Sáng sớm những dòng người buôn bán tấp nập, bận bịu cùng nhau mới gọi khách vào quầy hàng của mình. Vui vẻ tiếp đãi lấy tiền.
Mọi người cười đùa vui vẻ chỉ có hai chủ tớ Ngạn Thần là gương mặt đầy ưu sầu.
Ngạn Thần không ngờ chỉ có câu nói hồi qua của mình mà lại mang nhiều phiền phức như vậy. Thêm vào sự nhiều chuyện của Dạ Nghị Ưu làm chuyện càng thêm rắc rối.
"Luc thiếu gia hay ta gác chuyện đó qua một bên đi. Bây giờ lấp đầy cái bụng cái đã" Dạ Nghị Âu khó khăn mở miệng nhưng không mở miệng chắc hắn chết vì đói.
Ngạn Thần liếc Dạ Nghị Âu làm Dạ Nghị Âu câm họng.
"Lục thiếu gia tại nhị thúc (Dạ Nghị Âu) của thuộc hạ quan tâm ngài, sợ lão phu nhân và phu nhân buồn sinh bệnh nên mới đi báo tin cho lão phu nhân và phu nhân biết thôi."Dạ Nghị Âu bất đắc dĩ nhìn Ngạn Thần. Hắn đâu có làm gì sao lại chút lên đầu hắn.
Tại nhị thúc hắn sáng sớm đi đến phủ kể lại sự việc hồi qua lục thiếu gia giúp đỡ cô nương mù kia cho mọi người nghe cộng thêm câu nói của lục thiếu gia nữa nên lục thiếu gia mới bị ép dẫn cô nương đó về phủ cho xem chứ có liên quan gì hắn
"Lục thiếu gia đợi tôi" Dạ Nghị Âu sao khi than thở rồi thì thấy Ngạn Thần đã đi xa.
___*-*___
Quán trọ Ngũ Vị là nơi ăn, ở nổi tiếng khắp nơi được thái thượng hoàng phong làm Tuyệt Vị thường xuyên cung cấp các món ăn cho hoàng tộc và các hoàng tộc du hành thường nghỉ ngơi ở đây
"Lục thiếu gia, mời ngài" Nhất tiểu nhị không ngờ Ngạn Thần lại đến đây không thông báo trước.
"Sao thế ?"Ngạn Thần không ngờ quán lại vắng như vậy khẽ nhíu mày quan sát.
"Dạ tại..tại..tại" Nhất tiểu nhị ngập ngừng không biết nói sao nữa
"Ta...tìm không thấy. Ơ, lục thiếu gia sao ngài ở đây ?" Nhị tiểu nhị chạy gấp rút ngừng lại thở hổn hển nói với nhất tiểu nhị mà không phát hiện ra Ngạn Thần ở đây.
"Tìm ai ? Chưởng sự của các ngươi đâu?" Ngạn Thần khó hiểu nhìn hai người rõ ràng có chuyện giấu hắn.
"Mới thiếu gia vào quán thuộc hạ sẽ nói cho ngài biết mọi chuyện" Nhất tiểu nhị biết giấy không gối được lửa nên thành thật khai báo để được khoan hồng. Mắc công lục thiếu gia hiểu lầm hắn trốn việc.
"Cô nương sao cô ở đây? Xem ra chúng ta có duyên" Ngạn Thần ngạc nhiên nhìn Lãnh Tử Tinh ngồi chống tay cạnh hàm trên bàn sau đó là vui mừng. Nhưng Ngạn Thần nhận ra Lãnh Tử Tinh có gì đó bất thường.
"Ngạn thiếu gia, tôi ở trọ ở đây" Lãnh Tử Tinh giật mình không ngờ gặp Ngạn Thần ở đây.
Hai tiểu nhị không ngờ lục thiếu gia lại quen với Lãnh tiểu thư. Hình như nhìn hai người rất thân thiết thì phải.
