Pháp Tôn cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói xong, mang theo một phần hoài niệm sâu sắc, cùng một loại cảm xúc phiền muộn nói không rõ.
"Ha hả, lúc trước, từ khi mới bắt đầu, lão Đại liền cho chúng ta vô số linh đan, vô số linh dược, gần như chỉ cách vài ngày, tu vi mọi người liền tăng mạnh một lần! Lão Đại nói, chúng ta phải cùng nhau làm chúa tể của Cửu Trọng Thiên! Chúng ta phải cùng nhau, hoàn thành giấc mộng cuối cùng."
Tử Tà Tình nghe đến đó, không khỏi thở dài, mắng: "Đây quả thực là ngu ngốc! Dùng dược vật để tu luyện kiểu đó, không phải là hại người sao?"
Sở Dương chấp nhận.
Có thể trở thành Cửu Kiếp Chi Nhất, ai không phải là tuyệt thế thiên tài? Dùng dược vật, thì chẳng khác gì trực tiếp ngăn chặn con đường để những người này đạt tới Băng Linh Hãm Thiên Phá Toái Hư Không.
Chẳng qua, nếu ngay từ đầu đã không có lo lắng tiền đồ cuối cùng, chỉ cần đưa bọn họ đi Bổ Thiên... Làm như vậy, cũng coi như là một loại phương pháp. Chẳng qua, thật sự là quá bạc tình một chút.
Pháp Tôn ở bên kia, đang tiếp tục kể ra.
"Huynh đệ chúng ta, vì lẫn nhau, trả giá hết thảy! Chính là sinh mệnh cũng có thể để cho đối phương cầm lấy! Lão Đại đối với chúng ta cũng không nói. Khi đó chúng ta cảm giác được, cho dù là thiên thần, cũng không thể làm cho mười huynh đệ chúng ta cúi đầu bại lui!"
"Chúng ta từng bước xông lên, giết Võ Tôn, Đánh bại Vương Tọa, chém Hoàng Tọa, san bằng Quân Tọa, tàn sát Thánh Cấp, Chiến Chí Tôn! Một đường mây bay lên, một đường hát vang đến!"
"Tới Thượng Tam Thiên rồi, chúng ta thận trọng, giao chiến với từng nhà một, từ yếu đến mạnh, chính ta đều không nhớ rõ, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử, bao nhiêu lần ở đảo quanh trước quỷ môn quan, ha hả... Cuối cùng, mười huynh đệ toàn bộ đạt tới tu vi Chí Tôn! Cửu đại gia tộc cố tình gây sự, rốt cuộc bị chúng ta san bằng sạch! Ha hả, Cửu Kiếp kiếm chủ khi đó so với hiện tại thì dễ dàng hơn nhiều, toàn bộ Cửu Trọng Thiên, cũng không có mấy người có tu vi ngoài Chí Tôn lục phẩm. Về phần bát phẩm cửu phẩm, càng không có người nào... Hắc hắc."
"Pháp Tôn của Chấp Pháp Giả đem người hỗ trợ, khi đó, mỗi ngày chúng ta đều rất mệt mỏi, nhưng mỗi ngày cũng khoái hoạt đến cực điểm, mỗi ngày đều là tụ cùng một chỗ, hưng phấn thảo luận, thân thiết chú ý đến biến hóa của mỗi người trong chúng ta, huynh đệ bị thương, mọi người cùng nhau chửi má nó, các huynh đệ thắng lợi, mọi người cùng nhau chúc mừng, giang hồ đẫm máu, oai phong một cõi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, muốn giết cứ giết, tùy ý tung hoành! Những ngày tháng kia... Thật sự là một đoạn năm tháng huy hoàng... Nếu thời gian dừng lại ở một phút kia, cho dù là vĩnh viễn chiến đấu lung tung như vậy, cũng là hạnh phúc lớn nhất rồi."
"Khi đó chúng ta tuy rằng hạnh phúc, nhưng mà cũng mệt chết đi. Tất cả mọi người đều nghĩ, mau chóng bình định Cửu Trọng Thiên, hoàn thành giấc mộng cuối cùng của mọi người, mười huynh đệ, cùng nhau đứng ở đỉnh thiên hạ, sau đó mọi người sống một cuộc sống an ổn thoải mái. Vì thế chúng ta cố gắng, hăng hái thêm, rốt cuộc tiêu diệt được cửu đại gia tộc."
"Sau đó, mười huynh đệ, đều tự thành lập gia tộc, chiêu mộ cao thủ trong Cửu Trọng Thiên, toàn bộ Cửu Trọng Thiên, rốt cuộc cũng bình tĩnh."
"Tất cả mọi người cảm thấy được có thể hưởng phúc, thế giới này, đã do chúng ta định đoạt rồi. Qua hai năm, lão Đại triệu tập chúng ta uống rượu, lão Đại triệu tập uống rượu, các huynh đệ sao có thể không đi? Các huynh đệ đương nhiên muốn đi! Vì thế tất cả mọi người đều đến."
Pháp Tôn thản nhiên nói xong, tựa như đang nói đến chuyện của người khác, thanh âm rất bình thản.
Nhưng bên trong sự bình thản này, lại ẩn chứa một loại cảm tình khó có thể nói rõ.
Nói tới đây, tuy rằng cũng không có không cố ý tăng thêm giọng điệu, nhưng Sở Dương cũng cảm giác được từng đợt gió lạnh thổi vào ót mình.
Sưu sưu lạnh.
Sở Dương thầm nghĩ, xem ra tiệc rượu này, tất nhiên uống xong có chuyện đây.
"Ngày hôm đó, sau khi tới, lão Đại nói, tu vi chúng ta đều quá cao, hiện tại uống rượu đều uống không say, một đám vô ý thức vận công, cảm giác nhiệt tình khi uống rượu chẳng còn gì, không có ý nghĩa! Nên che lại tu vi, mọi người cùng nhau uống say một trận. Uống không say thì có uống nhiều cũng không có ý nghĩa, vì thế mọi người trầm trồ khen ngợi! Cửu Trọng Thiên đều là của chúng ta, còn có thể có nguy hiểm sao? Che lại tu vi mà thôi, trước kia chúng ta cũng đã làm thiệt nhiều lần, như vậy uống rượu mới thích! Ha ha..."
