Editor: Thủy Tiên
Tối nay tất cả mọi người rất tận hứng, ngoại trừ Dương Mộ Khôn ra, mọi người cũng đều đặc biệt vui vẻ, Đường Tịch cũng uống không ít rượu mạnh, cả người có chút hốt hoảng, Hạ Vãn Y uống thỏa thích. Tận hứng chọn bài lên hát, Đường Tịch ngồi ở trên ghế sa lon chống giữ cằm nhìn lấy Hạ Van Y trên đài hát bài ” gần nửa “.
Thanh âm của cô so sánh tương đối nhẵn nhụi, rất thích hợp hát cái bài mang một ít ca dao một chút hiện đại này, Đường Tịch cũng rất thích bài hát này, bất quá từng ấy năm tới nay, bài hát này bị cô kéo vào cấm khu, không sai, bài hát này chính là bài mà Kiều Lương làm cho cô yêu thích.
Cô thích nhất chính là khi nghe giọng trầm thấp của Kiều Lương hát bài hát này cho cô nghe, Đường Tịch lắc ly rượu trong tay, vừa nghe cô vừa lẩm bẩm, trong đầu lại nhớ tới cái giọng trầm thấp mà dày đặc như Đàn vi-ô-lông vẫn thương hay hát lời bài hát mà cô thích: Đối với em thiên ái quá mức trắng trợn, không chút kiêng kỵ, làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên.
Một bài xong tất cả mọi người nhộn nhịp vỗ tay, Đường Tịch nói, “Hát thật là dễ nghe, em cũng muốn đi hát một chút ”
Hạ Vãn Y cười giúp cô đem bài hát chọn, đem micro đưa cho cô, Đường Tịch cười nhận lấy ca khúc đã bắt đầu, cô tiếp lấy nhìn lời bài hát phía trên hát, ngồi ở trên băng ghế nhắm mắt lại cảm thụ mỗi một câu trong bài hát, mỗi một chữ theo cô tận cùng bên trong bộc lộ ra ngoài, đều mang cảm tình nồng đậm.
Ninh Diễm híp mắt nhìn lấy Đường Tịch ngồi ở trên đài ghế, “Cô gái này làm sao lại cùng mê một dạng, rõ ràng mới 23 tuổi, từ nông thôn đến, nhưng là tôi luôn có cảm giác cô gái này trên người quá nhiều cố sự.”
Hạ Vãn Y mỉm cười, rót cho mình một chén rượu ngồi ở trên ghế sa lon nhìn lấy cô gái nhỏ nhắm mắt lại ca hát, lại đem cái tiết tấu của bài hát này nắm giữ không phải là rất tốt, lời bài hát cũng nhớ không được khá lắm lại đem ca khúc hát tốt như vậy, “Tiểu Nhu hát thật là dễ nghe.”
Tiêu Dao lộ ra mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tịch, cũng không nói chuyện.
Hai anh em Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái cũng thật sâu có một loại cảm giác tự hào vì nhà mình có em gái là tiên nữ.
Đường Tịch hát đến đoạn đối với em thiên ái quá mức trắng trợn, không chút kiêng kỵ, làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên, dần dần nhập tâm cảm nhận tình cảm sau sắc của chính mình, giống như là muốn đem bài hát này hát cho Kiều Lương nghe, ngay vào lúc này cửa phòng khách bị người dùng sức đẩy ra, mọi người thấy đi qua, vài người đứng ở cửa bao sương, Hạ Hoàn Châu cau mày đứng lên, vừa muốn mở miệng nói chuyện, một gương mặt khiến trời ghen tỵ người oán xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mọi người đứng hình một hồi, thậm chí là kinh ngạc.
Ba tháp… Chi… Âm… Micro rơi xuống đất, truyền tới giòng điện âm thanh ở âm hưởng bên trong vang lên.
Đường Tịch ngơ ngác nhìn người đàn ông đó mới vừa còn đang trong đầu cô, nhưng bây giờ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, nước mắt như đậu bình thường từng viên lớn rơi xuống.
Kiều Lương nghe nhịp điệu vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bài hát này anh đã rất lâu không nghe, bởi vì mỗi lần nghe bài hát này anh đã cảm thấy đối với chính mình quá tàn nhẫn.
