Mọi người vội vàng buông tay ra. Trong cơ thể Ngạo Tà Vân có huyết mạch chân long, thần long chi khí hỗn loạn, quả thực cũng chỉ có hắn mới trị liệu được.
Máu tươi điên cuồng trào ra miệng Mạc Thiên Cơ, ở sâu trong đáy mắt vô thần, cũng xẹt qua một tia an tâm.
Ngạo Tà Vân vận khởi thần công, tụ hợp huyết mạch chân long trong cơ thể, lập tức tiến tới bên người Mạc Thiên Cơ, xoẹt một tiếng, cắt một vết thật sâu vào uyển mạch của mình.
Máu tươi nóng ấm phun ra, rơi vào trong miệng Mạc Thiên Cơ.
Cố Độc Hành ở phía sau truyền nguyên khí vào cơ thể hắn, dẫn dắt thần long huyết mạch đi khắp cơ thể Mạc Thiên Cơ, bình ổn khí tức hỗn loạn.
Thật lâu sau, máu tươi trên cổ tay đã ngừng chảy. Ngạo Tà Vân nhíu mày, lại cắt thêm vào miệng vết thương, lần này, lại càng cắt sâu hơn. ( mợ, tưởng tượng thôi cũng ghê hết cả răng rồi >"<)
Mất quá nhiều máu, khiến cho sắc mặt hắn dần dần tái nhợt.
Nhưng ngược lại, sắc mặt Mạc Thiên Cơ lại dần dần có một chút huyết sắc...
Mắt thấy vẫn không đủ, Ngạo Tà Vân lại duỗi tay trái mình ra, cảm thấy đầu óc không ngừng choáng váng, thản nhiên nói: "Độc Hành, lát nữa nếu ta hôn mê, ngươi cứ tiếp tục lấy máu, cho tới khi Thiên Cơ tỉnh lại thì thôi."
Cố Độc Hành kinh hãi: "Như vậy ngươi sẽ chết."
Ngạo Tà Vân nhíu mày, khó chịu nói: "Nghĩ nhiều thế làm gì! Nếu ta không làm như vậy, Thiên Cơ chết rồi, so với bản thân chết có gì khác nhau? Sau này cả đời còn có thể ngẩng đầu lên sao?"
Cố Độc Hành hít sâu một hơi.
Đúng lúc này, Mạc Thiên Cơ khẽ rên rỉ một tiếng, mở mắt, khóe miệng nở một nụ cười khổ: "Được rồi... mất mặt quá...."
Chúng huynh đệ hoan hô như sấm dậy.
Ngạo Tà Vân lập tức an tâm, bịch một tiếng đã ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch luống cuống tay chân chạy tới, băng bó miệng vết thương cho hắn.
Thân thể Mạc Thiên Cơ cực kỳ suy nhược, miễn cưỡng nói mấy câu, ngăn Ngạo Tà Vân lại rồi cũng hôn mê bất tỉnh.
Cố Độc Hành cùng Tạ Đan Quỳnh vội vàng đỡ lấy thân thể Mạc Thiên Cơ, cẩn thận chăm cóc.
Không có một ai biết, tại thời khắc cuối cùng, trong lòng Mạc Thiên Cơ vừa cao hứng vừa áy náy: "Quả nhiên là uổng ta làm tiểu nhân."
Tâm ma tuy lợi hại, nhưng đối với Mạc Thiên Cơ mà nói, cho dù bị thương cũng không thể nghiêm trọng như thế.
Lần này tẩu hỏa nhập ma, cũng là sau khi không khống chế tâm ma, Mạc Thiên Cơ thuận thế đẩy theo, khiến mình lập tức tiến tới sát bờ sinh tử. Vì cái gì? Là vì Ngạo Tà Vân.
Những huynh đệ này, Mạc Thiên Cơ đều cực kỳ yên tâm.
