Khi Doãn Tử Dao tỉnh lại, trái tim liền nặng trình trịch, ký ức rõ ràng lướt qua trong đầu y, giống như chưa từng kết thúc.
Khi y nhớ lại tất cả chuyện diễn ra tối qua, liền không thể khắc chế mà đỏ bừng mắt.
Doãn Tử Dao hận mình có ý chí quá mỏng manh, càng hận Khác Lượng và Khác Diệp lại có thể đối xử với y tàn nhẫn như thế.
Vừa nghĩ tới tiếng khẩu cầu vô sỉ của mình, tim Doãn Tử Dao càng như bị dao chém.
Y phẫn nộ vén đám tóc rối loạn trước mặt, vô ý thức nhìn quanh trong phòng. Cuối cùng, đường nhìn của y rơi trên hộp quà hình vuông được cột nơ màu lam. Một cỗ cuồng nộ trực tiếp xông thẳng lên ***g ngực Doãn Tử Dao, che phủ tất cả tâm tư của y.
Y nhanh chóng nhảy xuống giường, đột nhiên, ở chỗ khố gian ẩn ẩn đau nhức của Doãn Tử Dao chảy ra dịch thể bạch sắc có nhiễm máu đỏ, điều này khiến Doãn Tử Dao nhục nhã không còn gì hơn.
Doãn Tử Dao mặt xong quần áo, tiện tay cầm hộp vuông cột nơ xanh lam đó, xông ra khỏi phòng như một con gió lốc, tìm kiếm Khác Lượng và Khác Diệp.
Họ đang ở trong đại thính, Khác Lượng mặc y sam bán mở ngồi bên bàn trúc, mà Khác Diệp thì đứng bên cạnh hắn, trên người mặc một quần dài màu đen, thân trên thì để trần.
Khi họ nhìn thấy Doãn Tử Dao mang theo bộ mặt bạo nộ xông vào, hai tay của Khác Diệp vòng ra trước ngực, Khác Lượng nhíu chặt mày lên.
Doãn Tử Dao phẫn hận vứt hộp quà đó tới chỗ Khác Diệp, nhưng mà Khác Diệp chớp cũng không chớp mắt lấy một cái, chiếc hộp trầm nặng vừa khéo sượt qua lỗ tai hắn.
Chiếc hộp nặng nề rơi xuống đất, lăn xuống dưới ghế trúc.
“Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hành vi tối qua của các ngươi!” Doãn Tử Dao nghiến răng nghiến lợi nhìn họ, móng tay y gâm vào lòng bàn tay, “Vĩnh viễn cũng không!”
“Ta tin ngươi sẽ không!” Khác Diệp vẻ mặt bình thản nói.
“Ta hiểu rõ.” Khác Lượng cười khổ đáp lời.
“Ta hận quà tặng của các ngươi, ta hận phương thức các ngươi đối xử với ta. Ta hận các ngươi! Các ngươi căn bản không hiểu thế nào để yêu người khác, các ngươi quả thật là vô tình vô nghĩa, vô tâm vô phế!”
Doãn Tử Dao tức đến không thèm che giấu, y cũng không thèm nghĩ ngợi gì chỉ buột miệng nói hết, nhưng y hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ làm như vậy là biểu hiện cuồng loạn để bày tỏ tình yêu của mình.
“Ngươi nói sai rồi.” Khác Lượng âm trầm nói. “Chúng ta tuyệt không vô tình vô nghĩa, chỉ là quá để ý tới ngươi thôi.”
Khác Lượng cởi áo ra, quay lưng cho Doãn Tử Dao nhìn.
Doãn Tử Dao từ từ mới lĩnh ngộ được, hắn là đang bày tỏ một đoạn chuyện cũ xấu xa cho y.
“Trời ơi!” Doãn Tử Dao ở sau lưng Khác Lượng kêu lên một tiếng, trừng mắt nhìn tấm lưng dầy rộng của Khác Lượng, có một đạo vết sẹo kéo dài từ vai sâu hoắm đến tận phần eo.
Doãn Tử Dao nhấc tay lên, nhẹ nhàng chạm vào lại lập tức dẫn đến sự run rẩy của làn da dưới tay. “Còn đau sao?”
“Sẽ không.” Khác Lượng cứng rắn nói.
Khác Lượng hoàn toàn không nghĩ tới, Doãn Tử Dao lại vòng tay ôm lấy hắn, hắn có thể cảm giác được môi của y dán lên lưng mình.
