Cảm thấy gió táp ào ào qua mặt, cơ thể đang chúi đầu xuống đất với vận tốc tên lửa, Hoàng sợ đến muốn té đái ra quần. Hắn vùng vẫy liên tục muốn lao ra nhưng phần hông đã bị cột chặt cứng vào ghế, chân tay bị vướng víu không thể móc ra thứ đồ chơi gì được. Thành ra đành phải trơ mắt ra mà nhìn, mồm liên tục cầu trời khấn phật phù hộ tai qua nạn khỏi.
Rất may cho Hoàng là Odal còn chưa muốn tự tử, anh ta nhẹ nhàng kéo cương con Phi long khiến nó nghiêng sang một bên rồi lượn một vòng dài, sau đó từ từ bay lên không như bình thường. Odal làm thêm vài động tác nữa cho cân bằng, sau đó quay sang Hoàng mặt đã trắng tái không còn hột máu nào, nói:
- Đừng lo, cưỡi Phi long an toàn lắm, chúng phương tiện di chuyển tốt nhất của học viện chúng ta đó.
Hoàng vẫn hơi run run nên chỉ có thể gật đầu trả lời, mắt vẫn láo liên quan sát, sau khi xác định chắc chắn mình sẽ không đột ngột ngã gãy cổ nữa mới yên tâm, cẩn thận cất mấy quả bom giả kim vào trong túi đồ trở lại. Di chuyển kiểu này đúng là cảm giác mạnh vãi hàng, vài lần thế nữa chắc vỡ tim mà chết.
Trái với lần lao đầu xuống đất như muốn tự sát, con Phi long lúc này đang bay rất thoải mái trên không, Hoàng ở phía sau cực kỳ thoải mái không hề bị lắc lư gì, cứ y như đang ngồi xe hơi hạng sang vậy, tuy vậy hắn cũng không thấy vui vẻ gì vì bản thân vốn sợ độ cao.
Lúc này con Phi long đã ở độ cao mấy chục mét so với mặt đất, Hoàng thấy rõ ràng quảng trường lúc nãy nằm ở bên dưới đang có rất nhiều nhân viên đi lại thu dọn, xung quanh là các bãi đáp cho Phi long giống như khu đất lúc nãy. Hắn cũng thấy lờ mờ vài tòa tháp cao vút cách mình rất xa, đoán chừng chỗ đó mới là học viện Ilumina.
Odal vỗ nhẹ lên cổ con Phi long chỉnh cho nó bay đúng đường, số Phi long này thường được dùng để đi lại trong phạm vi học viên nên rất quen thuộc, tự động lái một vòng rồi nhắm thẳng hướng các tòa tháp kia rồi vỗ cánh nhanh hơn. Odal nhìn sang thấy Hoàng bồn chồn ngúng nguẩy loạn lên thì buồn cười lắm, không nhịn được hỏi:
- Sao thế, cậu chưa từng đi Phi long lần nào hả?
Hoàng thực ra lúc này đã sợ đến mức run bần bật vì đang ở trên cao, lại phải buộc mình vào con thằn lằn có sở thích muốn tự sát này, thành ra hắn chỉ dám khẽ lắc lắc đầu miễn cưỡng trả lởi, khuôn mặt méo mó khổ sở như đang phải nín tiểu lâu ngày vậy.
Odal thấy Hoàng như vậy cũng không châm chọc thêm, dù sao học viện Ilumina có rất nhiều dân thường từ tầng lớp kém nhất đi vào, với tiêu chí kiến thức bình đẳng cho tất cả những ai có khả năng. Odal trước đây cũng từng là một người như vậy, nên anh ta cực kỳ sùng bái học viện, thành ra khi gặp một tên học viên mới “nhà quê” như Hoàng thì bất chợt nổi lên cảm giác thân thiết. Odal quay lên trên, xoa đầu con Phi long rồi nói:
- Còn một đoạn đường khá dài nữa mới tới học viện, cậu có muốn nghe lai lịch của lũ Phi long này cho đỡ buồn không?