Kỷ Mặc, Cố Độc Hành, La Khắc Địch, đều đã đi theo Sở Dương từ lâu, hiểu rõ lẫn nhau, căn bản không có bí mật gì với nhau cả. Mạc Thiên Cơ căn bản sẽ không hoài nghi bọn họ. Về phần Tạ Đan Quỳnh, người này bề ngoài tuy anh tuấn tiêu sái, nhưng tư tưởng lại có chút thủ cựu, bảo thủ.
Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, Tạ Đan Quỳnh ở một số phương diện mà nói, thậm chí có chút đơn giản.
Cho nên Mạc Thiên Cơ cũng không lo lắng.
Duy nhất có chút đắn đo không quyết, chính là Ngạo Tà Vân.
Trước đó, Ngạo Tà Vân được xưng là thanh niên đệ nhất nhân, suy nghĩ tâm cơ cũng không thua kém mình bao nhiêu. hiện giờ ở trong đoàn thể này, bởi vì thời gian gia nhập cho nên địa vị Ngạo Tà Vân ngược lại tụt lại sau cùng.
Trong lòng hắn có thể không thoải mái? Hắn có thể không phục hay không?
Hắn có thể hay không...
Hiện tại. Mắt thấy mọi người đã hấp thu hết thiên địa nguyên khí, chuẩn bị rời khỏi chỗ này. Có lẽ sau khi ra ngoài, sẽ phải lên Thượng Tam Thiên đại chiến.Đại chiến trên Thượng Tam Thiên há bình thường? Nếu như Ngạo Tà Vân....
Mạc Thiên Cơ luôn luôn cẩn thận. Hắn biết rất rõ rầm quan trọng của một đoàn thể đoàn kết và thuần khiết. Tuyệt đối không bao giờ mang một đội ngũ ẩn chứa rủi ro tới Thượng Tam Thiên, giao cho Sở Dương.
Cho nên, hôm nay luyện công gặp rủi ro, quả thật là do tâm ma xâm lấn, điểm này không thể nghi ngờ.
Nhưng về phương diện khác, đó cũng là một lần dò xét hàng thật giá thật.
Thử Ngạo Tà Vân, xem hắn có thể vì huynh đệ mà bất chấp tính mạng bản thân hay không.
Lần thử thách này, đã quyết định tất cả kế hoạch của Mạc Thiên Cơ sau này!
Hiện giờ, tuy sự thật chứng mình Mạc Thiên Cơ quả thực có chút lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng bản thân Mạc Thiên Cơ tuyệt không hối hận!
Ngược lại còn rất cao hứng.!
Chỉ là có chút thẹn với Ngạo Tà Vân rồi...
Bất quá... Sau này đều là huynh đệ, mọi người ai cũng không biết... Ta tìm một cơ hội nói với hắn là được rồi. Hoặc là không nói.... chôn sâu xuống đáy lòng.
Mạc Thiên Cơ nghĩ như vậy liền khoái trá ngất đi.
Đối với mấy huynh đệ này, hắn đã hoàn toàn an tâm rồi....
Không thể không nói, Mạc Thiên Cơ cẩn thận, có đôi khi đạt tới mức độ khiến người ta không thể chịu đựng nổi. Mà trong khoảng thời gian này, vị âm mưu gia này không thể ra ngoài thi triển âm mưu quỷ kế của mình, lại bắt đầu nghĩ tới sự tình giữa các huynh đệ.
Sở Dương, là yên tâm nhất! Tuyệt đối tin cậy! Huống chi còn là em rể tương lai...
Cố Độc Hành, đáng tin nhất! Huynh đệ yên tâm nhất. Có chuyện gì, chỉ cần có hắn ở đây, đều có thể yên tâm.
Đổng Vô Thương, tuyệt đối tin cậy. Hắn giống như tường đồng vách sắt, khiến cho người ta cảm thấy an toàn vô cùng.
Nếu như nói Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương chính là hai tuyệt thế hãn tướng.
Vậy Kỷ Mặc và La Khắc Địch chính là phúc tướng rồi. Cái gì cũng không cần lo lắng, ưu đãi có thể rơi từ trên trời xuống, táng vào đầu bọn hắn.