Khi Doãn Tử Dao bắt đầu hôn lên vết sẹo của hắn, Khác Lượng quay người qua, chặt chẽ ôm y vào lòng.
“Chính vì có ngươi, tâm của chúng ta mới có thể được cứu vớt.” Khác Lượng nhẹ thủ thỉ bên tai Doãn Tử Dao.
“Cho nên, chúng ta không thể chịu nổi khi lần nữa mất đi ngươi, mất đi ngươi ta thà không cần sự trống rỗng của bất lão bất tử, mất đi ngươi, sinh mệnh của chúng ta không bao giờ hoàn chỉnh nữa, A Dao.” Khác Diệp thâm tình nhìn Doãn Tử Dao, đột nhiên, hắn ôm Doãn Tử Dao, khổ sở nói: “Chúng ta là yêu ngươi như thế như thế đó.”
“Vậy các ngươi nên sớm nói cho ta a!” Doãn Tử Dao khóc nói, nước mắt che phủ gương mặt y. “Ta không để ý các ngươi có phải là ngườikhông, cũng không để ý quá khứ của các ngươi!”
Doãn Tử Dao lau nước mắt, tiếp tục thất thanh nói: “Khi ta còn không biết quá khứ của các ngươi, ta chỉ yêu các ngươi một chút mà thôi. Nhưng khi các ngươi nói cho ta chuyện quá khứ đó, các ngươi đã kiên cường như thế, ta chính là yêu các ngươi yêu đến hồ đồ rồi, nhưng mà ta____”
“Cái gì?” Khác Lượngkhàn giọng hỏi.
Doãn Tử Dao nghẹn ngào nói: “Nhưng mà ta không thể chịu nổi phương thức mà các ngươi đối xử với ta.”
Trong nước mắt mông lung, Doãn Tử Dao nhìn thấy Khác Diệp đang lại gần mình, tiếp đó y cảm giác được lưng chạm vào ngực Khác Diệp, tất cả bi phẫn thoáng chốc hóa thành nước mắt.
Doãn Tử Dao khóc lên trong lòng Khác Lượng, Khác Diệp.
“Đừng khóc.” Khác Diệp nhẹ nhàng hôn lên chân tóc Doãn Tử Dao, “A Dao, đừng khóc nữa.”
“Ta hận các ngươi xem ta thành một con búp bê ngu ngốc, để ta khoát lên mớ y phục đẹp đẽ.”
“Chúng ta tuyệt đối sẽ không mua quần áo cho ngươi nữa.” Khác Lượng dỗ Doãn Tử Dao, thanh âm khàn khàn đè thấp.
“Sau đó các ngươi lại đem đếm một đám bảo thạch…..”
“Sẽ không bao giờ có bảo thạch nữa.” Khác Diệp ôm y càng chặt.
“Sau đó đợi các ngươi chơi chán rồi, các ngươi lại vứt ta sang một bên.”
“Chúng ta là con heo.” Trán của Khác Diệp nhẹ thương yêu vùi vùi vào đỉnh đầu y.
“Các ngươi trước giờ không nói cho ta biết suy nghĩ và cảm giác của các ngươi, ta lại không biết đọc tâm tư của các ngươi.”
“Chúng ta không có tâm____” Khác Lượng khản đặc nói: “Mấy chục năm trước, chúng ta đã đánh mất nó rồi.”
Dường như có thể cảm giác được thống khổ mà họ đã chịu, y khóc đến mức bờ vai phập phồng không ngừng.
“Ô, trời! Tiểu Dao, đừng khóc thành như vậy.” Khác Lượng rên rỉ nói.
Khác Lượng và Khác Diệp chỉ có thể chả giúp được gì ôm vai và thắt lưng Doãn Tử Dao, muốn an ủi Doãn Tử Dao, ngược lại lại khiến nước mắt của y rơi càng dữ.
“Chúng ta không chịu được khi ngươi khóc.” TayKhác Lượng nâng gương mặt nhỏ đầy vết nước mắt của Doãn Tử Dao, dịu dàng thay y lau sạch. “Chúng ta tuyệt đối sẽ không chọc ngươi khóc nữa.” Hắn đau lòng nói.
“Ta phát thệ tuyệt đối sẽ không!” Khác Diệp thô khan nói, lại quay Doãn Tử Dao sang phía hắn, hắn cúi đầu dịu dàng hôn Doãn Tử Dao.
