Cô là bị cô gái từ trên sườn núi lao xuống đẩy ngã, còn bị người trên đường đè ép. Chỉ là vận mệnh của cô rất tốt, bị té dài xuống phía dưới, đến ván trượt cũng hỏng, cũng chỉ xay sát một chút, cơ hồ cũng không phát hiện chút hao tổn nào. Mà cô gái đó lao xuống là té gãy xương.
Nguyễn Tương Nam hơi mỉm cười: “Thật là hữu kinh vô hiểm (*)”.
(*) có kinh ngạc và hoảng sợ nhưng không có nguy hiểm.
Trác Diễm nâng mặt cô lên, giúp cô lau tuyết dính trên mặt, trực tiếp hôn môi cô. Nụ hôn của anh nóng bỏng, người xung quanh bắt đầu hô lên. Nguyễn Tương Nam thừa dịp lấy hơi, vô đẩy anh ra: “Rất nhiều người đang nhìn đó.”
Trác Diễm nhìn cô, hoàn toàn không thèm để ý: “Sợ cái gì? Người khác muốn nhìn liền cho bọn họ nhìn.” Tuy nói như vậy, nhưng anh vẫn buông tay ra, cúi đầu nhìn ván trượt tuyết của cô, sau đó động thủ phá bỏ, hỏi: “Có trẹo chân không?”
Nguyễn Tương Nam lắc đầu một cái: “Không có.”
Lúc này đơn giản là vận khí tốt, đến xem vết rách trên ván trượt, gãy cổ hoặc gãy xương sống cũng có thể xảy ra. Trác Diễm cũng lấy ván trượt tuyết của mình xuống, kéo cô đứng lên: “Không trượt nữa, về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Tương Nam ừ một tiếng, cùng anh đi xuống.
Tuyết trắng xóa, lấy kính an toàn xuống vẫn cảm thấy mắt nhức nhức, không giới hạn. Thỉnh thoảng có mấy thân cây màu nâu xẫm ở bên ngoài, giống như là sắc thái tiêu điều trong biển tuyết.
Trác Diễm trực tiếp lái xe đến khách sạn gần suối nước nóng, sau khi kiểm tra giấy tờ, cầm thẻ mở cửa phòng. Lúc này Nguyễn Tương Nam mới có chút phát giác tư thế đi của anh không đúng lắm, vào phòng liền hỏi: “Chân trái anh bị sao thế?”
“Vừa rồi đi quá nhanh, có lẽ trẹo rồi.”
Cô để anh ngồi trên ghế salon, mình thì ngồi xổm xuống – tự mình đến, giúp anh cởi giày ra, động tác vừa nhanh vừa nhẹ. Cô cởi tất xuống, chỉ thấy mắt cá chân của anh có hơi sưng đỏ, thật cũng không giống như tổn thương đến xương, liền yên lòng: “Em đi mua thuốc.”
Nhưng Trác Diễm một phát bắt được tay cô, không để cho cô rời đi.
Nguyễn Tương Nam chỉ đành hỏi: “Sao vậy?”
Trác Diễm kéo cô đến đùi mình, ôm thật chặt eo của cô, nhỏ giọng nói: “Thiếu chút nữa anh đã phải mất em.” Anh đột nhiên cảm thấy, sống chết trước mặt, còn phải rối rắm ai thua thiệt, ai chiến thắng, là chuyện không có ý nghĩa cỡ nào. Anh ôm quá chặt, làm cho cô hít thở không thông.
Nguyễn Tương Nam có chút giảo hoạt hỏi: “Đó chính là anh nói, bây giờ anh không còn giận em nữa?”
Trác Diễm cười, vẻ mặt tà mị lại tuấn mỹ: “Ai nói, hiện tại anh chỉ có tức giận hơn. Chẳng những tức giận, anh còn hận không nuốt trọn được em.”
Cô chạm ngón tay anh, từ từ ma sát một lần, giọng nói nhu hòa: “Coi như anh không để cho em đi mua thuốc, tốt xấu cũng để em gọi cho khách sạn phục vụ đi, có lẽ bọn họ sẽ mua thuốc giùm không chừng?”
——
Nguyễn Tương Nam tựa vào trên đầu gối của anh, chán chết mà chuyển kênh truyền hình ba lần, đang định làm lần thứ tư, liền bị Trác Diễm giật mất đồ điều khiển ti vi.
