Huyền Dương ngọc, chính là vật tồn tại chung với một trong cửu đại kỳ dược - Huyền Dược ngọc tủy!
Huyền Dương ngọc tủy, từ xưa tới nay, chỉ có một mình Sở Dương có được!
Huyền Dương ngọc này, trong thiên hạ, cũng chỉ lác đác mấy người có, hơn nữa, đều là Sở Dương tặng ra ngoài!
Lúc trước khi lấy được Huyền Dương ngọc, Sở Dương liền cho hai vị Ảnh Tử mỗi người một khối. Đưa cho Thiết Bổ Thiên kia một khối. Còn một khối đưa cho Thiết Bổ Thiên, đến bây giờ vẫn nằm trên cổ Thiết Bổ Thiên.
Vậy, thứ Lan Nhược đeo trên cổ là của ai?
Ảnh Tử, đi đâu mất rồi?
Mình đưa cho Thiết Bổ Thiên cửu trọng đan, Ảnh Tử cũng biết, nhưng hiện tại Lan Nhược mãi đến khi gặp mới biết mình. Nói một cách khác, Ảnh Tử cảm kích mình nên không nói ra.
Nhưng Ngọc của Ảnh Tử, lại xuất hiện trên người Lan Nhược.
Hai người Ảnh Tử chạy đi dâu rồi? Đây chẳng phải chuyện quá rõ ràng sao?
Sở Dương suy luận một chút đã xác định được: Nhất định là Lan Nhược xuống Hạ Tam Thiên xong, lập tức triệu tập hai Ảnh Tử tới truy hỏi, nhưng hai vị Ảnh Tử liều chết không nói, cuối cùng cũng bị Lan Nhược hạ độc thủ!
Mà Huyền Dương ngọc, cũng tự nhiên chạy vào trong tay Lan Nhược.
Nếu không thì Huyền Dương ngọc cũng tuyệt đối không rời khỏi người bọn họ. Huyền Dương ngọc đối với hai người bọn họ, tác dụng có thể nói là rất quan trọng! Cũng có tác dụng điều hòa thân thể. Loại thiên hạ kỳ bào như vậy, làm sao có thể tặng người khác?
Sở Dương chỉ hận không thể một chưởng đập chết luôn Lan Nhược. Làm gì còn hứng thú kết giao gì gì với hắn?
Sự tình đã tới nước này, trực tiếp tuyên bố một điểm: Bất kể Lan gia có cố gắng thế nào, có xu nịnh lấy lòng thế nào, ở trong lòng Sở Dương, Lan gia đã sớm bị phán định án tử hình rồi!
Tuyệt không thể sửa đổi!
Trong vô tình Lan gia đã xây dựng được quan hệ với Cửu Kiếp kiếm chủ, có thể tiếp tục một vạn năm hưng thịnh, nhưng cũng là trong vô tình, bọn hắn đã phá hư sạch sẽ tất cả điều này!
Điều này há không phải tạo hóa trêu ngươi?
Nếu như người của Lan gia biết được chuyện này, chỉ sợ số người hộc máu hối hận đương trường, tuyệt đối không phải là số ít!
Bữa cơm này, kéo dài tới tận đêm khuya.
Sở Dương có thể nói là kiếm được lợi ích không nhỏ. Đối với thực lực cửu đại gia tộc, lần đầu tiên có một cái nhận thức trực quan nhất!
Có thể nói là chuyến này đi không tệ!
Mãi cho tới lúc cuối sắp giải tán, Sở Dương mới vô tình hữu ý phun ra một câu: "Lần này đi theo ngươi xuống, có bao nhiêu người?"
"Mười bốn người, tính cả ta nữa là mười lăm người." Lan Nhược cười khổ một tiếng: "Bất quá động tác của đại ca ngươi cũng quá nhanh. Bốn người trong hoàng cung, đã bị ngươi giết mất ba rồi."
"Hả?" Sở Dương chấn động: "Ba người ta giết kia, đều là người của các ngươi?" Hắn dậm chân thở dài: "Ai nha nha, ta thấy bọn hắn cứ lén la lén lút trong cung, tu vi lại cao như vậy liền thuận tay giết chết. Không nghĩ tới lại giết phải người nhà... Cái này cái này... cái này cũng quá xấu hổ rồi."
"Không việc gì." Lan Nhược nghiến nát răng, nuốt cả máu lẫn răng xuống bụng, nói: "Có thể chết dưới tay đại ca, coi như là phúc khí của bọn hắn. Đại ca không cần để ý."
