Đường Tịch mở mắt liền thấy có người nằm úp sấp trên người chính mình, hơn nữa còn là một nữ nhân, màu tóc cũng không phải chính mình mẹ màu đen, mà là sâu màu nâu màu tóc, cô chân mày đầu tiên là nhíu một cái, tiếp lấy hậu tri hậu giác thét chói tai lên tiếng, cô đã trở lại!
Cô đã trở lại!
Cô biện pháp gì đều sử dụng qua, chính là không có kêu gọi qua 008, nếu như sớm một chút kêu gọi 008 cô là không phải là đã sớm tỉnh lại?
Nghĩ như vậy Đường Tịch thật là bị chính mình ngu xuẩn đến phát khóc, không biết thật sự là bởi vì chính mình quá ngu mà khóc, hay là bởi vì chính mình trở lại quá kích động, nước mắt của cô một mực rơi xuống, căn bản không ngừng được.
Bị cô thét chói tai làm tỉnh lại Lâm Như đầu tiên là ngơ ngác nhìn cô, một hồi lâu mới thở phào tự đắc ôm chặt Đường Tịch khóc rống lên: “Bảo bối của mẹ, con rốt cuộc cũng tỉnh, con đem mẹ hù chết.”
Đường Tịch còn hoàn toàn không có từ kích động của mình bên trong tỉnh lại, lúc này cũng đặc biệt cần một cái cùng mình chia sẻ vui sướng đối tượng. Cô ôm lấy lưng Lâm Như, vừa khóc vừa cười, cô rốt cuộc trở lại, cô có thể đi tìm Kiều Lương, cô có thể nói cho Kiều Lương cô còn sống, để cho Kiều Lương không nên thương tâm.
Lâm Như bị Đường Tịch bảo vệ, vui sướng trong lòng tăng lên, bà kích động nói: “Cám ơn con Tiểu Nhu, cám ơn con tha thứ cho mẹ.”
Đường Tịch lúc này mới nghe được thanh âm của Lâm Như. Cô hơi hơi thả lỏng ra Lâm Như, theo trong ngực của mình rời đi, có chút kinh ngạc nhìn lấy Lâm Như, hơi có chút lúng túng nhếch mép một cái: “Sao lại tới đây?”
Lâm Như bị Đường Tịch động tác này hơi hơi thương tổn đến mình, nhưng vẫn là nhẫn nhịn tính tình của mình nói: “Con hôn mê quá nhiều ngày, mẹ không yên tâm…..”
“Cảm ơn.” Đường Tịch cười một tiếng, nhìn treo trên tường đồng hồ báo thức một cái, là buổi sáng, có lẽ tối ngày hôm qua Lâm Như là đang ở nơi này trông coi cô đi. Nếu Lâm Như nguyện ý như vậy vì Tiêu Nhu bỏ ra, cái kia cô cũng không thể thay thế Tiêu Nhu làm quyết định không tha thứ Lâm Như, đã nói: “Khổ cực ngươi.”
Lâm Như lần đầu tiên nghe được con gái của mình như vậy tự nhủ mà nói, kích động khoát tay, “Không khổ cực không khổ cực, con tỉnh lại là tốt, con tỉnh lại là tốt, mẹ đi lo cho con …..” Lâm Như dừng một chút, nói tiếp, “Mẹ gọi điện thoại cho mẹ con, con chờ một chút, mọi người cũng là mỗi ngày đều tới trông coi con, buổi tối chính là mẹ cùng mẹ ngươi bọn họ thay phiên trông coi, bọn họ biết con tỉnh lại mà nói, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Đường Tịch cảm thấy lần này thấy Lâm Như, bà thật thay đổi rất nhiều, không có lấy trước như vậy cường thế, cũng không có như thế hám lợi, càng là không đem chuyện công lao hướng chữ trên người lãm.
Đường Tịch cười gật đầu, hỏi, “Anh trai con không sao chứ?”
