Sở Dương một đường la to mắng lớn, từ trong địa lao của Gia Cát gia tộc ra tới ngoài đường lớn. Gặp người nào là chửi người đó, ngươi muốn xông lên sao? Vả một cái rớt ít nhất hai cái răng. Một đoạn đường này có không ít người bị hắn khi dễ!
Về sau, Gia Cát Vân Sơn dứt khoát mở đường cho hắn, đuổi những người phía trước đi chỗ khác.
Rốt cục ra khỏi địa quật, sắc mặt Gia Cát Vân Sơn khó coi như bầu trời đầy mây đen, nói: "Sở Dương, ngươi đã cứu Tam thúc ngươi ra rồi, ngươi sẽ rời đi chứ?"
"Đi thì đương nhiên phải đi." Sở Dương híp mắt, cười lạnh nói: "Gia Cát gia tộc các ngươi dù có đưa ra tất cả mỹ nhân Thiên Cơ thành để giữ ta, ta cũng khinh thường không thèm ở lại."
Khí nóng của Gia Cát Vân Sơn xộc lên đầu! Đưa tất cả mỹ nhân Thiên Cơ thành cho ngươi? Ngươi con mẹ nó có tư cách này à?
"Một khi đã như vậy, không tiễn!" Gia Cát Vân Sơn phất tay áo muốn rời đi.
"Khoan đã!" Sở Dương nói: "Ta vốn có việc khác, nhưng mà Tam thúc ta đang cần trị liệu gấp, ta không rảnh đi làm nữa. Có một việc nhờ ngươi nói giùm."
"Nói cái gì?" Gia Cát Vân Sơn càng ngày càng chịu không nổi.
"Hai vị Phong Nguyệt tiền bối để ta chuyển cho lão tổ tông quý gia tộc một câu." Sở Dương thản nhiên nói.
Gia Cát Vân Sơn lập tức nghiêm túc: "Hai vị Phong Nguyệt tiền bối chuyển lời cho lão tổ tông?"
Sở Dương hừ lạnh một tiếng, nói thẳng: "Hai vị tiền bối nói như vầy, ngươi có thể chuyển nguyên lời cho lão tổ tông các ngươi: Hắc y nhân kia có phải là ngươi không? Nếu là ngươi, thì đến tạ tội! Nếu không phải là ngươi, thì đến làm sáng tỏ! Chỉ có thời gian một ngày! Nếu ngươi không đến, thì chúng ta sẽ đến!"
Sắc mặt của Gia Cát Vân Sơn biến đổi.
Sở Dương cõng Sở Phi Hàn trên lưng, lại mượn một cái chăn bông của Gia Cát gia tộc, quấn quanh người Tam thúc rồi mới cười lạnh sải bước mà đi!
Một thân một mình, đại náo một hồi, rồi tiêu sái mà quay về!
Phần cuồng ngạo này, phần kiêu ngạo này, phần kiệt ngạo này, quả thực là vô tiền khoáng hậu!
Nhìn bóng lưng Sở Dương đi xa, trên mặt Gia Cát Vân Sơn lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa.
Sở Dương chắc chắn có chỗ dựa!
Đây là tất nhiên, bằng không, hắn sao có thể dùng lực lượng một mình hắn mà dám xông vào Gia Cát gia tộc?
Hơn nữa, hắn càng kiêu ngạo, càng cuồng ngạo, lại càng biểu lộ... Chiến lực của Phong Nguyệt không tổn hao gì cả!
Hơn nữa, trong lời nói còn ẩn chứa sự uy hiếp.
Cuối cùng, lại càng trực tiếp hơn, lại nói Gia Cát Thương Khung đến xin lỗi, hoặc là làm sáng tỏ!
Nếu thật sự suy yếu, sao lại có hành động như vậy?
