Sở Dương im lặng đứng trên đỉnh núi.
Đại tuyết khôn cùng bao phủ toàn bộ không trung. Thế gian mênh mông, tựa như cũng chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn cứ đứng đó, nhìn ngọn núi đối diện, đã được một đêm rồi.
Hắn vẫn đứng chỗ này, không hề suy chuyển. Một một ai biết, trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
Đối diện chính là Phong Lôi thai.
Đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ năm ở nơi này.
Kiếp trước, Sở Dương cũng đã nuốt hận ở nơi này.
Ở nơi này, dùng máu trong tim ta, phá hủy vạn kiếp, khiến cho thời gian nghịch lưu, hết thảy bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng nơi này, cũng là giấc mộng đau đớn nhất của hắn.
Ở nơi này, hắn đã gặp phải sự phản bội đau đớn nhất một kiếp. Chí hữu một đời Mạc Thiên Cơ, ở nơi này, vì muội muội đã phục giết mình. Cái bẫy đó đối với mình mà nói, thiên y vô phùng.
Đó lần đầu tiên Sở Dương cảm nhận được sự lợi hại của Mạc Thiên Cơ thần bàn quỷ tính, và cũng là một lần cuối cùng.
Mãi cho tới sau khi sống lại, Sở Dương mới chính thức hiểu ra, Mạc Thiên Cơ sở dĩ giết mình, chính là vì muội muội hắn, Mạc Khinh Vũ!
Khinh Vũ!
Sở Dương đứng giữa tuyết trắng đầy trời, tựa hồ lại nhìn thấy Khinh Vũ kiếp trước. Một thân hồng y, đứng giữa đại tuyết liên tục không ngừng, nhẹ nhàng nhảy múa.
Ánh mắt thê lương, dung mạo thê diễm.
"Sở Dương, kiếp này, ta chỉ múa vì một mình ngươi thôi."
Đó là lần đầu tiên Khinh Vũ múa vì mình.
Nhất vũ tâm đã say. ( vũ = múa)
Kiếp này vì quân mà vũ, ngàn năm tâm không đổi, vạn chết không oán hận.
Cả đời không khinh vũ nhất vũ cả đời khổ. Cho nên tên của ta là Mạc Khinh Vũ. Ta không khinh vũ, nhưng ta nhất vũ, chính là một đời.
Sở Dương si ngốc mà đứng.
"Đúng, ngươi đẹp hơn kiếm. Kiếm nào có thể đẹp hơn ngươi? Cho dù là Cửu Kiếp kiếm, cũng không bằng!" Sở Dương lẩm bẩm nói.
Trong lòng Sở Dương, chỉ có một loại cảm giác: Khinh Vũ kiếp trước, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ trở về! Hay là, Mạc Khinh Vũ hiện tại, sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ tìm lại được ký ức kiếp trước của nàng.
Từ khi Mạc Khinh Vũ có giấc mộng kia, Sở Dương đã có loại cảm giác này.,
Hắn đang chờ đợi Mạc Khinh Vũ trở về.
Bởi vì hắn có rất nhiều lời, không thể nói với người khác. Cho dù là Mạc Khinh Vũ hiện tại, cũng không thể nói. Chỉ có Mạc Khinh Vũ kiếp trước, mới có thể hiểu mình, mới có thể biết mình, mới có thể chân chính minh bạch, mới biết cả đời mình khổ sở chiến đấu là vì cái gì. Truyện được copy tại
Cũng chỉ có Khinh Vũ kiếp trước mới có thể tha thứ cho mình.
Chỉ có Khinh Vũ kiếp trước chân chính nói với mình một câu: "Ta tha thứ cho ngươi."
Sở Dương mới có thể buông xuống tảng đá trong lòng, cởi bỏ gút mắc cuối cùng. Khinh Vũ kiếp này xinh đẹp đáng yêu, ngoan ngoãn tình ý sâu đậm với mình. Sở Dương có đôi khi cũng đã nghĩ: ta đã bù đắp được kiếp trước rồi.
