Mặc dù dạ dày chấn động tựa hồ đang nhắc nhở y, bệnh cũ tái phát, y vẫn cắn răng từng bước đi trở về phòng bệnh. Đẩy cửa ra, một thân ảnh quen thuộc đối lưng với y, đứng trước cửa sổ, nhìn ngắm hoàng hôn ngày mùa thu.
Ánh dương quang đánh lên toàn thân hắn một vòng ánh sáng.
“Đến lâu rồi sao?” Trác Lập Phàm nói: “Nãy giờ anh đi tản bộ trong vườn hoa, vừa mới trùng hợp gặp Lý Dĩnh, liền hàn huyên thêm vài câu.”
Thân ảnh đối lưng với y hơi hơi cúi đầu, nhất động bất động.
“Có tin tốt, hôm nay anh nói chuyện với bác sĩ rồi, ngày mai thì có thể xuất viện.”
“…”
Trầm mặc vô thanh…
Trác Lập Phàm cảm thấy có điểm kỳ quái, y đi tới phía sau hắn.
“Em làm sao rồi?”
“Vốn em cơ hồ đã hoàn toàn từ bỏ, thế nhưng… Vừa mới giúp anh nhặt quần áo rơi trên mặt đất thì vô tình nhìn thấy…”
Văn Hiểu nói như thở dài, mở ra thứ trên tay cho y nhìn.
Trác Lập Phàm cả người chấn động, đó là bóp da của y!
Trong bóp da cất giấu một tấm ảnh ố vàng.
Hai thiếu niên, xiết bờ vai nhau vui vẻ cười to. Đó là hồi nhỏ hai bọn họ cùng chụp ở trong sân nhà, khi đó bọn họ vẫn là thanh mai trúc mã, bạn thân lưỡng tiểu vô sai.
“Thực là không nghĩ đến…” Văn Hiểu cười khẩy như tự giễu, “Tấm ảnh lâu như thế, anh cư nhiên còn giữ lại.”
Khó trách Cao Tuấn bảo hắn lục xem bóp da của y nhìn một cái. Nếu như hôm nay không phải trùng hợp ngoài ý muốn khiến hắn thấy được cái này, tin rằng hắn cả một đời, sẽ không bao giờ hiểu được tâm ý chân chính của y.
“Giờ em thấy rồi, trả lại cho anh đi.” Trác Lập Phàm lặng lẽ nói, nhìn không ra biểu tình gì, vươn tay đến.
“Quả nhiên…”
Văn Hiểu thu tay về, nắm chặt lấy cái bóp da, buồn bã cười.
“Nhớ lần đầu gặp lại anh, em khẩn trương đến muốn chết. Thế nhưng nhìn bộ dạng anh dường như biểu tình gì cũng không có, liền cảm thấy chính mình dại dột muốn chết.”
“Em vẫn tưởng anh căn bản không thèm đoái hoài gì tới em. Anh cứ luôn một lần lại một lần đẩy em ra… Chả lẽ em không có cảm giác sao? Chả lẽ em sẽ không khổ sở sao? Anh lại cứ luôn lãnh đạm như thế, không sao cả như thế.”
“Thế nhưng, anh quả nhiên vẫn là thích em…”
Thanh âm vụt tắt, một bàn tay đột nhiên che miệng hắn lại, ngăn trở những bộc lộ sắp sửa tông cửa mà ra.
Một đám lửa giận bốc lên từ trong lòng.
Văn Hiểu mạnh kéo tay y ra, hét lớn: “Em biết anh không muốn nghe, thế nhưng lần này em nhất định phải nói! Anh thích chính là em! Em cũng thích anh đó!”
Lời nói chưa suy nghĩ kĩ buột miệng mà ra, khi tiếng gào thét vọng bên lỗ tai, hắn mới ý thức được mình rốt cuộc đã nói cái gì.
Sửng sốt một hồi, nhìn bộ dạng đối phương vẫn văn phong bất động y như cũ, một trận bi ai tập kích trong lòng.