Khác Diệp thầm thì rủ rỉ:
“Cùng chúng ta lên giường đi, chúng ta sẽ cho ngươi quên đi chuyện tối qua…..”
Đáp án của Doãn Tử Dao là chặt chẽ ôm cổ của hắn.
Khác Lượngcong người ôm Doãn Tử Dao lên.
Bọn họ cấp thiết muốn dùng phương thức duy nhất mà họ biết để bù đắp cho y.
Sau khi tất cả mưa gió, khổ sở qua đi, Khác Lượng và Khác Diệp cuối cùng cũng tìm được thứ mà họ vẫn luôn tìm kiếm_____
Một người mà họ yêu, một ái nhân bên họ đời đời kiếp kiếp, một chỗ cho họ thuộc về.
Cho dù pháp lực của họ có cao thâm, có thể biến hóa ra rất nhiều rất nhiều căn nhà mỹ lệ, nhưng mà họ lại không tìm được nhà.
Hiện tại họ có nhà rồi, đây là nam hài có linh hồn thuần tịnh, y chính là nhà của họ.
Đối với Khác Lượng, Khác Diệp mà nói, trước giờ người khác yêu họ chỉ là yêu vẻ bề ngoài, còn không thì chính là yêu tài phú của họ. Hiện tại có một người yêu thương chính bọn họ, hạnh phúc yên bình như thế là ân thưởng to lớn nhất của họ.
Trong đêm, họ vĩnh viễn cảm thấy ôm Doãn Tử Daokhông đủ chặt, không đủ lâu.Ban ngày, họ sẽ mang y đi tìm thức ăn sơn dã, cùng y bơi trong rảnh nước nhỏ. Tất cả của Doãn Tử Dao, đều được đặt tại nơi quan trọng nhất trong lòng họ, hễ nghĩ tới Doãn Tử Dao, họ liền lộ ra nụ cười nhu tình. Khác Lượng, Khác Diệp nghĩ muốn đem toàn thế giới đặt dưới chân Doãn Tử Dao, Doãn Tử Dao lại chỉ muốn bọn họ mà thôi, nhận thức này khiến bọn họ thỏa mãn thâm tình.
[Toàn văn hoàn]
Khi Doãn Tử Dao tỉnh lại, trái tim liền nặng trình trịch, ký ức rõ ràng lướt qua trong đầu y, giống như chưa từng kết thúc.
Khi y nhớ lại tất cả chuyện diễn ra tối qua, liền không thể khắc chế mà đỏ bừng mắt.
Doãn Tử Dao hận mình có ý chí quá mỏng manh, càng hận Khác Lượng và Khác Diệp lại có thể đối xử với y tàn nhẫn như thế.
Vừa nghĩ tới tiếng khẩu cầu vô sỉ của mình, tim Doãn Tử Dao càng như bị dao chém.
Y phẫn nộ vén đám tóc rối loạn trước mặt, vô ý thức nhìn quanh trong phòng. Cuối cùng, đường nhìn của y rơi trên hộp quà hình vuông được cột nơ màu lam. Một cỗ cuồng nộ trực tiếp xông thẳng lên g ngực Doãn Tử Dao, che phủ tất cả tâm tư của y.
Y nhanh chóng nhảy xuống giường, đột nhiên, ở chỗ khố gian ẩn ẩn đau nhức của Doãn Tử Dao chảy ra dịch thể bạch sắc có nhiễm máu đỏ, điều này khiến Doãn Tử Dao nhục nhã không còn gì hơn.
Doãn Tử Dao mặt xong quần áo, tiện tay cầm hộp vuông cột nơ xanh lam đó, xông ra khỏi phòng như một con gió lốc, tìm kiếm Khác Lượng và Khác Diệp.
Họ đang ở trong đại thính, Khác Lượng mặc y sam bán mở ngồi bên bàn trúc, mà Khác Diệp thì đứng bên cạnh hắn, trên người mặc một quần dài màu đen, thân trên thì để trần.
Khi họ nhìn thấy Doãn Tử Dao mang theo bộ mặt bạo nộ xông vào, hai tay của Khác Diệp vòng ra trước ngực, Khác Lượng nhíu chặt mày lên.
Doãn Tử Dao phẫn hận vứt hộp quà đó tới chỗ Khác Diệp, nhưng mà Khác Diệp chớp cũng không chớp mắt lấy một cái, chiếc hộp trầm nặng vừa khéo sượt qua lỗ tai hắn.
