Bên kia, trong phòng bao Lệ gia.
Lệ Trương vỗ lên đầu người bên cạnh, mắng: "Không biết liền nhìn một chút, bớt nói đi! Hắn là ai? Người này là con của cốc chủ dược cốc! Ngươi đắc tội hắn, chính là đắc tội dược cốc! Lỡ như nếu tức giận thật, về sau Lệ gia chúng ta, đừng hòng từ dược cốc nhận được chút dược vật!"
"Hắn chính là tiểu dược thần?" Những người khác của Lệ gia cũng nhất thời ngây ngẩn cả người: "Không thể nào? Cốc chủ dược cốc đều lớn nhiêu tuổi rồi, sao có thể có con còn trẻ như vậy?"
Lệ Tương Tư hừ một tiếng, nói: "Đồn đãi năm đó tiểu dược thần nghiên cứu chế tạo ra một loại dược thủy định nhan, muốn bảo trì thanh xuân vĩnh viễn cho mẹ hắn, nhưng lo lắng dược hiệu, tự mình uống trước một lọ, vì vậy liền biến thành dạng này. Loại dược thủy kia, hiển nhiên là thất bại, cho nên, về sau cũng không nghe thấy nữa".
Nói xong cao giọng bảo: "Thiếu cốc chủ tiếp tục bắt đầu đi, thủ hạ ta có chút không biết phân biệt, ta đã trừng phạt hắn. Kính xin dược cốc chớ để trong lòng".
Vị Thiếu cốc chủ kia hừ một tiếng, liền để chuyện này ở một bên, tiếp tục nói: "Ta lại nhắc mọi người một chuyện, đó chính là…Đấu giá lần này, bảo đảm an toàn, cho dù bất luận kẻ nào, nếu có bất kì hoạt động lén lút nào, dược cốc chúng ta vĩnh viễn xếp hắn cùng gia tộc hắn vào sổ đen, hết cả đời này, sẽ không bán chút thuốc nào cho hắn!"
Hắn cứng nhắc nói xong, nói: "Vật phẩm đấu giá đầu tiên, chính là một gốc sâm Bạch Tu" Hắn từ trong hộp tử tinh, hai ngón tay nắm sâm Bạch Tu xách ra ngoài, giơ giơ, lại thả trở về.
Động tác này, không giống như là làm đấu giá, giống như là ảo thuật.
Mọi người kinh ngạc một trận, thầm nghĩ: Sâm Bạch Tu thì là bảo bối gì? Món này, khắp nơi đều có. Không ngờ cũng mang ra trong buổi đấu giá cao cấp như vậy?
Nhưng ngay sau đó, vị Thiếu cốc chủ này lại cầm một tờ giấy trong hộp tử tinh lên, đọc: "Đây là thư giám định của Đại Cung Phụng".
Nói xong, liền mở ra, để ở trước mặt, đọc đâu ra đấy.
Sở Dương lập tức cười ngất.
Người này, không ngờ ngay cả giới thiệu cũng không giới thiệu. Trực tiếp chọn dùng bản thảo có sẵn mà đọc như vậy! Đúng là lười…bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy người chủ trì bán đấu giá như vậy.
Chỉ nghe hắn đọc đến: "Sâm Bạch Tu này, sinh trưởng ở rừng Hắc Huyết. Sâm Bạch Tu, năm mươi năm có thể làm thuốc, có thể bổ nguyên khí, điều trị thân thể. Vâng, gốc sâm Bạch Tu này, chính là kỳ vật sinh trưởng ba ngàn năm ở rừng Hắc Huyết. Rễ đã chuyển thành màu trắng, thân sâm đen nhánh. Nếu trong đêm, hiệu lực của thuốc dư thừa, có thể ngang dùng Huyết sâm vạn năm, dược lý, dược lực của nó, vượt Huyết sâm vạn năm ba cấp. Định vị, thiên tài địa bảo trung cấp! Võ giả Thánh cấp dùng, có thể gia tăng tu vi ba trăm năm, tăng thọ trên ba trăm năm!"
Hắn ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Sâm Bạch Tu, giá khởi điểm, tử tinh, năm nghìn khối! Mời chư vị ra giá!"
Mọi người ngốc trệ một trận!
Sâm Bạch Tu sinh trưởng ba ngàn năm ở rừng Hắc Huyết! Dược lực vượt Huyết sâm vạn năm ba cấp! Không ngờ là thứ tốt như vậy!
Huyết sâm vạn năm đã coi là thiên tài địa bảo thượng phẩm Cửu Trọng Thiên công nhận, nhưng ở chỗ Đại Cung Phụng, sâm Bạch Tu vượt Huyết sâm vạn năm ba cấp, không ngờ chỉ định vị trung cấp!
Chỉ là, việc này…Làm sao có thể? Sâm Bạch Tu, sao có thể sinh trưởng ba ngàn năm?
