Mạc Quân đè lại một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra nàng băn khoăn nhiều như vậy. Chàng vuốt mái tóc nàng, trả lời lần lượt: “Không. Không. Không. Và không. Anh nhi, ta nói rồi, ta thành thân với nàng vì ta yêu nàng. Tuyển tú chỉ là cái cớ. Dù chúng ta không kết làm phu thê, nàng cũng không thể ứng tuyển.” Chàng hạ giọng: “Vì tên nàng đâu có trong danh sách.”
“Cái gì cơ?” Nàng trợn mắt kinh ngạc.
Chàng cười rạng rỡ. “Nàng vẫn chưa biết sao? Nàng vốn không phải người ở nơi này, làm gì có kê khẩu, làm gì có khai tên. Có muốn cũng không tham gia được. Mà ta cũng không cho phép.”
Nàng “hừ” một tiếng, sau đó tiếp tục truy vấn: “Vậy nàng ấy thì sao?”
“Chuyện của nàng ấy không liên quan tới chúng ta, Anh nhi!”
“Nhưng hai người…”
Chàng không kiên nhẫn ngắt lời: “Không có hai người nào cả. Anh nhi, ta và Dao Thiển hoàn toàn không có gì…” Chàng còn đang tự hỏi liệu có nên nói với nàng toàn bộ sự thật, rằng nàng đã từng xuyên không vào Dao Thiển, rằng người nàng yêu từ đầu tới cuối chỉ có mình nàng, nên cũng không có gì phải sợ hãi hay lo lắng hết; hay tiếp tục im lặng để khỏi khiến nàng cảm thấy tội lỗi vì đã từng bỏ rơi chàng, đã để chàng khổ sở kiếm tìm trong vô vọng, im lặng để không khiến nàng sinh lòng thương hại. Bất kể thế nào, chàng cũng không muốn nàng bắt đầu yêu mình bằng cách đó.
Trong khi chàng đang rối bời với những mối lo, nàng đã nâng một ngón tay chặn môi chàng, nàng so với những suy nghĩ trong tâm trí chàng còn rối bời hơn nhiều: “Chàng hỏi em có tin chàng không, có, em có. Em tin chàng. Dù chàng giảo hoạt như hồ ly, em vẫn tin chàng.” Nghe nàng nói, Mạc Quân hé ra nụ cười bất đắc dĩ, nhưng nàng tiếp tục: “Em thích chàng, em có thể một mình thích chàng. Thế cũng không sao. Nhưng nếu chàng yêu em, hãy cho em cảm thấy được an toàn trong tình yêu của chàng. Em sợ bị lừa dối, sợ bị bỏ rơi. Nếu một ngày chàng thay đổi, xin hãy cho em biết. Chỉ cần nói với em, chỉ cần…” Chưa kịp nói hết câu, chàng đã hôn lên môi nàng.
“Ta sẽ không thay đổi.” Chàng cất giọng kiên định.
Lần này, Thiên Anh gục đầu vào cổ chàng, thì thầm: “Em sẽ ghi tạc lời này.”
“Cái gì cơ?” Nàng trợn mắt kinh ngạc.
Chàng cười rạng rỡ. “Nàng vẫn chưa biết sao? Nàng vốn không phải người ở nơi này, làm gì có kê khẩu, làm gì có khai tên. Có muốn cũng không tham gia được. Mà ta cũng không cho phép.”
Nàng “hừ” một tiếng, sau đó tiếp tục truy vấn: “Vậy nàng ấy thì sao?”
“Chuyện của nàng ấy không liên quan tới chúng ta, Anh nhi!”
“Nhưng hai người…”
Chàng không kiên nhẫn ngắt lời: “Không có hai người nào cả. Anh nhi, ta và Dao Thiển hoàn toàn không có gì…” Chàng còn đang tự hỏi liệu có nên nói với nàng toàn bộ sự thật, rằng nàng đã từng xuyên không vào Dao Thiển, rằng người nàng yêu từ đầu tới cuối chỉ có mình nàng, nên cũng không có gì phải sợ hãi hay lo lắng hết; hay tiếp tục im lặng để khỏi khiến nàng cảm thấy tội lỗi vì đã từng bỏ rơi chàng, đã để chàng khổ sở kiếm tìm trong vô vọng, im lặng để không khiến nàng sinh lòng thương hại. Bất kể thế nào, chàng cũng không muốn nàng bắt đầu yêu mình bằng cách đó.
Trong khi chàng đang rối bời với những mối lo, nàng đã nâng một ngón tay chặn môi chàng, nàng so với những suy nghĩ trong tâm trí chàng còn rối bời hơn nhiều: “Chàng hỏi em có tin chàng không, có, em có. Em tin chàng. Dù chàng giảo hoạt như hồ ly, em vẫn tin chàng.” Nghe nàng nói, Mạc Quân hé ra nụ cười bất đắc dĩ, nhưng nàng tiếp tục: “Em thích chàng, em có thể một mình thích chàng. Thế cũng không sao. Nhưng nếu chàng yêu em, hãy cho em cảm thấy được an toàn trong tình yêu của chàng. Em sợ bị lừa dối, sợ bị bỏ rơi. Nếu một ngày chàng thay đổi, xin hãy cho em biết. Chỉ cần nói với em, chỉ cần…” Chưa kịp nói hết câu, chàng đã hôn lên môi nàng.
“Ta sẽ không thay đổi.” Chàng cất giọng kiên định.
Lần này, Thiên Anh gục đầu vào cổ chàng, thì thầm: “Em sẽ ghi tạc lời này.”