Sở Dương há há miệng, có mấy câu muốn nói, do dự một hồi rốt cuộc vẫn nuốt trở lại, mỉm cười nói: "Bệ hạ thật sự là tuệ nhãn như đuốc. Tại hạ cũng chỉ đùa với bệ hạ một chút, không nghĩ tới câu đầu tiên đã bị bệ hạ nhận ra rồi."
Thiết Bổ Thiên mỉm cười, trong thanh âm, có một chút run rẩy không thể kiềm chế được.
Ánh mắt Sở Dương, nhìn chằm chằm vào biến hóa trong đôi mắt Thiết Bổ Thiên.
Chỉ thấy đôi mắt nàng tựa hồ đỏ lên, sau đó lại khôi phục lại bình thường trong thời gian cực ngắn. Ở sâu trong đáy mắt, vẻ kích động vẫn không thể ngăn chặn, nhưng cảm xúc trong lòng đã có thể che giấu hoàn toàn.
Sống trường kỳ trên ngôi vị đế vương, hơn nữa lại có thêm gian nan khốn khổ ban đầu, khiến cho nữ tử trí tuệ này đã sớm luyện được thần kinh sắt thép rồi.
Nhất là khi nàng mặc bộ hoàng bào này trên người, rất ít chuyện có thể khiến nàng thất thố! Kích động như vừa mới rồi, đã là phá lệ một lần rồi.
Sở Dương mỉm cười, đưa tay, tháo mặt nạ xuống.
Nhìn khuôn mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng, trong lòng Thiết Bổ Thiên đột nhiên chua xót, gần như muốn liều lĩnh xông tới, ôm chặt lấy hắn, nói cho hắn biết nỗi nhớ của mình.
Nhưng ý nghĩ điên cuồng này lập tức bị chính nàng mạnh mẽ áp chế xuống.
Sở Dương hiện tại nghĩ thế nào? Rốt cuộc hắn đã biết hay chưa biết? Hắn chỉ đơn thuần là tới thăm bằng hữu? Hay là...
Trong lòng Thiết Bổ Thiên cực kỳ phức tạp, trong lúc nhất thời, cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tâm loạn như ma, giờ khắc này, không ngờ có chút không dám đối mặt với Sở Dương.
Còn ở đối diện, Sở Dương cũng đang cố tự trấn định, trong lòng cũng đang không ngừng suy tư: Làm sao bây giờ? Nàng không có ý định để lộ thân phận bản thân, hơn nữa, nàng cũng không có ý định, để cho mình biết hài tử...
Bây giờ ta nói thẳng ra? Hay là trước tiên cứ nói bóng gió?
Hay là dùng biện pháp khác?
Nếu khiến cho cô nàng này thật nổi nóng lên, nhi tử... lại càng không có hi vọng rồi.
Trong lòng Sở ngự tọa, cũng bất ổn.
Trong lúc nhất thời, hai người không ngờ đều ngây ngẩn cả người.
Thật lâu sau, Thiết Bổ Thiên mới lặng lẽ dời ánh mắt đi, cười sang sảng: "Sở ngự tọa, không phải ngài đã hóa thân thần long, tiêu dao Cửu Trọng Thiên sao? Như thế nào hôm nay lại nhớ tới, đến thăm vị lão bằng hữu ta đây?"
Nàng quay đầu lại, trong mắt có chút trêu chọc, nói giỡn: "Ồ? Là đơn thuần đi ngang qua? Thuận tiện tới thăm ta?"
Sở Dương cũng nở một nụ cười thoải mái, nói: "Bệ hạ cũng thật hay nói giỡn, ta đến thăm lão bằng hữu, đương nhiên là đặc biệt tới, làm sao có thể tiện đường chứ? Như vậy không khỏi quá ảnh hưởng tới tình cảm giữa chúng ta rồi."
Tuy thanh âm Sở Dương nói thực bình thản, cũng không cố ý tăng thêm giọng điệu gì, nhưng khi Thiết Bổ Thiên nghe tới mấy chữ "tình cảm giữa chúng ta", trái tim vẫn thoáng nhảy thót lên một cái.
Thốt lên: "Tình cảm giữa chúng ta?"
Sở Dương xòe tay nhún vai: "Bệ hạ... Không phải trở thành hoàng đế xong, liền quên luôn lão bằng hữu này chứ? Không ngờ tình cảm xuất sinh nhập tử giữa chúng ta cũng quên mất rồi?"
Thiết Bổ Thiên cười ha ha, trong mắt thoáng xẹt qua một tia quẫn bách, nói: "Sở ngự tọa thật là hay nói giỡn. Ha ha... chẳng lẽ trong lòng Sở ngự tọa, trẫm chính là hạng người hay trở mặt hay sao?"
Sở Dương cười hắc hắc: "Mấy lời của bệ hạ lại khiến ta nhớ tới một câu chuyện xưa cũ."
