Sở Dương còn đang trong giấc mộng, mơ thấy mình đang bị đánh, vuốt mông la đau, lại bị tiếng pháo mừng làm tỉnh.
Trở mình bò dậy, lẩm bẩm nói: "Bổn thiếu gia ở Thượng Tam Thiên lần đầu tiên làm nổi, không ngờ làm ra thanh thế lớn như vậy…"
Nhanh nhẹn mặc quần áo, đi vào trong sân dùng nước lạnh buốt rửa mặt một cái, nhìn bầu trời u ám, giống như sắp tuyết rơi.
Không khỏi lẩm bẩm nói: "Hiếm khi ta khoa trương một lần, trời già cũng muốn tuyết rơi chúc mừng".
Rèm cửa vén lên, Tử Tà Tình nhanh nhẹn đi ra, mắng: "Heo! Cả đêm ngày khò khò đến độ phòng cũng rung".
Sở Dương nghiêm mặt: "Tử đại tỷ, hình tượng ngài hôm nay, chính là cao nhân tiền bối, nói chuyện phải chú ý".
Tử Tà Tình liếc xéo nói: "Sáng sớm không luyện công buổi sáng à?"
Sở Dương mặt méo: "Đại tỷ, hôm nay ta còn muốn khoa trương một lần, ngài cũng đừng phá hình tượng ta".
Tử Tà Tình phì một tiếng cười: "Được rồi, hôm nay tạm tha ngươi", đắc thắng mà đi.
Sở Dương lẩm bẩm mắng hai câu, tiếp tục rửa mặt.
Cửa chính Lan Hương viên mở ra, từ bên trong chạy ra trước một tiểu cô nương mặc áo lông chồn màu trắng, Sở Nhạc Nhi. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Sở Nhạc Nhi giấu ở trong lông chồn thật dài, đôi mắt chuyển động linh lợi, xinh đẹp đáng yêu tinh linh cổ quái nói không nên lời.
Ngay sau đó, Sở Dương chỉnh chỉnh tề tề mà đi ra.
Mặc bộ áo đen, thân như ngọc, mặt như ngọc thạch, đôi mắt như sao sáng, tóc chải cẩn thận, mũ đính tử tinh phát sáng đội trên đầu đoan đoan chính chính, càng lộ mặt như ngọc, anh tuấn hơn người!
Từng bước đi ra, lưng thẳng tắp, vẻ mặt ngạo nghễ, lưng đeo trường kiếm, tay đè chuôi kiếm, ánh mắt bễ nghễ, không ai bì nổi!
Sở Nhạc Nhi ra trước vừa quay đầu thấy bộ dáng nghiêm túc trước nay chưa từng có của Sở Dương, không khỏi phì cười.
"Không được cười" Sở Dương nghiêm túc nói: "Ta thật vất vả mới nghiêm mặt được, ngươi đừng chọc ta cười".
"Ha ha ha…" Sở Nhạc Nhi ôm bụng, cười lớn lên, suýt nữa cười đến lăn ra đất.
Theo sau, Tử Tà Tình một thân áo trắng, mái tóc vấn cao, bình tĩnh đi ra.
Trên người của nàng tựa hồ có bạch quang quanh quẩn, thấy không rõ bộ mặt, nhưng vẫn đeo một cái khăn che mặt, áo trắng bay bay. Ở trên đường đi nàng cứ lẳng lặng như vậy, nhưng làm cho người ta cảm giác, lại giống như là ở trong mây mù.
Sự cường đại đầy vẻ thần bí, sự thánh khiết cao quý không thể chạm tới!
Ánh mắt của nàng rất bình tĩnh lạnh nhạt. Nhưng nhìn lên người ai, người đó đều cảm giác được, ánh mắt kia quả thực có thể trực tiếp đóng băng thần hồn của mình!
Nàng bình tĩnh đi ra ngoài, nhưng uy thế giờ khắc này, ngay cả Sở Dương cùng Sở Nhạc Nhi đã quen thuộc nàng đến không thể quen thuộc hơn nữa, không ngờ cũng không dám mở miệng nói chuyện với nàng.