Hoàng lúc này hoàn toàn không muốn nói chuyện, hắn giờ chỉ quan tâm làm sao đến học viện Ilumina càng nhanh càng tốt để thoát khỏi cái thứ chết tiệt này, thế nên khi Odal hỏi vậy thì ngay lập tức gật đầu lia lịa để khỏi phải trả lời thêm gì cả. Odal thấy thế thì hơi chỉnh lại tư thế ngồi, trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu kể:
Hóa ra Phi long thực ra không phải là rồng mà chỉ là một chi họ cấp thấp của rồng, nói theo ngôn ngữ của Hoàng thì chỉ là mấy con thằn lằn to xác có cánh biết bay mà thôi. Nhưng chúng lại là một trong những loài dã thú hiếm hoi ở đại lục này có thể thuần dưỡng bởi con người, cũng như có thể sinh sản trong môi trường nuôi nhốt khá dễ dàng.
Phi long bình thường sống trên các vùng cao nguyên hẻo lánh hoặc núi đá hiểm trở, kiếm ăn bằng cách từ trên cao vồ xuống tóm lấy con mồi, do đó loài này bay lượn cực giỏi. Một điểm nữa là Phi long vô cùng dai sức, chỉ cần cung cấp đủ thức ăn, một con Phi long trưởng thành có thể ở trên không cả tuần lễ không cần đáp đất. Mọi hoạt động từ ăn, ngủ, tiêu hóa tới bài tiết nó đều có thể làm trên không, do đó Phi long giống như một cái máy bay dân dụng cỡ nhỏ vậy.
Không chỉ được sử dụng trong phạm vi chuyên chở, Phi long còn có thể dùng như những vật cưỡi cho binh lính. Bản tính hung tợn, kích thước vừa tầm, độ trâu bò và tầm hoạt động siêu rộng làm cho chúng nguy hiểm chết người trên chiến trường. Các đơn vị Phi long luôn là nỗi ác mộng đối với bất kỳ đội quân nào, khi chúng có thể thoắt ẩn thoắt hiện và đột kích bất ngờ mà rất khó để đề phòng,
Do đó Thuần hóa Phi long hoang dã là thứ rất phổ biến trên đại lục, nhưng không phải ai muốn cũng có thể làm được. Đầu tiên là do điều kiện sống của Phi long rất khắc nghiệt, chỉ riêng việc tìm ra được chúng cũng đã rất khó khăn. Thứ hai Phi Long là loài thú sống theo bầy rất đoàn kết, chạm vào bất cứ con nào cũng khiến cả đàn nổi điên lên, chúng sẽ đuổi theo kẻ gây hấn tới chết. Những đàn Phi long lớn thậm chí còn sản sinh ra vài con biến dị đạt cấp cực cao, cỡ pháp sư cấp sáu, cấp bảy mà gặp phải lũ này cũng chỉ có nước co cẳng mà chạy thoát thân. Chính vì vậy mà việc bắt giữ một con Phi long là rất khổ cực, không có tài lực và nhân lực cỡ một gia tộc thì đừng mơ mà làm.
Có hai cách để thuần hóa Phi long, một là bắt ở hoang dã về rồi bắt đầu dạy dỗ, hoặc tự mình nuôi một con từ bé để nó quen thuộc với người. Nhưng do số lượng Thuần thú sư ở đế quốc Ramas quá ít ỏi, chưa kể trình độ cũng không cao, nên lực lượng Phi long của họ rất hạn chế. Một điểm nữa là nếu sinh ra trong môi trường nuôi nhốt, các con Phi long đời sau sẽ dần dần mất đi bản năng trong tự nhiên. Lấy ví dụ như số Phi long trong học viện Ilumina này, chúng đều không thể tự mình cất cánh như bình thường, mà phải lên chỗ cao xong lấy đà nhảy xuống mới được, đó cũng là lý do giải thích cho màn hút chết lúc nãy của Hoàng.
Trên đại lục này, chỉ duy nhất có cộng hòa Elen là sử dụng được Phi long hoàn hảo, các Thuần thú sư của họ vừa biết cách nuôi dưỡng số Phi long nuôi nhốt, mà còn giúp chúng giữ được bản tính hung dữ không khác gì lúc còn ở trong tự nhiên. Đội quân Phi Long của họ vì thế luôn là một lực lượng cực kỳ khủng khiếp, nỗi kinh hoàng cho bất cứ quốc gia nào trên đại lục.