Lâm Như vừa muốn nói chuyện, Tiêu Dao liền đẩy ra cửa phòng bệnh vào, sắc mặt của hắn coi trọng rất nhiều, mặc dù còn ăn mặc binh phù, nhưng là lại rất có tinh thần, hắn mỉm cười nhìn tỉnh lại Đường Tịch: “Nhờ hồng phúc của em, anh không sao a.”
Lâm Như không biết ý của Tiêu Dao là cái gì, nhưng là Đường Tịch nghe hiểu, nàng khẽ mỉm cười: “Không việc gì là tốt, tỉnh lại thấy anh bình an vô sự, em thận vui vẻ yên tâm.”
“Nhưng là nếu như em một mực ngủ bất tỉnh mà nói, anh sẽ rất áy náy.” Tiêu Dao lời nói này rất nghiêm túc, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Đường Tịch nhếch miệng không nói lời nào, cô biết Tiêu Dao khả năng đã suy đoán cô là tiên nữ cái này sự thật, cũng vậy, ngoại trừ tiên nữ ai còn có thể như thế NB(Tự cao) rầm rầm xuất hiện a, hơn nữa còn có thể đem hắn trong nháy mắt theo J thành phố mang về A thành phố tới.
Đương nhiên, ngoại trừ cô cái này nắm giữ kim thủ chỉ có ở nữ nhân vật chính biết rõ mình vì sao lại lợi hại như vậy ra, người khác tốt nhất cho là nàng là tiểu tiên nữ ~
Lâm Như cũng gật đầu phụ họa lời nói của Tiêu Dao, nghĩ mà sợ nói: “Đúng vậy Tiểu Nhu, con lo lắng anh con nữa, cũng không phải tại lúc con té cầu thang như thế hốt hoảng, con xem ngươi cái này té một cái, liền hôn mê nhiều ngày như vậy, hơn nữa người cả nhà đều rất lo lắng, về sau đi bộ, nhất định không thể qua loa, thấy rõ đi bộ.” Nói xong cầm điện thoại di động đi ra ngoài gọi điện thoại.
Trong phòng bệnh trong lúc nhất thời chỉ còn lại Đường Tịch cùng Tiêu Dao. Tiêu Dao đi tới ngồi bên mình Đường Tịch, ánh mắt thật sâu mà nhìn lấy Đường Tịch, Đường Tịch trong lòng sắp tới tính toán Kiều Lương bọn họ lên phi cơ thời gian, không có chú ý Tiêu Dao có chút ánh mắt khác thường.
Tiêu Dao muốn hỏi Đường Tịch mấy vấn đề, nhưng là cuối cùng vẫn không hề hỏi gì, trong chốc lát Lâm Như nói chuyện điện thoại xong tiến vào, bà cười nói: “Vừa vặn mẹ con nấu canh tới,con uống một ít chút lót dạ dày, buổi trưa mẹ trở về làm cho con ăn.”
“không đi trở về đi làm sao?” Đường Tịch nhìn lấy Lâm Như, không biết xưng hô như thế nào Lâm Như, liền dứt khoát không xưng hô.
Lâm Như cười một tiếng, đi qua cho gọt trái táo cho cô, vừa nói: “Mẹ gần đây đang nghỉ phép, vừa vặn cũng có thể chiếu cố con, nếu như con chê ta phiền mà nói…..”
“Không có, sẽ không chê phiền.” Đường Tịch cười cắt đứt lời của Lâm Như, Lâm Như cảm kích liếc nhìn Đường Tịch một cái, tiếp lấy tiếp tục gọt trái táo.
Tiêu Dao thấp giọng nói, “Em hôn mê những ngày qua dì một mực ở nơi này trông coi, nhìn ra được bác hai là thật hối hận lấy trước kia đối xử với em.”
Đường Tịch cười một tiếng, không nói gì.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Đường Tịch nói: “Anh, em có chút buồn ngủ, muốn ngủ một chút.”
Nghe được Đường Tịch nói buồn ngủ, Lâm Như cùng Tiêu Dao chân mày đồng thời nhíu một cái, Tiêu Dao nói: “Em mệt nhọc đã đi xuống lầu, xuống vườn hoa đi dạo một chút, bây giờ là buổi sáng, khí trời không nóng, không thể ngủ.”
