Chỉ thấy sau khi bạch y nhân kia xuất hiện, khẽ thực hiện một thủ thế, đột nhiên mấy gốc cây phủ đầy tuyết trắng cùng mặt đất ngập tuyết bỗng nhiên run rẩy.
Đại thụ bỗng nhiên biến thành mấy người, hiện ra thân hình.
"Không có phát hiện gì?" Bạch y nhân xuất hiện trước khoanh tay hỏi.
"Bẩm trưởng lão, tất cả đều bình thường!"
"Tiếp tục giám thị!" Bạch y nhân xoạt một tiếng lại biến mất.
Đám bạch y nhân còn lại lập tức nhoáng lên một cái, lại biến thành những gốc đại thụ đứng sừng sững bên đường, giống như y như đúc.
Sở Dương cuối cùng cũng thấy rõ rồi.
Đám người kia chặt ngã cây đại thụ, chỉ để lại nửa thân trên, sau đó đắp lên phần gốc bị chặt đi một thứ trắng như tuyết, sau đó cả người lại mặc bạch ào, chui đầu vào trong thân cây, đứng thẳng tắp, hiển nhiên giống hết với một cây đại thụ đứng giữa gió tuyết.
Nhất là người đang đào vong, nếu như hoảng hốt chạy bừa qua, tuyệt đối sẽ không phát hiện được, đoạn thân dưới cây đại thụ kia lại là... người!
Như vậy chẳng phải rất dễ dàng bị tóm cổ sao?
Thật sự là xảo đoạt thiên công nha.
Trong lòng Sở Dương tán thưởng.
Bốn vị hình lại cả người đều toát mồ hôi lạnh. Đám vương bát đản Lệ gia này âm hiểm nha. Nếu đổi là nhóm người mình dẫn đường, chỉ sợ thật sự chui đầu vào rọ rồi...
Nhưng Sở Dương này thế nào mà vừa đi tới đây liền đột nhiên dừng lại, quan sát?
Trong khí trời âm u, từng đám từng đám mây mù u tối qua lại trên không trung, bông tuyết trầm trọng rơi xuống...
Không một ai phát hiện, một đám vụ khí u tối bám lên người Sở Dương.
Kiếm linh đã trở lại.
"Thế nào?" Sở Dương hỏi trong ý niệm.
"Nơi này phòng thủ rất nghiêm mật." Kiếm linh nói: "Chỉ những người ngụy trang thành đại thụ vừa rồi đã là tám vị cao thủ chí tôn nhất phẩm. Mai phục dưới đất, còn có hai mươi vị cao thủ thánh cấp. Đây mới chỉ là lực lượng vừa mới xuất hiện."
"Trong bóng tối, ở trên những cây đại thụ ngụy trang kia còn có mấy người ngụy trang thành cành cây, cũng là chí tôn cao thủ!"
"Cứ cách mươi dặm lại có một nơi mai phục như vậy. Một khi có phát hiện, chỉ cần thét dài một tiếng là tả hữu xông tới viện trợ, lực lượng trong mấy trăm dặm cũng lập tức tụ hợp!"
Kiếm linh nói: "Đây mới chỉ là quan khẩu thứ nhất. Về phần những quan khẩu đằng sau, còn có bao nhiêu điểm mai phục như vậy thì không biết được. Nhưng có thể khẳng định một điều, điểm mai phục nơi này chính điểm đầu tiên, cũng là điểm mai phục lơi lỏng nhất."
Sắc mặt Sở Dương trầm trọng.
Hắn hiểu được ý tức kiếm linh, chỉ là một điểm mai phục lơi lỏng nhất đã có trình độ như vậy, vậy còn mấy điểm mai phục "nghiêm ngặt" kia sẽ thế nào đây?
Sẽ kinh người như thế nào?
"Những người này tựa hồ đã dùng Tiêu Hồn phấn. kiếm linh nói: "Cho nên thần niệm dò xét bình thường sẽ không phát hiện được bọn họ. Trừ phi là thần niệm cửu phẩm chí tôn...."
Sở Dương trợn trắng mắt, nếu là cửu phẩm chí tôn còn phải ron rén như ăn cắp thế này sao? Cứ nghênh ngang xông một phát ra ngoài cho xong?
"Chú ý. Các ngươi không nên cử động, ta cùng Vạn đại ca hai người ra trước. Như thế... như thế...." Sở Dương nói: "Nhưng vạn lần phải nhớ kỹ, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không được động đậy!"
"Cẩn thận!" Mọi người trầm giọng nói.
"Đương nhiên."
Sở Dương cùng Vạn Nhân Kiệt nhìn nhau, sau đó hai người lặng lẽ đứng dậy, tiếp đó thay đổi một bộ quần áo khác, nghênh ngang ra ngoài.
Trong Cửu Kiếp không gian của Sở Dương, hắc bào chiếm đa số, chỉ có hai kiện bạch bào, không ngờ giờ khắc này lại phát huy công dụng.