Đột nhiên Pháp Tôn tự cười nhạo hai tiếng.
"Tiệc rượu kia, uống trong ba ngày ba đêm, tất cả mọi người đều say. Khi ta tỉnh dậy, phát hiện mình không thể động đậy, một thân tu vi chí tôn thất phẩm, lại không hề có tác dụng, cả người giống như đã chết."
"Ta cố gắng chuyển động đầu, phát hiện các huynh đệ đều có mặt, đều nằm, nhưng trong mắt đều mơ hồ. Ai cũng không biết, chuyện gì xảy ra."
"Lúc này, lão Đại đi đến, cười nói, các huynh đệ, tiệc rượu này, uống sảng khoái đi?"
"Mọi người lập tức an tâm, lão Đại đến đây, hơn nữa vừa thấy bộ dạng như vậy thì sẽ không có chuyện gì, còn nói giỡn với chúng ta, vì thế cả đám đều nở nụ cười. Ha hả, cả đám đều nở nụ cười, ta lúc ấy cũng đang cười, ha ha, ha ha..."
"Nhìn thấy lão Đại nói như vậy, nhớ đến lúc ấy lão Cửu còn nói: Lão Đại, rượu này uống đúng là đã nghiện, lần sau, chúng ta lại uống như vậy. Chính là, tại sao tiểu đệ đứng không dậy nổi đâu này? Chẳng lẽ là bị kê đơn rồi hả? Ha ha..."
"Tiểu Cửu hay nói giỡn, mọi người đều biết, nhưng mọi người đều trách cứ tiểu Cửu, dsợ hắn nói chuyện quá mức, đúng vậy, chúng ta có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là lão Đại ban cho. Tại sao có thể nghi ngờ lão Đại? Dù là nói giỡn, cũng tuyệt đối không nên. Cho dù nghĩ đến chuyện này, thì phanh thây xé xác cũng không nên! Hắc hắc, hắc hắc."
Pháp Tôn liên tiếp cười lạnh hai tiếng.
Pháp Tôn nói đến đây một câu "Phanh thấy xé xác cũng không nên", bằng tu vi cùng định lực của Bố Lưu Tình, thế nhưng cũng nhịn không được, sợ run cả người.
Trong đó ẩn chứa một sự bi phẫn vô cùng, tự giễu, phẫn nộ, không thể tin, bị lừa gạt nhục nhã, cảm giác không cam lòng mãnh liệt... Đủ loại cảm xúc như vậy, cứ đan vào cùng một chỗ như vậy, tin tưởng nếu một người, nghe xong được những lời này, sẽ nổi hết da gà lên!
Tử Tà Tình kêu Sở Dương hai tiếng, Sở Dương hoàn toàn không có trả lời.
Sở Dương dỏng lổ tai, nghe Pháp Tôn nói chuyện, dĩ nhiên là hết sức chăm chú, một chút phân tâm cũng không có! Tử Tà Tình kêu gọi, thế nhưng hoàn toàn không có nghe thấy!
Toàn bộ tâm thần của hắn, cũng đã chìm đắm vào trong chuyện xưa này.
Đây là lần đầu tiên, Sở Dương nghe được người trong cuộc kể lại chuyện giữa Cửu Kiếp kiếm chủ cùng các huynh đệ của hắn!
Nghe được Pháp Tôn nói, tưởng tượng một chút sự tín nhiệm không hề giữ lại giữa chín huynh đệ, sự trung thành cùng kính ngưỡng tuyệt đối đối với lão Đại, trong lòng Sở Dương xúc động, đột nhiên nhớ tới đám huynh đệ của mình.
Huynh đệ của ta, tuyệt đối không kém hơn các ngươi! Huynh đệ của ta, cũng đối với ta như thế!
Chỉ là ta cùng các ngươi có sự khác biệt!
Ta sẽ không đối đãi với các huynh đệ của mình như vậy!
"Lúc ấy lão Đại nói, tiểu Cửu nói đúng, hiện tại các ngươi không thể động, là do ta hạ độc. Ta hạ là Độc Phách Tán."
Pháp Tôn ha hả cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu. Trầm mặc lại.
"Haiz... Độc Phách Tán..." Hiện tại Bố Lưu Tình đang là đối thủ một mất một còn của Pháp Tôn, nhưng cũng nhịn không được, thở dài một tiếng, không biết nói cái gì cho phải.
Độc Phách Tán, chính là một loại dược vật chuyên môn nhằm vào chí tôn, đối với người bình thường, thì lại vô dụng. Người có tu vi cao hơn chí tôn lục phẩm, sẽ sinh ra một loại "đệ nhị nguyên thần"; Mà tất cả tu vi chân nguyên, đều để cung cấp nuôi dưỡng đệ nhị nguyên thần này lớn dần, một khi đệ nhị nguyên thần này trưởng thành, đó là thời điểm đạt tới cảnh giới Băng Linh Hãm Thiên Phá Toái Hư Không.
Mà Độc Phách Tán, liền đem đệ nhị nguyên thần khóa chặt! Chính là một loại dược vật cực kỳ ác độc, chỉ cần đệ nhị nguyên thần bị khóa chặt, một thế hệ Chí Tôn, chỉ có thể để mặc người chém giết rồi, thậm chí trẻ nhỏ mới ba tuổi, chỉ cần trong tay có đao, liền có thể giết hắn.
Bố Lưu Tình thật không ngờ, vị Cửu Kiếp kiếm chủ kia, đối với huynh đệ mình, lại có thể hạ Độc Phách Tán.
"Haiz..." Pháp Tôn cũng thở dài một tiếng, khổ sở nói: "Bố huynh, có lẽ ngày mai ngươi và ta vẫn là kẻ thù sinh tử, nhưng... Hôm nay ta nói chuyện, đều là sự thật. Tình huống khi đó, đều rõ mồn một trước mắt, mỗi một câu, đều vang lên bên tai ta, không biết đã mấy chục vạn lần! Giọng nói, biểu tình của mỗi người, cho dù trải qua một trăm vạn năm nữa, thì ta cũng tuyệt đối quên không được!"
