Type: Phương Thùy
Một chiều, trong Thiên An đình bên sông Hoài, Mạc Quân nói nàng hãy hát cho chàng nghe một bài ca ở thế giới của nàng mà nàng thích.
Thiên Anh trông có vẻ sửng sốt. Nàng ngượng ngùng thú nhận: “Em hát rất tệ”. Và mặc dù tự phê phán chính mình, nàng vẫn hát cho chàng nghe một khúc.
“Em hứa một ngày em sẽ trở về
Em sẽ giữ chàng an toàn,
Em sẽ giữ chàng bình an
Lúc này, mọi chuyện điên rồ quá
Em chẳng biết làm sao mà ngăn lại
Em hiểu chúng ta còn nhiều điều cần nói,
Nhưng em không thể ở lại
Hãy cứ để em ôm chàng thêm một chút,
Hãy nhận lấy một phần trái tim em,
Biến nó thành của chàng
Để khi chúng ta cách xa
Chàng sẽ chẳng cô đơn…
Đêm nay, khi chìm vào giấc ngủ,
Chàng hãy nhớ rằng
Chúng ta nằm dưới cùng một trời sao…”
(*) Mượn lời ca khúc “Never be alone”, trình bày Shawn Mendes, album “Handwritten”, phát hành tháng 4/2015. Tác giả phóng dịch.
Trong khoảnh khắc, những đêm chàng một mình ngồi bần thần trên ghế dài nơi vườn Thư Quang bỗng hiện ra. Chàng không còn nhớ mình đã ở đó bao nhiêu đêm trắng, tắm bao nhiêu gió sương, bao đóa quỳnh nở rồi tàn, những đêm có trăng, những đêm không trăng, những đêm nhiều sao, những đêm mây dày vần vũ, những đêm tuyết rơi, những đêm đặc quánh đến mức ánh sáng từ ngọn đèn dầu chỉ hắt lên được một vầng nhỏ bé…
Bài hát kết thúc, nàng e lệ cúi đầu. Chàng nhìn nàng, và rồi… như bị thôi miên, chàng ôm lấy nàng, vùi mặt vào cổ nàng, khép mi, im lặng lắng nghe tiếng thở đều đặn của nàng. Lời ca có ý nghĩa hay không, giọng ca nàng hay hay dở đâu còn đáng quan tâm nữa, điều chàng quan tâm nhất lúc này là nàng.
Thiên Anh ngạc nhiên giữ hai vai chàng, hỏi nhỏ: “Chàng mệt ư?”
Chàng cố chấp yêu cầu: “Anh nhi, không được phép rời xa ta.”
“Em không… Chàng nói gì vậy? Chỉ là một bài hát thôi mà”
“Ta biết.” Chàng vẫn như một đứa bé cứng đầu lặp lại: “Bất kể vì lý do gì cũng không được phép rời bỏ ta.”
“Này…”
“Nghĩ cũng không được nghĩ.”
“…”
“Nghe không?” Chàng cắn nhẹ lên cổ nàng.
“Được! Được!” Nàng đầu hàng. Tính khí thất thường của chàng rất ít khi phát tác, nhưng hễ khi bộc phát lại khiến người ta ngoại trừ chiều theo lời chàng như cưng nựng một chú mèo thì chẳng thể làm gì khác được.
“Ngoan!” Chàng cọ môi lên cổ nàng, rù rì: “Để gia thưởng cho nàng.”
Trong khi Thiên Anh còn đang sững lại vì thái độ “công tử phong lưu” bất chợt của chàng, Mạc Quân đã nhấc đầu khỏi cổ nàng, dán lên môi nàng, đôi mắt chuyên chú ngắm nàng, khóe miệng kéo thành một nụ cười, sau đó thoái lui một chút để đẩy ngã nàng xuống thảm, nằm đè lên nàng rồi cúi đầu hôn mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, sau khi nụ hôn kết thúc, Thiên Anh lấy lại được hơi thở, nàng trở mình ngồi dậy và thấy ngay cái đầu đang cúi thấp cực kỳ ngượng ngùng của người thị vệ đứng cách lối đi một quãng. Cảnh này khiến nàng xấu hổ đến mức vùi mặt trở lại ngực chàng lần nữa.
