Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu đều cảnh giác hộ pháp cho Sở Dương. Sau đó hai người lại dần dần phát hiện ra điều bất thường.
Vết thương trên ngực, trên vai và trên bụng của Sở Dương đang chậm rãi khép lại. Đối với điểm này, hai người cũng không lấy làm kỳ quái. Cửu Trọng đan của Cửu Kiếp kiếm chủ vốn là linh đan diệu dược có thể trị khỏi tất cả mọi thương thế. Nếu như không thể khôi phục, mới gọi là kỳ quái.
Nhưng khi Sở Dương vận công khôi phục thương thế, khí thế làm sao lại càng khôi phục càng cuồng bạo, hùng hậu lên?
Hơn nữa, một cỗ khí tức thê lương, từ trên người hắn tràn ra, mang theo một loại khí thế bá chủ thế gian không thuộc về thế gian này, càng lúc càng dâng cao...
Tiếp đó, cả người Sở Dương chấn động, phun ra một ngụm máu tụ tím đen.
Phong Vũ Nhu tra xét khí tức Sở Dương một chút, nhịn không được suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, khẩn cấp nắm lấy tay Nguyệt Linh Tuyết.
Thánh cấp bát phẩm!
Hơn nữa còn đột phá không một tiếng động!
Thật là một yêu nghiệt! Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên cầm lấy tay thê tử, nhìn Sở Dương, trong lòng dâng lên cảm khái.
Sau đó, khí tức Sở Dương lại dần dần tăng lên, tăng lến tới thánh cấp bát phẩm đỉnh phong, tựa hồ thoáng dừng lại một chút, sau đó, oanh một tiếng trầm thấp, khiến Tuyết Linh thú đang kéo xe trượt tuyết cũng phải kinh hoảng kêu lên hai tiếng.
"Thánh cấp cửu phẩm!" Phong Vũ Nhu chấn kinh, truyền âm cho trượng phu.
Nguyệt Linh Tuyết mỉm cười, truyền âm trở lại: "Đối với Cửu Kiếp kiếm chủ mà nói, đây là bình thường."
Phong Vũ Nhu khinh bỉ nói: "Nói cứ như ngươi từng gặp qua Cửu Kiếp kiếm chủ vậy... Đến an ủi người ta cũng không biết an ủi thế nào."
Nguyệt Linh Tuyết cười ha hả.
Phong Vũ Nhu nói: "Phu quân, chuyện Mai Tiên vừa rồi...."
Sắc mặt Nguyệt Linh Tuyết trầm xuống, nói: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Nhưng thật sự không thể."
Phong Vũ Nhu buồn bã nói: "Hai người chúng ta Phong Nguyệt song tu, vốn khó có hài tử....Từ mấy ngàn năm trước, ta đã nói với ngươi...có thể nạp thiếp."
Nguyệt Linh Tuyết cười khổ: "Ngươi nghĩ ta chưa từng nghĩ tới? Ta đã nghĩ qua rồi. Thế giới này, ba vợ bốn nàng hầu chính là chuyện thường. Riết mãi cũng thành quen, nhưng ta không chịu nổi. Ta nạp thiếp, là phải có cảm tình. Hơn nữa cũng phải có trách nhiệm. Nếu chỉ là vì hài tử mà nạp thiếp thất... Sinh hài tử xong, chẳng lẽ ta lại vứt bỏ người ta sao.... Ta chẳng phải là hại cả đời người ta, lại còn gieo xuống một cây kim trong lòng ngươi?"
"Nhưng tình cảm, hiện tại thật sự khó có thể phân ra được. Không thể không nói, Phong Nguyệt song tu thần công này đích xác là thứ tốt, khiến ta vừa luyện công lại nghĩ tới ngươi. Ta sinh tình cảm với người khác không khó, nhưng ta không thể không luyện công nhỉ?"
Nguyệt Linh Tuyết cười ha hả: "Nha đầu ngốc, phu quân ngươi cũng là nam nhân, cũng biết chỗ tốt của ba vợ bốn nàng hầu, cái này còn cần ngươi nói? Nhưng... ai bảo Nhu nhi của ta khiến ta mê muội như vậy chứ."
Vừa mới nói tới đây, đột nhiên nghe thấy bên cạnh ọe một tiếng, tựa hồ có người đang nôn mửa ghê tởm.
