Cửa thang máy mở ra, Trác Diễm sải bước từ bên trong đi ra, quét giác mạc tại hệ thống an ninh, ghi chép thời gian đi làm. Anh đưa tay nhìn đồng hồ, hôm nay không có đến trễ.
Anh đang định vào khu làm việc, chỉ thấy An Nhã vội vội vàng vàng từ trong thang máy lao ra, tay trái cầm bánh bao, tay phải cầm một hộp sữa, cùi chỏ bên trên còn treo cặp tài liệu, lúc nhìn thấy Trác Diễm rõ ràng sửng sốt một chút, đứng thẳng người: "Trác tổng, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Trác Diễm hướng cô gật đầu một cái, thẳng đi vào.
Buổi sáng giá rét luôn giống như chiến tranh loạn lạc, tất cả mọi người hận không thể ở trong chăn ấm áp thêm một lúc nữa. Chỉ có Phương Hàn Vân đã đến trước một canh giờ, sớm bắt đầu công việc.
Dì quét dọn vệ sinh cũng vừa giúp anh lau sạch sẽ ghế sa lon tiếp khách cùng khay trà, vừa cùng anh tán gẫu: "Mỗi ngày Phương tổng đều là đến sớm nhất, tôi còn chưa tới, cô ấy đã ở bên trong ở phòng làm việc."
Trác Diễm cười cười: "Vậy sao."
Phương Hàn Vân lòng dạ vô cùng tham vọng, mới có thể leo lên chức giám đốc ở Tạ thị. Anh mở lịch trình gần đây ra, tối mai có một buổi tiệc rượu từ thiện phải tham gia, anh nhận được thiệp mời không có bắt buộc phải mang theo bạn gái, dieendaan hơn nữa gần đây Nguyễn Tương Nam cũng rất bận, anh cũng không tiện bắt cô xin nghỉ ra ngoài cùng anh tham dự tiệc rượu. Nếu như vậy, tiện thể mang Phương Hàn Vân theo, thuận tiện để cho cô làm quen với vài công tử thế gia, nói không chừng sẽ có người để mắt .
Anh quyết định, sau đó kết nối với đường dây điện thoại nội bộ của Phương Hàn Vân: "Tối mai có một buổi tiệc rượu từ thiện, đều là mời người có học thức, nếu như cô rảnh, có thể cùng tôi cùng đi."
Phương Hàn Vân ở bên đầu điện thoại kia trầm mặc kỳ lạ trong chốc lát, nói: "Mang tôi đi? Bây giờ Trác tổng đã có vị hôn thê, theo đạo lý mà nói, nên mang vị hôn thê đi."
Trác Diễm nói: "Cô ấy tương đối bận rộn, chưa chắc đã có thời gian trống, lại nói cũng không phải là trường hợp quan trọng gì. Buổi trưa cô có rãnh thì hãy ra cửa hàng chọn trang phục, tiền tính vào sổ của tôi."
Phương Hàn Vân đồng ý.
Cách một lát, An Nhã gõ cửa đi vào: "Trác tổng, hội nghị hội đồng quản trị thường kỳ còn mười lăm phút sẽ bắt đầu."
Trác Diễm ừ một tiếng, sửa sang xong tài liệu rồi đứng dậy: "Được rồi, tôi lên đó đây."
An Nhã do dự một chút, còn nơm nớp lo sợ nói: "Trác tổng, thật ra thì trên cổ anh . . . . . Có muốn tôi cho anh mượn kem che khuyết điểm một chút hay không?"
Dấu vết bên trên yết hầu, thật là không thể bỏ qua sự tồn tại.
Trác Diễm trên mặt có điểm cứng nhắc: "Được." Anh nhận cái hộp An Nhã đưa, nhìn một hồi, lại hỏi: "Dùng như thế nào? Trực tiếp bôi lên à?"
——
Hội nghị thường kỳ còn là cũng không khác lắm so với thường ngày, Trác Diễm nói một cách đơn giản làm rõ một vài hạng mục nghiên cứu phát triển gần đây, lại phân tích trọng điểm của từng hạng mục tiến độ một, cuối cùng nói ra một việc quan trọng: "Phía phía Tinh Triển có một vài công ty con, bởi vì tình trạng kinh doanh giống như nhau, nlze.qu;ydo/nn mà Tạ thị có hứng thú đối với công ty này, liền khống chế cổ phần của công ty đó trực tiếp chuyển nhượng cho Tạ thị, trao đổi tuyến đường an toàn của Tạ thị với công ty đó."
