Nàng nhận ra dường như có điều gì đó, rất nhiều rất nhiều điều về chàng mà nàng không hiểu được. Thái độ của chàng, vẻ mặt của chàng thay đổi quá nhanh, tính khí thất thường lẽ ra phải khiến nàng lo sợ vì không thể kiểm soát được mới phải, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy an toàn. An toàn? Hoặc là nàng nên nghĩ lại đi thôi, vì chàng đang tao nhã làm một loạt động tác cởi bỏ từ thắt lưng đến ngoại bào và cả dải lụa buộc tóc khiến mái tóc dài thoát khỏi trói buộc bỗng xõa tung ra.
Nàng hốt hoảng: “Ngài đang làm gì vậy?” Biểu diễn thoát y chắc?
“Đương nhiên là ta muốn trừng phạt nàng.”
Nàng ho khan. Đây là loại trừng phạt gì vậy?
“Tùy ngài!” Thiên Anh bất lực nói.
“Được!” Chàng ào đến như một cơn gió. Trong khoảnh khắc, nàng như nhìn thấy lồng ngực trần của chàng thấp thoáng sau cổ áo hơi mở ra, hương thơm nam tính dội về phía nàng. Nàng đỏ mặt. Hai người ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, tại sao đến giờ nàng mới chú ý tới điều này? Nhưng nàng không có cơ hội tìm ra đáp án, vì ngay sau đó, nàng đã thấy mình bị kéo tới đứng giữa phòng, toàn thân cứng ngắc, hiển nhiên là đã bị điểm huyệt.
“Nàng nói tùy ta.” Chàng cười gian xảo.
“Ngài muốn gì?” Nàng chau mày nhìn chàng.
“Trừng phạt nàng bằng cách bắt nàng bồi đắp tình cảm với ta.” Mạc Quân cong môi cười, thuận tay tháo dải thắt lưng của nàng, lại cởi tới ngoại bào, bàn tay theo sợi dây buộc luồn vào bên trong lớp áo, chậm chạp lướt qua vùng bụng nàng, ngực nàng, ngược lên đầu vai, vươn ra khỏi cổ áo rồi thẳng tay gạt khỏi vai nàng. Hỷ phục rực rỡ rơi xuống chân, trung y mỏng manh không giấu được hết những đường cong mê hoặc trên cơ thể nàng. Qua lớp lụa mỏng, cái yếm đồng màu ẩn hiện như mời gọi.
“Ngài… ngài đã nói sẽ không ép tôi.” Nàng cao giọng kháng nghị.
“Ừ.” Mạc Quân cười quyến rũ. “Đây là chuyện khác, không phải chuyện đó.”
“Đồ hồ ly này!” Nàng mắng lớn khi thấy chàng thuần thục cởi bỏ trung y của mình. Lớp váy áo thứ hai rơi xuống, trên người nàng chỉ còn lại yếm thắm cùng khố y. Thiên Anh không động đậy được, chỉ có thể đứng chết trân dưới ánh mắt quá sức cháy bỏng của Mạc Quân. Nàng cảm thất mặt mũi mình nóng ran, xấu hổ đến cực độ, bèn gắt giọng với chàng: “Nhìn đủ chưa?”
“Chưa đủ. Không bao giờ là đủ cả.” Chàng đáp lại gần như ngay tức khắc, ánh mắt như si như say.
“Ngài...” Nàng chưa kịp nói hết câu, eo đã bị ôm lấy, hơi thở nóng rực của chàng phả vào hõm vai khiến toàn thân nàng nhẹ bẫng. Khoảnh khắc tiếp theo, nàng thấy mình được giải huyệt, đang nằm trên giường, ngay trong lòng chàng, gương mặt kề sát lồng ngực vạm vỡ của chàng, mơ hồ nghe được nhịp tim chàng đang đập… dường như rất vội vã. Một tay chàng ôm lấy eo nàng trong khi hai bàn tay nàng, một đang chạm vai chàng, một lại bám bên hông chàng. Tư thế mờ ám khiến nàng xấu hổ không chịu nổi, hơn nữa quần áo mỏng manh không ngăn được luồng nhiệt đang càng lúc càng dâng cao trong cơ thể chàng. Nàng loay hoay tìm cách thoát ra, bỗng nhiên bàn tay đang đặt trên eo nàng siết lại, cơ thể bị kéo về phía trước, dán lấy thân người đối diện. Một giọng trầm khàn vang lên. “Anh nhi, nam nhân ôm nữ nhân mình yêu trong lòng, không cần xuân dược cũng khó nén nổi dục vọng trong lòng.”