Tiêu Cảnh kịp lấy lại phản ứng đầu tiên, đứng dậy cùng Kiều Lương chào hỏi, “Cậu trở về lúc nào? Thế nào đều không báo trước nói cho tôi một tiếng.”
Kiều Lương vẫn nghiêm mặt không nói gì, nhìn quanh mọi người một lần, cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào trên người Đường Tịch vẫn còn đứng ở trên vũ đài bộ dáng có chút luống cuống, sau đó đẩy ra Tiêu Cảnh đang đứng ở trước mặt mình, từng bước từng bước đi về phía Đường Tịch.
Mọi người sắc mặt khác nhau, ánh mắt đi theo Kiều Lương.
Tiêu Cảnh thậm chí đều quên chính mình làm như thế nào phản ứng, chỉ có Tiêu Dao lông mày nhíu chặt chung một chỗ, anh cảm thấy thời điểm Tiểu Nhu thấy Kiều Lương kinh ngạc và không biết làm sao, thậm chí cái micro mới rơi từ trên tay cô xuống xong, cũng bán đứng lòng của cô.
Còn có Kiều Lương, khí tức trên người anh đặc biệt nguy hiểm.
Bọn họ quen biết?
Kiều Lương tới trước mặt Đường Tịch đứng lại, thật sâu mà nhìn lấy gương mặt đầy nước mắt của Đường Tịch, nắm chặt lấy cô kéo đi ra ngoài, Đường Tịch bây giờ vốn là không có khí lực gì, bị anh kéo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, động tác này của anh trong nháy mắt chọc giận Tiêu Dao, anh đứng lên, đưa tay ngăn lại Kiều Lương, trầm giọng nói, “Buông tay con bé ra!”
Kiều Lương ánh mắt chợt lạnh, lạnh như băng nhìn lấy Tiêu Dao, lạnh lùng nói, “Tránh ra!”
Đường Tịch ánh mắt đờ đẫn ngẩng đầu, muốn nhìn rõ bộ dạng Kiều Lương, lại phát hiện nước mắt của mình làm mơ hồ cặp mắt, căn bản không thấy rõ.
Tiêu Dao nói, “Thả em gái tôi ra!”
Kiều Lương chốc nữa liếc nhìn Đường Tịch một cái, trầm giọng nói, “Đừng để cho tôi phải nói lần thứ hai!”
“Kiều Lương, câun làm cái gì vậy!” Tiêu Cảnh đã cảm thấy sự tình có chút không đúng, anh tiến lên kéo tay Kiều Lương trầm giọng nói, “Có lời gì không thể thật tốt nói sao, cậu trước tiên đem Tiểu Nhu buông ra đã.”
Kiều Lương tức giận nói, “Tiểu Ngũ, các cậu là người chết sao!”
Tiểu Ngũ và Tiểu Lục mang theo những người khác trong nháy mắt đem cả phòng chen đầy, tiểu Ngũ mang theo một điểm bất đắc dĩ nói với Tiêu Cảnh, “Tam thiếu đắc tội, anh cũng biết thiếu gia hễ là chuyện của Đường tiểu thư là căn bản không có biện pháp tỉnh táo.” Tiếng nói của anh ta rất thấp, chỉ có Tiêu Dao cùng Tiêu Cảnh đang ở gần mới nghe được.
Tiêu Cảnh hơi nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, Đường Tịch nói, “Anh, Kiều tiên sinh khả năng có lời muốn nói với em, các anh đừng cuống cuồng, em rất nhanh sẽ trở lại.”
Đường Tịch nói xong liếc nhìn Kiều Lương một cái, Kiều Lương lúc này mới buông lỏng tay của Đường Tịch một mình đi ra ngoài, lạnh lùng nói, “Tiểu Ngũ nhìn lấy bọn họ, không cho phép bất cứ người nào trong bọn họ đi ra.”
“Kiều Đại thiếu gia, cậu chớ quá mức!” Hạ Hoàn Châu đứng lên, “Chúng tôi cũng không phải thủ hạ của cậu không phải cậu muốn sao thì vậy!”
Kiều Lương sắc mặt lạnh giá, Đường Tịch kéo lại Kiều Lương, “Đi ra ngoài trước.” Giọng kiểu ra lệnh.
Kiều Lương thật sâu mà liếc nhìn Đường Tịch một cái, lại không nói thêm nữa, xoay người đi ra phía ngoài.