Cái con công ty đó vốn chỉ là cái vỏ, Trác Diễm lấy cách điều chế dược liệu làm mồi nhử, trực tiếp đem nó bán đi. Hiện tại em ruột Tạ Duẫn Thiệu vẫn còn ở bệnh viện trong phòng ICU, cha của Tạ Duẫn Thiệu lại vừa phát bệnh, ngày trước anh ta xử lý công việc cũng không có bất cẩn như vậy, cấp dưới đệ trình lên quyết định đó, anh không điều tra cẩn thận mà đã ký hợp đồng.
Mấy năm gần đây, dược phẩm của bọn họ xuất ngoại đều phải qua tuyến đường của Tạ Thị, ngộ nhỡ hai nhà đối đầu, trên tay có cổ phần của tuyến đường đó, tối thiểu còn có quyền tự chủ.
Trác Diễm nhìn các cổ đông đang bàn luận với nhau phía dưới, trực tiếp nói thẳng: "Tạ thị khởi ngiệp từ bất động sản, địa sản vẫn luôn là bị lũng đoạn, sau này không tránh khỏi bị điều tra, trên tay tôi có một bản kế hoạch, là buôn bán địa sản, tôi đã nhắm được một mảnh đất rất có giá trị, nếu như chính sách miễn thuế được thông qua, sẽ tốt hơn."
Nhìn anh thấy cha anh hướng ánh mắt đến, hiển nhiên có chút không quá tán thành, nhưng cũng không có nói gì.
Ngược lại các cổ đông khác lập tức lên tiếng phủ quyết: "Ta đã đoán được những gì trong kế hoạch đó, quá vội vàng mạo hiểm, huống chi Tạ thị đã là một thế lực trong ngành này, chúng ta không cần thiết phải đi theo chân bọn họ giành giật. Ta đã lớn tuổi, cơm cũng ăn không ngon, liền muốn yên bình mà rúi lui sau vày năm cuối cùng, chịu không nổi những biến động thất thường."
"Chú Trương," Trác Diễm đổi cách gọi thân mật, giọng nói êm ái, "Thân thể của chú còn cường tráng, nếu quả thật là chịu không được giày vò, cũng sẽ không ngại đi giày vò sổ sách của chú Trương."
Này cổ đông họ Trương lập tức im miệng.
Trác Diễm vừa cười một tiếng: "Các vị không cần vội vã quyết định, trước mắt chỉ là một bản kế hoạch, có thành hay không, quyền quyết định vẫn còn ở trong tay mọi người. dinendian.l Chỉ hy vọng là, các bị có thể suy tính kỹ hơn." Anh rút ra một tập kế hoạch, đẩy tới trước mặt cha mình: "Ngài đã xem qua rồi, tôi đã điều chỉnh một vài chi tiết."
Trác Biểu Bương nhìn con trai mình với ánh mắt phức tạp, anh đã sớm nói với ông, cái ý nghĩ này cuối cùng cũng chỉ có thể là ý tưởng, là tuyệt đối không thể nào trở thành sự thật, thế nhưng anh lại thử dùng thủ đoạn cứng rắn. Anh làm điều này với ông, nên trực tiếp dội anh một chậu nước lạnh, hay là cố chấp bày tỏ quyết định ủng hộ với anh?
Ông suy tư trong chốc lát, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười với con trai mình: "Được, con chuẩn bị tài liệu cần ký, sau đó đưa đến trong phòng làm việc của ta."
——
Hội nghị thường kỳ giải tán, trong phòng họp chỉ còn lại hai cha con họ.
Trác Biểu Dương đi tới phía sau anh, khi nhẹ nhàng vỗ lên vai anh: "Chỉ nếu mình ta ký tên, chừng đó vẫn không đủ."
Trác Diễm đứng lên, dáng vẻ đã cao lớn hơn cha mình, đúng là có thể một mình đảm đương một vùng: "Theo mức cổ phần mà nói, đích xác là không đủ, con sẽ đi đến tìm từng người thuyết phục."
Trác Biểu Dương cười lắc đầu: "Cái đứa bé này."
Trác Diễm cầm khăn giấy lên, lau kem che khuyết điểm trên cổ, vò khăn giấy thành một cục nắm ở trong tay. Trác Biểu Dương tự nhiên thấy được, trêu anh: "Xem ra con dọn đi ra ngoài ở, thật vui vẻ."
". . . . . . Tương Nam cô ấy khá là," Trác Diễm dừng lại một chút, có chút khó khăn lựa lời, "Nghịch ngợm, ừ, thích trêu chọc con." Cô chính là cố ý muốn xem anh bị bêu xấu, mới lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy ở trên cổ anh, sau đó anh liền mang theo cái "Huy chương" đặc biệt này đi làm.
"Thật sao?" Trác Biểu Dương ý vị sâu xa nói nhìn anh chằm chằm, "Nhưng thế nào ta nhớ, có người tháng này đi giờ giấc rất không tốt? Có ba lần hay là bốn lần đi trễ?"
