực hành nhỏ thôi chứ?
- Về cơ bản thì phần lý thuyết vẫn vậy, nhưng phần thực hành thì lần này học viện bắt mọi người phải dùng nguyên liệu cho sẵn chế ra một loại thuốc tùy chọn, cái này nhiều người trượt lắm.
- Ồ thế à, đúng là chả trách mà có nhiều người nhìn mất hồn như vậy. Nhưng tôi tưởng chế thuốc vốn phải là Dược sư hợp cách cấp bốn trở lên mới làm được cơ mà?
- À thực ra thì học viên cũng không bắt phải hoàn hảo, chỉ cần thí sinh có thể nắm vững quy tắc và làm ra thành phẩm là được, chất lượng tốt xấu không quan trọng. Nhưng mà cậu cũng biết đấy, mấy cái này chưa được chỉ dẫn thì sao mà làm được, phỏng theo lý thuyết cũng khó lắm, tôi cũng chỉ miễn cưỡng làm bừa mà thôi.
Hoàng nghe hai người này nói vậy thì cũng không hiểu hết, nhưng hắn nghe giọng điệu thì cũng biết là lần này thi khó hơn, vì vậy rất lo lắng cho Milenia. Thí sinh thi Dược sư kia sau khi chán nản trả lời bạn thì cũng lấy lại một chút tinh thần rồi nói:
- Nhưng dù sao tôi tốt xấu gì cũng làm được ra thành phẩm, có tới hơn phân nửa số người tham dự còn không biết quy trình thực tế, thậm chí xảy ra mấy vụ tai nạn nữa kìa.
- Nói vậy thì cậu vẫn còn cơ hội đậu hả?
- Cũng còn tùy xem học viện sẽ lấy bao nhiêu suất, nhưng năm nay xuất hiện một nhóm thiên tài kinh khủng lắm, mấy người này chắc là sẽ được tuyển thẳng. À vừa nói xong, họ ra rồi kìa.
Hoàng theo lời của thí sinh này nhìn về phía dự thi Dược sư thì quả nhiên thấy một đám người lố nhố đi ra, bao xung quanh họ là rất nhiều giáo sư đang không ngừng nhắc nhở gì đó, hắn nhận ra ngay Milenia cũng có mặt bên trong. Hoàng thấy vậy thì thở phào một hơi, bước nhanh tới muốn chúc mừng thì bị vài học viên gần đó ngăn lại và hỏi bằng một giọng rất xẵng:
- Anh tìm ai?
Do đang trong tâm trạng vui mừng nên Hoàng không để ý mấy người này, hắn vừa chỉ tay vào trong vừa hối hả nói:
- Em… em tôi trong kia.
Hoàng vẫy tay và gọi loạn lên ra hiệu cho Milenia, cô ta thấy vậy nhưng do đang bị mấy vị giáo sư quanh đó dặn dò nên không dám dứt ra, chỉ nháy mắt đáp lại Hoàng. Các học viên cũ thấy người này đúng là có quen biết với thí sinh thì cũng không làm khó nữa, chỉ dặn hắn là chịu khó đứng chờ một lúc.
Vì thế Hoàng đành buồn bực chống cằm đứng đó, hơn hai mươi phút sau Mileania mới thoát khỏi số giáo sư kia, cô ta rất lễ phép cúi chào từng người một rồi mới bước tới chỗ anh trai. Còn chưa kịp nói gì thì Hoàng đã lập tức nhảy vào miệng:
- Sao, thi tốt chứ hả, đứng đầu chứ?
Trái ngược với sự hào hứng của Hoàng, Milenia trả lời rất hời hợt:
- Em nghĩ là mình làm tốt, các giáo sư trông thi cũng có lời khen.
- Phải thế chứ, tôi nhìn bọn họ bu quanh cô như vậy là hiểu rồi. Được rồi về thôi.