Lâm Như cũng lo lắng nói, “Đúng vậy, con đều ngủ này bao lâu, nếu là một hồi ngủ thiếp đi lại không tỉnh lại làm sao bây giờ….... Chúng ta có thể không ngủ, ăn một cái quả táo sao?”
Đường Tịch đột nhiên cảm giác được như vậy Lâm Như có chút đáng yêu.
Cô dở khóc dở cười nhìn lấy hai thím Cháu: “Em bảo đảm em chỉ ngủ năm phút còn không được sao?”
Tiêu Dao lắc đầu: “Không được.”
Lâm Như cười cười: “Năm phút ngắn như vậy, còn không bằng thanh tỉnh một chút, một hồi ăn trái táo.”
Đường Tịch bất đắc dĩ, “Em đây có thể đi rửa mặt thanh tỉnh một chút đi?”
Tiêu Dao cười, đưa tay xoa xoa đầu của Đường Tịch phát, cười nói:”Đi thôi, nhớ đánh răng, em đã hôn mê hơn một tuần lễ, thật lâu không đánh răng, đều là miệng đều thúi.”
Đường Tịch giận Tiêu Dao một cái, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hô lớn, “Anh! Anh cho dì Kiều gọi điện thoại không có! Em thứ bảy không có đi đến chỗ dì Kiều, dì Kiều có phải hay không đợi em rất lâu!”
Tiêu Dao lắc đầu, “Không có chờ em rất lâu, anh ba của em thứ sáu nhìn em không có tỉnh lại, liền cho Cố Vân gọi điện thoại, Cố Vân còn mang theo Kiều nữ sĩ sang xem em, em đừng lo lắng, đi rửa mặt đi.”
Đường Tịch lúc này mới yên tâm, cũng còn khá không để cho dì Kiều chờ nếu không cô hiện tại thật rất không muốn cô phụ hảo ý của người khác, huống chi người kia là mẹ của Kiều Lương, nếu như mẹ Kiều Lương thật làm xong món ăn cô thích, đợi cô lâu như vậy mà nói, cô nhất định sẽ đặc biệt áy náy.
Đường Tịch tiến vào phòng vệ sinh, liền vội vàng đem 008 điều ra, xem mình các hạng điểm kinh nghiệm EXP.
Cô đã trở lại!
Cô biện pháp gì đều sử dụng qua, chính là không có kêu gọi qua 008, nếu như sớm một chút kêu gọi 008 cô là không phải là đã sớm tỉnh lại?
Nghĩ như vậy Đường Tịch thật là bị chính mình ngu xuẩn đến phát khóc, không biết thật sự là bởi vì chính mình quá ngu mà khóc, hay là bởi vì chính mình trở lại quá kích động, nước mắt của cô một mực rơi xuống, căn bản không ngừng được.
Bị cô thét chói tai làm tỉnh lại Lâm Như đầu tiên là ngơ ngác nhìn cô, một hồi lâu mới thở phào tự đắc ôm chặt Đường Tịch khóc rống lên: “Bảo bối của mẹ, con rốt cuộc cũng tỉnh, con đem mẹ hù chết.”
Đường Tịch còn hoàn toàn không có từ kích động của mình bên trong tỉnh lại, lúc này cũng đặc biệt cần một cái cùng mình chia sẻ vui sướng đối tượng. Cô ôm lấy lưng Lâm Như, vừa khóc vừa cười, cô rốt cuộc trở lại, cô có thể đi tìm Kiều Lương, cô có thể nói cho Kiều Lương cô còn sống, để cho Kiều Lương không nên thương tâm.
Lâm Như bị Đường Tịch bảo vệ, vui sướng trong lòng tăng lên, bà kích động nói: “Cám ơn con Tiểu Nhu, cám ơn con tha thứ cho mẹ.”
Đường Tịch lúc này mới nghe được thanh âm của Lâm Như. Cô hơi hơi thả lỏng ra Lâm Như, theo trong ngực của mình rời đi, có chút kinh ngạc nhìn lấy Lâm Như, hơi có chút lúng túng nhếch mép một cái: “Sao lại tới đây?”