Trác Diễm vội nói: "Về sau con sẽ chú ý."
Đợi đến khi cha anh ra khỏi phòng họp, anh mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt, anh tiện tay kéo một cái ghế ra ngồi xuống, an tĩnh hồi tưởng những thay đổi gần đây của mình, hình như quá nhiều cũng quá nhanh, cũng rất khó nói, đến tột cùng vậy có phải một hiện tượng tốt hay không.
——
Nguyễn Tương Nam không ngờ cô gặp Dư Hi theo cách này.
Cô từ trong phòng giải phẫu ra ngoài, phải đi tắm thay quần áo, sau đó rửa sạch, đột nhiên không tìm được thẻ tên của mình, suy nghĩ một chút, có lẽ rơi bên ngoài phòng giải phẫu mặt, liền ra ngoài tìm.
Cô nhìn thấy Dư Hi đứng ở nơi đó, dọn dẹp tàn cuộc đầy đất.
Không biết là tay người nào hậu đậu, làm rơi vỡ bình nước biển, cô ngồi xổm xuống, dùng tay đi nhặt mảnh vỡ. Thật sự là bừa bãi đầy đất, cô vẫn ngồi cạnh, lượm thật lâu, không có ai giúp cô một tay. Tay của cô cóng đến sưng đỏ, còn bị nứt da, mu bàn tay cũng có chút sưng vù.
Nguyễn Tương Nam bước nhanh tới, cô cũng ngồi xuống, giúp cô ấy dọn dẹp.
Dư Hi cảm thấy bên cạnh có người, thuận miệng nói "Cám ơn, mình tôi làm được rồi", di@en*dyan quay đầu nhìn thấy cô thì cũng cứng lại ở đó, cách một hồi lâu mới tìm trở về âm thanh của mình: "Đừng nhặt! Cẩn thận thủy tinh đâm vào tay!"
Tay chính là sinh mệnh thứ hai của bác sĩ khoa ngoại.
Nguyễn Tương Nam không cnghe cô, cùng cô dọn dẹp sạch sẽ tàn cuộc mới nói: "Không đâm được, tôi cũng không phải là trẻ con."
Dư Hi lúng túng cũng không dám nhìn cô, một đôi mắt xếch liếc qua liếc lại.
Ngược lại Nguyễn Tương Nam đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Tại sao cô lại dọn dẹp ở đây? Tôi nhớ cái khu vực này khu vực của người khác."
"Cái đó, tôi thuận tay nên giúp. . . . . ."
Nguyễn Tương Nam để tay vào trong túi áo blue trắng, đang định nói, lại nghe có người sau lưng gọi Dư Hi: "Tiểu Dư, cô ở nơi này vừa đúng lúc, thuận tiện lau sạch sẽ chỗ bẩn ở bên kia đi, người đến người đi khó coi!"
Nguyễn Tương Nam lập tức xoay người, nhìn người đang mặc đồng phục làm việc vừa nói đó, mau lẹ mở miệng: "Khu vực này vốn do cô phụ trách, tại sao phải bắt cô ấy làm?"
Người kia nhìn thấy phản ứng này của cô, sửng sốt một chút, cười làm lành nói: "Bác sĩ Nguyễn, Tiểu Dư vừa tới, người trẻ tuổi làm nhiều một chút sợ cái gì? Tiểu Dư cô nói có phải không?"
"Cho nên cô mới có thể tùy tiện bắt nạt? Cô cũng có cô việc phải làm, chuyện của cô cô phải tự làm." Nguyễn Tương Nam không khách khí chút nào đáp trả. Ngược lại Dư Hi không nhịn được, kéo kéo ống tay áo của cô: "Thôi, làm nhiều một chút cũng không sao hết."
"Bác sĩ Nguyễn, cô xem Tiểu Dư cũng nói như vậy, cô lấy tư cách gì để ra mặt?"
Dư Hi cầm dụng cụ làm vệ sinh đi dọn dẹp "chỗ bẩn", đó là một đống nôn, Nguyễn Tương Nam trực tiếp đoạt lấy cây lau nhà trên tay cô: "Tôi làm, cô đừng động tay, lần này cô làm, về sau muốn từ chối cũng không được."
Cô cúi người lau mặt đất bẩn, chợt thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày da bóng loáng, cô hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Duẫn Thiệu đang đứng ở trước mặt cô trên cao nhìn xuống. lieqiudoon Anh nhìn thấy ánh mắt của cô vẫn không thay đổi, giống như là nhìn thấy sinh vậy nhỏ bé, nhưng lại muốn giữ được tư thái lễ độ nho nhã: "Bác sĩ Nguyễn, cô làm gì ở đây vậy?"