Hoàng vừa nói vừa kéo Milenia lại gần mình rồi xoa đầu cô ta cực kỳ thoải mái, bất chấp mấy chục cặp mắt xung quanh nhìn hắn chòng chọc. Nữ dược sư hơi xấu hổ nhưng cũng không có ý kiến gì, để mặc cho Hoàng kéo đi. Cả hai theo đường cũ quay ra rồi gọi xe trở về nhà, vừa về đến nơi thì đã có rất nhiều hàng xóm xung quanh kéo ra hỏi thăm. Lần này Hoàng cao hứng bốc phét tới bến, thiếu điều mô tả học viện sẽ đem xe kéo mấy chục ngựa tới rước em gái mình đi, chỉ khổ cho Milenia đứng kế bên xấu hổ chẳng biết giấu mặt vào đâu cho hết.
Một kỳ thì tuyển của học viện Ilumina thường kéo dài vài ngày để thuận tiện cho thí sinh, đối với những ai đã hoàn thành thì chỉ cần ngồi chờ, kết quả sẽ được gửi tới tận nhà. Trong thời gian này thì Hoàng rất cấp tốc chuẩn bị đồ đạc cho Milenia, cũng như dặn dò cô ta các quy tắc tối thiểu khi sống một mình.
Tuy học viện không bắt buộc chuyện học viên phải ở nội trú, nhưng đối với những thí sinh có tiềm năng thì hầu hết sẽ chọn ở lại để hưởng các quyền lợi đặc thù. Do đó Hoàng nhất quyết bắt Milenia phải vào nội trú, khi cô ta tỏ ý không chịu thì hắn chỉ buôn gọn lỏn một câu:
- Vào đó mà học cách quan hệ với mọi người, cấm cãi.
Hoàng rất lo lắng cho Milenia vào trong học viện lạ nước lạ cái sẽ bị bắt nạt, nên một hai bắt cô ta thể hiện cho các giáo sư tại đó để ý giùm, hắn cảm thấy mình rất giống phụ huynh lo cho con cái xa nhà thì đúng hơn. Về phần Hoàng thì hắn cũng dự tính cũng thử đến cái khoa Khoáng thạch học kia xem thế nào, nếu tình hình ổn thỏa thì sẽ kiếm đường ở lại, không phải là Hoàng hứng thú học hành gì mà mục đích chỉ muốn bòn rút tài nguyên miễn phí của học viện mà thôi.
Một tuần sau đó là thời gian chờ đợi kết quả, trong thời gian này các thí sinh đều tập trung cả xung quanh học việc cho đỡ sốt ruột. Trong khi đó Milenia bị kéo đi mua sắm liên tục, coi như là do Hoàng vung tiền mua hết những thứ gì thấy cần thiết, thiếu điều muốn vác cả cái xe tải đi theo mới đủ chỗ chứa. Vài ngày sau đó cuối cùng thì tờ giấy báo cũng được gửi về, cả hai người đều đậu và được mời tới dự lễ khai giảng của thư viện. Hoàng thậm chí còn chả được thèm đọc tờ giấy báo của mình, hắn nói với Milenia:
- Tốt rồi, coi như là bước đầu tiên đã thành công. Vấn đề cần làm tiếp theo là…
Hoàng vừa nói vừa nhìn Milenia, hắn nhận ra điều gì đó rồi đột nhiên nhìn chằm chặp khiến cô ta xấu hổ cúi đầu đỏ ửng cả mặt. Sau khi quan sát chán chê, Hoàng lại tiếp tục thổ ra một câu không đầu không đuôi khác:
- Mil này, cô biết tự mình trang điểm chứ hả?
Từ lúc cả hai sống chung, Hoàng có để ý vấn đề này khá kỹ và thấy Milenia thường không để ý vẻ ngoài lắm. Thậm chí những lần đi ra ngoài cũng là hắn phải chải chuốt lại dùm một chút, có lẽ sau khi bị hủy dung thì cô ta cũng không quan tâm lắm đến việc người ta nhìn mình thế nào. Quả nhiên, Milenia trả lời:
- Dạ không, em không để ý mấy thứ lặt vặt đó.
Dù sao Milenia cũng vẫn là một cô gái trẻ, lại rất có nhan sắc nữa, nếu không biết tận dụng thì quá phí. Vì thế Hoàng nói:
- Từ giờ chịu khó chăm sóc bản thân đi, làm gì thì làm cũng phải tươm tất đẹp đẽ chứ.
Sợ Milenia lại tiếp tục ý kiến ý cò, Hoàng liền tương thêm luôn một câu:
- Với lại tôi thích cô trang điểm hơn, trông đẹp lắm.