Tiêu Cảnh đương nhiên là có điện thoại của Kiều Lương, anh tuy là có Kiều Lương điện thoại, nhưng là vừa nghe đến chính mình em gái hỏi như vậy, Tiêu Cảnh đã đi xuống ý thức được lắc đầu, một mực chắc chắn, “Anh không có điện thoại của Kiều Lương a!”
Đường Tịch phù một tiếng, bật cười. Tiêu Sái lắc đầu nhổ nước bọt: “Em trai đây không phải là cỡi quần đánh rắm nha. Nếu không nha, nhà chúng ta nếu như em cũng không có điện thoại của Kiều Lương thì ai sẽ còn có?”
“Văn minh một chút được không?” Tiêu Cảnh vô cùng không muốn thừa nhận chính mình có Kiều Lương điện thoại, nhưng là ai… bất quá em gái mình cái kia ánh mắt tự tiếu phi tiếu, chỉ có thể nhận thua, vẻ mặt sinh không thể yêu nhìn về phía Đường Tịch, “Em gái, em muốn Kiều Lương điện thoại làm gì?”
Đường Tịch buồn cười, chính cô cũng có Kiều Lương điện thoại Chẳng qua là cô gọi tới cũng sẽ không thích hợp ngược lại sẽ gây thêm phiền toái đây.
“Em đáp ứng là thứ bảy phải đi bồi dì Kiều, nhưng là em vừa mới nhớ tới. Em cuối tuần sáu không phải muốn đi Hồng Sơn quay quảng cáo sao? Đến lúc đó khả năng là không có thời gian rảnh.” Tiêu Sái đưa cho Đường Tịch một con tôm hùm lớn vừa mới được làm xong, liền đem thịt đặt vào trong khay của Đường Tịch. Đường Tịch vừa ăn vừa nói, “Em ngày hôm nay lại quên hỏi dì Kiều số điện thoại, anh gọi điện thoại cho Kiều Lương nói một tiếng. Nói cho anh ta biết thứ bảy cuối tuần khả năng là không đi được, để cho anh ấy thứ sáu buổi chiều tới đón em đi. Em vào thứ sáu xế chiều đi bồi dì Kiều ăn bữa ăn tối nha.”
Tiêu Cảnh nói “Cái kia cuối tuần không đi không được sao?”. Tiêu Cảnh có chút suy nghĩ, Kiều Lương đối với mẹ hắn còn không có để tâm như thế đây.
Đường Tịch cau mày, mất hứng nhìn lấy Tiêu Cảnh, “Anh trai, quân tử một lời hứa nặng ngàn vàng a.”
“Đừng để cho anh nhắc nhở em chuyện tàn khốc như vậy thật.” Tiêu Cảnh nhìn cô đem tôm hùm của mình trong khay đều sắp phải bị cô ăn hết rồi. Đem mì ý hải sản đặt tới trong chén của cô, “Ngươi là thiếu nữ, căn bản không phải cái gì quân tử.”
Đường Tịch cười ra tiếng, “Anh ba, anh chính là gọi điện thoại, sao phải cứ như một bài đại luận văn dài dòng vậy chứ?” Với lại cô chỉ là một tiểu nữ đây.
Tiêu Cảnh bất đắc dĩ phải đem điện thoại di động tìm kiếm số điện thoại cá nhân của Kiều Lương. Chỉ có cùng cậu ta đặc biệt người thân cận mới biết được. Đường Tịch nhìn sang, quả nhiên chính là Kiều Lương số điện thoại, lại cúi đầu tiếp tục ăn hải sản ở trong chén.
Sau đó phát hiện ra, cái này mì ý hải sản thật giống như ăn ngon hơn, liền thừa dịp Tiêu Sái giúp mình bóc tôm hùm, Tiêu Cảnh gọi điện thoại cũng không có chú ý đến cô. Đem mấy cái hải sản trong khay của bọn họ mang hết đến chỗ mình trong khăn mặt ăn sạch sẽ.