Mọi người mở rộng tầm mắt, tiểu Ngũ khóe mặt giật một cái, khiến người khác lui ra, sau đó cho các vị nói xin lỗi, “Xin lỗi các vị thiếu gia, các ngài cứ tiếp tục, chúng toi ngay tại bên ngoài, các vị nếu là có cần gì, cứ gọi chúng tôi a.”
Ninh Diễm ha ha một tiếng, “Chúng tôi những phạm nhân này, nào dám làm phiền lính canh ngục Ngũ Gia ngài làm việc cho chúng tôi a.”
Tiểu Ngũ xoa xoa mồ hôi trên trán của mình, trong lòng chưa tính toán gì lần thứ n đem thiếu gia nhà mình chôn oán một lần, lúc này mới lui ra ngoài.
Hạ Hoàn Châu mị nhìn lấy Tiêu Cảnh, “Cậu dám nói chuyện như vậy với Kiều Lương sao?”
Tiêu Cảnh hơi nhíu mày, không nói gì, anh cuối cùng là biết nơi nào đó không đúng, em gái phản ứng không đúng, Kiều Lương lại càng không đúng cậu ta đây cũng là lần thứ hai cùng Tiểu Nhu gặp mặt, làm sao lại có thể nghe lời nói của Tiểu Nhu như thế, còn có Tiểu Nhu trước kia là biết đến cố sự của Kiều Lương là từ anh, thế nào nhưng bây giờ biểu hiện đối với Kiều Lương quen thuộc như vậy.
Trên sân thượng, Đường Tịch cảm thụ gió mát nửa đêm thổi lất phất, tỉnh rượu một chút, cô khoanh tay cười với Kiều Lương, “Em còn tưởng rằng anh tìm tới em còn cần một chút thời gian đây, không nghĩ tới nhanh như vậy.”
Sắc mặt Kiều Lương lạnh giá, anh mượn ánh trăng nhìn được cô gái trước mắt này xinh đẹp vô song, lạnh giọng hỏi, “Cô là ai?”
Anh tra xét tất cả tài liệu của cô, đều cùng Đường Tịch không có bất kỳ dính dấp, cô đến tột cùng là thế nào biết được hòm thư của Đường Tịch, còn là nói.....
Tối nay tất cả mọi người rất tận hứng, ngoại trừ Dương Mộ Khôn ra, mọi người cũng đều đặc biệt vui vẻ, Đường Tịch cũng uống không ít rượu mạnh, cả người có chút hốt hoảng, Hạ Vãn Y uống thỏa thích. Tận hứng chọn bài lên hát, Đường Tịch ngồi ở trên ghế sa lon chống giữ cằm nhìn lấy Hạ Van Y trên đài hát bài ” gần nửa “.
Thanh âm của cô so sánh tương đối nhẵn nhụi, rất thích hợp hát cái bài mang một ít ca dao một chút hiện đại này, Đường Tịch cũng rất thích bài hát này, bất quá từng ấy năm tới nay, bài hát này bị cô kéo vào cấm khu, không sai, bài hát này chính là bài mà Kiều Lương làm cho cô yêu thích.
Cô thích nhất chính là khi nghe giọng trầm thấp của Kiều Lương hát bài hát này cho cô nghe, Đường Tịch lắc ly rượu trong tay, vừa nghe cô vừa lẩm bẩm, trong đầu lại nhớ tới cái giọng trầm thấp mà dày đặc như Đàn vi-ô-lông vẫn thương hay hát lời bài hát mà cô thích: Đối với em thiên ái quá mức trắng trợn, không chút kiêng kỵ, làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên.
Một bài xong tất cả mọi người nhộn nhịp vỗ tay, Đường Tịch nói, “Hát thật là dễ nghe, em cũng muốn đi hát một chút ”
Hạ Vãn Y cười giúp cô đem bài hát chọn, đem micro đưa cho cô, Đường Tịch cười nhận lấy ca khúc đã bắt đầu, cô tiếp lấy nhìn lời bài hát phía trên hát, ngồi ở trên băng ghế nhắm mắt lại cảm thụ mỗi một câu trong bài hát, mỗi một chữ theo cô tận cùng bên trong bộc lộ ra ngoài, đều mang cảm tình nồng đậm.