Mạc Quân nhận ra phản ứng của nàng, cúi đầu cắn vành tai nàng, đùa cợt nói: “Gia không làm nàng thỏa mãn sao?”
Nàng rền rĩ: “Cầu xin gia, đừng tưởng thưởng kiểu đó nữa mà.”
“Vậy thì kiểu nào, Anh nhi?” Chàng kéo nàng ra, đảo mắt nhìn nàng, ánh mắt đảo ngược tới ngực nàng thì cất giọng phấn khởi: “Gia chỉ nghĩ ra một phương án…”
Nàng nhéo hông chàng thật mạnh nhưng chẳng làm sứt mẻ chút nào hình tượng hào hoa của nam tử trước mặt cả.
Mạc Quân cười: “Xấu hổ cái gì? Tất cả đều biết chúng ta là phu thê mà.”
“Phu thê thì cái gì cũng làm công khai được à?” Nàng lẩm bẩm.
“Không…” Chàng tỏ vẻ hiểu biết. “Có một số chuyện phải làm kín đáo, ví như…”
Nàng chồm tới bịt miệng chàng, học theo chàng kêu lớn: “Nghĩ cũng không được nghĩ.”
Mạc Quân nắm lấy tay nàng, cười vang. “Anh nhi, dù sao cũng nên quen với việc bị người ta quan sát đi! Vì nàng…” Chàng thấp giọng: “…rất nổi tiếng.”
“Nổi tiếng vì cái gì?”
Chàng tự mãn: “Vì phu quân của nàng là đệ nhất vương gia.”
Đúng như những gì Mạc Quân nói, Thiên Anh vô cùng nổi tiếng.
Kể từ khoảnh khắc chàng đỡ nàng xuống xe ngựa, bước vào Thái Bình lâu, nàng liên tục bắt gặp những ánh mắt len lén nhìn mình. Những người xung quanh nàng dường như đều ôm một bụng tò mò về vị vương phi của Hoài Vũ vương, nhưng vì e ngại thân phận mà không dám công khai quan sát, chỉ lén nhìn nàng từ xa, dõi theo nàng qua song cửa, qua bóng phản chiếu từ một chiếc gương đồng cũ, sau một bụi hoa hay bất cứ nơi nào có thể.
Thiên Anh vốn không phải là người hay để tâm ánh mắt thế gian, nhưng đến nghệ sĩ xuất sắc nhất khi bị đẩy ra trước vạn khán giả còn khó tránh khỏi run rẩy một phen, cho nên nàng không thể không cảm thấy bối rối. những bước chân của nàng cứ nhỏ dần, và nàng đi chậm đến nỗi chàng dừng lại, nghiêng đầu gợi ý: “Anh nhi, ta không ngại bế nàng lên đâu.”
Nàng liền xịu mặt nhìn chàng.
Chàng cười: “Thôi được rồi!” và lồng bàn tay mình vào tay nàng, siết lại những ngón tay: “Đi nào!” rồi kéo nàng đi.
Thiên Anh ngước nhìn. Chàng đang bước đi tự nhiên, dáng vẻ hòa nhã, toàn thân tản mát ra một loại quý khí chỉ có ở những bậc kỳ nhân. Những người xung quanh thấy chàng đều cúi đầu hành lễ, vui mừng chúc phúc cho hai người. Chàng đáp lại khi thì bằng nụ cười, khi thì bằng một cái gật đầu. Không khó để nhận ra những người dân quanh đây đều tôn kính và ngưỡng vọng chàng. Không khó để hiểu tại sao chàng lại trở thành một truyền kỳ của nhân gian. Những người này thực sự yêu quý chàng.
Mạc Quân nắm tay nàng đến tận chỗ ngồi mới buông. Hai người ngồi bên cửa sổ trông xuống hồ Bán Nguyệt. Khung cảnh bên ngoài rất nên thơ.
