Editor: sửu nhi
Ánh mắt của Tiêu Cấm Ninh đỏ lên, khuôn mặt dữ tợn, hất một cái thoát khỏi sự giam cầm của Tiêu Cảnh, lạnh giọng nói, “Đó chính là cô ta lựa chọn, cô ta phải đi theo vợ lẽ Tiêu gia các anh, các dựa anh vào cái gì tới trách tôi?”
Tiêu Cảnh cười lạnh, ” Cô thiết kế hãm hại em ấy, để cho chúng bạn xa lánh em ấy, cô làm sao còn trở lại bên người cha mẹ của mình? Tôi cho cô biết Tiêu Cấm Ninh, nếu như cô không muốn để cho Lưu Thừa Vũ biết thân thế của cô, không muốn để cho Lưu Thừa Vũ biết cô căn bản không phải là con gái của Tiêu gia, không muốn để cho Lưu Thừa Vũ biết cô một mực đều lừa hắn. Vậy thì cô tốt nhất hãy giữ chặt lấy cái đuôi làm người cho tôi. Nếu không tôi không dám hứa, có một ngày tôi sẽ không đem thân thế bí ẩn của cô nói cho Lưu Thừa Vũ. Cô nói nếu như Lưu Thừa Vũ biết Tiêu Nhu mới là con gái ruột chân chính của Tiêu gia, mà Tiêu Cấm Ninh cô chẳng qua chỉ là ban đầu cùng Tiểu Nhu ôm sai dã chủng, hắn sẽ còn muốn cô sao? Hắn sẽ nhớ lấy trước kia đã thương yêu cô sao?”
Tiêu Cấm Ninh cuồng loạn, “Các anh dựa vào cái gì đối với tôi như vậy?”
“Dựa vào cái gì đối cô như vậy?” Tiêu Cảnh trầm giọng nói, “Còn phải để tôi nhắc lại cho cô sao? Cô chiếm chỗ ngồi tiểu thư Tiêu gia của chúng tôi, vậy thì cô nêm đem chính cô quản cho tốt, đừng có mà nhiều lần tới gây sự với Tiểu Nhu. Tiểu Nhu trước bị tai nạn xe cộ rồi còn bị cô tự mình đạp vào động mạch chủ của em ấy, để cho em ấy thiếu chút nữa chết, chuyện này chúng tôi sẽ không truy cứu, chuyện ở trường học cũng bỏ qua, nhưng là về sau cô còn làm hại Tiểu Nhu, tôi sẽ cho cô biết, người Tiêu gia chúng tôi không phải là dễ trêu như vậy!”
” Cô ta vốn là đáng chết!” Tiêu Cấm Ninh đỏ mắt căn bản không biết rõ mình đang cùng ai nói chuyện, cô lớn tiếng quát lên, ” Cô ta mà chết, thì vĩnh viễn sẽ không có người uy hiếp được chỗ ngồi của tôi, tôi đã làm sai điều gì!”
Tiêu Cảnh cười lạnh, “Phát điên!”
Tiêu Cấm Ninh lớn tiếng thét chói tai, “Các người cút! Cút cho tôi!”
Tiêu Cảnh giễu cợt, “Người điên!”
Nói xong hai anh em xoay người rời đi, Tiêu Sái quay đầu liếc nhìn Tiêu Cấm Ninh một cái, cất điện thoại di động, nói, “Thật không nghĩ tới, cô ta lại quýnh lên liền đem chuyện của chính mình nói ra hết.”
“Cũng không biết hai người Lâm Như cùng Tiêu Hoằng Nghị bị nữ nhân này chuốc thuốc gì, phượng hoàng chân chính không muốn, lại ôm lấy một con gà rừng làm bảo bối, bọn họ bị điên rồi!” Tiêu Cảnh nghĩ đến bộ dáng Tiêu Cấm Ninh cuồng loạn, ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét.
Tiêu Cấm Ninh gào xong sau chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng. Cũng may cô mặc bộ lễ phục màu đen, tóc làm tốt lắm, cho nên nhìn qua cũng không coi là chật vật. Cô chậm rãi ngồi xổm người xuống, thật sâu mà nuốt giọng, hốc mắt mang theo nước mắt, thấp giọng nỉ non nói, “Tại sao tất cả mọi người đều đối với tôi như vậy. Tôi phòng thủ đồ đạc của mình, thì có gì sai? Tiêu Nhu, cô trở về để làm gì? Cô tại sao phải trở lại! Cô tại sao không đi chết đi….”
