Type: Thu Nguyen
Sáng hôm sau, Mạc Quân tỉnh dậy sửa soạn vào chầu, Thiên Anh vẫn còn đang say giấc. Chàng sờ lên trán nàng, thấy đã hạ sốt nhưng không an tâm, lại cho người đi mời thái y đến xem thử. Kết quả, thái y nói sức khỏe của nàng ổn, chẳng qua chỉ ốm vặt do chuyển mùa mà thôi. Mấy lời này khiến chàng yên tâm hơn một chút. Nhưng bãi triều chở về, chàng lại lo lắng không yên vì nàng mới khỏi bệnh đã chạy ngay đến xưởng gỗ Thương Sơn tiếp tục dùi mài mộc nghệ.
Chàng nhăn nhó hỏi nha hoàn: “Vương phi rời đi từ lúc nào? Đã ăn gì chưa?”
“Khởi bẩm vương gia!” Nha hoàn nọ cuống lên vì thái độ cáu kỉnh hiếm thấy của chủ nhân. “Vương phi ăn trưa xong mới đi!”
“Mấy giờ thì về?”
“Bẩm, vương phi nói giờ Tuất mới về.”
“Các ngươi có truyền lời bổn vương muốn đưa nàng đi dự tiệc phủ Cửu vương không?”
“Bẩm, vương phi nói còn bận việc, không muốn đi.”
Mạc Quân chau mày. “Không muốn đi” cũng không sao, nhưng “bận việc”? Nàng coi trọng việc làm đồ thủ công mỹ nghệ này hơn cả chàng rồi ư? Quả nhiên là tự mình hại mình mà. Đáng lẽ ngay từ đầu, chàng không nên khơi ra ba cái trò chạm trổ đồ gỗ này làm gì!
Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên: “Chủ nhân!”
Chàng liền quay người lại. “Được lắm! Đã biết trở lại rồi?”
Kim Khánh liền mỉm cười, tự tin khẳng định: “Chủ nhân đã hết giận.”
Chàng bèn “hừ” một tiếng.
Kim Khánh vội quỳ xuống thỉnh tội: “Kim Khánh tự ý hành động. Cúi xin chủ nhân trách phạt.”
Mạc Quân phất tay quay đi. Chờ cho sự im lặng đủ lâu để khiến đối phương căng thẳng, chàng mới lên tiếng: “Được rồi! Đứng dậy đi! Nên nhớ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Nếu có lần sau, dù kết quả có tốt hơn thế này, bổn vương cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
“Tạ ơn chủ nhân!”
“Còn nữa…” Chàng vẫy tay ra hiệu Kim Khánh tới gần, lấy ra một tấm ngọc bội màu xanh lục đặt lên bàn. “Thứ này cho ngươi.”
Kim Khánh kinh ngạc nâng ngọc bội lên, quan sát tỉ mỉ, lại hướng ánh nhìn về phía chàng dò hỏi. Lúc này, Mạc Quân mới giải thích: “Bổn vương không biết ngươi đã phải đánh đổi những gì để có thể đem nàng quay lại, nhưng cái giá hẳn không phải là nhỏ. Bổn vương chỉ có thể đáp lại tấm lòng thành của ngươi theo cách này. Đây là ngọc bội hành mộc, mộc sinh hỏa, sẽ trợ giúp được cho ngươi.”
Thấy Kim Khánh lai toan hành lễ, chàng liền ngăn lại: “Không cần! Muốn cảm tạ bổn vương, hay theo bổn vương bảo vệ nàng thật tốt.”
Kim Khánh nhét ngọc bội vào ngực áo, lại chắp hai tay, cúi mình thật sâu, nói như chém đinh chặt sắt: “Một đời này, Kim Khánh nguyện phụng sự chủ nhân và vương phi.”
Chàng nhẹ nhàng gật đầu.
Dường như sau khi chuyện với nàng bắt đầu tốt đẹp hơn lên, đối với chàng, không còn điều gì quá nghiêm trọng nữa. Ngay lúc này đây, trong đầu Mạc Quân chỉ đang toan tính lấy cớ từ quan để dành thời gian cùng nàng du sơn ngoạn thủy, có lẽ là trong một năm, hai năm hoặc nhiều hơn nếu nàng muốn. Đang buổi thiên hạ thái bình, thiên triều thịnh trị, một chức quân sư của chàng thực ra không quá cần thiết. Những việc hiện tại chàng đang làm, Mạc Ninh có thừa khả năng và hiểu biết để lo liệu chu toàn. Đó là còn chưa tính tới số lượng nhân tài đang ngày ngóng đêm mong được xuất đầu lộ diện góp sức cho hoàng triều. Chính vì thế, dù có chàng hay không, mọi chuyện vẫn sẽ tiến triển tốt đẹp.