Nhưng cứ mỗi một lần hắn đối diện với nội tâm mình, hắn lại nhận ra, không!
"Không hề bù lại!"
Làm hại là Mạc Khinh Vũ kiếp trước. Kiếp này, cho dù có bồi thường Khinh Vũ hiện tại một vạn lần, nhưng tổn thương kiếp trước vẫn tồn tại.
Không thể phai mờ!
Cái kết này, cũng chỉ có Sở Dương kiếp trước, Khinh Vũ kiếp trước mới có thể phá giải.
Nhưng Sở Dương lại sợ Mạc Khinh Vũ trở về.
Bởi vì hắn biết, mình đã không còn nguyên vẹn, không phải là Sở Dương kiếp trước. Mình kiếp này tuy khổ, tuy đau, tuy luôn luôn vùng vẫy, nhưng không thể phủ nhận một điều, kiếp này coi như thiếu niên đắc chí, thuận buồm xuôi gió.
Một đường cho tới bây giờ, không tới hai mươi tuổi đã tiến thân kiếm thánh cửu phẩm đỉnh phong. Thành tựu này, mặc dù vẫn nhỏ bé không đáng kể gì so với đại năng, nhưng ở trên Cửu Trọng Thiên đại lục này, đã là đệ nhất từ xưa tới nay.
Mình vẫn cố gắng kìm chế, nhưng thiếu niên thành danh, cho tới thành tựu huy hoàng ngày nay, mình thật sự không có nửa điểm đắc ý thì đúng là chỉ có lừa quỷ mà thôi.
Hơn nữa, tình cảm hiện giờ cũng đang rối như mớ bòng bong.
Tối thiểu, trong Cửu Kiếp không gian hiện tại còn có một Ô Thiến Thiến, về tình về lý, về đạo đức về trách nhiệm, mình cũng không thể vứt bỏ. Huống chi, nội tâm mình cũng không muốn, không nỡ vứt bỏ.
Hạ Tam Thiên, còn có một vị cân quắc đế vương, dùng sự trong sạch để cứu mình, lặng lẽ mang thai hài tử cho mình, lặng lẽ nuôi nấng hài tử lớn lên.
Nếu như còn cô phụ, mình còn là người sao?
Bất kể là Thiến Thiến hay là Thiết Bổ Thiên, đều chưa từng nghĩ dùng tình cảm của bản thân để trói buộc mình, cũng chưa bao giờ nghĩ tới dùng cái gọi là lương tâm trách nhiệm để chế ước mình.
Các nàng lặng lẽ trả giá, thậm chí chưa bao giờ yêu cầu hồi báo.
Nhưng bản thân Sở Dương, một khi biết được chuyện này lại không thể không đối mặt. Thân là nam nhân, có một số trách nhiệm, đến chêt cũng phải gánh.
Huống chi, còn có một Tử Tà Tình. Sở Dương khẽ cười khổ.
Tử Tà Tình và mình, bắt đầu không có tình cảm gút mắc. Ở cùng nàng, mình cũng luôn bị ngược đãi, tựa hồ chưa bao giờ trở mình nổi. Nhưng mình rất hưởng thụ cái loại cảm giác này... ừm, đương nhiên không phải cảm giác bị đánh kia, mình cũng không phải kẻ thích bị ngược đãi.
Mà là ở cùng nàng, không hiểu sao lại có cảm giác dựa dẫm, rất an toàn. Đây là một loại tâm lý, cũng không phải bởi vì mình nhỏ yếu, Sở Dương tin tưởng, cho dù tương lai có một ngày, tu vi mình vượt qua Tử Tà Tình, loại cảm giác này cũng sẽ không thay đổi.
Đây là một loại tâm lý ỷ lại của một nam nhân đối với mẫu tính của nữ nhân.