Tiêu Sái thấy động tác này của cô em nhỏ, cười lắc đầu, “Tối nay dẫn em đi ăn vui vẻ.”
Tiêu Cảnh cũng không àm gì khác, ngược lại mới vừa là hắn chủ động đem hải sản cho cô ăn, em gái ăn vui vẻ, hắn liền ăn một chén bạch diện đều là vui vẻ a.
Điện thoại kết nối, truyền tới Kiều Lương rõ ràng, lạnh bên trong mang theo một chút thanh âm mệt mỏi: “Nói?”
Tiêu Cảnh hỏi, “Tìm được chưa?”
“Có chuyện gì sao?” Kiều Lương hỏi sau đó dừng lại một chút, không đợi Tiêu Cảnh nói chuyện, lại nói tiếp, “Ở Thái Bình Dương ven một cái đảo nhỏ Đảo hải vực bên trong tìm được ngón tay của cô ấy, xác nhận chính xác.”
Tiêu Cảnh bắt đầu lo lắng, đó chính là xác nhận cô kia chết? Hắn nói: “Nén bi thương lại, lúc nào sẽ trở lại?”
Kiều Lương trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng, “Tôi bây giờ đang ở Trường Than, tạm thời sẽ không trở về, công ty ngươi giúp tôi coi trọng.” Nói xong Kiều Lương bên kia truyền tới tiếng của phi cơ trực thăng, hắn nói, “Tôi cho là cô ấy đã chết rồi nhưng vào thời điểm nhận được một cái email của cô, địa chỉ email xác định vị trí là Trường Than thành phố, tôi nhất định sẽ tìm được người đó.”
Tiêu Cảnh tim lại một nói, “Người đó còn sống?” Ngữ khí bởi vì vô cùng kích động có chút biến điệu.
Tiêu Sái cùng Đường Tịch cũng dừng động tác trong tay lại, chuyên tâm nghe Tiêu Cảnh gọi điện thoại, Tiêu Sái vẻ mặt hiếu kỳ, Đường Tịch cũng rất bình tĩnh, tối ngày hôm qua cô phát cái kia Phong email thời điểm liền biết, anh ấy nhất định sẽ qua email đi thăm dò xác định vị trí, cho nên cô đem địa chỉ IP địa vị ở Trường Than thành phố.
Kiều Lương bên kia thật giống như đang lên máy bay, hắn trầm giọng nói, “Có chuyện gì sao? Không việc gì cúp máy, bọn họ ở trong một trấn nhỏ có phát hiện người khả nghi, tôi muốn tự mình đi qua xác nhận một chút.”
Tiêu Cảnh ừ một tiếng, “Không có chuyện gì lớn.”
Một hồi tôi cho cậu gửi một tin nhắn đi, cậu trước đi tìm người đã.....” Tiêu Cảnh nói xong suy nghĩ một chút, nói một câu, “Chúc cậu nhiều may mắn.”
“Cảm ơn.” Kiều Lương nói xong, điện thoại bị cắt đứt.
Kiều Lương leo lên phi cơ trực thăng, nịt chặt giây an toàn, hỏi Tiểu Ngũ, “Tin tức có chuẩn xác không? Là Tiểu Tịch sao?”
Tiểu Ngũ lắc đầu, “Bọn họ chỉ nói là nữ sinh kia là hơn một tháng trước bị người ở trên biển cứu lên tới, tứ chi tê liệt, gảy tay rồi một cái, trước mắt còn đang ở bệnh viện trong trấn nhỏ.”
Kiều Lương hai tay chặt chẽ nắm, đây đã là hắn nghe được tin tức tốt nhất rồi, coi như là tàn phế, miễn là còn sống là tốt.
Nhưng sau một canh giờ sau Kiều Lương nhìn lấy trên giường bệnh người kia vẫn tràn ngập thất vọng, hắn trầm giọng hỏi: “Đây là ở đâu phát hiện ra?”