Ninh Diễm híp mắt nhìn lấy Đường Tịch ngồi ở trên đài ghế, “Cô gái này làm sao lại cùng mê một dạng, rõ ràng mới 23 tuổi, từ nông thôn đến, nhưng là tôi luôn có cảm giác cô gái này trên người quá nhiều cố sự.”
Hạ Vãn Y mỉm cười, rót cho mình một chén rượu ngồi ở trên ghế sa lon nhìn lấy cô gái nhỏ nhắm mắt lại ca hát, lại đem cái tiết tấu của bài hát này nắm giữ không phải là rất tốt, lời bài hát cũng nhớ không được khá lắm lại đem ca khúc hát tốt như vậy, “Tiểu Nhu hát thật là dễ nghe.”
Tiêu Dao lộ ra mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tịch, cũng không nói chuyện.
Hai anh em Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái cũng thật sâu có một loại cảm giác tự hào vì nhà mình có em gái là tiên nữ.
Đường Tịch hát đến đoạn đối với em thiên ái quá mức trắng trợn, không chút kiêng kỵ, làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên, dần dần nhập tâm cảm nhận tình cảm sau sắc của chính mình, giống như là muốn đem bài hát này hát cho Kiều Lương nghe, ngay vào lúc này cửa phòng khách bị người dùng sức đẩy ra, mọi người thấy đi qua, vài người đứng ở cửa bao sương, Hạ Hoàn Châu cau mày đứng lên, vừa muốn mở miệng nói chuyện, một gương mặt khiến trời ghen tỵ người oán xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mọi người đứng hình một hồi, thậm chí là kinh ngạc.
Ba tháp… Chi… Âm… Micro rơi xuống đất, truyền tới giòng điện âm thanh ở âm hưởng bên trong vang lên.
Đường Tịch ngơ ngác nhìn người đàn ông đó mới vừa còn đang trong đầu cô, nhưng bây giờ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, nước mắt như đậu bình thường từng viên lớn rơi xuống.
Kiều Lương nghe nhịp điệu vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bài hát này anh đã rất lâu không nghe, bởi vì mỗi lần nghe bài hát này anh đã cảm thấy đối với chính mình quá tàn nhẫn.
Tiêu Cảnh kịp lấy lại phản ứng đầu tiên, đứng dậy cùng Kiều Lương chào hỏi, “Cậu trở về lúc nào? Thế nào đều không báo trước nói cho tôi một tiếng.”
Kiều Lương vẫn nghiêm mặt không nói gì, nhìn quanh mọi người một lần, cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào trên người Đường Tịch vẫn còn đứng ở trên vũ đài bộ dáng có chút luống cuống, sau đó đẩy ra Tiêu Cảnh đang đứng ở trước mặt mình, từng bước từng bước đi về phía Đường Tịch.
Mọi người sắc mặt khác nhau, ánh mắt đi theo Kiều Lương.
Tiêu Cảnh thậm chí đều quên chính mình làm như thế nào phản ứng, chỉ có Tiêu Dao lông mày nhíu chặt chung một chỗ, anh cảm thấy thời điểm Tiểu Nhu thấy Kiều Lương kinh ngạc và không biết làm sao, thậm chí cái micro mới rơi từ trên tay cô xuống xong, cũng bán đứng lòng của cô.
Còn có Kiều Lương, khí tức trên người anh đặc biệt nguy hiểm.
Bọn họ quen biết?
Kiều Lương tới trước mặt Đường Tịch đứng lại, thật sâu mà nhìn lấy gương mặt đầy nước mắt của Đường Tịch, nắm chặt lấy cô kéo đi ra ngoài, Đường Tịch bây giờ vốn là không có khí lực gì, bị anh kéo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, động tác này của anh trong nháy mắt chọc giận Tiêu Dao, anh đứng lên, đưa tay ngăn lại Kiều Lương, trầm giọng nói, “Buông tay con bé ra!”
Kiều Lương ánh mắt chợt lạnh, lạnh như băng nhìn lấy Tiêu Dao, lạnh lùng nói, “Tránh ra!”
Đường Tịch ánh mắt đờ đẫn ngẩng đầu, muốn nhìn rõ bộ dạng Kiều Lương, lại phát hiện nước mắt của mình làm mơ hồ cặp mắt, căn bản không thấy rõ.
Tiêu Dao nói, “Thả em gái tôi ra!”
Kiều Lương chốc nữa liếc nhìn Đường Tịch một cái, trầm giọng nói, “Đừng để cho tôi phải nói lần thứ hai!”