Nhưng, thư giám định của Đại Cung Phụng, cũng không giả!
Trên đời này, hiểu biết đối với dược liệu, không ai có thể vượt qua Đại Cung Phụng. Hơn nữa, mở ra thư giám định ở trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể nói khiêm tốn, tuyệt sẽ không khuếch đại. Bởi vì một khi giả bộ, liền đại biểu cho thanh danh cả dược cốc theo đó mà mất sạch!
Đại Cung Phụng không thể nào lấy danh dự mấy ngàn năm của dược cốc ra nói giỡn.
Như vậy đã chứng thật một điểm: Sâm Bạch Tu này, chính là hàng thật tuyệt đối! Tuyệt đối có công năng này.
Người chủ trì bán đấu giá trên đài đã giơ búa lên, nói cứng ngắc ngắc: "Tất cả mọi người không có ai mở miệng, ta đếm tới ba. Nếu vẫn không có ai ra giá, vậy gốc sâm Bạch Tu này, liền tuyên bố giữ lại! Một, hai…"
"Chậm đã!" Một người sốt ruột hét lớn một tiếng.
Mọi người cũng toát một thân mồ hôi lạnh. Nếu thứ đồ tầm thường, hô như vậy, chỉ sợ không thể không giữ lại…
Người bán đấu giá nào nếu mời ngươi đi làm người chủ trì bán đấu giá, đây tuyệt đối là ông chủ bán đấu giá bị lừa đá.
"Ta chi sáu ngàn khối tử tinh!" Một người quát lớn. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại hán râu quai nón đứng lên, giơ bảng hô.
Đệ Ngũ Khinh Nhu quay đầu nói: "Báo giá, tám ngàn!"
Lão già sau lưng khẽ giật mình, lập tức kêu lên: "Gia tộc Đệ Ngũ chúng ta ra giá, tám ngàn tử tinh!"
Thoáng cái bỏ thêm hai ngàn. Cho thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu quyết tâm giành được.
Vừa nghe bốn chữ Đệ Ngũ gia tộc, Sở Dương liền từ trong phòng nhìn nghiêng ra, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt gầy gò mà cơ trí của Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Con ngươi Sở Dương hơi co lại, hơi mỉm cười. Đặc biệt gửi thiệp mới cho gia tộc Đệ Ngũ, chính là yêu cầu của Sở Dương với dược cốc.
Hiện giờ, Đệ Ngũ Khinh Nhu quả nhiên ngồi ở trong này.
Sở Dương cười nhàn nhạt, thầm nghĩ: Đệ Ngũ gia tộc, quả nhiên là thiếu hụt linh dược.
Người chủ trì bán đấu giá trên đài giơ búa, quát: "Còn có ai ra giá không? Còn có ai ra giá không? Còn có ai ra giá không?" Hô liền ba tiếng, đợi thời gian chưa được hai cái chớp mắt, lập tức đã quát lên: "Một, hai, ba, thành giao!"
Đông!
Búa gõ xuống!
Mọi người mồ hôi đầm đìa một trận.
Người đấu giá này quá thẳng thắn rồi…Người khác đoán chừng còn chưa cân nhắc tốt được mất, bên ngươi không ngờ đã giải quyết dứt khoát.
Kế tiếp, Đệ Ngũ Khinh Nhu liên tiếp ra tay, loại thứ nhất tám ngàn, loại thứ hai một vạn, loại thứ ba một vạn tám…Liên tiếp dùng giá cao bắt mười ba loại linh dược! Tổng cộng xuất ra bốn mươi bạn tử tinh!
Sau đó, Đệ Ngũ Khinh Nhu liền trầm xuống.
"Giá trị đang ngày càng cao, giá trị lại xuống chút nữa, chúng ta không phải là không xuất ra nổi, mà, ra giá sẽ đắc tội với người khác. Gia tộc Đệ Ngũ chúng ta bây giờ còn chưa đắc tội nổi với địch nhân cường đại. Cho nên, buổi đấu giá này, thu hoạch của gia tộc Đệ Ngũ chúng ta, chỉ đến như thế".
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói.
"Vì sao? Quá đang tiếc!" Vị cao thủ chí tôn phía sau hắn vẫn còn có chút không hiểu, mắt thấy linh dược càng ngày càng hàng tốt, mặc dù cũng đều gọi là trung cấp, nhưng ai cũng nhìn ra được, bất kể là giá trị dược hiệu hay giá trị khác, đều vượt ra khỏi trung cấp bình thường rất xa!
Đơn giá đã vượt qua hai vạn năm!