Còn rắc rối phía công chúa Triệu quốc, buổi yến tiệc hôm nay chính là cái kết viên mãn. Tự tay thái trưởng công chúa sẽ lo liệu. Chàng lắc đầu nghĩ, nữ nhân đã từng chứng kiến hay kinh qua thâm cung nội chiến luôn có cách giải quyết rất… nữ nhân.
Thái trưởng công chúa quyết định tổ chức một buổi yến tiệc nhỏ, chỉ mời một số ít người trong hoàng thất và vài công tử tiểu thư con các danh thần trong triều. Tiệc lấy danh nghĩa mừng tiết Sương Giáng nhưng thực chất là mượn sự bảo chứng của tất cả khách quý có mặt để thông tri cho cả thiên hạ ý đồ cũng như mong muốn của bà: tác thành cho Cửu vương và công chúa Yến Dung. Bà thậm chí còn tính dùng đến cả phương thức “gạo nấu thành cơm” để đảm bảo cuộc hôn phối này sẽ xảy ra. Suy nghĩ này Mạc Quân chỉ có thể cảm thán bằng năm chữ “phóng khoáng đến bất cần”. Ý đồ của bà cả Mạc Quân và Mạc Ninh đều không phản đối, vì thật sự hai người họ đều là tài tử giai nhân, tuổi cũng xấp xỉ, hơn thế còn cảm mến lẫn nhau, sớm thành thân ngày nào hay ngày ấy.
(Tiết Sương Giáng: là một trong hai mươi tư tiết khí, thường bắt đầu vào ngày 23 hoặc 24 tháng Mười và kết thúc vào khoảng mồng 7 hoặc mồng 8 tháng Mười Một khi bắt đầu tiết Lập Đông.)
Yến tiệc diễn ra trong bầu không khí trang nhã tươi vui. Mạc Quân để ý thấy vẻ mặt của Cửu vương mỗi khi trò chuyện cùng công chúa lại thoáng ửng hồng, trông rất dễ thương. Có lẽ Cửu đệ đã dành cho nàng tình cảm sâu đậm rồi. Gả cho một người chính trực, nghĩa khí và có tiền đồ xán lạn như vậy, đối với thân phận công chúa cầu thân có thể nói là chuyện tốt hiếm gặp.
Có điều, bất chấp tình ý và danh tiếng lẫy lừng của Cửu vương, công chúa Yến Dũng vẫn một mực đeo bám Mạc Quân, thậm chí còn nhận ra chàng buộc tóc bằng dải lụa Thiên Anh tặng.
“Nàng là người thế nào?” Công chúa bỗng lên tiếng.
Mạc Quân hơi ngạc nhiên, chưa kịp trả lời thì nàng đã hỏi tiếp: “Nàng so với ta thì thế nào?”
Chàng lắc đầu, cười cười: “Không thể so sánh.”
“Nàng đẹp hơn ta?”
“Công chúa là đại mỹ nhân.” Chàng nhẹ nhàng nói. “Nhưng trong mắt bổn vương chỉ có nàng.”
“Ngài…” Công chúa giậm chân giận dữ.
“Công chúa không nên tự làm khó mình.”
Triệu Yến Dung nhìn chàng, cắn môi dưới, vẻ mặt tưởng như bực bội.
“Công chúa, vinh hạnh được diện kiến!” Trần Kiên và Triệu Thắng bỗng từ bên kia bàn bước tới, cung kính hàng lễ: “Hoài Vũ vương!”
Trần Kiên lên tiếng khen ngợi: “Vẻ đẹp của công chúa quả nhiên danh bất hư truyền.”
Triệu Thắng có vẻ mừng rỡ, dường như không đoái hoài nhiều lắm đến đại mỹ nhân gần đó, nâng chén cung kính mời chàng. Mạc Quân cũng sảng khoái mà uống cạn một hơi. Triệu Thắng vui vẻ hỏi: “Vương gia, vương phi không tới dự yến sao?”
Chàng đặt chén xuống, cười cười giải thích: “Nàng có hứng thú riêng.”
“Mạo muội xin hỏi vương gia, vương phi có hứng thú gì vậy?”
“Chế tác đồ gỗ.”
Một lời này khiến cả ba người bao gồm công chúa Yến Dung, Trần Kiên và Triệu Thắng đều há miệng kinh ngạc. Phải mất một lát, Triệu Thắng mới vỗ tay cười ha hả: “Vương phi đúng là kỳ nữ. Đến sở thích cũng không giống nữ nhi bình thường.”
Lời khen ngợi kỳ quái này của Triệu Thắng khiến Mạc Quân bật cười. Chàng nhất định phải kể lại cho nàng nghe mới được.