Hắn kinh ngạc nhìn sao trời, nói: "Người ở chỗ cao không thể không đón gió lạnh. Những lời này, thật sự cực kì chính xác, những năm gần đây, ta muốn tìm một người để tâm sự, cũng tìm không thấy."
Bố Lưu Tình gật đầu, nói: "Ta tin!"
Pháp Tôn hắc hắc nở nụ cười, tiếp tục nói: "Lúc ấy lão Đại vừa nói như thế, chín huynh đệ chúng ta đều sửng sốt. Phản ứng đầu tiên chính là, lão Đại đang nói đùa."
"Nhị ca nói, lão Đại, đùa giỡn cái gì thế? Mau để cho các huynh đệ đứng lên, chúng ta đánh ngươi một trận."
"Lão Đại lắc lắc đầu, nói, có mấy câu, có vài việc, hôm nay muốn nói với các huynh đệ. Bất đắc dĩ, mới dùng hạ sách nầy. Muốn làm cho các huynh đệ im lặng lắng nghe ta nói chuyện. Vì thế các huynh đệ đều nói, chuyện gì mà không thể ngồi xuống uống rượu nói ra, lại còn phải trói buộc chúng ta như thế này, lão Đại ngươi hơi quá đáng... Nhưng đến chúng ta lúc đó, tất cả mọi người đều biết, tuyệt đối không có bất cứ chuyện gì. Lão Đại tuyệt đối sẽ không hại chúng ta!"
"Mà ngay cả người túc trí đa mưu nhất trong các huynh đệ là Đệ Ngũ Trù Trướng, cũng là nói: Nói vậy thì chuyện lão Đại nói sẽ làm các huynh đệ xúc động?"
Pháp Tôn cười ha hả.
"Đệ Ngũ Trù Trướng!" Bố Lưu Tình nghe được tên này, sắc mặt rốt cục thay đổi, nói: "Ngươi là Cửu Kiếp Chi Nhất ở ba vạn năm trước."
Pháp Tôn không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Lão Đại nói, mọi người đều biết, ta chính là Cửu Kiếp kiếm chủ; Cũng đều biết, sứ mệnh của Cửu Kiếp kiếm chủ, chính là chỉnh đốn Cửu Trọng Thiên. Nhưng, có một chút chuyện, các ngươi không biết, Cửu Kiếp kiếm chủ còn có một sứ mệnh, chính là lấy ngàn vạn vong hồn lực, Bổ Thiên Nhất Vạn Năm! Bảo đảm thế giới Cửu Trọng Thiên, ở trong vòng một vạn năm, không đến mức sụp đổ."
"Lúc ấy mọi người rất hưng phấn, cũng rất xúc động, nói, đây là chuyện tốt mà, việc ở trước mắt, lợi cả vạn năm, để tạo ra hạnh phúc cho muôn đời, huynh đệ chúng ta làm sao có thể làm người đứng sau? Tuy rằng mọi người giết người như ngóe, nhưng một đám lại tự nhận không thẹn với lương tâm. Không làm... Thì sinh linh trong thiên hạ thất vọng!" Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Lão Đại nói... Lão Đại nói..." Thanh âm của Pháp Tôn nhẹ nhàng run rẩy một chút, lập tức khôi phục bình thường, nói: "Lão Đại nói, nhưng sứ mệnh này, chỉ có chính hắn mới có thể hoàn thành, lại cần chín người các ngươi hỗ trợ."
"Hai năm nay, ta ở bên ngoài dùng bí pháp thu vong hồn lực, cuối cùng cũng thành công. Hiện tại, chỉ thiếu Cửu Kiếp Chi Hồn! Sau đó lão Đại nhìn chúng ta một cách bình tĩnh, nói: Các huynh đệ, các ngươi chính là Cửu Kiếp!"
Pháp Tôn cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói xong, mang theo một phần hoài niệm sâu sắc, cùng một loại cảm xúc phiền muộn nói không rõ.
"Ha hả, lúc trước, từ khi mới bắt đầu, lão Đại liền cho chúng ta vô số linh đan, vô số linh dược, gần như chỉ cách vài ngày, tu vi mọi người liền tăng mạnh một lần! Lão Đại nói, chúng ta phải cùng nhau làm chúa tể của Cửu Trọng Thiên! Chúng ta phải cùng nhau, hoàn thành giấc mộng cuối cùng."
Tử Tà Tình nghe đến đó, không khỏi thở dài, mắng: "Đây quả thực là ngu ngốc! Dùng dược vật để tu luyện kiểu đó, không phải là hại người sao?"
Sở Dương chấp nhận.
Có thể trở thành Cửu Kiếp Chi Nhất, ai không phải là tuyệt thế thiên tài? Dùng dược vật, thì chẳng khác gì trực tiếp ngăn chặn con đường để những người này đạt tới Băng Linh Hãm Thiên Phá Toái Hư Không.
Chẳng qua, nếu ngay từ đầu đã không có lo lắng tiền đồ cuối cùng, chỉ cần đưa bọn họ đi Bổ Thiên... Làm như vậy, cũng coi như là một loại phương pháp. Chẳng qua, thật sự là quá bạc tình một chút.
Pháp Tôn ở bên kia, đang tiếp tục kể ra.
"Huynh đệ chúng ta, vì lẫn nhau, trả giá hết thảy! Chính là sinh mệnh cũng có thể để cho đối phương cầm lấy! Lão Đại đối với chúng ta cũng không nói. Khi đó chúng ta cảm giác được, cho dù là thiên thần, cũng không thể làm cho mười huynh đệ chúng ta cúi đầu bại lui!"
"Chúng ta từng bước xông lên, giết Võ Tôn, Đánh bại Vương Tọa, chém Hoàng Tọa, san bằng Quân Tọa, tàn sát Thánh Cấp, Chiến Chí Tôn! Một đường mây bay lên, một đường hát vang đến!"