"Gia chủ đại nhân, Sở Dương này khinh người quá đáng! Chúng ta sao không trực tiếp bắt lấy hắn?" Bên cạnh có một người nhẹ giọng hỏi. Lửa giận hừng hực trên mặt hắn, cơ hồ kiềm chế không nổi.
"Ngu ngốc!" Gia Cát Vân Sơn giận dữ nói: "Ngươi cũng biết vì sao hắn kiêu ngạo như thế chứ? Hắn là muốn chúng ta đối phó hắn! Chúng ta động thủ với hắn, Phong Nguyệt cũng sẽ có lý do động thủ với chúng ta! Đây chẳng phải là trúng kế của hắn sao?"
"Nhưng chúng ta nếu giết hắn, cho dù Phong Nguyệt động thủ với chúng ta, thì hắn có chỗ tốt gì chứ?" Người nọ oán hận nói.
"Ừm?" Gia Cát Vân Sơn hít một hơi, trầm ngâm.
"Chẳng lẽ, trong chuyện này còn có ẩn tình? Sở Dương biểu hiện rất là không bình thường, hình như gấp gáp không đợi được."
Gia Cát Vân Sơn nhẹ giọng: "Chẳng lẽ hai người Phong Nguyệt sắp rời đi... Sau khi tách ra, hắn muốn mượn sức bọn họ cũng khó khăn? Chẳng lẽ là như thế? Mẹ nó!"
Người nọ cũng bỗng nhiên bừng tỉnh, nói: "Đúng thật, chuyện này đúng là có ẩn tình."
Dừng một chút, nói: "Gia chủ, bọn người đại thiếu gia, chuẩn bị sau khi đưa tang, thì sáng sớm ngày mai đi tìm Sở Dương gây phiền toái."
Gia Cát Vân Sơn cuồng nộ nói: "Vô liêm sỉ! Lão phu thân là gia chủ, cũng phải chịu nhục như thế này, tên hỗn đản kia muốn mang Gia Cát gia tộc hoàn toàn chôn vùi sao?"
Hắn nổi giận đùng đùng trở về: "Ngày mai, người Giới Luật Đường chờ ở cửa, ai dám ra khỏi nhà một bước, lập tức chém đầu thị chúng!"
"Tuân lệnh!"
Gia Cát Vân Sơn đi thẳng về gia tộc mật địa. Trong nội tâm suy nghĩ về hắc y nhân mà Sở Dương nói...
Quả thực là không thể hiểu thấu!
Lão tổ tông từ trước đến nay đều mặc áo xám, cái gì Hắc y nhân? Mà Phong Nguyệt lại chỉ đích xác lão tổ tông, yêu cầu hắn đi làm sáng tỏ... Gia Cát Vân Sơn cảm thấy vô cùng buồn bực.
Sở Dương cõng Sở Phi Hàn ra cửa chính, đang muốn triển khai thân pháp, lại thấy phía trước có một đoàn người mặc áo trắng đi tới.
Người đứng trên đầu đúng là Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Nhìn thấy Sở Dương một mình đi ra từ trong Gia Cát gia tộc, cả Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng phải lắp bắp kinh hãi.
"Thì ra là Sở huynh." Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói.
Mọi người ở phía sau hắn nhìn thấy Sở Dương, trong mắt lộ ra vẻ thống hận. Năm vị chí tôn của gia tộc chết trên tay Sở Dương! Mặc dù là đối phó người ta trước, nhưng... dù sao đây cũng là một nửa chiến lực của Đệ Ngũ gia tộc.
"Đệ Ngũ huynh?" Sở Dương khẽ giật mình, mỉm cười nói: "Quý gia tộc đến đây phúng viếng sao?"
"Không sai." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười cười, nói: "Năm người của gia tộc bọn ta, đã đưa tang hôm qua rồi. Cho nên, hôm nay cố ý đến đây tiễn đưa các tiền bối Gia Cát gia tộc."
Thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu mềm mại êm ái, tuyệt đối không có bất cứ ba động gì.