Một bên anh vuốt tóc cô, vừa cúi đầu vừa nhìn cô: “Rốt cuộc em muốn thấy cái gì? Đổi qua đổi lại như vậy anh cũng mệt.”
“Chính là không tìm được tiết mục đặc sắc.”
Trác Diễm trẹo mắt cá chân, chính xác là không thể đi đến chỗ nào được, chỉ có thể lặng yên đợi trong khách sạn. Anh dừng một chút, nói: “Nếu cảm thấy thật sự nhàm chán, chờ đợi tắm suối nước nóng đi, dù sao cũng ở trong khách sạn, cũng rất thuận tiện.”
Nguyễn Tương Nam lập tức ngồi dậy, đi lục lọi túi hành lí: “Được, em còn mang theo đồ bơi đấy.”
“Em mang theo đồ bơi làm gì?”
“Phòng trước vô hại,” cô quay người lại, “Sao em biết được anh có thói quen bơi vào mùa đông hay không, nếu như anh có, vậy em cũng đành phải. . . . Cứ như vậy đến rồi. . . . . .”
Trác Diễm nhìn chằm chằm cô, bật cười: “Sao anh lại cảm thấy hai người chúng ta rất ngốc.”
“Anh là rất ngốc, nhưng đừng kéo em theo cấp độ của anh.”
“Đừng đánh trống lãng, anh cảm thấy, trước kia thế nhưng lại cảm thấy tình cảm của em dành cho anh không đủ sâu, rõ ràng là anh đã sai rồi.”
Nguyễn Tương Nam ôm đầu gối, không chớp mắt nhìn anh: “. . . . . . Thì ra em thổ lộ nhiều lần như vậy đều là uổng công phí sức.”
“Đó là bởi vì em thường xuyên diễn trò, hơn nữa rất không có thành ý, anh không cảm thấy mức độ tin cậy trong lời nói của em là bao nhiêu.”
“Cho nên bây giờ xem như là anh bớt giận hơn nữa cũng đã tha thứ cho em?”
Trác Diễm liếc cô một cái, nói: “Sao anh có thể tha thứ cho em. . . .em biến anh thành cái dạng gì, anh có giá rẻ như vậy sao? Chỉ bằng diện mạo và giá trị con người của anh, người cầu xin lọt vào mắt xanh của anh ở công ty có thể lập mấy đội ngũ, em không phải nên đi tìm hiểu một chút về anh sao?”
Nguyễn Tương Nam dở khóc dở cười, lên tiếng phụ họa anh: “Dạ dạ dạ, dung mạo anh đẹp trai như vậy, vóc người lại đẹp, coi như không có gia thế và bối cảnh, khẳng định cũng có rất nhiều người thích anh.”
——
Lúc xế chiều, nhân viên phục vụ gọi điện thoại lên, nói cho bọn họ biết, suối nước nóng đặt trước đã được chuẩn bị sẵn, để cho bọn họ có thể xuống bất cứ lúc nào.
Trong quán rượu của suối nước nóng đều là kiến trúc xưa, làm nước nóng chảy vào, các hòn đá lồi lõm xếp chung một chỗ, trên cây Tiểu Tùng còn có tuyết, tạo nên một loại cảm giác tự nhiên.
Bởi vì dự định là suối nước nóng tư nhân, tiếng người thưa thớt, ngược lại có thể nghe thấy tiếng cười đùa ồn ào truyền tới từ khu công cộng. Nguyễn Tương Nam cởi áo choàng tắm trên người ra, ngồi trên bờ, trước tiên bỏ hai chân xuống nước, da ửng hồ rất nhanh. Cô nhìn Trác Diễm cởi áo choàng tắm, mặc quần bơi ngồi trong ao, nhắm mắt lại hô hấp đều đặn.
Cô hắt một bụm nước qua, ngạc nhiên nói “Anh không đánh giá áo tắm của em như thế nào.”
Trác Diễm không biến sắc trả lời: “Có khác nhau sao? Anh ngay cả lúc em không mặc quần áo cũng đã nhìn qua.”
Nguyễn Tương Nam đánh một cái vào trong nước, ngồi bên cạnh anh: “Muốn anh nói câu dễ nghe, thật là khó. . . .”
“Giá trị tồn tại không ở mấy lời ngon ngọt của anh, còn nữa, anh vẫn cảm thấy không thể quá cưng chiều anh, dễ dàng cưng em thành ra tính xấu.” Trác Diễm dừng một chút, lại bổ sung một câu, “Bây giờ tính tình của em đã rất kỳ quái rồi.”