Nguyễn Tương Nam thong thả ung dung lau mặt đất sạch sẽ, sau đó bỏ khăn lau bẩn vào trong thùng nước: "Như Tạ thiếu thấy, tôi đang lau sàn nhà."
"Ừm, cô đúng là lau chùi – tốt." Tạ Duẫn Thiệu vui vẻ đi qua bên người cô.
Dư Hi chọc vào người cô: "Người này liền nhìn qua không dễ chọc, cô đừng trêu chọc anh ta."
Cô cũng biết không nên chọc, chỉ là đã chọc rồi. Nguyễn Tương Nam vỗ vỗ vai của cô: "Không có việc gì, cô đi nghỉ ngơi đi, đừng quá cam chịu, không phải là người khác bắt cô làm cái gì thì cô phải làm cái đó."
——
Trác Diễm buổi tối có xã giao, gọi điện thoại nói với cô. Nguyễn Tương Nam hớn hở đồng ý, dù sao cô buổi tối cũng muốn trực, sau đó lại bớt thời giờ đi tìm Dư Hi: "Buổi tối có rảnh không? Tôi mời cô đi ăn cơm, sau đó chúng ta đi dạo phố."
"Được, tôi rất lâu rồi không đi dạo phố."
"Tôi cũng thế." tâm tư Nguyễn Tương Nam mới vừa có chút phấn khởi, lại thở dài trong lòng, nhớ tới Trác Diễm lấy thẻ lương của cô, cô cũng chỉ có thể quẹt thẻ của anh, hăng hái lập tức vơi đi một nửa, cách một lát, lại rất mau chóng được chữa trị, anh nếu đưa thẻ cho cô, cô dĩ nhiên sẽ không phải đau lòng vì anh.
"Bác sĩ Nguyễn?" Có người sau lưng nói chuyện có chút kinh ngạc. Nguyễn Tương Nam nghiêng đầu nhìn, chính là bác sĩ khoa chỉnh hình Cố Tiếu, Cố Tiếu năm ngoái mới từ bệnh viện hàng không trở về, là bác sĩ phó chủ nhiệm, có thể nói trong bệnh viện này trừ Diệp Trưng ra anh chính là Phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất.
Dư Hi đẩy cô một cái: "Cô có chuyện thì đi trước đi. Gặp lại sau."
Nguyễn Tương Nam cùng Cố Tiếu sóng vai đi một đoạn đường, chợt nghe đối phương hỏi "Cô và Tiểu Dư. . . . . . Biết nhau?"
"Biết," Nguyễn Tương Nam nói xong, như có điều phân vân quay đầu nhìn anh, thật gò má bình tĩnh thanh tú lại dày rộng, "Chúng tôi là nhiều năm bạn tốt, Anh định hỏi cái gì? Cô thích ăn cái gì chơi cái xem cái gì?"
Cố Tiếu mỉm cười, bình tĩnh trả lời cô: "Phụ nữ quá thông minh kén nhọn, sẽ cho người ta không chịu nổi —— thuận tiện, cô ấy thích ăn cái gì nhất?"
Nguyễn Tương Nam suy tư chốc lát, trả lời: "Đàn ông quá lười, cũng sẽ làm cho người ta không chịu nổi. Anh nếu muốn biết như vậy, tại sao không tự đi hỏi, hoặc là, tự mình đi mời cô ấy, sau đó không chừng có thể biết được khẩu vị của cô ấy?"
Cố Tiếu nói: "Tôi cũng cảm thấy hỏi cô không bằng tự mình đi tìm đáp án."
Thời điểm Cố Tiếu vừa mới đến đây, dì nhiệt tình giới thiệu anh với các cô gái, Nguyễn Tương Nam suy đoán anh quen đến một phần ba con gái độc thân trong bệnh viện, người khác đánh giá anh đều nói "Điều kiện của Cố Tiếu là vô cùng tốt, nhưng là người quá kén chọn, nhưng với điều kiện đó của anh điều này cũng là bình thường." Dieenndkdan Mà Diệp Trưng cơ hồ lại có rất ít người muốn giúp anh làm quen, đại khái đều cảm thấy anh dáng dấp quá chọc người, hoa đào tràn lan, không tin cậy. Thật ra thì Diệp Trưng mới đúng là tai họa.
Nguyễn Tương Nam quyết định không đứng ở phía sau giúp cho Cố Tiếu, anh muốn theo đuổi Dư Hi, tự nhiên phải bỏ ra thời gian và tinh lực, nếu như tìm được đường tắt chỗ cô, sao có thể thấy được thành ý. Huống chi, cô am hiểu sâu sắc lòng dạ đàn ông, gặp khó khăn trở ngại mới theo đuổi được, sẽ luôn biết quý trọng.
