Một sáng mùa thu, lá vàng chạm nhẹ xuống mắt đất rồi lại được gió cuốn bay đi. Một mùi hương nhẹ thoảng khắp con phố vốn náo nhiệt nhưng hôm nay sao lại yên tĩnh đến vậy? Từng dòng cảm xúc cứ vậy trôi chậm dần đần lại. Lâm Gia Minh bước từng bước trên con phố nhỏ. Năm nay cậu đã bước lên lớp 11 - ngưỡng cửa của lớp 12 - một sự thay đổi kì quái, Gia Minh cúi gằm mặt mình vào cuốn sách tổng hợp kiến thức của lớp 11, khẽ thở dài. Cậu không biết mình đang có cảm nhận gì nữa, có điều gì đó thật trống vắng, buồn buồn, cô đơn và....lặng lẽ! Chìm đắm vào dòng cảm xúc của bản thân mình, cậu không biết rằng mình sắp đi vào cõi chết. Tiếng "bíp" vang lên thật chói tai nhưng cậu đâu có nghe thấy khi tiếng nhạc du dương đang quấn lấy đôi tai cậu. Đôi chân cứ bước đi, bước dần, và một lực đẩy thật mạnh đã khiến cậu quay trở lại với thực tại. Một cô gái? Mặt cô ấy đang nhăn nhó, khó chịu vì đau sao? Rồi tự nhiên quay phắt ra bên cậu, giọng nói mang vẻ tức giận:
- Cậu bị làm sao thế hả? Không thấy chiếc xe bus đó đang đi tới hay sao? Cũng phải, cậu đâu nghe thấy đâu vì tai cậu đang đeo tai nghe kia mà! Thật không thể hiểu nổi! Xin đừng đeo tai nghe khi tham gia giao thông chứ! Cậu không muốn sống thì cũng phải để người khác được sống chứ!
Lắng nghe và quan sát cô gái ấy, cô ấy thật nhỏ nhắn và đáng yêu! Chính cô ấy đã cứu sống cậu sao? Cô ấy đang bị thương! Cậu đúng là một người tồi tệ! Gia Minh-cậu lại làm hại người khác nữa rồi. Cậu đứng lên, phủi phủi quần áo cho cô gái ấy rồi hỏi:
- Cậu không sao chứ? Để tôi tạ lỗi nhé! Thật xin lỗi! - Gia Minh nhẹ nhàng mỉm cười nói với cô gái nhỏ.
- Xây xát nhẹ thôi! Mà thấy cậu cũng đẹp trai sao đầu óc lại ngớ ngẩn thế chứ! Chẹp! - Cô gái này! Thật là! Khen chê người khác cũng phải để trong lòng chứ sao lại nói ra vậy chứ! Nhưng.... cũng thật dễ thương! Gia Minh gãi gãi đầu, nói:
- Thật xin lỗi mà! Và...cảm ơn cậu rất nhiều!
- Ừm, không có gì! Tôi tên Lăng Nguyệt! - Nguyệt Nguyệt cười tươi, chào làm quen.
- Chào cậu! Tôi là Lâm Gia Minh! - Gia Minh nhẹ nhàng đáp lại.
- Vậy nhé! Tạm biệt cậu! Tôi còn có việc đi trước! - dứt lời Nguyệt Nguyệt chạy đi không cho Gia Minh kịp phản ứng. Tim cậu có gì đó thật nhộn nhịp! Nó đang kêu liên hồi! Là vì cô gái nhỏ kia sao? Còn đang định hỏi và bù đắp cho cô ấy thì Nguyệt Nguyệt lại chạy mất rồi! Có duyên nhất định gặp lại!!! Cậu thầm nghĩ trong lòng. Cậu biết rồi thứ cậu đang thiếu đó chính là chút tình cảm nhỏ nhoi ấy! Nhưng cũng từ lúc gặp Lăng Nguyệt, Lâm Gia Minh lại không chút hứng thú với bất kì cô gái nào!
- Cậu bị làm sao thế hả? Không thấy chiếc xe bus đó đang đi tới hay sao? Cũng phải, cậu đâu nghe thấy đâu vì tai cậu đang đeo tai nghe kia mà! Thật không thể hiểu nổi! Xin đừng đeo tai nghe khi tham gia giao thông chứ! Cậu không muốn sống thì cũng phải để người khác được sống chứ!
Lắng nghe và quan sát cô gái ấy, cô ấy thật nhỏ nhắn và đáng yêu! Chính cô ấy đã cứu sống cậu sao? Cô ấy đang bị thương! Cậu đúng là một người tồi tệ! Gia Minh-cậu lại làm hại người khác nữa rồi. Cậu đứng lên, phủi phủi quần áo cho cô gái ấy rồi hỏi:
- Cậu không sao chứ? Để tôi tạ lỗi nhé! Thật xin lỗi! - Gia Minh nhẹ nhàng mỉm cười nói với cô gái nhỏ.
- Xây xát nhẹ thôi! Mà thấy cậu cũng đẹp trai sao đầu óc lại ngớ ngẩn thế chứ! Chẹp! - Cô gái này! Thật là! Khen chê người khác cũng phải để trong lòng chứ sao lại nói ra vậy chứ! Nhưng.... cũng thật dễ thương! Gia Minh gãi gãi đầu, nói:
- Thật xin lỗi mà! Và...cảm ơn cậu rất nhiều!
- Ừm, không có gì! Tôi tên Lăng Nguyệt! - Nguyệt Nguyệt cười tươi, chào làm quen.
- Chào cậu! Tôi là Lâm Gia Minh! - Gia Minh nhẹ nhàng đáp lại.
- Vậy nhé! Tạm biệt cậu! Tôi còn có việc đi trước! - dứt lời Nguyệt Nguyệt chạy đi không cho Gia Minh kịp phản ứng. Tim cậu có gì đó thật nhộn nhịp! Nó đang kêu liên hồi! Là vì cô gái nhỏ kia sao? Còn đang định hỏi và bù đắp cho cô ấy thì Nguyệt Nguyệt lại chạy mất rồi! Có duyên nhất định gặp lại!!! Cậu thầm nghĩ trong lòng. Cậu biết rồi thứ cậu đang thiếu đó chính là chút tình cảm nhỏ nhoi ấy! Nhưng cũng từ lúc gặp Lăng Nguyệt, Lâm Gia Minh lại không chút hứng thú với bất kì cô gái nào!