“Chả lẽ không phải sao? Chúng ta rõ ràng tương ái mà!”
Thanh âm già nua trong nháy mắt, nghe vào giống như mẹ già gần tám mươi tuổi.
Trác Lập Phàm chỉ là im lặng nhìn hắn, khuôn mặt không có một chút biểu tình, ai cũng không biết trong lòng y đến tột cùng có bao nhiêu khổ.
Cuối cùng vẫn là giấu không xong sao?
Tâm sự mười ba năm đau khổ áp lực, cuối cùng vẫn là sắp sửa bị hắn biết rồi sao?
“Đi với anh.”
Lần này, là y chủ động dắt lấy tay hắn, kéo hắn ra ngoài.
Văn Hiểu mờ mịt theo y đi tới phòng chăm sóc đặc biệt sớm đã trống rỗng không người. Bốn vách tường trắng xóa, một chiếc giường trống trải trắng xóa.
“Cha anh ở trên chiếc giường này, một người, cô độc thống khổ ra đi rồi.”
Trác Lập Phàm buông hắn ra, mỏi mệt đứng dựa vào cửa sổ.
“Khi anh ở đây bồi ông qua đêm, ông thường xuyên sẽ lặng lẽ nửa đêm chảy nước mắt, ông tưởng anh không nghe thấy, thế nhưng anh chỉ là đang vờ ngủ mà thôi. Có khi ông sẽ vì đau đớn dằn vặt mà cả đêm ngủ không được, ông liền cắn răng liều mình nhẫn, chưa bao giờ kêu khổ kêu đau. Đến sau này, dù cho nằm ngửa nhất động bất động, toàn thân cũng sẽ tiếp tục đau kịch liệt, thuốc giảm đau cho dù tốt cũng không có bất kì tác dụng hoãn giảm nào, ông vẫn là một tiếng cũng không từng oán giận. Có khi để cho ông không cắn đứt đầu lưỡi mình, bác sĩ phải cạy miệng ông ra, nhét đồ vào bên trong…”
“Ông đã đơn độc đi đối mặt tử vong. Mặc dù anh biết rõ ông ấy kỳ thật rất sợ hãi, nhưng ông cuối cùng vẫn là lựa chọn một mình đảm nhận hết thảy đó.”
“Dù cho vào giờ phút cuối đời, ba nhớ người kia nhớ đến nổi điên, ông cũng không có viết thư hay gọi điện thoại nói cho đối phương, thậm chí anh đề nghị muốn tìm người kia đến, cũng bị ông nghiêm lệ cự tuyệt.”
Văn Hiểu trầm mặc nhìn y, khóe mắt đã rỉ ra giọt lệ.
“Nếu như là phụ nữ, tất cả chắc đều dễ dàng giải quyết rồi! Có thể tùy hứng để người mình thích ở lại bên người, một bước cũng không rời, khi muốn hôn thì có thể tùy thời hôn… Nếu như đối phương là nữ, tùy hứng một chút cũng không sao hết!”
Không cách nào thừa nhận một mảnh hư vô trống rỗng trước mắt, Trác Lập Phàm quay người qua nhìn ngoài cửa sổ.
“Thế nhưng… Cha anh yêu chính là một người đàn ông, mặc dù khi ấy thề non hẹn biển, nhưng cuối cùng, vẫn là địch không lại hiện thực, người đàn ông kia trở lại với gia đình ông ta, bắt đầu cái gọi là cuộc sống của người bình thường. Mà ba ông ấy, chỉ có thể một mình trở lại nơi này…”
Trác Lập Phàm quay mặt qua, nhìn Văn Hiểu thật sâu.
“Em muốn biết chân tướng sao? Được, anh liền nói cho em chân tướng!”
Ngoài cửa sổ là ánh dương mùa thu, rất đẹp, nhưng cũng rất cường liệt, đứng dưới ánh nắng quá lâu, sẽ có cảm giác bỏng cháy.