"Tới Thượng Tam Thiên rồi, chúng ta thận trọng, giao chiến với từng nhà một, từ yếu đến mạnh, chính ta đều không nhớ rõ, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử, bao nhiêu lần ở đảo quanh trước quỷ môn quan, ha hả... Cuối cùng, mười huynh đệ toàn bộ đạt tới tu vi Chí Tôn! Cửu đại gia tộc cố tình gây sự, rốt cuộc bị chúng ta san bằng sạch! Ha hả, Cửu Kiếp kiếm chủ khi đó so với hiện tại thì dễ dàng hơn nhiều, toàn bộ Cửu Trọng Thiên, cũng không có mấy người có tu vi ngoài Chí Tôn lục phẩm. Về phần bát phẩm cửu phẩm, càng không có người nào... Hắc hắc."
"Pháp Tôn của Chấp Pháp Giả đem người hỗ trợ, khi đó, mỗi ngày chúng ta đều rất mệt mỏi, nhưng mỗi ngày cũng khoái hoạt đến cực điểm, mỗi ngày đều là tụ cùng một chỗ, hưng phấn thảo luận, thân thiết chú ý đến biến hóa của mỗi người trong chúng ta, huynh đệ bị thương, mọi người cùng nhau chửi má nó, các huynh đệ thắng lợi, mọi người cùng nhau chúc mừng, giang hồ đẫm máu, oai phong một cõi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, muốn giết cứ giết, tùy ý tung hoành! Những ngày tháng kia... Thật sự là một đoạn năm tháng huy hoàng... Nếu thời gian dừng lại ở một phút kia, cho dù là vĩnh viễn chiến đấu lung tung như vậy, cũng là hạnh phúc lớn nhất rồi."
"Khi đó chúng ta tuy rằng hạnh phúc, nhưng mà cũng mệt chết đi. Tất cả mọi người đều nghĩ, mau chóng bình định Cửu Trọng Thiên, hoàn thành giấc mộng cuối cùng của mọi người, mười huynh đệ, cùng nhau đứng ở đỉnh thiên hạ, sau đó mọi người sống một cuộc sống an ổn thoải mái. Vì thế chúng ta cố gắng, hăng hái thêm, rốt cuộc tiêu diệt được cửu đại gia tộc."
"Sau đó, mười huynh đệ, đều tự thành lập gia tộc, chiêu mộ cao thủ trong Cửu Trọng Thiên, toàn bộ Cửu Trọng Thiên, rốt cuộc cũng bình tĩnh."
"Tất cả mọi người cảm thấy được có thể hưởng phúc, thế giới này, đã do chúng ta định đoạt rồi. Qua hai năm, lão Đại triệu tập chúng ta uống rượu, lão Đại triệu tập uống rượu, các huynh đệ sao có thể không đi? Các huynh đệ đương nhiên muốn đi! Vì thế tất cả mọi người đều đến."
Pháp Tôn thản nhiên nói xong, tựa như đang nói đến chuyện của người khác, thanh âm rất bình thản.
Nhưng bên trong sự bình thản này, lại ẩn chứa một loại cảm tình khó có thể nói rõ.
Nói tới đây, tuy rằng cũng không có không cố ý tăng thêm giọng điệu, nhưng Sở Dương cũng cảm giác được từng đợt gió lạnh thổi vào ót mình.
Sưu sưu lạnh.
Sở Dương thầm nghĩ, xem ra tiệc rượu này, tất nhiên uống xong có chuyện đây.
"Ngày hôm đó, sau khi tới, lão Đại nói, tu vi chúng ta đều quá cao, hiện tại uống rượu đều uống không say, một đám vô ý thức vận công, cảm giác nhiệt tình khi uống rượu chẳng còn gì, không có ý nghĩa! Nên che lại tu vi, mọi người cùng nhau uống say một trận. Uống không say thì có uống nhiều cũng không có ý nghĩa, vì thế mọi người trầm trồ khen ngợi! Cửu Trọng Thiên đều là của chúng ta, còn có thể có nguy hiểm sao? Che lại tu vi mà thôi, trước kia chúng ta cũng đã làm thiệt nhiều lần, như vậy uống rượu mới thích! Ha ha..."
Đột nhiên Pháp Tôn tự cười nhạo hai tiếng.
"Tiệc rượu kia, uống trong ba ngày ba đêm, tất cả mọi người đều say. Khi ta tỉnh dậy, phát hiện mình không thể động đậy, một thân tu vi chí tôn thất phẩm, lại không hề có tác dụng, cả người giống như đã chết."
"Ta cố gắng chuyển động đầu, phát hiện các huynh đệ đều có mặt, đều nằm, nhưng trong mắt đều mơ hồ. Ai cũng không biết, chuyện gì xảy ra."
"Lúc này, lão Đại đi đến, cười nói, các huynh đệ, tiệc rượu này, uống sảng khoái đi?"
"Mọi người lập tức an tâm, lão Đại đến đây, hơn nữa vừa thấy bộ dạng như vậy thì sẽ không có chuyện gì, còn nói giỡn với chúng ta, vì thế cả đám đều nở nụ cười. Ha hả, cả đám đều nở nụ cười, ta lúc ấy cũng đang cười, ha ha, ha ha..."
"Nhìn thấy lão Đại nói như vậy, nhớ đến lúc ấy lão Cửu còn nói: Lão Đại, rượu này uống đúng là đã nghiện, lần sau, chúng ta lại uống như vậy. Chính là, tại sao tiểu đệ đứng không dậy nổi đâu này? Chẳng lẽ là bị kê đơn rồi hả? Ha ha..."
"Tiểu Cửu hay nói giỡn, mọi người đều biết, nhưng mọi người đều trách cứ tiểu Cửu, dsợ hắn nói chuyện quá mức, đúng vậy, chúng ta có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là lão Đại ban cho. Tại sao có thể nghi ngờ lão Đại? Dù là nói giỡn, cũng tuyệt đối không nên. Cho dù nghĩ đến chuyện này, thì phanh thây xé xác cũng không nên! Hắc hắc, hắc hắc."