Nhưng mà hắn cường điệu mấy chữ "năm người của gia tộc". Nhất là chữ 'năm' kia, thanh âm càng kéo dài.
Sau lưng, người trong gia tộc Đệ Ngũ đều cho rằng Đệ Ngũ Khinh Nhu sắp tính sổ với Sở Dương, có một cỗ hương vị giương cung bạt kiếm, không khỏi cao hứng.
"A? Quý gia tộc cũng chết năm người?" Sở Dương nhàn nhạt cười nói: "Chắc là tham gia... âm mưu gì đó? Cá trong chậu bị dính phải họa rồi?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Âm mưu thì có, nhưng chỉ là thân bất do kỷ mà thôi."
Sở Dương thản nhiên nói: "Thân bất do kỷ có lẽ có, nhưng mà, trong chiến đấu thì đao kiếm không có mắt, bọn họ cũng không nhận biết ai là Đệ Ngũ gia tộc, ai là Gia Cát gia tộc."
Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa động, nói: "Sở huynh nói như thế, thì chính là chết chưa hết tội?"
Sở Dương mỉm cười nói: "Họ Đệ Ngũ, tên Đệ Ngũ, đi năm người, chết năm người. Người Đệ Ngũ gia tộc các ngươi đem chữ Ngũ này khắc vào mặt được rồi."
Đệ Ngũ Khinh Nhu cười lạnh nói: "Khắc ở đó đến lúc nên chết cũng không sống được."
"Nói cũng không sai." Sở Dương cười ha ha nói: "Đệ Ngũ gia tộc với chữ Ngũ đúng là có duyên. Đáng tiếc ta lại vô duyên với nó, mặc kệ các ngươi khắc ở đâu, vào lúc nào thì ta cũng đều không nhìn thấy."
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Người Đệ Ngũ gia tộc có ngạo khí của Đệ Ngũ gia tộc! Chỉ nhìn bên ngoài thì căn bản là nhìn không ra, cần xem phải xem ở bên trong!"
Sở Dương cười nhạt một tiếng, nói ra: "Sở mỗ sắp rời khỏi Thiên Cơ thành, cũng chỉ có thể lãnh giáo Đệ Ngũ gia tộc trong tương lai rồi."
Nói xong liền chắp tay: "Cáo từ."
Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm trọng ôm quyền, nói: "Núi cao nước rộng, bảo trọng!"
"Ta cũng không tin núi cao bao nhiêu, nước rộng bao nhiêu!" Sở Dương cười ha ha, cõng Sở Phi Hàn đi như bay.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn bóng lưng Sở Dương, sắc mặt trầm trọng, ánh mắt âm hàn.
Vừa rồi hai người nói chuyện, cũng chỉ có hai người họ mới có thể chân chính hiểu rõ!
Một chữ "Ngũ" tạo ra vết rách giữa hai người.
Đệ Ngũ Khinh Nhu biết, tâm cơ lần thứ nhất của mình đã làm Sở Dương chính thức nổi giận.
Nổi khổ tâm của mình, Sở Dương chưa hẳn đã không hiểu, nhưng dù sao lúc này cũng đã quá mức rồi.
Câu nói sau cùng của Sở Dương, cho thấy thái độ của hắn: Ta sẽ không tin tưởng ngươi nữa!
"Người này, thật cuồng ngạo!" Sau lưng, trong mắt một vị lão giả lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn hướng Sở Dương rời đi, lạnh lùng nói: "Lão phu rất không vừa mắt."
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Tám đại gia tộc người nào cũng không vừa mắt, có cả bốn năm trăm Chí Tôn của Bát đại gia tộc, tất cả cũng đã vùi vào trong đất, hắn bây giờ vẫn cứ vui vẻ. Ngươi nhìn hắn không vừa mắt thì sao?"