"Không để ý sao được!" Sở Dương tức giận phản bác, lại áy náy nói: "Chẳng lẽ ngày mai ta lại giết thêm một người, ngươi vẫn không thèm để ý sao? Đây đều là lực lượng của chúng ta đó."
"Như vậy đi." Hắn dừng lại một chút: "Ngày mai ngươi kêu tất cả cùng tới, ta cùng mọi người gặp mặt. Dù sao thời gian ở dưới Hạ Tam Thiên vẫn còn rất dài, mọi người không biết lẫn nhau thì làm việc sao được."
Lan Nhược nghĩ nghĩ, sảng khoái nói: "Được! Cứ như đại ca nói." Nói xong cười lớn, nói: "Ta hiện tại đang ở Thiên Binh các của đại ca lúc trước. Ngày mai nếu đại ca có thời gian, có thể bảo Phong Kỳ Lương mang ngươi tới. Chúng ta lại tụ hợp."
Sở Dương lập tức đáp ứng: "Cứ quyết định như vậy đi."
Hắn mỉm cười, đầy thâm ý nói: "Lan Nhược, chúng ta ở Hạ Tam Thiên này, cũng không phải nhàn rỗi đâu."
Trong lòng Lan Nhược thoáng kích động: "Chỉ cần có việc, đại ca cứ nói là được."
Sở Dương vỗ vỗ vai hắn: "Ngày mai nhân mã đông đủ, ta sẽ an bài cụ thể."
"Được." Lan Nhược mừng rỡ.
Rốt cuộc cũng được Sở Dương thừa nhận.
Ngày mai sẽ có an bài thế nào đây?
Lan Nhược không khỏi chờ mong.
Nhưng Lan Nhược tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, "ngày mai nhân mã đông đủ, ta sẽ an bài cụ thể" mà Sở Dương nói, lại chính là... an bàn các ngươi đi dịa ngục điểm danh!
"Đại ca, mấy vị huynh đệ khác là người phương nào?" Sở Dương có chút nống nảy, muốn tạo quan hệ thật tốt.
Chỉ cần gặp được những cửu kiếp khác, Lan Nhược mới có thể xác định, thân phận chân chính của mình được khẳng định.
Sở Dương cười: "Bọn họ đều ở Trung Tam THiên."
"Đại ca ngài thế nào lại xuống dưới này?" Lan Nhược có chút buồn bực.
"Ta xuống dưới này hơn một năm trước rồi. Trong khoảng thời này, ta vẫn luôn bế quan tại một nơi bí mật." Sở Dương mỉm cười ấm áp, nói: "Chờ đến khi ngươi có thời gian, chuyện tình ở Thiết Vân thành cũng kết thúc, ta sẽ mang ngươi tới chỗ đó. Ở đó linh khí sung túc, gần như ngưng tụ thành thực chất, tu luyện tuyệt đối có thể tiến triển cực nhanh!"
Ừm, cho ngươi đi địa ngục, ở đó linh khí chăc là rất sung túc.
Về phần ngươi có thể tiến nhanh cực nhanh ở đó hay không, ta thật sự không thể quyết định được.
"Đa tạ đại ca!"
Lan Nhược mừng rỡ.
Kế tiếp đương nhiên là ngươi tới ta lại, mọi người tận tình uống rượu. Mọi người càng uống càng cảm thấy đối phương không phải người ngoài, nói chuyện cũng buông thả rất nhiều.
Nương theo cảm giác say, Lan Nhược cũng cảm thấy bây giờ mình và Sở Dương đã không phải ngoại nhân, không khỏi muốn đùa giỡn, ghé miệng vào tai Sở Dương, thì thầm: "Đại ca, hắc hắc... mấy ngày nay ôm hoàng đế bệ hạ phiên vân phúc vũ, cảm giác hẳn là không tệ chứ? Ha ha ha ha...."
Sát khí trong lòng Sở Dương điên cuồng dâng lên, nhưng miệng vẫn cười ha ha: "Tiểu tử ngươi đó! Lại nói loại chuyện này, ta có thể tức giận đấy!"
Lan Nhược cười ha ha.
Lan Nhược thầm nghĩ, nếu mình có được một nữ nhân như vậy, đế vương một nước lại bị mình đè dưới háng, thỏa chí đùa giỡn, cái loại khoái cảm đó thật sự không gì sánh được. Nếu như mình là Sở Dương, có người nói giỡn như vậy, thì đúng là gãi đúng chỗ ngứa, sướng tê người.
