Rõ ràng Sở Dương đang cảnh cáo chính hắn: Xử lí chuyện này! Nếu không... Dạ gia các ngươi hãy đợi Phong Nguyệt nhị vị tôn giả tới gây phiền toái cho các ngươi đi!
Trong lòng Dạ Thí Phong lập tức khó chịu giống như ăn phân vậy!
Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi mắng Dạ Không cùng Dạ Vân: Ngươi nói xem, các ngươi bắt lấy Sở Dương rồi giết cũng được, tại sao lại còn đả thương Ô tiên tử?
Đả thương Ô tiên tử cũng coi như xong, làm sao còn để lại nhược điểm cho Sở Dương nắm? Hai thằng ngu này, để cho tiểu tử này nắm chỗ yếu...
Hơn nữa...Nếu bị Phong Nguyệt tôn giả biết, chuyện này làm như thế nào đây? Hai người này thật sự là chết chưa hết tội!
Suy nghĩ đến vậy, thì mọi suy tính trong lòng Dạ Thí Phong hoàn toàn không có!
Vội vàng chính khí nghiêm nghị nói: "Chịu thua cuộc! Điểm này đã nói rõ từ trước! Nếu ai cố tình gây sự, đó là gây sự với Dạ Thí Phong ta! Gây sự với Dạ Thí Phong ta, chính là gây sự với Dạ gia ta!”
Dạ Thí Phong đột nhiên thay đổi thái độ, làm cho tất cả mọi người cảm thấy buồn bực không thôi.
Lan Xướng Ca ngạc nhiên nói: "Dạ huynh, ngươi đây là..." Trong lòng cực kỳ khó hiểu: Thằng cha mày Dạ Thí Phong, không phải ngươi mới vừa truyền âm cho ta, sau đó ta mới ra mặt sao?
Rõ ràng là ngươi muốn thu thập tiểu tử này, ta giúp ngươi mà thôi. Tại sao bây giờ ngươi lại đột nhiên thay đổi ý kiến? Lại có thể biến thành người công bằng hả?
Đây là chuyện gì?
Dạ Thí Phong nhìn hắn một cách uy nghiêm, thản nhiên nói: "Lan huynh, chẳng lẽ ngươi không cho ta chút mặt mũi?”
Lan Xướng Ca tức giận nói: "Cái gì? Vừa rồi rõ ràng là...”
Dạ Thí Phong không đợi hắn nói xong, đã cắt đứt lời của hắn, nói: "Đúng vậy, vừa rồi rõ ràng là Sở huynh thắng! Nếu thắng, chúng ta sẽ chịu thua cuộc! Không người nào không có chữ tín, Lan huynh, ngươi muốn trốn nợ hay sao?”
Lan Xướng Ca nghẹn một hơi trong miệng: "Cái gì gọi là ta muốn trốn nợ, rõ ràng...”
"Đúng vậy, nếu ngươi không muốn quỵt nợ, vậy rõ ràng một chút! Chịu thua cuộc!" Dạ Thí Phong lại cắt đứt lời hắn: "Lan gia gia đại nghiệp đại, cũng không phải là thua không nổi đi?”
Lan Xướng Ca nghẹn đến gần như nội thương, muốn hộc máu nhìn Dạ Thí Phong, cảm thấy phẫn nộ đến cực điểm. Đột nhiên trong lòng nghĩ đến: Chẳng lẽ là Dạ Thí Phong cố ý hãm hại ta, dùng cái này để kết giao với Sở Dương? Cứ như vậy, thông qua Sở Dương nói cho Ô tiên tử, sau đó lại thông qua Ô tiên tử nói cho Phong Nguyệt chí tôn?
Làm cho Phong Nguyệt chí tôn sinh ra địch ý đối với Lan gia chúng ta?
Ừm, những lời này, cũng có đạo lý. Phải biết rằng Dạ gia cùng Lan gia ta bây giờ đang ở nơi này có mưu đồ giống nhau...Dạ Thí Phong đùa giỡn thủ đoạn như vậy, thật đúng là có nhiều khả năng.