Nguyễn Tương Nam vẫn không nhịn được tát nước qua chỗ anh, dù thế nào đi nữa thì hiện tại mắt cá chân của anh cũng đang bị thương, chẳng thuận tiện để hành động, tùy tiện cô giày vò thế nào cũng được.
Như vậy mất một giờ ở suối nước nóng, cô vừa mệt vừa đói, nói phải lên về phòng trước. Trác Diễm tùy tiện khoác vai cô, để cô dìu trở về, trong thang máy gặp người tới suối nước nóng, tất cả mọi người mặc áo choàng tắm, trên người còn nhỏ nước.
Trác Diễm nhìn áo choàng tắm của Nguyễn Tương Nam, vạt áo hơi ngắn, xẻ tà lại quá cao, lộ ra đường cong đẹp đẽ của chân, còn có người len lén ngắm trên chân cô. Anh phải che cô ở phía sai. Đợi trở về trong phòng, anh gọi điện thoại cho phục vụ mua thức ăn, Nguyễn Tương Nam ôm quần áo vào phòng tắm tắm, tường trong phòng tắm là tường thủy tinh mờ, bên ngoài căn bản nhìn thấu.
Anh ngồi trên ghế, đợi cô tắm xong ra ngoài mới bảo cô xem tường.
Nguyễn Tương Nam kinh ngạc mở to mắt, cách một lúc lâu mới đờ đẫn nói: “À, không có việc gì, dù sao anh cũng nhìn rồi.”
Trác Diễm lại nói: “Về sau không cần mặc váy quá ngắn, chiều dài váy ít nhất phải đến giữa bắp chân.”
“Phong kiến.” Nguyễn Tương Nam đổi lại quần áo rồi mang quần áo sắp xếp vào trong túi, lại thả lại túi du lịch, “Về sau có cần em phải che mặt ra đường không?”
Trác Diễm trầm ngâm nói: “Giữa việc em hỏi anh có tha thứ cho tất cả khuyết điểm của em hay không, đây phải căn cứ vào tình huống thực tế để quyết định.”
“Được được được.” Cô không chút nghĩ ngợi trực tiếp đáp ứng luôn, dù sao cuối cùng coi như cô không làm được, anh cũng không thể làm gì cô, nhiều nhất chỉ là ngồi tự hờn dỗi một mình.
Nguyễn Tương Nam hơi mỉm cười: “Thật là hữu kinh vô hiểm (*)”.
(*) có kinh ngạc và hoảng sợ nhưng không có nguy hiểm.
Trác Diễm nâng mặt cô lên, giúp cô lau tuyết dính trên mặt, trực tiếp hôn môi cô. Nụ hôn của anh nóng bỏng, người xung quanh bắt đầu hô lên. Nguyễn Tương Nam thừa dịp lấy hơi, vô đẩy anh ra: “Rất nhiều người đang nhìn đó.”
Trác Diễm nhìn cô, hoàn toàn không thèm để ý: “Sợ cái gì? Người khác muốn nhìn liền cho bọn họ nhìn.” Tuy nói như vậy, nhưng anh vẫn buông tay ra, cúi đầu nhìn ván trượt tuyết của cô, sau đó động thủ phá bỏ, hỏi: “Có trẹo chân không?”
Nguyễn Tương Nam lắc đầu một cái: “Không có.”
Lúc này đơn giản là vận khí tốt, đến xem vết rách trên ván trượt, gãy cổ hoặc gãy xương sống cũng có thể xảy ra. Trác Diễm cũng lấy ván trượt tuyết của mình xuống, kéo cô đứng lên: “Không trượt nữa, về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Tương Nam ừ một tiếng, cùng anh đi xuống.
Tuyết trắng xóa, lấy kính an toàn xuống vẫn cảm thấy mắt nhức nhức, không giới hạn. Thỉnh thoảng có mấy thân cây màu nâu xẫm ở bên ngoài, giống như là sắc thái tiêu điều trong biển tuyết.
Trác Diễm trực tiếp lái xe đến khách sạn gần suối nước nóng, sau khi kiểm tra giấy tờ, cầm thẻ mở cửa phòng. Lúc này Nguyễn Tương Nam mới có chút phát giác tư thế đi của anh không đúng lắm, vào phòng liền hỏi: “Chân trái anh bị sao thế?”