“Là ngư phu ra biển vào thời điểm ở gần bờ biển Thái Bình Dương cứu lên tới, hẳn là gặp tai nạn trên không người may mắn còn sống sót.” Tiểu Ngũ nhìn lấy người trên giường, trong đầu nghĩ, người nọ là nhiều may mắn mới ở trong biển bị hướng lâu như vậy đều còn sống? Cái đó Đường tiểu thư thật sự có may mắn như vậy sao?
Đương nhiên là thực tế tàn khốc hẳn là không dám nhắc tới với thiếu gia nhà mình, Kiều Lương ân một tiếng xoay người đi ra ngoài. tiểu Ngũ mau đuổi theo hỏi, “Thiếu gia, người này yêu cầu chuyển đi sao?”
Kiều Lương cũng không quay đầu lại, “Quốc tế hình cảnh.”
Lần này tai nạn trên không, nhưng anh căn bản không cho rằng là một trận ngoài ý muốn, mà là có người cố ý, cho nên tại lúc nhận được tin tức sau cũng đã tìm quốc tế hình cảnh tiến hành điều tra, coi như cuối cùng, kết quả là người đó chết, như thế anh cũng muốn để cho những thứ kia hại chết người của cô, sống không bằng chết!
Tiểu Ngũ nhún vai, quay đầu nhìn lấy trên giường bệnh nữ tử, thương nặng như vậy có thể hay không tỉnh lại vẫn là chuyện gì xảy ra, thiếu gia lại muốn đem cô ta chuyển giao cho quốc tế hình cảnh… Thật là nhẫn tâm a.
Đương nhiên hắn cũng không phải là hộ hoa sứ giả, hắn chẳng qua chỉ là thủ hạ của thiếu gia mà thôi.
Rất nhanh tiêu Bảo đã liên lạc với phụ trách quốc tế hình cảnh về chuyện này sau đó rời đi bệnh viện.
Bên kia Tiêu Cảnh vừa mới cúp điện thoại, thì đã gặp hai cặp ánh mắt hừng hực lửa Bát Quái nhìn mình chằm chằm, hắn xuy một tiếng nói, “Hai người đừng có như vậy được không?”
Đường Tịch cùng Tiêu Sái đồng thời gật đầu, vô cùng ăn ý nói, “Vô cùng quan trọng!”
Đường Tịch phù một tiếng, bật cười. Tiêu Sái lắc đầu nhổ nước bọt: “Em trai đây không phải là cỡi quần đánh rắm nha. Nếu không nha, nhà chúng ta nếu như em cũng không có điện thoại của Kiều Lương thì ai sẽ còn có?”
“Văn minh một chút được không?” Tiêu Cảnh vô cùng không muốn thừa nhận chính mình có Kiều Lương điện thoại, nhưng là ai… bất quá em gái mình cái kia ánh mắt tự tiếu phi tiếu, chỉ có thể nhận thua, vẻ mặt sinh không thể yêu nhìn về phía Đường Tịch, “Em gái, em muốn Kiều Lương điện thoại làm gì?”
Đường Tịch buồn cười, chính cô cũng có Kiều Lương điện thoại Chẳng qua là cô gọi tới cũng sẽ không thích hợp ngược lại sẽ gây thêm phiền toái đây.
“Em đáp ứng là thứ bảy phải đi bồi dì Kiều, nhưng là em vừa mới nhớ tới. Em cuối tuần sáu không phải muốn đi Hồng Sơn quay quảng cáo sao? Đến lúc đó khả năng là không có thời gian rảnh.” Tiêu Sái đưa cho Đường Tịch một con tôm hùm lớn vừa mới được làm xong, liền đem thịt đặt vào trong khay của Đường Tịch. Đường Tịch vừa ăn vừa nói, “Em ngày hôm nay lại quên hỏi dì Kiều số điện thoại, anh gọi điện thoại cho Kiều Lương nói một tiếng. Nói cho anh ta biết thứ bảy cuối tuần khả năng là không đi được, để cho anh ấy thứ sáu buổi chiều tới đón em đi. Em vào thứ sáu xế chiều đi bồi dì Kiều ăn bữa ăn tối nha.”