Không thể không nói, Lan Xướng Ca không hổ là nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất của Lan gia, ý nghĩ chính là nhanh nhẹn, trong phút chốc suy nghĩ liền vòng đến nơi này. Nghĩ vô cùng chu đáo.
Nghĩ đến đây, Lan Xướng Ca áp chế cơn tức, mỉm cười nói: "Không tệ không tệ, chịu thua cuộc, bản công tử sẽ không giống như người nào đó, rõ ràng là muốn kết giao bằng hữu, lại thế nào cũng phải giẫm lên bả vai bằng hữu cũ để đi lên, ha hả... Kết giao với người như vậy, bất kể là kẻ nào, đều phải cẩn thận một chút mới được.”
Dạ Thí Phong vừa nghe những lời này, lập tức biết hắn đã hiểu lầm.
Nhưng giờ phút này Dạ Thí Phong làm gì còn tâm tư giải thích? Quay đầu hướng Sở Dương cười nói: "Sở huynh, có thể thu tiền đánh cuộc. Ha hả...Còn mong Sở huynh, khi nhìn thấy Ô tiên tử, vì tại hạ...Nói tốt vài câu; Như thế nào?”
Sở Dương cười: "Đó là điều tất nhiên.”
Lan Xướng Ca lại nói: " Lần đầu tiên Sở huynh tham gia cá cược, liền đạt được thắng lợi, tại hạ lại thêm ba trăm khối Tử Tinh, ăn mừng vì Sở huynh! Ha hả, hy vọng Sở huynh ở trước mặt Ô tiên tử, cũng vì tại hạ nói tốt vài câu.”
Những lời này vừa ra tới, Dạ Thí Phong cùng Sở Dương đều có chút ngạc nhiên.
Dạ Thí Phong nói ‘nói tốt vài câu’, chính là làm cho Sở Dương không nên nhiều chuyện; nhưng, Lan Xướng Ca nói ‘nói tốt vài câu...’Thì là nói cái gì?
Sở Dương cười ha hả, nói thành thật: "Ừm, ta nhất định cố gắng hết sức…Nói tốt vài câu.”
Hai người cùng cảm ơn!
Dạ Thí Phong vẫn còn lo lắng, tiến tới nói: "Sở huynh, nếu là khẳng...Ha hả, đợi đến khi Sở huynh đi ra, tại hạ còn có hậu tạ!”
Sở Dương trịnh trọng nói: "Dạ huynh, xin yên tâm! Ta và ngươi đối xử chân thành với nhau, chính là bạn tốt! Nên biết thái độ làm người của Sở Dương ta, ta chưa bao giờ nói loạn cái gì trước mặt người ở bên ngoài, chỉ biết ca ngợi.”
Trong lòng Dạ Thí Phong như sóng cuộn biển gầm mắng: Bà mẹ ngươi chứ đối xử chân thành...Ngoài miệng lại cảm kích nói: "Đúng, đúng, nhân phẩm của Sở huynh, ta tin được.”
Sở Dương vuốt cằm mỉm cười.
Bên cạnh, trong mắt Dạ Thí Vũ hào quang chợt lóe lên; một bên, Diệp Mộng Sắc mỉm cười, ánh mắt lóe lóe. Tít mãi bên ngoài đám người, ánh mắt Chư Cát Văn cũng là suy nghĩ sâu xa lóe lóe.
Lúc này, tiền đặt cược đã chuẩn bị thỏa đáng, một đống Tử Tinh óng ánh sáng lạn thật lớn!
"Có vẻ không dễ mang theo..." Dạ Thí Phong ân cần nói: "Sở huynh, nếu không ta sẽ cho người thu lại cho ngươi, đợi chút nữa đưa qua cho ngươi được không?”
Sở Dương cười nhạt nói: "Không cần, ta có biện pháp." Đi đến bên cạnh đống Tử Tinh, vung tay lên, Tử Tinh chồng chất như núi liền lập tức biến mất!
Trữ vật thiết bị!