Anh đang định vào khu làm việc, chỉ thấy An Nhã vội vội vàng vàng từ trong thang máy lao ra, tay trái cầm bánh bao, tay phải cầm một hộp sữa, cùi chỏ bên trên còn treo cặp tài liệu, lúc nhìn thấy Trác Diễm rõ ràng sửng sốt một chút, đứng thẳng người: "Trác tổng, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Trác Diễm hướng cô gật đầu một cái, thẳng đi vào.
Buổi sáng giá rét luôn giống như chiến tranh loạn lạc, tất cả mọi người hận không thể ở trong chăn ấm áp thêm một lúc nữa. Chỉ có Phương Hàn Vân đã đến trước một canh giờ, sớm bắt đầu công việc.
Dì quét dọn vệ sinh cũng vừa giúp anh lau sạch sẽ ghế sa lon tiếp khách cùng khay trà, vừa cùng anh tán gẫu: "Mỗi ngày Phương tổng đều là đến sớm nhất, tôi còn chưa tới, cô ấy đã ở bên trong ở phòng làm việc."
Trác Diễm cười cười: "Vậy sao."
Phương Hàn Vân lòng dạ vô cùng tham vọng, mới có thể leo lên chức giám đốc ở Tạ thị. Anh mở lịch trình gần đây ra, tối mai có một buổi tiệc rượu từ thiện phải tham gia, anh nhận được thiệp mời không có bắt buộc phải mang theo bạn gái, dieendaan hơn nữa gần đây Nguyễn Tương Nam cũng rất bận, anh cũng không tiện bắt cô xin nghỉ ra ngoài cùng anh tham dự tiệc rượu. Nếu như vậy, tiện thể mang Phương Hàn Vân theo, thuận tiện để cho cô làm quen với vài công tử thế gia, nói không chừng sẽ có người để mắt .
Anh quyết định, sau đó kết nối với đường dây điện thoại nội bộ của Phương Hàn Vân: "Tối mai có một buổi tiệc rượu từ thiện, đều là mời người có học thức, nếu như cô rảnh, có thể cùng tôi cùng đi."
Phương Hàn Vân ở bên đầu điện thoại kia trầm mặc kỳ lạ trong chốc lát, nói: "Mang tôi đi? Bây giờ Trác tổng đã có vị hôn thê, theo đạo lý mà nói, nên mang vị hôn thê đi."
Trác Diễm nói: "Cô ấy tương đối bận rộn, chưa chắc đã có thời gian trống, lại nói cũng không phải là trường hợp quan trọng gì. Buổi trưa cô có rãnh thì hãy ra cửa hàng chọn trang phục, tiền tính vào sổ của tôi."
Phương Hàn Vân đồng ý.
Cách một lát, An Nhã gõ cửa đi vào: "Trác tổng, hội nghị hội đồng quản trị thường kỳ còn mười lăm phút sẽ bắt đầu."
Trác Diễm ừ một tiếng, sửa sang xong tài liệu rồi đứng dậy: "Được rồi, tôi lên đó đây."
An Nhã do dự một chút, còn nơm nớp lo sợ nói: "Trác tổng, thật ra thì trên cổ anh . . . . . Có muốn tôi cho anh mượn kem che khuyết điểm một chút hay không?"
Dấu vết bên trên yết hầu, thật là không thể bỏ qua sự tồn tại.
Trác Diễm trên mặt có điểm cứng nhắc: "Được." Anh nhận cái hộp An Nhã đưa, nhìn một hồi, lại hỏi: "Dùng như thế nào? Trực tiếp bôi lên à?"
——
Hội nghị thường kỳ còn là cũng không khác lắm so với thường ngày, Trác Diễm nói một cách đơn giản làm rõ một vài hạng mục nghiên cứu phát triển gần đây, lại phân tích trọng điểm của từng hạng mục tiến độ một, cuối cùng nói ra một việc quan trọng: "Phía phía Tinh Triển có một vài công ty con, bởi vì tình trạng kinh doanh giống như nhau, nlze.qu;ydo/nn mà Tạ thị có hứng thú đối với công ty này, liền khống chế cổ phần của công ty đó trực tiếp chuyển nhượng cho Tạ thị, trao đổi tuyến đường an toàn của Tạ thị với công ty đó."
Cái con công ty đó vốn chỉ là cái vỏ, Trác Diễm lấy cách điều chế dược liệu làm mồi nhử, trực tiếp đem nó bán đi. Hiện tại em ruột Tạ Duẫn Thiệu vẫn còn ở bệnh viện trong phòng ICU, cha của Tạ Duẫn Thiệu lại vừa phát bệnh, ngày trước anh ta xử lý công việc cũng không có bất cẩn như vậy, cấp dưới đệ trình lên quyết định đó, anh không điều tra cẩn thận mà đã ký hợp đồng.