Nhìn thấy chỉ thấy Sở Dương bộ dáng trang nghiêm luyện công, tâm vô ngoại vật, chỉ hé miệng, phun ra một ngụm máu tụ.
Thì ra là bài trừ máu tụ...
Hai người lập tức yên tâm. Chuyện phu thê với nhau có chút mờ ám, không thể để người ngoài nghe thấy được... Hai người đều có một loại cảm giác giống như kẻ trộm. Thấy Sở Dương thật sự không nghe thấy, mới yên lòng.
Phong Vũ Nhu cười hạnh phúc nói: "Mai Tiên cũng có chút ích kỷ. Bất quá, đối với ngươi cũng thật sự toàn tâm toàn ý."
Nguyệt Linh Tuyết nói: "Không đề cập tới nàng nữa, được không?"
Phong Vũ Nhu nhu tình như nước, nói: "Ta rất vui."
Nguyệt Linh Tuyết ôn nhu nói: "Ta càng vui hơn. Bởi vì ngươi vẫn ở bên cạnh ta, chưa từng rời đi."
"Ọe...." Phía sau lại truyền tới tiếng nôn mửa. Sở Dương lại bắt đầu bài trừ 'máu tụ' rồi...
Vô phương, không bài trừ máu tụ thì không có lợi cho thương thế. hơn nữa, ở thời khắc mấu chốt này lại nghe hai người này chàng chàng thiếp thiếp, thật sự không bài trừ máu tụ... không được...
Lần này, Nguyệt Linh Tuyết không thể dễ dàng tha thứ nữa, nhấc chân đá hắn một cước lăn quay ra, mắng: "Tiểu quỷ, ngươi thì hiểu cái gì!"
Phong Vũ Nhu mặt phấn đỏ bừng, rốt cuộc cúi đầu, không nói câu nào nữa.
Sở Dương nhảy dựng lên, cả giận nói: "Ta đang toàn lực vận công chữa thương, ngươi đột nhiên đá một cước, ta tẩu hỏa nhập ma thì làm sao?"
"Đó là ngươi xứng đáng bị thế!" Nguyệt Linh Tuyết hung tợn nói.
Sở Dương hừ hừ một tiếng, lại khoanh chân ngồi xuống.
Lần này, rất nhanh đã nhập định rồi.
Ngay sau đó, Phong Vũ Nhu đã cảm thấy từ trên người Sở Dương đột nhiên toát ra một loại hàn khí thấy xương. Lạnh lẽo như vậy, không ngờ khiến Phong Vũ Nhu gần như không vận công là không thể ngăn cản.
Nguyệt Linh Tuyết cũng phát hiện được điểm này, lẩm bẩm nói: "Xem ra trên người tên gia hỏa này có không ít bí mật nha...".
Thật lâu sau, trên người Sở Dương mới ngừng toát ra hàn khí, nhưng thiên địa hàn khí bốn phía lại bắt đầu hội tụ về phía hắn.
Đúng vào lúc này, Sở Dương mở mắt.
Hai người cùng cảm giác thấy, ánh mắt Sở Dương hiện tại, tựa như hai viên hàn tinh, lóe lên quang mang lạnh thấu xương. Loại hàn quang kỳ quái này chỉ lóe lên rồi biến mất, ánh mắt Sở Dương lại khôi phục lại vẻ ấm áp như thường, mỉm cười, nói: "Bọn họ còn chưa tới?"
Nguyệt Linh Tuyết, nói: "Vẫn chưa."
Sở Dương đứng lên, vặn vặn lưng giữa gió tuyết cuồng phong, nói: "Một khi đã vậy, ta về xe trượt tuyết của ta đây. Hai vị tiền bối... Chớ quên, hai vị thương rất nặng."
Nguyệt Linh Tuyết cười ha ha: "Được!"
Sở Dương cười hắc hắc, thân hình khẽ búng, lăng không bay lên, nhoáng cái đã đáp xuống chiếc xe trượt tuyết đầu tiên. Xe trượt tuyết vọt mạnh về phía trước, ngay sau một khắc, trước mắt sáng ngời, lại xuất hiện trong tuyết nguyên vô tận.
Mạc Khinh Vũ thấy hắn trở lại, hai mắt sáng lên, dẩu miệng, lại rúc vào trong lòng hắn.