Tiêu Cảnh nói “Cái kia cuối tuần không đi không được sao?”. Tiêu Cảnh có chút suy nghĩ, Kiều Lương đối với mẹ hắn còn không có để tâm như thế đây.
Đường Tịch cau mày, mất hứng nhìn lấy Tiêu Cảnh, “Anh trai, quân tử một lời hứa nặng ngàn vàng a.”
“Đừng để cho anh nhắc nhở em chuyện tàn khốc như vậy thật.” Tiêu Cảnh nhìn cô đem tôm hùm của mình trong khay đều sắp phải bị cô ăn hết rồi. Đem mì ý hải sản đặt tới trong chén của cô, “Ngươi là thiếu nữ, căn bản không phải cái gì quân tử.”
Đường Tịch cười ra tiếng, “Anh ba, anh chính là gọi điện thoại, sao phải cứ như một bài đại luận văn dài dòng vậy chứ?” Với lại cô chỉ là một tiểu nữ đây.
Tiêu Cảnh bất đắc dĩ phải đem điện thoại di động tìm kiếm số điện thoại cá nhân của Kiều Lương. Chỉ có cùng cậu ta đặc biệt người thân cận mới biết được. Đường Tịch nhìn sang, quả nhiên chính là Kiều Lương số điện thoại, lại cúi đầu tiếp tục ăn hải sản ở trong chén.
Sau đó phát hiện ra, cái này mì ý hải sản thật giống như ăn ngon hơn, liền thừa dịp Tiêu Sái giúp mình bóc tôm hùm, Tiêu Cảnh gọi điện thoại cũng không có chú ý đến cô. Đem mấy cái hải sản trong khay của bọn họ mang hết đến chỗ mình trong khăn mặt ăn sạch sẽ.
Tiêu Sái thấy động tác này của cô em nhỏ, cười lắc đầu, “Tối nay dẫn em đi ăn vui vẻ.”
Tiêu Cảnh cũng không àm gì khác, ngược lại mới vừa là hắn chủ động đem hải sản cho cô ăn, em gái ăn vui vẻ, hắn liền ăn một chén bạch diện đều là vui vẻ a.
Điện thoại kết nối, truyền tới Kiều Lương rõ ràng, lạnh bên trong mang theo một chút thanh âm mệt mỏi: “Nói?”
Tiêu Cảnh hỏi, “Tìm được chưa?”
“Có chuyện gì sao?” Kiều Lương hỏi sau đó dừng lại một chút, không đợi Tiêu Cảnh nói chuyện, lại nói tiếp, “Ở Thái Bình Dương ven một cái đảo nhỏ Đảo hải vực bên trong tìm được ngón tay của cô ấy, xác nhận chính xác.”
Tiêu Cảnh bắt đầu lo lắng, đó chính là xác nhận cô kia chết? Hắn nói: “Nén bi thương lại, lúc nào sẽ trở lại?”
Kiều Lương trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng, “Tôi bây giờ đang ở Trường Than, tạm thời sẽ không trở về, công ty ngươi giúp tôi coi trọng.” Nói xong Kiều Lương bên kia truyền tới tiếng của phi cơ trực thăng, hắn nói, “Tôi cho là cô ấy đã chết rồi nhưng vào thời điểm nhận được một cái email của cô, địa chỉ email xác định vị trí là Trường Than thành phố, tôi nhất định sẽ tìm được người đó.”
Tiêu Cảnh tim lại một nói, “Người đó còn sống?” Ngữ khí bởi vì vô cùng kích động có chút biến điệu.
Tiêu Sái cùng Đường Tịch cũng dừng động tác trong tay lại, chuyên tâm nghe Tiêu Cảnh gọi điện thoại, Tiêu Sái vẻ mặt hiếu kỳ, Đường Tịch cũng rất bình tĩnh, tối ngày hôm qua cô phát cái kia Phong email thời điểm liền biết, anh ấy nhất định sẽ qua email đi thăm dò xác định vị trí, cho nên cô đem địa chỉ IP địa vị ở Trường Than thành phố.