Nàng lập tức cứng ngắc, còn mơ hồ cảm giác được người đang tựa cằm lên đỉnh đầu mình bật cười khe khẽ. Nàng máy móc đáp lại: “Buông… Buông tôi ra! Tôi không thích loại tình huống này.”
Vô ích! Loại tình huống này Mạc Quân chính là cầu còn không được. Tay chàng dùng thêm sức khiến nàng càng dán chặt hơn vào người mình. Giọng chàng thiểu não: “Ta càng lúc càng tin chính nhân quân tử quả thật khổ vô vàn.”
Đáp lại chàng chỉ là tiếng “hừ” giận dữ. Chàng cười nhẹ, đưa tay xoa lưng nàng. Mạc Quân ôm lấy người chàng vẫn ngày nhớ đêm mong vừa sung sướng vừa đau khổ, sau một hồi thở dài liền nhẹ nhàng tuyên bố: “Bồi đắp tình cảm. Khảo nghiệm bản thân. Ngủ!”
Tiếp đó, tất cả lại chìm vào yên tĩnh.
Mạc Quân vốn thính ngủ, lần này nằm bên nhuyễn ngọc ôn hương cũng ngủ không sâu nên khi mỹ nhân trong ngực hô hấp thay đổi, chàng liền tỉnh giấc. Hơi hé mắt, chàng liền thấy khuôn mặt mệt mỏi cùng cặp mắt gấu trúc của Thiên Anh. Sáng sớm, khi vừa tỉnh dậy, nàng có phần mơ màng, đuôi mắt toát lên vẻ ủ rũ, so với lúc bình thường bày ra khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt càng cuốn hút gấp vạn lần. Ánh mắt mê hồn dời khỏi một điểm nào đó sau lưng chàng, liếc đến cánh tay tê rần chàng dâng lên làm gối cho mình lúc đêm qua, đầu mày liền chau lại. Chàng thấy nàng hơi hơi điều chỉnh tư thế nằm nhưng lại không dám cử động mạnh. Hẳn là lời cảnh cáo của chàng đêm qua đã khiến nàng e sợ, cộng thêm trang phục lúc này càng lộn xộn hơn trước, tư thế hai người so với lúc tối qua chỉ có mờ ám hơn chứ không kém. Nhìn con mèo nhỏ luống cuống trong lòng, Mạc Quân thực sự muốn cười lớn một trận. Suốt cả đêm dài, hay người dán sát vào nhau, đầu nàng gối lên tay chàng, chân bị chàng quấn lấy, eo bị ôm siết, một tay nàng buộc phải đặt lên hông chàng, bàn tay tự do còn lại từ chối động chạm vào lồng ngực chàng nhưng lại ra sức che chắn trước ngực mình, vô thức cuộn thành nắm đấm nhỏ. Mạc Quân trong lòng như nở hoa. Sức chịu đựng của vương phi của chàng thật khiến người ta kinh ngạc.
“Ngài tỉnh rồi?”
Mạc Quân không vội mở mắt, môi vẽ nên một nụ cười, lười biếng đáp “ừ” một tiếng rồi giả bộ làm động tác co duỗi cơ thể, cố tính lại ghì sát nàng vào lòng hơn nữa, đến nỗi nắm đấm nhỏ chắn ngang ngực hai người cũng chẳng còn tác dụng. Nàng liền vô thức giãy giụa.
Mạc Quân miễn cưỡng mở mắt, cất giọng ngái ngủ: “Anh nhi, tân hôn mệt mỏi, không cần dậy sớm”, đoạn chàng vùi mặt vào cổ nàng, cười vô cùng xảo trá.
“Ngài…” Nàng kêu lên: “Suốt đêm một tư thế, ngài không thấy mỏi hay sao?”
Một phen đất trời đảo lộn, Mạc Quân trở người nằm đè lên người nàng, hay khuỷu tay chống hai bên vai nàng, cúi đầu nhìn xuống. Mái tóc dài đen huyền chảy xuống như thác nước, quấn quýt với những lọn tóc nàng đang xõa tung trên gối; cặp mắt nóng rực chiếu thẳng vào mắt nàng; đôi môi hé mở buông lời trêu ghẹo xấu xa: “Nếu mỏi thì đổi sang tư thế này nhé?”
“Đừng lộn xộn.” Nàng nói.