Sở Dương hóa thành một trung niên hán tử diện mạo hung ác nham hiểm, Vạn Nhân Kiệt vốn là một tên thổ phỉ tướng mạo dữ tợn, thật sự chẳng cần hóa trang nữa.
Hai người đều cõng trên lưng một cái túi lớn, nghênh ngang đi ra.
"Hắc đại ca, ngươi nói đây là chuyện gì vậy? Ai lại rảnh hơi đến đau trứng, không ngờ lật tung hết cả mặt đất lên..." Sở Dương nói.
Vạn Nhân Kiệt thần tình dữ tợn: "Ai biết. Nói không chừng là cày đất, năm sau trồng rau."
"Trồng rau...." Sở Dương suýt chút nữa bật cười: "Đại ca cao kiến."
Vạn Nhân Kiệt vênh mặt lên: "Đó là đương nhiên, nên biết loại đất đen như thế này, nếu đem trồng một ít rau cỏ, sản lượng cũng rất không tệ."
"Đúng... đúng...."
...
Hai người một đường tán nhảm, nghênh ngang đi tới. Đám người Lệ gia mai phục gần đó tức đến muốn nổ phổi: Ai rảnh hơi rỗi việc đến mức không có việc gì lại vận dụng chí tôn cày đất trồng rau?
Loại rau nào đáng giá như thế?
Trong lúc bất tri bất giác chạy tới trước mấy cái cây.
"Đứng lại!" Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện mấy cái động, mấy bạch y nhân ào ào nhảy ra: "Người nào? Đi đâu?"
Hai người Sở Dương lập tức hoảng sợ, Vạn Nhân Kiệt cười ha hả nói: "Thì ra nơi này còn có mai phục... Ha ha, chư vị nhân huynh khỏe không."
"Bớt nói mà đi! Ngươi là ai? Muốn đi đâu?" Một bạch y nhân trong đó mất kiên nhẫn nói.
"Ha ha, là như thế này, tất cả mọi người đều là đồng đạo giang hồ, cũng không có gì không thể nói." Sở Dương bộ dáng đáng khinh, mặt cười nịnh bợ: "Huynh đệ chúng ta... khụ khụ, làm một số vụ làm ăn, phải nhanh chóng xuất thủ... Ha ha, các vị đại ca châm chước."
Nói xong liền lấy mấy khối tử tinh ra, nhét vào trong tay bạch y nhân.
Ba!
Bạch y nhân kia ném phăng tử tinh xuống đất, quát: "Không được! Thức thời thì lăn trở về! Tiến thêm một bước, chết!"
Vạn Nhân Kiệt kêu lên: "Sao lại ngang ngược như vậy! huynh đệ chúng ta đi đường này không một vạn thì cũng phải tám ngàn lân. Tại sao lần này lại không cho thông hành nữa? Quy củ nhà nào vậy? Đại lộ thênh thang, ai đi đường nấy. Ta nói các vị huynh đệ, các ngươi quản quá nhiều chuyện rồi đấy."
"Chớ nghĩ các ngươi là cao thủ chí tôn nhất phẩm là có thể nói chuyện như vậy với lão tử." Bạch y nhân lạnh lùng nhìn hắn: "Ta chỉ nói một lần. Quay lại hay không!"
Tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Vạn Nhân Kiệt giận tím mặt: "Các ngươi là người nhà nào? Ngang ngược như thế!"
Bạch y nhân lạnh lùng nói: "Tây Bắc đao kiếm Lệ!"
"Người Lệ gia?" Vạn Nhân Kiệt lập tức hạ giọng, vẻ mặt đau khổ nói: "Xin lỗi."
Bạch y nhân không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
"Khụ, vị đại ca này. Chúng ta cũng chỉ kiếm miếng ăn thôi. hiện giờ... Bên ngoài còn có chủ hộ dang chờ chúng ta báo cáo kết quả... Nếu lỡ mất, chỉ sợ chúng ta sẽ bị huyết thù treo giải thưởng truy sát mất...." Sở Dương tiến lên một bước, cầu xin nói: "Các vị đại ca giơ cao đánh khẽ, cho hai người chúng ta đi qua, nhất định sẽ có hậu báo."
"Quay trở lại!" Bạch y nhân không hề lay động.
Sở Dương vẻ mặt đau khổ tiến lên một bước, đang định cầu xin thì kiếm quang chợt lóe, Sở Dương hú lên quái dị, xoay người tránh né.
Kiếm quang xoạt một tiếng, cắt rách cái bao trên lưng Sở Dương.
Ba ba ba...
Hơn mười khối tử tinh lấp lánh rơi xuống mặt đất. Lập tức, thiên địa linh khí nồng đậm tràn ra.