Pháp Tôn liên tiếp cười lạnh hai tiếng.
Pháp Tôn nói đến đây một câu "Phanh thấy xé xác cũng không nên", bằng tu vi cùng định lực của Bố Lưu Tình, thế nhưng cũng nhịn không được, sợ run cả người.
Trong đó ẩn chứa một sự bi phẫn vô cùng, tự giễu, phẫn nộ, không thể tin, bị lừa gạt nhục nhã, cảm giác không cam lòng mãnh liệt... Đủ loại cảm xúc như vậy, cứ đan vào cùng một chỗ như vậy, tin tưởng nếu một người, nghe xong được những lời này, sẽ nổi hết da gà lên!
Tử Tà Tình kêu Sở Dương hai tiếng, Sở Dương hoàn toàn không có trả lời.
Sở Dương dỏng lổ tai, nghe Pháp Tôn nói chuyện, dĩ nhiên là hết sức chăm chú, một chút phân tâm cũng không có! Tử Tà Tình kêu gọi, thế nhưng hoàn toàn không có nghe thấy!
Toàn bộ tâm thần của hắn, cũng đã chìm đắm vào trong chuyện xưa này.
Đây là lần đầu tiên, Sở Dương nghe được người trong cuộc kể lại chuyện giữa Cửu Kiếp kiếm chủ cùng các huynh đệ của hắn!
Nghe được Pháp Tôn nói, tưởng tượng một chút sự tín nhiệm không hề giữ lại giữa chín huynh đệ, sự trung thành cùng kính ngưỡng tuyệt đối đối với lão Đại, trong lòng Sở Dương xúc động, đột nhiên nhớ tới đám huynh đệ của mình.
Huynh đệ của ta, tuyệt đối không kém hơn các ngươi! Huynh đệ của ta, cũng đối với ta như thế!
Chỉ là ta cùng các ngươi có sự khác biệt!
Ta sẽ không đối đãi với các huynh đệ của mình như vậy!
"Lúc ấy lão Đại nói, tiểu Cửu nói đúng, hiện tại các ngươi không thể động, là do ta hạ độc. Ta hạ là Độc Phách Tán."
Pháp Tôn ha hả cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu. Trầm mặc lại.
"Haiz... Độc Phách Tán..." Hiện tại Bố Lưu Tình đang là đối thủ một mất một còn của Pháp Tôn, nhưng cũng nhịn không được, thở dài một tiếng, không biết nói cái gì cho phải.
Độc Phách Tán, chính là một loại dược vật chuyên môn nhằm vào chí tôn, đối với người bình thường, thì lại vô dụng. Người có tu vi cao hơn chí tôn lục phẩm, sẽ sinh ra một loại "đệ nhị nguyên thần"; Mà tất cả tu vi chân nguyên, đều để cung cấp nuôi dưỡng đệ nhị nguyên thần này lớn dần, một khi đệ nhị nguyên thần này trưởng thành, đó là thời điểm đạt tới cảnh giới Băng Linh Hãm Thiên Phá Toái Hư Không.
Mà Độc Phách Tán, liền đem đệ nhị nguyên thần khóa chặt! Chính là một loại dược vật cực kỳ ác độc, chỉ cần đệ nhị nguyên thần bị khóa chặt, một thế hệ Chí Tôn, chỉ có thể để mặc người chém giết rồi, thậm chí trẻ nhỏ mới ba tuổi, chỉ cần trong tay có đao, liền có thể giết hắn.
Bố Lưu Tình thật không ngờ, vị Cửu Kiếp kiếm chủ kia, đối với huynh đệ mình, lại có thể hạ Độc Phách Tán.
"Haiz..." Pháp Tôn cũng thở dài một tiếng, khổ sở nói: "Bố huynh, có lẽ ngày mai ngươi và ta vẫn là kẻ thù sinh tử, nhưng... Hôm nay ta nói chuyện, đều là sự thật. Tình huống khi đó, đều rõ mồn một trước mắt, mỗi một câu, đều vang lên bên tai ta, không biết đã mấy chục vạn lần! Giọng nói, biểu tình của mỗi người, cho dù trải qua một trăm vạn năm nữa, thì ta cũng tuyệt đối quên không được!"
Hắn kinh ngạc nhìn sao trời, nói: "Người ở chỗ cao không thể không đón gió lạnh. Những lời này, thật sự cực kì chính xác, những năm gần đây, ta muốn tìm một người để tâm sự, cũng tìm không thấy."
Bố Lưu Tình gật đầu, nói: "Ta tin!"
Pháp Tôn hắc hắc nở nụ cười, tiếp tục nói: "Lúc ấy lão Đại vừa nói như thế, chín huynh đệ chúng ta đều sửng sốt. Phản ứng đầu tiên chính là, lão Đại đang nói đùa."
"Nhị ca nói, lão Đại, đùa giỡn cái gì thế? Mau để cho các huynh đệ đứng lên, chúng ta đánh ngươi một trận."
"Lão Đại lắc lắc đầu, nói, có mấy câu, có vài việc, hôm nay muốn nói với các huynh đệ. Bất đắc dĩ, mới dùng hạ sách nầy. Muốn làm cho các huynh đệ im lặng lắng nghe ta nói chuyện. Vì thế các huynh đệ đều nói, chuyện gì mà không thể ngồi xuống uống rượu nói ra, lại còn phải trói buộc chúng ta như thế này, lão Đại ngươi hơi quá đáng... Nhưng đến chúng ta lúc đó, tất cả mọi người đều biết, tuyệt đối không có bất cứ chuyện gì. Lão Đại tuyệt đối sẽ không hại chúng ta!"
"Mà ngay cả người túc trí đa mưu nhất trong các huynh đệ là Đệ Ngũ Trù Trướng, cũng là nói: Nói vậy thì chuyện lão Đại nói sẽ làm các huynh đệ xúc động?"
Pháp Tôn cười ha hả.