Kỷ Mặc tính tình chây lười, ừm, nói như vậy không khỏi có chút đề cao hắn. Trên thực thế chính là một con heo lười. Nhưng lại là người trung nghĩa, tấm lòng son, tuyệt đối không cần phải hoài nghi.
La Khắc Địch tính tình khôi hài, nhưng lại là người đáng tin cậy.
Tạ Đan Quỳnh trầm ổn hào phóng, bộ dáng tuy giống như hoa cô nương, nhưng lại điển hình của chính nhân quân tử.
Nhuế Bất Thông chính là hoạt bát nhanh nhẹn, không bị lễ pháp thế tục khốn nhiễu, nhưng tổng thể mà nói, cũng dị thường tin cậy.
Ngạo Tà Vân... hiện giờ cũng yên tâm rồi.
Mạc Thiên Cơ làm sao có thể mất hứng...
....
Thủ đoạn như của Mạc Thiên Vân, nếu đổi lại là Sở Dương, chỉ sợ cả đời này đều không dám dùng.
Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất của Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ. Mạc Thiên Cơ bất cứ lúc nào cũng phải đặt bản thân vào một hoàn cảnh an toàn nhất. mà Sở Dương lại tung hoành thiên hạ, chém giết tứ phương.
Nguy cơ tứ phía!
Ba ngày sau trường phong ba, Ngạo Tà Vân còn có chút suy yếu, nhưng Mạc Thiên Cơ đã khôi phục hoàn toàn rồi.
Đúng vào thời khắc này, con rồng thiên địa nguyên khí lớn như một ngọn núi nhỏ đã bị mấy huynh đệ hấp thu sạch sẽ rồi.
Đã đến thời khắc xuất quan rồi.
Hôm nay, trong núi đột nhiên gió nổi mây phun, một tiếng long ngâm tựa như xuất phát từ sâu trong linh hồn, độ tnhiên ầm ầm vang lên...
"Chúng ta phải ra ngoài rồi!"
Mạc Thiên Cơ cùng Cố Độc Hành sóng vai mà đứng. Nhìn một điểm sáng ở trong không gian phá trước, lẩm bẩm nói.
Chúng huynh đệ đều phấn chấn.
Điểm sáng càng lúc càng lớn, chậm rãi biến thành một thông đạo thẳng tắp, thông thẳng lên trên.
"Đi!"
....
Sở Dương một đường chạy điên cuồng, không hề quay đầu lại. Hắn sợ mình một khi quay dầu lại, sẽ không hạ quyết tâm rời đi được nữa. Đợi đến khi tiến vào thông đạo Trung Tam Thiên, Sở Dương rốt cuộc mới quay đầu lại.
Chỉ có mây mù tràn ngập. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hắn cảm thấy mình tựa như đang nằm mơ. Mãi cho đến khi đang bay trong thông đạo, hắn vẫn có một loại cảm giác như mộng như ảo.
Thì ra, ở nơi này ta cũng có nữ nhân, có hài tử, có vướng bận...
Thật sự không biết trong lòng mình, là loại cảm giác gì.
Hiện tại Sở Dương bắt đầu cân nhắc. Nếu hắn về tới Sở gia rồi. Gặp được Mạc Khinh Vũ,.... tâm tình của mình sẽ như thế nào?
Sở Dương thở dài một tiếng, cố gắng không suy nghĩ tiếp chuyện này nữa, sau đó tốc độ hắn lại nhanh hơn...
....
Trung Tam Thiên, ở trong một mảnh Tử Trúc lâm, Sở Dương sưu một tiếng đã lao ra. Thông đạo dưới chân lập tức biến mất.
Sở Dương một bước đạp ra ngoài.
Lúc này mới phát hiện, mảnh Tử Trúc lâm này không ngờ không phải thông đạo mà mình đi xuống, hơn nữa, mảnh Tử Trúc Lâm này không ngờ chính là Tử Trúc lâm mà mình và Mạc Khinh Vũ gặp nhau kiếp trước.