Mạnh Siêu Nhiên bình thản ngồi trên xe trượt tuyết, trong lòng ôm trường kiếm của Lăng Hàn Vũ, mỉm cười nói: "Dương Dương, nhiều người thế này, e rằng cũng chỉ có vi sư ta là liên lụy tới ngươi thôi. Ha ha."
Sở Dương trầm giọng nói: "Chỉ là sư phụ ở nơi này, đồ nhi trong lòng rất vui." Hắn dừng lại một chút, nói: "Sư phụ Khinh Vũ là Ninh Bố hai vị chí tôn, sư phó Thiến Thiến là Phong Nguyệt hai vị chí tôn, sư phụ Nhạc Nhi, là nhất độc Độc y Vũ Tuyệt Thành."
"Có phải sư phụ cảm thấy bọn họ đều mạnh hơn ngươi?" Sở Dương nghiêng đầu hỏi Mạnh Siêu Nhiên.
Mạnh Siêu Nhiên tiêu sát cười, lắc đầu nói: "Không! Hoàn toàn ngược lại. Ta cho rằng bọn họ còn xa mới bằng ta! Bởi vì bọn họ không có một đồ đệ tên là Sở Dương, cũng không có một đồ đệ tên là Đàm Đàm."
Sở Dương cười cười có chút tinh nghịch, nói: "Đúng, cho nên sư phụ há lại có thể liên lụy ta?"
Mạnh Siêu Nhiên cười lớn, chỉ tay về phía Sở Dương, nói: "Không thành thật chút nào!"
Trên một chiếc xe trượt tuyết khác, Vũ Tuyệt Thành vẻ mặt thoải mái, hỏi Sở Nhạc Nhi: "Nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ rồi."
Vũ Tuyệt Thành gật đầu thoải mái nói: "Nhớ kỹ, ngươi còn phải nhớ kỹ một chuyện! Đợi lát nữa, một khi khai chiến, nếu như tình thế nguy cấp, ta sẽ ném ngươi ra ngoài, hiểu chưa? Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, thuận theo phương hướng ta ném mà triển khai thân pháp, sau đó dùng huyễn độc nhanh chóng ẩn náu bản thân, hiểu chưa?"
Hiển nhiên, Vũ Tuyệt Thành biết một khi địch nhân đuổi theo, dựa vào tu vi mới chỉ khôi phục nửa thành của mình, chỉ sợ khó có thể may mắn thoát khỏi, nên hiện tại đã an bài đường lui cho đồ đệ rồi.
Bất quá, thần sắc Vũ Tuyệt Thành tuy rất lạnh nhạt, nhưng không ngờ lại ẩn hiện một vẻ giải thoát.
Sở Nhạc Nhi hỏi: "Vâng. Sư phụ, ta nhớ kỹ rồi. bất quá, còn ngươi thì sao?"
Vũ Tuyệt Thành tóc bạc cô liêu, nở nụ cười có chút đạm mạc: "Ta?"
Trong mắt hắn, thoáng hiện lên ồi ức,rất xa xưa rồi, thản nhiên nói: "Ta sẽ rất vui vẻ...."
Đúng lúc này, phương xa lại bốc lên bụi tuyết mù trời.
Mấy bóng người giống như đằng vân giá vũ, rõ ràng đang liều mạng lao tới, bất chấp tất cả. Cái loại khẩn cấp, nôn nóng này, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
Rất rõ ràng, người đến có hai tốp.
Nhưng người của tốp thứ nhất, rõ ràng so với tốp thứ hai thì liều mạng hơn nhiều, cũng nhanh hơn nhiều lắm. Trong mắt tốp người phía trước, thậm chí còn có chút cuồng nhiệt hưng phấn.
Trên chiếc xe trượt tuyết thứ hai, Nguyệt Linh Tuyết ảm đạm cúi đầu.
Với nhãn lực của hắn, hiện tại đã nhìn ra, người đuổi tới lúc này, chính là người Lan thị gia tộc! Tằng tổ phụ của Lan Mai Tiên, cũng chính là người năm đó mình giúp đỡ nhiều nhất.
Cũng là người tôn kính mình nhất trong mấy ngàn năm qua!
Khi đó, người này luôn treo trên miệng một câu, đó là hi vọng có một ngày báo đáp mình.
Lan gia còn tồn tại một ngày, đại ân Phong Nguyệt, truyền lưu muôn đời! Cũng là lời người này nói.
