Trong phòng Sở Dương, bảy huynh đệ một người cũng không thiếu. Mọi người đã xa cách nhau hơn một năm, lần đầu tiên tụ hợp lại với nhau, nhịn không được đều có chút kích động.
Tất cả không ngờ có một loại cảm giác giống như đã trôi qua mấy kiếp, cảm thụ được loại không khí này, tất cả mọi người đều không lên tiếng, tất cả chỉ cảm thấy trong lòng sóng nhiệt cuồn cuộn, ngay cả người lắm mồm nhất như La Khắc Địch và Kỷ Mặc cũng nhậm chặt miệng, có đôi khi mấp máy hai cái, nhưng lại nhanh chóng ngậm lại.
"Các ngươi đều có biến hóa rồi." Sở Dương có chút cảm khái nhìn huynh đệ: "Đều gầy hơn một chút, bất quá, thoạt nhìn tinh thần no đủ, chắc chắn lần này bế quan, tinh tiến không ít rồi??"
Mạc Thiên Cơ mỉm cười thực khiêm tốn: "Tạm được, cuối cùng cũng không đến mức khiến lão đại thất vọng."
Ngay cả Mạc Thiên Cơ ổn trọng khiêm tốn nhất bọn cũng nói ra những lời như thế, có thể thấy được, lần này bọn họ bế quan quả thực thu được lợi ích không nhỏ.
"Ồ? Nói thử xem." Sở Dương cảm thấy rất hứng thú.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về Cố Độc Hành. Bất kể là từ phương diện nào, đều nên bắt đầu Cố Độc Hành.
Cố Độc Hành khụ một tiếng, nói: "Lần này bế quan, đều nhờ có bảo tàng thần long của Tà Vân. Bên trong có bảo vật khó tưởng tượng được... Mới khiến chúng ta tiến bộ nhanh như vậy... Ừm, ta hiện giờ là kiếm trung chí tôn, nhất phẩm." Trong lời nói, có mang theo một chút đắc ý.
Mà không đắc ý cũng không được. Mới hơn một năm đã từ kiếm đế trở thành chí tôn... Hắc hắc, đây chính là tốc độ vô tiền khoáng hậu nha. Cho nên, cho dù là người lạnh lùng như Cố Độc Hành cũng không nhịn được có cảm giác kiêu ngạo.
Người đầu tiên nói chuyện đã khiến cho Sở Dương hoảng sợ.
Kiếm trung chí tôn, nhất phẩm! Thực lực như vậy, ở Thượng Tam Thiên cũng được xếp vào hàng thượng hạng. Đủ để giết chết chí tôn tam phẩm bình thường mà bản thân không có thương tổn quá lớn.
Tại sao lại có thể thăng cấp khủng khiếp như vậy? Mới chỉ hơn một năm một chút mà thôi...
Sở Dương đột nhiên nhớ tới Úy công tử. Úy công tử thức tỉnh Tinh Linh huyết mạch. Tu vi lập tức đại trướng, đến mức khiến cho người ta trợn mắt líu lưỡi.
Chẳng bảo thàng thần long mà mấy huynh đệ của mình mở ra, cũng có hiệu quả giống như Tinh Linh tộc sao? Nếu là như vậy thì cũng có thể hiểu được.
"Chí tôn nhất phẩm!" Kỷ Mặc là người thứ hai lên tiếng. Vẻ mặt dương dương đắc ý, trên mặt tràn ngập biểu tình rắm thối, Gần như khiến người ta muốn mửa.
"Chí tôn nhất phẩm." Ngạo Tà Vân chậm rãi gật đầu, rất phong độ, rất tao nhã.
"Ta cũng vậy, chí tôn nhất phẩm." La Khắc Địch vênh cái mặt tím đen lên, thần khí vô cùng.
"Ta cũng vậy." Tạ Đan Quỳnh mỉm cười kín đáo.