Thiên tinh mộc!
Các vị công tử đều là người biết hàng, nhìn thấy một màn này, lập tức đều hút lấy một ngụm lãnh khí, một đôi ánh mắt lập tức giống như đèn pha phát sáng lên.
Trên tay thằng này lại có thứ tốt cỡ này!
Lập tức có mấy người liền tính toán trong lòng, cái này...Nhưng là đồ tốt.
Sở Dương mỉm cười, tựa như không phát hiện gì, nhưng lại len lén xem phản ứng của đám đông.
Thứ tốt...Tự nhiên là thứ tốt. Chẳng qua, thứ tốt...Hắc hắc hắc.
Sở Dương lên tiếng chào, hai tay áo bay theo gió, thản nhiên liền tiến vào Giáp tú lầu.
Chỉ để lại các vị công tử hâm mộ ghen tị nhìn hắn biến mất ở cửa ra vào, hai mặt nhìn nhau.
Thật lâu sau mới quay đầu trở lại, ánh mắt Dạ Thí Phong cùng Lan Xướng Ca đối lại với nhau.
"Hừ!" Lan Xướng Ca uốn éo.
Thí Phong hắc một tiếng.
Ngay vào lúc này, chỉ nghe thấy trong Giáp tú lầu trầm mặc một hồi lúc, sau đó truyền tới tiếng nói chuyện: "Sở thần y trẻ tuổi như vậy, làm phiền rồi.”
"Đâu có, Ô tiên tử mới thật sự là tuổi trẻ xinh đẹp, tại hạ vừa thấy được, lập tức liền thần hồn điên đảo; Biết được tiên tử gặp chuyện, tại hạ thật sự là không ăn uống nổi.”
Các vị công tử nghe được, cùng nhau cắn răng, cùng cúi đầu tức giận mắng: "Đồ vô sỉ! Ngươi không ăn uống nổi, cũng không thấy ngươi gầy đi bao nhiêu!”
Thanh âm bên trong tiếp tục truyền tới.
"Sở thần y có lòng rồi, Thiến Thiến không dám nhận.”
"Đâu có đâu có, cô nương như thiên tiên xuống trần mà, hoàn toàn làm được rất tốt. Cô nương không biết, ta đối với cô nương, thật sự là quý đã lâu, nhưng mà tự biết xấu hổ, haizz, hiện giờ lại có thể xem bệnh cho cô nương, thật sự là phước đức ba đời!”
Các vị công tử chỉ cảm thấy một đợt khí giận bốc lên, lại đồng thời mắng một tiếng: "Đồ dâm tặc!”
Thanh âm ở bên trong:
"Cô nương bị thương, không biết là bị thương ở nơi nào?" Sở Dương ân cần nói.
"Này...Sở thần y, này, ha hả...Nhìn không thấy sao? Ta chính là bị thương ở tại...Trên lưng..." Ô Thiến Thiến có chút ngượng ngùng.
"Trên lưng? Để bản thần y nhìn xem." Thanh âm của Sở Dương có chút vội vàng.
"Này, không ổn đâu?" Thanh âm Ô Thiến Thiến ngượng ngùng.
"Sao cô nương lại nói như vậy, thầy thuốc như cha mẹ!" Thanh âm Sở Dương có vẻ quang minh chính đại...
...
Vô sỉ! Vô sỉ! Vô sỉ!
Các vị công tử ở dưới lầu dậm chân, tức giận mắng, hai mắt đỏ bừng. Hận không thể xông lên, đem đồ vô sỉ kia băm nát!
Đồ hỗ đản này, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của Ô tiên tử. Mà hắn rõ ràng còn nói quang minh chính đại như vậy! Ta thực sự rất muốn ném cứt chó đầy mặt hắn...Ô tiên tử, ngài cần phải cố gắng giữ lấy, không nên bị tiểu tử này chiếm tiện nghi...
Các vị công tử đều cầu nguyện trong lòng.