"Đệ Ngũ Trù Trướng!" Bố Lưu Tình nghe được tên này, sắc mặt rốt cục thay đổi, nói: "Ngươi là Cửu Kiếp Chi Nhất ở ba vạn năm trước."
Pháp Tôn không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Lão Đại nói, mọi người đều biết, ta chính là Cửu Kiếp kiếm chủ; Cũng đều biết, sứ mệnh của Cửu Kiếp kiếm chủ, chính là chỉnh đốn Cửu Trọng Thiên. Nhưng, có một chút chuyện, các ngươi không biết, Cửu Kiếp kiếm chủ còn có một sứ mệnh, chính là lấy ngàn vạn vong hồn lực, Bổ Thiên Nhất Vạn Năm! Bảo đảm thế giới Cửu Trọng Thiên, ở trong vòng một vạn năm, không đến mức sụp đổ."
"Lúc ấy mọi người rất hưng phấn, cũng rất xúc động, nói, đây là chuyện tốt mà, việc ở trước mắt, lợi cả vạn năm, để tạo ra hạnh phúc cho muôn đời, huynh đệ chúng ta làm sao có thể làm người đứng sau? Tuy rằng mọi người giết người như ngóe, nhưng một đám lại tự nhận không thẹn với lương tâm. Không làm... Thì sinh linh trong thiên hạ thất vọng!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Lão Đại nói... Lão Đại nói..." Thanh âm của Pháp Tôn nhẹ nhàng run rẩy một chút, lập tức khôi phục bình thường, nói: "Lão Đại nói, nhưng sứ mệnh này, chỉ có chính hắn mới có thể hoàn thành, lại cần chín người các ngươi hỗ trợ."
"Hai năm nay, ta ở bên ngoài dùng bí pháp thu vong hồn lực, cuối cùng cũng thành công. Hiện tại, chỉ thiếu Cửu Kiếp Chi Hồn! Sau đó lão Đại nhìn chúng ta một cách bình tĩnh, nói: Các huynh đệ, các ngươi chính là Cửu Kiếp!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Pháp Tôn cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói xong, mang theo một phần hoài niệm sâu sắc, cùng một loại cảm xúc phiền muộn nói không rõ.
"Ha hả, lúc trước, từ khi mới bắt đầu, lão Đại liền cho chúng ta vô số linh đan, vô số linh dược, gần như chỉ cách vài ngày, tu vi mọi người liền tăng mạnh một lần! Lão Đại nói, chúng ta phải cùng nhau làm chúa tể của Cửu Trọng Thiên! Chúng ta phải cùng nhau, hoàn thành giấc mộng cuối cùng."
Tử Tà Tình nghe đến đó, không khỏi thở dài, mắng: "Đây quả thực là ngu ngốc! Dùng dược vật để tu luyện kiểu đó, không phải là hại người sao?"
Sở Dương chấp nhận.
Có thể trở thành Cửu Kiếp Chi Nhất, ai không phải là tuyệt thế thiên tài? Dùng dược vật, thì chẳng khác gì trực tiếp ngăn chặn con đường để những người này đạt tới Băng Linh Hãm Thiên Phá Toái Hư Không.
Chẳng qua, nếu ngay từ đầu đã không có lo lắng tiền đồ cuối cùng, chỉ cần đưa bọn họ đi Bổ Thiên... Làm như vậy, cũng coi như là một loại phương pháp. Chẳng qua, thật sự là quá bạc tình một chút.
Pháp Tôn ở bên kia, đang tiếp tục kể ra.
"Huynh đệ chúng ta, vì lẫn nhau, trả giá hết thảy! Chính là sinh mệnh cũng có thể để cho đối phương cầm lấy! Lão Đại đối với chúng ta cũng không nói. Khi đó chúng ta cảm giác được, cho dù là thiên thần, cũng không thể làm cho mười huynh đệ chúng ta cúi đầu bại lui!"
"Chúng ta từng bước xông lên, giết Võ Tôn, Đánh bại Vương Tọa, chém Hoàng Tọa, san bằng Quân Tọa, tàn sát Thánh Cấp, Chiến Chí Tôn! Một đường mây bay lên, một đường hát vang đến!"
"Tới Thượng Tam Thiên rồi, chúng ta thận trọng, giao chiến với từng nhà một, từ yếu đến mạnh, chính ta đều không nhớ rõ, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử, bao nhiêu lần ở đảo quanh trước quỷ môn quan, ha hả... Cuối cùng, mười huynh đệ toàn bộ đạt tới tu vi Chí Tôn! Cửu đại gia tộc cố tình gây sự, rốt cuộc bị chúng ta san bằng sạch! Ha hả, Cửu Kiếp kiếm chủ khi đó so với hiện tại thì dễ dàng hơn nhiều, toàn bộ Cửu Trọng Thiên, cũng không có mấy người có tu vi ngoài Chí Tôn lục phẩm. Về phần bát phẩm cửu phẩm, càng không có người nào... Hắc hắc."
"Pháp Tôn của Chấp Pháp Giả đem người hỗ trợ, khi đó, mỗi ngày chúng ta đều rất mệt mỏi, nhưng mỗi ngày cũng khoái hoạt đến cực điểm, mỗi ngày đều là tụ cùng một chỗ, hưng phấn thảo luận, thân thiết chú ý đến biến hóa của mỗi người trong chúng ta, huynh đệ bị thương, mọi người cùng nhau chửi má nó, các huynh đệ thắng lợi, mọi người cùng nhau chúc mừng, giang hồ đẫm máu, oai phong một cõi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, muốn giết cứ giết, tùy ý tung hoành! Những ngày tháng kia... Thật sự là một đoạn năm tháng huy hoàng... Nếu thời gian dừng lại ở một phút kia, cho dù là vĩnh viễn chiến đấu lung tung như vậy, cũng là hạnh phúc lớn nhất rồi."