Tay áo phất một cái, nói: "Làm người chi bằng nhớ kỹ một câu, ngươi nhìn người khác không vừa mắt, thì người khác nhất định cũng nhìn ngươi không vừa mắt! Nếu ngươi muốn giết người nào đó, thì cũng bắt đầu phải đề phòng người này tới giết ngươi! Vào thôi, chuyện Sở Dương xem như đã qua, tạm thời không ai được nhắc lại nữa!"
Sở Dương về tới Lan Hương viên, nghĩ đến những lời Đệ Ngũ Khinh Nhu nói lúc nãy, hắn hừ lạnh trong lòng.
May mắn lão tử đoán ra, bằng không đã bị ngươi hãm hại không nhẹ.
Sở Nhạc Nhi đã ở ngoài cửa đón Sở Dương.
Sở Dương mang Sở Phi Hàn đặt trên giường đã chuẩn bị trước, bắt đầu cẩn thận xử lý thương thế cho hắn, nhìn thấy phụ thân bị giày vò đến mức thê thảm, nước mắt Sở Nhạc Nhi, xoạt một tiếng chảy xuống.
"Đại ca, cha ta bị làm sao vậy?" Sở Nhạc Nhi tuy rất kiên cường, nhưng dù sao cũng là một tiểu cô nương. Nàng lau nước mắt hỏi.
"Là người Gia Cát gia tộc hạ thủ." Sở Dương nặng nề nói: "Người ra tay cũng đã bị chúng ta cầm tù."
"Gia Cát Trường Trường?" Trong mắt Sở Nhạc Nhi lập tức tuôn ra thần quang chói mắt, cắn răng hỏi.
"Đúng vậy, nguyên nhân là vì ta." Sở Dương cũng không giấu diếm, mang nguyên nhân Gia Cát Trường Trường ra tay giải thích một lần.
"Làm sao có thể trách đại ca ngươi?" Sở Nhạc Nhi oán hận nói: "Chỉ oán hận tiểu nhân Gia Cát Trường Trường này! Ta nhất định sẽ không tha cho hắn."
Sở Dương gật gật đầu: "Ngươi đã nói như vậy, thì Gia Cát Trường Trường sẽ giao cho ngươi xử lý."
Sở Nhạc Nhi dùng sức gật đầu.
Sở Dương nhìn Sở Nhạc Nhi, nói từng chữ một: "Nhạc Nhi, ngươi cần phải nhớ kỹ, thế giới này, mạnh được yếu thua. Bị người tra tấn, cũng không kỳ lạ. Nếu chúng ta không cường đại lên thì sau này sẽ gặp chuyện như vầy nữa. Dù sao, thực lực của chúng ta cũng còn quá kém. Ngươi hiểu không?"
"Ta hiểu! Đại ca!" Sở Nhạc Nhi dùng sức gật gật đầu.
"Còn có, thứ ngươi học chính là Độc công, lại là công phu có một phong cách riêng. Cho nên, ở phương diện tâm tính... Cần phải tôi luyện." Sở Dương nói: "Không thể là người ra tay tùy tiện, chém giết lung tung… Nhưng không thể nương tay với người đáng chết!"
"Vâng! Đại ca." Sở Nhạc Nhi cắn đôi môi đỏ mọng, nói: "Người không hung ác, đứng không vững! Đại ca là muốn nói những lời này phải không?"
Sở Dương hơi bị ngạc nhiên.
Vẻ mặt hắc tuyến.
Tiểu nha đầu là lúc nào học được những lời này?
Sở Nhạc Nhi cắn cặp môi đỏ mọng, điiu mắt nhìn xuống tuyết trắng đọng lại trên mặt đất, nói khẽ: "Ta, sẽ làm Gia Cát Trường Trường này hối hận, hối hận vì dã sống trên thế giới này."
Lời của nàng rất nhẹ. Nhẹ tựa như một làn khói, vừa nói ra cũng đã chậm rãi phiêu tán.
Nhưng Sở Dương run rẩy một cái.