Mạc Quân chăm chú nhìn nàng, nhìn đến mức nàng thẹn đỏ cả mặt, sau đó khóe môi từ từ cong lên: “Anh nhi, tân hôn vui vẻ!”
Nàng trợn mắt nhìn nụ cười ranh mãnh của chàng, thấy khuôn mặt chàng càng lúc càng gần lại. Đôi môi mềm mại của chàng chầm chậm hôn lên trán, lên mắt, đầu mũi, hai bên má, rồi phủ kín môi nàng. Hôn đến choáng váng đầu óc, Mạc Quân mới buông tha cho nàng. Thiên Anh vội đẩy chàng ra, muốn xuống giường lại thấy chàng nằm nghiêng người, bày ra thế trường thành khó vượt. Nàng ngồi dậy, quấn chăn đến tận cằm, trợn mắt. “Mạc Quân, để tôi xuống!”
“Ừ.” Chàng nhàn nhã nhìn nàng.
“Vậy ngài tránh ra đi!”
“Mau gọi ta là phu quân, ái thê!”
“Mạc Quân!”
“Gọi phu quân!”
“Vương gia!”
“Gọi phu quân!”
“Hoài Vũ vương!”
“Ái thê…”
“Đừng làm xấu mặt thiên triều nữa, vương gia!” Nàng bất chấp, giơ chân đạp nam tử cợt nhả trước mặt một cái. Chẳng ngờ Mạc Quân liền vươn tay, chính xác nắm lấy cổ chân nàng. “Ái thê…” Vừa nói chàng vừa cọ cọ ngón tay cái lên làn da nàng, rồi chậm rãi mà men ngược lên trên.
Nàng mau miệng phục tùng. “Phu quân, tránh ra đi!”
Im lặng. Bàn tay nọ vẫn tiếp tục trêu chọc. Thiên Anh phát hoảng. “Phu quân, cho thiếp xuống!”
Bàn tay dừng lại, chàng nhếch môi.
“Thôi!” Giọng chàng lười biếng cất lên, Thiên Anh cảm thấy như trút được gánh nặng, đang thở hắt ra một hơi dài liền nghe thấy câu tiếp theo của chàng. “Ta không thích nàng gọi phu quân nữa rồi.” Chàng cong môi, ranh mãnh nhìn nàng. “Gọi Quân đi!”
“Ngài!!! Tiểu Quân, ngài chết đi!”
“Ha ha ha!” Mạc Quân cười lớn, tay kéo mạnh chân nàng khiến cả người nàng trượt xuống, diễn lại tư thế người trên kẻ dưới lúc nãy. Chàng ghé sát miệng vào tai nàng, thì thầm: “Ai nói là nhỏ hả? Nàng có muốn tự mình kiểm nghiệm không?”
Thiên Anh lẽ nào lại không hiểu ý chàng. Tên hồ ly này từ đầu tới đều ra sức muốn quyến rũ nàng, dụ dỗ nàng đây mà. Nàng bèn “hừ” một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
Mạc Quân nhìn nàng, những ngón tay xoa nhẹ đầu vai nàng, vuốt má môi nàng, miệng nở nụ cười rất đỗi phong tình cũng vô cùng gian giảo. Chàng biết thái độ này của nàng tiết lộ tâm tình gì. Khi vừa mới ngủ dậy, càng dễ bị bắt nạt bao nhiêu nàng lại càng dễ cáu gắt bấy nhiêu. Và khi cơn tức giận chực chờ bùng nổ, nàng sẽ rất có tâm mà đưa ra dấu hiệu cảnh báo cho kẻ sắp phải hứng chịu cơn thịnh nộ kia. Ví như lúc này, chàng có thể nhìn thấy cơn sóng ngầm đang chực chờ trong đôi mắt nàng. Thế nên ngay lập tức, chàng tự giác nằm lăn vào phía trong, đẩy nàng ra phía ngoài giường, Thiên Anh rốt cuộc cũng thoát khỏi bàn tay lang sói, quấn lại chăn, đứng dậy gọi người hầu vào.
Mạc Quân nằm trên giường, hai mắt khép hờ, ánh mắt nghiền ngẫm từng hành động của nàng. Dưới ánh nhìn quá mức chuyên chú đó, không chỉ Thiên Anh mà cả hai nha hoàn đang giúp nàng chuẩn bị cũng thấy thiếu tự nhiên. Cau mày, nàng quay lưng về phía chàng, nhưng sau đó lại lập tức hối hận vì cái nhìn vừa rồi dường như còn bỏng rát hơn cả lúc trước. Nàng bèn quay lại than thở: “Ngài đừng nhìn nữa.”