Sáng hôm sau, Mạc Quân tỉnh dậy sửa soạn vào chầu, Thiên Anh vẫn còn đang say giấc. Chàng sờ lên trán nàng, thấy đã hạ sốt nhưng không an tâm, lại cho người đi mời thái y đến xem thử. Kết quả, thái y nói sức khỏe của nàng ổn, chẳng qua chỉ ốm vặt do chuyển mùa mà thôi. Mấy lời này khiến chàng yên tâm hơn một chút. Nhưng bãi triều chở về, chàng lại lo lắng không yên vì nàng mới khỏi bệnh đã chạy ngay đến xưởng gỗ Thương Sơn tiếp tục dùi mài mộc nghệ.
Chàng nhăn nhó hỏi nha hoàn: “Vương phi rời đi từ lúc nào? Đã ăn gì chưa?”
“Khởi bẩm vương gia!” Nha hoàn nọ cuống lên vì thái độ cáu kỉnh hiếm thấy của chủ nhân. “Vương phi ăn trưa xong mới đi!”
“Mấy giờ thì về?”
“Bẩm, vương phi nói giờ Tuất mới về.”
“Các ngươi có truyền lời bổn vương muốn đưa nàng đi dự tiệc phủ Cửu vương không?”
“Bẩm, vương phi nói còn bận việc, không muốn đi.”
Mạc Quân chau mày. “Không muốn đi” cũng không sao, nhưng “bận việc”? Nàng coi trọng việc làm đồ thủ công mỹ nghệ này hơn cả chàng rồi ư? Quả nhiên là tự mình hại mình mà. Đáng lẽ ngay từ đầu, chàng không nên khơi ra ba cái trò chạm trổ đồ gỗ này làm gì!
Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên: “Chủ nhân!”
Chàng liền quay người lại. “Được lắm! Đã biết trở lại rồi?”
Kim Khánh liền mỉm cười, tự tin khẳng định: “Chủ nhân đã hết giận.”
Chàng bèn “hừ” một tiếng.
Kim Khánh vội quỳ xuống thỉnh tội: “Kim Khánh tự ý hành động. Cúi xin chủ nhân trách phạt.”
Mạc Quân phất tay quay đi. Chờ cho sự im lặng đủ lâu để khiến đối phương căng thẳng, chàng mới lên tiếng: “Được rồi! Đứng dậy đi! Nên nhớ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Nếu có lần sau, dù kết quả có tốt hơn thế này, bổn vương cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
“Tạ ơn chủ nhân!”
“Còn nữa…” Chàng vẫy tay ra hiệu Kim Khánh tới gần, lấy ra một tấm ngọc bội màu xanh lục đặt lên bàn. “Thứ này cho ngươi.”
Kim Khánh kinh ngạc nâng ngọc bội lên, quan sát tỉ mỉ, lại hướng ánh nhìn về phía chàng dò hỏi. Lúc này, Mạc Quân mới giải thích: “Bổn vương không biết ngươi đã phải đánh đổi những gì để có thể đem nàng quay lại, nhưng cái giá hẳn không phải là nhỏ. Bổn vương chỉ có thể đáp lại tấm lòng thành của ngươi theo cách này. Đây là ngọc bội hành mộc, mộc sinh hỏa, sẽ trợ giúp được cho ngươi.”
Thấy Kim Khánh lai toan hành lễ, chàng liền ngăn lại: “Không cần! Muốn cảm tạ bổn vương, hay theo bổn vương bảo vệ nàng thật tốt.”
Kim Khánh nhét ngọc bội vào ngực áo, lại chắp hai tay, cúi mình thật sâu, nói như chém đinh chặt sắt: “Một đời này, Kim Khánh nguyện phụng sự chủ nhân và vương phi.”
Chàng nhẹ nhàng gật đầu.
Dường như sau khi chuyện với nàng bắt đầu tốt đẹp hơn lên, đối với chàng, không còn điều gì quá nghiêm trọng nữa. Ngay lúc này đây, trong đầu Mạc Quân chỉ đang toan tính lấy cớ từ quan để dành thời gian cùng nàng du sơn ngoạn thủy, có lẽ là trong một năm, hai năm hoặc nhiều hơn nếu nàng muốn. Đang buổi thiên hạ thái bình, thiên triều thịnh trị, một chức quân sư của chàng thực ra không quá cần thiết. Những việc hiện tại chàng đang làm, Mạc Ninh có thừa khả năng và hiểu biết để lo liệu chu toàn. Đó là còn chưa tính tới số lượng nhân tài đang ngày ngóng đêm mong được xuất đầu lộ diện góp sức cho hoàng triều. Chính vì thế, dù có chàng hay không, mọi chuyện vẫn sẽ tiến triển tốt đẹp.