Lâm Như bị Đường Tịch động tác này hơi hơi thương tổn đến mình, nhưng vẫn là nhẫn nhịn tính tình của mình nói: “Con hôn mê quá nhiều ngày, mẹ không yên tâm…..”
“Cảm ơn.” Đường Tịch cười một tiếng, nhìn treo trên tường đồng hồ báo thức một cái, là buổi sáng, có lẽ tối ngày hôm qua Lâm Như là đang ở nơi này trông coi cô đi. Nếu Lâm Như nguyện ý như vậy vì Tiêu Nhu bỏ ra, cái kia cô cũng không thể thay thế Tiêu Nhu làm quyết định không tha thứ Lâm Như, đã nói: “Khổ cực ngươi.”
Lâm Như lần đầu tiên nghe được con gái của mình như vậy tự nhủ mà nói, kích động khoát tay, “Không khổ cực không khổ cực, con tỉnh lại là tốt, con tỉnh lại là tốt, mẹ đi lo cho con …..” Lâm Như dừng một chút, nói tiếp, “Mẹ gọi điện thoại cho mẹ con, con chờ một chút, mọi người cũng là mỗi ngày đều tới trông coi con, buổi tối chính là mẹ cùng mẹ ngươi bọn họ thay phiên trông coi, bọn họ biết con tỉnh lại mà nói, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Đường Tịch cảm thấy lần này thấy Lâm Như, bà thật thay đổi rất nhiều, không có lấy trước như vậy cường thế, cũng không có như thế hám lợi, càng là không đem chuyện công lao hướng chữ trên người lãm.
Đường Tịch cười gật đầu, hỏi, “Anh trai con không sao chứ?”
Lâm Như vừa muốn nói chuyện, Tiêu Dao liền đẩy ra cửa phòng bệnh vào, sắc mặt của hắn coi trọng rất nhiều, mặc dù còn ăn mặc binh phù, nhưng là lại rất có tinh thần, hắn mỉm cười nhìn tỉnh lại Đường Tịch: “Nhờ hồng phúc của em, anh không sao a.”
Lâm Như không biết ý của Tiêu Dao là cái gì, nhưng là Đường Tịch nghe hiểu, nàng khẽ mỉm cười: “Không việc gì là tốt, tỉnh lại thấy anh bình an vô sự, em thận vui vẻ yên tâm.”
“Nhưng là nếu như em một mực ngủ bất tỉnh mà nói, anh sẽ rất áy náy.” Tiêu Dao lời nói này rất nghiêm túc, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Đường Tịch nhếch miệng không nói lời nào, cô biết Tiêu Dao khả năng đã suy đoán cô là tiên nữ cái này sự thật, cũng vậy, ngoại trừ tiên nữ ai còn có thể như thế NB(Tự cao) rầm rầm xuất hiện a, hơn nữa còn có thể đem hắn trong nháy mắt theo J thành phố mang về A thành phố tới.
Đương nhiên, ngoại trừ cô cái này nắm giữ kim thủ chỉ có ở nữ nhân vật chính biết rõ mình vì sao lại lợi hại như vậy ra, người khác tốt nhất cho là nàng là tiểu tiên nữ ~
Lâm Như cũng gật đầu phụ họa lời nói của Tiêu Dao, nghĩ mà sợ nói: “Đúng vậy Tiểu Nhu, con lo lắng anh con nữa, cũng không phải tại lúc con té cầu thang như thế hốt hoảng, con xem ngươi cái này té một cái, liền hôn mê nhiều ngày như vậy, hơn nữa người cả nhà đều rất lo lắng, về sau đi bộ, nhất định không thể qua loa, thấy rõ đi bộ.” Nói xong cầm điện thoại di động đi ra ngoài gọi điện thoại.
Trong phòng bệnh trong lúc nhất thời chỉ còn lại Đường Tịch cùng Tiêu Dao. Tiêu Dao đi tới ngồi bên mình Đường Tịch, ánh mắt thật sâu mà nhìn lấy Đường Tịch, Đường Tịch trong lòng sắp tới tính toán Kiều Lương bọn họ lên phi cơ thời gian, không có chú ý Tiêu Dao có chút ánh mắt khác thường.