"Dường như cô nương có tâm sự" Ngạn Thần lo lắng nhìn Lãnh Tử Tinh
Tuy đây là lần thứ hai gặp Lãnh Tử Tinh nhưng Ngạn Thần hiểu rõ nàng sẽ không bao giờ lộ tâm tư ra ngoài để người ngoài nhìn thấy được.
"Đạ tạ sự quan tâm của Ngạn thiếu gia. Nhưng tiểu nữ không có tâm trạng để tâm sự cùng ngài" Lãnh Tử Tinh ngẩng đầu lên nhìn Ngạn Thần. Nàng không ngờ Ngạn Thần nhìn ra tâm sự của nàng.
"Cô nương nếu có tâm sự mà không giải bày sẽ thành tâm bệnh thì rất khó trị" Ngạn Thần vén những sợi tóc của Lãnh Tử Tinh bị gió thổi dính vào mặt ra.
Ngạn Thần nhìn Lãnh Tử Tinh đau buồn tim hắn dường như có một bàn tay đang bóp chặt tim hắn lại. Đau nhói vô cùng.
Mọi người nhất thời tiêu hóa không kịp khi nhìn thấy Ngạn thiếu gia qủy quái này lại có thể nhẹ nhàng, quan tâm, lo lắng cho một cô nương chưa biết danh tánh, gia thế ra sao. Mà cô nương ấy còn bị mù nữa chứ.
"Cô nương thế nào? Cô nương cứ nói ra nếu chuyện nào tôi giúp được tôi nhất định sẽ giúp." Ngạn Thần nhìn Lãnh Tử Tinh đang thất thần vì hành động của hắn. Làm hắn càng thích thú muốn chọc cô.
Hắn muốn chọc cho đến khi cô phải lộ ra bản tính thật của mình. Hắn không muốn cứ nhìn con cọp ngủ hoài mà không ai chọc thức.
"Tiểu nữ có một nha hoàn. Hai người chúng tôi đến đây được vài ngày trước nhưng nha hoàn của tiểu nữ không may bị trúng độc. Hết thuốc chữa trị tiểu nữ phải đi mua thuốc nhưng khi về thì nha hoàn của tiểu thư biến mất. Đã tìm rồi nhưng không thấy đâu cả." Lãnh Tử Tinh thuật lại quá trình nàng và tiểu nha hoàn lạc nhau. Nàng cảm nhận được Ngạn Thần vẫn vô cùng tự nhiên nên nàng cũng không chi cứu hành động khác lạ của Ngạn Thần.
"Vậy xin hỏi nha hoàn của cô nương tên gì ?" Ngạn Thần khẽ nhíu mày. Ở nơi này, nói nhỏ không nhỏ nói lớn cũng không lớn nhưng muốn tìm một người như mò kim đáy biển.
"Là Nhạc Liên"
"Cô nương vậy tôi mời cô nương đến Ngạn phủ một chuyến" Ngạn Thần như gặp được vàng vô cùng vui vẻ và trong mắt đầy sự tính toán. Nếu Lãnh Tử Tinh nhìn thấy Ngạn Thần bây giờ thì chắc nàng vô cùng e sợ cho mà xem.
"Ngạn thiếu gia, ngài có ý gì đây?" Khoé môi Lãnh Tử Tinh khẽ giật.
Đúng là con người kì quái. Muốn mượn thế lực của hắn để giúp đỡ nàng nhưng hắn lại mời nàng đi thăm hàng xá của hắn. Không khớp vào đâu hết.
"Cô nương tôi biết cô nương hiện tại không có tâm trạng đi chơi và đang cảm thấy hành động của tôi có vấn đề nhưng cô nương cứ yên tâm tôi đảm bảo sẽ đưa cô nương đến gặp nha hoàn của cô nương" Ngạn Thần phì cười nhìn biểu hiện của Lãnh Tử Tinh khi bị hắn nhìn trúng tâm tư. Vô cùng đáng yêu.