Sở Dương một đường la to mắng lớn, từ trong địa lao của Gia Cát gia tộc ra tới ngoài đường lớn. Gặp người nào là chửi người đó, ngươi muốn xông lên sao? Vả một cái rớt ít nhất hai cái răng. Một đoạn đường này có không ít người bị hắn khi dễ!
Về sau, Gia Cát Vân Sơn dứt khoát mở đường cho hắn, đuổi những người phía trước đi chỗ khác.
Rốt cục ra khỏi địa quật, sắc mặt Gia Cát Vân Sơn khó coi như bầu trời đầy mây đen, nói: "Sở Dương, ngươi đã cứu Tam thúc ngươi ra rồi, ngươi sẽ rời đi chứ?"
"Đi thì đương nhiên phải đi." Sở Dương híp mắt, cười lạnh nói: "Gia Cát gia tộc các ngươi dù có đưa ra tất cả mỹ nhân Thiên Cơ thành để giữ ta, ta cũng khinh thường không thèm ở lại."
Khí nóng của Gia Cát Vân Sơn xộc lên đầu! Đưa tất cả mỹ nhân Thiên Cơ thành cho ngươi? Ngươi con mẹ nó có tư cách này à?
"Một khi đã như vậy, không tiễn!" Gia Cát Vân Sơn phất tay áo muốn rời đi.
"Khoan đã!" Sở Dương nói: "Ta vốn có việc khác, nhưng mà Tam thúc ta đang cần trị liệu gấp, ta không rảnh đi làm nữa. Có một việc nhờ ngươi nói giùm."
"Nói cái gì?" Gia Cát Vân Sơn càng ngày càng chịu không nổi.
"Hai vị Phong Nguyệt tiền bối để ta chuyển cho lão tổ tông quý gia tộc một câu." Sở Dương thản nhiên nói.
Gia Cát Vân Sơn lập tức nghiêm túc: "Hai vị Phong Nguyệt tiền bối chuyển lời cho lão tổ tông?"
Sở Dương hừ lạnh một tiếng, nói thẳng: "Hai vị tiền bối nói như vầy, ngươi có thể chuyển nguyên lời cho lão tổ tông các ngươi: Hắc y nhân kia có phải là ngươi không? Nếu là ngươi, thì đến tạ tội! Nếu không phải là ngươi, thì đến làm sáng tỏ! Chỉ có thời gian một ngày! Nếu ngươi không đến, thì chúng ta sẽ đến!"
Sắc mặt của Gia Cát Vân Sơn biến đổi.
Sở Dương cõng Sở Phi Hàn trên lưng, lại mượn một cái chăn bông của Gia Cát gia tộc, quấn quanh người Tam thúc rồi mới cười lạnh sải bước mà đi!
Một thân một mình, đại náo một hồi, rồi tiêu sái mà quay về!
Phần cuồng ngạo này, phần kiêu ngạo này, phần kiệt ngạo này, quả thực là vô tiền khoáng hậu!
Nhìn bóng lưng Sở Dương đi xa, trên mặt Gia Cát Vân Sơn lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa.
Sở Dương chắc chắn có chỗ dựa!
Đây là tất nhiên, bằng không, hắn sao có thể dùng lực lượng một mình hắn mà dám xông vào Gia Cát gia tộc?
Hơn nữa, hắn càng kiêu ngạo, càng cuồng ngạo, lại càng biểu lộ... Chiến lực của Phong Nguyệt không tổn hao gì cả!
Hơn nữa, trong lời nói còn ẩn chứa sự uy hiếp.
Cuối cùng, lại càng trực tiếp hơn, lại nói Gia Cát Thương Khung đến xin lỗi, hoặc là làm sáng tỏ!
Nếu thật sự suy yếu, sao lại có hành động như vậy?