Mấy năm gần đây, dược phẩm của bọn họ xuất ngoại đều phải qua tuyến đường của Tạ Thị, ngộ nhỡ hai nhà đối đầu, trên tay có cổ phần của tuyến đường đó, tối thiểu còn có quyền tự chủ.
Trác Diễm nhìn các cổ đông đang bàn luận với nhau phía dưới, trực tiếp nói thẳng: "Tạ thị khởi ngiệp từ bất động sản, địa sản vẫn luôn là bị lũng đoạn, sau này không tránh khỏi bị điều tra, trên tay tôi có một bản kế hoạch, là buôn bán địa sản, tôi đã nhắm được một mảnh đất rất có giá trị, nếu như chính sách miễn thuế được thông qua, sẽ tốt hơn."
Nhìn anh thấy cha anh hướng ánh mắt đến, hiển nhiên có chút không quá tán thành, nhưng cũng không có nói gì.
Ngược lại các cổ đông khác lập tức lên tiếng phủ quyết: "Ta đã đoán được những gì trong kế hoạch đó, quá vội vàng mạo hiểm, huống chi Tạ thị đã là một thế lực trong ngành này, chúng ta không cần thiết phải đi theo chân bọn họ giành giật. Ta đã lớn tuổi, cơm cũng ăn không ngon, liền muốn yên bình mà rúi lui sau vày năm cuối cùng, chịu không nổi những biến động thất thường."
"Chú Trương," Trác Diễm đổi cách gọi thân mật, giọng nói êm ái, "Thân thể của chú còn cường tráng, nếu quả thật là chịu không được giày vò, cũng sẽ không ngại đi giày vò sổ sách của chú Trương."
Này cổ đông họ Trương lập tức im miệng.
Trác Diễm vừa cười một tiếng: "Các vị không cần vội vã quyết định, trước mắt chỉ là một bản kế hoạch, có thành hay không, quyền quyết định vẫn còn ở trong tay mọi người. dinendian.l Chỉ hy vọng là, các bị có thể suy tính kỹ hơn." Anh rút ra một tập kế hoạch, đẩy tới trước mặt cha mình: "Ngài đã xem qua rồi, tôi đã điều chỉnh một vài chi tiết."
Trác Biểu Bương nhìn con trai mình với ánh mắt phức tạp, anh đã sớm nói với ông, cái ý nghĩ này cuối cùng cũng chỉ có thể là ý tưởng, là tuyệt đối không thể nào trở thành sự thật, thế nhưng anh lại thử dùng thủ đoạn cứng rắn. Anh làm điều này với ông, nên trực tiếp dội anh một chậu nước lạnh, hay là cố chấp bày tỏ quyết định ủng hộ với anh?
Ông suy tư trong chốc lát, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười với con trai mình: "Được, con chuẩn bị tài liệu cần ký, sau đó đưa đến trong phòng làm việc của ta."
——
Hội nghị thường kỳ giải tán, trong phòng họp chỉ còn lại hai cha con họ.
Trác Biểu Dương đi tới phía sau anh, khi nhẹ nhàng vỗ lên vai anh: "Chỉ nếu mình ta ký tên, chừng đó vẫn không đủ."
Trác Diễm đứng lên, dáng vẻ đã cao lớn hơn cha mình, đúng là có thể một mình đảm đương một vùng: "Theo mức cổ phần mà nói, đích xác là không đủ, con sẽ đi đến tìm từng người thuyết phục."
Trác Biểu Dương cười lắc đầu: "Cái đứa bé này."
Trác Diễm cầm khăn giấy lên, lau kem che khuyết điểm trên cổ, vò khăn giấy thành một cục nắm ở trong tay. Trác Biểu Dương tự nhiên thấy được, trêu anh: "Xem ra con dọn đi ra ngoài ở, thật vui vẻ."
". . . . . . Tương Nam cô ấy khá là," Trác Diễm dừng lại một chút, có chút khó khăn lựa lời, "Nghịch ngợm, ừ, thích trêu chọc con." Cô chính là cố ý muốn xem anh bị bêu xấu, mới lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy ở trên cổ anh, sau đó anh liền mang theo cái "Huy chương" đặc biệt này đi làm.
"Thật sao?" Trác Biểu Dương ý vị sâu xa nói nhìn anh chằm chằm, "Nhưng thế nào ta nhớ, có người tháng này đi giờ giấc rất không tốt? Có ba lần hay là bốn lần đi trễ?"