Tiêu Dao muốn hỏi Đường Tịch mấy vấn đề, nhưng là cuối cùng vẫn không hề hỏi gì, trong chốc lát Lâm Như nói chuyện điện thoại xong tiến vào, bà cười nói: “Vừa vặn mẹ con nấu canh tới,con uống một ít chút lót dạ dày, buổi trưa mẹ trở về làm cho con ăn.”
“không đi trở về đi làm sao?” Đường Tịch nhìn lấy Lâm Như, không biết xưng hô như thế nào Lâm Như, liền dứt khoát không xưng hô.
Lâm Như cười một tiếng, đi qua cho gọt trái táo cho cô, vừa nói: “Mẹ gần đây đang nghỉ phép, vừa vặn cũng có thể chiếu cố con, nếu như con chê ta phiền mà nói…..”
“Không có, sẽ không chê phiền.” Đường Tịch cười cắt đứt lời của Lâm Như, Lâm Như cảm kích liếc nhìn Đường Tịch một cái, tiếp lấy tiếp tục gọt trái táo.
Tiêu Dao thấp giọng nói, “Em hôn mê những ngày qua dì một mực ở nơi này trông coi, nhìn ra được bác hai là thật hối hận lấy trước kia đối xử với em.”
Đường Tịch cười một tiếng, không nói gì.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Đường Tịch nói: “Anh, em có chút buồn ngủ, muốn ngủ một chút.”
Nghe được Đường Tịch nói buồn ngủ, Lâm Như cùng Tiêu Dao chân mày đồng thời nhíu một cái, Tiêu Dao nói: “Em mệt nhọc đã đi xuống lầu, xuống vườn hoa đi dạo một chút, bây giờ là buổi sáng, khí trời không nóng, không thể ngủ.”
Lâm Như cũng lo lắng nói, “Đúng vậy, con đều ngủ này bao lâu, nếu là một hồi ngủ thiếp đi lại không tỉnh lại làm sao bây giờ….... Chúng ta có thể không ngủ, ăn một cái quả táo sao?”
Đường Tịch đột nhiên cảm giác được như vậy Lâm Như có chút đáng yêu.
Cô dở khóc dở cười nhìn lấy hai thím Cháu: “Em bảo đảm em chỉ ngủ năm phút còn không được sao?”
Tiêu Dao lắc đầu: “Không được.”
Lâm Như cười cười: “Năm phút ngắn như vậy, còn không bằng thanh tỉnh một chút, một hồi ăn trái táo.”
Đường Tịch bất đắc dĩ, “Em đây có thể đi rửa mặt thanh tỉnh một chút đi?”
Tiêu Dao cười, đưa tay xoa xoa đầu của Đường Tịch phát, cười nói:”Đi thôi, nhớ đánh răng, em đã hôn mê hơn một tuần lễ, thật lâu không đánh răng, đều là miệng đều thúi.”
Đường Tịch giận Tiêu Dao một cái, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hô lớn, “Anh! Anh cho dì Kiều gọi điện thoại không có! Em thứ bảy không có đi đến chỗ dì Kiều, dì Kiều có phải hay không đợi em rất lâu!”
Tiêu Dao lắc đầu, “Không có chờ em rất lâu, anh ba của em thứ sáu nhìn em không có tỉnh lại, liền cho Cố Vân gọi điện thoại, Cố Vân còn mang theo Kiều nữ sĩ sang xem em, em đừng lo lắng, đi rửa mặt đi.”
Đường Tịch lúc này mới yên tâm, cũng còn khá không để cho dì Kiều chờ nếu không cô hiện tại thật rất không muốn cô phụ hảo ý của người khác, huống chi người kia là mẹ của Kiều Lương, nếu như mẹ Kiều Lương thật làm xong món ăn cô thích, đợi cô lâu như vậy mà nói, cô nhất định sẽ đặc biệt áy náy.
Đường Tịch tiến vào phòng vệ sinh, liền vội vàng đem 008 điều ra, xem mình các hạng điểm kinh nghiệm EXP.