Hơn nữa Đệ Ngũ Khinh Nhu bây giờ khí thế như cầu vồng, mỗi khi kêu giá, không người nào có thể tranh! Gia tộc rất thiếu những món này, vì sao Đệ Ngũ Khinh Nhu lại buông tha? Tử tinh mang đến lần này, cũng chừng hơn hai trăm vạn.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Nhóm thuốc này, thật ra là cố ý phóng ra, hơn nữa, những thứ này đối với cửu đại gia tộc, đều thuộc loại có thể để mắt, nhưng không đáng giá xài một giá lớn, bỏ cả tư thái để tranh. Rõ ràng, chính là để cho tiểu gia tộc. Cho nên ta không tiếc dùng ưu thế áp đảo, ăn toàn bộ! Sau đó nữa, bắt đầu có màn quan trọng xuất hiện, liền không phải chúng ta có thể nuốt trôi được. Hơn nữa, chúng ta ăn những thứ này, vừa hay, có thể thỏa mãn nhu cầu chúng ta trong thời gian dài, lại không gây nên cố kỵ hiểu lầm".
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Người, phải biết đủ! Có năng lực thế nào, liền ăn cơm thế đó, chớ khiến mình chết mới là tốt nhất. Nghèo, thì cũng không nghèo đến chết người, nhưng giàu, lại có thể làm cho người ta chết, chính là đạo lý này".
Nhìn thấy gia tộc Đệ Ngũ không ra giá nữa, ánh mắt Sở Dương hữu ý vô ý lại quét tới mấy lần, thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu đúng là không có ý ra giá, trong lòng Sở Dương thở dài, có hơi thất vọng, cũng âm thầm bội phục.
Lắc đầu, trong lòng bỏ qua người này, ta dấu trên không trung một chữ "Nhẫn".
Đổng Vô Thương lắc đầu, có chút thất vọng, nháy mắt một cái với Mặc Lệ Nhi. Mặc Lệ Nhi ở trên sổ mỏng, viết xuống mấy chữ: Đệ Ngũ, âm nhẫn. Sau đó vẽ một ký hiệu nhấn mạnh.
Sở Dương không nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu nữa, mà nhíu máy, giống như nghĩ đến gì đó.
Một bước này, trước mắt thành công một nửa, thất bại một nửa.
Thành công ở việc gia tộc Đệ Ngũ Khinh Nhu khan hiếm linh dược, thua ở sự kiên nhẫn của bản thân Đệ Ngũ Khinh Nhu. Sở Dương lập tức buông tha, đi lối khác.
Quả nhiên, đấu giá kế tiếp, dược vật đã càng ngày càng cao cấp, liên tục ra ba vật, đều bị các gia tộc khác ra giá cao chọn đi.
Nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu đã cảm giác được rõ ràng. Ở trên tầng cao nhất thiên địa nhân kia, đã có ánh mắt bắt đầu đi tuần tra toàn trường.
Một cỗ khí tức khó chịu dày đặc, mang theo sự bực dọc mãnh liệt của chủ nhân nó, quét tới quét lui.
Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lập lòe, mỗi một nhà ra giá, chỉ cần hô trên hai lần, liền lập tức bắt lấy khí cơ, sau đó liên hệ với gia tộc tương ứng, từ từ tạo thành hồ sơ tỉ mỉ chính xác trong đầu mình.
Triệu gia, đã đắc tội Lệ gia. Lệ gia muốn, nhưng còn chưa kịp hô giá đã bị Triệu gia giành trước.
Ngô gia, lần này ra giá, dường như đắc tội Diệp gia…
Những thứ này, nhìn như không có chút liên hệ, nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu lại liên hệ chuyện này cùng hết thảy địa hình, mạnh yếu, ích lợi của các đại thế gia. Trong phút chốc, ngay ở trong đầu hắn bày ra một tờ nhân tuyển ngày sau căn cứ địa hình cùng các loại tình thế có thể lợi dụng, có thể châm ngòi, có thể làm quỷ chết thế, có thể dùng để giá họa…hơn mười phương án.
Sở Dương cau mày, đang tính toán, đang suy đoán.
Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng đang cau mày, đang tính toán, đang suy đoán, đang tìm cách.
Nếu người có tâm đồng thời chú ý hai người kia, tất sẽ phát hiện, hai người kia đang làm chuyện hoàn toàn giống nhau! Thậm chí, ngay cả phân tích lợi hại trong đầu lẫn nhau, cũng cơ bản là giống nhau!
…
Dù sao đều là bảo bối, có một số gia tộc cơ bản chính là há miệng chờ thời, chỉ cần vừa nói ra giá, lập tức hô to lên. Có một loại tâm lý: Mua gì, cũng sẽ không thiệt! Truyện được copy tại
Vừa hay gặp phải một người chủ trì bán đấu giá thô lỗ như vậy, không nhanh hô lên mới là đồ ngu.
Trên tầng 15, mấy đại gia tộc mở miệng mấy lần, nhưng cũng không kịp hô lên, đã bị người ta chọn đi. Lại không tiện đoạt với những người này, đành phải trơ mắt nhìn linh dược xoẹt qua.