"Khi đó chúng ta tuy rằng hạnh phúc, nhưng mà cũng mệt chết đi. Tất cả mọi người đều nghĩ, mau chóng bình định Cửu Trọng Thiên, hoàn thành giấc mộng cuối cùng của mọi người, mười huynh đệ, cùng nhau đứng ở đỉnh thiên hạ, sau đó mọi người sống một cuộc sống an ổn thoải mái. Vì thế chúng ta cố gắng, hăng hái thêm, rốt cuộc tiêu diệt được cửu đại gia tộc."
"Sau đó, mười huynh đệ, đều tự thành lập gia tộc, chiêu mộ cao thủ trong Cửu Trọng Thiên, toàn bộ Cửu Trọng Thiên, rốt cuộc cũng bình tĩnh."
"Tất cả mọi người cảm thấy được có thể hưởng phúc, thế giới này, đã do chúng ta định đoạt rồi. Qua hai năm, lão Đại triệu tập chúng ta uống rượu, lão Đại triệu tập uống rượu, các huynh đệ sao có thể không đi? Các huynh đệ đương nhiên muốn đi! Vì thế tất cả mọi người đều đến."
Pháp Tôn thản nhiên nói xong, tựa như đang nói đến chuyện của người khác, thanh âm rất bình thản.
Nhưng bên trong sự bình thản này, lại ẩn chứa một loại cảm tình khó có thể nói rõ.
Nói tới đây, tuy rằng cũng không có không cố ý tăng thêm giọng điệu, nhưng Sở Dương cũng cảm giác được từng đợt gió lạnh thổi vào ót mình.
Sưu sưu lạnh.
Sở Dương thầm nghĩ, xem ra tiệc rượu này, tất nhiên uống xong có chuyện đây.
"Ngày hôm đó, sau khi tới, lão Đại nói, tu vi chúng ta đều quá cao, hiện tại uống rượu đều uống không say, một đám vô ý thức vận công, cảm giác nhiệt tình khi uống rượu chẳng còn gì, không có ý nghĩa! Nên che lại tu vi, mọi người cùng nhau uống say một trận. Uống không say thì có uống nhiều cũng không có ý nghĩa, vì thế mọi người trầm trồ khen ngợi! Cửu Trọng Thiên đều là của chúng ta, còn có thể có nguy hiểm sao? Che lại tu vi mà thôi, trước kia chúng ta cũng đã làm thiệt nhiều lần, như vậy uống rượu mới thích! Ha ha..."
Đột nhiên Pháp Tôn tự cười nhạo hai tiếng.
"Tiệc rượu kia, uống trong ba ngày ba đêm, tất cả mọi người đều say. Khi ta tỉnh dậy, phát hiện mình không thể động đậy, một thân tu vi chí tôn thất phẩm, lại không hề có tác dụng, cả người giống như đã chết."
"Ta cố gắng chuyển động đầu, phát hiện các huynh đệ đều có mặt, đều nằm, nhưng trong mắt đều mơ hồ. Ai cũng không biết, chuyện gì xảy ra."
"Lúc này, lão Đại đi đến, cười nói, các huynh đệ, tiệc rượu này, uống sảng khoái đi?"
"Mọi người lập tức an tâm, lão Đại đến đây, hơn nữa vừa thấy bộ dạng như vậy thì sẽ không có chuyện gì, còn nói giỡn với chúng ta, vì thế cả đám đều nở nụ cười. Ha hả, cả đám đều nở nụ cười, ta lúc ấy cũng đang cười, ha ha, ha ha..."
"Nhìn thấy lão Đại nói như vậy, nhớ đến lúc ấy lão Cửu còn nói: Lão Đại, rượu này uống đúng là đã nghiện, lần sau, chúng ta lại uống như vậy. Chính là, tại sao tiểu đệ đứng không dậy nổi đâu này? Chẳng lẽ là bị kê đơn rồi hả? Ha ha..."
"Tiểu Cửu hay nói giỡn, mọi người đều biết, nhưng mọi người đều trách cứ tiểu Cửu, dsợ hắn nói chuyện quá mức, đúng vậy, chúng ta có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là lão Đại ban cho. Tại sao có thể nghi ngờ lão Đại? Dù là nói giỡn, cũng tuyệt đối không nên. Cho dù nghĩ đến chuyện này, thì phanh thây xé xác cũng không nên! Hắc hắc, hắc hắc."
Pháp Tôn liên tiếp cười lạnh hai tiếng.
Pháp Tôn nói đến đây một câu "Phanh thấy xé xác cũng không nên", bằng tu vi cùng định lực của Bố Lưu Tình, thế nhưng cũng nhịn không được, sợ run cả người.
Trong đó ẩn chứa một sự bi phẫn vô cùng, tự giễu, phẫn nộ, không thể tin, bị lừa gạt nhục nhã, cảm giác không cam lòng mãnh liệt... Đủ loại cảm xúc như vậy, cứ đan vào cùng một chỗ như vậy, tin tưởng nếu một người, nghe xong được những lời này, sẽ nổi hết da gà lên!
Tử Tà Tình kêu Sở Dương hai tiếng, Sở Dương hoàn toàn không có trả lời.
Sở Dương dỏng lổ tai, nghe Pháp Tôn nói chuyện, dĩ nhiên là hết sức chăm chú, một chút phân tâm cũng không có! Tử Tà Tình kêu gọi, thế nhưng hoàn toàn không có nghe thấy!
Toàn bộ tâm thần của hắn, cũng đã chìm đắm vào trong chuyện xưa này.
Đây là lần đầu tiên, Sở Dương nghe được người trong cuộc kể lại chuyện giữa Cửu Kiếp kiếm chủ cùng các huynh đệ của hắn!
Nghe được Pháp Tôn nói, tưởng tượng một chút sự tín nhiệm không hề giữ lại giữa chín huynh đệ, sự trung thành cùng kính ngưỡng tuyệt đối đối với lão Đại, trong lòng Sở Dương xúc động, đột nhiên nhớ tới đám huynh đệ của mình.
Huynh đệ của ta, tuyệt đối không kém hơn các ngươi! Huynh đệ của ta, cũng đối với ta như thế!
Chỉ là ta cùng các ngươi có sự khác biệt!