"Khụ khụ...." Mạc Thiên Cơ ho khan mấy tiếng: "Ta còn chưa tới... Hiện giờ chỉ là thánh cấp cửu phẩm đỉnh phong."
Cái này mới là hợp lý, Mạc Thiên Cơ dù sao cũng không phải lực lượng chủ chiến. hắn có thể có tu vi thánh cấp cửu phẩm đỉnh phong, đã khiến người ta rất ngạc nhiên rồi.
Sở Dương thở ra một hơi thật dài: "Thật tốt quá!"
Mọi người vui vẻ cười ha ha, rốt cuộc cũng như nguyện, nhìn thấy biểu tình chấn kinh của lão đại một lần! Loại cảm giác này, thật sự là, rất đã nghiền!
Trong phút chốc, mấy huynh đệ đều cảm thấy một năm tối tăm không thấy ánh mặt trời này thật sự... rất giá trị! Rất đáng giá! Có thể nhìn thấy vẻ mặt này của Sở Dương, cho dù ở thêm một năm nữa cũng vui vẻ tiếp nhận nha...
Mạc Thiên Cơ trầm ổn nói: "Lần này tu vi chúng ta đột tiến, công thần lớn nhất là Ngạo Tà Vân. Tà Vân hiến ra bảo tàng Long tộc, cùng các huynh đệ hưởng chung. Nếu như chỉ có một mình hắn, chỗ lực lượng này cũng đủ để hắn đột phá tới chí tôn bát phẩm trở lên!"
Ngạo Tà Vân vội vàng xua tay: "Thiên Cơ, ngươi nói vậy là không đúng rồi. Ta không thích nghe chút nào."
Sở Dương cười lớn.
Hiểu rõ ý tứ Mạc Thiên Cơ. Bề ngoài là khách sáo, nhưng trên thực tế lại chỉ ra công tích của Ngạo Tà Vân, để vị lão đại Sở Dương này biết được.
Dù sao, sau này thành lập cửu đại gia tộc, giữa các đại gia tộc cũng phải có một thứ tự.
Mà cái thứ tự này lại lại phải xem cống hiến của các huynh đệ, như vậy tất cả mọi người mới tâm phục khẩu phục cái thứ tự đó.
Mạc Thiên Cơ suy tính lâu dài, đã tính tới chuyện đó rồi.
Hơn nữa, từ khẩu khí trong một câu Ngạo Tà Vân nói, Sở Dương đã biết, mấy huynh đệ đã hoàn toàn dung hợp với nhau rồi, trong lòng không khỏi cao hứng.
Mấy huynh đệ ba mồm bảy miệng, kể hết mọi chuyện trong mật thất lại một lần. Sở Dương nghe mà buồn cười, nhất là mấy lần chơi xỏ La Khắc Địch và Kỷ Mặc lại càng khiến Sở Dương vui vẻ cười lớn.
Mạc Thiên Cơ cũng cười tủm tỉm, tâm tình phá lệ thả lỏng. Nhìn thấy Sở Dương trở về, Mạc Thiên Cơ giống như buông xuống được gánh nặng ngàn cân, cả người đều nhẹ bẫng đi.
Hắn biết, nếu Sở Dương không trở lại, sớm muộn gì cũng có một ngày đoàn thể này giải tán. Hơn nữa, khi ly tán, bất kể mình đã làm gì, đều là người không thể tha thứ nhất!
Bởi vì hắn bịa đặt rất nhiều tin tức.
Mới duy trì được tới hiện giờ.
Hiện tại Sở Dương đã trở lại, tin tức Mạc Thiên Cơ bịa đặt cũng được, là thật cũng tốt, không quan trọng yếu nữa! Quan trọng là... có hạch tâm!
Chờ đến khi mọi người nói xong, đã là nửa đêm.
"Lão đại, dạo này ngươi người làm gì vậy?" Kỷ Mặc sấn tới truy hỏi: "Không thể chỉ có chúng ta kể nha. Ngươi cũng nói đi."
Sở Dương nở một nụ cười ấm áp: "Quả thực có vài chuyện, muốn nói với mọi người."