"Gia chủ đại nhân, Sở Dương này khinh người quá đáng! Chúng ta sao không trực tiếp bắt lấy hắn?" Bên cạnh có một người nhẹ giọng hỏi. Lửa giận hừng hực trên mặt hắn, cơ hồ kiềm chế không nổi.
"Ngu ngốc!" Gia Cát Vân Sơn giận dữ nói: "Ngươi cũng biết vì sao hắn kiêu ngạo như thế chứ? Hắn là muốn chúng ta đối phó hắn! Chúng ta động thủ với hắn, Phong Nguyệt cũng sẽ có lý do động thủ với chúng ta! Đây chẳng phải là trúng kế của hắn sao?"
"Nhưng chúng ta nếu giết hắn, cho dù Phong Nguyệt động thủ với chúng ta, thì hắn có chỗ tốt gì chứ?" Người nọ oán hận nói.
"Ừm?" Gia Cát Vân Sơn hít một hơi, trầm ngâm.
"Chẳng lẽ, trong chuyện này còn có ẩn tình? Sở Dương biểu hiện rất là không bình thường, hình như gấp gáp không đợi được."
Gia Cát Vân Sơn nhẹ giọng: "Chẳng lẽ hai người Phong Nguyệt sắp rời đi... Sau khi tách ra, hắn muốn mượn sức bọn họ cũng khó khăn? Chẳng lẽ là như thế? Mẹ nó!"
Người nọ cũng bỗng nhiên bừng tỉnh, nói: "Đúng thật, chuyện này đúng là có ẩn tình."
Dừng một chút, nói: "Gia chủ, bọn người đại thiếu gia, chuẩn bị sau khi đưa tang, thì sáng sớm ngày mai đi tìm Sở Dương gây phiền toái."
Gia Cát Vân Sơn cuồng nộ nói: "Vô liêm sỉ! Lão phu thân là gia chủ, cũng phải chịu nhục như thế này, tên hỗn đản kia muốn mang Gia Cát gia tộc hoàn toàn chôn vùi sao?"
Hắn nổi giận đùng đùng trở về: "Ngày mai, người Giới Luật Đường chờ ở cửa, ai dám ra khỏi nhà một bước, lập tức chém đầu thị chúng!"
"Tuân lệnh!"
Gia Cát Vân Sơn đi thẳng về gia tộc mật địa. Trong nội tâm suy nghĩ về hắc y nhân mà Sở Dương nói...
Quả thực là không thể hiểu thấu!
Lão tổ tông từ trước đến nay đều mặc áo xám, cái gì Hắc y nhân? Mà Phong Nguyệt lại chỉ đích xác lão tổ tông, yêu cầu hắn đi làm sáng tỏ... Gia Cát Vân Sơn cảm thấy vô cùng buồn bực.
Sở Dương cõng Sở Phi Hàn ra cửa chính, đang muốn triển khai thân pháp, lại thấy phía trước có một đoàn người mặc áo trắng đi tới.
Người đứng trên đầu đúng là Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Nhìn thấy Sở Dương một mình đi ra từ trong Gia Cát gia tộc, cả Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng phải lắp bắp kinh hãi.
"Thì ra là Sở huynh." Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói.
Mọi người ở phía sau hắn nhìn thấy Sở Dương, trong mắt lộ ra vẻ thống hận. Năm vị chí tôn của gia tộc chết trên tay Sở Dương! Mặc dù là đối phó người ta trước, nhưng... dù sao đây cũng là một nửa chiến lực của Đệ Ngũ gia tộc.
"Đệ Ngũ huynh?" Sở Dương khẽ giật mình, mỉm cười nói: "Quý gia tộc đến đây phúng viếng sao?"
"Không sai." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười cười, nói: "Năm người của gia tộc bọn ta, đã đưa tang hôm qua rồi. Cho nên, hôm nay cố ý đến đây tiễn đưa các tiền bối Gia Cát gia tộc."
Thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu mềm mại êm ái, tuyệt đối không có bất cứ ba động gì.