Sở Dương không nói rõ được, nhưng cái cảm giác này từ khi nào đã biến thành vướng bận, biến thành tình nam nữ, nói không rõ kể không hiểu. Sở Dương không biết, tin tưởng, bản thân Tử Tà Tình lại càng hồ đồ.
Mặc dù không nói rõ, không có bất cứ hứa hẹn nào.
Nhưng một câu trước khi Tử Tà Tình đi: "Tha nhật vân đoan nhược tương kiến, thỉnh quân giang nam tảo lạc hoa", cũng đã biểu lộ rõ ràng tâm tình của nàng.
(Ngày khác như gặp lại, thỉnh quân Giang Nam quét hoa rơi)
Như gặp lại....
Đối với gặp gỡ trong tương lai, Tử Tà Tình chính như ba chữ đó: Chỉ hi vọng, chứ không tin.
Sở Dương tâm loạn như ma
Nếu như Mạc Khinh Vũ kiếp trước thật sự trở về, mình phải nói với nàng thế nào. Khinh Vũ, kiếp trước ta thật sự có lỗi với ngươi, ta cô phụ ngươi, ta muốn dùng kiếp này bù dắp cho ngươi, chỉ là kiếp này ta không chỉ yêu ngươi, mà đã yêu thêm người khác?
Mấy lời này nghe sao mà vô sỉ quá.
Sở Dương hiện tại chỉ suy nghĩ một chút cũng đã cảm thấy mình cực kỳ vô sỉ, tội ác tày trời!
Mặc dù hiện tại ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, toàn bộ đại lục đều công nhận quan điểm này, thậm chí ngay cả Ô Thiến Thiến, Tần Bảo Thiện và Mạc Khinh Vũ đều tán thành chuyện này.
Nhưng bản thân Sở Dương vẫn cảm thấy trong lòng không chấp nhận được. Dù sao kiếp trước tuy cô phụ Mạc Khinh Vũ, nhưng trong lòng từ đầu tới cuối đều chỉ có đối phương.
Kiếp này biến thành cục diện như vậy, đã là không thể buông bỏ rồi. Điều này đối với người khác mà nói, có lẽ tất cả đều vui vẻ, nhưng đối với Mạc Khinh Vũ mà nói, tuyệt đối là bất công!
Nếu như Mạc Khinh Vũ kiếp trước trở về, chỉ cần một câu cũng có thể khiến cho mình hoàn toàn không còn chút mặt mũi nào. Ngươi nói kiếp trước có lỗi với ta, kiếp này muốn bồi thường cho ta, thì ra ngươi lại cắt vụn tim ngươi thành nhiều mảnh, chia cho ta một mảnh trong số đó, coi như bồi thường ta?
Tuy với tính cách Mạc Khinh Vũ kiếp trước và tính cách Mạc Khinh Vũ kiếp này, đều tuyệt đối sẽ không nói như vậy, nhưng cho dù Mạc Khinh Vũ nói, chẳng lẽ bản thân lại không nghĩ: Sở Dương, ngươi nói kiếp này phải bù lại tiếc nuối kiếp trước, bồi thường cho người yêu thương ngươi, nhưng ngươi đang bù đắp như vậy sao?
Haiz.
Tâm một người, thật sự có thể cùng toàn tâm toàn ý yêu nhiều người sao?
Hắn vạn phần nóng nảy muốn tới Phong Lôi thai. Nhưng khi khoảng cách chỉ còn gang tấc, hắn lại ngơ ngác đứng đó cả một đêm. Bản thân cũng không biết, suốt một đêm đó, mình đã suy nghĩ những điều gì.
Tóm lại là trong lòng rối như mớ bòng bong, không biết như thế nào mới có thể giải quyết.
Kiếm linh hóa thành một cái bóng hư ảo, hiện thân giữa đại tuyết mênh mông, đứng cùng Sở Dương. Thật lâu nhưng không hề quấy rầy hắn. Hắn biết tâm tình Sở Dương.
Giờ khắc này, bất cứ an ủi gì đều không có ý nghĩa.