Hiện giờ, nhận được tin mình trọng thương,người này lại là kẻ đầu tiên đuổi tới! Không phải tới giúp mình, mà là tới giết mình.
Phong Vũ Nhu cúi đầu, cảm khái một tiếng, nắm tay trượng phu, nàng có thể cảm nhận được nỗi uất hận trong lòng trượng phu...
"Dừng lại!" Người nọ thét lớn một tiếng giống như khí quán trường hông! Một tiếng quát này không ngừng vang vọng trong dãy núi, ngay cả tuyết đọng trên ngọn cây cách đó mười dặm cũng bị chấn cho thi nhau rơi xuống!
Vẻ hưng phấn trong thanh âm, cũng lộ ra rõ ràng!
Sở Dương huýt sáo một tiếng, bốn chiếc xe trượt tuyết cũng dừng lại.
Ngay trong một khắc dừng lại, sưu sưu sưu, liên tục hai mươi mấy nhân ảnh lần lượt xuất hiện, chắn trên con đường phía trước mặt. Người cầm đầu mặt trắng không râu, mắt xếch, dáng người cao lớn, tuy tóc đã có chút hoa râm, nhưng vẫn có bộ dáng một mỹ nam tử. Vẻ mặt nghiêm nghị chính khí, một thân khí vũ hiên ngang!
Hắn có chút thở dốc, đi tới phía trước hai bước, cung kính nói: "Phía trước có phải là Phong Nguyệt hai vị tiền bối?"
Sở Dương quả quyết ngắt lời: "Thế nào, ngươi có việc?"
Người này cười hòa ái: "Tại hạ Lan gia Lan Khánh Thiên. Phong Nguyệt hai vị tiền bối có đại ân với Lan gia chúng ta, biết được hai vị tiền bối ở nơi này, cố ý tới bái phỏng."
Thanh âm Nguyệt Linh Tuyết truyền ra: "Là Khánh Niên sao. Ngươi làm sao lại chạy tới đây?"
Ánh mắt Lan Khánh Thiên chớp động, quan sát tư thế Nguyệt Linh Tuyết, kính cẩn nói: "Vãn bối nghe được một chuyện đại sự rất quan trọng, mới vội vàng chạy tới bẩm báo tiền bối."
Hiển nhiên, hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng tình báo, muốn thử.
"Đại sự gì?" Nguyệt Linh Tuyết hỏi.
"Nói chuyện ở nơi này, có nhiều bất tiện, vãn bối cả gan thỉnh Nguyệt tiền bối di giá thương lượng. Sự tình quá lớn, liên quan tới mấy trăm vạn mạng người, Khánh Niên không thể không cẩn thận." Lan Khánh Thiên nói.
Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Ngươi cũng là chí tôn lục phẩm rồi, chẳng lẽ ngay cả thuật truyền âm cũng quên rồi sao?"
Lan Khánh Thiên ngẩn ra, tiếp đó lại nở một nụ cười khoái ý, âm hiểm.
Nụ cười như vậy không ngờ lại xuất hiện trên một khuôn mặt vuông vắn uy nghiêm chính khí lẫm liệt, quả thực là khiến người ta có chút không tiếp nhận nổi. Tựa như một thiên sứ, đột nhiên lột bỏ mặt nạ, biến thành một con ác ma!
Nhiều năm như vậy, Lan gia đã sớm nhìn thấu tính tình Nguyệt Linh Tuyết. Nếu như hắn không bị thương, giờ phút này nhất định đã sớm bay đi rồi. Nguyệt Linh Tuyết tuy kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không bao giờ kiểu cách.
Giờ phút này còn không bỏ đi, hơn nữa còn ngồi trên xe trượt tuyết...
Trong lòng Lan Khánh Thiên lập tức cười nhạt, nói: "Hôm nay tới đây, chính là muốn hỏi Nguyệt tiền bối một chút, cháu gái Lan Mai Tiên của ta đắc tội với Nguyệt tiền bối ra sao, không ngờ ngươi lại đánh chết nàng? Hôm nay, tuy lão phu biết mình không phải là đối thủ của Nguyệt tiền bối, nhưng cũng phải vì cháu gái mà đòi một câu trả lời!"
Một câu này, quả thực là vô sỉ tới chí cực!
Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu đều cảnh giác hộ pháp cho Sở Dương. Sau đó hai người lại dần dần phát hiện ra điều bất thường.
Vết thương trên ngực, trên vai và trên bụng của Sở Dương đang chậm rãi khép lại. Đối với điểm này, hai người cũng không lấy làm kỳ quái. Cửu Trọng đan của Cửu Kiếp kiếm chủ vốn là linh đan diệu dược có thể trị khỏi tất cả mọi thương thế. Nếu như không thể khôi phục, mới gọi là kỳ quái.
Nhưng khi Sở Dương vận công khôi phục thương thế, khí thế làm sao lại càng khôi phục càng cuồng bạo, hùng hậu lên?
Hơn nữa, một cỗ khí tức thê lương, từ trên người hắn tràn ra, mang theo một loại khí thế bá chủ thế gian không thuộc về thế gian này, càng lúc càng dâng cao...
Tiếp đó, cả người Sở Dương chấn động, phun ra một ngụm máu tụ tím đen.
Phong Vũ Nhu tra xét khí tức Sở Dương một chút, nhịn không được suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, khẩn cấp nắm lấy tay Nguyệt Linh Tuyết.
Thánh cấp bát phẩm!
Hơn nữa còn đột phá không một tiếng động!
Thật là một yêu nghiệt! Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên cầm lấy tay thê tử, nhìn Sở Dương, trong lòng dâng lên cảm khái.
Sau đó, khí tức Sở Dương lại dần dần tăng lên, tăng lến tới thánh cấp bát phẩm đỉnh phong, tựa hồ thoáng dừng lại một chút, sau đó, oanh một tiếng trầm thấp, khiến Tuyết Linh thú đang kéo xe trượt tuyết cũng phải kinh hoảng kêu lên hai tiếng.
"Thánh cấp cửu phẩm!" Phong Vũ Nhu chấn kinh, truyền âm cho trượng phu.
Nguyệt Linh Tuyết mỉm cười, truyền âm trở lại: "Đối với Cửu Kiếp kiếm chủ mà nói, đây là bình thường."
Phong Vũ Nhu khinh bỉ nói: "Nói cứ như ngươi từng gặp qua Cửu Kiếp kiếm chủ vậy... Đến an ủi người ta cũng không biết an ủi thế nào."
Nguyệt Linh Tuyết cười ha hả.
Phong Vũ Nhu nói: "Phu quân, chuyện Mai Tiên vừa rồi...."
Sắc mặt Nguyệt Linh Tuyết trầm xuống, nói: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Nhưng thật sự không thể."
Phong Vũ Nhu buồn bã nói: "Hai người chúng ta Phong Nguyệt song tu, vốn khó có hài tử....Từ mấy ngàn năm trước, ta đã nói với ngươi...có thể nạp thiếp."
Nguyệt Linh Tuyết cười khổ: "Ngươi nghĩ ta chưa từng nghĩ tới? Ta đã nghĩ qua rồi. Thế giới này, ba vợ bốn nàng hầu chính là chuyện thường. Riết mãi cũng thành quen, nhưng ta không chịu nổi. Ta nạp thiếp, là phải có cảm tình. Hơn nữa cũng phải có trách nhiệm. Nếu chỉ là vì hài tử mà nạp thiếp thất... Sinh hài tử xong, chẳng lẽ ta lại vứt bỏ người ta sao.... Ta chẳng phải là hại cả đời người ta, lại còn gieo xuống một cây kim trong lòng ngươi?"
"Nhưng tình cảm, hiện tại thật sự khó có thể phân ra được. Không thể không nói, Phong Nguyệt song tu thần công này đích xác là thứ tốt, khiến ta vừa luyện công lại nghĩ tới ngươi. Ta sinh tình cảm với người khác không khó, nhưng ta không thể không luyện công nhỉ?"
Nguyệt Linh Tuyết cười ha hả: "Nha đầu ngốc, phu quân ngươi cũng là nam nhân, cũng biết chỗ tốt của ba vợ bốn nàng hầu, cái này còn cần ngươi nói? Nhưng... ai bảo Nhu nhi của ta khiến ta mê muội như vậy chứ."
Vừa mới nói tới đây, đột nhiên nghe thấy bên cạnh ọe một tiếng, tựa hồ có người đang nôn mửa ghê tởm.