Suy bụng ta ra bụng người, Lan Nhược đương nhiên nghĩ rằng, tất cả mọi người đều là nam nhân, Sở Dương nhất định cũng giống ta thôi! Trong lòng nhất định đang đắc ý tới tột đỉnh rồi.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, Sở Dương có thể nói giỡn tới bất cứ chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không đem nữ nhân của mình ra nói giỡn!
Sở Dương sẽ không lấy thân nhân của mình, cha mẹ, huynh đệ, nữ nhân ra.... để làm trò đùa trước mặt người khác!
Đây là kỵ húy lớn nhất của Sở Dương!
Một câu này của Lan Nhược vốn tưởng là có thể kéo gần quan hệ với huynh đệ, nhưng không ngờ lại hoàn toàn thiêu đốt sát khí trong lòng Sở diêm vương. lửa giận bốc lên cao cả vạn trượng.
Ngay trong đêm hôm đó, vô luận là kẻ nào đi nữa, thoạt nhìn cũng đều vui vẻ giải tán.
Sở Dương cưỡi bạch mã, trước năm người của Lan gia ân cần đưa tiễn, ước định thời gian ngày mai gặp mặt, một đường thúc ngựa phóng đi lưu luyến không rời.
Sau lưng, năm người của Lan gia đều không thể che giấu vẻ hưng phấn trên mặt.
"Các ngươi thấy thế nào?" Lan Nhược nhìn bạch mã cùng Sở Dương biến mất trong đêm tối, trầm giọng hỏi một câu.
"Hẳn là... không có vấn đề gì lớn." Lan Tâm Họa thở phào một hơi, nói: "Hắn rõ ràng còn có giữ lại điều gì đó, nhưng cái này cũng chứng minh người này cẩn thận. Nói chuyện tới khuya hôm nay... xem ra không có vấn đề gì."
“Ta cũng cảm thấy như vậy." Lan Nhược chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: "Hắn muốn thống nhất Cửu Trọng Thiên, nhất định phải có trợ lực! Cửu kiếp hiện tại hiện tại còn chưa trưởng thành tới mức độ có thể giúp đỡ hắn, cho nên đề nghị của chúng ta hôm nay, chính là hành động đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."
"Đúng vậy, cho nên tuy Sở Dương bất mãn với chúng ta lúc đầu, nhưng lại rất nhanh không nhắc tới nữa." Lan Thành Phong phụ họa.
"Không sai." Lan Nhược có chút hối hận."Ta thật sự phải thay đổi phương pháp ôn hòa hơn. Tính cách người này không thể nghi ngờ là có chút nóng nảy và táo bạo."
“Bất quá hiện tại mà nói, đã rất tốt rồi. Mấu chốt là biểu hiện sau này." Lan Tâm Họa an ủi: "Ở Hạ Tam Thiên, hắn hẳn là có việc phải hoàn thành... Tới lúc đó, chính ngươi phải tự mình làm với hắn, chúng ta không thể tham dự. nếu như chúng ta tham dự... thì điều đó ảnh hưởng quá lớn tới tâm tình và cảm nhận."
"Không sai, như vậy hắn sẽ cho rằng ta chỉ là một đại thiếu gia chỉ biết dựa vào gia tộc mà thôi...." Lan Nhược lẩm bẩm nói: "Nhưng Lan Nhược ta... há là loại người đó! Hơn nữa, hai người ở chung một chỗ, cũng dễ dàng bồi dưỡng tình cảm."
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Tình cảm? Tình cảm đáng giá mấy tiền?
"Hết thảy, ngày mai sẽ rõ ràng." La Tâm Họa thả lỏng, cười nói: "Đêm hôm nay, cuối cùng cũng có ân tâm ngủ một giác. Không biết nếu như gia tộc biết chuyện này sẽ cao hứng tới cỡ nào.”
Trên mặt Lan Nhược cũng nở một nụ cười kiêu ngạo.
Ngày mai chính là một khởi đầu tốt nhất! Vạn năm cơ nghiệp của Lan gia, ngày mai, đặt móng!
Trong lòng Lan Nhược tràn đầy cảm giác hưng phấn và thành tựu.
...
Thiết Bổ Thiên ngồi trên ghế, tay phải chống má, lặng lẽ chờ đợi.