Mạc Quân nhướng mày. Chỉ cần thái độ này của chàng thôi, nàng hẳn biết rõ ý chàng là gì rồi chứ?
Nàng nhìn sắc mặt người mà đổi giọng: “Phu quân, đừng nhìn nữa mà.”
Mạc Quân liền nở nụ cười hài lòng đủ để đánh cắp trái tim của cả tá nữ nhân, sau đó từ từ khép rèm mi lại.
“Hai người chuyển đồ ra sau tấm bình phong cho tôi.”
Nghe giọng nàng vang lên, chàng không nén nổi nụ cười. Quả là Thiên Anh, chỉ có nàng mới như thế. Nàng không tin chàng sẽ thôi ngắm nhìn mình nên đành lánh đi. Và nàng đã đúng. Chàng thật muốn cười lớn. Vương phi bé nhỏ của chàng thực sự sinh ra để dành cho chàng, chỉ dành riêng cho chàng mà thôi. Chỉ có nàng mới luôn khiến chàng bất ngờ và vui vẻ đến thế, và cũng chỉ có chàng mới khiến nàng nổi giận liên tục và nhanh chóng như thế.
Mạc Quân nhìn về hướng bình phong. Vách ngăn đủ dày để che khuất cảnh đẹp mà chàng muốn ngắm nhìn, chỉ có âm thanh vọng lại: tiếng róc rách của nước chảy, tiếng sột soạt của trang phục, tiếng nàng thì thầm cùng nha hoàn... Chàng nhắm mắt, tự hỏi nàng sẽ mặc váy áo gì trong buổi sáng nay? Có thể là bộ váy hoa mộc lan không? Mộc lan trắng ngà, hồng phấn hay màu nào khác? Bất kể màu sắc nào, chàng nghĩ, khoác lên cơ thể nàng đều đẹp. Phải, dáng người nàng đủ đẹp để không một sắc màu nào có thể chối từ.
Mạc Quân trầm ngâm nhớ lại tối qua ngắm nàng đến phát sốt. Nàng không phải kiểu đậm đà tròn trịa, cũng chẳng mình hạc xương mai, chỉ đúng mức đầy đặn, chân dài, eo thon, bụng nhỏ, ngực tròn, cổ ba ngấn vương cao như một đài hoa huệ, xương quai xanh lồ lộ tựa hai nét phóng tác tuyệt mỹ, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, ánh mắt sáng trong, bình thản. Còn hương thơm của nàng thanh lạnh và dịu mát, hệt như hương hoa mộc lan cùng táo xanh được pha trộn đầy ngẫu hứng trong một buổi bình minh còn mù sương và lất phất mưa rơi. Chàng không hiểu tại sao thứ hương thơm cao nhã ấy lại có sức mê hoặc với mình lớn đến vậy...
Bộp! Bộp! Bộp!
Chàng giật mình mở mắt và sững sờ. Người trong lòng chàng đang mặc bộ váy mộc lan trắng, thắt lưng to bản thêu nổi những đóa hoa ôm lấy vòng eo mảnh mai, tay áo buông dài, cổ áo thêu hoa, mái tóc cũng cài trâm khắc hình một đóa mộc lan, từng lọn từng lọn chảy trên vai và phủ xuống tấm lưng ngọc ngà. Mạc Quân sung sướng nở nụ cười. Chàng và nàng ắt hẳn có tâm linh tương thông. Chàng nhảy xuống giường, bước đến sau lưng nàng, đang định vòng tay ôm thì nàng quay lại.
Đẹp đến ngây người.
“Ngài muốn làm gì?” Nàng bất ngờ lên tiếng, quay ngoắt về phía chàng, trong tay còn đang cầm con dao gọt hoa quả mà phía sau nàng, những gì còn lại từ nến uyên ương đêm qua bị chém ngang dọc thật thê thảm.
Mạc Quân dở khóc dở cười. Ái phi của chàng suốt đêm khiến chàng thao thức, cánh tay tê cứng toàn thân nhức mỏi chưa tính, muốn ăn mà không được, sáng dậy còn phải chứng kiến cảnh nến tân hôn bị nàng phanh thây làm trăm mảnh thế này...
“Anh nhi, cẩn thận! Nàng giận mấy thứ này cũng đâu cần phải tự mình ra tay.” Chàng nén cười, làm bộ bất lực thở dài.
“Ai nói tôi giận mấy thứ này?” Nàng lạnh nhạt đáp.