“Nghĩ gì vậy?” Chàng nhéo má nàng.
“Mọi người rất yêu kính chàng.” Nàng kết luận.
Vẻ mặt chàng hí hửng như trẻ con. “Vì ta rất oai phong, đúng không?”
Nàng cười. “Đúng vậy”.
Mạc Quân hài lòng gật đầu, rồi chỉ tới lối vào: “Nhìn kìa!” Theo hướng chàng nói, nàng thấy hai nam nhân cao lớn đang bước về phía họ. “Bên trái là đại thiếu gia phủ Tể tướng Trần Kiên, bên phải là tứ công tử phủ Triệu võ tướng Triệu Thắng. Họ hẳn là muốn diện kiến nàng.” Chàng nháy mắt.
Thiên Anh hơi ngượng ngùng. Khi gả cho chàng, nàng quả thực không lường hết được những thay đổi trong cuộc sống của mình. Bấy lâu quanh quẩn bên chàng, thế giới dường như chỉ có chàng và nàng, đến hôm nay, nàng mới thực sự nhận thức được rằng địa vị của chàng không hề bình thường chút nào và cái ghế vương phi nàng đang ngồi thực sự rất cao.
“Bái kiến vương gia, vương phi!”
Trần Kiên dáng người cao gầy, nước da sáng, nụ cười răng khểnh rạng rỡ.
“Vinh hạnh diện kiến vương phi!” Trần công tử cung kính nói.
Triệu Thắng gần như ngược lại hoàn toàn, to lớn, da sẫm, lông mày dày và ánh mắt mạnh mẽ, hào hứng lên tiếng: “Vương phi, người quả thực rất khác so với tin đồn.”
Thiên Anh ngạc nhiên hỏi: “Tin đồn?”
“Phải, phải!” Triệu Thắng nhanh chóng xác nhận: “Người khắp kinh thành nói rằng vương phi có vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn…”
Đến đoạn này, Thiên Anh lờ mờ hiểu ý “rất khác” của Triệu công tử nghĩa là gì. Nàng liếc nhìn Mạc Quân, chàng đang giấu nụ cười sau tách trà.
Trần Kiên đẩy mạnh tay Triệu Thắng một cái. Triệu công tử như sực nhận ra lời nói lỗ mãng của mình, vội vã xua tay: “Ý thần không phải như thế, vương phi đừng hiểu lầm. Trong mắt Triệu Thắng, người đẹp thanh tao tựa ánh trăng. Chẳng qua…”
“Chẳng qua?” Nàng cao giọng một chút.
“Chẳng qua…” Triệu Thắng bỗng có vẻ lúng túng không hợp chút nào với vẻ ngoài hùng hổ của mình. Triệu công tử nhăn mày tựa như suy nghĩ dữ lắm, sau dăm ba tiếng “à ờ” cũng quyết định nói ra: “Chẳng qua vị hồng nhan trước đây của vương gia…”
Đúng lúc này, vị hồng nhan đước nhắc tới bước vào sảnh phòng, kiểu diễm như một đóa mẫu đơn.
Triệu công tử suýt phải cắn lưỡi.
Trần Kiên lén lắc đầu.
Mạc Quân trừng mắt nhìn hắn.
Thiên Anh hoàn toàn hiểu vấn đề. Ý đầy đủ của vị Triệu công tử này muốn nói là hồng nhan trước đây của Mạc Quân vốn là kinh thành đệ nhất mỹ nhân nên hồng nhan sau này của chàng – là nàng – hẳn phải xinh đẹp hơn nàng ấy bội phần mới phải. Có điều, đáng tiếc phải khiến phần đông những người tin vào lời đồn thổi thất vọng rồi, nàng còn không đủ tư cách đứng chung bảng xếp hạng với Dao Thiển nữa.
Triệu Thắng thấy nàng im lặng, lại nhận thấy cái nhìn đầy sát khí của Mạc Quân, trong lòng loạn lên, rối rít xua tay: “Vương phi, ý của thần không phải như thế…” Vốn hình dáng to lớn, lại thêm hành động luống cuống, Triệu Thắng gạt đổ tách trà để trước mặt Thiên Anh.