Hoàng ngồi nghe Odal kể xong thì cũng đỡ sợ hơn đôi chút, chỉnh lại tư thế ngồi một chút cho đỡ mỏi rồi hỏi:
- Nói vậy thì anh cũng là Thuần thú sư của học viên sao?
Odal nghe Hoàng hỏi thế thì hơi gãi đầu đáp:
- Thực ra không phải, chẳng qua tôi yêu thích Phi long từ nhỏ, nên xin đến đây xin theo học vài mánh để thỏa trí tò mò thôi.
Trên thực tế không phải cứ là Thuần thú sư mới có thể điều khiển được Phi long, nếu là lớp đời sau đã quen hơi con người thì cưỡi chúng dễ như cưỡi ngựa vậy, học vài lần là biết. Phi long dùng để chuyên chở học viện Ilumina đều rất thuần, tuy mất đi bản tính hoang dã nhưng lại nghe lời hơn nhiều. Những người như Odal có thể coi là tài xế chuyên điều khiển Phi long, làm vì tò mò hoặc được nhận lương đàng hoàng.
Hai người nói chuyện một lúc nữa thì con Phi long đột ngột há miệng kêu lên vài tiếng rất lớn, Odal ngẩng đâu lên nhìn rồi quay lại nói với Hoàng:
- Gần đến nơi rồi đó, học viện Ilumina của chúng ta ngay trước mặt kia kia.
Hoàng theo hướng tay Odal chỉ cố gắng ngóc đầu ra ngoài quan sát, đập vào mắt hắn là một tòa kiến trúc hùng vĩ nằm giữa những tầng mây lơ lửng như kẹo sữa. Học viện Ilumina vốn từ đầu được xây dựa lưng vào núi và sông, càng về sau càng phát triển rộng ra nên kích thức của nó bây giờ là cực kỳ khổng lồ.
Khi con Phi long bay lại gần, Hoàng mới nhận ra rằng cái mà mình vừa thấy lúc nãy chỉ là một tòa tháp độc lập mà thôi, xung quanh nó là hàng chục công trình khác tương tự. Chúng tựa như các ốc đảo lơ lửng giữa trời, tâm điểm ở chính là một tòa đại điện hùng vĩ với các tấm bảng ma thuật phản chiếu ánh sáng soi sáng toàn bộ các ốc đảo xung quanh. Toàn bộ quần thể kiến trúc này được kết nối với nhau bởi hàng trăm cây cầu treo lớn nhỏ chằng chịt, hệt như một cái mạng nhện khổng lồ vậy.
Hoàng nhìn những ốc đảo trước mặt đến xuất thần, tuy chúng lơ lửng trên không nhưng tất cả đều có hệ thống nhà cửa và người sinh sống không khác gì dưới đất. Cây cối mọc trên các ốc đảo này cũng cực kỳ đa dạng, đủ các loại kỳ dị mà Hoàng không thể nhận ra nổi, thậm chí một vài ốc đảo còn tạo ra được các thác nước nhân tạo trông y như thật, những vườn ươm trồng đủ màu sắc, thảm cây cối dày đặc như rừng rậm… thật khó tưởng tượng được là chúng đang bay lơ lửng giữa trời.
Khi đến gần học viện, Hoàng thấy rất đủ loại sinh vật di chuyển ngược hướng với mình, chiếm đa số vẫn là Phi long, nhưng vẫn có vài người cưỡi mấy con thú cực kỳ dị hình. Ví dụ như trước mặt hắn là loài gì đó giống hệt bọ hung với hai cái sừng tổ bố, to gần bằng một cái xe buýt đang chở sáu bảy người trên lưng, chỗ khác lại là mấy con Gaokon được lắp cánh đang quẫy đạp mấy cái chân ngắn ngủn của nó một cách đầy trào phúng, cũng có vài người tự mình bay luôn chứ không cần phương tiện.
Ở dưới các ốc đảo cũng tương tự như vậy, tuy hầu hết mọi người đều đi bộ nhưng thi thoảng vẫn có vài thứ xe cộ hoặc thú cưỡi lạc loài ra ngoài, nhưng do ở xa quá nên Hoàng không nhìn rõ được. Hệ thống giao thông ở đây cực kỳ nhộn nhịp, từ các học viên đi cùng nhau, giáo viên đang giảng dạy hay nhân viên chuyển hàng vào trong… tất cả đều theo nhịp độ vô cùng hối hả.