Kiều Lương bên kia thật giống như đang lên máy bay, hắn trầm giọng nói, “Có chuyện gì sao? Không việc gì cúp máy, bọn họ ở trong một trấn nhỏ có phát hiện người khả nghi, tôi muốn tự mình đi qua xác nhận một chút.”
Tiêu Cảnh ừ một tiếng, “Không có chuyện gì lớn.”
Một hồi tôi cho cậu gửi một tin nhắn đi, cậu trước đi tìm người đã.....” Tiêu Cảnh nói xong suy nghĩ một chút, nói một câu, “Chúc cậu nhiều may mắn.”
“Cảm ơn.” Kiều Lương nói xong, điện thoại bị cắt đứt.
Kiều Lương leo lên phi cơ trực thăng, nịt chặt giây an toàn, hỏi Tiểu Ngũ, “Tin tức có chuẩn xác không? Là Tiểu Tịch sao?”
Tiểu Ngũ lắc đầu, “Bọn họ chỉ nói là nữ sinh kia là hơn một tháng trước bị người ở trên biển cứu lên tới, tứ chi tê liệt, gảy tay rồi một cái, trước mắt còn đang ở bệnh viện trong trấn nhỏ.”
Kiều Lương hai tay chặt chẽ nắm, đây đã là hắn nghe được tin tức tốt nhất rồi, coi như là tàn phế, miễn là còn sống là tốt.
Nhưng sau một canh giờ sau Kiều Lương nhìn lấy trên giường bệnh người kia vẫn tràn ngập thất vọng, hắn trầm giọng hỏi: “Đây là ở đâu phát hiện ra?”
“Là ngư phu ra biển vào thời điểm ở gần bờ biển Thái Bình Dương cứu lên tới, hẳn là gặp tai nạn trên không người may mắn còn sống sót.” Tiểu Ngũ nhìn lấy người trên giường, trong đầu nghĩ, người nọ là nhiều may mắn mới ở trong biển bị hướng lâu như vậy đều còn sống? Cái đó Đường tiểu thư thật sự có may mắn như vậy sao?
Đương nhiên là thực tế tàn khốc hẳn là không dám nhắc tới với thiếu gia nhà mình, Kiều Lương ân một tiếng xoay người đi ra ngoài. tiểu Ngũ mau đuổi theo hỏi, “Thiếu gia, người này yêu cầu chuyển đi sao?”
Kiều Lương cũng không quay đầu lại, “Quốc tế hình cảnh.”
Lần này tai nạn trên không, nhưng anh căn bản không cho rằng là một trận ngoài ý muốn, mà là có người cố ý, cho nên tại lúc nhận được tin tức sau cũng đã tìm quốc tế hình cảnh tiến hành điều tra, coi như cuối cùng, kết quả là người đó chết, như thế anh cũng muốn để cho những thứ kia hại chết người của cô, sống không bằng chết!
Tiểu Ngũ nhún vai, quay đầu nhìn lấy trên giường bệnh nữ tử, thương nặng như vậy có thể hay không tỉnh lại vẫn là chuyện gì xảy ra, thiếu gia lại muốn đem cô ta chuyển giao cho quốc tế hình cảnh… Thật là nhẫn tâm a.
Đương nhiên hắn cũng không phải là hộ hoa sứ giả, hắn chẳng qua chỉ là thủ hạ của thiếu gia mà thôi.
Rất nhanh tiêu Bảo đã liên lạc với phụ trách quốc tế hình cảnh về chuyện này sau đó rời đi bệnh viện.
Bên kia Tiêu Cảnh vừa mới cúp điện thoại, thì đã gặp hai cặp ánh mắt hừng hực lửa Bát Quái nhìn mình chằm chằm, hắn xuy một tiếng nói, “Hai người đừng có như vậy được không?”
Đường Tịch cùng Tiêu Sái đồng thời gật đầu, vô cùng ăn ý nói, “Vô cùng quan trọng!”