Nàng nhanh như chớp rút tay về, giũ giũ tay áo. Mạc Quân cũng rất phối hợp đưa khăn cho nàng. Thiên Anh vừa thấm đi vệt nước nhỏ trên tay áo vừa hừ nhẹ. Chuyện này không khiến chàng bất ngờ nhưng lại làm cả Triệu Thắng và Trần Kiên sững sờ. Đặc biệt là Triệu Thắng. Có lẽ Triệu công tử thật chẳng ngờ cảnh tượng hơn một năm trước lại diễn ra, có điều, vai nữ đã mang một dung mạo khác.
Trần Kiên nhận ra không khí kì dị bao quanh bốn người, vì thế vội kéo Triệu Thắng đứng dậy, xin phép cáo lui: “Vương gia và vương phi tiếp tục nghỉ ngơi, chúng thần không quấy rầy nữa.” sau đó lôi Triệu công tử còn đang ngây ra đi mất.
Khi hai người đi ngang qua Dao Thiển, Mạc Quân có thể nghe rõ tiếng “hừ” chán ghét của Triệu Thắng. Nhưng hiển nhiên Dao mỹ nhân không đoái hoài chút nào đến thái độ kỳ thị kia, bởi nàng ta đang mải hướng về phía Mạc Quân.
Chàng cau mày, lạnh lùng quay đi, lại bắt gặp Thiên Anh đang hết nhìn mình lại nhìn nàng ta.
“Sao thế?” Chàng hỏi.
Nàng mím môi, lắc đầu, rồi lại lấy hai tay ôm mặt, làm vẻ thiểu não: “Em muốn ăn vịt nướng.”
“Được!” Chàng nhéo mũi nàng, sau đó quay lại gọi lớn: “Tiểu nhị, mang cho vị phu nhân đây hai con vịt nướng, loại to nhất!”
Vị tiểu nhị kinh ngạc đánh rớt cái khay.
Một chiều, trong Thiên An đình bên sông Hoài, Mạc Quân nói nàng hãy hát cho chàng nghe một bài ca ở thế giới của nàng mà nàng thích.
Thiên Anh trông có vẻ sửng sốt. Nàng ngượng ngùng thú nhận: “Em hát rất tệ”. Và mặc dù tự phê phán chính mình, nàng vẫn hát cho chàng nghe một khúc.
“Em hứa một ngày em sẽ trở về
Em sẽ giữ chàng an toàn,
Em sẽ giữ chàng bình an
Lúc này, mọi chuyện điên rồ quá
Em chẳng biết làm sao mà ngăn lại
Em hiểu chúng ta còn nhiều điều cần nói,
Nhưng em không thể ở lại
Hãy cứ để em ôm chàng thêm một chút,
Hãy nhận lấy một phần trái tim em,
Biến nó thành của chàng
Để khi chúng ta cách xa
Chàng sẽ chẳng cô đơn…
Đêm nay, khi chìm vào giấc ngủ,
Chàng hãy nhớ rằng
Chúng ta nằm dưới cùng một trời sao…”
(*) Mượn lời ca khúc “Never be alone”, trình bày Shawn Mendes, album “Handwritten”, phát hành tháng 4/2015. Tác giả phóng dịch.
Trong khoảnh khắc, những đêm chàng một mình ngồi bần thần trên ghế dài nơi vườn Thư Quang bỗng hiện ra. Chàng không còn nhớ mình đã ở đó bao nhiêu đêm trắng, tắm bao nhiêu gió sương, bao đóa quỳnh nở rồi tàn, những đêm có trăng, những đêm không trăng, những đêm nhiều sao, những đêm mây dày vần vũ, những đêm tuyết rơi, những đêm đặc quánh đến mức ánh sáng từ ngọn đèn dầu chỉ hắt lên được một vầng nhỏ bé…
Bài hát kết thúc, nàng e lệ cúi đầu. Chàng nhìn nàng, và rồi… như bị thôi miên, chàng ôm lấy nàng, vùi mặt vào cổ nàng, khép mi, im lặng lắng nghe tiếng thở đều đặn của nàng. Lời ca có ý nghĩa hay không, giọng ca nàng hay hay dở đâu còn đáng quan tâm nữa, điều chàng quan tâm nhất lúc này là nàng.