"Này không ổn đâu, Sở thần y, tốt nhất nên bắt mạch, kê mấy đơn thuốc là tốt rồi." Thanh âm của Ô Thiến Thiến từ chối nhã nhặn. Các công tử thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Sao cô nương lại nói như vậy!" Chỉ nghe Sở Dương tức giận, nói: "Cái này là nội thương ngoại thương, đều có ảo diệu, đâu phải bắt mạch là có thể biết được?”
Tiểu tử này lại có thể muốn xem bằng mọi cách! Các vị trí cậu ấm cắn nát răng nanh, tên hỗn đản này! Ô tiên tử là người thánh khiết bực nào, chẳng lẽ muốn cởi quần áo ra cho đồ vô sỉ như ngươi xem lưng hay sao?
"Chính là... Chỗ Thiến Thiến bị thương, thật sự có chút bất nhã..." Thanh âm Ô Thiến Thiến có chút chần chờ, trái tim mọi người ở dưới lầu đều vọt lên tới cổ họng.
"Tiên tử không cần phải lo lắng, cứ coi ta như lão Y sư râu tóc bạc trắng, không được sao? Việc này không thể chậm trễ." Sở Dương khẩn thiết khuyên bảo. Mọi người phía dưới cùng nhau dậm chân mắng to: Lão Y sư râu tóc bạc trắng? Coi con mẹ mài! Ngươi rõ ràng là một thanh niên!
Sắc lang! Ác ôn! Dâm tặc! Lưu manh! Cực kì vô sỉ! Xấu xa đến cực điểm!
"Ừm, cũng được...Chẳng qua...Ở trong này có chút không tiện." Ô Thiến Thiến chần chờ.
"Vậy, chúng ta có thể đi phòng ngủ của cô nương, cô nương cởi quần áo ra, tại hạ có thể khám và chữa bệnh tốt nhất cho cô nương..." Thanh âm Sở Dương quang minh chính đại nói: "Mong cô nương yên tâm, trừ bỏ miệng vết thương, nơi khác ta sẽ không nhìn! Sở Dương ta lấy nhân cách đảm bảo!”
Nghe đến đó, các vị công tử dưới lầu đã thấy giống như sét đánh trên đỉnh đầu.
Người, vô sỉ đến mức này, thật đúng là hiếm thấy...
Ngươi đã vô sỉ đến như vậy rồi thì còn nhân cách cái cục***? Vậy mà còn lấy nhân cách đến đảm bảo?
"Vậy..." Ô Thiến Thiến chần chờ; Các công tử cùng nhau cầu ông trời: Đừng đáp ứng đừng đáp ứng đừng đáp ứng...
"Vậy phiền toái Sở thần y rồi..." Thanh âm Ô Thiến Thiến hơi chút thẹn thùng, đem hy vọng trong lòng các vị công tử đánh nát!
Lan Xướng Ca nhịn không được kêu to lên: "Ô tiên tử! Ngài...Ngươi ngươi ngươi...”
Một cậu ấm khác lại thương tâm vô cùng, rướn cổ họng kêu to: "Ô tiên tử...Không thể...Tiểu tử này không có ý tốt. Ngài phải thấy rõ lòng lang dạ sói của hắn.”
Thanh âm giống như muốn khóc.
Chỉ nghe thanh âm áy náy của Sở Dương nói: "Không thể tưởng được Sở mỗ cứu vô số người, hôm nay lại có thể bị nhiều người nghi ngờ như vậy, nếu cô nương lo lắng, tại hạ cáo lui là được.”
Thanh âm Ô Thiến Thiến nói: "Xem bệnh mà thôi, thần y không cần để ở trong lòng. Mời.”
Tiếng của Sở Dương ra vẻ do dự: "Cái này...Cái này không tốt đâu?”
Trong thanh âm của Sở Dương, toàn là giả vờ giả vịt. Nghe được câu này, trong mắt các vị công tử dưới lầu phun lửa, hận không thể lập tức xông lên đem tên hổn đãn này đập nát như tương.
Được tiện nghi khoe mã, đây là thuần túy điển hình.