Lưu Thừa Vũ thấy Tiêu Cấm Ninh đi theo Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái đi ra liền theo đi ra núp ở phía sau một cây cột, nghe được được đối thoại giữa ba người trên mặt không nói ra được là khiếp sợ hay là vui mừng, cô gái kia lại mới là con gái chân chính của Tiêu gia phòng lớn, cô gái kia mới là vị hôn thê của hắn được hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ! Khó trách ở thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô ấy cứ thích cô ấy như vậy thích, ngay cả ánh mắt đều không biết tự chủ đi theo cô ấy.
Nghĩ đến chính mình nguyên bản sẽ ở chung với cô gái vô cùng tốt đẹp như vậy, nhưng lại bị lời nói dối của Tiêu Cấm Ninh cùng Lâm Như làm hỏng, hắn nhìn về phía Tiêu Cấm Ninh đang đứng trên bãi đất rộng, tròng mắt hơi híp, xoay người đi vào.
Tiêu Cấm Ninh tốn mười phút đồng hồ mới hồi phục tâm tình của mình. Thời điểm cô đi vào Lưu Thừa Vũ mới từ trong phòng thử áo đi ra, cô cười đi lên trước, Lưu Thừa Vũ đối với cô khẽ mỉm cười, mang trên mặt nụ cười hiền hòa, ” Anh đã thử hai bộ, cảm thấy bộ này tốt hơn, em cảm thấy thế nào?”
Tiêu Cấm Ninh căn bản không có tâm tư chọn quần áo cho hắn, nghe hắn hỏi như vậy, miễn cưỡng gật đầu cười, “Tốt vô cùng, liền bộ này phải không.”
Lưu Thừa Vũ ừ một tiếng, nói cho thợ trang điểm lấy bộ này, sau đó đi tạo hình. Tiêu Cấm Ninh một mình ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người, Lưu Thừa Vũ đi vào bên trong phòng hóa trang thấy không yên lòng với Tiêu Cấm Ninh, nhếch miệng lên cười như không cười với Tiêu Cấm Linh.
Bỗng nhiên Tiêu Cấm Ninh giống như là cảm giác có người đang nhìn chính mình, ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Thừa Vũ một cái. Lưu Thừa Vũ đối với cô cười nhu hòa. Tiêu Cấm Ninh lúc này mới lại cúi đầu xuống, không ngừng cảnh cáo chính mình, mới vừa rồi chẳng qua là cô nhìn lầm thôi, Thừa Vũ làm sao sẽ đối với cô lộ ra nụ cười này đây, Thừa Vũ vẫn luôn rất yêu cô.
Thợ trang điểm tạo hình cho Lưu Thừa Vũ xong, Lưu Thừa Vũ mới đứng dậy đi tới trước mặt Tiêu Cấm Ninh, Tiêu Cấm Ninh thấy hắn dừng chân ở trước mặt mình mới ngẩng đầu nhìn hắn, Lưu Thừa Vũ đưa tay kéo cô, ôn nhu hỏi, “Bọn họ mắng em rồi hả?”
Tiêu Cấm Ninh cười cười, nhu nhược lắc đầu một cái, “Chỉ nói có chút nặng, không quan trọng, em có thể chịu đựng.”
Lưu Thừa Vũ gật đầu một cái, “Về sau đừng tìm bọn họ nữa, ngược lại em bây giờ có anh, còn để ý bọn họ làm gì.”
Tiêu Cấm Ninh trong lòng ấm áp, đưa tay ôm lấy Lưu Thừa Vũ, nhẹ nhàng nói, “Thừa Vũ, anh đối với em thật tốt.”
Lưu Thừa Vũ vỗ bả vai Tiêu Cấm Ninh một cái, ôn nhu nói, ” Em là vị hôn thê của anh được hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ, anh không tốt với em, thì đối tốt với ai?”
Tiêu Cấm Ninh nở nụ cười trên mặt, sau đó đem Lưu Thừa Vũ ôm chặt hơn, Lưu Thừa Vũ cảm giác được phản ứng của cô, nhíu nhíu mày không nói gì, một hồi lâu Lưu Thừa Vũ mới thấp giọng nói, “Yến hội đã muốn bắt đầu, mẹ em khả năng ở nơi đó chờ, chúng ta mau đi qua.”