Thiên Anh ngạc nhiên giữ hai vai chàng, hỏi nhỏ: “Chàng mệt ư?”
Chàng cố chấp yêu cầu: “Anh nhi, không được phép rời xa ta.”
“Em không… Chàng nói gì vậy? Chỉ là một bài hát thôi mà”
“Ta biết.” Chàng vẫn như một đứa bé cứng đầu lặp lại: “Bất kể vì lý do gì cũng không được phép rời bỏ ta.”
“Này…”
“Nghĩ cũng không được nghĩ.”
“…”
“Nghe không?” Chàng cắn nhẹ lên cổ nàng.
“Được! Được!” Nàng đầu hàng. Tính khí thất thường của chàng rất ít khi phát tác, nhưng hễ khi bộc phát lại khiến người ta ngoại trừ chiều theo lời chàng như cưng nựng một chú mèo thì chẳng thể làm gì khác được.
“Ngoan!” Chàng cọ môi lên cổ nàng, rù rì: “Để gia thưởng cho nàng.”
Trong khi Thiên Anh còn đang sững lại vì thái độ “công tử phong lưu” bất chợt của chàng, Mạc Quân đã nhấc đầu khỏi cổ nàng, dán lên môi nàng, đôi mắt chuyên chú ngắm nàng, khóe miệng kéo thành một nụ cười, sau đó thoái lui một chút để đẩy ngã nàng xuống thảm, nằm đè lên nàng rồi cúi đầu hôn mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, sau khi nụ hôn kết thúc, Thiên Anh lấy lại được hơi thở, nàng trở mình ngồi dậy và thấy ngay cái đầu đang cúi thấp cực kỳ ngượng ngùng của người thị vệ đứng cách lối đi một quãng. Cảnh này khiến nàng xấu hổ đến mức vùi mặt trở lại ngực chàng lần nữa.
Mạc Quân nhận ra phản ứng của nàng, cúi đầu cắn vành tai nàng, đùa cợt nói: “Gia không làm nàng thỏa mãn sao?”
Nàng rền rĩ: “Cầu xin gia, đừng tưởng thưởng kiểu đó nữa mà.”
“Vậy thì kiểu nào, Anh nhi?” Chàng kéo nàng ra, đảo mắt nhìn nàng, ánh mắt đảo ngược tới ngực nàng thì cất giọng phấn khởi: “Gia chỉ nghĩ ra một phương án…”
Nàng nhéo hông chàng thật mạnh nhưng chẳng làm sứt mẻ chút nào hình tượng hào hoa của nam tử trước mặt cả.
Mạc Quân cười: “Xấu hổ cái gì? Tất cả đều biết chúng ta là phu thê mà.”
“Phu thê thì cái gì cũng làm công khai được à?” Nàng lẩm bẩm.
“Không…” Chàng tỏ vẻ hiểu biết. “Có một số chuyện phải làm kín đáo, ví như…”
Nàng chồm tới bịt miệng chàng, học theo chàng kêu lớn: “Nghĩ cũng không được nghĩ.”
Mạc Quân nắm lấy tay nàng, cười vang. “Anh nhi, dù sao cũng nên quen với việc bị người ta quan sát đi! Vì nàng…” Chàng thấp giọng: “…rất nổi tiếng.”
“Nổi tiếng vì cái gì?”
Chàng tự mãn: “Vì phu quân của nàng là đệ nhất vương gia.”
Đúng như những gì Mạc Quân nói, Thiên Anh vô cùng nổi tiếng.