Tiểu tử kia đã sớm ngoan ngoãn trở về phòng ngủ rồi. Thiết Bổ Thiên vốn nghĩ tiểu tử kia sẽ chịu nổi, nhưng không nghĩ tới năng lực độc lập của tiểu tử kia lại mạnh như vậy.
Một mình một phòng, không ngờ lại ngủ vô cùng ngon lành.
Hiện tại, Thiết Bổ Thiên đang đợi Sở Dương trở về. Nàng tựa như một nữ tử nông gia bình thường, đang chờ đợi trượng phu của mình.
Nếu ta và ngươi chỉ là phàm nhân, ta sẽ ở bên người cả đời, bất kể là thời điểm nào, chỉ cần ngươi về nhà đều sẽ có người chờ đợi ngươi.
Thiết Bổ Thiên suy nghĩ có chút xuất thần, sắc mặt ửng hồng. Trước đó, thật sự không thể tưởng được, nhất đại đế vương cũng có một ngày cam tâm tình nguyện triệt hồi ngụy trang, thay trang sức nữ nhân, toàn tâm toàn ý chờ đợi một người trở về.
Cảnh tượng này, nggay cả trong mộng cũng không dám mơ tưởng tới. Hiện giờ, Sở Dương tới đây, hết thảy đều biến thành sự thật.
"Sở Dương... Tiểu Điềm Điềm thích ngươi." Thiết Bổ Thiên xuất thần thì thào tự nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, bản thân đã thẹn muốn chui xuống đất: "Thật sự buồn nôn chết đi được."
Ngọn đèn dầu trên bàn lay động, khiến căn phòng đỏ au này cũng sáng tối không ngừng.
Cũng không biết lý do vì sao, đêm qua Sở Dương bày biện tất cả, hôm nay Thiết Bổ Thiên cũng không hề thay đổi. Bao gồm cả thảm, nến đỏ, vân vân...
Thiết Bổ Thiên muốn giữ tẩm cung của mình giữ nguyên cảnh tượng này, không có bất cứ thay đổi.
Tân phòng của mình, hạnh phúc của mình, nàng hi vọng có thể gìn giữ lâu hơn một chút...
Huyền Dương ngọc, chính là vật tồn tại chung với một trong cửu đại kỳ dược - Huyền Dược ngọc tủy!
Huyền Dương ngọc tủy, từ xưa tới nay, chỉ có một mình Sở Dương có được!
Huyền Dương ngọc này, trong thiên hạ, cũng chỉ lác đác mấy người có, hơn nữa, đều là Sở Dương tặng ra ngoài!
Lúc trước khi lấy được Huyền Dương ngọc, Sở Dương liền cho hai vị Ảnh Tử mỗi người một khối. Đưa cho Thiết Bổ Thiên kia một khối. Còn một khối đưa cho Thiết Bổ Thiên, đến bây giờ vẫn nằm trên cổ Thiết Bổ Thiên.
Vậy, thứ Lan Nhược đeo trên cổ là của ai?
Ảnh Tử, đi đâu mất rồi?
Mình đưa cho Thiết Bổ Thiên cửu trọng đan, Ảnh Tử cũng biết, nhưng hiện tại Lan Nhược mãi đến khi gặp mới biết mình. Nói một cách khác, Ảnh Tử cảm kích mình nên không nói ra.
Nhưng Ngọc của Ảnh Tử, lại xuất hiện trên người Lan Nhược.
Hai người Ảnh Tử chạy đi dâu rồi? Đây chẳng phải chuyện quá rõ ràng sao?
Sở Dương suy luận một chút đã xác định được: Nhất định là Lan Nhược xuống Hạ Tam Thiên xong, lập tức triệu tập hai Ảnh Tử tới truy hỏi, nhưng hai vị Ảnh Tử liều chết không nói, cuối cùng cũng bị Lan Nhược hạ độc thủ!
Mà Huyền Dương ngọc, cũng tự nhiên chạy vào trong tay Lan Nhược.
Nếu không thì Huyền Dương ngọc cũng tuyệt đối không rời khỏi người bọn họ. Huyền Dương ngọc đối với hai người bọn họ, tác dụng có thể nói là rất quan trọng! Cũng có tác dụng điều hòa thân thể. Loại thiên hạ kỳ bào như vậy, làm sao có thể tặng người khác?