Còn rắc rối phía công chúa Triệu quốc, buổi yến tiệc hôm nay chính là cái kết viên mãn. Tự tay thái trưởng công chúa sẽ lo liệu. Chàng lắc đầu nghĩ, nữ nhân đã từng chứng kiến hay kinh qua thâm cung nội chiến luôn có cách giải quyết rất… nữ nhân.
Thái trưởng công chúa quyết định tổ chức một buổi yến tiệc nhỏ, chỉ mời một số ít người trong hoàng thất và vài công tử tiểu thư con các danh thần trong triều. Tiệc lấy danh nghĩa mừng tiết Sương Giáng nhưng thực chất là mượn sự bảo chứng của tất cả khách quý có mặt để thông tri cho cả thiên hạ ý đồ cũng như mong muốn của bà: tác thành cho Cửu vương và công chúa Yến Dung. Bà thậm chí còn tính dùng đến cả phương thức “gạo nấu thành cơm” để đảm bảo cuộc hôn phối này sẽ xảy ra. Suy nghĩ này Mạc Quân chỉ có thể cảm thán bằng năm chữ “phóng khoáng đến bất cần”. Ý đồ của bà cả Mạc Quân và Mạc Ninh đều không phản đối, vì thật sự hai người họ đều là tài tử giai nhân, tuổi cũng xấp xỉ, hơn thế còn cảm mến lẫn nhau, sớm thành thân ngày nào hay ngày ấy.
(Tiết Sương Giáng: là một trong hai mươi tư tiết khí, thường bắt đầu vào ngày 23 hoặc 24 tháng Mười và kết thúc vào khoảng mồng 7 hoặc mồng 8 tháng Mười Một khi bắt đầu tiết Lập Đông.)
Yến tiệc diễn ra trong bầu không khí trang nhã tươi vui. Mạc Quân để ý thấy vẻ mặt của Cửu vương mỗi khi trò chuyện cùng công chúa lại thoáng ửng hồng, trông rất dễ thương. Có lẽ Cửu đệ đã dành cho nàng tình cảm sâu đậm rồi. Gả cho một người chính trực, nghĩa khí và có tiền đồ xán lạn như vậy, đối với thân phận công chúa cầu thân có thể nói là chuyện tốt hiếm gặp.
Có điều, bất chấp tình ý và danh tiếng lẫy lừng của Cửu vương, công chúa Yến Dũng vẫn một mực đeo bám Mạc Quân, thậm chí còn nhận ra chàng buộc tóc bằng dải lụa Thiên Anh tặng.
“Nàng là người thế nào?” Công chúa bỗng lên tiếng.
Mạc Quân hơi ngạc nhiên, chưa kịp trả lời thì nàng đã hỏi tiếp: “Nàng so với ta thì thế nào?”
Chàng lắc đầu, cười cười: “Không thể so sánh.”
“Nàng đẹp hơn ta?”
“Công chúa là đại mỹ nhân.” Chàng nhẹ nhàng nói. “Nhưng trong mắt bổn vương chỉ có nàng.”
“Ngài…” Công chúa giậm chân giận dữ.
“Công chúa không nên tự làm khó mình.”
Triệu Yến Dung nhìn chàng, cắn môi dưới, vẻ mặt tưởng như bực bội.
“Công chúa, vinh hạnh được diện kiến!” Trần Kiên và Triệu Thắng bỗng từ bên kia bàn bước tới, cung kính hàng lễ: “Hoài Vũ vương!”
Trần Kiên lên tiếng khen ngợi: “Vẻ đẹp của công chúa quả nhiên danh bất hư truyền.”
Triệu Thắng có vẻ mừng rỡ, dường như không đoái hoài nhiều lắm đến đại mỹ nhân gần đó, nâng chén cung kính mời chàng. Mạc Quân cũng sảng khoái mà uống cạn một hơi. Triệu Thắng vui vẻ hỏi: “Vương gia, vương phi không tới dự yến sao?”
Chàng đặt chén xuống, cười cười giải thích: “Nàng có hứng thú riêng.”
“Mạo muội xin hỏi vương gia, vương phi có hứng thú gì vậy?”
“Chế tác đồ gỗ.”
Một lời này khiến cả ba người bao gồm công chúa Yến Dung, Trần Kiên và Triệu Thắng đều há miệng kinh ngạc. Phải mất một lát, Triệu Thắng mới vỗ tay cười ha hả: “Vương phi đúng là kỳ nữ. Đến sở thích cũng không giống nữ nhi bình thường.”
Lời khen ngợi kỳ quái này của Triệu Thắng khiến Mạc Quân bật cười. Chàng nhất định phải kể lại cho nàng nghe mới được.