Odal thấy Hoàng nhìn qua nhìn lại như một bò lạc từ quê mới lên thì cười nói:
- Tuyệt vời lắm đúng không, đó là học viện Ilumia của chúng ta đó, cậu sẽ sớm quen với nó thôi.
Hoàng tất nhiên là thấy hứng thú với những thứ trước mặt, nhưng đó hoàn toàn chỉ là kiểu hiếu kỳ thuần túy của khách du lịch, chứ hoàn toàn không có ý định muốn gắn bó gì với nơi này cả, nhưng hắn không muốn làm nổi nên rất cuồng nhiệt gật đầu liên tục.
Con Phi long bay thêm vài vòng nữa rồi hạ cánh xuống một bãi đáp gần đó, Odal nhanh chóng bước xuống buộc nó lại và xác nhận với những nhân viên trực ca. Hoàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn duỗi người một lúc cho đỡ mỏi, đang không biết đi đâu thì Odal lại gần nói:
- Cậu đã ở học viện Ilumina rồi, nếu muốn tìm khoa nào cứ việc hỏi mấy nhân viên có đeo thẻ ấy, mọi người ở đây thân thiện lắm, họ sẽ tận tình chỉ cho.
Odal nói xong thì vội vàng chạy vào trong, hình như anh ta phải chịu trách nhiệm vì đáp Phi long nhầm chỗ, tuy mặt nhăn như bị vì phải nghe khiển trách nhưng Odal vẫn kịp quay sang vẫy tay chào Hoàng.
- “Đúng là một chàng trai lạc quan”.
Hoàng khá có thiện cảm với Odal, thế nên hắn rất vui vẻ nở nụ cười đáp lại, sau đó bước ra khỏi bãi đáp Phi long lò dò tìm đường. Hòn đảo làm bãi đáp Phi long nằm rất gần với khu đại điện lúc nãy, chỉ cần đi qua một cái cầu treo là đến nơi, khi đến gần thì hắn nhận ra đại điện này mới chính là khu chủ đạo học viện Ilumina, các ốc đảo xung quanh là vệ tinh liên kết phục vụ nó mà thôi.
Rất may cho Hoàng là Odal còn chưa muốn tự tử, anh ta nhẹ nhàng kéo cương con Phi long khiến nó nghiêng sang một bên rồi lượn một vòng dài, sau đó từ từ bay lên không như bình thường. Odal làm thêm vài động tác nữa cho cân bằng, sau đó quay sang Hoàng mặt đã trắng tái không còn hột máu nào, nói:
- Đừng lo, cưỡi Phi long an toàn lắm, chúng phương tiện di chuyển tốt nhất của học viện chúng ta đó.
Hoàng vẫn hơi run run nên chỉ có thể gật đầu trả lời, mắt vẫn láo liên quan sát, sau khi xác định chắc chắn mình sẽ không đột ngột ngã gãy cổ nữa mới yên tâm, cẩn thận cất mấy quả bom giả kim vào trong túi đồ trở lại. Di chuyển kiểu này đúng là cảm giác mạnh vãi hàng, vài lần thế nữa chắc vỡ tim mà chết.
Trái với lần lao đầu xuống đất như muốn tự sát, con Phi long lúc này đang bay rất thoải mái trên không, Hoàng ở phía sau cực kỳ thoải mái không hề bị lắc lư gì, cứ y như đang ngồi xe hơi hạng sang vậy, tuy vậy hắn cũng không thấy vui vẻ gì vì bản thân vốn sợ độ cao.
Lúc này con Phi long đã ở độ cao mấy chục mét so với mặt đất, Hoàng thấy rõ ràng quảng trường lúc nãy nằm ở bên dưới đang có rất nhiều nhân viên đi lại thu dọn, xung quanh là các bãi đáp cho Phi long giống như khu đất lúc nãy. Hắn cũng thấy lờ mờ vài tòa tháp cao vút cách mình rất xa, đoán chừng chỗ đó mới là học viện Ilumina.