Sinh tử chi đia, tử sinh chi địa.
Há có thể không cảm khái?
Thật lâu sau, Sở Dương thở ra một hơi thật dài, mới phát hiện, toàn bộ nửa thân dưới đã bị chôn vùi trong đại tuyết rồi. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, thì thào nói: "Tuyết rơi thật lớn. Không biết tâm Mạc Khinh Vũ, có lạnh hay không?"
Kiếm linh trầm mặc nói: "Cho dù lạnh, cũng có thể sưởi ấm."
Sở Dương gật đầu, khẽ thở hắt ra một hơi: "Chỉ mong, ta có thể sưới ấm cho nàng."
Gật đầu, nén cảm xúc xuống đáy lòng, nói: "Đi thôi, chúng ta đi Phong Lôi thai."
Kiếm linh phát ra một tiếng cười không rõ ý nghĩa, nhàng nhàng lướt theo Sở Dương. Hai bóng người nhẹ nhàng bay lên, hướng về phía đỉnh núi đối diện, lăng không mà bay tới.
Cửu Trọng Thiên, Vân Hải, Phong Lôi Thai, Nhất Tuyến Thiên!
Cửu Trọng Thiên Tây Bắc, đệ nhất tuyết địa! Thượng khả tiếp phong lôi, xuất nhập nhất tuyến thiên!
Sở Dương rốt cuộc cũng tới Phong Lôi sơn.
Trong truyền thuyết xa xưa, đây chính là nơi Phong thần cùng Lôi thần quyết chiến. Nghe nói lúc đó hai vị thần đại chiến mấy tháng, bất phân thắng bại. Về sau, hai người bắt tay giảng hòa, nhưng lại chia cả ngọn núi thành hai nửa.
Ở giữa là một vách núi rộng mười trượng, dài mấy trăm trượng. Vách núi hai bên đều dựng đứng, thẳng tắp cho tới tận đáy.
Vách núi này, chính là đệ nhất kỳ cảnh Cửu Trọng Thiên Tây Bắc - Nhất Tuyến Thiên.
Nếu như đứng dưới vách núi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ khi có vạn dặm trời quang, mới có thể nhìn thấy được Nhất Tuyến Thiên Quang! Nếu như ở giữa có bất cứ ngăn trở nào, vậy lại nhìn không thấy.
Nhưng bao nhiêu năm qua, ở trên hai vách núi dựng đứng này, thậm chí ngay cả một ngọn cỏ cũng không mọc được.
Vách núi bên này chính là cuồng phong gào thét. Vách núi bên kia quanh năm ẩn hiện tiếng sấm.
Ở chính giữa vách núi, lại có một cây cột đá thẳng tắp, dựng thẳng từ dưới đáy mà lên, cao vạn trượng mà chỉ có đường kính ba trượng. Từ trên xuống dưới, tròn xoe.
Đây vốn là chuyện tuyệt đối không thể xuất hiện.
Cao như vậy, bán kính như vậy, đừng nói là đá, cho dù là tinh thần thiết, chỉ sợ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể thổi bật cả gốc. Nhưng cây cột đá này vẫn đứng sừng sững nơi này, mấy chục vạn năm lù lù bất động.
Ở trên đỉnh cao nhất cột đá, lại lớn ra một chút, nối liền hai vách núi lại với nhau. Ở trên vách núi Nhất Tuyến Thiên này, bỗng không dựng lên một cái thạch thai.
Chu vi hơn mười trượng.
Giống như hai cự nhân đang giằng co, muốn chiến đấu, nhưng lại có một người gầy gò đứng giữa, vươn hai cánh tay, tách hai người ra.
Tòa thạch thai này nối liền hai vách núi, nhưng lại khiến bản thân nó, một bên tiếng gió vù vù, như bão táp gió lốc, bên kia lại không có một chút tiếng gió, chỉ có tiếng sấm ẩn hiện, điện quang chớp động.
Đây chính là lai lịch Phong Lôi thai!