Kể từ khoảnh khắc chàng đỡ nàng xuống xe ngựa, bước vào Thái Bình lâu, nàng liên tục bắt gặp những ánh mắt len lén nhìn mình. Những người xung quanh nàng dường như đều ôm một bụng tò mò về vị vương phi của Hoài Vũ vương, nhưng vì e ngại thân phận mà không dám công khai quan sát, chỉ lén nhìn nàng từ xa, dõi theo nàng qua song cửa, qua bóng phản chiếu từ một chiếc gương đồng cũ, sau một bụi hoa hay bất cứ nơi nào có thể.
Thiên Anh vốn không phải là người hay để tâm ánh mắt thế gian, nhưng đến nghệ sĩ xuất sắc nhất khi bị đẩy ra trước vạn khán giả còn khó tránh khỏi run rẩy một phen, cho nên nàng không thể không cảm thấy bối rối. những bước chân của nàng cứ nhỏ dần, và nàng đi chậm đến nỗi chàng dừng lại, nghiêng đầu gợi ý: “Anh nhi, ta không ngại bế nàng lên đâu.”
Nàng liền xịu mặt nhìn chàng.
Chàng cười: “Thôi được rồi!” và lồng bàn tay mình vào tay nàng, siết lại những ngón tay: “Đi nào!” rồi kéo nàng đi.
Thiên Anh ngước nhìn. Chàng đang bước đi tự nhiên, dáng vẻ hòa nhã, toàn thân tản mát ra một loại quý khí chỉ có ở những bậc kỳ nhân. Những người xung quanh thấy chàng đều cúi đầu hành lễ, vui mừng chúc phúc cho hai người. Chàng đáp lại khi thì bằng nụ cười, khi thì bằng một cái gật đầu. Không khó để nhận ra những người dân quanh đây đều tôn kính và ngưỡng vọng chàng. Không khó để hiểu tại sao chàng lại trở thành một truyền kỳ của nhân gian. Những người này thực sự yêu quý chàng.
Mạc Quân nắm tay nàng đến tận chỗ ngồi mới buông. Hai người ngồi bên cửa sổ trông xuống hồ Bán Nguyệt. Khung cảnh bên ngoài rất nên thơ.
“Nghĩ gì vậy?” Chàng nhéo má nàng.
“Mọi người rất yêu kính chàng.” Nàng kết luận.
Vẻ mặt chàng hí hửng như trẻ con. “Vì ta rất oai phong, đúng không?”
Nàng cười. “Đúng vậy”.
Mạc Quân hài lòng gật đầu, rồi chỉ tới lối vào: “Nhìn kìa!” Theo hướng chàng nói, nàng thấy hai nam nhân cao lớn đang bước về phía họ. “Bên trái là đại thiếu gia phủ Tể tướng Trần Kiên, bên phải là tứ công tử phủ Triệu võ tướng Triệu Thắng. Họ hẳn là muốn diện kiến nàng.” Chàng nháy mắt.
Thiên Anh hơi ngượng ngùng. Khi gả cho chàng, nàng quả thực không lường hết được những thay đổi trong cuộc sống của mình. Bấy lâu quanh quẩn bên chàng, thế giới dường như chỉ có chàng và nàng, đến hôm nay, nàng mới thực sự nhận thức được rằng địa vị của chàng không hề bình thường chút nào và cái ghế vương phi nàng đang ngồi thực sự rất cao.
“Bái kiến vương gia, vương phi!”
Trần Kiên dáng người cao gầy, nước da sáng, nụ cười răng khểnh rạng rỡ.
“Vinh hạnh diện kiến vương phi!” Trần công tử cung kính nói.
Triệu Thắng gần như ngược lại hoàn toàn, to lớn, da sẫm, lông mày dày và ánh mắt mạnh mẽ, hào hứng lên tiếng: “Vương phi, người quả thực rất khác so với tin đồn.”
Thiên Anh ngạc nhiên hỏi: “Tin đồn?”
“Phải, phải!” Triệu Thắng nhanh chóng xác nhận: “Người khắp kinh thành nói rằng vương phi có vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn…”
Đến đoạn này, Thiên Anh lờ mờ hiểu ý “rất khác” của Triệu công tử nghĩa là gì. Nàng liếc nhìn Mạc Quân, chàng đang giấu nụ cười sau tách trà.