Odal vỗ nhẹ lên cổ con Phi long chỉnh cho nó bay đúng đường, số Phi long này thường được dùng để đi lại trong phạm vi học viên nên rất quen thuộc, tự động lái một vòng rồi nhắm thẳng hướng các tòa tháp kia rồi vỗ cánh nhanh hơn. Odal nhìn sang thấy Hoàng bồn chồn ngúng nguẩy loạn lên thì buồn cười lắm, không nhịn được hỏi:
- Sao thế, cậu chưa từng đi Phi long lần nào hả?
Hoàng thực ra lúc này đã sợ đến mức run bần bật vì đang ở trên cao, lại phải buộc mình vào con thằn lằn có sở thích muốn tự sát này, thành ra hắn chỉ dám khẽ lắc lắc đầu miễn cưỡng trả lởi, khuôn mặt méo mó khổ sở như đang phải nín tiểu lâu ngày vậy.
Odal thấy Hoàng như vậy cũng không châm chọc thêm, dù sao học viện Ilumina có rất nhiều dân thường từ tầng lớp kém nhất đi vào, với tiêu chí kiến thức bình đẳng cho tất cả những ai có khả năng. Odal trước đây cũng từng là một người như vậy, nên anh ta cực kỳ sùng bái học viện, thành ra khi gặp một tên học viên mới “nhà quê” như Hoàng thì bất chợt nổi lên cảm giác thân thiết. Odal quay lên trên, xoa đầu con Phi long rồi nói:
- Còn một đoạn đường khá dài nữa mới tới học viện, cậu có muốn nghe lai lịch của lũ Phi long này cho đỡ buồn không?
Hoàng lúc này hoàn toàn không muốn nói chuyện, hắn giờ chỉ quan tâm làm sao đến học viện Ilumina càng nhanh càng tốt để thoát khỏi cái thứ chết tiệt này, thế nên khi Odal hỏi vậy thì ngay lập tức gật đầu lia lịa để khỏi phải trả lời thêm gì cả. Odal thấy thế thì hơi chỉnh lại tư thế ngồi, trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu kể:
Hóa ra Phi long thực ra không phải là rồng mà chỉ là một chi họ cấp thấp của rồng, nói theo ngôn ngữ của Hoàng thì chỉ là mấy con thằn lằn to xác có cánh biết bay mà thôi. Nhưng chúng lại là một trong những loài dã thú hiếm hoi ở đại lục này có thể thuần dưỡng bởi con người, cũng như có thể sinh sản trong môi trường nuôi nhốt khá dễ dàng.
Phi long bình thường sống trên các vùng cao nguyên hẻo lánh hoặc núi đá hiểm trở, kiếm ăn bằng cách từ trên cao vồ xuống tóm lấy con mồi, do đó loài này bay lượn cực giỏi. Một điểm nữa là Phi long vô cùng dai sức, chỉ cần cung cấp đủ thức ăn, một con Phi long trưởng thành có thể ở trên không cả tuần lễ không cần đáp đất. Mọi hoạt động từ ăn, ngủ, tiêu hóa tới bài tiết nó đều có thể làm trên không, do đó Phi long giống như một cái máy bay dân dụng cỡ nhỏ vậy.
Không chỉ được sử dụng trong phạm vi chuyên chở, Phi long còn có thể dùng như những vật cưỡi cho binh lính. Bản tính hung tợn, kích thước vừa tầm, độ trâu bò và tầm hoạt động siêu rộng làm cho chúng nguy hiểm chết người trên chiến trường. Các đơn vị Phi long luôn là nỗi ác mộng đối với bất kỳ đội quân nào, khi chúng có thể thoắt ẩn thoắt hiện và đột kích bất ngờ mà rất khó để đề phòng,
Do đó Thuần hóa Phi long hoang dã là thứ rất phổ biến trên đại lục, nhưng không phải ai muốn cũng có thể làm được. Đầu tiên là do điều kiện sống của Phi long rất khắc nghiệt, chỉ riêng việc tìm ra được chúng cũng đã rất khó khăn. Thứ hai Phi Long là loài thú sống theo bầy rất đoàn kết, chạm vào bất cứ con nào cũng khiến cả đàn nổi điên lên, chúng sẽ đuổi theo kẻ gây hấn tới chết. Những đàn Phi long lớn thậm chí còn sản sinh ra vài con biến dị đạt cấp cực cao, cỡ pháp sư cấp sáu, cấp bảy mà gặp phải lũ này cũng chỉ có nước co cẳng mà chạy thoát thân. Chính vì vậy mà việc bắt giữ một con Phi long là rất khổ cực, không có tài lực và nhân lực cỡ một gia tộc thì đừng mơ mà làm.