Tiêu Cấm Ninh ôm lấy Lưu Thừa Vũ lắc đầu, Lưu Thừa Vũ khẽ nhíu chân mày, vừa muốn đẩy ra Tiêu Cấm Ninh, Tiêu Cấm Ninh đột nhiên hỏi, “Thừa Vũ, anh là bởi vì em là vị hôn phu của anh được hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ mới tốt với em như vậy sao?”
Lưu Thừa Vũ chân mày khẽ nhíu, thích qua cô gái này sao? Hắn không biết, chẳng qua là từ nhỏ cha mẹ đã nói hắn biết cô là tiểu thư Tiêu gia, là vị hôn thê của hắn được hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ. Hắn sẽ đối tốt với cô, về sau hai người kết hôn còn muốn nương tựa lẫn nhau. Hắn vẫn luôn làm rất tốt, thậm chí thành rất người đàn ông tốt trong mắt nhiều người. Nhưng từ khi cô gái kia xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, hắn đã cảm thấy chính mình đang trang nghiêm thành người đàn ông hoa tâm, rõ ràng đã có vị hôn thê, nhưng là ánh mắt còn chưa tự giác dừng lại ở trên người cô gái kia.
Cho nên trong trường học mới có chuyện hắn làm tất cả để bảo vệ Tiêu Cấm Ninh, nhưng là ánh mắt cũng không tự giác theo chuyện của cô gái kia.
Nhưng là bây giờ hắn biết tất cả chân tướng, cô gái kia mới là vị hôn thê chân chính của hắn, mới thật sự là người đứng bên cạnh hắn, mà Tiêu Cấm Ninh lại ngăn cản bọn họ ở chung với nhau.
Nghĩ tới đây, Lưu Thừa Vũ cười đưa tay nhốt chặt Tiêu Cấm Ninh, ánh mắt càng nhu hòa, hắn thấp giọng nói, ” Em đang nói cái gì vậy, nếu như không phải là bởi vì anh thích em, em cho rằng em là vị hôn thê của anh, anh sẽ ở cùng với em sao?”
Tiêu Cấm Ninh rốt cuộc tự mình nghe được câu trả lời, cô ngước đầu hôn lên mặt Lưu Thừa Vũ một cái, ” Em cũng biết là anh yêu em nhất.”
Lưu Thừa Vũ cười một tiếng, dắt cô đi ra ngoài, “Nha đầu ngốc, lần này chúng ta có thể đi tham gia yến hội chứ?”...
Ánh mắt của Tiêu Cấm Ninh đỏ lên, khuôn mặt dữ tợn, hất một cái thoát khỏi sự giam cầm của Tiêu Cảnh, lạnh giọng nói, “Đó chính là cô ta lựa chọn, cô ta phải đi theo vợ lẽ Tiêu gia các anh, các dựa anh vào cái gì tới trách tôi?”
Tiêu Cảnh cười lạnh, ” Cô thiết kế hãm hại em ấy, để cho chúng bạn xa lánh em ấy, cô làm sao còn trở lại bên người cha mẹ của mình? Tôi cho cô biết Tiêu Cấm Ninh, nếu như cô không muốn để cho Lưu Thừa Vũ biết thân thế của cô, không muốn để cho Lưu Thừa Vũ biết cô căn bản không phải là con gái của Tiêu gia, không muốn để cho Lưu Thừa Vũ biết cô một mực đều lừa hắn. Vậy thì cô tốt nhất hãy giữ chặt lấy cái đuôi làm người cho tôi. Nếu không tôi không dám hứa, có một ngày tôi sẽ không đem thân thế bí ẩn của cô nói cho Lưu Thừa Vũ. Cô nói nếu như Lưu Thừa Vũ biết Tiêu Nhu mới là con gái ruột chân chính của Tiêu gia, mà Tiêu Cấm Ninh cô chẳng qua chỉ là ban đầu cùng Tiểu Nhu ôm sai dã chủng, hắn sẽ còn muốn cô sao? Hắn sẽ nhớ lấy trước kia đã thương yêu cô sao?”
Tiêu Cấm Ninh cuồng loạn, “Các anh dựa vào cái gì đối với tôi như vậy?”
“Dựa vào cái gì đối cô như vậy?” Tiêu Cảnh trầm giọng nói, “Còn phải để tôi nhắc lại cho cô sao? Cô chiếm chỗ ngồi tiểu thư Tiêu gia của chúng tôi, vậy thì cô nêm đem chính cô quản cho tốt, đừng có mà nhiều lần tới gây sự với Tiểu Nhu. Tiểu Nhu trước bị tai nạn xe cộ rồi còn bị cô tự mình đạp vào động mạch chủ của em ấy, để cho em ấy thiếu chút nữa chết, chuyện này chúng tôi sẽ không truy cứu, chuyện ở trường học cũng bỏ qua, nhưng là về sau cô còn làm hại Tiểu Nhu, tôi sẽ cho cô biết, người Tiêu gia chúng tôi không phải là dễ trêu như vậy!”