Sở Dương chỉ hận không thể một chưởng đập chết luôn Lan Nhược. Làm gì còn hứng thú kết giao gì gì với hắn?
Sự tình đã tới nước này, trực tiếp tuyên bố một điểm: Bất kể Lan gia có cố gắng thế nào, có xu nịnh lấy lòng thế nào, ở trong lòng Sở Dương, Lan gia đã sớm bị phán định án tử hình rồi!
Tuyệt không thể sửa đổi!
Trong vô tình Lan gia đã xây dựng được quan hệ với Cửu Kiếp kiếm chủ, có thể tiếp tục một vạn năm hưng thịnh, nhưng cũng là trong vô tình, bọn hắn đã phá hư sạch sẽ tất cả điều này!
Điều này há không phải tạo hóa trêu ngươi?
Nếu như người của Lan gia biết được chuyện này, chỉ sợ số người hộc máu hối hận đương trường, tuyệt đối không phải là số ít!
Bữa cơm này, kéo dài tới tận đêm khuya.
Sở Dương có thể nói là kiếm được lợi ích không nhỏ. Đối với thực lực cửu đại gia tộc, lần đầu tiên có một cái nhận thức trực quan nhất!
Có thể nói là chuyến này đi không tệ!
Mãi cho tới lúc cuối sắp giải tán, Sở Dương mới vô tình hữu ý phun ra một câu: "Lần này đi theo ngươi xuống, có bao nhiêu người?"
"Mười bốn người, tính cả ta nữa là mười lăm người." Lan Nhược cười khổ một tiếng: "Bất quá động tác của đại ca ngươi cũng quá nhanh. Bốn người trong hoàng cung, đã bị ngươi giết mất ba rồi."
"Hả?" Sở Dương chấn động: "Ba người ta giết kia, đều là người của các ngươi?" Hắn dậm chân thở dài: "Ai nha nha, ta thấy bọn hắn cứ lén la lén lút trong cung, tu vi lại cao như vậy liền thuận tay giết chết. Không nghĩ tới lại giết phải người nhà... Cái này cái này... cái này cũng quá xấu hổ rồi."
"Không việc gì." Lan Nhược nghiến nát răng, nuốt cả máu lẫn răng xuống bụng, nói: "Có thể chết dưới tay đại ca, coi như là phúc khí của bọn hắn. Đại ca không cần để ý."
"Không để ý sao được!" Sở Dương tức giận phản bác, lại áy náy nói: "Chẳng lẽ ngày mai ta lại giết thêm một người, ngươi vẫn không thèm để ý sao? Đây đều là lực lượng của chúng ta đó."
"Như vậy đi." Hắn dừng lại một chút: "Ngày mai ngươi kêu tất cả cùng tới, ta cùng mọi người gặp mặt. Dù sao thời gian ở dưới Hạ Tam Thiên vẫn còn rất dài, mọi người không biết lẫn nhau thì làm việc sao được."
Lan Nhược nghĩ nghĩ, sảng khoái nói: "Được! Cứ như đại ca nói." Nói xong cười lớn, nói: "Ta hiện tại đang ở Thiên Binh các của đại ca lúc trước. Ngày mai nếu đại ca có thời gian, có thể bảo Phong Kỳ Lương mang ngươi tới. Chúng ta lại tụ hợp."
Sở Dương lập tức đáp ứng: "Cứ quyết định như vậy đi."
Hắn mỉm cười, đầy thâm ý nói: "Lan Nhược, chúng ta ở Hạ Tam Thiên này, cũng không phải nhàn rỗi đâu."
Trong lòng Lan Nhược thoáng kích động: "Chỉ cần có việc, đại ca cứ nói là được."
Sở Dương vỗ vỗ vai hắn: "Ngày mai nhân mã đông đủ, ta sẽ an bài cụ thể."
"Được." Lan Nhược mừng rỡ.
Rốt cuộc cũng được Sở Dương thừa nhận.
Ngày mai sẽ có an bài thế nào đây?
Lan Nhược không khỏi chờ mong.
Nhưng Lan Nhược tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, "ngày mai nhân mã đông đủ, ta sẽ an bài cụ thể" mà Sở Dương nói, lại chính là... an bàn các ngươi đi dịa ngục điểm danh!
"Đại ca, mấy vị huynh đệ khác là người phương nào?" Sở Dương có chút nống nảy, muốn tạo quan hệ thật tốt.