“Vậy giận ai mà đang tâm sát hại nến uyên ương?”
“Ngài!” Nàng nghiến răng buông ra một chữ rồi vung tay bỏ đi. Mạc Quân nhìn theo bóng nàng, ý cười càng lúc càng đậm, lát sau vẫy tay gọi người hầu đem toàn bộ xác nến cất đi hết.
Nàng hốt hoảng: “Ngài đang làm gì vậy?” Biểu diễn thoát y chắc?
“Đương nhiên là ta muốn trừng phạt nàng.”
Nàng ho khan. Đây là loại trừng phạt gì vậy?
“Tùy ngài!” Thiên Anh bất lực nói.
“Được!” Chàng ào đến như một cơn gió. Trong khoảnh khắc, nàng như nhìn thấy lồng ngực trần của chàng thấp thoáng sau cổ áo hơi mở ra, hương thơm nam tính dội về phía nàng. Nàng đỏ mặt. Hai người ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, tại sao đến giờ nàng mới chú ý tới điều này? Nhưng nàng không có cơ hội tìm ra đáp án, vì ngay sau đó, nàng đã thấy mình bị kéo tới đứng giữa phòng, toàn thân cứng ngắc, hiển nhiên là đã bị điểm huyệt.
“Nàng nói tùy ta.” Chàng cười gian xảo.
“Ngài muốn gì?” Nàng chau mày nhìn chàng.
“Trừng phạt nàng bằng cách bắt nàng bồi đắp tình cảm với ta.” Mạc Quân cong môi cười, thuận tay tháo dải thắt lưng của nàng, lại cởi tới ngoại bào, bàn tay theo sợi dây buộc luồn vào bên trong lớp áo, chậm chạp lướt qua vùng bụng nàng, ngực nàng, ngược lên đầu vai, vươn ra khỏi cổ áo rồi thẳng tay gạt khỏi vai nàng. Hỷ phục rực rỡ rơi xuống chân, trung y mỏng manh không giấu được hết những đường cong mê hoặc trên cơ thể nàng. Qua lớp lụa mỏng, cái yếm đồng màu ẩn hiện như mời gọi.
“Ngài… ngài đã nói sẽ không ép tôi.” Nàng cao giọng kháng nghị.
“Ừ.” Mạc Quân cười quyến rũ. “Đây là chuyện khác, không phải chuyện đó.”
“Đồ hồ ly này!” Nàng mắng lớn khi thấy chàng thuần thục cởi bỏ trung y của mình. Lớp váy áo thứ hai rơi xuống, trên người nàng chỉ còn lại yếm thắm cùng khố y. Thiên Anh không động đậy được, chỉ có thể đứng chết trân dưới ánh mắt quá sức cháy bỏng của Mạc Quân. Nàng cảm thất mặt mũi mình nóng ran, xấu hổ đến cực độ, bèn gắt giọng với chàng: “Nhìn đủ chưa?”
“Chưa đủ. Không bao giờ là đủ cả.” Chàng đáp lại gần như ngay tức khắc, ánh mắt như si như say.
“Ngài...” Nàng chưa kịp nói hết câu, eo đã bị ôm lấy, hơi thở nóng rực của chàng phả vào hõm vai khiến toàn thân nàng nhẹ bẫng. Khoảnh khắc tiếp theo, nàng thấy mình được giải huyệt, đang nằm trên giường, ngay trong lòng chàng, gương mặt kề sát lồng ngực vạm vỡ của chàng, mơ hồ nghe được nhịp tim chàng đang đập… dường như rất vội vã. Một tay chàng ôm lấy eo nàng trong khi hai bàn tay nàng, một đang chạm vai chàng, một lại bám bên hông chàng. Tư thế mờ ám khiến nàng xấu hổ không chịu nổi, hơn nữa quần áo mỏng manh không ngăn được luồng nhiệt đang càng lúc càng dâng cao trong cơ thể chàng. Nàng loay hoay tìm cách thoát ra, bỗng nhiên bàn tay đang đặt trên eo nàng siết lại, cơ thể bị kéo về phía trước, dán lấy thân người đối diện. Một giọng trầm khàn vang lên. “Anh nhi, nam nhân ôm nữ nhân mình yêu trong lòng, không cần xuân dược cũng khó nén nổi dục vọng trong lòng.”
Nàng lập tức cứng ngắc, còn mơ hồ cảm giác được người đang tựa cằm lên đỉnh đầu mình bật cười khe khẽ. Nàng máy móc đáp lại: “Buông… Buông tôi ra! Tôi không thích loại tình huống này.”