Trác Diễm vội nói: "Về sau con sẽ chú ý."
Đợi đến khi cha anh ra khỏi phòng họp, anh mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt, anh tiện tay kéo một cái ghế ra ngồi xuống, an tĩnh hồi tưởng những thay đổi gần đây của mình, hình như quá nhiều cũng quá nhanh, cũng rất khó nói, đến tột cùng vậy có phải một hiện tượng tốt hay không.
——
Nguyễn Tương Nam không ngờ cô gặp Dư Hi theo cách này.
Cô từ trong phòng giải phẫu ra ngoài, phải đi tắm thay quần áo, sau đó rửa sạch, đột nhiên không tìm được thẻ tên của mình, suy nghĩ một chút, có lẽ rơi bên ngoài phòng giải phẫu mặt, liền ra ngoài tìm.
Cô nhìn thấy Dư Hi đứng ở nơi đó, dọn dẹp tàn cuộc đầy đất.
Không biết là tay người nào hậu đậu, làm rơi vỡ bình nước biển, cô ngồi xổm xuống, dùng tay đi nhặt mảnh vỡ. Thật sự là bừa bãi đầy đất, cô vẫn ngồi cạnh, lượm thật lâu, không có ai giúp cô một tay. Tay của cô cóng đến sưng đỏ, còn bị nứt da, mu bàn tay cũng có chút sưng vù.
Nguyễn Tương Nam bước nhanh tới, cô cũng ngồi xuống, giúp cô ấy dọn dẹp.
Dư Hi cảm thấy bên cạnh có người, thuận miệng nói "Cám ơn, mình tôi làm được rồi", di@en*dyan quay đầu nhìn thấy cô thì cũng cứng lại ở đó, cách một hồi lâu mới tìm trở về âm thanh của mình: "Đừng nhặt! Cẩn thận thủy tinh đâm vào tay!"
Tay chính là sinh mệnh thứ hai của bác sĩ khoa ngoại.
Nguyễn Tương Nam không cnghe cô, cùng cô dọn dẹp sạch sẽ tàn cuộc mới nói: "Không đâm được, tôi cũng không phải là trẻ con."
Dư Hi lúng túng cũng không dám nhìn cô, một đôi mắt xếch liếc qua liếc lại.
Ngược lại Nguyễn Tương Nam đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Tại sao cô lại dọn dẹp ở đây? Tôi nhớ cái khu vực này khu vực của người khác."
"Cái đó, tôi thuận tay nên giúp. . . . . ."
Nguyễn Tương Nam để tay vào trong túi áo blue trắng, đang định nói, lại nghe có người sau lưng gọi Dư Hi: "Tiểu Dư, cô ở nơi này vừa đúng lúc, thuận tiện lau sạch sẽ chỗ bẩn ở bên kia đi, người đến người đi khó coi!"
Nguyễn Tương Nam lập tức xoay người, nhìn người đang mặc đồng phục làm việc vừa nói đó, mau lẹ mở miệng: "Khu vực này vốn do cô phụ trách, tại sao phải bắt cô ấy làm?"
Người kia nhìn thấy phản ứng này của cô, sửng sốt một chút, cười làm lành nói: "Bác sĩ Nguyễn, Tiểu Dư vừa tới, người trẻ tuổi làm nhiều một chút sợ cái gì? Tiểu Dư cô nói có phải không?"
"Cho nên cô mới có thể tùy tiện bắt nạt? Cô cũng có cô việc phải làm, chuyện của cô cô phải tự làm." Nguyễn Tương Nam không khách khí chút nào đáp trả. Ngược lại Dư Hi không nhịn được, kéo kéo ống tay áo của cô: "Thôi, làm nhiều một chút cũng không sao hết."
"Bác sĩ Nguyễn, cô xem Tiểu Dư cũng nói như vậy, cô lấy tư cách gì để ra mặt?"
Dư Hi cầm dụng cụ làm vệ sinh đi dọn dẹp "chỗ bẩn", đó là một đống nôn, Nguyễn Tương Nam trực tiếp đoạt lấy cây lau nhà trên tay cô: "Tôi làm, cô đừng động tay, lần này cô làm, về sau muốn từ chối cũng không được."
Cô cúi người lau mặt đất bẩn, chợt thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày da bóng loáng, cô hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Duẫn Thiệu đang đứng ở trước mặt cô trên cao nhìn xuống. lieqiudoon Anh nhìn thấy ánh mắt của cô vẫn không thay đổi, giống như là nhìn thấy sinh vậy nhỏ bé, nhưng lại muốn giữ được tư thái lễ độ nho nhã: "Bác sĩ Nguyễn, cô làm gì ở đây vậy?"