Rõ ràng Sở Dương đang cảnh cáo chính hắn: Xử lí chuyện này! Nếu không... Dạ gia các ngươi hãy đợi Phong Nguyệt nhị vị tôn giả tới gây phiền toái cho các ngươi đi!
Trong lòng Dạ Thí Phong lập tức khó chịu giống như ăn phân vậy!
Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi mắng Dạ Không cùng Dạ Vân: Ngươi nói xem, các ngươi bắt lấy Sở Dương rồi giết cũng được, tại sao lại còn đả thương Ô tiên tử?
Đả thương Ô tiên tử cũng coi như xong, làm sao còn để lại nhược điểm cho Sở Dương nắm? Hai thằng ngu này, để cho tiểu tử này nắm chỗ yếu...
Hơn nữa...Nếu bị Phong Nguyệt tôn giả biết, chuyện này làm như thế nào đây? Hai người này thật sự là chết chưa hết tội!
Suy nghĩ đến vậy, thì mọi suy tính trong lòng Dạ Thí Phong hoàn toàn không có!
Vội vàng chính khí nghiêm nghị nói: "Chịu thua cuộc! Điểm này đã nói rõ từ trước! Nếu ai cố tình gây sự, đó là gây sự với Dạ Thí Phong ta! Gây sự với Dạ Thí Phong ta, chính là gây sự với Dạ gia ta!”
Dạ Thí Phong đột nhiên thay đổi thái độ, làm cho tất cả mọi người cảm thấy buồn bực không thôi.
Lan Xướng Ca ngạc nhiên nói: "Dạ huynh, ngươi đây là..." Trong lòng cực kỳ khó hiểu: Thằng cha mày Dạ Thí Phong, không phải ngươi mới vừa truyền âm cho ta, sau đó ta mới ra mặt sao?
Rõ ràng là ngươi muốn thu thập tiểu tử này, ta giúp ngươi mà thôi. Tại sao bây giờ ngươi lại đột nhiên thay đổi ý kiến? Lại có thể biến thành người công bằng hả?
Đây là chuyện gì?
Dạ Thí Phong nhìn hắn một cách uy nghiêm, thản nhiên nói: "Lan huynh, chẳng lẽ ngươi không cho ta chút mặt mũi?”
Lan Xướng Ca tức giận nói: "Cái gì? Vừa rồi rõ ràng là...”
Dạ Thí Phong không đợi hắn nói xong, đã cắt đứt lời của hắn, nói: "Đúng vậy, vừa rồi rõ ràng là Sở huynh thắng! Nếu thắng, chúng ta sẽ chịu thua cuộc! Không người nào không có chữ tín, Lan huynh, ngươi muốn trốn nợ hay sao?”
Lan Xướng Ca nghẹn một hơi trong miệng: "Cái gì gọi là ta muốn trốn nợ, rõ ràng...”
"Đúng vậy, nếu ngươi không muốn quỵt nợ, vậy rõ ràng một chút! Chịu thua cuộc!" Dạ Thí Phong lại cắt đứt lời hắn: "Lan gia gia đại nghiệp đại, cũng không phải là thua không nổi đi?”
Lan Xướng Ca nghẹn đến gần như nội thương, muốn hộc máu nhìn Dạ Thí Phong, cảm thấy phẫn nộ đến cực điểm. Đột nhiên trong lòng nghĩ đến: Chẳng lẽ là Dạ Thí Phong cố ý hãm hại ta, dùng cái này để kết giao với Sở Dương? Cứ như vậy, thông qua Sở Dương nói cho Ô tiên tử, sau đó lại thông qua Ô tiên tử nói cho Phong Nguyệt chí tôn?
Làm cho Phong Nguyệt chí tôn sinh ra địch ý đối với Lan gia chúng ta?
Ừm, những lời này, cũng có đạo lý. Phải biết rằng Dạ gia cùng Lan gia ta bây giờ đang ở nơi này có mưu đồ giống nhau...Dạ Thí Phong đùa giỡn thủ đoạn như vậy, thật đúng là có nhiều khả năng.