Trác Lập Phàm hít sâu một hơi, nhẹ ngẩng đầu, âm thanh lá cây đang sột soạt, ánh dương quang chiếu thẳng vào thật sâu, đôi mắt sâu thẳm.
“Anh thích em, anh yêu em! Anh vẫn mãi yêu em! Mười ba năm nay, không có một ngày nào anh không tưởng niệm em nghìn vạn lần!”
Người thổ lộ vẫn là không có biểu tình gì, mà người nghe thổ lộ lại đã nước mắt đầy mặt.
“Nhiều năm như thế, anh vẫn luôn làm một chuyện, chính là rời khỏi em thật xa. Thế nhưng… đi được càng xa, anh lại càng nhớ em. Vốn dĩ anh nghĩ rằng mình vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại nơi này nữa, nhưng có một số việc, là thế nào cũng trốn tránh không được.”
Văn Hiểu bước về phía trước một bước, ôm lấy y từ phía sau. Hắn vùi khuôn mặt thật sâu vào tấm lưng rộng của y, nước mắt hắn vô thanh thấm ướt sau áo y.
Không nên lời, hai người chặt chẽ ôm ấp.
Ánh dương mùa thu giống như một cái khóa, nhàn nhạt chiếu vào trên hai thân ảnh, hình thành một khóa ánh sáng ôn nhu mà ưu thương, khóa lại vĩnh hằng.
Từng phút từng giây.
Thời gian thong thả chảy xuôi trong tĩnh mặc…
“Nhẫn mua xong rồi, tiệc rượu đã sớm đặt sẵn, thiệp mời cũng chuẩn bị không sai biệt lắm rồi đi, lần trước các em còn nói tới chuyện đi chụp ảnh kết hôn…”
Dương quang đã đốt bỏng đôi mắt y rồi, Trác Lập Phàm nghĩ, hết thảy trước mắt, đều là mơ hồ khó tả, đau đớn dị thường.
“Vừa lúc nãy, anh gặp Lý Dĩnh trong vườn hoa. Cô ấy đến lấy giấy xét nghiệm. Cô ấy có mang rồi, là con của em.”
Văn Hiểu cả người chấn động, buông y ra.
Dương quang hòa tan cái khóa nọ, đánh vỡ vĩnh hằng, xuyên qua khoảng cách giữa hai người, vô hạn xa…
Trác Lập Phàm không có xoay người, chỉ là yên lặng nhìn nơi xa, trong ánh mắt toát ra sự kiên cường yếu đuối, “Đêm nay anh đến thu dọn hành lý. Ngày mai làm xong thủ tục xuất viện, anh liền trở về.”
“Chúng ta, vĩnh viễn cũng không cần gặp mặt nhau nữa rồi.”
Sau khi nói xong vài câu này, y đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, dũng khí của cả đời, trong một câu nói cuối cùng, tiêu sạch thua hết.
Đối mặt với ánh dương quang, y nhắm mắt lại… Cảm giác — vô biên vô tận hắc ám.
===chap7 con’t===
Sáng sớm đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện dai dẳng không ngừng.
Vừa mở cửa, một cô gái thanh tú xa lạ đứng ở cửa, vừa thấy người đến là một người đàn ông cao lớn chưa từng gặp qua, không khỏi cả kinh.
Chẳng lẽ nhấn nhầm chuông rồi?
Cô gái lùi lại một bước, một lần nữa liếc mắt nhìn biển số nhà để xác nhận lại.
“Xin hỏi Văn Hiểu có nhà không?” Cô lên tiếng có chút chần chờ.
“Hắn…”
Trác Lập Phàm vừa mới phun ra một chữ, liền bị cắt lời.
“Là Tiểu Dĩnh hả?”
Tiếng Văn Hiểu truyền tới, Trác Lập Phàm và cô gái nọ đồng thời hướng ánh nhìn về phía sau. Văn Hiểu mang theo chút mệt mỏi, vừa đi ra từ phòng ngủ, vừa nhẹ nhàng đánh cái ngáp.