Nhưng mà hắn cường điệu mấy chữ "năm người của gia tộc". Nhất là chữ 'năm' kia, thanh âm càng kéo dài.
Sau lưng, người trong gia tộc Đệ Ngũ đều cho rằng Đệ Ngũ Khinh Nhu sắp tính sổ với Sở Dương, có một cỗ hương vị giương cung bạt kiếm, không khỏi cao hứng.
"A? Quý gia tộc cũng chết năm người?" Sở Dương nhàn nhạt cười nói: "Chắc là tham gia... âm mưu gì đó? Cá trong chậu bị dính phải họa rồi?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Âm mưu thì có, nhưng chỉ là thân bất do kỷ mà thôi."
Sở Dương thản nhiên nói: "Thân bất do kỷ có lẽ có, nhưng mà, trong chiến đấu thì đao kiếm không có mắt, bọn họ cũng không nhận biết ai là Đệ Ngũ gia tộc, ai là Gia Cát gia tộc."
Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa động, nói: "Sở huynh nói như thế, thì chính là chết chưa hết tội?"
Sở Dương mỉm cười nói: "Họ Đệ Ngũ, tên Đệ Ngũ, đi năm người, chết năm người. Người Đệ Ngũ gia tộc các ngươi đem chữ Ngũ này khắc vào mặt được rồi."
Đệ Ngũ Khinh Nhu cười lạnh nói: "Khắc ở đó đến lúc nên chết cũng không sống được."
"Nói cũng không sai." Sở Dương cười ha ha nói: "Đệ Ngũ gia tộc với chữ Ngũ đúng là có duyên. Đáng tiếc ta lại vô duyên với nó, mặc kệ các ngươi khắc ở đâu, vào lúc nào thì ta cũng đều không nhìn thấy."
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Người Đệ Ngũ gia tộc có ngạo khí của Đệ Ngũ gia tộc! Chỉ nhìn bên ngoài thì căn bản là nhìn không ra, cần xem phải xem ở bên trong!"
Sở Dương cười nhạt một tiếng, nói ra: "Sở mỗ sắp rời khỏi Thiên Cơ thành, cũng chỉ có thể lãnh giáo Đệ Ngũ gia tộc trong tương lai rồi."
Nói xong liền chắp tay: "Cáo từ."
Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm trọng ôm quyền, nói: "Núi cao nước rộng, bảo trọng!"
"Ta cũng không tin núi cao bao nhiêu, nước rộng bao nhiêu!" Sở Dương cười ha ha, cõng Sở Phi Hàn đi như bay.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn bóng lưng Sở Dương, sắc mặt trầm trọng, ánh mắt âm hàn.
Vừa rồi hai người nói chuyện, cũng chỉ có hai người họ mới có thể chân chính hiểu rõ!
Một chữ "Ngũ" tạo ra vết rách giữa hai người.
Đệ Ngũ Khinh Nhu biết, tâm cơ lần thứ nhất của mình đã làm Sở Dương chính thức nổi giận.
Nổi khổ tâm của mình, Sở Dương chưa hẳn đã không hiểu, nhưng dù sao lúc này cũng đã quá mức rồi.
Câu nói sau cùng của Sở Dương, cho thấy thái độ của hắn: Ta sẽ không tin tưởng ngươi nữa!
"Người này, thật cuồng ngạo!" Sau lưng, trong mắt một vị lão giả lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn hướng Sở Dương rời đi, lạnh lùng nói: "Lão phu rất không vừa mắt."
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Tám đại gia tộc người nào cũng không vừa mắt, có cả bốn năm trăm Chí Tôn của Bát đại gia tộc, tất cả cũng đã vùi vào trong đất, hắn bây giờ vẫn cứ vui vẻ. Ngươi nhìn hắn không vừa mắt thì sao?"