"Đi thôi" Tử Tà Tình thản nhiên nói, sau đó liền đi trước.
Sở Dương vội vàng kéo theo Sở Nhạc Nhi theo sau. Rẽ vào một chỗ ngoặt, đi ra đường cái đầu tiên.
Trên đường cái người đến người đi, ai cũng đi lại vội vã, nhưng giờ khắc này ba người xuất hiện, mọi người chính mình cũng không biết là bởi vì sao, liền ngoan ngoãn nhường ra một đường lớn.
Sở Dương muốn mượn thế, muốn khoa trương, muốn cáo mượn oai hùm, há có thể bỏ qua cho cơ hội này?
Ngẩng đầu ưỡn ngực kéo Sở Nhạc Nhi đi vài bước, đổi cái vị trí, chạy lên, cùng Tử Tà Tình sóng vai mà đi.
Nhưng…
Sở Nhạc Nhi ở bên tay phải hắn, Tử Tà Tình ở bên tay trái hắn. Sở Dương không ngờ thành nhân vật tiêu điểm chính giữa!
Nhất thời bễ nghễ tứ phương, hào hùng không ai bì nổi!
Sải bước đi tới, uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí!
Sau lưng, Tử Tà Tình trợn trắng mắt.
Người này. Da mặt thật dày!
Lại đi đến một đường giao lớn hơn, ba người Đổng Vô Thương đang chờ nơi đó. Nhìn thấy Sở Dương long hành hổ bộ, tràn đầy khí bá vương đi tới, hai huynh đệ dụi dụi mắt không thể tin.
Ta ngất, hóa ra lão đại ở Thượng Tam Thiên đã hòa đồng tốt như vậy!
Sở Dương ngoắc ngoắc tay, ba người vội vàng tới đây. Sở Dương giới thiệu nói: "Hai vị này, là huynh đệ ta! Người dáng khôi ngô uy mãnh bá đạo, tên là Đổng Vô Thương; Người còm nhom như chim, tên Nhuế Bất Thông. Về phần vị khác, là đệ muội ta. Vô Thương, Bất Thông, đây là Tử đại tỷ; Đây là muội muội ta, Nhạc Nhi".
Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông vội vàng hành lễ, Tử Tà Tình nhẹ gật đầu hờ hững. Sau đó cẩn thận đánh giá hai người, không khỏi lấy làm kinh hãi!
Với tu vi cùng ánh mắt của Tử Tà Tình, tất nhiên nhìn ra được sự không tầm thường của Đổng Vô Thương và Nhuế Bất Thông, chính bởi vậy mới kinh hãi.
Sở Dương từ đâu xuất hiện hai huynh đệ như vậy, thật đúng là không đơn giản.
Người tên Nhuế Bất Thông này, rõ ràng chính là một con phượng hoàng đã thức tỉnh một nửa!
Còn người tên Đổng Vô Thương, chính là nhân loại hàng thật giá thật, nhưng, xương cốt kinh mạch cả thân, đều đã chuyển hóa thành đao cốt, đao mạch!
Có thể suy ra, ở tương lai vô hạn, thành tựu của Đổng Vô Thương này, tất nhiên là vang dội cổ kim!
Còn cô gái áo đen kia, cũng là tự thành một cốt cách, tiền đồ không thể lường được!
Tử Tà Tình nhìn xong ba người, không khỏi khen: "Sở Dương, mấy huynh đệ này của ngươi, thật đúng là không đơn giản".
Sở Dương cười rạng rỡ, nói: "Tất nhiên, ngươi cũng không nhìn xem, là huynh đệ của ai!"
Tử Tà Tình nhàn nhạt cười. Bên kia, Nhuế Bất Thông đã cùng Sở Nhạc Nhi bắt chuyện: "Sở Nhạc Nhi? Ha ha, ngươi là muội muội của lão đại ta, vậy cũng là muội muội của ta. Ta sau này gọi ngươi Nhạc Nhi, được không?"