Thiết Bổ Thiên mỉm cười: "Chuyện gì?"
Sở Dương mỉm cười lắc đầu: "Thôi bỏ đi. Có chút bất nhã, nhất là đối vị quân vương một nước như ngươi, nói có chút không ra thể thống gì cả."
Thiết Bổ Thiên cười rộ lên: "Từ khi nào Sở ngự tọa lại bắt đầu nói tới thể thống trước mặt trẫm rồi. Câu chuyện này vì trẫm mà bị nhớ tới, há có thể không nghe một chút?"
Sở Dương nói: "Bệ hạ thật sự muốn nghe?"
Thiết Bổ Thiên gật gật đầu: "Nhất định phải nghe!"
Sở Dương bất đắc dĩ nói: "Một khi đã vậy, ta liền kể cho bệ hạ nghe một chút... Chuyện kể, có một vị sĩ binh tuần tra của thành vệ an toàn quân, coi trọng một vị hồng bài tiểu thư của thanh lâu. Nằm mơ cũng muốn có người đẹp."
Mới nói câu mở đầu, Thiết Bổ Thiên đã mặt mày đỏ bừng, không nhịn được: "Ngươi đó, bao nhiêu lâu như vậy rồi mà vẫn không thay đổi bản tính, chuyên môn kể mấy chuyên hạ lưu."
Sở Dương nói: "Vậy, bệ hạ có nghe hay không?"
Thiết Bổ Thiên cười nói sang sảng: "Sao lại không nghe? Ta và ngươi đều là nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm có thể xấu hổ hay sao?"
Hoàng đế bệ hạ nói mấy câu đó, bất kể là bản thân nàng hay là Sở Dương, đều có thể ngửi ra một mùi vị giấu đầu lòi đuôi.
Sở Dương cười cười đầy thâm ý: "Không sai, đều là nam tử hán đại trượng phu, quả thực không cần cố kỵ gì cả."
Nói tiếp: "Nhưng, vị sĩ binh này tuy coi trọng người ta, nhưng bản thân lại rất nghèo. Mà loại địa phương như thanh lâu, không có tiền, chắc chắn không thể vào được."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Sở Dương nhíu mày nói: "Rốt cuộc, vị sĩ binh này cũng nghĩ ra một biện pháp. Mỗi khi đi tuần tra ngang qua, sẽ đem một bó hoa, tặng cho vị hồng bài cô nương kia, còn bản thân lại không lộ diện. Mỗi ngày một lần tuần tra, hắn liên tục tặng hoa hai tháng."
Thiết Bổ Thiên mỉm cười: "Vị sĩ binh này coi như có tâm rồi."
"Ừm." Sở Dương nói: "Rốt cuộc hai tháng sau, vị hồng bài cô nương kia cũng vì thành ý của hắn mà bị đả động, cố ý hẹn gặp hắn.
Thấy vị sĩ binh này cũng tốt, sau đó hai người tình đầu ý hợp, nam vốn chẳng phải quân tử, nữ cũng chẳng phải liệt phụ, thế là củi khô lửa cháy, ăn nhịp với nhau... cộng phó vu sơn, nhất khởi vân vũ." ( Ý là xếp hình ấy:]])
Trên mặt Thiết Bổ Thiên có chút đỏ hồng, cười khan nói: "Trẫm còn chưa nghe ra, cái này có liên quan gì tới quan hệ tình cảm...."
Sở Dương nói: "Ta còn chưa nói xong,..., Thế là người hai thông đồng thành gian. Sĩ binh không tiền, cô nương cũng không cần, thế là mỗi ngày đều hẹn hò. Đến một ngày, hai người hẹn hò xong, sĩ binh hồi doanh, nhận được mệnh lệnh, nói phải thủ tiêu đả kích thanh lâu. Mà mục tiêu của bọn họ lại chính là thanh lâu hắn thường lui tới, vị hồng bài cô nương kia, cũng chính là mục tiêu đả kích."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Thiết Bổ Thiên hứng thú hỏi một câu.
Sở Dương chậm rãi kể tiếp: "Nhưng vị sĩ binh này cùng thật là một kẻ ngoan độc, chấp hành mệnh lệnh không nói một lời, tự mình dẫn người tới, một lưới bắt hết cả tòa thanh lâu kia, còn có vị cô nương kia. Hơn nữa, lúc đó hắn còn mới chơi bời xong chưa tới hai canh giờ."
"Vì sao?" Thiết Bổ Thiên trợn mắt nói: "Hắn không phải rất thích vị cô nương kia sao? vì sao phải làm như vậy?"
Sở Dương thản nhiên nói: "Vị hồng bài cô nương kia cũng hỏi như vậy, cực kỳ bi phẫn nhìn hắn, hỏi: Tình cảm ngươi đối với ta chẳng lẽ là giả? Vừa rồi ngươi còn nằm trên giường ta, hiện tại ngươi lại bắt ta?"