Sáng sớm những dòng người buôn bán tấp nập, bận bịu cùng nhau mới gọi khách vào quầy hàng của mình. Vui vẻ tiếp đãi lấy tiền.
Mọi người cười đùa vui vẻ chỉ có hai chủ tớ Ngạn Thần là gương mặt đầy ưu sầu.
Ngạn Thần không ngờ chỉ có câu nói hồi qua của mình mà lại mang nhiều phiền phức như vậy. Thêm vào sự nhiều chuyện của Dạ Nghị Ưu làm chuyện càng thêm rắc rối.
"Luc thiếu gia hay ta gác chuyện đó qua một bên đi. Bây giờ lấp đầy cái bụng cái đã" Dạ Nghị Âu khó khăn mở miệng nhưng không mở miệng chắc hắn chết vì đói.
Ngạn Thần liếc Dạ Nghị Âu làm Dạ Nghị Âu câm họng.
"Lục thiếu gia tại nhị thúc (Dạ Nghị Âu) của thuộc hạ quan tâm ngài, sợ lão phu nhân và phu nhân buồn sinh bệnh nên mới đi báo tin cho lão phu nhân và phu nhân biết thôi."Dạ Nghị Âu bất đắc dĩ nhìn Ngạn Thần. Hắn đâu có làm gì sao lại chút lên đầu hắn.
Tại nhị thúc hắn sáng sớm đi đến phủ kể lại sự việc hồi qua lục thiếu gia giúp đỡ cô nương mù kia cho mọi người nghe cộng thêm câu nói của lục thiếu gia nữa nên lục thiếu gia mới bị ép dẫn cô nương đó về phủ cho xem chứ có liên quan gì hắn
"Lục thiếu gia đợi tôi" Dạ Nghị Âu sao khi than thở rồi thì thấy Ngạn Thần đã đi xa.
___-___
Quán trọ Ngũ Vị là nơi ăn, ở nổi tiếng khắp nơi được thái thượng hoàng phong làm Tuyệt Vị thường xuyên cung cấp các món ăn cho hoàng tộc và các hoàng tộc du hành thường nghỉ ngơi ở đây
"Lục thiếu gia, mời ngài" Nhất tiểu nhị không ngờ Ngạn Thần lại đến đây không thông báo trước.
"Sao thế ?"Ngạn Thần không ngờ quán lại vắng như vậy khẽ nhíu mày quan sát.
"Dạ tại..tại..tại" Nhất tiểu nhị ngập ngừng không biết nói sao nữa
"Ta...tìm không thấy. Ơ, lục thiếu gia sao ngài ở đây ?" Nhị tiểu nhị chạy gấp rút ngừng lại thở hổn hển nói với nhất tiểu nhị mà không phát hiện ra Ngạn Thần ở đây.
"Tìm ai ? Chưởng sự của các ngươi đâu?" Ngạn Thần khó hiểu nhìn hai người rõ ràng có chuyện giấu hắn.
"Mới thiếu gia vào quán thuộc hạ sẽ nói cho ngài biết mọi chuyện" Nhất tiểu nhị biết giấy không gối được lửa nên thành thật khai báo để được khoan hồng. Mắc công lục thiếu gia hiểu lầm hắn trốn việc.
"Cô nương sao cô ở đây? Xem ra chúng ta có duyên" Ngạn Thần ngạc nhiên nhìn Lãnh Tử Tinh ngồi chống tay cạnh hàm trên bàn sau đó là vui mừng. Nhưng Ngạn Thần nhận ra Lãnh Tử Tinh có gì đó bất thường.
"Ngạn thiếu gia, tôi ở trọ ở đây" Lãnh Tử Tinh giật mình không ngờ gặp Ngạn Thần ở đây.
Hai tiểu nhị không ngờ lục thiếu gia lại quen với Lãnh tiểu thư. Hình như nhìn hai người rất thân thiết thì phải.