Chỉ cần gặp được những cửu kiếp khác, Lan Nhược mới có thể xác định, thân phận chân chính của mình được khẳng định.
Sở Dương cười: "Bọn họ đều ở Trung Tam THiên."
"Đại ca ngài thế nào lại xuống dưới này?" Lan Nhược có chút buồn bực.
"Ta xuống dưới này hơn một năm trước rồi. Trong khoảng thời này, ta vẫn luôn bế quan tại một nơi bí mật." Sở Dương mỉm cười ấm áp, nói: "Chờ đến khi ngươi có thời gian, chuyện tình ở Thiết Vân thành cũng kết thúc, ta sẽ mang ngươi tới chỗ đó. Ở đó linh khí sung túc, gần như ngưng tụ thành thực chất, tu luyện tuyệt đối có thể tiến triển cực nhanh!"
Ừm, cho ngươi đi địa ngục, ở đó linh khí chăc là rất sung túc.
Về phần ngươi có thể tiến nhanh cực nhanh ở đó hay không, ta thật sự không thể quyết định được.
"Đa tạ đại ca!"
Lan Nhược mừng rỡ.
Kế tiếp đương nhiên là ngươi tới ta lại, mọi người tận tình uống rượu. Mọi người càng uống càng cảm thấy đối phương không phải người ngoài, nói chuyện cũng buông thả rất nhiều.
Nương theo cảm giác say, Lan Nhược cũng cảm thấy bây giờ mình và Sở Dương đã không phải ngoại nhân, không khỏi muốn đùa giỡn, ghé miệng vào tai Sở Dương, thì thầm: "Đại ca, hắc hắc... mấy ngày nay ôm hoàng đế bệ hạ phiên vân phúc vũ, cảm giác hẳn là không tệ chứ? Ha ha ha ha...."
Sát khí trong lòng Sở Dương điên cuồng dâng lên, nhưng miệng vẫn cười ha ha: "Tiểu tử ngươi đó! Lại nói loại chuyện này, ta có thể tức giận đấy!"
Lan Nhược cười ha ha.
Lan Nhược thầm nghĩ, nếu mình có được một nữ nhân như vậy, đế vương một nước lại bị mình đè dưới háng, thỏa chí đùa giỡn, cái loại khoái cảm đó thật sự không gì sánh được. Nếu như mình là Sở Dương, có người nói giỡn như vậy, thì đúng là gãi đúng chỗ ngứa, sướng tê người.
Suy bụng ta ra bụng người, Lan Nhược đương nhiên nghĩ rằng, tất cả mọi người đều là nam nhân, Sở Dương nhất định cũng giống ta thôi! Trong lòng nhất định đang đắc ý tới tột đỉnh rồi.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, Sở Dương có thể nói giỡn tới bất cứ chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không đem nữ nhân của mình ra nói giỡn!
Sở Dương sẽ không lấy thân nhân của mình, cha mẹ, huynh đệ, nữ nhân ra.... để làm trò đùa trước mặt người khác!
Đây là kỵ húy lớn nhất của Sở Dương!
Một câu này của Lan Nhược vốn tưởng là có thể kéo gần quan hệ với huynh đệ, nhưng không ngờ lại hoàn toàn thiêu đốt sát khí trong lòng Sở diêm vương. lửa giận bốc lên cao cả vạn trượng.
Ngay trong đêm hôm đó, vô luận là kẻ nào đi nữa, thoạt nhìn cũng đều vui vẻ giải tán.
Sở Dương cưỡi bạch mã, trước năm người của Lan gia ân cần đưa tiễn, ước định thời gian ngày mai gặp mặt, một đường thúc ngựa phóng đi lưu luyến không rời.
Sau lưng, năm người của Lan gia đều không thể che giấu vẻ hưng phấn trên mặt.
"Các ngươi thấy thế nào?" Lan Nhược nhìn bạch mã cùng Sở Dương biến mất trong đêm tối, trầm giọng hỏi một câu.
"Hẳn là... không có vấn đề gì lớn." Lan Tâm Họa thở phào một hơi, nói: "Hắn rõ ràng còn có giữ lại điều gì đó, nhưng cái này cũng chứng minh người này cẩn thận. Nói chuyện tới khuya hôm nay... xem ra không có vấn đề gì."