“Hôm nay vừa vặn gặp nhau ở đây, nào, giới thiệu một chút…”Văn Hiểu đi tới giữa hai người, nói, “Đây là Lý Dĩnh, vợ sắp cưới của tôi. Chúng tôi định cuối năm nay sẽ kết hôn.”
Hắn cười nói, lúm đồng tiền bên má phải càng sâu thêm.
Cô gái rõ ràng rất e thẹn, nhẹ nhàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, liền cúi xuống, đôi má có hơi phiếm màu đỏ hồng động nhân.
Một sát na đó, Trác Lập Phàm đột nhiên ý thức lại.
Văn Hiểu chỉ nhỏ hơn mình một tuổi, năm nay cậu đã hai mươi sáu, đã đến cái độ tuổi bàn chuyện hôn sự. Hình dáng tên tiểu quỷ mười mấy tuổi trong ấn tượng, sớm bị dòng chảy năm tháng rửa sạch đến khô khô cạn cạn, dù chỉ một chút dấu vết cũng không còn lưu lại.
Cậu ấy, đã là một người đàn ông trưởng thành!
“Cô ấy như thế nào?”
Nhà bếp truyền tới âm thanh làm bữa sáng, Văn Hiểu hướng Trác Lập Phàm nháy mắt ra hiệu, cúi xuống bên tai y nhẹ giọng nói.
Thân thể cứng đờ một phát, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với y ở khoảng cách gần như vậy. Hơi thở của hắn có đôi chút lướt qua hai má, là ấm áp.
“Không tệ.”
Một cô gái sáng sớm mỗi ngày đều chạy đến nhà vị hôn phu chuẩn bị bữa sáng cho hắn, nhất định sẽ là một hiền thê lương mẫu.
“Thật chứ?” Văn Hiểu ánh mắt bình tĩnh nhìn y, bộ dạng đặc biệt nghiêm túc.
“Thật đấy.” Trác Lập Phàm nói cực kì thành thực.
Cô gái rất được, thực sự.
Trầm mặc…
“Tôi tin tưởng anh, ánh mắt của anh luôn luôn không sai.” Văn Hiểu đột nhiên nói ra một câu, rồi cấp tốc dời đi đường nhìn.
“Ăn cơm thôi!”
Nữ chủ nhân hiền đức đeo tạp dề, mỉm cười mang ra hai đĩa trứng chiên vàng ươm từ nhà bếp.
Văn Hiểu và Lý Dĩnh là đồng nghiệp, đều làm việc cho trường tiểu học Tùng Hồ, Lý Dĩnh dạy Trung văn, Văn Hiểu dạy lịch sử. Hai người qua lại đã được ba năm, cảm tình vô cùng ổn định, còn là vợ chồng sắp cưới kiểu mẫu trong mắt tất cả thân bằng hảo hữu.
Hơn nữa cuối năm nay, hai người dự định chính thức cử hành hôn lễ, vẽ nên một điểm cuối viên mãn cho ba năm yêu nhau.
Sau khi nhìn theo hai người sánh đôi đi khỏi, Trác Lập Phàm cũng đi về hướng bệnh viện. Văn Hiểu nói không sai, bệnh viện thực sự rất gần nhà hắn, đi đường khoảng năm phút đồng hồ.
Tay phải đút vào túi quần, chạm đến chìa khóa nhà, là sáng sớm Văn Hiểu nhét cho y.
Tuy rằng nói đã là cuối mùa thu, ánh mặt trời vẫn là có chút chói mắt.
Có gió nhẹ, bụi cát bay lên tựa như muốn dính lại ở cổ họng, g ngực một trận buộc chặt, dạ dày cũng trở nên khó chịu, chắc có lẽ do tối hôm qua không ngủ ngon.
Nằm mơ liên tục không ngừng, sợ rằng không phải dấu hiệu tốt…
Ngước nhìn cửa sổ phòng bệnh của cha ở lầu hai, y bước nhanh hơn.