Vô ích! Loại tình huống này Mạc Quân chính là cầu còn không được. Tay chàng dùng thêm sức khiến nàng càng dán chặt hơn vào người mình. Giọng chàng thiểu não: “Ta càng lúc càng tin chính nhân quân tử quả thật khổ vô vàn.”
Đáp lại chàng chỉ là tiếng “hừ” giận dữ. Chàng cười nhẹ, đưa tay xoa lưng nàng. Mạc Quân ôm lấy người chàng vẫn ngày nhớ đêm mong vừa sung sướng vừa đau khổ, sau một hồi thở dài liền nhẹ nhàng tuyên bố: “Bồi đắp tình cảm. Khảo nghiệm bản thân. Ngủ!”
Tiếp đó, tất cả lại chìm vào yên tĩnh.
Mạc Quân vốn thính ngủ, lần này nằm bên nhuyễn ngọc ôn hương cũng ngủ không sâu nên khi mỹ nhân trong ngực hô hấp thay đổi, chàng liền tỉnh giấc. Hơi hé mắt, chàng liền thấy khuôn mặt mệt mỏi cùng cặp mắt gấu trúc của Thiên Anh. Sáng sớm, khi vừa tỉnh dậy, nàng có phần mơ màng, đuôi mắt toát lên vẻ ủ rũ, so với lúc bình thường bày ra khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt càng cuốn hút gấp vạn lần. Ánh mắt mê hồn dời khỏi một điểm nào đó sau lưng chàng, liếc đến cánh tay tê rần chàng dâng lên làm gối cho mình lúc đêm qua, đầu mày liền chau lại. Chàng thấy nàng hơi hơi điều chỉnh tư thế nằm nhưng lại không dám cử động mạnh. Hẳn là lời cảnh cáo của chàng đêm qua đã khiến nàng e sợ, cộng thêm trang phục lúc này càng lộn xộn hơn trước, tư thế hai người so với lúc tối qua chỉ có mờ ám hơn chứ không kém. Nhìn con mèo nhỏ luống cuống trong lòng, Mạc Quân thực sự muốn cười lớn một trận. Suốt cả đêm dài, hay người dán sát vào nhau, đầu nàng gối lên tay chàng, chân bị chàng quấn lấy, eo bị ôm siết, một tay nàng buộc phải đặt lên hông chàng, bàn tay tự do còn lại từ chối động chạm vào lồng ngực chàng nhưng lại ra sức che chắn trước ngực mình, vô thức cuộn thành nắm đấm nhỏ. Mạc Quân trong lòng như nở hoa. Sức chịu đựng của vương phi của chàng thật khiến người ta kinh ngạc.
“Ngài tỉnh rồi?”
Mạc Quân không vội mở mắt, môi vẽ nên một nụ cười, lười biếng đáp “ừ” một tiếng rồi giả bộ làm động tác co duỗi cơ thể, cố tính lại ghì sát nàng vào lòng hơn nữa, đến nỗi nắm đấm nhỏ chắn ngang ngực hai người cũng chẳng còn tác dụng. Nàng liền vô thức giãy giụa.
Mạc Quân miễn cưỡng mở mắt, cất giọng ngái ngủ: “Anh nhi, tân hôn mệt mỏi, không cần dậy sớm”, đoạn chàng vùi mặt vào cổ nàng, cười vô cùng xảo trá.
“Ngài…” Nàng kêu lên: “Suốt đêm một tư thế, ngài không thấy mỏi hay sao?”
Một phen đất trời đảo lộn, Mạc Quân trở người nằm đè lên người nàng, hay khuỷu tay chống hai bên vai nàng, cúi đầu nhìn xuống. Mái tóc dài đen huyền chảy xuống như thác nước, quấn quýt với những lọn tóc nàng đang xõa tung trên gối; cặp mắt nóng rực chiếu thẳng vào mắt nàng; đôi môi hé mở buông lời trêu ghẹo xấu xa: “Nếu mỏi thì đổi sang tư thế này nhé?”
“Đừng lộn xộn.” Nàng nói.
Mạc Quân chăm chú nhìn nàng, nhìn đến mức nàng thẹn đỏ cả mặt, sau đó khóe môi từ từ cong lên: “Anh nhi, tân hôn vui vẻ!”