Trần Kiên đẩy mạnh tay Triệu Thắng một cái. Triệu công tử như sực nhận ra lời nói lỗ mãng của mình, vội vã xua tay: “Ý thần không phải như thế, vương phi đừng hiểu lầm. Trong mắt Triệu Thắng, người đẹp thanh tao tựa ánh trăng. Chẳng qua…”
“Chẳng qua?” Nàng cao giọng một chút.
“Chẳng qua…” Triệu Thắng bỗng có vẻ lúng túng không hợp chút nào với vẻ ngoài hùng hổ của mình. Triệu công tử nhăn mày tựa như suy nghĩ dữ lắm, sau dăm ba tiếng “à ờ” cũng quyết định nói ra: “Chẳng qua vị hồng nhan trước đây của vương gia…”
Đúng lúc này, vị hồng nhan đước nhắc tới bước vào sảnh phòng, kiểu diễm như một đóa mẫu đơn.
Triệu công tử suýt phải cắn lưỡi.
Trần Kiên lén lắc đầu.
Mạc Quân trừng mắt nhìn hắn.
Thiên Anh hoàn toàn hiểu vấn đề. Ý đầy đủ của vị Triệu công tử này muốn nói là hồng nhan trước đây của Mạc Quân vốn là kinh thành đệ nhất mỹ nhân nên hồng nhan sau này của chàng – là nàng – hẳn phải xinh đẹp hơn nàng ấy bội phần mới phải. Có điều, đáng tiếc phải khiến phần đông những người tin vào lời đồn thổi thất vọng rồi, nàng còn không đủ tư cách đứng chung bảng xếp hạng với Dao Thiển nữa.
Triệu Thắng thấy nàng im lặng, lại nhận thấy cái nhìn đầy sát khí của Mạc Quân, trong lòng loạn lên, rối rít xua tay: “Vương phi, ý của thần không phải như thế…” Vốn hình dáng to lớn, lại thêm hành động luống cuống, Triệu Thắng gạt đổ tách trà để trước mặt Thiên Anh.
Nàng nhanh như chớp rút tay về, giũ giũ tay áo. Mạc Quân cũng rất phối hợp đưa khăn cho nàng. Thiên Anh vừa thấm đi vệt nước nhỏ trên tay áo vừa hừ nhẹ. Chuyện này không khiến chàng bất ngờ nhưng lại làm cả Triệu Thắng và Trần Kiên sững sờ. Đặc biệt là Triệu Thắng. Có lẽ Triệu công tử thật chẳng ngờ cảnh tượng hơn một năm trước lại diễn ra, có điều, vai nữ đã mang một dung mạo khác.
Trần Kiên nhận ra không khí kì dị bao quanh bốn người, vì thế vội kéo Triệu Thắng đứng dậy, xin phép cáo lui: “Vương gia và vương phi tiếp tục nghỉ ngơi, chúng thần không quấy rầy nữa.” sau đó lôi Triệu công tử còn đang ngây ra đi mất.
Khi hai người đi ngang qua Dao Thiển, Mạc Quân có thể nghe rõ tiếng “hừ” chán ghét của Triệu Thắng. Nhưng hiển nhiên Dao mỹ nhân không đoái hoài chút nào đến thái độ kỳ thị kia, bởi nàng ta đang mải hướng về phía Mạc Quân.
Chàng cau mày, lạnh lùng quay đi, lại bắt gặp Thiên Anh đang hết nhìn mình lại nhìn nàng ta.
“Sao thế?” Chàng hỏi.
Nàng mím môi, lắc đầu, rồi lại lấy hai tay ôm mặt, làm vẻ thiểu não: “Em muốn ăn vịt nướng.”
“Được!” Chàng nhéo mũi nàng, sau đó quay lại gọi lớn: “Tiểu nhị, mang cho vị phu nhân đây hai con vịt nướng, loại to nhất!”
Vị tiểu nhị kinh ngạc đánh rớt cái khay.