“Ta cũng cảm thấy như vậy." Lan Nhược chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: "Hắn muốn thống nhất Cửu Trọng Thiên, nhất định phải có trợ lực! Cửu kiếp hiện tại hiện tại còn chưa trưởng thành tới mức độ có thể giúp đỡ hắn, cho nên đề nghị của chúng ta hôm nay, chính là hành động đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."
"Đúng vậy, cho nên tuy Sở Dương bất mãn với chúng ta lúc đầu, nhưng lại rất nhanh không nhắc tới nữa." Lan Thành Phong phụ họa.
"Không sai." Lan Nhược có chút hối hận."Ta thật sự phải thay đổi phương pháp ôn hòa hơn. Tính cách người này không thể nghi ngờ là có chút nóng nảy và táo bạo."
“Bất quá hiện tại mà nói, đã rất tốt rồi. Mấu chốt là biểu hiện sau này." Lan Tâm Họa an ủi: "Ở Hạ Tam Thiên, hắn hẳn là có việc phải hoàn thành... Tới lúc đó, chính ngươi phải tự mình làm với hắn, chúng ta không thể tham dự. nếu như chúng ta tham dự... thì điều đó ảnh hưởng quá lớn tới tâm tình và cảm nhận."
"Không sai, như vậy hắn sẽ cho rằng ta chỉ là một đại thiếu gia chỉ biết dựa vào gia tộc mà thôi...." Lan Nhược lẩm bẩm nói: "Nhưng Lan Nhược ta... há là loại người đó! Hơn nữa, hai người ở chung một chỗ, cũng dễ dàng bồi dưỡng tình cảm."
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Tình cảm? Tình cảm đáng giá mấy tiền?
"Hết thảy, ngày mai sẽ rõ ràng." La Tâm Họa thả lỏng, cười nói: "Đêm hôm nay, cuối cùng cũng có ân tâm ngủ một giác. Không biết nếu như gia tộc biết chuyện này sẽ cao hứng tới cỡ nào.”
Trên mặt Lan Nhược cũng nở một nụ cười kiêu ngạo.
Ngày mai chính là một khởi đầu tốt nhất! Vạn năm cơ nghiệp của Lan gia, ngày mai, đặt móng!
Trong lòng Lan Nhược tràn đầy cảm giác hưng phấn và thành tựu.
...
Thiết Bổ Thiên ngồi trên ghế, tay phải chống má, lặng lẽ chờ đợi.
Tiểu tử kia đã sớm ngoan ngoãn trở về phòng ngủ rồi. Thiết Bổ Thiên vốn nghĩ tiểu tử kia sẽ chịu nổi, nhưng không nghĩ tới năng lực độc lập của tiểu tử kia lại mạnh như vậy.
Một mình một phòng, không ngờ lại ngủ vô cùng ngon lành.
Hiện tại, Thiết Bổ Thiên đang đợi Sở Dương trở về. Nàng tựa như một nữ tử nông gia bình thường, đang chờ đợi trượng phu của mình.
Nếu ta và ngươi chỉ là phàm nhân, ta sẽ ở bên người cả đời, bất kể là thời điểm nào, chỉ cần ngươi về nhà đều sẽ có người chờ đợi ngươi.
Thiết Bổ Thiên suy nghĩ có chút xuất thần, sắc mặt ửng hồng. Trước đó, thật sự không thể tưởng được, nhất đại đế vương cũng có một ngày cam tâm tình nguyện triệt hồi ngụy trang, thay trang sức nữ nhân, toàn tâm toàn ý chờ đợi một người trở về.
Cảnh tượng này, nggay cả trong mộng cũng không dám mơ tưởng tới. Hiện giờ, Sở Dương tới đây, hết thảy đều biến thành sự thật.
"Sở Dương... Tiểu Điềm Điềm thích ngươi." Thiết Bổ Thiên xuất thần thì thào tự nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, bản thân đã thẹn muốn chui xuống đất: "Thật sự buồn nôn chết đi được."
Ngọn đèn dầu trên bàn lay động, khiến căn phòng đỏ au này cũng sáng tối không ngừng.
Cũng không biết lý do vì sao, đêm qua Sở Dương bày biện tất cả, hôm nay Thiết Bổ Thiên cũng không hề thay đổi. Bao gồm cả thảm, nến đỏ, vân vân...
Thiết Bổ Thiên muốn giữ tẩm cung của mình giữ nguyên cảnh tượng này, không có bất cứ thay đổi.
Tân phòng của mình, hạnh phúc của mình, nàng hi vọng có thể gìn giữ lâu hơn một chút...