Tay áo phất một cái, nói: "Làm người chi bằng nhớ kỹ một câu, ngươi nhìn người khác không vừa mắt, thì người khác nhất định cũng nhìn ngươi không vừa mắt! Nếu ngươi muốn giết người nào đó, thì cũng bắt đầu phải đề phòng người này tới giết ngươi! Vào thôi, chuyện Sở Dương xem như đã qua, tạm thời không ai được nhắc lại nữa!"
Sở Dương về tới Lan Hương viên, nghĩ đến những lời Đệ Ngũ Khinh Nhu nói lúc nãy, hắn hừ lạnh trong lòng.
May mắn lão tử đoán ra, bằng không đã bị ngươi hãm hại không nhẹ.
Sở Nhạc Nhi đã ở ngoài cửa đón Sở Dương.
Sở Dương mang Sở Phi Hàn đặt trên giường đã chuẩn bị trước, bắt đầu cẩn thận xử lý thương thế cho hắn, nhìn thấy phụ thân bị giày vò đến mức thê thảm, nước mắt Sở Nhạc Nhi, xoạt một tiếng chảy xuống.
"Đại ca, cha ta bị làm sao vậy?" Sở Nhạc Nhi tuy rất kiên cường, nhưng dù sao cũng là một tiểu cô nương. Nàng lau nước mắt hỏi.
"Là người Gia Cát gia tộc hạ thủ." Sở Dương nặng nề nói: "Người ra tay cũng đã bị chúng ta cầm tù."
"Gia Cát Trường Trường?" Trong mắt Sở Nhạc Nhi lập tức tuôn ra thần quang chói mắt, cắn răng hỏi.
"Đúng vậy, nguyên nhân là vì ta." Sở Dương cũng không giấu diếm, mang nguyên nhân Gia Cát Trường Trường ra tay giải thích một lần.
"Làm sao có thể trách đại ca ngươi?" Sở Nhạc Nhi oán hận nói: "Chỉ oán hận tiểu nhân Gia Cát Trường Trường này! Ta nhất định sẽ không tha cho hắn."
Sở Dương gật gật đầu: "Ngươi đã nói như vậy, thì Gia Cát Trường Trường sẽ giao cho ngươi xử lý."
Sở Nhạc Nhi dùng sức gật đầu.
Sở Dương nhìn Sở Nhạc Nhi, nói từng chữ một: "Nhạc Nhi, ngươi cần phải nhớ kỹ, thế giới này, mạnh được yếu thua. Bị người tra tấn, cũng không kỳ lạ. Nếu chúng ta không cường đại lên thì sau này sẽ gặp chuyện như vầy nữa. Dù sao, thực lực của chúng ta cũng còn quá kém. Ngươi hiểu không?"
"Ta hiểu! Đại ca!" Sở Nhạc Nhi dùng sức gật gật đầu.
"Còn có, thứ ngươi học chính là Độc công, lại là công phu có một phong cách riêng. Cho nên, ở phương diện tâm tính... Cần phải tôi luyện." Sở Dương nói: "Không thể là người ra tay tùy tiện, chém giết lung tung… Nhưng không thể nương tay với người đáng chết!"
"Vâng! Đại ca." Sở Nhạc Nhi cắn đôi môi đỏ mọng, nói: "Người không hung ác, đứng không vững! Đại ca là muốn nói những lời này phải không?"
Sở Dương hơi bị ngạc nhiên. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Vẻ mặt hắc tuyến.
Tiểu nha đầu là lúc nào học được những lời này?
Sở Nhạc Nhi cắn cặp môi đỏ mọng, điiu mắt nhìn xuống tuyết trắng đọng lại trên mặt đất, nói khẽ: "Ta, sẽ làm Gia Cát Trường Trường này hối hận, hối hận vì dã sống trên thế giới này."
Lời của nàng rất nhẹ. Nhẹ tựa như một làn khói, vừa nói ra cũng đã chậm rãi phiêu tán.
Nhưng Sở Dương run rẩy một cái.