Có hai cách để thuần hóa Phi long, một là bắt ở hoang dã về rồi bắt đầu dạy dỗ, hoặc tự mình nuôi một con từ bé để nó quen thuộc với người. Nhưng do số lượng Thuần thú sư ở đế quốc Ramas quá ít ỏi, chưa kể trình độ cũng không cao, nên lực lượng Phi long của họ rất hạn chế. Một điểm nữa là nếu sinh ra trong môi trường nuôi nhốt, các con Phi long đời sau sẽ dần dần mất đi bản năng trong tự nhiên. Lấy ví dụ như số Phi long trong học viện Ilumina này, chúng đều không thể tự mình cất cánh như bình thường, mà phải lên chỗ cao xong lấy đà nhảy xuống mới được, đó cũng là lý do giải thích cho màn hút chết lúc nãy của Hoàng.
Trên đại lục này, chỉ duy nhất có cộng hòa Elen là sử dụng được Phi long hoàn hảo, các Thuần thú sư của họ vừa biết cách nuôi dưỡng số Phi long nuôi nhốt, mà còn giúp chúng giữ được bản tính hung dữ không khác gì lúc còn ở trong tự nhiên. Đội quân Phi Long của họ vì thế luôn là một lực lượng cực kỳ khủng khiếp, nỗi kinh hoàng cho bất cứ quốc gia nào trên đại lục.
Hoàng ngồi nghe Odal kể xong thì cũng đỡ sợ hơn đôi chút, chỉnh lại tư thế ngồi một chút cho đỡ mỏi rồi hỏi:
- Nói vậy thì anh cũng là Thuần thú sư của học viên sao?
Odal nghe Hoàng hỏi thế thì hơi gãi đầu đáp:
- Thực ra không phải, chẳng qua tôi yêu thích Phi long từ nhỏ, nên xin đến đây xin theo học vài mánh để thỏa trí tò mò thôi.
Trên thực tế không phải cứ là Thuần thú sư mới có thể điều khiển được Phi long, nếu là lớp đời sau đã quen hơi con người thì cưỡi chúng dễ như cưỡi ngựa vậy, học vài lần là biết. Phi long dùng để chuyên chở học viện Ilumina đều rất thuần, tuy mất đi bản tính hoang dã nhưng lại nghe lời hơn nhiều. Những người như Odal có thể coi là tài xế chuyên điều khiển Phi long, làm vì tò mò hoặc được nhận lương đàng hoàng.
Hai người nói chuyện một lúc nữa thì con Phi long đột ngột há miệng kêu lên vài tiếng rất lớn, Odal ngẩng đâu lên nhìn rồi quay lại nói với Hoàng:
- Gần đến nơi rồi đó, học viện Ilumina của chúng ta ngay trước mặt kia kia.
Hoàng theo hướng tay Odal chỉ cố gắng ngóc đầu ra ngoài quan sát, đập vào mắt hắn là một tòa kiến trúc hùng vĩ nằm giữa những tầng mây lơ lửng như kẹo sữa. Học viện Ilumina vốn từ đầu được xây dựa lưng vào núi và sông, càng về sau càng phát triển rộng ra nên kích thức của nó bây giờ là cực kỳ khổng lồ.
Khi con Phi long bay lại gần, Hoàng mới nhận ra rằng cái mà mình vừa thấy lúc nãy chỉ là một tòa tháp độc lập mà thôi, xung quanh nó là hàng chục công trình khác tương tự. Chúng tựa như các ốc đảo lơ lửng giữa trời, tâm điểm ở chính là một tòa đại điện hùng vĩ với các tấm bảng ma thuật phản chiếu ánh sáng soi sáng toàn bộ các ốc đảo xung quanh. Toàn bộ quần thể kiến trúc này được kết nối với nhau bởi hàng trăm cây cầu treo lớn nhỏ chằng chịt, hệt như một cái mạng nhện khổng lồ vậy.