Ta sẽ không đối đãi với các huynh đệ của mình như vậy!
"Lúc ấy lão Đại nói, tiểu Cửu nói đúng, hiện tại các ngươi không thể động, là do ta hạ độc. Ta hạ là Độc Phách Tán."
Pháp Tôn ha hả cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu. Trầm mặc lại.
"Haiz... Độc Phách Tán..." Hiện tại Bố Lưu Tình đang là đối thủ một mất một còn của Pháp Tôn, nhưng cũng nhịn không được, thở dài một tiếng, không biết nói cái gì cho phải.
Độc Phách Tán, chính là một loại dược vật chuyên môn nhằm vào chí tôn, đối với người bình thường, thì lại vô dụng. Người có tu vi cao hơn chí tôn lục phẩm, sẽ sinh ra một loại "đệ nhị nguyên thần"; Mà tất cả tu vi chân nguyên, đều để cung cấp nuôi dưỡng đệ nhị nguyên thần này lớn dần, một khi đệ nhị nguyên thần này trưởng thành, đó là thời điểm đạt tới cảnh giới Băng Linh Hãm Thiên Phá Toái Hư Không.
Mà Độc Phách Tán, liền đem đệ nhị nguyên thần khóa chặt! Chính là một loại dược vật cực kỳ ác độc, chỉ cần đệ nhị nguyên thần bị khóa chặt, một thế hệ Chí Tôn, chỉ có thể để mặc người chém giết rồi, thậm chí trẻ nhỏ mới ba tuổi, chỉ cần trong tay có đao, liền có thể giết hắn.
Bố Lưu Tình thật không ngờ, vị Cửu Kiếp kiếm chủ kia, đối với huynh đệ mình, lại có thể hạ Độc Phách Tán.
"Haiz..." Pháp Tôn cũng thở dài một tiếng, khổ sở nói: "Bố huynh, có lẽ ngày mai ngươi và ta vẫn là kẻ thù sinh tử, nhưng... Hôm nay ta nói chuyện, đều là sự thật. Tình huống khi đó, đều rõ mồn một trước mắt, mỗi một câu, đều vang lên bên tai ta, không biết đã mấy chục vạn lần! Giọng nói, biểu tình của mỗi người, cho dù trải qua một trăm vạn năm nữa, thì ta cũng tuyệt đối quên không được!"
Hắn kinh ngạc nhìn sao trời, nói: "Người ở chỗ cao không thể không đón gió lạnh. Những lời này, thật sự cực kì chính xác, những năm gần đây, ta muốn tìm một người để tâm sự, cũng tìm không thấy."
Bố Lưu Tình gật đầu, nói: "Ta tin!"
Pháp Tôn hắc hắc nở nụ cười, tiếp tục nói: "Lúc ấy lão Đại vừa nói như thế, chín huynh đệ chúng ta đều sửng sốt. Phản ứng đầu tiên chính là, lão Đại đang nói đùa."
"Nhị ca nói, lão Đại, đùa giỡn cái gì thế? Mau để cho các huynh đệ đứng lên, chúng ta đánh ngươi một trận."
"Lão Đại lắc lắc đầu, nói, có mấy câu, có vài việc, hôm nay muốn nói với các huynh đệ. Bất đắc dĩ, mới dùng hạ sách nầy. Muốn làm cho các huynh đệ im lặng lắng nghe ta nói chuyện. Vì thế các huynh đệ đều nói, chuyện gì mà không thể ngồi xuống uống rượu nói ra, lại còn phải trói buộc chúng ta như thế này, lão Đại ngươi hơi quá đáng... Nhưng đến chúng ta lúc đó, tất cả mọi người đều biết, tuyệt đối không có bất cứ chuyện gì. Lão Đại tuyệt đối sẽ không hại chúng ta!"
"Mà ngay cả người túc trí đa mưu nhất trong các huynh đệ là Đệ Ngũ Trù Trướng, cũng là nói: Nói vậy thì chuyện lão Đại nói sẽ làm các huynh đệ xúc động?"
Pháp Tôn cười ha hả.
"Đệ Ngũ Trù Trướng!" Bố Lưu Tình nghe được tên này, sắc mặt rốt cục thay đổi, nói: "Ngươi là Cửu Kiếp Chi Nhất ở ba vạn năm trước."
Pháp Tôn không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Lão Đại nói, mọi người đều biết, ta chính là Cửu Kiếp kiếm chủ; Cũng đều biết, sứ mệnh của Cửu Kiếp kiếm chủ, chính là chỉnh đốn Cửu Trọng Thiên. Nhưng, có một chút chuyện, các ngươi không biết, Cửu Kiếp kiếm chủ còn có một sứ mệnh, chính là lấy ngàn vạn vong hồn lực, Bổ Thiên Nhất Vạn Năm! Bảo đảm thế giới Cửu Trọng Thiên, ở trong vòng một vạn năm, không đến mức sụp đổ."
"Lúc ấy mọi người rất hưng phấn, cũng rất xúc động, nói, đây là chuyện tốt mà, việc ở trước mắt, lợi cả vạn năm, để tạo ra hạnh phúc cho muôn đời, huynh đệ chúng ta làm sao có thể làm người đứng sau? Tuy rằng mọi người giết người như ngóe, nhưng một đám lại tự nhận không thẹn với lương tâm. Không làm... Thì sinh linh trong thiên hạ thất vọng!" Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Lão Đại nói... Lão Đại nói..." Thanh âm của Pháp Tôn nhẹ nhàng run rẩy một chút, lập tức khôi phục bình thường, nói: "Lão Đại nói, nhưng sứ mệnh này, chỉ có chính hắn mới có thể hoàn thành, lại cần chín người các ngươi hỗ trợ."
"Hai năm nay, ta ở bên ngoài dùng bí pháp thu vong hồn lực, cuối cùng cũng thành công. Hiện tại, chỉ thiếu Cửu Kiếp Chi Hồn! Sau đó lão Đại nhìn chúng ta một cách bình tĩnh, nói: Các huynh đệ, các ngươi chính là Cửu Kiếp!"