” Cô ta vốn là đáng chết!” Tiêu Cấm Ninh đỏ mắt căn bản không biết rõ mình đang cùng ai nói chuyện, cô lớn tiếng quát lên, ” Cô ta mà chết, thì vĩnh viễn sẽ không có người uy hiếp được chỗ ngồi của tôi, tôi đã làm sai điều gì!”
Tiêu Cảnh cười lạnh, “Phát điên!”
Tiêu Cấm Ninh lớn tiếng thét chói tai, “Các người cút! Cút cho tôi!”
Tiêu Cảnh giễu cợt, “Người điên!”
Nói xong hai anh em xoay người rời đi, Tiêu Sái quay đầu liếc nhìn Tiêu Cấm Ninh một cái, cất điện thoại di động, nói, “Thật không nghĩ tới, cô ta lại quýnh lên liền đem chuyện của chính mình nói ra hết.”
“Cũng không biết hai người Lâm Như cùng Tiêu Hoằng Nghị bị nữ nhân này chuốc thuốc gì, phượng hoàng chân chính không muốn, lại ôm lấy một con gà rừng làm bảo bối, bọn họ bị điên rồi!” Tiêu Cảnh nghĩ đến bộ dáng Tiêu Cấm Ninh cuồng loạn, ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét.
Tiêu Cấm Ninh gào xong sau chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng. Cũng may cô mặc bộ lễ phục màu đen, tóc làm tốt lắm, cho nên nhìn qua cũng không coi là chật vật. Cô chậm rãi ngồi xổm người xuống, thật sâu mà nuốt giọng, hốc mắt mang theo nước mắt, thấp giọng nỉ non nói, “Tại sao tất cả mọi người đều đối với tôi như vậy. Tôi phòng thủ đồ đạc của mình, thì có gì sai? Tiêu Nhu, cô trở về để làm gì? Cô tại sao phải trở lại! Cô tại sao không đi chết đi….”
Lưu Thừa Vũ thấy Tiêu Cấm Ninh đi theo Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái đi ra liền theo đi ra núp ở phía sau một cây cột, nghe được được đối thoại giữa ba người trên mặt không nói ra được là khiếp sợ hay là vui mừng, cô gái kia lại mới là con gái chân chính của Tiêu gia phòng lớn, cô gái kia mới là vị hôn thê của hắn được hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ! Khó trách ở thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô ấy cứ thích cô ấy như vậy thích, ngay cả ánh mắt đều không biết tự chủ đi theo cô ấy.
Nghĩ đến chính mình nguyên bản sẽ ở chung với cô gái vô cùng tốt đẹp như vậy, nhưng lại bị lời nói dối của Tiêu Cấm Ninh cùng Lâm Như làm hỏng, hắn nhìn về phía Tiêu Cấm Ninh đang đứng trên bãi đất rộng, tròng mắt hơi híp, xoay người đi vào.
Tiêu Cấm Ninh tốn mười phút đồng hồ mới hồi phục tâm tình của mình. Thời điểm cô đi vào Lưu Thừa Vũ mới từ trong phòng thử áo đi ra, cô cười đi lên trước, Lưu Thừa Vũ đối với cô khẽ mỉm cười, mang trên mặt nụ cười hiền hòa, ” Anh đã thử hai bộ, cảm thấy bộ này tốt hơn, em cảm thấy thế nào?”
Tiêu Cấm Ninh căn bản không có tâm tư chọn quần áo cho hắn, nghe hắn hỏi như vậy, miễn cưỡng gật đầu cười, “Tốt vô cùng, liền bộ này phải không.”
Lưu Thừa Vũ ừ một tiếng, nói cho thợ trang điểm lấy bộ này, sau đó đi tạo hình. Tiêu Cấm Ninh một mình ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người, Lưu Thừa Vũ đi vào bên trong phòng hóa trang thấy không yên lòng với Tiêu Cấm Ninh, nhếch miệng lên cười như không cười với Tiêu Cấm Linh.