Sở Nhạc Nhi mở to mắt nói: "Quả nhiên rất giống một con chim…"
Đổng Vô Thương cùng Mặc Lệ Nhi bên cạnh lập tức cười ha ha.
Nhuế Bất Thông mặt đầy hắc tuyến, nói: "Chỉ là hơi gầy, thật ra không giống. Ngươi đừng nghe đại ca ngươi nói bậy, ngươi xem xem, cánh tay này, chân này, thân thể này…chỗ nào giống chim?"
Sở Nhạc Nhi quan sát xuống, khẳng định nói: "Đúng là rất giống!"
Nhuế Bất Thông rơi lệ đầy mặt.
Một đường đi tới, đội ngũ Sở Dương càng ngày càng lớn mạnh. Nam Cung Thệ Phong mang theo các huynh đệ của hắn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi theo sau lưng; Liền sau đó, ở giao lộ kế tiếp, ba huynh đệ Vạn Nhân Kiệt cũng gia nhập hàng ngũ này.
Vì vậy càng thêm hùng hậu.
Trong khoảnh khắc, Ngụy Vô Nhan như u linh lặng lẽ xuất hiện, không nói gì cả, lẳng lặng đi theo phía sau cùng đội ngũ.
Đoàn người chậm rãi đi.
Người đi đường không khỏi ghé mắt.
Phía trước chính là chỗ bán đấu giá.
Chỉ thấy trước chỗ bán đấu giá, đề phòng sâm nghiêm.
Đủ loại quần áo phục sức, rực rỡ muôn màu.
Bọn người Sở Dương đang đi oanh oanh liệt liệt, Sở Dương phía trước, nện bước mà đi, đi giống như con cua, mạnh mẽ đâm tới!
Mọi người nhìn qua không khỏi liếc xéo: Đây là ai? Ta nhổ vào, ngang như vậy!
Sở Dương đương nhiên chiếm được vị trí chính giữa. Bên trái Tử Tà Tình, bên phải Sở Nhạc Nhi. Phía sau chính là ba người Đổng Vô Thương, sau nữa là ba người Vạn Nhân Kiệt.
Sau đó mặt xấu huynh đệ Nam Cung Thệ Phong hất lên, vênh váo tự đắc ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh ngang đi theo, cuối cùng là Ngụy Vô Nhan cả người áo đen, tựa như một u linh không tồn tại, im lặng đi theo.
Uy phong lẫm lẫm!
"Ha ha, Sở tiểu huynh đệ". Còn chưa tới gần, ở trong đi ra một nhóm người. Người cầm đầu, cao ngất ngưởng, vẻ mặc quắc thước, mặc áo màu thạch thanh, chính là người Thạch gia trong cửu đại thế gia.
Người cầm đầu, dĩ nhiên là Nhị tổ của Thạch gia, Thạch Kinh
Giờ phút này, chào hỏi với Sở Dương, cũng chính là hắn: "Sở thiếu huynh tới sớm như vậy, ha ha ha…"
"Thạch lão tới cũng không muộn nha" Sở Dương cười có chút căng thẳng, lễ phép gật đầu.
Một màn này, lập tức khiến người chung quanh, còn có đám người Vạn Nhân Kiệt đi theo sau lưng sợ tới mức ngây người.
Người kia là ai? Lão tổ tông của Thạch gia trong cửu đại thế gia! Hắn gọi Sở Dương là gì? Tiểu huynh đệ?
Trong lúc nhất thời, ba người Vạn Nhân Kiệt có chút chóng mặt, sững sờ hai mắt nhìn nhau.
Đây là chuyện gì?
Thạch Kinh rất là thân thiết tới sát Sở Dương, cười ha ha, nói: "Mấy vị này là?"