Nhìn thấy chỉ thấy Sở Dương bộ dáng trang nghiêm luyện công, tâm vô ngoại vật, chỉ hé miệng, phun ra một ngụm máu tụ.
Thì ra là bài trừ máu tụ...Hai người lập tức yên tâm. Chuyện phu thê với nhau có chút mờ ám, không thể để người ngoài nghe thấy được... Hai người đều có một loại cảm giác giống như kẻ trộm. Thấy Sở Dương thật sự không nghe thấy, mới yên lòng.
Phong Vũ Nhu cười hạnh phúc nói: "Mai Tiên cũng có chút ích kỷ. Bất quá, đối với ngươi cũng thật sự toàn tâm toàn ý."
Nguyệt Linh Tuyết nói: "Không đề cập tới nàng nữa, được không?"
Phong Vũ Nhu nhu tình như nước, nói: "Ta rất vui."
Nguyệt Linh Tuyết ôn nhu nói: "Ta càng vui hơn. Bởi vì ngươi vẫn ở bên cạnh ta, chưa từng rời đi."
"Ọe...." Phía sau lại truyền tới tiếng nôn mửa. Sở Dương lại bắt đầu bài trừ 'máu tụ' rồi...
Vô phương, không bài trừ máu tụ thì không có lợi cho thương thế. hơn nữa, ở thời khắc mấu chốt này lại nghe hai người này chàng chàng thiếp thiếp, thật sự không bài trừ máu tụ... không được...
Lần này, Nguyệt Linh Tuyết không thể dễ dàng tha thứ nữa, nhấc chân đá hắn một cước lăn quay ra, mắng: "Tiểu quỷ, ngươi thì hiểu cái gì!"
Phong Vũ Nhu mặt phấn đỏ bừng, rốt cuộc cúi đầu, không nói câu nào nữa.
Sở Dương nhảy dựng lên, cả giận nói: "Ta đang toàn lực vận công chữa thương, ngươi đột nhiên đá một cước, ta tẩu hỏa nhập ma thì làm sao?"
"Đó là ngươi xứng đáng bị thế!" Nguyệt Linh Tuyết hung tợn nói.
Sở Dương hừ hừ một tiếng, lại khoanh chân ngồi xuống.
Lần này, rất nhanh đã nhập định rồi.
Ngay sau đó, Phong Vũ Nhu đã cảm thấy từ trên người Sở Dương đột nhiên toát ra một loại hàn khí thấy xương. Lạnh lẽo như vậy, không ngờ khiến Phong Vũ Nhu gần như không vận công là không thể ngăn cản.
Nguyệt Linh Tuyết cũng phát hiện được điểm này, lẩm bẩm nói: "Xem ra trên người tên gia hỏa này có không ít bí mật nha...".
Thật lâu sau, trên người Sở Dương mới ngừng toát ra hàn khí, nhưng thiên địa hàn khí bốn phía lại bắt đầu hội tụ về phía hắn.
Đúng vào lúc này, Sở Dương mở mắt.
Hai người cùng cảm giác thấy, ánh mắt Sở Dương hiện tại, tựa như hai viên hàn tinh, lóe lên quang mang lạnh thấu xương. Loại hàn quang kỳ quái này chỉ lóe lên rồi biến mất, ánh mắt Sở Dương lại khôi phục lại vẻ ấm áp như thường, mỉm cười, nói: "Bọn họ còn chưa tới?"
Nguyệt Linh Tuyết, nói: "Vẫn chưa."
Sở Dương đứng lên, vặn vặn lưng giữa gió tuyết cuồng phong, nói: "Một khi đã vậy, ta về xe trượt tuyết của ta đây. Hai vị tiền bối... Chớ quên, hai vị thương rất nặng."
Nguyệt Linh Tuyết cười ha ha: "Được!"
Sở Dương cười hắc hắc, thân hình khẽ búng, lăng không bay lên, nhoáng cái đã đáp xuống chiếc xe trượt tuyết đầu tiên. Xe trượt tuyết vọt mạnh về phía trước, ngay sau một khắc, trước mắt sáng ngời, lại xuất hiện trong tuyết nguyên vô tận.
Mạc Khinh Vũ thấy hắn trở lại, hai mắt sáng lên, dẩu miệng, lại rúc vào trong lòng hắn.
