Tiêu Hoằng Lịch mới vừa đi trong chốc lát, Tiêu Hoằng Nghị cùng Tiêu Diễn lại tới. Đường Tịch cùng hai người hỏi được, Tiêu Diễn công ty còn có việc, quan tâm Đường Tịch đôi câu rời đi, Tiêu Hoằng Nghị cũng không biết nên cùng Đường Tịch nói cái gì, lúng túng ở trong phòng bệnh ngồi một hồi, dặn dò Đường Tịch nghỉ ngơi cho khỏe, cũng mượn cớ công ty họp, đi trước một bước.
Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái huynh đệ hai người nhìn lấy Đường Tịch thẳng tắp cười ngây ngô, “Thật tốt.”
Đường Tịch cười khẽ: “Cái gì tốt?”
“Em gái! Em tỉnh lại thật tốt.”
Tiêu Sái ân cần cho Đường Tịch đưa một cái quất tử đi qua: “Em không biết em hôn mê mấy ngày nay, chúng ta là làm sao qua được, tâm tình một mực không tốt, cười đều không cười được, bây giờ được rồi,em tỉnh lại, chúng ta như là lần nữa chứng kiến ánh mặt trời.”
Đường Tịch khẽ mỉm cười, bọn họ là mới thấy ánh mặt trời, nhưng là Kiều Lương đây, tại thế giới của anh, Đường Tịch đã chết, ánh mặt trời đã không có. Cô nhất định phải nghĩ biện pháp cho Kiều Lương gọi điện thoại, cho anh biết mình còn sống. Cô không thể để cho anh một mực như vậy tiêu cực đi xuống.
“Em hiện tại đã tỉnh cũng không cần nằm viện nữa, em muốn về nhà.” Cô chỉ có về nhà, mới có thể gọi điện thoại cho Kiều Lương.
Tiêu Dao thật ra thì cũng đã có thể trở về nhà nghỉ ngơi. Sở dĩ nằm viện là bởi vì anh muốn phụng bồi Tiêu Nhu, nhưng là bây giờ Tiêu Nhu tỉnh, anh tự nhiên cũng nguyện ý xuất viện.
Nghe nói cô phải ra viện hưng phấn nhất không ai bằng một nhà vợ lẽ. mà Lâm Như lại có điểm ảm đạm, khi bà nghe nói hai chữ “về nhà” trong mắt lóe lên quyến luyến con gái, trong lòng hơi hơi dâng lên đau đớn, con gái ở tại bệnh viện bà còn có thể mỗi ngày đều tới bệnh viện nhìn cô, nhưng là cô một khi trở lại trong nhà vợ lẽ, cái kia bà cũng chưa có lý do mỗi ngày hướng vợ lẽ chạy, có phải hay không liền muốn thường xuyên không thấy được con gái của mình rồi hả?
Thấy chính mình yếu hơn con gái, Lâm Như trong mắt hiện ra thương tiếc, bà cái kia sao gầy nhỏ, nhìn qua giống như là nuôi dưỡng không tốt. Nếu như không ăn được không uống được không ngủ ngon, khẳng định đối với cơ thể có rất lớn ảnh hưởng, nếu như mình không bồi bên mình tiểu Nhu, mình sao có thể yên tâm đây?
Lâm Như ánh mắt quá mức nóng bỏng, đưa đến Đường Tịch muốn coi thường đều coi thường không được, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu ăn quất tử.
Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái huynh đệ hai người nhìn lấy Đường Tịch thẳng tắp cười ngây ngô, “Thật tốt.”
Đường Tịch cười khẽ: “Cái gì tốt?”
“Em gái! Em tỉnh lại thật tốt.”
Tiêu Sái ân cần cho Đường Tịch đưa một cái quất tử đi qua: “Em không biết em hôn mê mấy ngày nay, chúng ta là làm sao qua được, tâm tình một mực không tốt, cười đều không cười được, bây giờ được rồi,em tỉnh lại, chúng ta như là lần nữa chứng kiến ánh mặt trời.”
Đường Tịch khẽ mỉm cười, bọn họ là mới thấy ánh mặt trời, nhưng là Kiều Lương đây, tại thế giới của anh, Đường Tịch đã chết, ánh mặt trời đã không có. Cô nhất định phải nghĩ biện pháp cho Kiều Lương gọi điện thoại, cho anh biết mình còn sống. Cô không thể để cho anh một mực như vậy tiêu cực đi xuống.
“Em hiện tại đã tỉnh cũng không cần nằm viện nữa, em muốn về nhà.” Cô chỉ có về nhà, mới có thể gọi điện thoại cho Kiều Lương.
Tiêu Dao thật ra thì cũng đã có thể trở về nhà nghỉ ngơi. Sở dĩ nằm viện là bởi vì anh muốn phụng bồi Tiêu Nhu, nhưng là bây giờ Tiêu Nhu tỉnh, anh tự nhiên cũng nguyện ý xuất viện.
Nghe nói cô phải ra viện hưng phấn nhất không ai bằng một nhà vợ lẽ. mà Lâm Như lại có điểm ảm đạm, khi bà nghe nói hai chữ “về nhà” trong mắt lóe lên quyến luyến con gái, trong lòng hơi hơi dâng lên đau đớn, con gái ở tại bệnh viện bà còn có thể mỗi ngày đều tới bệnh viện nhìn cô, nhưng là cô một khi trở lại trong nhà vợ lẽ, cái kia bà cũng chưa có lý do mỗi ngày hướng vợ lẽ chạy, có phải hay không liền muốn thường xuyên không thấy được con gái của mình rồi hả?
Thấy chính mình yếu hơn con gái, Lâm Như trong mắt hiện ra thương tiếc, bà cái kia sao gầy nhỏ, nhìn qua giống như là nuôi dưỡng không tốt. Nếu như không ăn được không uống được không ngủ ngon, khẳng định đối với cơ thể có rất lớn ảnh hưởng, nếu như mình không bồi bên mình tiểu Nhu, mình sao có thể yên tâm đây?
Lâm Như ánh mắt quá mức nóng bỏng, đưa đến Đường Tịch muốn coi thường đều coi thường không được, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu ăn quất tử.