Sở Dương kinh hô một tiếng, vội vàng thu lại, ôm vào trong lòng. Vạn Nhân Kiệt cũng vội vàng chạy tới thu lại, động tác nhanh nhẹn, tiếp đó hai người cúi đầu khom lưng: "Xin lỗi... quấy rầy rồi. Chúng quay lại... quay lại."
Lập tức vội vàng hấp tấp xoay người rời đi.
Nhưng không kịp nữa rồi!
Một người trừng mắt nhìn, kinh hô ra miệng: "Tử tinh ngọc tủy! Tử tinh ngọc tủy tốt nhất."
Theo một tiếng kinh hô này, ánh mắt đám người Lệ gia lập tức trừng lên.
Tất cả mọi người đều là cao thủ, không phải mấy loại không biết hàng, tử tinh ngọc tủy, ai có thể chối từ? Đây... chính là bảo vật hiếm thấy nha.
Những nơi khác không nói, Lệ gia chúng ta khai thác mỏ tử tinh hơn một vạn năm qua, đều không khai khác được một khối tử tinh ngọc tủy!
Hiện giờ tên gia hỏa này không ngờ lại cõng một bao lớn? À không, là hai bao lớn! Không thấy tên đại hán thần tình dữ tợn bên cạnh cũng cõng một bao lớn sao?
Đây quả thực là.... tiền trên trời rơi xuống mà!
Chẳng trách hắn tùy tiện cũng có thể tặng ra tử tinh, thì ra là có nhiều ngọc tủy như vậy!
Hiện giờ, nếu lộ ra ngoài, ngươi còn muốn chạy? Chạy đi đâu!
Cấp trên bảo chúng ta đóng giữ nơi này, cũng không bảo không cho chúng ta phát tài. Thịt béo đưa tới miệng nếu còn không ăn nữa... chẳng phải sẽ thẹn với tổ tông sao?
Tuy tu vi hai người này cũng không yếu, nhưng chúng ta ở đây có hơn mười vị chí tôn... sợ hắn cái chim? Trước làm một vố phát tài rồi mai phục tiếp cũng không muộn.
Hơn nữa còn có lý do danh chín ngôn thuận: Hai người này muốn vượt quan! Cho nên giết...
"Đứng lại!" Trong mắt bạch y nhân lóe lên quang mang tham lam, quát lớn một tiếng. Sở Dương cùng Vạn Nhân Kiệt làm sao dám đứng lại? Vừa nghe lời này, ngược lại còn bỏ chạy nhanh hơn.
Lập tức bên cạnh có người oán giận: "Con mẹ ngươi nói nhỏ một chút, đừng để người khác nghe được... Cứ tông hống lên như vậy, hai đám kia chạy tới lại phải phân thêm một chén canh... Mẹ nó, đến lúc lão tử chẳng phải húp cấn à..."
Ừm, Sở Dương muốn chính là hiệu quả này: Đừng lớn tiếng, vạn nhất bị hai đám người còn lại nghe được....
Xoạt xoạt mấy tiếng, tám vị chí tôn hóa trang thành cành cây lập tức lăng không lướt tới, chặn đường lui của hai người.
Tiếp đó, xoạt xoạt xoạt...
Đại thụ cũng tạm thời bị vứt sang một bên, mấy vị chí tôn đảm nhiệm gốc cây cũng nở một nụ cười tham lam, lao tới.
Tổng cộng ba bốn mươi người, vây thành một vòng lớn, quây hai con dê béo lại chính giữa.
Sở Dương đếm, ừm, không nhiều không ít, ba mươi sáu vị cao thủ! Tất cả đều ra hết rồi.
Ngẫm lại cũng thấy bình thường: Tài phú hiếm thấy như vậy, kẻ nào có thể cưỡng lại? Đây... chính là tử tinh ngọc tủy đó.
Sở Dương ôm cái bao lớn trong lòng, thần tình sợ hãi đáng thương: "Chư vị lão đại, chư vị lão đại... thủ hạ lưu tình, hai huynh đệ tại hạ ở Tây Bắc này chưa bao giờ ngừng hiếu kính Lệ gia. Cái này chính là liều mạng mới có được, còn phải đi Huyết thù đường báo cáo kết quả... Quan hệ tới tính mạng hai huynh đệ chúng ta...."
Một bạch y nhân cười dữ tợn, trầm thấp nói: "Ngươi còn mạng sao? Gặp bọn lão tử, không ngờ ngươi còn muốn toàn thân trở ra? Thức thời thì để lại thứ đó!"
Tên còn lại nhíu mày: "Còn lảm nhảm làm gì? Nhanh chóng giết đi, tiếp tục mai phục! Đừng làm ảnh hưởng đại sự."
Sở Dương bi phẫn nói: "Chẳng lẽ các ngươi là cường đạo sao? Chúng ta từ trước tới nay vẫn luôn tôn kính Lệ gia, đừng ép chúng ta động thủ! Mọi người đều không dễ nhìn mặt đâu!"