"Không phải là ý đồ khiến lòng ta khó chịu chứ...." Sở Dương tuy trong lòng oán thần, nhưng cũng không tehẻ không nói, vẫn bị khơi lên ký ức sâu trong tâm linh. Ngây ngẩn ở trong Tử Trúc lâm tới tận trưa, rốt cuộc mới rời đi.
Phương xa truyền tới tiếng kêu, có một đám hắc y nhân cùng không ít hoàng y nhân đan giao chiến. Sở Dương cấp tốc lướt tới.
Hắn vốn không nghĩ tới, người quen đầu tiên mình gặp ở Trung Tam thiên, lại là hắn.
Chỉ thấy một thanh y nhân đang lăng không đứng trên đỉnh một cây đại thụ, theo cành lá đu đưa, thân hình hắn cũng lay động. Chắp hai tay sau lưng nhìn chiến trường, thần sắc mặt trên mặt cực kỳ ung dung.
Ngay trong một khắc Sở Dương vừa mới lướt tới, ánh mắt thanh y nhân cũng liếc tới.
Sau đó, hai người cùng lộ ra một nụ cười.
Úy công tử.
"Úy huynh." Sở Dương nhoáng một cái đã vượt qua khoảng cách năm trăm trượng, đi tới trước người Úy công tử: "Đã lâu không gặp."
"Lâu rồi không gặp." Úy công tử lắc đầu cười khẽ: "Làm sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
"Một lời khó nói hết." Sở Dương cười khổ một tiếng, lập tức nhìn tới chiên trường: "Đây là chuyện gì?"
"Một tiểu thế lực đui mù, không ngờ dám vô lễ với A Lộc. Vốn bị mấy bảo tiêu của A Lộc giáo huấn cho một trận, không ngờ vẫn quấn lấy không buông." Úy công tử phong đam vận khinh nói: "Bản công tử vừa lúc ngứa tay, đành phải mài đao, làm thịt mấy kẻ đui mù này!"
"Úy công tử! Van cầu ngươi, tha chúng ta đi...". Trong chiến trường, một người khàn giọng hô lớn, mặt rơi đầy lệ: "Chỉ là vì kẻ ăn chơi trác táng làm xằng làm bậy, chẳng lẽ ngươi muốn tiêu diệt toàn bộ Hồ sơn Bàng gia chúng ta sao?"
Úy công tử mặc kệ, nhìn Sở Dương cười: "Nhìn xem, đã xin tha rồi."
Hồ sơn Bàng gia!
Trong lòng Sở Dương chấn động. Gia tộc này chính là gia tộc vây công Mạc Khinh Vũ khi trước, khiến cho Mạc Khinh Vũ hương tiêu ngọc vẫn.
Năm đó là bởi vì tên hoàn khố của gia ộc này đùa giỡn Mạc Khinh Vũ, bị Mạc Khinh Vũ đánh cho một trận, kết thú kết thận.
Gia tộc này kiếp trước cũng bởi vì Mạc Khinh Vũ mà bị Sở Dương giệt tộc.
Hiện giờ, không có Mạc Khinh Vũ để đùa giỡn, con hàng này không ngờ lại đùa giỡn cả Quân Lộc Lộc rồi?
Cái này thật sự khiến Sở Dương hết chỗ nói rồi.
Xem ra chết như thế nào... vẫn là chết nha!
"Thế nào cũng cảm thấy các ngươi quá rộng rãi với địch nhân." Úy công tử tâm tình thoải mái, nói: "Có người chọc ta, ta sẽ giết cả nhà hắn! Hơn nữa, chiêu cáo thiên hạ, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái. Giết người cũng có thể giết tới tâm tư đại sướn."
"Lời nà thật hữu lý." Sở Dương gật đầu: "Nếu Thượng Tam Thiên cửu đại gia tộc chọc tới ngươi... Vậy thì phiền phức rồi... Giết người có thể giết tới tay ngươi mềm ra..."
"Cút!" Úy công tử tức giận mắng một tiếng