Hoàng nhìn những ốc đảo trước mặt đến xuất thần, tuy chúng lơ lửng trên không nhưng tất cả đều có hệ thống nhà cửa và người sinh sống không khác gì dưới đất. Cây cối mọc trên các ốc đảo này cũng cực kỳ đa dạng, đủ các loại kỳ dị mà Hoàng không thể nhận ra nổi, thậm chí một vài ốc đảo còn tạo ra được các thác nước nhân tạo trông y như thật, những vườn ươm trồng đủ màu sắc, thảm cây cối dày đặc như rừng rậm… thật khó tưởng tượng được là chúng đang bay lơ lửng giữa trời.
Khi đến gần học viện, Hoàng thấy rất đủ loại sinh vật di chuyển ngược hướng với mình, chiếm đa số vẫn là Phi long, nhưng vẫn có vài người cưỡi mấy con thú cực kỳ dị hình. Ví dụ như trước mặt hắn là loài gì đó giống hệt bọ hung với hai cái sừng tổ bố, to gần bằng một cái xe buýt đang chở sáu bảy người trên lưng, chỗ khác lại là mấy con Gaokon được lắp cánh đang quẫy đạp mấy cái chân ngắn ngủn của nó một cách đầy trào phúng, cũng có vài người tự mình bay luôn chứ không cần phương tiện.
Ở dưới các ốc đảo cũng tương tự như vậy, tuy hầu hết mọi người đều đi bộ nhưng thi thoảng vẫn có vài thứ xe cộ hoặc thú cưỡi lạc loài ra ngoài, nhưng do ở xa quá nên Hoàng không nhìn rõ được. Hệ thống giao thông ở đây cực kỳ nhộn nhịp, từ các học viên đi cùng nhau, giáo viên đang giảng dạy hay nhân viên chuyển hàng vào trong… tất cả đều theo nhịp độ vô cùng hối hả.
Odal thấy Hoàng nhìn qua nhìn lại như một bò lạc từ quê mới lên thì cười nói:
- Tuyệt vời lắm đúng không, đó là học viện Ilumia của chúng ta đó, cậu sẽ sớm quen với nó thôi.
Hoàng tất nhiên là thấy hứng thú với những thứ trước mặt, nhưng đó hoàn toàn chỉ là kiểu hiếu kỳ thuần túy của khách du lịch, chứ hoàn toàn không có ý định muốn gắn bó gì với nơi này cả, nhưng hắn không muốn làm nổi nên rất cuồng nhiệt gật đầu liên tục.
Con Phi long bay thêm vài vòng nữa rồi hạ cánh xuống một bãi đáp gần đó, Odal nhanh chóng bước xuống buộc nó lại và xác nhận với những nhân viên trực ca. Hoàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn duỗi người một lúc cho đỡ mỏi, đang không biết đi đâu thì Odal lại gần nói:
- Cậu đã ở học viện Ilumina rồi, nếu muốn tìm khoa nào cứ việc hỏi mấy nhân viên có đeo thẻ ấy, mọi người ở đây thân thiện lắm, họ sẽ tận tình chỉ cho.
Odal nói xong thì vội vàng chạy vào trong, hình như anh ta phải chịu trách nhiệm vì đáp Phi long nhầm chỗ, tuy mặt nhăn như bị vì phải nghe khiển trách nhưng Odal vẫn kịp quay sang vẫy tay chào Hoàng.
- “Đúng là một chàng trai lạc quan”.
Hoàng khá có thiện cảm với Odal, thế nên hắn rất vui vẻ nở nụ cười đáp lại, sau đó bước ra khỏi bãi đáp Phi long lò dò tìm đường. Hòn đảo làm bãi đáp Phi long nằm rất gần với khu đại điện lúc nãy, chỉ cần đi qua một cái cầu treo là đến nơi, khi đến gần thì hắn nhận ra đại điện này mới chính là khu chủ đạo học viện Ilumina, các ốc đảo xung quanh là vệ tinh liên kết phục vụ nó mà thôi.