Nguyễn Tương Nam thong thả ung dung lau mặt đất sạch sẽ, sau đó bỏ khăn lau bẩn vào trong thùng nước: "Như Tạ thiếu thấy, tôi đang lau sàn nhà."
"Ừm, cô đúng là lau chùi – tốt." Tạ Duẫn Thiệu vui vẻ đi qua bên người cô.
Dư Hi chọc vào người cô: "Người này liền nhìn qua không dễ chọc, cô đừng trêu chọc anh ta."
Cô cũng biết không nên chọc, chỉ là đã chọc rồi. Nguyễn Tương Nam vỗ vỗ vai của cô: "Không có việc gì, cô đi nghỉ ngơi đi, đừng quá cam chịu, không phải là người khác bắt cô làm cái gì thì cô phải làm cái đó."
——
Trác Diễm buổi tối có xã giao, gọi điện thoại nói với cô. Nguyễn Tương Nam hớn hở đồng ý, dù sao cô buổi tối cũng muốn trực, sau đó lại bớt thời giờ đi tìm Dư Hi: "Buổi tối có rảnh không? Tôi mời cô đi ăn cơm, sau đó chúng ta đi dạo phố."
"Được, tôi rất lâu rồi không đi dạo phố."
"Tôi cũng thế." tâm tư Nguyễn Tương Nam mới vừa có chút phấn khởi, lại thở dài trong lòng, nhớ tới Trác Diễm lấy thẻ lương của cô, cô cũng chỉ có thể quẹt thẻ của anh, hăng hái lập tức vơi đi một nửa, cách một lát, lại rất mau chóng được chữa trị, anh nếu đưa thẻ cho cô, cô dĩ nhiên sẽ không phải đau lòng vì anh.
"Bác sĩ Nguyễn?" Có người sau lưng nói chuyện có chút kinh ngạc. Nguyễn Tương Nam nghiêng đầu nhìn, chính là bác sĩ khoa chỉnh hình Cố Tiếu, Cố Tiếu năm ngoái mới từ bệnh viện hàng không trở về, là bác sĩ phó chủ nhiệm, có thể nói trong bệnh viện này trừ Diệp Trưng ra anh chính là Phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất.
Dư Hi đẩy cô một cái: "Cô có chuyện thì đi trước đi. Gặp lại sau."
Nguyễn Tương Nam cùng Cố Tiếu sóng vai đi một đoạn đường, chợt nghe đối phương hỏi "Cô và Tiểu Dư. . . . . . Biết nhau?"
"Biết," Nguyễn Tương Nam nói xong, như có điều phân vân quay đầu nhìn anh, thật gò má bình tĩnh thanh tú lại dày rộng, "Chúng tôi là nhiều năm bạn tốt, Anh định hỏi cái gì? Cô thích ăn cái gì chơi cái xem cái gì?"
Cố Tiếu mỉm cười, bình tĩnh trả lời cô: "Phụ nữ quá thông minh kén nhọn, sẽ cho người ta không chịu nổi —— thuận tiện, cô ấy thích ăn cái gì nhất?"
Nguyễn Tương Nam suy tư chốc lát, trả lời: "Đàn ông quá lười, cũng sẽ làm cho người ta không chịu nổi. Anh nếu muốn biết như vậy, tại sao không tự đi hỏi, hoặc là, tự mình đi mời cô ấy, sau đó không chừng có thể biết được khẩu vị của cô ấy?"
Cố Tiếu nói: "Tôi cũng cảm thấy hỏi cô không bằng tự mình đi tìm đáp án."
Thời điểm Cố Tiếu vừa mới đến đây, dì nhiệt tình giới thiệu anh với các cô gái, Nguyễn Tương Nam suy đoán anh quen đến một phần ba con gái độc thân trong bệnh viện, người khác đánh giá anh đều nói "Điều kiện của Cố Tiếu là vô cùng tốt, nhưng là người quá kén chọn, nhưng với điều kiện đó của anh điều này cũng là bình thường." Dieenndkdan Mà Diệp Trưng cơ hồ lại có rất ít người muốn giúp anh làm quen, đại khái đều cảm thấy anh dáng dấp quá chọc người, hoa đào tràn lan, không tin cậy. Thật ra thì Diệp Trưng mới đúng là tai họa.
Nguyễn Tương Nam quyết định không đứng ở phía sau giúp cho Cố Tiếu, anh muốn theo đuổi Dư Hi, tự nhiên phải bỏ ra thời gian và tinh lực, nếu như tìm được đường tắt chỗ cô, sao có thể thấy được thành ý. Huống chi, cô am hiểu sâu sắc lòng dạ đàn ông, gặp khó khăn trở ngại mới theo đuổi được, sẽ luôn biết quý trọng.