Bỗng nhiên Tiêu Cấm Ninh giống như là cảm giác có người đang nhìn chính mình, ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Thừa Vũ một cái. Lưu Thừa Vũ đối với cô cười nhu hòa. Tiêu Cấm Ninh lúc này mới lại cúi đầu xuống, không ngừng cảnh cáo chính mình, mới vừa rồi chẳng qua là cô nhìn lầm thôi, Thừa Vũ làm sao sẽ đối với cô lộ ra nụ cười này đây, Thừa Vũ vẫn luôn rất yêu cô.
Thợ trang điểm tạo hình cho Lưu Thừa Vũ xong, Lưu Thừa Vũ mới đứng dậy đi tới trước mặt Tiêu Cấm Ninh, Tiêu Cấm Ninh thấy hắn dừng chân ở trước mặt mình mới ngẩng đầu nhìn hắn, Lưu Thừa Vũ đưa tay kéo cô, ôn nhu hỏi, “Bọn họ mắng em rồi hả?”
Tiêu Cấm Ninh cười cười, nhu nhược lắc đầu một cái, “Chỉ nói có chút nặng, không quan trọng, em có thể chịu đựng.”
Lưu Thừa Vũ gật đầu một cái, “Về sau đừng tìm bọn họ nữa, ngược lại em bây giờ có anh, còn để ý bọn họ làm gì.”
Tiêu Cấm Ninh trong lòng ấm áp, đưa tay ôm lấy Lưu Thừa Vũ, nhẹ nhàng nói, “Thừa Vũ, anh đối với em thật tốt.”
Lưu Thừa Vũ vỗ bả vai Tiêu Cấm Ninh một cái, ôn nhu nói, ” Em là vị hôn thê của anh được hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ, anh không tốt với em, thì đối tốt với ai?”
Tiêu Cấm Ninh nở nụ cười trên mặt, sau đó đem Lưu Thừa Vũ ôm chặt hơn, Lưu Thừa Vũ cảm giác được phản ứng của cô, nhíu nhíu mày không nói gì, một hồi lâu Lưu Thừa Vũ mới thấp giọng nói, “Yến hội đã muốn bắt đầu, mẹ em khả năng ở nơi đó chờ, chúng ta mau đi qua.”
Tiêu Cấm Ninh ôm lấy Lưu Thừa Vũ lắc đầu, Lưu Thừa Vũ khẽ nhíu chân mày, vừa muốn đẩy ra Tiêu Cấm Ninh, Tiêu Cấm Ninh đột nhiên hỏi, “Thừa Vũ, anh là bởi vì em là vị hôn phu của anh được hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ mới tốt với em như vậy sao?”
Lưu Thừa Vũ chân mày khẽ nhíu, thích qua cô gái này sao? Hắn không biết, chẳng qua là từ nhỏ cha mẹ đã nói hắn biết cô là tiểu thư Tiêu gia, là vị hôn thê của hắn được hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ. Hắn sẽ đối tốt với cô, về sau hai người kết hôn còn muốn nương tựa lẫn nhau. Hắn vẫn luôn làm rất tốt, thậm chí thành rất người đàn ông tốt trong mắt nhiều người. Nhưng từ khi cô gái kia xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, hắn đã cảm thấy chính mình đang trang nghiêm thành người đàn ông hoa tâm, rõ ràng đã có vị hôn thê, nhưng là ánh mắt còn chưa tự giác dừng lại ở trên người cô gái kia.
Cho nên trong trường học mới có chuyện hắn làm tất cả để bảo vệ Tiêu Cấm Ninh, nhưng là ánh mắt cũng không tự giác theo chuyện của cô gái kia.
Nhưng là bây giờ hắn biết tất cả chân tướng, cô gái kia mới là vị hôn thê chân chính của hắn, mới thật sự là người đứng bên cạnh hắn, mà Tiêu Cấm Ninh lại ngăn cản bọn họ ở chung với nhau.
Nghĩ tới đây, Lưu Thừa Vũ cười đưa tay nhốt chặt Tiêu Cấm Ninh, ánh mắt càng nhu hòa, hắn thấp giọng nói, ” Em đang nói cái gì vậy, nếu như không phải là bởi vì anh thích em, em cho rằng em là vị hôn thê của anh, anh sẽ ở cùng với em sao?”
Tiêu Cấm Ninh rốt cuộc tự mình nghe được câu trả lời, cô ngước đầu hôn lên mặt Lưu Thừa Vũ một cái, ” Em cũng biết là anh yêu em nhất.”
Lưu Thừa Vũ cười một tiếng, dắt cô đi ra ngoài, “Nha đầu ngốc, lần này chúng ta có thể đi tham gia yến hội chứ?”...