Nàng trợn mắt nhìn nụ cười ranh mãnh của chàng, thấy khuôn mặt chàng càng lúc càng gần lại. Đôi môi mềm mại của chàng chầm chậm hôn lên trán, lên mắt, đầu mũi, hai bên má, rồi phủ kín môi nàng. Hôn đến choáng váng đầu óc, Mạc Quân mới buông tha cho nàng. Thiên Anh vội đẩy chàng ra, muốn xuống giường lại thấy chàng nằm nghiêng người, bày ra thế trường thành khó vượt. Nàng ngồi dậy, quấn chăn đến tận cằm, trợn mắt. “Mạc Quân, để tôi xuống!”
“Ừ.” Chàng nhàn nhã nhìn nàng.
“Vậy ngài tránh ra đi!”
“Mau gọi ta là phu quân, ái thê!”
“Mạc Quân!”
“Gọi phu quân!”
“Vương gia!”
“Gọi phu quân!”
“Hoài Vũ vương!”
“Ái thê…”
“Đừng làm xấu mặt thiên triều nữa, vương gia!” Nàng bất chấp, giơ chân đạp nam tử cợt nhả trước mặt một cái. Chẳng ngờ Mạc Quân liền vươn tay, chính xác nắm lấy cổ chân nàng. “Ái thê…” Vừa nói chàng vừa cọ cọ ngón tay cái lên làn da nàng, rồi chậm rãi mà men ngược lên trên.
Nàng mau miệng phục tùng. “Phu quân, tránh ra đi!”
Im lặng. Bàn tay nọ vẫn tiếp tục trêu chọc. Thiên Anh phát hoảng. “Phu quân, cho thiếp xuống!”
Bàn tay dừng lại, chàng nhếch môi.
“Thôi!” Giọng chàng lười biếng cất lên, Thiên Anh cảm thấy như trút được gánh nặng, đang thở hắt ra một hơi dài liền nghe thấy câu tiếp theo của chàng. “Ta không thích nàng gọi phu quân nữa rồi.” Chàng cong môi, ranh mãnh nhìn nàng. “Gọi Quân đi!”
“Ngài!!! Tiểu Quân, ngài chết đi!”
“Ha ha ha!” Mạc Quân cười lớn, tay kéo mạnh chân nàng khiến cả người nàng trượt xuống, diễn lại tư thế người trên kẻ dưới lúc nãy. Chàng ghé sát miệng vào tai nàng, thì thầm: “Ai nói là nhỏ hả? Nàng có muốn tự mình kiểm nghiệm không?”
Thiên Anh lẽ nào lại không hiểu ý chàng. Tên hồ ly này từ đầu tới đều ra sức muốn quyến rũ nàng, dụ dỗ nàng đây mà. Nàng bèn “hừ” một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
Mạc Quân nhìn nàng, những ngón tay xoa nhẹ đầu vai nàng, vuốt má môi nàng, miệng nở nụ cười rất đỗi phong tình cũng vô cùng gian giảo. Chàng biết thái độ này của nàng tiết lộ tâm tình gì. Khi vừa mới ngủ dậy, càng dễ bị bắt nạt bao nhiêu nàng lại càng dễ cáu gắt bấy nhiêu. Và khi cơn tức giận chực chờ bùng nổ, nàng sẽ rất có tâm mà đưa ra dấu hiệu cảnh báo cho kẻ sắp phải hứng chịu cơn thịnh nộ kia. Ví như lúc này, chàng có thể nhìn thấy cơn sóng ngầm đang chực chờ trong đôi mắt nàng. Thế nên ngay lập tức, chàng tự giác nằm lăn vào phía trong, đẩy nàng ra phía ngoài giường, Thiên Anh rốt cuộc cũng thoát khỏi bàn tay lang sói, quấn lại chăn, đứng dậy gọi người hầu vào.
Mạc Quân nằm trên giường, hai mắt khép hờ, ánh mắt nghiền ngẫm từng hành động của nàng. Dưới ánh nhìn quá mức chuyên chú đó, không chỉ Thiên Anh mà cả hai nha hoàn đang giúp nàng chuẩn bị cũng thấy thiếu tự nhiên. Cau mày, nàng quay lưng về phía chàng, nhưng sau đó lại lập tức hối hận vì cái nhìn vừa rồi dường như còn bỏng rát hơn cả lúc trước. Nàng bèn quay lại than thở: “Ngài đừng nhìn nữa.”
Mạc Quân nhướng mày. Chỉ cần thái độ này của chàng thôi, nàng hẳn biết rõ ý chàng là gì rồi chứ?
Nàng nhìn sắc mặt người mà đổi giọng: “Phu quân, đừng nhìn nữa mà.”