Trong mắt Cố Độc Hành léo lên ánh sáng, các huynh đệ đều trịnh trọng hẳn lên.
"Ngày đó... Ta ở dưới đáy Vong Mệnh hồ... Sau đó đi Thượng Tam Thiên... Sau đó...." Sở Dương chậm rãi kể lại tât cả mọi chuyện.
Theo lời Sở Dương kể, thần sắc mọi người lần lượt biến hóa, có khi cao giọng hoan hô, cũng có khi vẻ mặt ngưng trọng, có khi vẻ mặt mong chờ.
Thật sự không tưởng được, trong khoảng thời gian vừa rồi, lão đại đã trải qua nhiều chuyện ly kỳ như thế!
Mình bỏ lỡ chuyện như vậy, thật sự là quá đáng tiếc.
Khi Sở Dương nói tới Đổng Vô Thương và Nhuế Bất Thông, cảm xúc mọi người lập tức tăng vọt.
"Vô Thương hiện tại thế nào?" Kỷ Mặc ưỡn ngực: "Đánh thắng được ta không?"
"Vô Thương... nếu như ta phỏng đoán không sai, hiện giờ hắn hẳn là đã đột phá đao trung chí tôn, nhất phẩm." Sở Dương nhìn Kỷ Mặc đầy thâm ý: "Ngươi có thể tìm hắn luận bàn thử xem."
Mọi người đều cười lớn!
Kỷ Mặc hiện tại chính là chí tôn nhất phẩm bình thường, nếu như giao thủ với đao trung chí tôn nhất phẩm, làm sao còn gọi là luận bàn gì, thuần thúy chính là ngược đãi!
Kỷ Mặc mặt mày méo xệch, uể oải nói: "Tên hỗn đản này tiến cảnh nhanh thật. Khiến ta thất vọng."
"Vậy hiện tại, thật đúng là rồng ngâm phương minh?" Mạc Thiên Cơ trầm tư nói.
"Không sai." Sở Dương nói: "Tà Vân là truyền nhân long tộc, có huyết mạch thần long. Mà Bất Thông lại là truyền nhân của phượng hoàng tộc, có huyết mạch phượng hoàng! Trong huynh đệ chúng ta, chính là hai nhân vật tài năng."
La Khắc Địch hừ hừ, chẳng thèm quan tâm: "Bất quá chỉ là một con lươn với một con chim thôi."
Ngạo Tà Vân giận dữ nhào tới, hai người đánh nhau tối tăm mặt mũi.
Nói tới trải nghiệm Sở Dương gặp được Thượng Tam Thiên, các vị huynh đệ đều lẳng lặng ngồi, không hề động đậy.
"Hiện tại ta muốn nói với các ngươi chuyện thứ hai."
Sở Dương hít thật sâu: "Một đại bí mật về ta và về chúng ta!"
Tinh thần tất cả mọi người đều chấn động, đồng thời ngẩng đầu lên.
Tựa hồ đoán được Sở Dương muốn nói gì, ánh mắt mọi người đều sáng ngời lên.
"Có lẽ mọi người cảm thấy rất kỳ quái, vì sao thực lực ta lại có thể tăng nhanh như vậy! Vì sao trên người ta lại có nhiều đan dược thần kỳ như vậy... Ta...." Sở Dương hít thật sâu một hơi, trầm trọng nói: "Các huynh đệ, thật xin lõi vì vẫn gạt các ngươi. Ta chính là Cửu Kiếp kiếm chủ đương đại!"
Sáu người đều cảm thấy trong lòng mình nổ ầm một tiếng! Trong phút chốc đều cảm thấy choáng váng.
Tuy đã sớm nghe Mạc Thiên Cơ phỏng đoán, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Sở Dương công khai thừa nhận thân phận của mình! Từ miệng người khác suy đoán ra, làm sao có thể so sánh với chính miệng Sở Dương thừa nhận được?