Mạnh Siêu Nhiên bình thản ngồi trên xe trượt tuyết, trong lòng ôm trường kiếm của Lăng Hàn Vũ, mỉm cười nói: "Dương Dương, nhiều người thế này, e rằng cũng chỉ có vi sư ta là liên lụy tới ngươi thôi. Ha ha."
Sở Dương trầm giọng nói: "Chỉ là sư phụ ở nơi này, đồ nhi trong lòng rất vui." Hắn dừng lại một chút, nói: "Sư phụ Khinh Vũ là Ninh Bố hai vị chí tôn, sư phó Thiến Thiến là Phong Nguyệt hai vị chí tôn, sư phụ Nhạc Nhi, là nhất độc Độc y Vũ Tuyệt Thành."
"Có phải sư phụ cảm thấy bọn họ đều mạnh hơn ngươi?" Sở Dương nghiêng đầu hỏi Mạnh Siêu Nhiên.
Mạnh Siêu Nhiên tiêu sát cười, lắc đầu nói: "Không! Hoàn toàn ngược lại. Ta cho rằng bọn họ còn xa mới bằng ta! Bởi vì bọn họ không có một đồ đệ tên là Sở Dương, cũng không có một đồ đệ tên là Đàm Đàm."
Sở Dương cười cười có chút tinh nghịch, nói: "Đúng, cho nên sư phụ há lại có thể liên lụy ta?"
Mạnh Siêu Nhiên cười lớn, chỉ tay về phía Sở Dương, nói: "Không thành thật chút nào!"
Trên một chiếc xe trượt tuyết khác, Vũ Tuyệt Thành vẻ mặt thoải mái, hỏi Sở Nhạc Nhi: "Nhớ kỹ chưa?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
"Nhớ kỹ rồi."
Vũ Tuyệt Thành gật đầu thoải mái nói: "Nhớ kỹ, ngươi còn phải nhớ kỹ một chuyện! Đợi lát nữa, một khi khai chiến, nếu như tình thế nguy cấp, ta sẽ ném ngươi ra ngoài, hiểu chưa? Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, thuận theo phương hướng ta ném mà triển khai thân pháp, sau đó dùng huyễn độc nhanh chóng ẩn náu bản thân, hiểu chưa?"
Hiển nhiên, Vũ Tuyệt Thành biết một khi địch nhân đuổi theo, dựa vào tu vi mới chỉ khôi phục nửa thành của mình, chỉ sợ khó có thể may mắn thoát khỏi, nên hiện tại đã an bài đường lui cho đồ đệ rồi.
Bất quá, thần sắc Vũ Tuyệt Thành tuy rất lạnh nhạt, nhưng không ngờ lại ẩn hiện một vẻ giải thoát.
Sở Nhạc Nhi hỏi: "Vâng. Sư phụ, ta nhớ kỹ rồi. bất quá, còn ngươi thì sao?"
Vũ Tuyệt Thành tóc bạc cô liêu, nở nụ cười có chút đạm mạc: "Ta?"
Trong mắt hắn, thoáng hiện lên ồi ức,rất xa xưa rồi, thản nhiên nói: "Ta sẽ rất vui vẻ...."
Đúng lúc này, phương xa lại bốc lên bụi tuyết mù trời.
Mấy bóng người giống như đằng vân giá vũ, rõ ràng đang liều mạng lao tới, bất chấp tất cả. Cái loại khẩn cấp, nôn nóng này, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
Rất rõ ràng, người đến có hai tốp.
Nhưng người của tốp thứ nhất, rõ ràng so với tốp thứ hai thì liều mạng hơn nhiều, cũng nhanh hơn nhiều lắm. Trong mắt tốp người phía trước, thậm chí còn có chút cuồng nhiệt hưng phấn.
Trên chiếc xe trượt tuyết thứ hai, Nguyệt Linh Tuyết ảm đạm cúi đầu.
Với nhãn lực của hắn, hiện tại đã nhìn ra, người đuổi tới lúc này, chính là người Lan thị gia tộc! Tằng tổ phụ của Lan Mai Tiên, cũng chính là người năm đó mình giúp đỡ nhiều nhất.
Cũng là người tôn kính mình nhất trong mấy ngàn năm qua!
Khi đó, người này luôn treo trên miệng một câu, đó là hi vọng có một ngày báo đáp mình.