“Kiều Lương, câun làm cái gì vậy!” Tiêu Cảnh đã cảm thấy sự tình có chút không đúng, anh tiến lên kéo tay Kiều Lương trầm giọng nói, “Có lời gì không thể thật tốt nói sao, cậu trước tiên đem Tiểu Nhu buông ra đã.”
Kiều Lương tức giận nói, “Tiểu Ngũ, các cậu là người chết sao!”
Tiểu Ngũ và Tiểu Lục mang theo những người khác trong nháy mắt đem cả phòng chen đầy, tiểu Ngũ mang theo một điểm bất đắc dĩ nói với Tiêu Cảnh, “Tam thiếu đắc tội, anh cũng biết thiếu gia hễ là chuyện của Đường tiểu thư là căn bản không có biện pháp tỉnh táo.” Tiếng nói của anh ta rất thấp, chỉ có Tiêu Dao cùng Tiêu Cảnh đang ở gần mới nghe được.
Tiêu Cảnh hơi nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, Đường Tịch nói, “Anh, Kiều tiên sinh khả năng có lời muốn nói với em, các anh đừng cuống cuồng, em rất nhanh sẽ trở lại.”
Đường Tịch nói xong liếc nhìn Kiều Lương một cái, Kiều Lương lúc này mới buông lỏng tay của Đường Tịch một mình đi ra ngoài, lạnh lùng nói, “Tiểu Ngũ nhìn lấy bọn họ, không cho phép bất cứ người nào trong bọn họ đi ra.”
“Kiều Đại thiếu gia, cậu chớ quá mức!” Hạ Hoàn Châu đứng lên, “Chúng tôi cũng không phải thủ hạ của cậu không phải cậu muốn sao thì vậy!”
Kiều Lương sắc mặt lạnh giá, Đường Tịch kéo lại Kiều Lương, “Đi ra ngoài trước.” Giọng kiểu ra lệnh.
Kiều Lương thật sâu mà liếc nhìn Đường Tịch một cái, lại không nói thêm nữa, xoay người đi ra phía ngoài.
Mọi người mở rộng tầm mắt, tiểu Ngũ khóe mặt giật một cái, khiến người khác lui ra, sau đó cho các vị nói xin lỗi, “Xin lỗi các vị thiếu gia, các ngài cứ tiếp tục, chúng toi ngay tại bên ngoài, các vị nếu là có cần gì, cứ gọi chúng tôi a.”
Ninh Diễm ha ha một tiếng, “Chúng tôi những phạm nhân này, nào dám làm phiền lính canh ngục Ngũ Gia ngài làm việc cho chúng tôi a.”
Tiểu Ngũ xoa xoa mồ hôi trên trán của mình, trong lòng chưa tính toán gì lần thứ n đem thiếu gia nhà mình chôn oán một lần, lúc này mới lui ra ngoài.
Hạ Hoàn Châu mị nhìn lấy Tiêu Cảnh, “Cậu dám nói chuyện như vậy với Kiều Lương sao?”
Tiêu Cảnh hơi nhíu mày, không nói gì, anh cuối cùng là biết nơi nào đó không đúng, em gái phản ứng không đúng, Kiều Lương lại càng không đúng cậu ta đây cũng là lần thứ hai cùng Tiểu Nhu gặp mặt, làm sao lại có thể nghe lời nói của Tiểu Nhu như thế, còn có Tiểu Nhu trước kia là biết đến cố sự của Kiều Lương là từ anh, thế nào nhưng bây giờ biểu hiện đối với Kiều Lương quen thuộc như vậy.
Trên sân thượng, Đường Tịch cảm thụ gió mát nửa đêm thổi lất phất, tỉnh rượu một chút, cô khoanh tay cười với Kiều Lương, “Em còn tưởng rằng anh tìm tới em còn cần một chút thời gian đây, không nghĩ tới nhanh như vậy.”
Sắc mặt Kiều Lương lạnh giá, anh mượn ánh trăng nhìn được cô gái trước mắt này xinh đẹp vô song, lạnh giọng hỏi, “Cô là ai?”
Anh tra xét tất cả tài liệu của cô, đều cùng Đường Tịch không có bất kỳ dính dấp, cô đến tột cùng là thế nào biết được hòm thư của Đường Tịch, còn là nói.....