Mạc Quân liền nở nụ cười hài lòng đủ để đánh cắp trái tim của cả tá nữ nhân, sau đó từ từ khép rèm mi lại.
“Hai người chuyển đồ ra sau tấm bình phong cho tôi.”
Nghe giọng nàng vang lên, chàng không nén nổi nụ cười. Quả là Thiên Anh, chỉ có nàng mới như thế. Nàng không tin chàng sẽ thôi ngắm nhìn mình nên đành lánh đi. Và nàng đã đúng. Chàng thật muốn cười lớn. Vương phi bé nhỏ của chàng thực sự sinh ra để dành cho chàng, chỉ dành riêng cho chàng mà thôi. Chỉ có nàng mới luôn khiến chàng bất ngờ và vui vẻ đến thế, và cũng chỉ có chàng mới khiến nàng nổi giận liên tục và nhanh chóng như thế.
Mạc Quân nhìn về hướng bình phong. Vách ngăn đủ dày để che khuất cảnh đẹp mà chàng muốn ngắm nhìn, chỉ có âm thanh vọng lại: tiếng róc rách của nước chảy, tiếng sột soạt của trang phục, tiếng nàng thì thầm cùng nha hoàn... Chàng nhắm mắt, tự hỏi nàng sẽ mặc váy áo gì trong buổi sáng nay? Có thể là bộ váy hoa mộc lan không? Mộc lan trắng ngà, hồng phấn hay màu nào khác? Bất kể màu sắc nào, chàng nghĩ, khoác lên cơ thể nàng đều đẹp. Phải, dáng người nàng đủ đẹp để không một sắc màu nào có thể chối từ.
Mạc Quân trầm ngâm nhớ lại tối qua ngắm nàng đến phát sốt. Nàng không phải kiểu đậm đà tròn trịa, cũng chẳng mình hạc xương mai, chỉ đúng mức đầy đặn, chân dài, eo thon, bụng nhỏ, ngực tròn, cổ ba ngấn vương cao như một đài hoa huệ, xương quai xanh lồ lộ tựa hai nét phóng tác tuyệt mỹ, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, ánh mắt sáng trong, bình thản. Còn hương thơm của nàng thanh lạnh và dịu mát, hệt như hương hoa mộc lan cùng táo xanh được pha trộn đầy ngẫu hứng trong một buổi bình minh còn mù sương và lất phất mưa rơi. Chàng không hiểu tại sao thứ hương thơm cao nhã ấy lại có sức mê hoặc với mình lớn đến vậy...
Bộp! Bộp! Bộp!
Chàng giật mình mở mắt và sững sờ. Người trong lòng chàng đang mặc bộ váy mộc lan trắng, thắt lưng to bản thêu nổi những đóa hoa ôm lấy vòng eo mảnh mai, tay áo buông dài, cổ áo thêu hoa, mái tóc cũng cài trâm khắc hình một đóa mộc lan, từng lọn từng lọn chảy trên vai và phủ xuống tấm lưng ngọc ngà. Mạc Quân sung sướng nở nụ cười. Chàng và nàng ắt hẳn có tâm linh tương thông. Chàng nhảy xuống giường, bước đến sau lưng nàng, đang định vòng tay ôm thì nàng quay lại.
Đẹp đến ngây người.
“Ngài muốn làm gì?” Nàng bất ngờ lên tiếng, quay ngoắt về phía chàng, trong tay còn đang cầm con dao gọt hoa quả mà phía sau nàng, những gì còn lại từ nến uyên ương đêm qua bị chém ngang dọc thật thê thảm.
Mạc Quân dở khóc dở cười. Ái phi của chàng suốt đêm khiến chàng thao thức, cánh tay tê cứng toàn thân nhức mỏi chưa tính, muốn ăn mà không được, sáng dậy còn phải chứng kiến cảnh nến tân hôn bị nàng phanh thây làm trăm mảnh thế này...
“Anh nhi, cẩn thận! Nàng giận mấy thứ này cũng đâu cần phải tự mình ra tay.” Chàng nén cười, làm bộ bất lực thở dài.
“Ai nói tôi giận mấy thứ này?” Nàng lạnh nhạt đáp.
“Vậy giận ai mà đang tâm sát hại nến uyên ương?”
“Ngài!” Nàng nghiến răng buông ra một chữ rồi vung tay bỏ đi. Mạc Quân nhìn theo bóng nàng, ý cười càng lúc càng đậm, lát sau vẫy tay gọi người hầu đem toàn bộ xác nến cất đi hết.