Lan gia còn tồn tại một ngày, đại ân Phong Nguyệt, truyền lưu muôn đời! Cũng là lời người này nói.
Hiện giờ, nhận được tin mình trọng thương,người này lại là kẻ đầu tiên đuổi tới! Không phải tới giúp mình, mà là tới giết mình.
Phong Vũ Nhu cúi đầu, cảm khái một tiếng, nắm tay trượng phu, nàng có thể cảm nhận được nỗi uất hận trong lòng trượng phu...
"Dừng lại!" Người nọ thét lớn một tiếng giống như khí quán trường hông! Một tiếng quát này không ngừng vang vọng trong dãy núi, ngay cả tuyết đọng trên ngọn cây cách đó mười dặm cũng bị chấn cho thi nhau rơi xuống!
Vẻ hưng phấn trong thanh âm, cũng lộ ra rõ ràng!
Sở Dương huýt sáo một tiếng, bốn chiếc xe trượt tuyết cũng dừng lại.
Ngay trong một khắc dừng lại, sưu sưu sưu, liên tục hai mươi mấy nhân ảnh lần lượt xuất hiện, chắn trên con đường phía trước mặt. Người cầm đầu mặt trắng không râu, mắt xếch, dáng người cao lớn, tuy tóc đã có chút hoa râm, nhưng vẫn có bộ dáng một mỹ nam tử. Vẻ mặt nghiêm nghị chính khí, một thân khí vũ hiên ngang!
Hắn có chút thở dốc, đi tới phía trước hai bước, cung kính nói: "Phía trước có phải là Phong Nguyệt hai vị tiền bối?"
Sở Dương quả quyết ngắt lời: "Thế nào, ngươi có việc?"
Người này cười hòa ái: "Tại hạ Lan gia Lan Khánh Thiên. Phong Nguyệt hai vị tiền bối có đại ân với Lan gia chúng ta, biết được hai vị tiền bối ở nơi này, cố ý tới bái phỏng."
Thanh âm Nguyệt Linh Tuyết truyền ra: "Là Khánh Niên sao. Ngươi làm sao lại chạy tới đây?"
Ánh mắt Lan Khánh Thiên chớp động, quan sát tư thế Nguyệt Linh Tuyết, kính cẩn nói: "Vãn bối nghe được một chuyện đại sự rất quan trọng, mới vội vàng chạy tới bẩm báo tiền bối."
Hiển nhiên, hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng tình báo, muốn thử.
"Đại sự gì?" Nguyệt Linh Tuyết hỏi.
"Nói chuyện ở nơi này, có nhiều bất tiện, vãn bối cả gan thỉnh Nguyệt tiền bối di giá thương lượng. Sự tình quá lớn, liên quan tới mấy trăm vạn mạng người, Khánh Niên không thể không cẩn thận." Lan Khánh Thiên nói.
Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Ngươi cũng là chí tôn lục phẩm rồi, chẳng lẽ ngay cả thuật truyền âm cũng quên rồi sao?"
Lan Khánh Thiên ngẩn ra, tiếp đó lại nở một nụ cười khoái ý, âm hiểm.
Nụ cười như vậy không ngờ lại xuất hiện trên một khuôn mặt vuông vắn uy nghiêm chính khí lẫm liệt, quả thực là khiến người ta có chút không tiếp nhận nổi. Tựa như một thiên sứ, đột nhiên lột bỏ mặt nạ, biến thành một con ác ma!
Nhiều năm như vậy, Lan gia đã sớm nhìn thấu tính tình Nguyệt Linh Tuyết. Nếu như hắn không bị thương, giờ phút này nhất định đã sớm bay đi rồi. Nguyệt Linh Tuyết tuy kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không bao giờ kiểu cách.
Giờ phút này còn không bỏ đi, hơn nữa còn ngồi trên xe trượt tuyết...
Trong lòng Lan Khánh Thiên lập tức cười nhạt, nói: "Hôm nay tới đây, chính là muốn hỏi Nguyệt tiền bối một chút, cháu gái Lan Mai Tiên của ta đắc tội với Nguyệt tiền bối ra sao, không ngờ ngươi lại đánh chết nàng? Hôm nay, tuy lão phu biết mình không phải là đối thủ của Nguyệt tiền bối, nhưng cũng phải vì cháu gái mà đòi một câu trả lời!"
Một câu này, quả thực là vô sỉ tới chí cực!