“Vừa rồi đi quá nhanh, có lẽ trẹo rồi.”
Cô để anh ngồi trên ghế salon, mình thì ngồi xổm xuống – tự mình đến, giúp anh cởi giày ra, động tác vừa nhanh vừa nhẹ. Cô cởi tất xuống, chỉ thấy mắt cá chân của anh có hơi sưng đỏ, thật cũng không giống như tổn thương đến xương, liền yên lòng: “Em đi mua thuốc.”
Nhưng Trác Diễm một phát bắt được tay cô, không để cho cô rời đi.
Nguyễn Tương Nam chỉ đành hỏi: “Sao vậy?”
Trác Diễm kéo cô đến đùi mình, ôm thật chặt eo của cô, nhỏ giọng nói: “Thiếu chút nữa anh đã phải mất em.” Anh đột nhiên cảm thấy, sống chết trước mặt, còn phải rối rắm ai thua thiệt, ai chiến thắng, là chuyện không có ý nghĩa cỡ nào. Anh ôm quá chặt, làm cho cô hít thở không thông.
Nguyễn Tương Nam có chút giảo hoạt hỏi: “Đó chính là anh nói, bây giờ anh không còn giận em nữa?”
Trác Diễm cười, vẻ mặt tà mị lại tuấn mỹ: “Ai nói, hiện tại anh chỉ có tức giận hơn. Chẳng những tức giận, anh còn hận không nuốt trọn được em.”
Cô chạm ngón tay anh, từ từ ma sát một lần, giọng nói nhu hòa: “Coi như anh không để cho em đi mua thuốc, tốt xấu cũng để em gọi cho khách sạn phục vụ đi, có lẽ bọn họ sẽ mua thuốc giùm không chừng?”
——
Nguyễn Tương Nam tựa vào trên đầu gối của anh, chán chết mà chuyển kênh truyền hình ba lần, đang định làm lần thứ tư, liền bị Trác Diễm giật mất đồ điều khiển ti vi.
Một bên anh vuốt tóc cô, vừa cúi đầu vừa nhìn cô: “Rốt cuộc em muốn thấy cái gì? Đổi qua đổi lại như vậy anh cũng mệt.”
“Chính là không tìm được tiết mục đặc sắc.”
Trác Diễm trẹo mắt cá chân, chính xác là không thể đi đến chỗ nào được, chỉ có thể lặng yên đợi trong khách sạn. Anh dừng một chút, nói: “Nếu cảm thấy thật sự nhàm chán, chờ đợi tắm suối nước nóng đi, dù sao cũng ở trong khách sạn, cũng rất thuận tiện.”
Nguyễn Tương Nam lập tức ngồi dậy, đi lục lọi túi hành lí: “Được, em còn mang theo đồ bơi đấy.”
“Em mang theo đồ bơi làm gì?”
“Phòng trước vô hại,” cô quay người lại, “Sao em biết được anh có thói quen bơi vào mùa đông hay không, nếu như anh có, vậy em cũng đành phải. . . . Cứ như vậy đến rồi. . . . . .”
Trác Diễm nhìn chằm chằm cô, bật cười: “Sao anh lại cảm thấy hai người chúng ta rất ngốc.”
“Anh là rất ngốc, nhưng đừng kéo em theo cấp độ của anh.”
“Đừng đánh trống lãng, anh cảm thấy, trước kia thế nhưng lại cảm thấy tình cảm của em dành cho anh không đủ sâu, rõ ràng là anh đã sai rồi.”
Nguyễn Tương Nam ôm đầu gối, không chớp mắt nhìn anh: “. . . . . . Thì ra em thổ lộ nhiều lần như vậy đều là uổng công phí sức.”
“Đó là bởi vì em thường xuyên diễn trò, hơn nữa rất không có thành ý, anh không cảm thấy mức độ tin cậy trong lời nói của em là bao nhiêu.”
“Cho nên bây giờ xem như là anh bớt giận hơn nữa cũng đã tha thứ cho em?”
Trác Diễm liếc cô một cái, nói: “Sao anh có thể tha thứ cho em. . . .em biến anh thành cái dạng gì, anh có giá rẻ như vậy sao? Chỉ bằng diện mạo và giá trị con người của anh, người cầu xin lọt vào mắt xanh của anh ở công ty có thể lập mấy đội ngũ, em không phải nên đi tìm hiểu một chút về anh sao?”