Chiếc hộp nặng nề rơi xuống đất, lăn xuống dưới ghế trúc.
“Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hành vi tối qua của các ngươi!” Doãn Tử Dao nghiến răng nghiến lợi nhìn họ, móng tay y gâm vào lòng bàn tay, “Vĩnh viễn cũng không!”
“Ta tin ngươi sẽ không!” Khác Diệp vẻ mặt bình thản nói.
“Ta hiểu rõ.” Khác Lượng cười khổ đáp lời.
“Ta hận quà tặng của các ngươi, ta hận phương thức các ngươi đối xử với ta. Ta hận các ngươi! Các ngươi căn bản không hiểu thế nào để yêu người khác, các ngươi quả thật là vô tình vô nghĩa, vô tâm vô phế!”
Doãn Tử Dao tức đến không thèm che giấu, y cũng không thèm nghĩ ngợi gì chỉ buột miệng nói hết, nhưng y hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ làm như vậy là biểu hiện cuồng loạn để bày tỏ tình yêu của mình.
“Ngươi nói sai rồi.” Khác Lượng âm trầm nói. “Chúng ta tuyệt không vô tình vô nghĩa, chỉ là quá để ý tới ngươi thôi.”
Khác Lượng cởi áo ra, quay lưng cho Doãn Tử Dao nhìn.
Doãn Tử Dao từ từ mới lĩnh ngộ được, hắn là đang bày tỏ một đoạn chuyện cũ xấu xa cho y.
“Trời ơi!” Doãn Tử Dao ở sau lưng Khác Lượng kêu lên một tiếng, trừng mắt nhìn tấm lưng dầy rộng của Khác Lượng, có một đạo vết sẹo kéo dài từ vai sâu hoắm đến tận phần eo.
Doãn Tử Dao nhấc tay lên, nhẹ nhàng chạm vào lại lập tức dẫn đến sự run rẩy của làn da dưới tay. “Còn đau sao?”
“Sẽ không.” Khác Lượng cứng rắn nói.
Khác Lượng hoàn toàn không nghĩ tới, Doãn Tử Dao lại vòng tay ôm lấy hắn, hắn có thể cảm giác được môi của y dán lên lưng mình.
Khi Doãn Tử Dao bắt đầu hôn lên vết sẹo của hắn, Khác Lượng quay người qua, chặt chẽ ôm y vào lòng.
“Chính vì có ngươi, tâm của chúng ta mới có thể được cứu vớt.” Khác Lượng nhẹ thủ thỉ bên tai Doãn Tử Dao.
“Cho nên, chúng ta không thể chịu nổi khi lần nữa mất đi ngươi, mất đi ngươi ta thà không cần sự trống rỗng của bất lão bất tử, mất đi ngươi, sinh mệnh của chúng ta không bao giờ hoàn chỉnh nữa, A Dao.” Khác Diệp thâm tình nhìn Doãn Tử Dao, đột nhiên, hắn ôm Doãn Tử Dao, khổ sở nói: “Chúng ta là yêu ngươi như thế như thế đó.”
“Vậy các ngươi nên sớm nói cho ta a!” Doãn Tử Dao khóc nói, nước mắt che phủ gương mặt y. “Ta không để ý các ngươi có phải là ngườikhông, cũng không để ý quá khứ của các ngươi!”
Doãn Tử Dao lau nước mắt, tiếp tục thất thanh nói: “Khi ta còn không biết quá khứ của các ngươi, ta chỉ yêu các ngươi một chút mà thôi. Nhưng khi các ngươi nói cho ta chuyện quá khứ đó, các ngươi đã kiên cường như thế, ta chính là yêu các ngươi yêu đến hồ đồ rồi, nhưng mà ta____”
“Cái gì?” Khác Lượngkhàn giọng hỏi.
Doãn Tử Dao nghẹn ngào nói: “Nhưng mà ta không thể chịu nổi phương thức mà các ngươi đối xử với ta.”
Trong nước mắt mông lung, Doãn Tử Dao nhìn thấy Khác Diệp đang lại gần mình, tiếp đó y cảm giác được lưng chạm vào ngực Khác Diệp, tất cả bi phẫn thoáng chốc hóa thành nước mắt.
Doãn Tử Dao khóc lên trong lòng Khác Lượng, Khác Diệp.