“Hôm nay khí sắc của ông ấy không tệ, nhưng mà, nhất thiết không được kích động đâu.” Sau khi y tá tiêm xong, giao thuốc xong, căn dặn một câu, liền nhẹ tiếng rời đi.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi nước khử trùng nồng nặc, chỉ còn lại hai cha con đã lâu chưa gặp mặt, trầm mặc nhìn nhau có chút ngượng ngùng.
Bởi vì bệnh tình có hơi chuyển tốt, hôm nay Trác Nhiên cũng không mang theo mặt nạ dưỡng khí, nhìn qua làm cho Trác Lập Phàm an tâm không ít.
“Ba à, nếu như ba đồng ý, con có thể mang ba đi Mỹ ngay lập tức, tiếp nhận trị liệu tốt nhất. Ba không cần lo nghĩ chi phí, con hoàn toàn có năng lực đó!” Trác Lập Phàm lên tiếng, muốn giành lấy một tia hi vọng cuối cùng.
“Bệnh của ba không thể lại kéo dài nữa!” Y nhấn mạnh lần nữa, trầm tĩnh như y, thanh âm cũng đã pha một chút lo âu.
“Đừng sốt ruột đừng sốt ruột, Tiểu Phàm.”
Trác Nhiên nhẹ nhàng cười, chỉ chỉ bên giường, ý bảo con trai ngồi xuống, “Cha con ta đã không gặp mặt lâu như vậy, trước tiên ngồi xuống tâm sự cho đàng hoàng đi.”
Cho dù còn đang bệnh, nhìn qua tái nhợt tiều tụy như vậy, cũng không cách nào làm khí chất phóng khoáng ôn nhã của ông giảm đi nửa phần.
Nam nhân đã hơn năm mươi tuổi bị bệnh nặng, mị lực vẫn là kinh người.
“Nước Mỹ a…” Ông mỉm cười thốt lên: “Nhất định là một nơi phồn hoa náo nhiệt vô cùng. Nếu như có thể, vẫn thật muốn đi xem một lần a…”
Trác Lập Phàm trầm mặc nhìn nước thuốc từ ống truyền dịch trong suốt chầm chậm chảy xuống, cứ từng giọt một rót vào cánh tay gầy như que củi của cha.
“Chẳng qua ta vẫn là càng thích nơi này hơn. An tĩnh mà giản dị, buổi tối vừa ngẩng đầu, thì có thể thấy đầy trời sao xa, còn sáng sớm vừa mở mắt thì có thể nghe thấy tiếng chim hót, tựa như thế ngoại đào nguyên vậy…”
“Thế nhưng…”
Trác Nhiên mỉm cười quay đầu qua nhìn con trai mình, “Cực kì không tiền đồ, phải không? Bất quá ta thật không dễ dàng mới trở về, con đừng có mà lại miễn cưỡng ta nữa. Có một số việc, là cưỡng cầu không được.”
“Sống chết do mệnh, phú quý tại trời.” Ông thản nhiên nói.
Trác Lập Phàm trầm mặc.
“Giờ là tháng mấy?”
“Tháng mười ạ.”
” Tháng mười à… Là mùa thu hoạch ni!”
Trác Nhiên khép đôi mắt lại hít một hơi thật sâu.
“Nghe thấy chứ?”
“Cái gì ạ?” Trác Lập Phàm không rõ.
“Mùi vị ruộng lúa chín tới, hương thơm bông lúa tỏa ra, còn có bùn đất ẩm ướt…” Trác Nhiên mở mắt nhìn, “Những cái đó… đều không cảm nhận được ở thành phố lớn. Cho nên, khi ta ý thức được bản thân đã không ổn, ta liền nói với chính mình, ta nhất định phải trở về, ta phải trở về!”
“…”
“Con thực ra chắc cũng không thích thành phố lớn!”