Nguyễn Tương Nam dở khóc dở cười, lên tiếng phụ họa anh: “Dạ dạ dạ, dung mạo anh đẹp trai như vậy, vóc người lại đẹp, coi như không có gia thế và bối cảnh, khẳng định cũng có rất nhiều người thích anh.”
——
Lúc xế chiều, nhân viên phục vụ gọi điện thoại lên, nói cho bọn họ biết, suối nước nóng đặt trước đã được chuẩn bị sẵn, để cho bọn họ có thể xuống bất cứ lúc nào.
Trong quán rượu của suối nước nóng đều là kiến trúc xưa, làm nước nóng chảy vào, các hòn đá lồi lõm xếp chung một chỗ, trên cây Tiểu Tùng còn có tuyết, tạo nên một loại cảm giác tự nhiên.
Bởi vì dự định là suối nước nóng tư nhân, tiếng người thưa thớt, ngược lại có thể nghe thấy tiếng cười đùa ồn ào truyền tới từ khu công cộng. Nguyễn Tương Nam cởi áo choàng tắm trên người ra, ngồi trên bờ, trước tiên bỏ hai chân xuống nước, da ửng hồ rất nhanh. Cô nhìn Trác Diễm cởi áo choàng tắm, mặc quần bơi ngồi trong ao, nhắm mắt lại hô hấp đều đặn.
Cô hắt một bụm nước qua, ngạc nhiên nói “Anh không đánh giá áo tắm của em như thế nào.”
Trác Diễm không biến sắc trả lời: “Có khác nhau sao? Anh ngay cả lúc em không mặc quần áo cũng đã nhìn qua.”
Nguyễn Tương Nam đánh một cái vào trong nước, ngồi bên cạnh anh: “Muốn anh nói câu dễ nghe, thật là khó. . . .”
“Giá trị tồn tại không ở mấy lời ngon ngọt của anh, còn nữa, anh vẫn cảm thấy không thể quá cưng chiều anh, dễ dàng cưng em thành ra tính xấu.” Trác Diễm dừng một chút, lại bổ sung một câu, “Bây giờ tính tình của em đã rất kỳ quái rồi.”
Nguyễn Tương Nam vẫn không nhịn được tát nước qua chỗ anh, dù thế nào đi nữa thì hiện tại mắt cá chân của anh cũng đang bị thương, chẳng thuận tiện để hành động, tùy tiện cô giày vò thế nào cũng được.
Như vậy mất một giờ ở suối nước nóng, cô vừa mệt vừa đói, nói phải lên về phòng trước. Trác Diễm tùy tiện khoác vai cô, để cô dìu trở về, trong thang máy gặp người tới suối nước nóng, tất cả mọi người mặc áo choàng tắm, trên người còn nhỏ nước.
Trác Diễm nhìn áo choàng tắm của Nguyễn Tương Nam, vạt áo hơi ngắn, xẻ tà lại quá cao, lộ ra đường cong đẹp đẽ của chân, còn có người len lén ngắm trên chân cô. Anh phải che cô ở phía sai. Đợi trở về trong phòng, anh gọi điện thoại cho phục vụ mua thức ăn, Nguyễn Tương Nam ôm quần áo vào phòng tắm tắm, tường trong phòng tắm là tường thủy tinh mờ, bên ngoài căn bản nhìn thấu.
Anh ngồi trên ghế, đợi cô tắm xong ra ngoài mới bảo cô xem tường.
Nguyễn Tương Nam kinh ngạc mở to mắt, cách một lúc lâu mới đờ đẫn nói: “À, không có việc gì, dù sao anh cũng nhìn rồi.”
Trác Diễm lại nói: “Về sau không cần mặc váy quá ngắn, chiều dài váy ít nhất phải đến giữa bắp chân.”
“Phong kiến.” Nguyễn Tương Nam đổi lại quần áo rồi mang quần áo sắp xếp vào trong túi, lại thả lại túi du lịch, “Về sau có cần em phải che mặt ra đường không?”
Trác Diễm trầm ngâm nói: “Giữa việc em hỏi anh có tha thứ cho tất cả khuyết điểm của em hay không, đây phải căn cứ vào tình huống thực tế để quyết định.”
“Được được được.” Cô không chút nghĩ ngợi trực tiếp đáp ứng luôn, dù sao cuối cùng coi như cô không làm được, anh cũng không thể làm gì cô, nhiều nhất chỉ là ngồi tự hờn dỗi một mình.