Ngay cả Mạc Thiên Cơ, tuy đã sớm đoán được, nhưng giờ khắc này vẫn cảm thấy đầu mình như thiếu dưỡng khí, thân hình lảo đảo hai cái.
Cố Độc Hành xem như trấn định nhất, nhưng trong miệng cũng phát ra một tiếng "phập" nho nhỏ, tựa hồ đột nhiên cắn phải lưỡi mình.
Cửu Kiếp kiếm chủ!
Chúa tể Cửu Trọng Thiên!
Tương truyền từ xưa tới nay, ai có được Cửu Kiếp kiếm, người đó chính là chủ nhân Cửu Trọng Thiên!
Sáu người huynh đệ cùng nhau hóa đá, ngừng hô hấp, nhìn Sở Dương.
Trước mặt bao người, Sở Dương chậm rãi giơ cánh tay phải lên, trong lòng bàn tay trống không.
Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến tất cả mọi người chấn kinh đã xuất hiện.
Trong lòng bàn tay trống không của Sở Dương, một thanh kiếm nho nhỏ, chỉ dài bằng đầu ngón tay út đã bất ngờ xuất hiện. Sáng ngời!
Kiếm tiêm, kiếm phong, kiếm nhận, kiếm cách, kiếm thiệt...
Nhưng không có kiếm bính, không có kiếm tuệ, không có...
Chỉ là một thanh kiếm bán thành phẩm.
Nhưng ngay lập tức, thanh kiếm bán thành phẩm này liền ngân vang một tiếng, thanh âm tuy thấp, nhưng lại cực kỳ thanh thúy! Uy vũ tới cực điểm!
Thương!
Trường kiếm bên hông Cố Độc Hành, Ngạo Tà Vân, Kỷ Mặc, La Khắc Địch cùng ngân vang một tiếng thần phục! Trường kiếm tự động nhích ra khỏi vỏ nửa xích, hàn quang chớp động.
Hướng về vương giả tối cao trong kiếm mà kính lễ chí cao vô thượng!
Ngay sau đó, thanh kiếm nho nhỏ này đột nhiên vù một tiếng đã biến lớn, giống như một thanh trường kiếm bình thường. Hàn quang lãm liệt, đằng đằng sát khí. Trên thân kiếm, tựa hồ có quang hoa kỳ dị, lưu chuyển không ngừng, chấn nhiếp thần hồn người khác!
Tuy chỉ là bán thành phẩm, nhưng khí tức tỏa ra giờ khắc này, lại là ngạo nhiên bễ nghễ, không gì bì nổi! Rất có một khí thế ngạo thế cổ kim, duy ngã độc tôn!
Thương!
Sở Dương đặt kiếm lên mặt bàn. Trường kiếm lay động hai cái, tựa hồ bất mãn vì Sở Dương đột nhiên buông tay, nhưng vẫn an tĩnh trở lại.
Ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung lên thanh kiếm này.
Ánh mắt Cố Độc Hành nóng bỏng, tràn đầy hào quang giống như tín đồ thành kính nhất. Nhìn thanh kiếm này, tuy còn chưa hoàn chỉnh, nhưng lại là đệ nhất thiên hạ kiếm được thế gian công nhận!
Chín vạn năm phong vân, đều bởi vì thanh kiếm này mà xuất hiện! Bao nhiêu lần sinh linh đồ thán, bởi vì thanh kiếm này! Bao nhêu nhân vật phong vân thân vẫn đạo tiêu, bởi vì thanh kiếm này! Bao nhiêu truyền thuyết, bởi vì thanh kiếm này là dựng nên! Bao nhiêu tội nghiệp, bởi vì thanh kiếm này mà sinh!
Trong chín vạn năm, bởi vì thanh kiếm này mà có ít nhất mấy trăm ức người chết rồi!
Hơn trăm ức nhân mạng, đúc thành uy danh vô thượng của Cửu Kiếp kiếm! Mấy trăm ức... Đây là khái niệm gì chứ?