Không thể không nói, Lan Xướng Ca không hổ là nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất của Lan gia, ý nghĩ chính là nhanh nhẹn, trong phút chốc suy nghĩ liền vòng đến nơi này. Nghĩ vô cùng chu đáo.
Nghĩ đến đây, Lan Xướng Ca áp chế cơn tức, mỉm cười nói: "Không tệ không tệ, chịu thua cuộc, bản công tử sẽ không giống như người nào đó, rõ ràng là muốn kết giao bằng hữu, lại thế nào cũng phải giẫm lên bả vai bằng hữu cũ để đi lên, ha hả... Kết giao với người như vậy, bất kể là kẻ nào, đều phải cẩn thận một chút mới được.”
Dạ Thí Phong vừa nghe những lời này, lập tức biết hắn đã hiểu lầm.
Nhưng giờ phút này Dạ Thí Phong làm gì còn tâm tư giải thích? Quay đầu hướng Sở Dương cười nói: "Sở huynh, có thể thu tiền đánh cuộc. Ha hả...Còn mong Sở huynh, khi nhìn thấy Ô tiên tử, vì tại hạ...Nói tốt vài câu; Như thế nào?”
Sở Dương cười: "Đó là điều tất nhiên.”
Lan Xướng Ca lại nói: " Lần đầu tiên Sở huynh tham gia cá cược, liền đạt được thắng lợi, tại hạ lại thêm ba trăm khối Tử Tinh, ăn mừng vì Sở huynh! Ha hả, hy vọng Sở huynh ở trước mặt Ô tiên tử, cũng vì tại hạ nói tốt vài câu.”
Những lời này vừa ra tới, Dạ Thí Phong cùng Sở Dương đều có chút ngạc nhiên.
Dạ Thí Phong nói ‘nói tốt vài câu’, chính là làm cho Sở Dương không nên nhiều chuyện; nhưng, Lan Xướng Ca nói ‘nói tốt vài câu...’Thì là nói cái gì?
Sở Dương cười ha hả, nói thành thật: "Ừm, ta nhất định cố gắng hết sức…Nói tốt vài câu.”
Hai người cùng cảm ơn!
Dạ Thí Phong vẫn còn lo lắng, tiến tới nói: "Sở huynh, nếu là khẳng...Ha hả, đợi đến khi Sở huynh đi ra, tại hạ còn có hậu tạ!”
Sở Dương trịnh trọng nói: "Dạ huynh, xin yên tâm! Ta và ngươi đối xử chân thành với nhau, chính là bạn tốt! Nên biết thái độ làm người của Sở Dương ta, ta chưa bao giờ nói loạn cái gì trước mặt người ở bên ngoài, chỉ biết ca ngợi.”
Trong lòng Dạ Thí Phong như sóng cuộn biển gầm mắng: Bà mẹ ngươi chứ đối xử chân thành...Ngoài miệng lại cảm kích nói: "Đúng, đúng, nhân phẩm của Sở huynh, ta tin được.”
Sở Dương vuốt cằm mỉm cười.
Bên cạnh, trong mắt Dạ Thí Vũ hào quang chợt lóe lên; một bên, Diệp Mộng Sắc mỉm cười, ánh mắt lóe lóe. Tít mãi bên ngoài đám người, ánh mắt Chư Cát Văn cũng là suy nghĩ sâu xa lóe lóe.
Lúc này, tiền đặt cược đã chuẩn bị thỏa đáng, một đống Tử Tinh óng ánh sáng lạn thật lớn!
"Có vẻ không dễ mang theo..." Dạ Thí Phong ân cần nói: "Sở huynh, nếu không ta sẽ cho người thu lại cho ngươi, đợi chút nữa đưa qua cho ngươi được không?”
Sở Dương cười nhạt nói: "Không cần, ta có biện pháp." Đi đến bên cạnh đống Tử Tinh, vung tay lên, Tử Tinh chồng chất như núi liền lập tức biến mất!
Trữ vật thiết bị!