“Đừng khóc.” Khác Diệp nhẹ nhàng hôn lên chân tóc Doãn Tử Dao, “A Dao, đừng khóc nữa.”
“Ta hận các ngươi xem ta thành một con búp bê ngu ngốc, để ta khoát lên mớ y phục đẹp đẽ.”
“Chúng ta tuyệt đối sẽ không mua quần áo cho ngươi nữa.” Khác Lượng dỗ Doãn Tử Dao, thanh âm khàn khàn đè thấp.
“Sau đó các ngươi lại đem đếm một đám bảo thạch…..”
“Sẽ không bao giờ có bảo thạch nữa.” Khác Diệp ôm y càng chặt.
“Sau đó đợi các ngươi chơi chán rồi, các ngươi lại vứt ta sang một bên.”
“Chúng ta là con heo.” Trán của Khác Diệp nhẹ thương yêu vùi vùi vào đỉnh đầu y.
“Các ngươi trước giờ không nói cho ta biết suy nghĩ và cảm giác của các ngươi, ta lại không biết đọc tâm tư của các ngươi.”
“Chúng ta không có tâm____” Khác Lượng khản đặc nói: “Mấy chục năm trước, chúng ta đã đánh mất nó rồi.”
Dường như có thể cảm giác được thống khổ mà họ đã chịu, y khóc đến mức bờ vai phập phồng không ngừng.
“Ô, trời! Tiểu Dao, đừng khóc thành như vậy.” Khác Lượng rên rỉ nói.
Khác Lượng và Khác Diệp chỉ có thể chả giúp được gì ôm vai và thắt lưng Doãn Tử Dao, muốn an ủi Doãn Tử Dao, ngược lại lại khiến nước mắt của y rơi càng dữ.
“Chúng ta không chịu được khi ngươi khóc.” TayKhác Lượng nâng gương mặt nhỏ đầy vết nước mắt của Doãn Tử Dao, dịu dàng thay y lau sạch. “Chúng ta tuyệt đối sẽ không chọc ngươi khóc nữa.” Hắn đau lòng nói.
“Ta phát thệ tuyệt đối sẽ không!” Khác Diệp thô khan nói, lại quay Doãn Tử Dao sang phía hắn, hắn cúi đầu dịu dàng hôn Doãn Tử Dao.
Khác Diệp thầm thì rủ rỉ:
“Cùng chúng ta lên giường đi, chúng ta sẽ cho ngươi quên đi chuyện tối qua…..”
Đáp án của Doãn Tử Dao là chặt chẽ ôm cổ của hắn.
Khác Lượngcong người ôm Doãn Tử Dao lên.
Bọn họ cấp thiết muốn dùng phương thức duy nhất mà họ biết để bù đắp cho y.
Sau khi tất cả mưa gió, khổ sở qua đi, Khác Lượng và Khác Diệp cuối cùng cũng tìm được thứ mà họ vẫn luôn tìm kiếm_____
Một người mà họ yêu, một ái nhân bên họ đời đời kiếp kiếp, một chỗ cho họ thuộc về.
Cho dù pháp lực của họ có cao thâm, có thể biến hóa ra rất nhiều rất nhiều căn nhà mỹ lệ, nhưng mà họ lại không tìm được nhà.
Hiện tại họ có nhà rồi, đây là nam hài có linh hồn thuần tịnh, y chính là nhà của họ.
Đối với Khác Lượng, Khác Diệp mà nói, trước giờ người khác yêu họ chỉ là yêu vẻ bề ngoài, còn không thì chính là yêu tài phú của họ. Hiện tại có một người yêu thương chính bọn họ, hạnh phúc yên bình như thế là ân thưởng to lớn nhất của họ.
Trong đêm, họ vĩnh viễn cảm thấy ôm Doãn Tử Daokhông đủ chặt, không đủ lâu.Ban ngày, họ sẽ mang y đi tìm thức ăn sơn dã, cùng y bơi trong rảnh nước nhỏ. Tất cả của Doãn Tử Dao, đều được đặt tại nơi quan trọng nhất trong lòng họ, hễ nghĩ tới Doãn Tử Dao, họ liền lộ ra nụ cười nhu tình. Khác Lượng, Khác Diệp nghĩ muốn đem toàn thế giới đặt dưới chân Doãn Tử Dao, Doãn Tử Dao lại chỉ muốn bọn họ mà thôi, nhận thức này khiến bọn họ thỏa mãn thâm tình.
[Toàn văn hoàn]