"Đúng vậy, tên sĩ binh hỗn trướng kia trả lời thế nào?" Thiết Bổ Thiên lại càng tò mò.
Sở Dương vẫn thản nhiên như không, nói: "Vị sĩ binh kia nói: Lúc cởi quần, đương nhiên là có tình cảm, nhưng bây giờ ta đã kéo quần lên rồi, làm quái gì còn tình cảm! Tình cảm cái chim!"
Thiết Bổ Thiên nhịn không được đỏ mặt, cười cười: "Vị sĩ binh này, tuy vô tình, nhưng cũng coi như diệu nhân."
Đột nhiên cả giận, nói: "Ngươi vừa mới nói, vì ta mà nhớ tới chuyện này. Ý ngươi là, trẫm chính là tên sĩ binh kia?"
Sở Dương chớp chớp mắt: "Ta không nói gì đâu nhé."
Thiết Bổ Thiên không nhịn được có chút đỏ mặt, lại có chút tức gận, nhớ tới năm đó mình chữa thương cho hắn, thương thế tốt lên rồi, mình lại giả như không có chuyện gì xảy ra... Cái này... Có vẻ cũng giống với chuyện tên sĩ binh kia, tuy cách làm có chút khác nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu?
Nhớ tới câu Sở Dương nói: Khi cởi quần, đương nhiên là có tình cảm, nhưng bây giờ ta đã kéo quần lên rồi, làm quái gì còn tình cảm", không khỏi chột dạ.
Lúc trước cứu hắn... bắt buộc phải cởi, hơn nữa, nếu làm như vậy, đương nhiên là có cảm tình... Nếu như không có cảm tình với hắn, làm sao lại đi cứu hắn? Nhưng lúc này... Mình kéo quần lên rồi... dường như đã áp tất cả chuyện đó xuống...
Cái này cái này...
Làm sao nghĩ thế nào cũng cảm thấy, con hàng này đang nói mình.
Hoàng đế bệ hạ dù sao cũng có chút chột dạ, nghĩ tới đây, lại mặt đỏ tía tai, trong lòng hoài nghi bất định: "Chẳng lẽ… hắn biết rồi?"
Nghĩ tới đây, không nhịn được lại lén liếc mắt nhìn trộm Sở Dương một cái.
Chỉ thấy con hàng này đang cười híp mắt, trong lòng buông lỏng, thầm nghĩ: Nhìn tên gia hỏa này, chắc cũng chỉ kể một câu chuyện hạ lưu mà thôi.
Ho khan một tiếng, hoàng đế bệ hạ nói: "Không sai, hiện tại rất nhiều cô nương thanh lâu đều nói: Đám thành vệ an toàn quân đó, cởi quần là yêu chúng ta, mặc quần vào lại bắt chúng ta, nhưng tố chất nhân viên chấp pháp mới là việc quan trọng hàng đầu mà."
Thiết Bổ Thiên thở dài, nói: "Không nghĩ tới Sở ngự tọa rời đi lâu như vậy, vẫn lo nước lo dân đó."
Nhưng trong lòng lại ngượng không chịu nổi, tên hỗn trướng này, nói toàn là hỗn trướng lưu manh.
Đang suy nghĩ thì thấy Sở Dương nghiêm túc nhìn mình, nói: "Bệ hạ, ta và ngươi đều là nam nhi, có mấy lời, không cần cố kỵ gì cả, muốn nói thì nói thôi. Chuyện này mặc dù có chút đáng khinh, bất quá, cũng là một sự thật, đúng không? Nam nhân mà! "
Thiết Bổ Thiên mỉm cười gật đầu, kích động khi vừa mới gặp mặt đã biến thành một loại kích động khác: Hận không thể khâu mồm con hàng này lại, ai là nam nhân với ngươi?
Chi nghe Sở Dương nói: " Nên lưu manh thì lưu manh! Nên hạ lưu thì hạ lưu! Đúng không? Mọi người cũng không phải đàn bà, nhăn nhăn nhó nhó cái gì? Hảo hán một lời không hợp là thô lỗ, một lời không hợp là há miệng ngậm miệng đều chửi mẹ nó. Nhưng ai dám nói không phải quân tử? Không phải anh hùng?
Thiết Bổ Thiên trái lương tâm gật đầu: "Đúng đúng!"
Sở Dương thân thiết bước tới, quàng tay lên bả vai Thiết Bổ Thiên, giống như hai đại nam nhân bình thường vậy.
Thiết Bổ Thiên vội vàng giãy ra, cười gượng: "Sở ngự tọa, nơi này là hoàng cung đại điện... Trẫm, ha ha, phải giữ chút thể thống chứ."
Sở Dương buồn bực nói: "Thể thống cái gì! Chúng ta đều là nam tử hán đại trượng phu, xuất sinh nhập tử với nhau bao nhiêu lần, ôm một cái tính là gì?"