Thiên tinh mộc!
Các vị công tử đều là người biết hàng, nhìn thấy một màn này, lập tức đều hút lấy một ngụm lãnh khí, một đôi ánh mắt lập tức giống như đèn pha phát sáng lên.
Trên tay thằng này lại có thứ tốt cỡ này!
Lập tức có mấy người liền tính toán trong lòng, cái này...Nhưng là đồ tốt.
Sở Dương mỉm cười, tựa như không phát hiện gì, nhưng lại len lén xem phản ứng của đám đông.
Thứ tốt...Tự nhiên là thứ tốt. Chẳng qua, thứ tốt...Hắc hắc hắc.
Sở Dương lên tiếng chào, hai tay áo bay theo gió, thản nhiên liền tiến vào Giáp tú lầu.
Chỉ để lại các vị công tử hâm mộ ghen tị nhìn hắn biến mất ở cửa ra vào, hai mặt nhìn nhau.
Thật lâu sau mới quay đầu trở lại, ánh mắt Dạ Thí Phong cùng Lan Xướng Ca đối lại với nhau.
"Hừ!" Lan Xướng Ca uốn éo.
Thí Phong hắc một tiếng.
Ngay vào lúc này, chỉ nghe thấy trong Giáp tú lầu trầm mặc một hồi lúc, sau đó truyền tới tiếng nói chuyện: "Sở thần y trẻ tuổi như vậy, làm phiền rồi.”
"Đâu có, Ô tiên tử mới thật sự là tuổi trẻ xinh đẹp, tại hạ vừa thấy được, lập tức liền thần hồn điên đảo; Biết được tiên tử gặp chuyện, tại hạ thật sự là không ăn uống nổi.”
Các vị công tử nghe được, cùng nhau cắn răng, cùng cúi đầu tức giận mắng: "Đồ vô sỉ! Ngươi không ăn uống nổi, cũng không thấy ngươi gầy đi bao nhiêu!”
Thanh âm bên trong tiếp tục truyền tới.
"Sở thần y có lòng rồi, Thiến Thiến không dám nhận.”
"Đâu có đâu có, cô nương như thiên tiên xuống trần mà, hoàn toàn làm được rất tốt. Cô nương không biết, ta đối với cô nương, thật sự là quý đã lâu, nhưng mà tự biết xấu hổ, haizz, hiện giờ lại có thể xem bệnh cho cô nương, thật sự là phước đức ba đời!”
Các vị công tử chỉ cảm thấy một đợt khí giận bốc lên, lại đồng thời mắng một tiếng: "Đồ dâm tặc!”
Thanh âm ở bên trong:
"Cô nương bị thương, không biết là bị thương ở nơi nào?" Sở Dương ân cần nói.
"Này...Sở thần y, này, ha hả...Nhìn không thấy sao? Ta chính là bị thương ở tại...Trên lưng..." Ô Thiến Thiến có chút ngượng ngùng.
"Trên lưng? Để bản thần y nhìn xem." Thanh âm của Sở Dương có chút vội vàng.
"Này, không ổn đâu?" Thanh âm Ô Thiến Thiến ngượng ngùng.
"Sao cô nương lại nói như vậy, thầy thuốc như cha mẹ!" Thanh âm Sở Dương có vẻ quang minh chính đại...
...
Vô sỉ! Vô sỉ! Vô sỉ!
Các vị công tử ở dưới lầu dậm chân, tức giận mắng, hai mắt đỏ bừng. Hận không thể xông lên, đem đồ vô sỉ kia băm nát!
Đồ hỗ đản này, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của Ô tiên tử. Mà hắn rõ ràng còn nói quang minh chính đại như vậy! Ta thực sự rất muốn ném cứt chó đầy mặt hắn...Ô tiên tử, ngài cần phải cố gắng giữ lấy, không nên bị tiểu tử này chiếm tiện nghi...
Các vị công tử đều cầu nguyện trong lòng.