Ánh mắt ôn nhu bỗng dưng lại tang thương, nhưng trong tang thương lại có bao dung, có lý giải, có phong phú nhân sinh từng trải, có cảm tình thâm hậu nhất.
“Con ở trong mắt người khác, công thành danh toại, cao cao tại thượng, ăn mặc phục sức thậm chí cử chỉ, đều như là một người tinh anh thương giới điển hình. Nhưng mà ta biết, con tuyệt không thích cuộc sống bây giờ, đây căn bản không phải là con thực sự mong muốn, có đúng không?”
“Kỳ thật cuộc sống con thực lòng mong muốn chính là cùng với người tâm ái bên nhau, đi qua quãng đời yên ổn, tiền lương không được cao, đủ ấm no thì được rồi. Một lý tưởng thường tình a… Nhưng cũng chính là lý tưởng không thường tình nhất…”
Ánh mắt ôn nhu cũng có thể là một nhát kiếm, dễ dàng đâm vào chỗ mềm mại nhất dưới đáy lòng, cũng là chỉ vừa nhìn liền xem thấu con trai mình.
Trác Lập Phàm chật vật lánh khỏi đường nhìn của cha.
“Mẹ con đâu. Vẫn tốt chứ?”
“Bà gả cho một Hoa kiều Canada, hiện tại đang định cư ở Vancouver.”
“Nghe ra có vẻ không tệ.”
“Kế phụ đối xử với bà rất tốt.”
“Như thế con thì sao? Con không hận ta sao? Mặc dù bây giờ thỉnh cầu con tha thứ đã có phần quá muộn.”
“Không!” Trác Lập Phàm khẳng định.
Trác Nhiên bắt đầu nhẹ giọng cười, g ngực xương xẩu nhẹ nhàng nhấp nhô.
“Con vẫn là một chút cũng không thay đổi, y như đúc hồi trước vậy. Thực là khiến người lo lắng…” Trác Nhiên thở dài, “Cứ luôn đem gánh nặng gì đều thả trên lưng mình, nhưng lại cái gì cũng không nói. Ngoài mặt thoạt nhìn khôn khéo mẫn cán như vậy, thực tế thì…”
“Nếu như nói trên đời này ta có chuyện gì không yên lòng, chính là con.”
“Đừng lo nghĩ cho con, ba, con sẽ lo tốt cho bản thân.”
“Vậy sao?” Trác Nhiên không nói, một hồi, đường nhìn lặng lẽ đáp trên ngón út tay phải của con trai, “Cái dấu vết này vẫn còn đó…”
Trác Lập Phàm cả kinh, vô thức nắm lại tay phải.
“Khỏi cần che, ta đã thấy từ lâu.”
Nhìn chằm chằm vào sườn mặt đường nét anh tuấn này, thanh âm Trác Nhiên giống như thở dài.
“Vì cái gì không đi chữa chứ? Kỳ thật vết thương ở ngón út đó, có thể chữa khỏi, phải không? Là con muốn lưu lại vĩnh viễn đi. Vĩnh viễn bảo lưu dấu vết này, không phải sao?”
“…” Trác Lập Phàm trầm mặc.
“Đêm qua, là ở nhà nó sao?”
“Dạ.”
“Nó sắp kết hôn ngay rồi.”
“Con biết, hôm nay đã thấy vợ sắp cưới của cậu ấy.”
“Nếu đã thấy…” Nhìn nhãn thần ảm đạm của con trai, ánh mắt Trác Nhiên mang theo vài phần thương xót. “Vậy thì ít nhiều cũng vì chính bản thân con suy tính một lần đi.”
“Con có thể vĩnh viễn lưu lại dấu vết kia, thế nhưng, con vĩnh viễn lưu không được một con người.”
“Con biết.” Trác Lập Phàm nắm chặt tay phải, im lặng nhìn cha mình, lặp lại rằng, “Con biết.”
Con biết.
Hơn nữa so với ai đều rõ ràng hơn.
Cho nên, xin đừng nói nữa!
===chap con’t===