Sở Dương cười ha ha, giới thiệu cởi mở: "Thạch lão, để ta giới thiệu cho ngươi biết. Đây là huynh đệ ta. Họ Đổng, ở bên cạnh là vợ hắn. Kia cũng là huynh đệ của ta, họ Nhuế. Vị này chính là Vạn Nhân Kiệt, Vạn đại ca của ta…"
Lưu loát giới thiệu một lần, duy chỉ có Sở Nhạc Nhi cùng Tử Tà Tình không giới thiệu.
Sở Nhạc Nhi Thạch Kinh cũng biết, nhưng Tử Tà Tình hắn lại không biết.
Ánh mắt chợt lóe: "Vị này…"
Sở Dương cười ha hả, nói: "Đi đi đi. Đi vào đi vào, xem thử bên trong rừng Hắc Huyết này, có thứ gì tốt, ha ha ha…"
Thạch Kinh ngầm hiểu, cười nói: "Đi đi, chúng ta tới sớm. Mau đi vào".
Chỉ là trong tươi cười, đã có vài phần miễn cưỡng cùng dè chừng.
Hóa ra vị đại năng giả này…cũng tới buổi đấu giá này…
Thạch Kinh nhất thời bắp chân cũng có chút nhũn ra.
Mọi người đều tiến vào chỗ đấu giá.
Chỉ thấy chỗ đấu giá này quả nhiên là lớn vô cùng. Không gian thật lớn, giữa không trung, có một đài cao.
Bốn phía chính là phòng ốc, đại sảnh cao mười lăm trượng, mỗi một trượng, chính là một tầng phòng, khoảng chừng mười lăm tầng, mỗi tầng đều có chừng trăm gian phòng.
Ở trên tầng 15 cao nhất, cũng chỉ có hơn hai mươi gian phòng cực lớn.
Bọn người Sở Dương cùng Thạch Kinh đi lên trên, nhớ rất rõ. Gian phòng của Sở Dương, chính là phòng số ba chữ nhân. Còn gian phòng Thạch Kinh đi, lại là phòng số một chữ địa.
Hiển nhiên cao cấp hơn so với phòng bên Sở Dương.
Vì cao cấp này, Thạch Kinh lại bị hù ra một thân mồ hôi lạnh. Liên tục xin lỗi Sở Dương, Sở Dương lần nữa cam đoan không có việc gì, sẽ không trách tội, Thạch Kinh mới lau mồ hôi lạnh đi.
Trong lòng cảm giác xui xẻo vô cùng.
Cửu đại thế gia đều tới tham gia, sao mình vận khí tốt như vậy, đón đầu liền gặp phải vị sát thần kia!
Hắn đương nhiên không phải là cố kỵ Sở Dương. Mà là cố kỵ Tử Tà Tình bên cạnh Sở Dương! Nữ tử này, ngay cả Pháp Tôn cũng không thể trêu vào, mình làm sao có thể là đối thủ? Lỡ như đối phương cảm thấy gian phòng của mình lại tốt hơn nàng mà không thoải mái…vậy đoán chừng cả Thạch gia mình cũng không dễ chịu theo…
Mọi người sau khi đi vào phòng, lại đợi một hồi, các đại gia tộc tham dự đấu giá từ từ mới đến đủ.
Bao phòng Thạch gia.
"Lão tổ tông, tin tức kia, đã báo cho những đại gia tộc khác chưa?" Có người hỏi dò.
"Vị cường giả này đã đến, tất nhiên là mua linh dược vì đồ đệ. Có điều, chúng ta không cần lộ ra" Thạch Kinh nhắm nửa con mắt nói: "Những nhà khác, chọc nàng, đấu giá với nàng, vậy cũng chẳng quan hệ gì tới Thạch gia chúng ta nha".
"Dạ" Vị đệ tử Thạch gia này lui trở về.
Mí mắt Thạch Kinh nảy lên, thầm nghĩ: Há có thể để một mình bố mày bị kinh hãi? Mấy nhà các người, cũng phải bực bội theo, để ta hả hê một chút…Nếu không, ta đây vì một đại hội mà sợ hết hồn hết vía há không phải là oan uổng à?