"Này không ổn đâu, Sở thần y, tốt nhất nên bắt mạch, kê mấy đơn thuốc là tốt rồi." Thanh âm của Ô Thiến Thiến từ chối nhã nhặn. Các công tử thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Sao cô nương lại nói như vậy!" Chỉ nghe Sở Dương tức giận, nói: "Cái này là nội thương ngoại thương, đều có ảo diệu, đâu phải bắt mạch là có thể biết được?”
Tiểu tử này lại có thể muốn xem bằng mọi cách! Các vị trí cậu ấm cắn nát răng nanh, tên hỗn đản này! Ô tiên tử là người thánh khiết bực nào, chẳng lẽ muốn cởi quần áo ra cho đồ vô sỉ như ngươi xem lưng hay sao?
"Chính là... Chỗ Thiến Thiến bị thương, thật sự có chút bất nhã..." Thanh âm Ô Thiến Thiến có chút chần chờ, trái tim mọi người ở dưới lầu đều vọt lên tới cổ họng.
"Tiên tử không cần phải lo lắng, cứ coi ta như lão Y sư râu tóc bạc trắng, không được sao? Việc này không thể chậm trễ." Sở Dương khẩn thiết khuyên bảo. Mọi người phía dưới cùng nhau dậm chân mắng to: Lão Y sư râu tóc bạc trắng? Coi con mẹ mài! Ngươi rõ ràng là một thanh niên!
Sắc lang! Ác ôn! Dâm tặc! Lưu manh! Cực kì vô sỉ! Xấu xa đến cực điểm!
"Ừm, cũng được...Chẳng qua...Ở trong này có chút không tiện." Ô Thiến Thiến chần chờ.
"Vậy, chúng ta có thể đi phòng ngủ của cô nương, cô nương cởi quần áo ra, tại hạ có thể khám và chữa bệnh tốt nhất cho cô nương..." Thanh âm Sở Dương quang minh chính đại nói: "Mong cô nương yên tâm, trừ bỏ miệng vết thương, nơi khác ta sẽ không nhìn! Sở Dương ta lấy nhân cách đảm bảo!”
Nghe đến đó, các vị công tử dưới lầu đã thấy giống như sét đánh trên đỉnh đầu.
Người, vô sỉ đến mức này, thật đúng là hiếm thấy...
Ngươi đã vô sỉ đến như vậy rồi thì còn nhân cách cái cục***? Vậy mà còn lấy nhân cách đến đảm bảo?
"Vậy..." Ô Thiến Thiến chần chờ; Các công tử cùng nhau cầu ông trời: Đừng đáp ứng đừng đáp ứng đừng đáp ứng...
"Vậy phiền toái Sở thần y rồi..." Thanh âm Ô Thiến Thiến hơi chút thẹn thùng, đem hy vọng trong lòng các vị công tử đánh nát!
Lan Xướng Ca nhịn không được kêu to lên: "Ô tiên tử! Ngài...Ngươi ngươi ngươi...”
Một cậu ấm khác lại thương tâm vô cùng, rướn cổ họng kêu to: "Ô tiên tử...Không thể...Tiểu tử này không có ý tốt. Ngài phải thấy rõ lòng lang dạ sói của hắn.”
Thanh âm giống như muốn khóc.
Chỉ nghe thanh âm áy náy của Sở Dương nói: "Không thể tưởng được Sở mỗ cứu vô số người, hôm nay lại có thể bị nhiều người nghi ngờ như vậy, nếu cô nương lo lắng, tại hạ cáo lui là được.”
Thanh âm Ô Thiến Thiến nói: "Xem bệnh mà thôi, thần y không cần để ở trong lòng. Mời.”
Tiếng của Sở Dương ra vẻ do dự: "Cái này...Cái này không tốt đâu?”
Trong thanh âm của Sở Dương, toàn là giả vờ giả vịt. Nghe được câu này, trong mắt các vị công tử dưới lầu phun lửa, hận không thể lập tức xông lên đem tên hổn đãn này đập nát như tương.
Được tiện nghi khoe mã, đây là thuần túy điển hình.