"Dường như cô nương có tâm sự" Ngạn Thần lo lắng nhìn Lãnh Tử Tinh
Tuy đây là lần thứ hai gặp Lãnh Tử Tinh nhưng Ngạn Thần hiểu rõ nàng sẽ không bao giờ lộ tâm tư ra ngoài để người ngoài nhìn thấy được.
"Đạ tạ sự quan tâm của Ngạn thiếu gia. Nhưng tiểu nữ không có tâm trạng để tâm sự cùng ngài" Lãnh Tử Tinh ngẩng đầu lên nhìn Ngạn Thần. Nàng không ngờ Ngạn Thần nhìn ra tâm sự của nàng.
"Cô nương nếu có tâm sự mà không giải bày sẽ thành tâm bệnh thì rất khó trị" Ngạn Thần vén những sợi tóc của Lãnh Tử Tinh bị gió thổi dính vào mặt ra.
Ngạn Thần nhìn Lãnh Tử Tinh đau buồn tim hắn dường như có một bàn tay đang bóp chặt tim hắn lại. Đau nhói vô cùng.
Mọi người nhất thời tiêu hóa không kịp khi nhìn thấy Ngạn thiếu gia qủy quái này lại có thể nhẹ nhàng, quan tâm, lo lắng cho một cô nương chưa biết danh tánh, gia thế ra sao. Mà cô nương ấy còn bị mù nữa chứ.
"Cô nương thế nào? Cô nương cứ nói ra nếu chuyện nào tôi giúp được tôi nhất định sẽ giúp." Ngạn Thần nhìn Lãnh Tử Tinh đang thất thần vì hành động của hắn. Làm hắn càng thích thú muốn chọc cô.
Hắn muốn chọc cho đến khi cô phải lộ ra bản tính thật của mình. Hắn không muốn cứ nhìn con cọp ngủ hoài mà không ai chọc thức.
"Tiểu nữ có một nha hoàn. Hai người chúng tôi đến đây được vài ngày trước nhưng nha hoàn của tiểu nữ không may bị trúng độc. Hết thuốc chữa trị tiểu nữ phải đi mua thuốc nhưng khi về thì nha hoàn của tiểu thư biến mất. Đã tìm rồi nhưng không thấy đâu cả." Lãnh Tử Tinh thuật lại quá trình nàng và tiểu nha hoàn lạc nhau. Nàng cảm nhận được Ngạn Thần vẫn vô cùng tự nhiên nên nàng cũng không chi cứu hành động khác lạ của Ngạn Thần.
"Vậy xin hỏi nha hoàn của cô nương tên gì ?" Ngạn Thần khẽ nhíu mày. Ở nơi này, nói nhỏ không nhỏ nói lớn cũng không lớn nhưng muốn tìm một người như mò kim đáy biển.
"Là Nhạc Liên"
"Cô nương vậy tôi mời cô nương đến Ngạn phủ một chuyến" Ngạn Thần như gặp được vàng vô cùng vui vẻ và trong mắt đầy sự tính toán. Nếu Lãnh Tử Tinh nhìn thấy Ngạn Thần bây giờ thì chắc nàng vô cùng e sợ cho mà xem.
"Ngạn thiếu gia, ngài có ý gì đây?" Khoé môi Lãnh Tử Tinh khẽ giật.
Đúng là con người kì quái. Muốn mượn thế lực của hắn để giúp đỡ nàng nhưng hắn lại mời nàng đi thăm hàng xá của hắn. Không khớp vào đâu hết.
"Cô nương tôi biết cô nương hiện tại không có tâm trạng đi chơi và đang cảm thấy hành động của tôi có vấn đề nhưng cô nương cứ yên tâm tôi đảm bảo sẽ đưa cô nương đến gặp nha hoàn của cô nương" Ngạn Thần phì cười nhìn biểu hiện của Lãnh Tử Tinh khi bị hắn nhìn trúng tâm tư. Vô cùng đáng yêu.